Pages

Cảm Tạ Tình Con - TTB


Cảm tạ tình Con ... Minh Ngọc ơi,
Con, viên ngọc quí chiếu sáng ngời
Con, hồng ân phước Trời cho mẹ
Được mang con theo trong chuyến xe đời !
Tình Con thâm thúy lắm ... Ngọc ơi,
Từ lúc ấu thơ đến nên người
Con luôn hiếu kính và ngoan thảo 
Mẹ cám ơn Con, cảm tạ Trời ...
Tình con tha thiết lắm. ..Ngọc ơi,
Tợ vầng mây ấm sưởi tim côi
Những ngày xa xứ. ..Con luôn cạnh 
Cùng mẹ dấn thân...đại học đời !
Người xưa thường nói...
Nước mắt chảy xuôi không bao giờ trôi ngược 
Trước tình Con...lệ đổ đã ngược giòng 
Trái ngang phong hóa Tây_ Đông
Thương con hiểu biết ...chĩnh cân vẹn gìn !
Lắm khi mẹ tự nhủ thầm,
Chắc kiếp trước ... mình có duyên, có nợ 
Nên kiếp này ... được là mẹ, là con
Dù không chín tháng cưu mang
Tình Con cho mẹ ... ngàn vàng kém xa ! ...
Nâng nhẹ tay ...tô đậm bức tranh hồng
Chuyến xe đời mẹ, tình nồng cháu thơ.
Ba cánh chim non ríu rít hát hò
Hò ơi ... hạnh phúc    
Ơi  hò ...niềm vui tràn trề ...
Yêu thương điệp khúc chan hòa
Tình Con cho mẹ...bài ca tuyệt vời ! ...
Hành trình con hãy còn dài
Quỷ thời gian mẹ đã dần cạn đi
Gửi Con một chút  tình si
Nguyện xin ơn Chúa chứng trị tất lòng...
Ban cho Con sức khỏe,  ân hồng 
Kiếp sau,  nếu có...
Xin được trùng phùng ... Minh Ngọc ơi ! ...

Cho Con tôi, Minh Ngọc Tô Trần
TTB

Đời Là Bể Khổ, Nhưng Chịu Được Khổ Mới Có Thể Trưởng Thành


Những bậc trí giả thường nói rằng: “Đời là bể khổ”, con người dù là ai cũng đều không thoát khỏi cái “khổ” này. Kỳ thực, nếu thay đổi cách nhìn, sẽ thấy rằng nó lại là thứ nguyên liệu tốt để tôi luyện ra một con người trưởng thành.


Dù ai đó đi xe giá lên tới hàng tỷ đồng, nhưng có thể anh ta đang ở trong cảnh nợ nần ngập đầu.
Trong cuộc sống không nên so sánh, một người lái chiếc xe Mercedes-Benz giá 4 tỷ, nhưng họ có thể vay ngân hàng tới 20 tỷ, cuộc sống của họ thực sự đang rất khốn đốn. Một người đi chiếc xe Volkswagen 500 triệu, nhưng họ có thể đang nợ ngân hàng tới 2 tỷ đồng, cũng đang ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
Một người đi chiếc xe đạp điện 6 triệu, nhưng họ vẫn có 60 triệu gửi ngân hàng. Họ sống một cuộc sống an nhàn.

Lúc 3 người gặp nhau ở trên đường, người đi xe đạp điện ngưỡng mộ người lái xe Volkswagen, người lái xe Volkswagen ngưỡng mộ người lái xe Mercedes-Benz, người lái xe Mercedes-Benz lại mong muốn có được cuộc sống như người đi xe đạp điện.

Đây chính là thực tại trong xã hội, ai cũng có thể trở thành nô lệ của đồng tiền, nô lệ của cuộc sống!
Mèo thích ăn cá, nhưng mèo lại không biết bơi. Cá thích ăn giun, nhưng cá lại không thể lên bờ. Thượng đế mang đến cho bạn rất nhiều thứ hấp dẫn, nhưng lại không cho bạn dễ dàng đạt được nó.
Nhưng, cũng không thể cứ đổ máu thì kêu đau, sợ tối thì bật điện, nhớ nhung thì liên lạc, ngày hôm nay với bạn là chuyện lớn, nhưng có thể ngày hôm sau lại là chuyện nhỏ. Cuộc đời giống như cây bồ công anh, nhìn có vẻ tự do, nhưng kỳ thực lại là thân bất do kỷ.
Có những chuyện không phải là không thèm lưu tâm, mà là có lưu tâm cũng chẳng làm được gì. Chỉ biết dốc toàn lực của mình để ứng phó là được, cuộc đời không có nếu, chỉ có hậu quả và kết quả …

Đời là bể khổ, bây giờ bạn không khổ, sau này sẽ càng khổ
Vạn sự tương sinh tương khắc, không có lên thì không có xuống, không có thấp thì không có cao, không có đắng thì không có ngọt.
Chỉ khi biết thế nào là mệt mỏi, thì mới cảm nhận được thế nào là an nhàn; nếm qua cay đắng thì mới biết thế nào là ngọt bùi. Nhân lúc đang còn trẻ, dũng cảm bước đi, nghênh đón phong sương gió mưa, tôi luyện bản thân, có thể độ lượng, có thể nhìn xa trông rộng, thì hạnh phúc mới đến.

Trên thế giới này ngoại trừ bạn ra, thì không có ai có thể thực sự giúp đỡ bạn, nếu có giúp thì cũng chỉ là tạm thời. Rất nhiều người đã từng nếm thử “trứng luộc trong nước trà”, vỏ trứng nứt càng nhiều, thì trứng ăn càng ngon miệng. Tương tự như vậy, trong cuộc sống trải nhiệm càng nhiều, trắc trở càng nhiều thì sẽ càng có hương vị.

Khổ có thể giúp một người trưởng thành
Trứng gà bị vỡ do tác động từ bên ngoài là đồ ăn, bị vỡ do tác động từ bên trong thì chính là sinh mệnh. Cuộc sống cũng vậy, làm vỡ từ bên ngoài là áp lực, làm vỡ từ bên trong chính là trưởng thành.

Nếu bạn chờ người khác làm vỡ bạn từ bên ngoài, thì nhất định bạn sẽ là món ăn của người khác; nếu bạn có thể đánh vỡ chính mình từ bên trong, như vậy bạn sẽ thấy rằng mình đã thực sự trưởng thành, cũng giống như là được tái sinh.
Nhìn thấy một con bướm đang giãy giụa muốn thoát ra khỏi cái kén, có người hảo tâm giúp nó thoát ra. Nhưng không ngờ rằng, sau khi con bướm thoát ra ngoài, nó lại không thể duỗi đôi cánh ra được, và cuối cùng thiệt mạng.

Giãy giụa chính là điều con bướm cần làm để trưởng thành, lúc đó bạn giúp nó thoải mái, nhưng sau này nó sẽ không có đủ sức mạnh để đối mặt với những thử thách sẽ phải gặp trong cuộc đời.
Nếu bạn muốn hóa thân thành con bướm, thì bạn phải chịu đựng được nỗi khổ của quá trình giãy giụa ở trong kén, vậy thì mới có thể dang cánh bay cao được.
Trong cả cuộc đời, bạn phải tôn trọng bao nhiêu người, thì sẽ có bấy nhiêu người tôn trọng bạn.
Bạn tin tưởng bao nhiêu người thì sẽ có bấy nhiêu người tin tưởng bạn.
Bạn có thể giúp bao nhiêu người thành công, thì sẽ có bấy nhiêu người giúp bạn thành công!
Trên thế giới này, người giàu có nhất, thường là người vấp ngã nhiều nhất. Người có thể thành công là người mỗi lần vấp ngã, không chỉ có thể đứng dậy, mà vẫn có thể kiên trì tiếp tục bước đi.

Lê Hiếu, dịch từ Cmoney.tw

Thursday, March 30, 2017

Nỗi Ân Hận Muộn Màng - Tương Giang


Anh Hai là con trai duy nhất mà 30 tuổi vẫn độc thân nên ba má tôi sốt ruột lắm. Hồi đó, tới tuổi băm mà “chưa có gì” thì thế nào cũng xảy ra nhiều suy diễn kiểu như “chắc thằng đó kỹ tính quá”. Đàn ông con trai mà bị mang tiếng kỹ tính thì coi như… hết cứu.

Chị em tôi lần lượt “bấm còi” vượt mặt, anh Hai vẫn giậm chân tại chỗ, mặc kệ má tôi bồng bế cháu ngoại, nói gần nói xa, rồi hỏi thẳng: “Tới chừng nào con mới chịu cho má bế cháu nội?”. Anh Hai cười hì hì trốn sự thúc giục của má bằng cách xách cưa và búa lên chùa.

Ba má tôi là Phật tử, từ khi còn nhỏ, anh chị em tôi đã được ba má dắt tới chùa lễ Phật và tập làm công quả như quét sân, kết hoa vải, dọn dẹp trong những ngày lễ lớn… Nhà chùa đang chuẩn bị mở lớp học cho các em nhỏ lang thang. Bàn ghế thu gom từ các nơi cần được sửa chữa và anh Hai đảm nhận phần việc này.

Trong số các giáo viên tình nguyện đến dạy các em, có một cô dạy toán là người theo đạo Công giáo. Chuyện bắt đầu từ đây. Anh Hai tôi thường xuyên lên chùa nhưng không chỉ để làm công quả mà còn để đưa đón cô dạy toán.
Ba má tôi cắn răng thở dài, ông bà mong biết mấy được thấy con trai có đôi có cặp, nhưng khi có rồi thì vui không nổi. Con trai đầu có bổn phận cúng kính mà lấy vợ khác đạo thì làm sao?

Anh Hai biết tình yêu của mình gây khó cho ba má, nên chẳng dám nói năng gì, cũng không dám đưa chị về chào gia đình. Tôi hỏi nhỏ: “Anh đã tới chào ba má chị chưa?”. Anh Hai lắc đầu. Tôi hiểu là nhà bên đó cũng chẳng đồng tình.

Hai gia đình biết rõ con mình thương ai, nhưng làm như không biết. Thời đó, chuyện yêu đương mà chưa có tiếng nói của người lớn thì coi như chuyện ngoài đường. Giả vờ như không biết, nhưng ba má tôi âm thầm theo dõi, thấy anh đưa chị đi lễ nhà thờ. Và nhà bên ấy cũng thầm theo dõi, thấy chị theo anh lên chùa lễ Phật ngày rằm. Hai bên cùng thấy, cùng biết và cùng nín lặng chờ đợi.
Chờ đợi gì cũng không rõ, có lẽ, không bên nào muốn là phía đầu tiên thốt lời khiến con mình đau khổ.

Mối tình của anh Hai kéo dài đến năm thứ ba thì má tôi không kiên nhẫn được nữa. Con mình là con trai, lỡ có bề gì thì mang tiếng ác với con gái người ta. Má ra tối hậu thư “hoặc tình, hoặc hiếu”. Anh Hai cúi đầu chọn bên hiếu.

Lựa chọn của anh Hai khiến má mềm lòng, nhưng thật ra, do âm thầm theo dõi, má đã sinh lòng mến thương người con gái hiền ngoan, vừa đẹp vừa nhân hậu, biết đến với trẻ em khốn khó. Được con dâu như vậy thì cũng đáng để má chịu lùi một bước. Má thuyết phục ba cho phép anh Hai ngỏ lời với nhà bên đó, với điều kiện đạo ai nấy giữ.

Ba má chị lắc đầu, với lời phân tích ngọn ngành rành mạch là phải từ chối người con trai nghề nghiệp đàng hoàng, tính tình tử tế, hiền lành thì cũng tiếc lắm, nhưng mai này sinh con ra thì làm sao? Đứa nào theo cha lên chùa, đứa nào theo mẹ đi nhà thờ? Ừ thì cho phép chúng tự chọn đức tin, nhưng khi mới sinh ra chưa biết gì thì cha mẹ là người dìu dắt, lúc đó làm lễ rửa tội thì sao? Đã nhận lễ rồi thì dĩ nhiên là con của Chúa, ông bà nội có chịu không?
Câu trả lời của ba má tôi là không, cháu nội nhất định phải theo đạo nhà mình.

Vậy là anh chị chia tay. Để khỏi gặp gỡ, khỏi xao lòng, chị không đến chùa dạy lớp học tình thương nữa, người thay thế chị là anh Hai. Trước đó, anh chỉ làm những việc công quả cần sức vóc đàn ông, tới lúc ấy, anh nhận luôn việc dạy học. Bọn trẻ thắc mắc: “Sao cô không dạy tụi em nữa hả thầy?”, anh Hai trả lời: “Tại các em làm cô buồn”. Bọn nhóc chẳng hiểu câu trả lời này, thường ngày đứa nào cũng có nhiều lần nói chuyện trong lớp, không làm bài tập về nhà, rồi cãi nhau chí chóe… Cô giáo buồn là đúng rồi.

Anh Hai gầy sọm đi. Cả nhà tôi thở dài, bệnh buồn tình chỉ có thầy thuốc thời gian chữa lành mà thôi. Chữa lành thật không, tôi tự hỏi khi thấy anh Hai vẫn đi về một mình, vẫn cười cười nói nói nhưng ánh mắt chẳng còn sáng lên lấp lánh.

Tai nạn xe cộ bất ngờ cướp đi mạng sống của anh Hai.
Đám tang anh, chị lặng lẽ đến vào buổi tối, khi khách viếng đã ra về hết. Chị lặng lẽ chảy nước mắt trước di ảnh của anh. Nén nhang chị thắp cũng như người, lặng lẽ tỏa làn khói mỏng mà làm cay mắt tất cả. Ba tôi lau nước mắt quay mặt đi, còn má tôi ôm lấy chị mà nức nở. Quá muộn màng!

Sư thầy nói tục lệ đốt quần áo cho người chết đem theo là mê tín dị đoan, lãng phí, thay vì vậy, hãy đem làm từ thiện để làm phước. Tôi rủ chị xếp áo quần của anh để đem đi cho. Những ngón tay chị run run vuốt từng nếp vải như đây mới đúng là lần cuối cùng chị được chạm vào anh. Tôi chọn cái áo màu xám tro anh hay mặc, muốn nói chị hãy đem về giữ cho riêng mình, nhưng cái đầu tỉnh táo của tôi lại nghĩ, nỗi nhớ đã đủ làm khổ chị rồi, tốt nhất là để chị quên anh đi.

Tục lệ quê tôi là người vừa nằm xuống sẽ cảm thấy lạnh lẽo nên hàng ngày sẽ đốt củi sưởi ấm ngôi mộ. Sáng sớm, tôi chở má xuống nghĩa trang, ngang qua cổng, ông bảo vệ hỏi thay lời chào: “Con dâu của dì là cô giáo hả?”. Má tôi chảy nước mắt nhìn chị và bọn nhỏ lớp tình thương xúm xít mỗi đứa một khúc củi xếp lên nhau. Rồi những bàn tay nhỏ bé khum khum nối nhau che gió cho chị mồi lửa.

Tôi và má đứng lại ở xa xa nhìn tới, để cho chị được tự do chăm sóc anh. Má tôi vừa khóc vừa nói: “Biết vậy thì hồi đó má đã gật đầu. Chúa và Phật đều dạy người ta thiện tâm mà”.

Không ai biết trước được điều gì, nếu biết trước thì chẳng ai nỡ làm đau người khác. Tôi thường nói vậy để an ủi ba má và cũng là tự nói với mình. Tới tận ngày giỗ lần thứ bảy của anh Hai, sáng sớm mang hoa xuống mộ, tôi vẫn gặp chị bên cạnh đống lửa; lứa học trò ngày đó đã phiêu bạt khắp nơi, chị ngồi một mình…

Tương Giang 

9 Câu Ngụy Biện Điển Hình Của Người Việt


Có một thói quen rất nguy hiểm mà người Việt thường xuyên sử dụng trong giao tiếp, đó là thói quen ngụy biện. Thói quen này đã lây nhiễm một cách vô hình từ giao tiếp thường nhật, từ tâm lý thắng thua khi tranh cãi, và nhất là trong cộng đồng cư dân mạng…

Ngụy biện hay Fallacy là khái niệm để chỉ những cách lập luận tưởng chừng là đúng, nhưng thực chất lại là sai lầm và phi logic trong tranh luận. Ngụy biện có thể biến một vấn đề từ sai thành đúng, và từ đúng trở thành sai. Ngụy biện có thể dẫn đến những cái nhìn sai lệch và tư duy sai lầm mà chính bản thân người nói cũng không nhận ra được.

Những ai đã có kiến thức về ngụy biện đều hiểu một điều đáng buồn rằng: Người Việt rất hay ngụy biện và tư duy ngụy biện! Chúng ta đều biết hai chữ “ngụy biện”, nhưng liệu chúng ta có thật sự hiểu về nó? Bạn có tin rằng tại Việt Nam, ngụy biện đã cướp đi mạng sống của con người?

Trên thế giới, ngụy biện đã trở thành một kiến thức được biết đến rộng rãi, và các nhà nghiên cứu đã thống kê khoảng trên dưới 100 loại ngụy biện khác nhau. Đáng tiếc là tài liệu về ngụy biện tiếng Việt chỉ có một vài nguồn, đó là trang GS Nguyễn Văn Tuấn, trang Thư viện khoa học, hay trang “Ngụy biện – Fallacy” của TS. Phan Hữu Trọng Hiền.
Dưới đây xin được tổng hợp lại 9 câu “ngụy biện” điển hình của người Việt đã được nêu ra tại các nguồn tài liệu trên:

1. “Nhìn lại mình đi rồi hẵng nói người khác”
Mình làm sai thì là sai rồi, sao lại không nhận sai, không nói thẳng vào vấn đề “mình sai” mà lại quay qua tìm điểm yếu của người khác? Việc này cũng giống như là khi nhận được góp ý: “Viết sai chính tả rồi kìa”, thì thay vì sửa sai, bạn lại bốp chát: “Thế mày chưa viết sai bao giờ à?”

2. “Có làm được gì cho đất nước đâu mà to mồm”
Người ta có làm được gì hay không thì là điều mình chưa biết, hơn nữa bạn đã “lạc đề” rồi. Vấn đề người ta nêu ra thì bạn không trả lời, không đưa ra luận điểm logic, mà lại đi đường vòng, chuyển qua công kích người khác.

3. “Nó ăn trộm chó thì cứ đánh cho nó chết”
Lập luận này đã khiến cho những kẻ trộm chó vốn không đáng phải chết bị giết chết bởi chính những người dân tưởng chừng “lương thiện”. “Ăn trộm chó” là sai, nhưng “giết người” cũng là sai, hai sai thì không phải là một đúng, mà là sai lại càng sai.

4. “Làm được như người ta đi rồi hãy nói”
Lại một hình thức “lạc đề”. Luận điểm mà người ta đưa ra thì bạn không xoay quanh mà bàn luận, lại cứ phải công kích cá nhân người khác thì mới vừa lòng sao?

5. “Nếu không hài lòng thì cút xéo ra nước ngoài mà sinh sống”
Lời nói này không chỉ đánh lạc hướng vấn đề, mà còn rất bất lịch sự, chuyên dùng để làm người đối diện tức giận, chứ chẳng có một chút logic nào trong đó cả.

6. “Chỉ có những người chân lấm tay bùn từ nhỏ mới là người cần cù chăm chỉ xây dựng đất nước”
Câu khẩu hiệu này đã từng xuất hiện ở Việt Nam trong quá khứ. Người ta có câu “vơ đũa cả nắm”, ấy chính là để chỉ việc lập luận cảm tính, khái quát cảm tính, mà không hề đưa ra logic hợp lý nào cả. Cũng như vậy, khi phân chia giai cấp và tuyệt đối hóa đấu tranh giai cấp, thì người ta đã mắc sai lầm ngụy biện, ví như chủ đất không nhất định là xấu, chủ doanh nghiệp cũng không nhất định là xấu, và người làm công ăn lương hay nông dân chắc gì đã là một người tốt cần cù chăm chỉ?

7. “Nước nào mà chẳng có tham nhũng”
Vì nước nào cũng có tham nhũng nên Việt Nam được phép có tham nhũng hay sao? Vì mọi người đều vượt đèn đỏ nên tất nhiên tôi cũng phải vượt đèn đỏ? Vì xã hội thiếu gì nghiện hút nên trong nhà có người hút chích cũng là bình thường?

8. “Nếu anh là họ mà anh làm được thì hẵng nói”
Đặt mình vào vị trí người khác là một tiêu chuẩn người xưa dùng để tu sửa bản thân, hướng vào bản thân tìm lỗi, là một nét văn hóa rất độc đáo của phương Đông. Tuy nhiên câu nói đó chỉ sử dụng khi một người tự răn mình, chứ không phải là một câu nói dùng trong tranh luận. Việc sử dụng nó trong tranh luận không chỉ là sự bịt miệng những phê bình của người khác, không giải thích các luận điểm của người khác, mà còn chứng tỏ rằng chúng ta đang phá hoại và lãng quên văn hóa truyền thống của chính mình.

9. “Tại sao anh dám nói chúng tôi sai? Anh là một tên phản bội dân tộc”
Kiểu lập luận chụp mũ này mặc nhiên coi mình là đúng, họ là sai, và những người đồng quan điểm với họ cũng là sai. Nó không hề đưa ra một thứ logic nào, nhưng lại cắt ngang một cái giới tuyến, và tùy tiện định tội cho người khác.
Tất nhiên đây mới chỉ là những câu ngụy biện cơ bản nhất, thường thấy nhất. “Văn hóa ngụy biện” đã ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn, muôn hình vạn trạng, và luôn ẩn giấu trong tư duy của người Việt. Vậy nguyên nhân của thói quen này là từ đâu?
Trong phần nhiều các lỗi ngụy biện thường gặp của người Việt, có một tâm lý cơ bản hiện rõ ra khi tham gia thảo luận, đó chính là tâm tranh đấu, hiếu thắng, và không hề tôn trọng người đối diện. Ngoài đó ra, chúng ta cũng hay bị ảnh hưởng của tâm lý đám đông, lợi dụng tâm lý đám đông để che đi trách nhiệm của bản thân mình.

Muốn tránh cách tư duy ngụy biện, chúng ta không những phải sửa lối tư duy vòng vo, thiếu suy nghĩ, mà còn phải sửa chính từ tâm thái của mình khi trao đổi và luận bàn về mọi việc. Điều cơ bản nhất khi tham gia tranh luận là có trách nhiệm trong lời nói của chính mình và biết tôn trọng người đối diện.

Quang Minh tổng hợp
Theo Trithucvn.net

Bị Chia Lá Bài Xấu, Người Mẹ Dạy Chơi Ván Bài Cuộc Đời, Và Cậu … Trở Thành Tổng Thống Mỹ.



Eisenhower là vị Tổng thống thứ 34 của Hoa Kỳ, khi còn trẻ ông thường cùng với người nhà chơi đánh bài. Một lần, sau bữa ăn vào buổi tối, ông lại cùng người nhà chơi đánh bài. Tuy nhiên lần này vận may của ông lại không tốt, lá bài mỗi lần ông bốc được đều là rất xấu. Khi mới bắt đầu ông chỉ có hơi chút kêu ca phàn nàn, nhưng sau đó, ông thực sự không thể nhẫn chịu nổi, không biết làm sao liền bộc phát cơn giận dữ của mình.

Mẹ ông ngồi bên cạnh nhìn không vừa mắt, liền nghiêm mặt nói với ông: “Nếu muốn chơi bài, con phải dùng lá bài trong tay để đánh, cho dù lá bài đó là tốt hay xấu. Tất cả sự may mắn đều không thể giành hết cho con được!”

Eisenhower nghe không lọt những lời mẹ nói, trong đầu vẫn đầy căm phẫn bất bình.
Mẹ ông thấy vậy liền ôn tồn: “Con ạ. Cuộc đời người ta cũng giống như việc đánh bài, còn người chia bài lại là ông trời. Cho dù lá bài đến tay con là xấu hay là tốt, thì con đều cần phải cầm chắc lấy chúng, cần phải đối diện. Điều con cần làm là phải giữ được sự nóng nảy trong lòng, khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại, nghiêm chỉnh đối đãi với chúng, đánh cho tốt những quân bài có trong tay mình, cố gắng để đạt được kết quả tốt nhất. Con đối với ván bài như thế nào thì cuộc đời con cũng sẽ như vậy!”

Kể từ đó trở đi, Eisenhower luôn ghi nhớ lời dạy của mẹ và điều này đã trở thành kim chỉ nam cho cuộc sống của ông sau này. Cứ như vậy, Eisenhower đã bước từng bước trong sự nghiệp của mình, bước chân của ông ngày càng in dấu xa hơn: trở thành trung tá trong quân đội, thành chỉ huy của quân đồng minh và cuối cùng là cương vị Tổng thống của nước Mỹ.

Lá bài mà ông trời phát cho chúng ta thường có lá tốt lá xấu, cứ một mực oán trách không có điểm gì là tốt cả, cũng không có cách nào thay đổi được tình hình. Cựu Tổng thống Ấn Độ Nehru cũng đã từng nói một câu như vậy: “Cuộc sống cũng giống như chơi poker, lá bài đến tay bạn là đã được định sẵn, nhưng cách chơi nó như thế nào lại tùy thuộc vào ý chí của bạn.”

Hoàn cảnh sống của một cá nhân có lẽ nếu chỉ dựa vào cá nhân đó thì không thể thay đổi, nhưng làm thế nào để thích nghi với hoàn cảnh là điều bản thân có thể hoàn toàn tự khống chế.

Một đời người chúng ta khó tránh sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, gặp phải không ít thất bại, khi bạn gặp phải vấn đề, oán trời, trách người không giải quyết được vấn đề gì cả; điều chỉnh tốt thái độ đối với cuộc sống, dũng cảm đón nhận những thử thách của cuộc sống, và dùng hết sức mình để tốt từng sự việc, đấy mới là lựa chọn tốt nhất!

Hãy ghi nhớ! Lá bài là do ông trời phát cho chúng ta, chúng ta được chia như thế nào thì là như thế đó, không có lựa chọn nào khác, cũng không thể thay đổi; điều chúng ta có thể làm, điều chúng ta nên làm, đó chính là làm thế nào để tối ưu hóa việc kết hợp các lá bài có trong tay và nỗ lực nhất có thể để đánh thật tốt từng lá bài đó!

Theo Ibook.idv
Kiên Định

9 Điều Người Cao Tuổi Nên Tránh



Con người khi về già, các bộ phận trong cơ thể đều lão hóa, yếu đi. Một số điều sau đây luôn ẩn chứa những hiểm họa bất ngờ mà người cao tuổi cần phải lưu tâm đề phòng.

Không nên tập luyện vào lúc sáng sớm
Ta vẫn có quan niệm cho rằng tập luyện vào buổi sáng là tốt vì không khí trong lành. Điều đó không đúng. Vì từ 4-6 giờ sáng theo quy luật của đồng hồ sinh học của người già thân nhiệt đang cao, huyết áp tăng, thận thượng tuyến tố cũng cao gấp 4 lần buổi tối, nếu vận động mạnh, chạy hoặc đi bộ nhiều gặp gió lạnh, tim dễ ngừng đập. Đã có không ít cụ đi bộ buổi sáng sớm về ra mồ hôi, tắm xong huyết áp tăng đột ngột, đứt mạch máu não, đột quỵ luôn. Tốt nhất là nên tập vào chiều tối, tuy không khí không được thanh sạch như sáng sớm nhưng an toàn hơn nhiều.

Đang ngủ không nên trở dậy vội vàng
Thần kinh người già thường chậm chạp. Lúc ngủ muốn dậy đi tiểu hoặc có ai gọi đang ở tư thế nằm mà trở dậy ngay, đi lại luôn dễ làm huyết áp tăng đột ngột, dễ dẫn đến đứt mạch máu não. Vì vậy, đang ngủ khi có việc cần dậy phải từ từ theo 3 bước, mỗi bước khoảng nửa phút. Bước 1 khi tỉnh giấc hãy nhắm mắt lại nằm thêm nửa phút. Bước 2, ngồi dậy tại giường nửa phút xoa tay, xoa chân. Bước 3, cho hai chân chạm đất hoặc chạm nền nhà nửa phút rồi mới đứng dậy đi.

Không nên ngoái đầu một cách đột ngột
Người già mạch máu thường xơ cứng, thành mạch dày hẹp và đàn hồi kém. Nếu đột nhiên quay ngoắt đầu về phía sau, mạch máu ở cổ bị chèn ép, động mạch vốn đã hẹp bị chèn ép lại càng hẹp hơn cộng thêm thần kinh giao cảm bị kích thích mạnh làm mạch máu co lại, máu lưu thông chậm làm não thiếu máu cục bộ, thiếu ôxy nên bị choáng, hoa mắt, chóng mặt, có người đã bị ngã. Vậy đang đứng hoặc đang đi có ai gọi từ phía sau, chớ có quay ngoắt đầu lại ngay mà nên quay chầm chậm. Tốt nhất là xoay cả người lại, tránh chỉ quay đầu.

Không nên đứng co một chân để mặc quần
Xương của người già thường bị xốp do thiếu canxi. Nếu không bị xốp thì xương cũng giòn. Khi mặc quần mà đứng co chân để xỏ từng chân vào ống quần dễ bị ngã do mất thăng bằng hoặc do vướng vào quần. Người cao tuổi đã ngã thì dễ gãy xương, dập xương. Khi mặc quần tốt nhất là nên ngồi trên ghế hoặc trên giường. Trong nhà tắm nếu không có chỗ ngồi thì phải dựa mông vào một bên tường để giữ thăng bằng cho khỏi ngã. Nhiều người bị ngã gãy xương ống chân, dập xương chậu vì đứng co chân mặc quần.

Không nên quá ngửa cổ về phía sau
Có lần một ông già đã về hưu cạnh nhà tôi, sức khỏe tốt, khi ăn tối xong ngồi nghỉ trên ghế tựa có lẽ do mỏi cổ nên ông đã ngửa cổ về phía sau hơi quá nên bị xỉu luôn. Khi con cháu biết thì nửa người bên phải của ông đã bị liệt, nước mũi nước dãi chảy ròng ròng và không nói được nữa, phải đưa ngay vào bệnh viện. Trường hợp này là do gần mạch máu nơi cổ có nhiều đốt xương, bình thường giữa các đốt có chất nhờn bôi trơn nhưng về già chất bôi trơn kém đi, các đốt xương trở nên sắc cạnh. Khi ngửa cổ ra phía sau quá giới hạn cho phép, phần xương sắc cạnh đó làm tổn thương đến mạch máu, hạn chế lượng máu đưa lên não gây ra thiếu máu não làm ngất xỉu. Vì vậy, người già khi ngồi ghế tựa không nên ngửa cổ quá mức về phía sau.

Không nên thắt dây lưng quá chặt
Vùng bụng quanh dây lưng là nơi gần dạ dày, ruột non, ruột già, trực tràng và hậu môn. Dây lưng mà thắt chặt quá sẽ chèn ép các mạch máu bụng, cản trở máu lưu thông, đoạn trực tràng gần hậu môn có thể dễ bị lòi ra ngoài khi đi đại tiện mà ta thường gọi là lòi dom. Dây lưng thắt chặt, dạ dày, ruột non luôn ở trạng thái chịu sức ép ảnh hưởng xấu đến tiêu hóa. Vì vậy, không nên thắt chặt dây lưng và tốt nhất là dùng dây đeo quần qua vai, tiếng Pháp gọi là Bretel (bờ rơ ten). Bình thường ở nhà chỉ nên mặc quần ngủ lồng chun không nên mặc quần âu cứ phải thắt dây lưng làm bụng luôn bị gò bó.

Khi đi đại tiện không nên rặn quá mức
Táo bón là hiện tượng thường gặp ở người già. Tâm lý khi đi đại tiện không ai muốn ở lâu trong nhà vệ sinh nên thường muốn rặn mạnh để đi cho nhanh nhưng nếu rặn quá sức, mặt mũi đỏ gay rất nguy hiểm. Các khảo nghiệm về y học đã cho biết khi rặn mạnh dễ giãn tĩnh mạch ở hậu môn gây chảy máu nhưng điều quan trọng hơn là huyết áp sẽ tăng có thể dẫn tới tai biến mạch máu não và nhồi máu cơ tim. Để đỡ phải rặn khi đi ngoài, người già cần ăn nhiều rau quả, chuối, khoai, uống nhiều nước để chống táo bón.

Không nên nói nhanh, nói nhiều
Một số nhà khoa học Mỹ phát hiện khi ta nói chuyện bình thường dù chỉ là chuyện vui nhẹ nhàng, các tế bào trong cơ thể vẫn chịu tác động và ảnh hưởng tới huyết áp. Thử nghiệm khoa học với 100 người mỗi người đọc 2 trang tài liệu với tốc độ nhanh chậm khác nhau. Kết quả cho thấy người đọc tốc độ vừa phải thì huyết áp, nhịp tim bình thường. Người đọc nhanh quá, đọc liến thoắng thì lập tức huyết áp tăng, nhịp tim tăng nhưng khi đọc thong thả trở lại, huyết áp, nhịp tim lại giảm xuống. Qua đó ta thấy người già nên nói ít, nói chậm thì có lợi cho sức khỏe. Những cụ nào bị bệnh tim mạch, bị huyết áp càng phải nói chậm, nói ít.

Không nên xúc động
Đối với người già mạch máu đã lão hóa nếu xúc động mạnh, quá giận dữ hoặc quá vui dễ bị nhồi máu cơ tim và đứt mạch máu não. Do đó, người già không nên xúc động tránh mọi sự tức giận, buồn phiền mà cần sống thanh thản, hòa nhã, vui vẻ, bỏ qua hết mọi chuyện, ảnh hưởng đến tâm lý, sức khỏe.
Có một câu nói rất hay: "Đừng để chết vì thiếu hiểu biết". Vì thật ra đã có rất nhiều người chết vì thiếu hiểu biết kể cả những người còn trẻ. Qua sự hiểu biết ít ỏi của bản thân, qua kinh nghiệm cuộc sống và qua tham khảo các tài liệu y học mới nhất của nước ngoài mong rằng với bài viết ngắn này sẽ giúp các bậc cao niên sống lâu, sống khỏe, sống vui tăng thêm nhiều tuổi thọ.

suckhoedoisong.vn 

Wednesday, March 29, 2017

Hoa Kỳ Phải Duy Trì Thế Thượng Phong Trong Chiến Lược “Bất Đối Xứng” Chống Bắc Kinh Tại Biển Đông - Nguyễn Cao Quyền (Danlambao)


Trong năm sáu năm qua, chính sách của Hoa Kỳ và các đồng minh thân cận trên Biển Đông đã thất bại. Khi tìm cách giảm nguy cơ đối đầu với Trung Cộng ở từng giai đoạn, Hoa Kỳ và các đồng minh trên thực tế đã đầu hàng Trung Cộng một cách tiệm tiến.

Một tiền lệ xấu đã được đặt ra, và tại một phần của Thái Bình Dương Mỹ đang có nguy cơ bị mất vị trí đã có lâu nay đối với các đồng minh là vị trí đối tác an ninh khả tín.

Cũng trong khoảng thời gian ấy, Trung Cộng đã tiến hành một cách khôn khéo một loạt các động thái từ thấp đến cao, mỗi bước đều dưới cái ngưỡng có thể kích hoạt phản ứng đáp trả ̉mạnh mẽ của Hoa Kỳ, nên ngày nay Bắc Kinh đã có những thiết trí quan trọng trên 12 đảo nhân tạo ở Biển Đông và có sự hiện diện quân sự quy mô nhất trong khu vực.

Những khả năng quân sự mới của Trung Cộng tại Biển Đông

Trong số những khả năng quân sự mới của Trung Cộng hiện nay tại Biển Đông phải kể:

Các đảo trong quần đảo Hoàng Sa chiếm đoạt của Việt Nam hiện nay đã có những phi đạo dài trên 3000m, các kho chứa nhiên liệu, các thiết bị hậu cần mở rộng. Máy bay của Trung Cộng cất cánh từ đây có thể bay nhanh chóng và dễ dàng tới Bắc Úc vả tới căn cứ Guam của Mỹ. Các đảo này cũng đã được bố trí nhiều tên lửa hành trình có thể bắn vào các mục xa đến tận biển Sulu của Philippines hay Singapore tại miền Nam Malaysia.

Mấy đảo trong quần đảo Hoàng Sa sẽ là nơi phân tán và cất giấu hầu hết các tài sản của quân đội Trung Cộng nếu xung đột bùng nổ, Ngoài ra, những đá Chữ Thập (Fiery Cross Reef), đá Subi (Subi Reef), có thể so sánh với căn cứ hải quân Trân Châu Cảng. Đá Vành Khăn (Mischief Reef) có diện tích rộng hơn quận Columbia của Mỹ. Hậu quả là con đường Biển Đông đối với Bắc Kinh hiện nay đã trở thành con đường hàng hải nội bộ được vũ trang đến tận răng.

Tất cả những trang bị quân sự nói trên đã trở thành hiện thực mặc dầu Toà Trọng Tài Thường Trực La Haye, ngày 12/7/2016, đã tuyên bố là chủ quyền lịch sử mà Bắc Kinh đòi hỏi ở Biển Đông là vô căn cứ. Trước lời tuyên bố này, Trung Cộng cứ giả ngơ giả điếc như không nghe thấy và tiếp tục lạm quyền coi thường thiên hạ.

Thái độ hung hăng và ngạo mạn của Bắc Kinh đến từ các loại biện luận mang tính dọa nạt như sau: Hoa Kỳ không nên đối đầu với sự bành trướng của Trung Quốc, trừ phi các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ muốn nước Mỹ phải đối phó với một cuộc chiến tranh nguyên tử để duy trì vai trò lãnh đạo của Mỹ ở Châu Á.

Các phân tích như thế phản ánh những đánh giá quá cao và sai lầm về sức mạnh của Bắc Kinh, và đồng thời không nhận định đúng mức tầm vóc của sự hình thành chiến lược nhằm ngăn chặn cuồng vọng của Trung Quốc.

Đã đến lúc phải làm cho Bắc Kinh thức tỉnh

Lợi ích cốt lõi của khối đồng minh Mỹ-Nhật-Úc là không để cho Trung Cộng thống trị Biển Đông và cản trở tự do lưu thông hàng hải quốc tế tại vùng này. Đó là lợi ích căn bản và chủ chốt.

Lợi ích thứ hai là phải hạn chế khả năng lấn chiếm của Trung Cộng trên Biển Đông. Khả năng này tạo tiền lệ cho những hành vi bất hợp pháp và hung hăng hơn của Bắc Kinh trong thời gian trước mắt và về lâu về dài.

Lợi ích thứ ba là không cho Trung Cộng lập đi lập lại các vi phạm Công Ước LHQ về Luật Biển (UNCLOS) và làm ngơ trước phán quyết của Tòa Trọng Tài Thường Trực La Haye, nghĩa là trực tiếp thách thức luật pháp quốc tế.

Các lãnh đạo Mỹ và đồng minh cần có một chiến lược rõ ràng để chỉ đạo chiến dịch đối phó, một chiến lược buộc phải trả giá. Chiến lược này chủ yếu phải là một liên minh quân sự mạnh mẽ hơn, thuyết phục hơn tại Tây Thái Bình Dương.

Trong một thập kỷ qua, lẽ ra Mỹ và đồng minh đã phải tiến xa hơn những cái được gọi là “xoay trục” hoặc “tái cân bằng”, để chuyển sang cái được gọi là “Chương Trình Đối Tác An Ninh Khu Vực”. Mục đích chính của chương trình này là dùng ưu thế vượt trội về quân sự để răn đe các hành động phiêu lưu của Trung Cộng và củng cố lòng tin của các đối tác Châu Á và sự an tâm của Tây Phương.

Chiến lược đồng minh mang tính sáng tạo nhất là sự “bất đối xứng”. Nói khác, để chống lại Bắc Kinh, phương thức hiệu quả nhất là tập trung áp lực đủ loại vào những điểm yếu kém nhất của Trung Cộng trên mọi lãnh vực. Các biện pháp này vượt ra khỏi lãnh vực ngoại giao và quân sự khuôn mẫu. Và nó cũng chưa thể đưa tới một cuộc chiến tranh nguyên tử như Bắc Kinh đe dọa vì nếu nói về thế trận này thi Hoa Kỳ vẫn còn ở vị trí thượng phong trên Bắc Kinh nhiều lắm.

Những hậu quả tai hại nếu Hoa Kỳ và đồng minh án binh bất động

Nên nhớ rằng nếu Hoa Kỳ và các đồng minh án binh bất động để mặc cho Trung Cộng tung hoành như trong thời gian qua thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng không những chỉ cho an ninh của Á Châu-Thái Bình Dương mà còn cho cả an ninh của thế giới.

Hậu quả nghiêm trọng thứ nhất là toàn bộ Biển Đông sẽ bị nhường lại cho Trung Cộng. Bối cảnh an ninh tại Tây Thái Bình Dương sẽ bị đảo lộn gây phức tạp cho nhiều dạng thức hoạt động của đồng minh.

Hậu quả nghiêm trọng thứ hai là luật pháp quốc tế sẽ bị coi thường. Đây là đấu hiệu cho thấy các đồng minh Tây Phương của Hoa Kỳ không chuẩn bị cho việc bào vệ luật quốc tế.

Hậu quả nghiêm trọng thứ ba là nguy cơ Trung Cộng sẽ mạnh dạn tung ra những hoạt động xâm lăng quan trọng hơn và trở thành hiếu chiến hơn trong những năm tới. Những xung đột này sẽ dữ dội hơn và khó tránh khỏi.

Hậu quả nghiêm trọng thứ tư là tất cả những sự việc này sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho các hoạt động răn đe. Không những Bắc Kinh sẽ không sợ răn đe nữa mà cả Moscow và Bình Nhưỡng cũng sẽ nhờn mặt đối với Hoa Kỳ.

Hậu quả nghiêm trọng thứ năm là nếu Hoa Kỳ bình chân như vại thì sẽ khiến các đồng minh thân hữu tại Tây Thái Bình Dương bắt buộc phải tái cấu trúc về quốc phòng và an ninh quốc gia họ.

Cho nên cần nhắc lại rằng vấn đề an ninh ở Tây Thái Bình Dương là lợi ích cốt lõi của Hoa Kỳ và của các đồng minh thân thiết. Tổng thống Donald Trump nhất thiết phải dành ưu tiên hàng đầu cho một chiến lược đối phó hiệu quả với Bắc Kinh.

Nếu chiến tranh Trung-Mỹ xảy ra thế giới sẽ ra sao?

Nếu chiến tranh Trung-Mỹ xảy ra ở Biển Đông thì hậu quả sẽ rất là trầm trọng. Nhiều người đã nêu lên câu hỏi này vì trong thời gian gần đây họ đã thấy Trung Quốc có những hành vi quá ngông cuồng tại Biển Đông trong khi Hoa Kỳ thì cứ cắn răng chịu trận.

Để trả lời câu hỏi đó, một số chuyên gia nghiên cứu về khoa học quân sự đã đưa ra một thí du: “Chiến tranh giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc nếu xảy ra bây giờ thì có thể ví như chiến tranh giữa á thần Hy Lạp Achilles đánh nhau với nông dân được tuyển mộ từ đồng ruộng vừa bỏ cày cuốc để chuyển sang tập cầm súng”.

Họ cũng nhận định thêm: “Mỹ có thể tổn thất hàng vạn quân nhưng Trung Quốc thì sẽ tan tành ra tro. Mỹ sẽ dồn tổng lực để làm việc này với một sự quyết liệt và sức mạnh như chưa bao giờ xảy ra trong dĩ vãng”.

Mỹ có lợi thế hơn Trung Quốc nhờ vào sự ưu việt trong công nghệ quân sự và nhờ vào sự phối hợp nhuần nhuyễn trong nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu giữa bốn lực lượng lục quân, không quân, hải quân và thủy quân lục chiến.

Mỹ sẽ thắng trong cuộc chiến (nếu có) với Trung Quốc và thắng một cách chớp nhoáng chứ không để chiến tranh kéo dài theo lối mèo vờn chuột. Mỹ sẽ dứt điểm thần tốc để ổn định khu vực sau chiến tranh. Lúc đó, không ai hình dung được Trung Quốc sẽ ra thế nào, sẽ đi về đâu và sự tổn hại sẽ quan trọng đến mức nào.

Nhiều nhà nghiên cứu khác lại còn đưa ra những nhận định chính xác hơn: “Không chừng Trung Cộng sẽ bị diệt vong. Sự biến mất một nước đông dân nhất trên địa cầu có nhiều phần trăm sẽ xảy ra. Nhân loại sẽ phải hình thành một thế giới mới vì nước Đại Hán không còn nữa”.

*
Từ ngày tổng thống Donald Trump lên nắm chính quyền thì nhịp điệu hung hãn đầy thách thức của Bắc Kinh đã giảm thiểu một cách đáng ngạc nhiên. Tập Cận Bình đã phái Dương Kiết Trì sang Mỹ với thông điệp “không xung đột - không đối đầu”. Dương Khiết Trì đã được bộ trưởng ngoại giao Mỹ tiếp đón, rồi đưa vào Toà Bạch Ốc. Tại đây, Dương Khiết Trì chỉ được nói chuyện với tổng thống Trump có năm phút. Nội dung cuộc nói chuyện cũng không được tiết lộ.

Ngoài trời thì tại Biển Đông, một cơn bão dữ dội đã phá nát mấy đảo đá nhân tạo của Bắc Kinh. Điềm gì đây? Người Á Châu hay tin vào những hiện tượng thiên nhiên mang tính thông báo trước những điều không hay, nhưng người Mỹ và người Tây Phương thì không tin nhiều lắm. Họ chỉ tin vào sức lực của họ, sau khi họ đã nghiên cứu kỹ càng cái thế “được-thua” khi phải đối phó với Trung Quốc vào lúc này.

16.03.2017


Một Sự Thật Đáng Tự Hào Về Người Chồng Mất Tích Trong Chiến Tranh Sau 70 Năm


Người phụ nữ đôn hậu tên là Peggy Harris, bà rất yêu thị trấn nhỏ thuộc bang Texas, nơi bà sinh ra. Tuy nhiên, rất ít người biết đằng sau nụ cười ấm áp của bà là sự che giấu nỗi buồn khổ lớn như thế nào. Mấy chục năm qua, bà luôn lo lắng ngóng chờ tin tức của chồng từ chiến trường nhưng vẫn không chút hồi âm, mãi cho tới gần đây bà mới biết sự thật.

Năm 1944, bà Peggy đã gặp một anh chàng phi công trẻ 22 tuổi tên là Billie. Hai người phát sinh tình cảm và rất nhanh cùng nhau đi đến hôn nhân. Lúc đó cuộc chiến tranh thế giới thứ II nổ ra, cuộc sống bình yên của Peggy và Billie đã bị phá vỡ, vừa mới cưới xong, chưa kịp hưởng tuần trăng mật thì đã phải chia tay.



Billie đã được phái đến chiến trường châu Âu. Thời gian đầu Billie còn thường xuyên gửi thư về cho vợ, nhưng không bao lâu, bà Peggy không còn nhận được tin tức gì về ông nữa. Bà tra tìm thông tin của chồng trên nhiều kênh thông tin khác nhau nhưng không có kết quả gì. Lúc đó bà chỉ có thể ở nhà chờ đợi trong vô vọng. Chiến tranh kết thúc, nhiều người đã nhận được thông tin của người thân từ chiến trường nhưng tin tức về Billie bặt vô âm tín.



Peggy biết rằng chồng bà có thể không bao giờ trở về nữa, nhưng bà cũng không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào. Một đêm đang ngủ, bà nằm mơ thấy Billie trở về, ông bước vào nhà và gọi lớn: “Anh đã về đây!” Bà choàng tỉnh giấc. Nhưng lúc này nhìn quanh căn phòng, chỉ có một mình cô quạnh, bà đã không cầm được nước mắt. Thời gian dần trôi, sự hy vọng ngày một mờ nhạt dần và chỉ còn lại nỗi ưu thương và tuyệt vọng.



Người thân và bạn bè cũng khích lệ bà đến khu chiến trường tìm kiếm. Dù sao thì thông tin về chồng bà đã bị cắt đứt trong nhiều năm. Trong cuộc chiến này, rất nhiều binh sĩ đã tử vong và mất tích không có tin tức gì. Bà một mực muốn biết chồng mình đã gặp phải chuyện gì, là do ông đã hy sinh hay vứt bỏ bà. Bà không thể buông xuống nỗi nghi hoặc này nên không cách nào tiếp nhận người đàn ông khác.



Trái tim bà dần dần đóng băng lại, bà Peggy không còn dùng thân phận vợ của quân nhân để tìm đến cơ quan quân đội xác minh thông tin của chồng nữa. Tuy nhiên, bà cũng một mực ở vậy cho đến hết cuộc đời mình. Người xung quanh bà vẫn tin rằng bà chưa buông được việc xác minh thông tin tức về ông Billie. 70 năm sau, một người thân của Billie đã quyết định tra ra sự thật. Ông đã liên lạc với các đơn vị có liên quan, yêu cầu truy cập vào hồ sơ của Billie.



Trong tài liệu có ghi chép rằng, Billie đã tham gia chiến tranh ngay sau khi kết hôn cùng Peggy, sáu tuần sau khi tham chiến đã hy sinh. Lúc đó ông đang lái máy bay qua vùng trời Normandy và bị bắn trúng. Máy bay đã rơi ở gần thị trấn Ventes. Trước khi máy bay rơi xuống vài phút, Billie đã cố lái máy bay chuyển hướng, tránh không để rơi xuống khu dân cư đang tụ tập. Cuối cùng, máy bay đã rơi xuống khe suối, ông đã hy sinh và không một người dân địa phương nào bị thương.



Sau khi biết được sự thật, Peggy đã vô cùng xúc động. Sau mấy chục năm chờ đợi, cuối cùng bà cũng đã nhận được thông tin, chồng bà hy sinh nơi chiến trường và trở thành anh hùng chứ không phải là bỏ rơi bà. Bà đã quyết định tới nước Pháp, đến thăm nơi chôn cất Billie. Khi tới thị trấn Ventes, bà không khỏi rơi lệ, cái tên Billie có mặt ở khắp mọi nơi, đường phố mang tên ông, hàng năm, người dân nơi đây vẫn tổ chức lễ kỷ niệm và lập bia mộ cho Billie.



Một người đàn ông 91 tuổi đã tiếp đón Peggy, ông đã chứng kiến tận mắt quá trình máy bay của Billie rơi xuống. Lúc đó ông cùng bạn vừa đi qua khe suối, nhìn thấy thi thể của Billie nên đã đưa về thôn làng để an táng. Lúc đó có rất nhiều người đang tập trung ở khu vực này, họ đều tỏ ra thương tiếc vị anh hùng. Sau này, mộ của Billie đã được chuyển đến nghĩa trang tưởng niệm ở Normandy, nhưng thị trấn Ventes vẫn giữ nguyên tấm bia mộ của ông.



Peggy không cầm được nước mắt, vừa khóc vừa nói lời cảm ơn người trong thôn đã chăm sóc mộ phần của chồng bà mấy chục năm qua. Một cựu chiến binh nói: “Giá mà có thể cứu anh ấy được thì mới thật sự tốt.” Peggy lắc đầu nói: “Mọi người đã cứu được ông ấy rồi.”



Từ đó đến nay, mỗi năm bà đều đến đây thăm mộ chồng, dân làng cũng chào đón rất nhiệt tình và coi bà như người thân.



Mời xem bộ phim ngắn ghi lại cảnh Peggy đến thị trấn Ventes.




Một câu hỏi sau 70 năm mới có lời giải đáp, bà Peggy đúng là một người phụ nữ ‘anh hùng’. Mặc dù phải mỏi mòn chờ đợi trong vô vọng nhưng bà chưa từng một lần oán thán, trách móc người chồng bao nhiêu năm bạt vô âm tín mà vẫn một lòng một dạ. Cuối cùng thì bà cũng đã nhận được câu trả lời cho mình, bà đã tìm được người chồng của mình sau biết bao năm xa cách. Ông đã hy sinh, nhưng bản thân ông như sống mãi trong lòng bà và những người dân nơi ấy như bản anh hùng ca bất tử.

San San 
daikynguyenvn.com

Quán Chiếu Bản Thân - TTB


Quán chiếu bản thân, tôi chợt  cười...
Không ngờ, mình sống tuổi  bảy mươi
Trần gian cõi tạm đời tạm gởi 
Tôi vẫn  còn đây...hạnh phúc ơi !...

Quán chiếu bản thân, cảm tạ Trời
Cho tôi Cha - Mẹ thật tuyệt vời 
Suốt đời tận tụy vì con cái 
Nhân-Đức ngàn thu để lại  đời ...

Quán chiếu  bản thân, tôi chợt  vui
Dù nay Cha - Mẹ ở xa trời 
Nhưng tôi luôn mãi hoài ghi nhớ 
"Nhân,Nghĩa, Tình thương "gắn đầu môi!...
Từ trong sâu Thẳm vang nguyện ước,
Nếu có kiếp sau...
Xin cho tôi được  làm con của Mẹ 
Và của Cha, như tôi đã được ở kiếp này
Trời xa, Cha Mẹ chứng lời 
Gương Người. ..con dõi từng ngày, từng đêm!...

Quán chiếu bản thân, tôi vui thêm...
Hạnh phúc hôm nay thật êm đềm
Tôi có bạn xưa thời cắp sách,
Tri âm, tri kỹ thỏa hàn huyên 
Tôi có trò ngoan, nghiệp lái xưa...
Dù nay tôi phải bỏ bến  đò ...
Nhưng khách sang sông còn trĩu nặng 
Tình cô lái cũ...kiếp đò đưa !

Quán chiếu bản thân, xin cám ơn 
Trò ngoan, thiên sứ  của tình thương
Hỏi thăm, chia sẻ tình ưu ái 
Trân quí. ..hành trang trạm cuối đường

Quán chiếu bản thân, thoáng  vấn vương 
Dấu yêu muôn thuở. ..mãi hoài thương
Người đã cho tôi trời hạnh phúc 
Cho đời tị nạn ngát thơm hương !
Cảm tạ tình người  dấu yêu ơi 
Nhẹ nhàng khe khẽ bước vào đời. ..
Tha hương xứ lạ...thân viễn xứ 
Bằng cả chân tình ...ôi, hiếm hoi? !
Một sớm mai hồng, bỏ cuộc chơi
Người đi không kịp nói một lời 
Chỉ hẹn  ngày mai. ..người sẽ đến
Những rồi, mai lại mãi ngày  mơi...

Quán chiếu bản thân, tôi bật cười 
 Người vui an nghĩ ...nhớ gì tôi ?!
 Mà thôi, mặc kệ... tôi đã có...
 Dĩ vãng hồng tươi phước ân đời! 
 Kiếp này xin sẽ hoài ghi khắc
Vương Quốc Bỉ, tình ai ...tuyệt, tuyệt vời!...

Quán  chiếu bản thân,vui lại vui...
Hiện tại bình an, hạnh phúc ơi
Tôi có cháu ngoan và con thảo 
Cuộc sống giản đơn rộn tiếng cười...
Mơ ước chi hơn  đời  trạm cuối 
Nhìn lên, nhìn xuống, thanh thản cười! ..

TTB