Pages
▼
Wednesday, May 31, 2017
Tổng Thống Mỹ Abraham Lincoln Đã Làm Gì Khi Bị Sỉ Nhục?
Tổng thống Mỹ thế kỷ 19 Abraham Lincoln được xem là vị tổng thống xuất chúng hàng đầu nước Mỹ. (Ảnh: Internet)
Cổ ngữ có câu: “Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, bụng của Tể Tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền”. Ý nói, một người có tấm lòng quảng đại bao nhiêu thì sự nghiệp sẽ to lớn bấy nhiêu. Câu chuyện về Tổng thống Lincoln dưới đây là 1 ví dụ.
Tổng thống Mỹ thứ 16 Abraham Lincoln xuất thân trong một gia đình thợ
giày. Lúc đó, xã hội Mỹ rất coi trọng thành phần xuất thân trong gia
đình quyền quý. Đại bộ phận nghị sĩ thượng nghị viện Mỹ đều xuất thân
trong gia đình thế gia vọng tộc. Là những người của xã hội thượng lưu
Mỹ, họ thấy khó chấp nhận một vị Tổng thống là con trai của một thợ giày
rất tầm thường.
Ngày
đầu tiên làm tổng thống, ngay khi Lincoln lên phát biểu trong lễ nhậm
chức Tổng thống, một nghị sĩ đã chen vào giữa bài phát biểu của ông. Ông
ta nói: “Thưa ngài Lincoln, đừng quên rằng cha ngài thường đóng giày cho gia đình tôi”. Tất cả các nghị sĩ đều cười ầm lên. Họ nghĩ rằng họ đã khiến Lincoln trở thành trò hề.
Tuy nhiên, khi tiếng cười vừa chấm dứt, Tổng thống Lincoln không cao ngạo, cũng không tự ti mà chân thành nói: “Thưa
ngài, tôi biết rằng cha tôi đã đóng giày cho gia đình ngài, cũng như
nhiều gia đình các nghị sĩ khác… bởi vì không người thợ nào có thể làm
được như ông. Ông là một người sáng tạo.
Giày của ông
không chỉ là giày, ông đã đổ cả tâm hồn vào nó. Tôi muốn hỏi các ngài
rằng, các ngài đã từng phàn nàn về giày của ông chưa? Bản thân tôi cũng
biết cách đóng giày; nếu các ngài có phàn nàn gì, thì tôi có thể đóng
cho các ngài một đôi giày khác. Nhưng theo tôi thấy thì, chưa ai từng
phàn nàn về những đôi giày mà cha tôi đóng. Ông là một thiên tài, một
nhà sáng tạo, và tôi tự hào vì cha tôi!”
Toàn bộ các nghị sĩ nín lặng. Họ nhận ra rằng họ chưa hiểu gì về Tổng
thống Lincoln. Lincoln tự hào về người cha đánh giày của mình, vì chưa
ai từng phàn nàn về những “tác phẩm” của ông. Và mặc dù đã là Tổng
thống, Lincoln vẫn sẵn sàng đóng một đôi giày mới nếu có bất cứ ai phàn
nàn.
Sau này có người đã khuyên Lincoln trả đũa người nghị sĩ nọ, nhưng Lincoln nói rằng: “Khi chúng ta trở thành bạn thì đối thủ đã không còn!” Chính sự chân thành và lòng khoan dung của Lincoln đã trở thành một phần nền tảng của văn hóa Mỹ.
Nhà văn Victor Hugo, Pháp từng nói: “Trên
thế giới thứ rộng lớn nhất là đại dương, nhưng thứ rộng lớn hơn lại là
bầu trời, mà thứ còn rộng hơn cả bầu trời lại chính là lòng người”. Bao dung thì luôn được lợi và người làm thành được sự nghiệp thì nhất định phải có lòng bao dung rộng lớn.
Nhà thơ nổi tiếng Gibran từng nói: “Một con người vĩ đại có hai trái tim: Một trái tim chảy máu và một trái tim bao dung”. Khổng Tử nói: “Khoan dung thì được lòng mọi người”. Trong kinh Phật cũng dạy: “Chỉ một ý niệm cũng khiến hoàn cảnh thay đổi”. Cho nên, chỉ một câu nói, một hành động nhỏ hay chỉ một nụ cười thôi đã đủ để khiến cho người xấu quay đầu hướng thiện.
Lẽ
trời cũng là lẽ của con người, chính bởi vì có thể bao dung mới có thể
thành tựu được biển rộng, núi cao, cũng cải thiện được mối quan hệ giữa
con người và con người, thành tựu được sự nghiệp to lớn lưu mãi ngàn đời
của các bậc anh hùng, hào kiệt xưa nay.
Tục ngữ nói: “Vàng không thuần khiết, người không ai hoàn mỹ”.
Khi đối mặt với sai lầm của người khác, nếu như canh cánh để ở trong
lòng và đòi đáp trả thì sẽ chỉ khiến cho tâm linh của bản thân thêm
nặng, thêm trầm trọng mà thôi. Thay vì để cho thù hận gặm nhấm tâm linh,
chịu đựng thống khổ chi bằng hãy mở rộng lòng mà bao dung hết thảy,
chẳng phải chúng ta sẽ được thản nhiên và tự tại sao?
Theo Tri Thức VN
Nấm Nút Xào Trứng Và Canh Nấm Bún Tàu
Nấm Nút Xào Trứng
Bữa cơm Việt Nam thường hay có món xào và canh. Hôm nay, xin chia sẻ với quý bạn món nấm xào trứng và canh nấm bún tàu vô cùng bổ dưỡng mà cách làm rất giản dị, nhanh chóng.
Vật liệu :
- 500grs nấm nút
- 2 cái hột gà đánh đều lòng trắng lòng đỏ
- 1củ hành tây xắt múi
- 4 tép hành lá cắt khúc dài hoặc ngắn tùy ý
Nấm đã lột vỏ
Cách làm :
Nấm mua về rửa sạch ngâm chút muối. Nếu nấm nhỏ, cứ để nguyên vậy, nấm lớn thì cắt đôi, cắt ba cho vừa miếng ăn. Có người còn siêng lột lớp vỏ ngòai cho nấm được trắng hơn.
Bắc chảo lên bếp, đảo sơ hành tây trước, xúc ra dĩa. Cho nấm vào xào chừng 2 phút, chế chút nước sôi cho mau chín vì xào càng lâu nầm càng thâm đen và dai. Trút củ hành vô, đánh trứng đổ vào quậy đều, nêm nếm cho vừa ăn, tắt lò, cho hành lá vào sau cùng. Vậy là xong món nấm xào trứng.
Canh Nấm Bún Tàu
Vật liệu :
200 grs nấm nút xắt mỏng theo bề dọc tai nấm
200 grs bún tàu ngâm nước cho mềm rồi cắt khúc
500 grs gà fillet xắt miếng nhỏ
Vài tép hành ngò cắt khúc
Nấm xắt mỏng
Đùi gà fillet xắt nhỏ
Cách làm :
Bắc nước sôi, cho gà vào nấu chín. Kế tiếp cho nấm vào. Khi nấm chín, nêm nếm cho vừa ăn rồi bỏ bún tàu vô. Chờ sôi lên thì tắt lò.
Rải hành ngò và rắc tiêu lên mặt khi múc ra tô. Món canh này ăn từa tựa như miến gà rất ngon.
Bon appétit!
Người Phương Nam
Tuesday, May 30, 2017
Chuyện Ba Đồng Xu
Valodia, Sasha và Tanhia là bộ 3 của trường trung học phổ thông của
một thành phố nhỏ Xmolenxco chơi với nhau rất thân. Tuy 3 người học khác
lớp nhau nhưng cùng trường, Valodia là chàng thanh niên mạnh khoẻ, tế
nhị và nhã nhặn với mọi người. Còn Sasha học dưới một lớp, nhỏ con,
nhanh nhẹn và học giỏi. Đôi bạn trai này gần nhà nhau và chơi với nhau
từ hồi còn nhỏ. Họ đã từng bên nhau trong mọi xó xỉnh của thành phố khi
còn ấu thơ. Khi lên trung học họ quen với Tanhia, một cô gái mới lớn
được xếp vào hàng hoa khôi của trường. Tanhia có đôi mắt xám cùng mái
tóc màu hạt dẻ rất nhí nhảnh. Ba người chơi với nhau thân thiết đến nỗi
các bạn học của cả trường đều biết. Bọn lơn lớn ở trường thường hay bàn
tán về quan hệ của bộ 3 này. Có người thì cho là Valodia và Tanhia là
một cặp, có người thì cho là Tanhia yêu Sasha… Cuối cùng thì mọi người
chỉ biết là ba người này chơi thân với nhau còn hơn cả ruột thịt.
Nói
thẳng ra trong trái tim của Valodia lẫn Sasha đều muốn cất giữ hình ảnh
của người bạn gái thân thương Tanhia cho riêng mình. Nhưng tình bạn
giữa đôi bạn trai mạnh mẽ đến mức không bao giờ hai người dám nghĩ đến
chuyện thổ lộ tình yêu với Tanhia. Họ không muốn tình bạn giữa 3 người
phải tan vỡ. Tanhia cũng vậy, cô biết rằng cả 2 người bạn trai đều rất
yêu mình, nhưng chưa một lần nào cô thiên vị ai, vì cả Valodia và Sasha
đều tốt và đáng trân trọng như nhau, hơn nữa 2 người bạn trai lại quá
thân thiết và gần gũi.
Thời gian rồi cũng trôi đi mau, 2 người
bạn trai ra trường và công tác ngay tại thành phố, còn Tanhia thì đang
học năm cuối của trung học. Họ vẫn gặp nhau hàng tuần, đi xem và thường
đi khiêu vũ cùng nhau vào những ngày cuối tuần. Tình cảm vẫn mặn nồng
như khi còn học trong trường, chỉ có điều là họ gặp gỡ nhau ít hơn.
Rồi
chiến tranh xẩy ra, cả Valodia va Sasha đều được gọi nhập ngũ cùng
ngày, Tanhia thì tham gia vào đội cứu thương của quận đoàn. Ngày hôm sau
là ngày lên đường ra mặt trận, cả 3 hẹn gặp nhau tại nhà của Tanhia.
Tối hôm đó như những lần gặp trước, họ có mặt rất đúng giờ. Nhưng ai
cũng trầm lặng và ít nói hơn. May mà Tanhia còn chạy qua chạy lại chuẩn
bị đồ ăn cho bữa tối. Khi cả 3 đã cùng ngồi bên nhau, im lặng, thì Sasha
cất tiếng:
- Ngày mai là ngày bọn mình lên đường rồi mà
ngày về thì không biết trước, có điều mà có lẽ không phải riêng mình mà
chắc là cả Valodia nữa muốn nói với Tanhia rằng bọn anh rất yêu em.
Như đã chuẩn bị cho câu nói từ lâu lắm rồi, Tanhia không hề bối rối ngắt lời:
-
Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất
yêu và rất quý trọng tình bạn của các anh, tình bạn của 3 đứa chúng
mình. Em không muốn làm tổn thương một ai cả.
Valodia nói cuối cùng:
-
Tanhia, thú thật anh rất muốn có em trong đời, nhưng anh không muốn mất
đi tình bạn đã có giữa chúng ta. Thật khó, nhưng cũng đến lúc chúng
mình phải đối diện với sự thật rồi.
Họ lại im lặng, không
khí trầm hẳn xuống. Chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ phải chia tay.
Tanhia đi vào bếp, làm một chiếc bánh ngọt và để vào lò, sau đó đi ra và
nói với hai người:
- Em đã làm một chiếc bánh ngọt để
chúng ta cùng ăn trước lúc chia tay.Trong chiếc bánh đó em có đặt một
đồng xu nhỏ, nếu anh nào ăn bánh mà trong đấy có đồng xu thì em sẽ yêu
người may mắn đó, còn nếu em nhận được đồng xu thì có nghĩa mãi mãi
chúng ta chỉ là bạn của nhau như bây giờ, các anh thấy được không?
Chẳng
còn cách nào hay hơn, thế là mọi người đồng ý. Khi Tanhia mang bánh vào
phòng, thì thấy Valodia và Sasha đã đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời
tối đen nói chuyện với nhau rất thân mật, có lẽ họ tìm cách để làm giảm
nỗi hồi hộp trong lòng mình. Sau khi Tanhia cắt chiếc bánh ra làm ba ,
cô mời 2 anh vào bàn. Họ lại im lặng nhìn vào chiếc đĩa đựng bánh đã để
sẵn ở giữa bàn. Một phút trôi qua, rồi hai phút… Cuối cùng thì Tanhia
nói:
- Bây giờ em sẽ quay chiếc đĩa thật mạnh nhé. Khi nào đĩa dừng thì từng người sẽ nhận lấy phần bánh trước mặt nhé.
Như
để phá tan sự im lặng đáng sợ này, Tanhia quay đĩa thật nhanh. Trái tim
trong lồng ngực của Valodia và Sasha như muốn vỡ tung vì hồi hộp. Chiếc
đĩa từ từ dừng lại. Vẫn với cá tính quyết đoán của mình Sasha nhận lấy
phần bánh trước mặt mình đầu tiên và từ từ cho vào mồm. Rồi đến lượt
Valodia và Tanhia lấy phần tiếp theo… Họ nhai từng lần một chậm. thật
chậm.
Bỗng Sasha reo lên thật to và lấy từ miệng mình ra một đồng xu,
anh lao vào ôm lấy Valodia và sau đó bế bổng Tanhia lên. Trong lúc
Sasha đang vui sướng đến tột độ thì Valodia lặng lẽ vào phòng vệ sinh
rửa mặt, một lúc sau anh quay ra và bắt tay chúc mừng Sasha. Valodia xin
về sớm để 2 người ở lại tâm sự. Tiễn anh ra cửa mà nước mắt Tanhia giàn giụa hai hàng, cô ôm Valodia và bỗng oà lên khóc nức nở…
Thời
gian 3 năm trôi đi cũng thật là nhanh, Valodia trở về thành phố thân
yêu của mình với nỗi buồn vô tận vì Sasha người bạn từ ấu thơ của mình
đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường. Tanhia đã biết tin này, trái tim
của người con gái như sắt lại. Ngay sáng hôm sau khi về Xmolenxco,
Valodia đến thăm lại cô bạn gái Tanhia hồi học sinh của mình. Vẫn căn
phòng này, năm xưa có tiếng cười nói của cả 3 người mà giờ đây chỉ còn
2. Valodia kể cho Tanhia về những ngày gian khổ của mình ở chiến trường,
kể về sự hy sinh dũng cảm của Sasha trong cùng tiểu đội chiến đấu với
mình.
Valodia kể trước lúc tắt thở Sasha đã lấy từ túi ngực mình ra
đồng xu năm nào và trao cho Valodia, Sasha ra đi và chỉ muốn trao lại
tình yêu của mình với Tanhia cho Valodia mà thôi. Tanhia lặng lẽ đi ra phía cửa sổ, nơi mà Valodia va Sasha lần cuối đã đứng đó.
Valodia
đứng dậy, anh lại gần Tanhia, đặt một tay lên vai Tanhia, còn tay kia
anh cho vào túi và lấy ra hai đồng xu nhỏ giống nhau đưa cho Tanhia. Và
cũng chính lúc đó Tanhia xoè lòng bàn tay trái của mình ra, trong đó
cũng có một đồng xu y trang như thế. Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau,
nước mắt Tanhia lại chảy dài như đêm nào đó tiến Valodia về trong khi
Sasha vui mừng vì nhận được đồng xu may mắn của mình.
Sau này
Valodia và Tanhia trở thành vợ chồng của nhau, và hàng năm cứ đến ngày
mất của Sasha họ lại cùng nhau ra nghĩa trang thăm lại bạn cũ của mình
cùng với 3 đồng xu luôn trong tay.
Ba đồng xu thật nhỏ nhưng nó lại tượng trưng cho tình bạn và tình yêu cao cả của 3 con người cao đẹp. Tại sao lại có 3 đồng xu nhỉ. Khi kể lại chuyện này cho mọi người Tanhia luôn cầm 3 đồng xu đó trong tay:
-
Hôm đó, tôi đã cố tình chọn 3 đồng xu và đặt vào 3 góc của chiếc bánh,
vì tôi không muốn mất người nào cả. Ai cũng nhận được phần của mình với
đồng xu trong ấy. Chỉ có Sasha, anh ấy quá chân thành và quá yêu tôi nên
khi cắn phải đồng xu thì đã reo lên. Trong lúc đó Valodia lặng lẽ vào
nhà vệ sinh để lấy đồng xu ra khỏi miệng mình rồi âm thầm cho vào túi
quần. Còn tôi, khi thấy Sasha vui đến tột độ thì không còn đủ can đảm
đưa đồng xu của mình ra nữa mà lặng lẽ dấu đi. Nhưng cũng chính hôm đó
tôi biết rằng trong đời tôi được chứng kiến một tình bạn thật vĩ đại và
lòng cao thượng vô biên của Valodia, vì tôi biết rằng trong túi Valodia
lúc đó đang có đồng xu thứ 3.
Sưu tầm
Cộng Sản Vô Thần Nhưng Xuất Thần Trong Phát Ngôn - Hải Âu (Danlambao)
Một
đất nước hết đi xin xỏ tài trợ rồi vay mượn quốc tế này nọ nhưng những
kẻ cầm quyền lại luôn mộng mị với những thành quả từ các nước văn minh.
Đấy chính là "thành quả" mà Việt Nam có được sau quá trình suốt 42 năm
cộng sản đảng nắm quyền cai trị. Để quận Nhất trở thành Singapore hay Hà
Nội đẹp như Paris chỉ có một cách duy nhất là những vô thần cộng sản
hãy thôi phát biểu theo kiểu ảo tưởng, lên đồng của mình, thay vào đó là
dành phút giây xuất thần ấy để tuyên bố giải thể đảng cộng sản và trả
lại quyền tự quyết cho nhân dân.
*
Việt Nam là một quốc gia “được” cai trị bởi những kẻ vô thần cộng sản. Tại đó những kẻ tôn thờ chủ thuyết cộng sản luôn “tự hào” là một thiên đường của xã nghĩa. Những kẻ vô thần ấy nhiều lần còn có những phút giây xuất thần mỗi khi diễn thuyết hay phát biểu tại các hội nghị được tổ chức trong hay ngoài nước.
Việt Nam là một quốc gia “được” cai trị bởi những kẻ vô thần cộng sản. Tại đó những kẻ tôn thờ chủ thuyết cộng sản luôn “tự hào” là một thiên đường của xã nghĩa. Những kẻ vô thần ấy nhiều lần còn có những phút giây xuất thần mỗi khi diễn thuyết hay phát biểu tại các hội nghị được tổ chức trong hay ngoài nước.
Đảng trưởng cộng sản đảng Nguyễn Phú Trọng trong một lần đến thăm thôn
Phật Tích, Tiên Du, Bắc Ninh đã “xuất thần” khi phát biểu “nhìn tổng quan, đất nước có bao giờ được như thế này không”.
Vâng đất nước sau ngày 30/4/1975 dưới sự cai trị bạo tàn của cộng sản
đảng, người dân thường luôn “được” xem là công dân hạng hai, hạng ba. Kẻ
cầm quyền luôn rình rập cướp tất cả những gì có thể. Chúng cướp từ đất
đai, tư liệu sản xuất của nông dân. Chúng trấn lột mồ hôi xương máu của
người dân bằng vô số thứ thuế, phí. Chúng cướp quyền biểu đạt của những
người bất đồng chính kiến với chúng. Chúng cướp luôn tự do trong tâm
linh của những người có đức tin. Chúng kềm hãm, cấm đoán, bắt hại, giam
cầm những ai theo bất cứ tôn giáo nào mà không chịu sự chi phối của cộng
sản đảng. Nói tóm lại cộng sản đảng cướp luôn quyền làm người của hơn
90 triệu dân nước Việt. Đó là tất cả những gì mà mà Nguyễn Phú Trọng cho
rằng “đất nước có bao giờ được như thế này”.
Trần Đại Quang trên cương vị là chủ tịch nước cũng đã có những phút giây
xuất thần và dĩ nhiên cũng đã cho ra đời những phát ngôn mang tầm thiên
đường của xã hội chủ nghĩa. “Thủ đô Hà Nội là mặt tiền của đất nước, còn lực lượng cảnh sát giao thông là mặt tiền của thủ đô”.
Phát ngôn này của Trần Đại Quang cho thấy sự tham lam của một tên từng
giữ chức làm trùm của hệ thống công an trị. Nếu nói thủ đô Hà Nội là mặt
tiền của đất nước thì mặt tiền của thủ đô là cái lăng Ba Đình, nơi đang
“giam giữ” cái xác khô của tên "bả chó". Còn những tên cảnh sát giao
thông chỉ là những kẻ cướp tiền mặt của người dân tham gia giao thông để
làm giàu cho những kẻ vô thần cộng sản.
Không chỉ có thành phần chóp bu của cộng sản đảng xuất thần khi phát
ngôn mà những kẻ chiếu dưới như Đoàn Ngọc Hải của thành Hồ cũng có những
lần xuất thần. Đoàn Ngọc Hải là nhân vật nổi lềnh bềnh suốt thời gian
dài sau khi khẳng định muốn biến quận Nhất thành Singapore thu nhỏ giữa
lòng thành Hồ. Sau phát ngôn mang tính xuất thần ấy là vô số hành động
đập, phá, hốt, cẩu của phó chủ tịch quận Nhất. Để rồi sau rất nhiều đợt
xua quân giành giật vỉa hè, Hải cẩu đã làm cho những ai kỳ vọng vào mục
đích tốt đẹp qua việc đập phá của Hải phải ngỡ ngàng. Quận Nhất vẫn là
quận Nhất, vỉa hè vẫn bị lấn chiếm, ước mơ biến thành Singapore thì càng
xa vời khi “Hải cẩu” bắt đầu thực hiện kế hoạch cho thuê sử dụng vỉa
hè.
Còn rất nhiều những kẻ vô thần cộng sản với những phát ngôn xuất thần,
nhưng một trong những kẻ xuất thần nhiều nhất khi phát ngôn thì phải kể
đến Nguyễn Xuân Phúc. Thủ tướng của thiên đường xã nghĩa sở hữu dáng
người kệch cỡm cộng với cái đầu hói và cái cổ niểng hẳn sang một bên là
hình ảnh mà nhiều người hay nói là “tưởng thú”. Tưởng thú Phúc niểng đi
đến đâu là phát ngôn xuất thần ngay ở đó. Phúc niểng luôn mộng mị với
cái đầu tàu kinh tế của cả nước trong mỗi dịp đến thăm và làm việc tại
các tỉnh thành của Việt Nam. Độ kệch cỡm của tưởng thú Phúc Niểng càng
trở nên nổi tiếng khi phát âm “cờ lờ mờ vờ” trong lần đăng đàn phát biểu
tại buổi lễ kỷ niệm 50 năm thành lập Ngân hàng Phát triển Á châu ADB)
và 20 năm ngày mở cơ quan đại diện tại Việt Nam.
Còn nhớ ngay sau khi đắc cử chức vụ tưởng thú nước cộng hòa xã nghĩa,
Phúc niểng có buổi gặp gỡ các doanh nghiệp trong nước và đã làm “tan vỡ”
trái tim của các doanh nghiệp khi hùng hồn nói: “doanh nghiệp phát
triển và hội nhập để không những phát triển kinh tế trong nước mà còn có
nhiều doanh nghiệp xuất khẩu ở nước ngoài, mang thương hiệu Ma dzê in
Việt Nam”. Từ những phát ngôn trong phút giây xuất thần của mình, tưởng thú Phúc niểng đã trở thành biểu tượng của sự kệch cỡm.
Vào ngày 17/5/2017, Nguyễn Xuân Phúc một lần nữa thể hiện khả năng lên
đồng của mình khi thuyết trình tại Hội nghị của Thủ tướng Chính phủ với
doanh nghiệp lần 2 được tổ chức tại Trung tâm hội nghị quốc gia Hà Nội.
Cũng giống như hầu hết các lần xuất hiện của mình, Phúc niểng luôn có
những phát biểu xuất thần: “Nhân sự kiện lần này được tổ chức tại Thủ
đô của chúng ta, tôi nhớ một nhà khởi nghiệp tư sản dân tộc tiêu biểu
của chúng ta, ông Bạch Thái Bưởi từng nói: 'Tôi muốn làm cho Hà Nội cũng
tươi đẹp như Paris'". Quả thật tài năng xuất thần trong những phát
ngôn của những tên vô thần cộng sản không ai sánh bằng tưởng thú Phúc
niểng. Và rồi sau khi kết thúc ngày làm việc của mình, tưởng thú Phúc
vui vẻ chụp ảnh “selfie” cùng doanh nghiệp bởi Phúc niểng luôn tỏ ra tự
tin với hình ảnh của mình.
Hình ảnh một nguyên thủ quốc gia Việt Nam càng được bè bạn quốc tế chú ý
hơn trong những lần công du thực hiện nhiệm vụ ngoại giao. Phúc niểng
tưởng thú nổi tiếng trong góc nhìn của bạn bè quốc tế không chỉ bằng
những phát ngôn mang nhãn hiệu ma dzê in mà còn bằng hình ảnh của mình
trong bộ dạng xộc xệch khi giơ tay chào trong lúc các nguyên thủ khác
thì đan chéo tay nhằm thể hiện sự đoàn kết. Phải nói tưởng thú Phúc đã
tạo được ấn tượng rất mạnh trong con mắt bè bạn năm châu, để rồi cũng từ
những hình ảnh đó mà các nước tiến bộ trên thế giới mới lý giải được vì
sao người dân Việt dù hiếu học, thông mình, cần cù nhưng vẫn nghèo.
Một đất nước hết đi xin xỏ tài trợ rồi vay mượn quốc tế này nọ nhưng
những kẻ cầm quyền lại luôn mộng mị với những thành quả từ các nước văn
minh. Đấy chính là "thành quả" mà Việt Nam có được sau quá trình suốt 42
năm cộng sản đảng nắm quyền cai trị. Để quận Nhất trở thành Singapore
hay Hà Nội đẹp như Paris chỉ có một cách duy nhất là những vô thần cộng
sản hãy thôi phát biểu theo kiểu ảo tưởng, lên đồng của mình, thay vào
đó là dành phút giây xuất thần ấy để tuyên bố giải thể đảng cộng sản và
trả lại quyền tự quyết cho nhân dân.
18/5/2017
Monday, May 29, 2017
Ông Hai Lúa Đi Mỹ - Lm. Piô Ngô Phúc Hậu
Ông Hai Lúa ngoe ngoảy đi vào phòng đợi của sân bay
Tân Sơn Nhất. Thấy mình chẳng bằng ai: áo thun rẻ tiền, ba lô con cóc,
xăng đan hở hang. Kệ. Ông tự nhủ rằng: mặc áo vét thì sang, nhưng khổ
thấy mồ, mặc áo thun thì hèn, nhưng sướng quá chừng. Ông lại tự nhủ thêm
rằng: già rồi mà còn làm đẹp thì thế gian nghi ngờ là già dịch. Vậy thì
dại gì mà se sua. Ông bèn ngồi vắt chân chữ ngũ, tự tin, nhìn trước ngó
sau, để xem nhân tình thế thái…
Bỗng từ trên loa phóng thanh,
nhân viên phi trường nhắc nhở hành khách của hãng hàng không American
Airlines chuẩn bị lên tàu. Ông Hai Lúa đứng bật dậy, dõng dạc đến nối
đuôi với hành khách bình dân. Đuôi dài thoòng, song song với một cái
đuôi ngắn tũn. Cái đuôi ngắn tũn ấy được thành hình bởi những ông VIP
mặc áo vét, thắt cà vạt và những doanh nhân xách vali có nẹp inóc. Thì
ra ở đâu cũng có người giàu và người nghèo. Giữa người giàu và người
nghèo vẫn có một khoảng cách nào đó mà người nghèo hay người kém giàu
bao giờ cũng chiếm ba phần tư dân số thế giới. Buồn ghê!
Chiếc máy bay khổng lồ Boeing
777 bắt đầu khởi động. Cô tiếp viên hàng không nhắc nhỡ lấy lệ, hướng
dẫn vài động tác thao diễn, nếu máy bay gặp sự cố bất trắc. Cô tiếp viên
đẹp đẽ nhưng không xinh xắn, gắn trên ve áo một logo bằng đồng của hảng
hàng không AA. Hai chữ A ốm và cao đứng bên nhau tạo thành hai mỏm núi
đá hùng vĩ. Giữa hai ngọn núi nhọn hoắt ấy có một con chim đại bàng hai
cánh thẳng tắp, kẹp sát vào nhau, cặp mắt hau háu. Y như có một con mồi
đang ngơ ngác đứng ở dưới vực thẳm. Ông Hai Lúa nhắc thầm trong họng:
“Coi chừng nghe mày!” Chẳng biết ông muốn nói với con mồi hay là ông
muốn dằn mặt con đại bàng. Đố ai biết được…
Ông Hai Lúa vội cài khóa an
toàn khi thấy máy bay chuyển động trên sân băng. Bỗng… hẵng một cái. Thế
là ông đã giã từ cánh đồng quê mà ông thuộc lòng từ bờ bọng cho đến đìa
hào. Ông hiểu tánh ý của từng loài cá. Ông rành đường đi nước bước của
từ con rùa cho tới con chuột… Bây giờ thì ông đang lơ lững trên không.
Ngó xuống, ông chẳng thấy màu xanh bát ngát của đồng ruộng, mà chỉ thấy
mây trắng, ngồn ngộn, bồng bềnh. Hết thân thương. Chỉ thấy xa lạ. Dường
như ông mất hết cảm giác. Rất vô tâm. Rất vô tình…
Ông sực nhớ cách nay chừng ba
tháng, ông quyết tâm đi Mỹ chuyến này để “nghe-ngó-nghĩ”. Nghe thật
nhiều, thấy thật nhiều, để nghĩ cũng thật nhiều. Nghĩ nhiều về người đời
và đời người. Nghĩ về một dòng lịch sử đang chảy cuồn cuộn như thác lũ.
Những gì sẽ bị dòng nước cuốn đi? Những gì sẽ chìm xuống mất dạng. Bây
giờ thì dường như ông hơi thất vọng. Bây giờ chỉ thấy mây và mây. Mà mây
thì mãi mãi là bồng bềnh. Nổi cũng bồng bềnh. Trôi cũng bồng bềnh. Hết
biết…
Ngày 15 tháng 8 máy bay cất cánh từ Sài Gòn. Ngày máy bay hạ cánh xuống San Jose thì lịch tường vẫn ghi là 15 tháng 8. Buồn cười nhỉ?
Trên cuốn nhật ký của mình, ông Hai Lúa ghi:
Ngày 15 tháng 8 máy bay cất cánh từ Sài Gòn. Ngày máy bay hạ cánh xuống San Jose thì lịch tường vẫn ghi là 15 tháng 8. Buồn cười nhỉ?
Trên cuốn nhật ký của mình, ông Hai Lúa ghi:
. Sài Gòn ngày 15 tháng 8 năm
2006. Mình rời Việt Nam đi Mỹ. Đường đi chỉ dài bằng một nửa trái đất,
nhưng thời gian thì gần bằng 24 giờ. Như vậy thì mình sẽ tới nước Mỹ vào
ngày 16 tháng 8 năm 2006.
. San Jose ngày 15 tháng 8 năm 2006. Ủa! Tại sao kỳ vậy?
Ông Hai ngẩn tò te. Ông không thể ngờ được rằng khi không gian chuyển động thì thời gian có thể bị ngưng đọng. Chính quy luật của không gian và thời gian đã tạo nên lịch sử. Mọi văn minh của loài người có thể đi lên và lên mãi. Nhưng cũng có thể những nền văn mình ấy theo nhau sụp đổ và sụp đổ y hệt nhau.
Ông Hai ngẩn tò te. Ông không thể ngờ được rằng khi không gian chuyển động thì thời gian có thể bị ngưng đọng. Chính quy luật của không gian và thời gian đã tạo nên lịch sử. Mọi văn minh của loài người có thể đi lên và lên mãi. Nhưng cũng có thể những nền văn mình ấy theo nhau sụp đổ và sụp đổ y hệt nhau.
Rời khỏi phòng đợi của phi
trường San Jose, ông Hai Lúa nhìn lên bầu trời. Vẫn chỉ thấy mây bay.
Không thèm nhìn lên nữa. Ông nhìn xuống đất. Đất của nước Mỹ: rộng hơn 9
triệu cây số vuông. Đất của người Mỹ ở đúng 300 triệu người. Suốt ba
tháng trời, ông Hai banh mắt ra để nhìn. Nhìn không hết, ông vễnh tai
lên để nghe, nghe chẳng được bao nhiêu. Nhưng về tới nhà ông hí hững kể
cho bà con đồng cảnh nghe. Chuyện kể lỏn nhỏn như cứt dê.
1. Ông đi tìm người Mỹ nhưng chẳng thấy người Mỹ đâu. Cửa nhà nào cũng đóng im ỉm. Rình mãi mới thấy một ông Mỹ hé cửa bước ra. Cửa nhà sập lại. Cửa xe mở ra. Cửa xe đóng lại. Ông Mỹ ở trong ấy. Xe lăn bánh, nhập vào dòng xe. Xe chạy như dòng nước. Người ta bảo có 300 triệu người Mỹ thì có 300 triệu chiếc xe. Nhưng chỉ thấy xe mà không thấy người. Vì không thấy người nên chẳng thấy tình người.
. Có một ông hàng xóm. Tên là
gì thì chẳng ai biết. Chỉ thấy ông một ngày hai lần: một lần đi ra và
một lần đi vô. Rồi bẵng đi mấy ngày chẳng thấy ông đâu. Tưởng là ông đi
vắng. Ai ngờ, ông đã chết. Mấy ngày sau cảnh sát mới phát giác… Ôi! Tình
xóm giềng!
. Có một ông Việt kiều nuôi
một con nhồng. Con nhồng hay nói. Nói mà không hiểu. Sáng nào cũng chào
“Good morning”. Ông láng giềng khen “hay”, nhưng trưa chiều cũng chào
“Good morning”. Nghe mãi thấy nhàm vì điếc lỗ tai, ông láng giềng gọi
cảnh sát. Cảnh sát đến ra lệnh cho ông Việt kiều giết con nhồng vì nó
xúc phạm đến quyền tự do của ông láng giềng. Còn nhồng chết. Ông Việt
kiều tiếc hùi hụi. Tiếc con nhồng. Tiếc luôn cả cái quyền tự do nuôi
nhồng.
. Con chó đực của ông Ted
chui hàng rào xanh qua chơi với con chó cái của ông Tom. Chúng nó không
biết tiết dục cũng không biết ngừa thai. Thế là ông Ted bị thưa ra tòa
vì hai tội. Tội một, nuôi chó mà không quản lý tốt để nó đi rong, làm
mất an ninh của xóm giềng. Tội hai, con chó cái của ông Tom bị mang bầu
ngoài ý muốn của chủ. Chủ của nó muốn lấy giống có danh bạ rõ ràng chứ
không thể tạp nham như vậy. Ông Ted thua kiện và phải bồi thường. Láng
giềng không thể nói chuyện với nhau. Chỉ có “pháp” mà không có “tình”.
2. Người ta khoe với ông Hai Lúa rằng đất nước Mỹ rất chu đáo, khiến con người sống rất an tâm. Người Mỹ cũng giữ luật rất nghiêm. Khi gặp bảng stop thì dù đường vắng hoe cũng vẫn phải thắng đứng lại vài giây rồi mới rồ ga đi tiếp. Uống bia mà lái xe thì cảnh sát phạt chết bỏ. Nếu đi đâu mà muốn nhậu chết bỏ thì phải dẫn bà xả đi theo để khi về thì trao vôlăng cho bà. Nhưng luật vẫn có kẻ hở để người ta lợi dụng luật để kiếm tiền.
. Cảnh sát rượt tên cướp. Tên
cướp quýnh quáng lạc tay lái. Xe nhảy lên lề, tông vào một người khách
hàng đang bơm xăng. Người khách ấy bị gãy chân. Ai cũng nghĩ rằng người
gây tội là tên cướp, tên cướp phải bồi thường. Vậy mà không phải vậy,
người phải bồi thường là ông chủ cây xăng. Hỏi tại sao thì cái lưỡi
không xương của ông luật sư bên nạn nhân trả lời rằng:
+ Đúng rồi. Người phải bồi
thường là thằng ăn cướp. Nhưng thằng ăn cướp không thể bồi thường được.
Nó không có tiền gởi trong ngân hàng. Nó không có bất động sản. Nó chỉ
có cái xe nghĩa địa mà thôi. Thế là sù.
+ Cảnh sát là một nguyên nhân khiến tên cướp gây ra tai nạn. Nhưng bắt tội cảnh sát không được. Cảnh sát không chịu bồi thường, vì họ thi hành nhiệm vụ mà.
+ Chỉ còn một người có tiền, đó là ông chủ cây xăng. Nhưng làm thế nào để bắt tội ông? Chỉ còn một cách kết tội ông. Ấy là ông bán xăng mà không tạo điều kiện bảo đảm an toàn cho khách hàng.
+ Cảnh sát là một nguyên nhân khiến tên cướp gây ra tai nạn. Nhưng bắt tội cảnh sát không được. Cảnh sát không chịu bồi thường, vì họ thi hành nhiệm vụ mà.
+ Chỉ còn một người có tiền, đó là ông chủ cây xăng. Nhưng làm thế nào để bắt tội ông? Chỉ còn một cách kết tội ông. Ấy là ông bán xăng mà không tạo điều kiện bảo đảm an toàn cho khách hàng.
Ôi cái lưỡi không xương! Ôi đồng tiền!
. Ông Hai đến thăm một nhà
thờ cổ. Cha xứ làm guide. Từ phòng thánh đi ra có 5 bậc cấp. Cha xứ vội
nâng tay ông Hai dặn dò kỹ lưỡng: “Cha cẩn thận nha. Chính tại chỗ này,
một bà đầm té trật gân. Bà kiện Hội đồng Giáo xứ. Hội đồng Giáo xứ phải
bồi thường mất hai ngàn đô đấy”. Hỏi tại sao, thì luật sư bảo rằng: “Xây
bậc cấp mà không làm tay vịn, nên mới gây tai nạn”. Lại cái lưỡi không
xương của luật sư. Chỉ có thánh An Phong mới hiểu được điều này.
3. Ông Hai đến thăm một người quen. Bà chủ nhà gọi điện thoại cho bạn.
- Alô. Mày hả!
- Ôkê. Tại sao tao mời, mà mày không tới?
- Tính đi. Nhưng sao thấy chóng mặt quá à…
Vừa cúp điện thoại cái cốp, thì thằng cu tí nhỏng mõ phản đối:
- Tại sao mẹ nói dối? Mẹ có đau hồi nào đâu? Thằng cu tí giận dỗi. Bà mẹ cúi đầu xấu hổ.
Chỗ nào người ta cũng kể rằng: trẻ em được học đường giáo dục rất tốt. Các em không biết nói dối. Ôi nước Mỹ. Đây là điểm son của ngươi đấy. Tuyệt vời đấy!
4. Có một cặp vợ chồng già. Ông chồng là kỹ sư về hưu. Bà vợ là giáo sư về hưu. Hai ông bà làm chủ một tòa nhà trị giá một triệu đô. Bỗng họ bán đi, mua một căn nhà nhỏ trị giá một trăm ngàn đô thôi. Hỏi tại sao thì họ trả lời: “Để giúp người nghèo”.
Người Mỹ ơi! Nhà văn V.
Gheorghiu gọi người là robot (con người bị cơ giới hóa). Nhưng ông Hai
Lúa lại thấy trong người máy ấy có một quả tim bằng thịt. Quả tim phập
phồng. Quả tim đập rộn ràng. Quả tim ấy cũng là điểm son của ngươi. Nó
sẽ cứu ngươi. Và may ra nó sẽ cứu nền văn minh của ngươi khỏi sụp đổ.
5. Ông Hai Lúa rất cảm động khi thấy trên tờ đô la buộc bất cứ mệnh giá nào cũng đều có in một hàng chữ trang trọng “In God we trust!”. Cha ông người Mỹ lưu truyền cho hậu thế lòng tin tưởng của họ vào Thiên Chúa. Người Mỹ ơi! Lại một điểm son nữa dành cho ngươi! Nhưng ông Hai Lúa cảm thấy buồn buồn vì nghe tin đồn rằng có những ai đó đang vận động để Quốc hội duyệt bỏ dòng chữ quý giá ấy.
Ông Hai Lúa giã từ nước Mỹ
ngày 13 tháng 11 năm 2006. Con tằm đã ăn dâu. Ăn ít quá nên chả thấy tằm
nhả tơ. Đành chờ hay đành chịu. Ai mà biết được.
Tác giả bài viết: Lm. Piô Ngô Phúc Hậu
10 Kẻ Thù Của Bộ Não
Não là một trong những bộ phận lớn
nhất cơ thể và là trung tâm điều khiển mọi hoạt động, chức năng cơ thể,
tuy nhiên cũng là một trong những bộ phận dễ tổn thương nhất. Cùng tham
khảo 10 loại hành vi có hại cho bộ não.
• Ăn nhiều đường: Đường có
trong hầu hết thức ăn chúng ta ăn mỗi ngày. Ăn quá nhiều đường trong
thời gian dài khiến cơ thể giảm khả năng hấp thụ dinh dưỡng và đạm,
khiến cơ thể thiếu dinh dưỡng, ảnh hưởng đến phát triển não.
• Ô nhiễm không khí: Não
cần nhiều ôxy để hoạt động. Thường xuyên phải hít thở không khí ô nhiễm
đồng nghĩa lượng ôxy cung cấp cho cơ thể và não sẽ giảm.
• Ăn quá nhiều không chỉ khiến tăng cân mà còn gây áp lực lên các động mạch não, giảm năng lực thần kinh.
• Nói quá ít:
Não cũng giống cơ bắp, tập luyện sẽ giúp phát triển. Thường xuyên giao
tiếp và tham gia các cuộc đối thoại vận dụng trí óc là các bài tập cho
não bộ.
• Thiếu ngủ:
Ngủ ít hơn sáu tiếng mỗi ngày là một cảnh báo với bộ não. Thiếu ngủ
thường xuyên khiến các tế bào não chết, dẫn tới giảm ý thức, có vấn đề
về thở và tầm nhìn.
• Lười suy nghĩ sẽ khiến khả năng của não giảm đi. Hãy giữ não luôn năng động bằng các hình thức như giải ô chữ, sắp chữ...
• Không ăn sáng làm giảm
đường huyết, não không được cung cấp đủ dinh dưỡng. Nếu không ăn sáng
trở thành thói quen, não sẽ bị lão hóa nhanh chóng.
• Hút thuốc làm co rút các dây thần kinh não. Hút thuốc cũng là thủ phạm của các bệnh như Alzheimer và Dementia.
• Ngủ trùm đầu khiến cơ thể không hít thở đủ ôxy, nguyên liệu cần thiết cho não hoạt động.
• Điện thoại cầm tay nói riêng và các thiết bị điện tử nói chung đều
tỏa ra bức xạ. Một nghiên cứu của Thụy Điển cho thấy bức xạ từ điện
thoại di động gây đau đầu. Nhiều nghiên cứu còn gắn dùng điện thoại di
động với ung thư, cả ung thư não.
Nguồn: Plo.vn
Sunday, May 28, 2017
Những Khu Vườn Đẹp Nhất Nước Mỹ Mùa Thu
Mùa thu là thời điểm đẹp nhất trong năm để tham quan vườn bách thảo.
Những màu sắc và chủng loại thực vật đa dạng trong những khu vườn này sẽ
khiến bạn mê mẩn không muốn về.
Vườn Longwood, Quảng trường Kennett, bang Pennsylvania: Bước
vào đây Longwood, bạn sẽ có cảm giác như bước vào một bức tranh tuyệt
mỹ - thiên đường của những người làm vườn nổi tiếng. Từ 22/10-20/11, tại
Longwood sẽ diễn ra lễ hội hoa cúc, với hơn 17.000 bông hoa đầy màu sắc
được trang hoàng lộng lẫy. Bạn không nên bỏ lỡ cây hoa với 1.500 bông
hoa được gắn lên một cách hoàn hảo.
Vườn bách thảo Brooklyn, New York: Thoạt nhìn, người
ta sẽ tưởng lối đi hoang dã này cách thành phố hàng trăm dặm. Nhưng hoá
ra nó nằm ngay trong vườn bách thảo Brooklyn, New York. Du khách đến
đây vào mùa thu cũng có thể ngắm nhìn hoa hồng nở muộn và những bất ngờ
khác.
Vườn bách thảo Chicago: Vẻ đẹp của khu vườn Nhật Bản
Elizabeth Hubert Malott rộng 17 mẫu Anh (tương đương gần 7 hecta) sẽ
làm bạn ngây ngất, khi cây bạch quả chuyển sang màu vàng.
Vườn cây gỗ công viên Washington, Seattle: Nằm trên
bờ hồ Washington, vườn bách thảo rộng 93 ha sẽ khiến bạn đắm chìm trong
vẻ đẹp của thiên nhiên tươi tốt. Bạn sẽ phải mất phí vào cửa, nhưng hoàn
toàn đáng để bỏ tiền.
Vườn bách thảo Missouri, Phố Louis, Missouri: Được
mở cửa trở lại năm 1859, vườn bách thảo Missouri là một nơi thư giãn
tuyệt vời, tách khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố. Nơi đây có
các loài lan quý hiếm nhiều nhất thế giới mà còn rực rỡ các sắc màu của
mùa thu.
Vườn bách thảo Fort Worth, Texas: Ít ai nghĩ Texas lại có một khu vườn Nhật Bản lung linh như vườn Fort Worth với đủ sắc màu màu thu như đỏ, cam, vàng…
Vườn ươm quốc gia, Washington DC: Vườn quốc gia
giống như một bảo tàng sống. Bạn có thể tìm thấy rất nhiều thực vật bản
địa, cùng điểm tham quan thú vị như những cây cột của toà nhà quốc hội.
Vào mùa thu, những cây cột gần 200 tuổi này trông như những ngọn đuốc
vàng được bao quanh bởi vô vàn cỏ lá vàng ươm.
Vườn ươm Dallas: Đến thăm vườn ươm thành phố Dallas vào mùa thu, bạn sẽ mãn nhãn với hơn 90.000 quả bí ngô tròn và bí hồ lô từ ngày 23/11.
Vườn bách thảo New York: Mùa thu là một trong những
thời điểm đẹp nhất để đến thăm New York, đặc biệt là tham quan vườn bách
thảo 125 năm tuổi. Khu nhà kính trồng cây là một nơi thích hợp để đi
thăm nếu thời tiết quá lạnh.
Vườn Mount, Lenox, Massachusetts: Khu vườn này thực ra là nhà của tiểu thuyết gia nổi tiếng Edith Wharton, sẽ mở cửa vào cuối tháng 10.
Vườn đỗ quyên Asticou, Mount Desert Island, Maine:
Từ tháng 5-10, những cây đỗ quyên tuyệt đẹp ở vườn bảo tồn tại Mount
Desert Island, Maine, bung toả những màu sắc ấn tượng. Màu mận, vàng, và
những tông màu trầm của mùa thu nơi đây sẽ khiến bạn khó quên.
“Khu rừng bị phù phép” Winterthur, Delaware: Có rất
nhiều thứ để xem và làm ở Winterthur - ngôi nhà cũ của Henry Francis du
Pont - khiến bạn có thể sẽ cần hơn một ngày để khám phá và tận hưởng,
đặc biệt là “khu rừng bị phù phép” - một khu vườn kỳ dị y như trong
truyện.
Vườn bách thảo Denver: Được xếp hạng là một trong
những khu vườn thực vật hàng đầu tại Hoa Kỳ, vườn bách thảo Denver rộng
khoảng 9 hecta. Ở đây có vườn hoa súng, vườn dành cho trẻ em, kim tự
tháp khoa học, vườn phong cách quốc tế... Các loại cây cỏ bản địa mang
lại màu sắc và kết cấu độc đáo cho cảnh quan khu vườn vào mùa thu.
Vườn bách thảo Tower Hill, Boylestown, Massachusetts: Rộng
53 ha, vườn bách thảo ở Tower Hill có những lối đi tuyệt vời để tận
hưởng không khí trong lành của mùa thu. Bạn chắc chắn sẽ rất thích thú
với 119 cây táo có từ trước thế kỷ 20 ngay lối vào của khu vườn.
Wave Hill, Riverdale, New York: Nằm
ở khu Bronx và nhìn ra sông Hudson, Wave Hill có thể được coi là một
trong những khu vườn đẹp nhất vào mùa thu. Cảnh này có lẽ là bằng chứng
đủ sức thuyết phục bạn. |
Trí Dũng
news.zing.vn
Không Còn Gì Để Bán Chỉ Bán... Thân..!. - Trần Nhật Phong ̣(Danlambao)
Thân xác của mẹ Việt Nam đang bị
những kẻ cai trị xẻ ra bán từng phần và được nhân danh “phát triển”
nhưng thực tế là bán để chia chát lợi nhuận của những kẻ cầm quyền. Nếu
hôm nay các bạn tiếp tục "cam chịu" hay "không phải chuyện của tôi" thì
liệu ngày mai sẽ đến ngôi nhà của các bạn, mảnh đất của các bạn sẽ được
thu hồi vì đó là đất “được qui hoạch” hay đất thuộc “bộ quốc phòng”.
Trong một xã hội, mà đất đai, tài sản có thể bị “cướp” bất cứ giờ phút
nào thì các bạn liệu có “an toàn” hay “yên bình” hay không?
*
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã có một thời gian khá dài làm nghề
lồng tiếng cho các phim bộ Hong Kong và Đài Loan, gần 19 năm làm nghề
này, có thể nói tôi đã xem và học được khá nhiều điều hay từ những nhà
viết kịch bản của Hong Kong hay Đài Loan, do cơ chế tự do, sức sáng tác
của họ thật dồi dào và đôi khi mang đậm những triết lý nhân sinh của
người gốc Á.
Tôi nhớ có một lần, phòng chuyển âm phim bộ nhận lồng tiếng cho một loạt
2,3 vở kịch diễn sân khấu, được thu hình và phát hành, có một vở kịch
mà tôi nghĩ thích hợp với câu chuyện hôm nay với các bạn, đặc biệt là
các bạn đang sinh sống trong một xã hội đang có dấu hiệu bùng phát mãnh
liệt có thể dẫn tới sự đổ máu vì những bất công.
Đại khái câu chuyện đó nói về một nhân vật được hư cấu, vốn là một nhà
ngôn ngữ học kiêm một soạn giả nổi tiếng ở Thượng Hải, được xem là một
thiên tài, về ngôn ngữ ông có khả năng nghe người đối diện nói chuyện
qua âm điệu thì biết ngay là người sinh sống ở vùng nào, làng nào tại
Trung Quốc.
Bên cạnh đó ông còn là một nhà soạn kịch nổi tiếng, trong một ngày làm
việc của ông, ông có thể soạn một lúc 4,5 vở kịch khác nhau, vừa có thể
đọc đối thoại cho kịch bản này, vừa có thể tạo ngay bố cục cho kịch bản
khác, sức sáng tác dồi dào của ông khiến cho các nhân viết viết tuồng
chạy không kịp với các vở kịch được ông viết.
Được sự kính trọng của hầu hết giới thượng lưu của Thượng Hải, có nhiều
bạn bè tốt, nhưng đến cuối đời ông lại trở thành một ông già khùng
khùng, điên điên và chết trong sự cô độc trên đường phố ở Hong Kong ở
thập niên 60, sau khi trải qua hàng loạt những biến cố theo sự thăng
trầm của dòng lịch sử Trung Hoa.
Tôi thích câu chuyện này, vì nó mang đậm tính triết lý về cuộc sống, đặc
biệt là thời hoàng kim của nhà soạn giả ở Thượng Hải, lúc đó ông tự tin
là có thể làm bất cứ điều gì như một nhà phù thủy đa năng.
Trong một cuộc ăn nhậu với bạn bè, ông đánh cá với họ rằng, sẽ biến cô
gái bán hoa bên ngoài nhà hàng sang trọng nơi ông ăn nhậu, rằng chỉ
trong vòng 3 tháng, ông có thể biến cô trở thành một minh tinh siêu việt
nổi tiếng khắp Thượng Hải.
Và ông làm thật, kết quả đúng như lời ông cam đoan, chỉ vài tháng dưới
sự nhào nắn của ông, cô gái bán hoa đã trở thành một trong những người
đẹp được tung hê, được chào đón vồn vã của giới thượng lưu ở Thượng Hải.
Đương nhiên câu chuyện tránh không khỏi những tình cảm nảy sinh ra giữa
ông và cô gái bán hoa, và rồi thời cuộc, ghen tuông và cái tôi to lớn đã
khiến hai người hợp rồi tan, tan rồi hợp trong bối cảnh nhiễu nhương
của nước Trung Hoa thời cận đại.
Một trong những lần cãi nhau gay gắt dẫn đến chia tay, cả ông và cô gái
bán hoa đã có những lời gây tổn thương nặng nề cho nhau nhưng mang đậm
triết lý cuộc sống:
- Không có tôi, thì giờ này cô chỉ là cô gái bán hoa ở ngoài đường thôi,
làm gì được như bây giờ, được săn đón nhiệt tình của các tài phiệt
Thượng Hải.
- Đúng, không có ông tôi vẫn chỉ là cô gái bán hoa, nhưng ít ra ngày xưa
tôi còn có hoa để bán, bây giờ tôi chả có gì để bán nửa ngoại trừ bán…
thân.
Lời nói cay đắng của cô gái từ thân phận bán hoa biến thành một thứ gái
điếm hạng sang ở Thượng Hải, khiến tôi liên tưởng đến hoàn cảnh của Việt
Nam ngày hôm nay, nó không khác gì với câu đối thoại trên cả các bạn
ạ.
Trước năm 1975, miền Nam Việt Nam tuy chưa là một cường quốc trong khu
vực, nhưng ít ra được sự kính trọng của các quốc gia và vùng lãnh thổ
lân bang, tương tự như cô gái bán hoa, có được sự kính trọng thương mến
của những bạn bè xe kéo, bán hàng rong, những con người lam lũ chung
xóm.
Và sau năm 1975, tuy mang danh là một quốc gia thống nhất, nhưng dưới sự
cai trị của đảng cộng sản, con dân Việt Nam cầm passport CHXHCNVN đi
đến đâu thì bị khinh khi đến đó, và khi không còn gì để bán thì chỉ còn
“cướp” đất để bán, nó cũng không khác gì cô gái bán hoa, khi trở thành
gái điếm hạng sang, không còn gì để bán chỉ có bán... trôn nuôi miệng,
và bị bạn bè xa lánh.
Khi nợ công chất cao như núi, không còn gì để xuất cảng, thì những kẻ
cai trị chỉ biết tăng thuế, cướp đất để bán, nghĩ đến chuyện..., lách
nợ, mà không đủ khả năng để nghĩ ra giải pháp.
Hàng dệt may xuất cảng thì Indonsia, Malaysia và Trung Quốc đè đến ngợp
thở, nếu có dịp ra nước ngoài đến những khu shopping lớn, người ta chỉ
thấy các mặc hàng quần áo đều xuất phát từ những quốc gia này, hiếm hoi
lắm mới nhìn thấy hàng chữ Made In Viet Nam.
Nông, thủy sản thì trước đây chỉ thua cho Thái Lan, nay thì thua luôn
cho cả Lào, Cam Bốt và Miến Điện, khi các mặc hàng này liên tục bị trả
về từ khắp nơi trên thế giới vì nhiễm độc thủy ngân, nhiễm độc kim
loại.
Dầu thô thì liên tục lỗ lã, giá dầu trên thế giới sụt giảm, từ lổ tới lổ.
Rừng bị tàn phá, biển bị ô nhiễm, đồng bằng sông Cữu Long bị nước mặn
xâm nhập, sông Hồng thì bị hút cát khau thác vô tội vạ. tài nguyên quốc
gia không còn lấy một cái gì gọi là rừng vàng biển bạc.
Việt Nam hôm nay còn gì để bán ra nước ngoài? Không, không còn gì cả ngoại trừ ….. đất đai.
Và do đó càng lúc càng có nhiều vụ “cướp” đất diễn ra khắp nơi trên toàn
cỏi Việt Nam, từ bắc chí nam, nơi nào cũng có quan chức địa phương,
công an, quốc phòng “cướp” đất đai để bán quyền sử dụng cho nhà đầu tư
“nước ngoài” mà thực chất hầu hết là nhà đầu tư “Trung Quốc”.
Hoàn cảnh này có khác gì cô gái bán hoa biến thành bán…trôn trong câu chuyện mà tôi kể ở trên đây các bạn?
Thân xác của mẹ Việt Nam đang bị những kẻ cai trị xẻ ra bán từng phần và
được nhân danh “phát triển” nhưng thực tế là bán để chia chát lợi nhuận
của những kẻ cầm quyền.
Nếu hôm nay các bạn tiếp tục "cam chịu" hay “không phải chuyện của tôi”
thì liệu ngày mai sẽ đến ngôi nhà của các bạn, mảnh đất của các bạn sẽ
được thu hồi vì đó là đất “được qui hoạch” hay đất thuộc “bộ quốc
phòng”.
Trong một xã hội, mà đất đai, tài sản có thể bị “cướp” bất cứ giờ phút
nào thì các bạn liệu có “an toàn” hay “yên bình” hay không?
Chạy!!!!
Cơ hội chạy của các bạn đã chậm rồi, vì con cái của những quan chức, kẻ
cầm quyền đã chạy trước, chúng ôm tài sản chạy qua xứ “tư bản giãy chết”
rồi các bạn ạ, nếu các bạn có may mắn chạy thoát, ra đến bên ngoài cũng
chỉ đi làm công cho con cháu của chúng vì chúng có tiền hơn các bạn,
nếu các bạn không có khả năng chuyên môn, không có khả năng ngôn ngữ ở
xứ sở các bạn chạy đến, thì các bạn cũng sẽ tiếp tục làm “thân cu li”
cho con cháu của những kẻ cầm quyền hiện nay mà thôi.
Giải pháp duy nhất cứu các bạn đã có từ lâu, vấn đề là các bạn có dám
dùng giải pháp đó để thay đổi số mạng của các bạn hay không, thay đổi
vận mệnh của mẹ Việt Nam hay không thì tùy các bạn nhé, chúng tôi bên
ngoài đã cạn lời, không can đảm một lần chịu đau để đục bỏ khối ung thư,
thì các bạn chỉ chờ ngày vào quan tài mà thôi.
23/5/2017
Việt Nam Ơi! - Phong Lan
Đất nước tôi sao
quá nhiễu nhương
Người dân chất phác đến dễ thương
Gánh vai làm chủ…ăn
không đủ…
Cán bộ đầy tớ… thì
đế vương
Đất nước tôi quả
tuyệt cú mèo…
Kinh tế đời sống
dân đói meo
Nhưng giàu tâm
linh hồn dân tộc
Tặng hình bác Hồ cho người nghèo
Đất nước tôi cũng
rất nhân từ
Thế giới không đâu
so sánh bù
Chính quyền thương
dân làm từ thiện
Chiếu phim miễn phí cho người mù
Đất nước tôi dân
không phải lo
Mọi việc đã có nhà
nước to
Đời sống… tâm
linh…và dân chủ
Rất trăm lần thế giới tự do
Việt Nam ngàn đời
đất nước tôi
Thịnh suy…thể chế…có
thể trôi
Nhưng hồn dân tộc
không thay đổi
Việt Nam ơi!…tôi mãi
yêu người
Melbourne 25/05/2017
Phong Lan
Cảm tác theo bài viết của Lư Thị // Nguyệt