Lượm trên mạng
Pages
Thursday, June 30, 2022
Vườn Bonsai Nhà Ông Bạn
Tuyến Giáp Hoạt Động Như Thế Nào? How Does Thyroid Work? Emma Bryce
Tuyến
giáp trạng là một tuyến nội tiết quan trọng, và lớn nhất trong
cơ thể. Tuyến này nằm phía trước cổ,
lượng khoảng 10-20 gram, hình dạng như con bướm, ngang hàng với các đốt xương sống
C5 - T1, phía trước có lớp da và cơ thịt, phía sau giáp khí quản.Tuyến giáp có 2 thùy (thùy phải và thùy trái), mỗi
thùy áp vào mặt trước bên của sụn giáp và phần trên khí quản, và 1 eo tuyến nối
2 thùy với nhau. Tuyến màu nâu đỏ được cấu tạo bên ngoài bởi 1 lớp bao xơ được
tạo ra bởi lớp cân sau gắn tuyến vào sụn giáp, nên khi nuốt tuyến di động theo
thanh quản. Giáp trạng tiết các hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine
(T3), nhận ảnh hưởng diều hòa của hormone TSH từ tuyến yên trên não. T4/T3 có chức năng điều hòa nhiều chuyển hóa trong cơ thể.
Mời xem
Wednesday, June 29, 2022
Về Với Dòng Sông - Nguyên Nhung
Năm 1954, bố Hà trôi
dạt theo đoàn người di cư từ Bắc vào Nam. Hà nghe nói bố vào Nam chỉ có một
mình với người bác ruột, ông bà nội Hà không đi vì sợ nơi xứ lạ quê người, phần
tiếc vườn rau ao cá. Miền Bắc khi ấy vừa tiếp thu, không khí chính trị sùng sục
như nồi nước sôi, ông bà nội cho bố đi trước, hy vọng một vài năm đất nước yên
ổn, cả nhà lại đoàn tụ. Ai ngờ chuyến đi ấy là chuyến đi không có ngày trở về,
hai miền Nam Bắc thực sự phân ly từ nhịp cầu Hiền Lương trên dòng sông Bến Hải,
bố Hà chỉ có một thân một mình bơ vơ ở miền Nam.
Người bác dâu không tử
tế như bố nghĩ, lại thêm anh chị họ đông nên dần dần bố thấy lạc lõng như chịu
cảnh mẹ ghẻ con chồng. Cố học xong mảnh bằng Tú Tài, ông nhập ngũ ngay, ra
trường là một sĩ quan tốt nghiệp trường Trừ Bị Thủ Ðức. Từ đấy đời sống của ông
trôi nổi theo những đơn vị và những chuyến xe nhà binh, đâu cũng là nhà. Mãi
đến khi về Trà Vinh, thị xã buồn với tiếng lá reo của hàng sao già trong ngôi
chùa Khờ Me cổ kính, gặp mẹ Hà, người tình đầu tiên và cũng là vợ hiền của ông.
Cuộc tình của bố mẹ Hà
là cuộc tình "Tình Bắc, duyên Nam". Mẹ Hà lúc ấy là giáo viên dạy
Tiểu Học, sống với gia đình người dì thứ Năm có chồng là công chức cao cấp ở
Tỉnh. Ông bà ngoại Hà ở miền quê, trong một cuộc đất ven sông rộng hằng mấy
mẫu, trồng toàn dừa nước để lấy lá bán cho người ta lợp nhà, và vườn cây ăn
trái đủ thứ ổi, mãng cầu, cam, quýt và dừa xiêm.
Ngày mẹ quyết định lấy
bố cũng gặp phải trở ngại dữ dội phía bên ngoại, dù hai người cùng là người
Việt Nam, nhưng hai chữ "Bắc Kỳ" vẫn mơ hồ như là người khác nước. Bà
ngoại Hà e sợ cảnh về làm dâu nhà người Bắc, khi biết bố Hà chỉ có một mình, bà
lại ngại thứ con đường con chợ. Cả hai mẹ con khóc lên khóc xuống nhiều phen,
sau phải nhờ ông dượng có uy quyền nhảy vào can thiệp, màn kỳ thị Bắc Nam mới
chấm dứt. Bố Hà tập nói tiếng Nam, giọng miền Bắc cứng đơ là những tràng cười
mua vui cho gia đình bên vợ, nhưng tính ông hiền lành, lại tốt bụng, khéo cư xử
nên dần dà ai cũng thương.
Bố Hà tập ăn canh chua
miền Nam, mắm kho nấu với tép bạc, lươn vàng, cá lóc và cà tím. Tập ăn cọng
bông súng, rau dừa và rau dấp cá, canh củ mài nấu với tôm bóc vỏ có rắc ngò
gai, dưa mắm thay cho cà bát ngâm tương, lâu ngày ăn quen nên đi đâu cũng nhớ
hương vị miền Nam. Chợ Trà Vinh nằm ven bờ sông, tấp nập ghe thuyền từ các nơi
chở đến nên tôm cá tươi nhảy soi sói, cây trái miệt vườn còn thơm hương đồng cỏ
nội, dân chúng lại mộc mạc ấp lẫm tình người. Món đặc biệt nhất của Trà Vinh là
bún nước lèo đầy ắp những tôm, thịt và cá lóc.Tuy vậy, bố vẫn thèm món riêu cua
đồng miền Bắc, những tháng chợ nhiều cua đồng, bố bày cho mẹ nấu riêu cua miền
quê nội. Những con cua đồng miền Nam trước kia chỉ để luộc ăn chơi với muối
tiêu, nay được mẹ giã nhỏ lọc lấy nước, rồi phải biết bí quyết nấu, thịt cua
nổi lên từng mảng thật đẹp trên mặt nồi canh, ăn với cây chuối non thái mỏng và
rau kinh giới, thêm chút mắm tôm của người Bắc. Thỉnh thoảng ngoại ra thăm, mẹ
lại trổ tài nấu món bún riêu cua đồng miền Bắc, ai ăn cũng khen ngon. Bởi vậy sau
này khi Hà được bố mẹ cho về quê thăm ngoại, đã thấy món canh cua đồng được phổ
biến rộng rãi nơi những nhà bên ngoại.
Bố mẹ lấy nhau hơn một
năm thì Hà ra đời. Bố đặt tên cho cô con gái đầu lòng là Thanh Hà vì con sông
xanh trước cửa nhà, tuy con sông nước lờ lợ đục ngầu phù sa. Vào mùa khô, nước
kém, nước biển tràn về làm nước sông lờ lợ. Người ta không uống được nước sông
như những nơi khác thuộc đồng bằng sông Cửu Long, nhưng đã có nước giếng. Ngay
nước giếng cũng đầy phèn, mỗi khi giặt giũ xong, Hà thấy trên móng tay bám một
lớp trắng xoá. Vài hôm, mẹ Hà lại kêu chị người làm gọi những xe nước uống vào
đổ đầy mấy cái lu lớn, mỗi cái xe chở nước được phủ lên mặt những cành lá dứa.
Sau này Hà mới biết muốn có thứ nước để uống, người ta phải tìm những mạch nước
ngọt, nằm gần ngôi chùa Phướn ở ngoại ô đào thành những cái giếng vừa to vừa
rộng, người lấy nước có thể đi xuống lòng giếng và múc nước về chứa trong
thùng, lóng trong rồi mới đem đổi cho người dùng. Người ta không gọi là
"bán nước", để tránh hai chữ oan nghiệt mà bất cứ người Việt Nam nào
cũng lờ mờ hiểu là chẳng hay ho gì.
Nhà của bố mẹ Hà là
một căn nhà ngói được xây theo kiểu mới, xen lẫn với những căn nhà cổ ẩn sau
vườn cây xanh có từ thời Pháp thuộc, nằm bên này bờ sông gần phố chợ. Trước nhà
là một giàn bông giấy màu hồng tím, chiếc cổng sắt sơn màu vàng nhạt. Từ trong
nhà bước ra, trước mặt là dòng sông, đi về phía tay trái là khu nhà ở, phong
cảnh thật là thơ mộng với nhiều vườn cây ăn trái nằm dọc ven con đường mé sông,
không chen chúc chật chội như những khu khác. Nhưng những năm về sau cuộc chiến
lan rộng hơn, Hà thấy ở mé bờ những con rạch nhỏ đã có đám người từ trong quê
chạy ra thành phố lánh bom đạn. Họ làm nhà bằng cây tràm, gỗ tạp và thiếc mỏng,
lợp lá, nằm chen chúc nhau trên bờ rạch, rác rưởi và bao nhiêu thứ xú uế được
đẩy xuống dòng sông, phong cảnh đã không còn thơ mộng nữa.
Ði về phía tay mặt là
con đường dẫn ra chợ, chỉ một con đường mà hai cảnh sống đã khác nhau. Ðấy là
một khu phố chợ phồn thịnh, tràn đầy sức sống, có những vựa củi, tiệm tạp hóa, cửa hàng chạp phô của người Hoa và cả quán ăn nữa. Cả một khu
chợ nằm ven sông, chen chúc những chiếc ghe xuồng từ miền quê chở rau cỏ, tôm
cá từ quê ra chợ, người ta lên xuống những chiếc đò máy đi về hai ngả của dòng
sông. Hà chỉ biết lờ mờ ngả bên phải dẫn về quê ngoại của mình, và ngả bên tay
trái đi về những làng mạc ngoài sông Cái, từ đấy có một cửa sông rộng, nước
chảy xuôi ra biển. Cũng trên dòng sông ấy, gần khu chợ là một chiếc cầu sắt bắc
từ bờ bên này sang bờ bên kia, gọi là cầu Long Bình. Bên này là phố chợ an ninh
và bên kia, chỉ cách một nhịp cầu mà đêm đêm, người ta có thể nghe thấy tiếng
súng nổ vu vơ. Mẹ Hà chập tối đã lùa lũ con vào nhà, nét âu lo thoảng trên
khuôn mặt dịu hiền, khi thấy bố Hà vì bận công tác vẫn chưa về nhà ăn cơm
chiều.
Những năm còn bình
yên, dòng sông vẫn hiền hoà đưa những chuyến đò về quê ngoại ăn Tết. Con đò
lướt đi trên dòng sông mênh mông, hai bên bờ là những rặng dừa nước, những cây
bần, bình bát, bằng lăng hoa tím như đan thành một bóng râm mát rượi, làm đẹp
thêm không khí an bình cho dòng sông miền quê ngoại. Suốt năm ở thành phố, chị
em Hà chỉ mong Tết hay hè được đi đò về quê ngoại, rón rén đi trên chiếc cầu
khỉ bắc trên con mương ven bờ sông, để thấy căn nhà của ngoại có khoảng sân rộng
trồng đầy cây kiểng, nhìn con bò mẹ đứng yên cho con bú, và chị em Hà được ăn
thoả thích những thứ cây trái trong vườn nhà ngoại. Buổi chiều, trên chiếc tam
bản, người chị họ đưa mấy chị em đi chơi dọc theo dòng sông, thỉnh thoảng lại
có chiếc đò máy phăng phăng lướt sóng, chiếc tam bản bị nhồi lên nhồi xuống
theo làn sóng trong nỗi sợ hãi của chị em Hà.
Ngày Hà lớn dần lên là
những năm chiến tranh càng ngày càng lan rộng, mẹ Hà không dám đưa con về quê
ngoại như những năm trước, bố Hà lại càng vất vả vì những cuộc hành quân nguy
hiểm. Mãi sau này, lần đầu tiên Hà theo lũ bạn thời Trung Học qua chiếc cầu
sang bên kia sông vào một ngày nắng đẹp, Hà mới thấy quê hương sao đẹp đẽ vô
ngần. Ngồi với bạn trên một bờ cỏ non của Xóm Ðầu Bờ, con đường này kéo dài về
những vùng xa như Giồng Rùm, Bàng Ða, Cầu Ngang rồi sẽ đưa du khách đến Ba Ðộng
"biển xanh cát trắng". Chiến tranh đã giết dần mòn những khung cảnh
nên thơ của đất nước, chỉ qua đến Ðầu Bờ, Hà đã được nhìn đàn cò trắng xoải
cánh bay trên những thửa ruộng, người nông dân quần xắn cao trên đầu gối đang
cấy mạ trên thửa ruộng săm sắp nước. Hà không hình dung nổi ở vùng đất ấy, bóng
đêm cùng với thần chết rình rập lên trên thân phận con người.
Chuyện ấy xảy ra đã lâu nhưng với Hà là một ám ảnh khôn nguôi, trước cái chết hãi hùng cha của người bạn cùng lớp. Ông chỉ sang sông để làm công tác bình dân học vụ, và vài hôm sau, người ta thấy ông nổi lên với cái xác cụt đầu. Hà không hiểu nổi sự hận thù nào có thể có được trong những công việc tốt đẹp như thế. Ðể rồi nhiều năm sau, tâm hồn cô bé đã bớt ngạc nhiên khi thỉnh thoảng nhìn thấy xác người trôi trên dòng sông, tấp vào phố chợ, những người sống ven bờ sông hãi hùng hàng mấy ngày không dám tắm tát, giặt giũ, bơi lội nữa.
oOo
Năm 75, lúc ấy Hà đã
mười sáu tuổi. Ðáng lẽ là thời kỳ bắt đầu tuổi mộng mơ thì Hà đã già dặn hơn,
chỉ vì là chị lớn trong nhà, trong lúc bố một sáng một chiều bỗng dưng trở
thành người không chỗ đứng. Bố kể lại cái cảm giác kỳ lạ của bố những ngày sau
chiến tranh, khi đất nước được lãnh đạo bởi những người anh hùng áo vải, chân
đất. Sự suy nghĩ của họ thật đơn giản là đánh đổ những cái cũ, nhưng cái mới
thì lại trống trải, do đó chẳng phải bố bị đưa đi tẩy não, mà cả những người
trí thức cũng tự nhiên phải công nhận là mình chưa đủ trí tuệ. Căn nhà của bố
mẹ nay đã cũ kỹ, hình như nó cũng buồn theo khi bố Hà từ giã vợ con lên đường
ra Bắc. Chuyến về quê vẫn chỉ có một mình như chuyến vào Nam cũng chỉ có một
mình, nhưng lần này bi thảm hơn. Chuyến đi thăm bố ở miền Bắc là lần cuối cùng
Hà được gặp bố, bố dặn Hà thay bố về quê cũ tìm lại ông bà nội và các chú bác
trong nhà. Ông bà nội đã mất, chỉ còn lại hai nấm mồ được xây bằng những tảng
đá ong. Sau đó về Nam, mẹ quyết định cho Hà và hai đứa em kế theo chị đi vượt
biên như lời bố dặn dò.
Khi bước chân ra đi,
Hà không hề nghĩ có ngày mình sẽ trở lại quê nhà có một mình, sau chuyến vượt
biên kinh hoàng bi thảm đó. Hà mất một lúc hai đứa em. Chuyến đò chuyển người
lên tàu lớn để ra khơi bị rượt đuổi, giữa một đêm tối trời đã đụng vào ghềnh
đá. Ðêm rất lạnh, con đò bị lật xuống bất ngờ, hai đứa nhỏ đang ngủ chìm nghỉm
trong tấm chăn ướt không vùng vẫy ra được. Hà may mắn bám vào được chiếc thùng
nước rỗng, giữa những người bị nạn lóp ngóp, lặn hụp giữa đợt sóng dữ và bóng
tối, sau đó được dân trong vùng mang xuồng ra tiếp cứu, may mắn mới còn sống
sót. Lúc bước thấp, bước cao trong bộ quần áo ướt sũng, theo đám người đồng
cảnh hoạn nạn đêm ấy về trại giam, Hà chưa nghĩ nổi là mình đã mất hai đứa em,
và không biết tại sao mình còn sống. Hai đứa em trai tuổi mới lớn, tính còn trẻ
con, mỗi buổi chiều vẫn bơi lội bì bõm nơi dòng sông trước nhà, mới đó đã không
còn. Những ngày trong tù, Hà vẫn hoảng loạn nghĩ là hai đứa đi chơi đâu, và mỗi
bữa cơm, Hà lại thảng thốt gọi em về ăn cơm, trong nỗi thương cảm, đau xót của
những người đồng cảnh ngộ.
Phải một thời gian lâu
lắm Hà mới tạm quen sự vắng mặt của hai đứa em, khi một người bạn tù đã nghĩ ra
cách nói dối là hai đứa đã được cho về với mẹ. Mãi mấy tháng sau khi được thả,
mẹ đưa Hà đến nơi chôn cất hai thằng em trai, hai nấm mộ đất cắm hai mảnh gỗ
mỏng, nằm trên một vồng đất ven con sông cái. Hai nấm mộ nằm bên nhau, cỏ mọc
lún phún trong khu đất của một ngôi chùa miền quê, nơi ấy Hà còn thấy vài nấm
mộ nữa. Tất cả là những nạn nhân xấu số mà người ta vớt được xác vài ngày sau
cái đêm kinh hoàng đó. Một bên là vồng đất cao trồng rẫy, một bên là hàng dừa
xanh lả bóng ven sông, tạo thành một khoảng bóng lớn che trên những nấm mộ đất
đơn sơ. Hai đứa em nằm đó, hai thằng bé dễ thương vẫn chị chị em em hôm nào,
nay chỉ còn là hai nấm mộ lặng lẽ nằm ven bờ sông, ngày ngày nghe tiếng
sóng âm vang dội vào bờ cát.
Chưa thấy bến bờ tự do, gia đình Hà đã đánh đổi lấy một giá quá đắt cho hai chữ tự do, để cuối cùng lại quay về chốn cũ với bao nhiêu mất mát. Sau ít lâu, hai thằng nhỏ được gia đình bốc mộ đem tro cốt về quê. Hai cái hũ đựng hình hài được đem gửi trong một ngôi chùa gần nhà, cũng nằm ven dòng sông. Ðôi khi Hà nghĩ về thế giới bên kia, liên tưởng như hai đứa em vẫn ngày ngày bơi lội trên dòng sông, vẫn nhìn thấy những chuyến đò đưa khách từ bờ bên này sang bờ bên kia mỗi buổi chợ. Chắc hẳn những ngày sau đó, hai linh hồn thơ dại kia, mỗi ngày đã có tiếng kinh, tiếng mõ xoa dịu chút nào những mảnh hồn lạnh lẽo. Những ngày trước đó, không mấy đêm mà Hà không thấy hai đứa em trở về, lần nào cũng như lần nấy, hai đứa nhỏ người ướt sũng như vừa từ bến nước lên, lần nào chúng cũng than lạnh. Bao nhiêu lần trong giấc mộng, giữa đêm khuya, Hà hoảng hốt choàng dậy đi lấy quần áo cho em. Cũng ngay lúc ấy, Hà như nhìn thấy chập chờn hai chiếc bóng trắng, tan đi như sương, phả vào căn phòng một luồng hơi lạnh ngắt.
oOo
Sau này, Hà lại một lần nữa thử thời vận với biển khơi, chuyến đi thập phần sinh tử nhưng cuối cùng cũng đến được bến bờ tự do, năm ấy Hà đã hơn hai mươi tuổi. Bố Hà vẫn chưa về, chỉ có mẹ và đứa em nhỏ nhất ở nhà. Làm sao nghĩ nổi rằng hạnh phúc lại có thể mất đi một cách quá dễ dàng như thế, sự tan nát của một gia đình. Lớn lên, Hà chưa kịp yêu thì cuộc đời đã giáng xuống bao thảm cảnh, khiến mỗi lúc nhớ về dĩ vãng thì chỉ là những hình ảnh mơ hồ trong mênh mông cuộc đời. Con đường đến trường rợp lá me bay, hàng phượng vĩ ven sông in xuống đáy nước rung rinh màu hoa đỏ thắm. Chuyến đò đêm từ quê ngoại về thành phố, sông bao la lấp lánh ánh trăng vàng, hai ven bờ là những thôn xóm rải rác, cây lá mập mờ dưới bóng đêm, chiếc cầu sắt nằm vắt ngang dòng sông. Hà mang theo hình ảnh ấy vào tâm khảm khi có những tháng ngày sống một mình đằng đẵng chốn quê người...
Cuối cùng thì bố cũng
trở về với mẹ, với căn nhà bên dòng sông mà lúc bố vào Nam đã nhận đấy là quê
hương. Những lá thư của bố viết sang không hề than thở, nhưng nhìn dòng chữ yếu
ớt run run của bố, Hà hình dung ra sự đổ vỡ của tâm hồn lẫn thể xác. Phải một
thời gian khá lâu, Hà mới mang được bố mẹ và đứa em út sang Mỹ. Hai đứa em chết
năm xưa bố mẹ vẫn để trong chùa, sang đến xứ người Hà thấy bố vẫn không vui
hơn, hình như bố cứ u uẩn nỗi nhớ quê và bao điều không làm được.
Từ ngày xa quê hương,
Hà không nghĩ là mình sẽ trở lại. Về với dòng sông nơi những năm tháng xa xưa,
Hà có lúc đã đắm hồn theo những giọt mưa giăng giăng mịt mùng, khi bóng chiều
đã ngả xuống mặt sông, có những chiếc xuồng lướt qua như đi về cõi hư vô. Mưa
từ trời đổ xuống, nước từ dưới sông dâng lên hoà vào nhau một chút sầu vời vợi.
Vậy là Hà vẫn trở lại,
về với dòng sông, thăm căn nhà xưa, thăm miền quê ngoại, và cũng là để mang cốt
hai đứa em về với dòng sông như ý muốn của bố mẹ. Nếu một mai không ai còn trở
về, hai đứa em cuối cùng cũng đã hoà tan vào dòng sông chốn quê nhà, như thân
phận con người rồi cũng trở về với tro bụi. Chiếc tam bản buổi sáng hôm ấy chỉ
có Hà với cô gái chèo thuyền có khuôn mặt thuần hậu, đó cũng là hình bóng Hà
trong những năm tháng cũ. Nhìn dáng vẻ mảnh mai với đôi tay chèo của cô con gái
miền lục tỉnh trong chiếc áo bà ba, Hà biết chắc muôn đời sẽ không bao giờ quên
nổi hình bóng dòng sông quê hương trong tâm khảm. Ôm khư khư chiếc xách tay có
đựng tro cốt của hai đứa em, nước mắt Hà giàn giụa khi nhớ đến ngày xưa, hai
thằng em được chị đưa đi tìm tương lai nơi xứ người, có biết đâu lần ấy là lần
cuối cùng biền biệt cõi thiên thu.
Hà tụng kinh nho nhỏ,
chiếc xuồng cứ thế lướt êm trên dòng sông gờn gợn sóng, hướng về phía cù lao có
rất nhiều vườn cây ăn trái. Giữa khoảng trời nước mênh mông ấy, Hà đã chọn là
nơi êm đềm nhất để hai đứa em, một lần cuối cùng được an nghỉ nơi dòng sông quê
mẹ. Khi đổ nốt nhúm tro tàn xuống lòng sông, nước mắt Hà cứ tuôn như mưa. Cô
gái chèo xuồng cũng không giấu được đôi mắt đỏ, cái miệng xinh xinh cũng đang
lâm râm niệm Phật.
Ôi! Những giọt nước
mắt của kẻ tha hương một lần trở lại chốn quê nhà, đã rớt xuống làm mặn thêm
cái mặn mà của dòng sông quê mẹ, nơi đã từng sinh ra, đã từng lớn lên, đã có
biết bao kỷ niệm đầm ấm.
Còn một ngày cuối cùng
trên quê hương để ngày mai trở lại nước Mỹ, Hà tìm đến căn nhà xưa nơi Hà đã mở
mắt chào đời, đã ấp ủ bao nhiêu kỷ niệm một thời nay được bán lại cho người
khác. Chiếc cổng sơn vàng vẫn rợp bóng cây bông giấy màu hồng tím, cây mận đỏ
của mẹ trồng trước sân vẫn còn đó, tự nhiên Hà rưng rưng muốn khóc.
Ðứng nép vào bờ tường
phía bên ngoài của căn nhà xưa, Hà dõi mắt nhìn theo đám trẻ con vẫn lội bì bõm
dưới bến sông, bập bềnh từng mảng rác bẩn tấp vào mé cầu và giề lục bình hoa
phớt tím lênh đênh trên sông chiều. Bóng chiều đã nhập nhòa in xuống dòng sông
một mảng mây tím lúc hoàng hôn, cuộc sống dường như có quá nhiều thay đổi,
nhưng dòng sông vẫn mãi mãi là dòng sông năm cũ. Bỗng trong một giây phút ngắn
ngủi, Hà có cảm tưởng mình mơ ngủ, khi rõ ràng nhìn thấy hình ảnh hai đứa em
lẫn trong đám trẻ con, đang vùng vẫy bơi lội dưới mé sông. Hai cái đầu hụp lên
hụp xuống trong dòng nước, rồi tan đi như bong bóng.
Nguyên Nhung
(Viết tặng những người bạn cũ ở Trà Vinh)
Chuyện Ngày 6 Tháng Giêng 2021 - Nguoiviettudo
Không phải là chính trị gia chuyên nghiệp , Trump mắc rất nhiều lầm lẫn khi thuê mướn người vào bộ máy điều hành . Đầu tiên là Bộ Trưởng Ngoại Giao Rex Tillerson, rồi đến Michael Bolton hay William Barr (toàn thứ dỏm) , thậm chí Mike Pence phó của Trump . Trong vụ làm chứng 6 tháng Giêng ở đồi Capitol cựu Attorney General (AG) của Trump cho việc Trump tuyên bố bầu cử gian lận là LÁO nhưng không thể giải thích số 81 triệu phiếu dồn cho Joe ( đâu ra lắm thế !!) ,ăn trùm cả chủ cũ Obama ( 69 triệu) , Barr cũng không thể chứng minh trong mấy chục triệu phiếu bầu qua thư( một số lượng khổng lồ ) có hợp pháp hay không ?.
Nhiều người từng ra sức bênh vực Barr nhưng rõ ràng Barr bất tài không
đánh hơi mùi gian lận để dốc chí điều tra . Dân thường còn giật mình trước con
số 81 triệu phiếu; hoặc sự kiện chỉ sau vài giờ giải lao Joe đang
thua đột nhiên vượt trội hơn Trump vài trăm ngàn phiếu . Thậm chí fan của Joe
sau khi Joe đựơc tuyên bố đắc cử chỉ tập trung vài chục ngoe ăn mừng vì chính
họ CŨNG KHÔNG TIN !!
Khi làm chứng Ivanka tuyên bố "I respect Attorney General Barr so I
accepted what he was saying." Rõ ràng Ivanka Trump không nói
cha cô SAI như những anh VẸT Nam ( và CÔNG NHÂN VIÊN
cho các báo đài của đảng như CNN , NYT , WAPO...) hăng hái bình luận
!! cô chỉ tuyên bố vì tôn trọng chức vụ AG của Barr nên cô CHẤP
NHẬN những gì Barr nói . Hoàn toàn không có nghĩa ĐỒNG Ý .
Cũng giống như trên võ đài võ sĩ nhỏ con hơn tuyên bố "
Tôi CHẤP NHẬN anh bự hơn tôi nhưng tôi không ĐỒNG Ý tin đồn anh sẽ thắng tôi
" bởi trong một clip ngắn với nhà làm phim Alex Holder , Ivanka đã tuyên
bố như sau : in one short clip from December 2020 obtained by CNN,
Ivanka Trump told the filmmaker, "As the President has said, every single
vote needs to be counted, and needs to be heard. He campaigned for the
voiceless."
"I think a lot of Americans feel very disenfranchised right now and
really question the sanctity of our elections," she adds in the outtakes.
"That is not right. It is not acceptable. And he has to take on this
fight. Look, you fight for what you love the most. And he loves this country,
and he loves this country's people. And he wants to make sure that their voice
is heard and not muted and will continue to fight until every legal remedy is
exhausted. And that's what you should do."
Một anh Vẹt Nam khoái chí viết một bài dài tràng giang đại hải chứng
minh chính con gái Trump cũng lên án ông cùng với Barr nhưng không chịu đọc và
phân tích kỹ . Mấy anh VẸT này thì miễn có chút hơi hướng nào chống Trump là
cắm đầu cắm cổ vào . Ai đã sáng tạo ra danh gọi "VẸT" thật chính
xác , thú vị vì nó diễn tả công việc
làm copy và paste bừa bãi các tin vẹt từ tiếng
Anh
Trong trường hợp của Barr có thể giải thích rằng hoặc Barr
đang chịu một áp lực nặng nề nào đó khiến phải lên án Trump nặng
nề rằng Trump nói láo ( bullshit),hoặc Barr quả thật là một tay giá
áo túi cơm một anh bất tài vô tướng mà Trump sai lầm khi thuê mướn. Phe Tả tìm mọi cách có thể, hầu triệt hạ uy tín Trump ( tính luôn
plan B nếu Trump không nhường W.H cho Joe ??) thì cở như Mike Pence, Bill Barr
chẳng là cái đinh gì . Cho nên Nancy Pelosi dù biết là không đi tới đâu vì
chẳng kiếm được bằng cớ cũng cố gắng đàn hặc Trump HAI lần .
Robert Mueller xử dụng hai năm trời cùng với giàn luật sư hùng hậu
cũng đành chịu thua !!!
Trong bóng tối những quái vật đầm lầy Washington độc ác và
MẠNH (*) hơn người ta đánh giá nhiều cho nên người hợp
tác với ông Trump sợ . Theo Trump chưa chắc có lợi ngoài lời khen YÊU NƯỚC
nhưng tai hoạ thì không lường về tương lai chính trị , cả tính mạng bản thân
gia đình vợ con . Ai cũng phải thủ cẳng. Thế lực bóng tối gờm ông
Trump nhưng cấp dưới ai sẽ che chở cho ?
Không cần phải tin những lời khai trốn trách nhiệm , trút hết mọi thất
bại lên đầu người khác để chạy tội hay mua lấy bình an cho mình và gia đình vợ
con . 74 triệu cử tri ( hơn 10 triệu phiếu so với đấng tiên tri ) bất chấp
COVID đang hoành hành dử dội tự thân đi bỏ lá phiếu của mình vào thùng cho ông
Trump . Một phần tư TỔNG DÂN SỐ nước Mỹ ( gồm cả con nít mới đẻ) ĐÓ
MỚI LÀ ĐIỀU CẦN TIN !!
Tám mươi mốt triệu phiếu dành cho môt anh già lẩm cẩm chuyên quỳ gối và
tranh cử từ basement ???
F...K !!!!!!
(*) Người ta nghi ngờ hai cuộc tự tử của hai nhân vật tiếng tăm Anthony
Bourdain và Jeffrey Eipstein có sự nhúng tay của THẾ LỰC NGẦM hầu che đậy cho
những tổng thống và các đảng viên CỘM CÁN phe Dân Chủ ???? ( làm ơn để ý tới
những dấu chấm hỏi )F...K !!!!!!
Nguoiviettudo
Con mot bai nua dai hon se goi tiep
vai ngay sau
Nghiệp-Duyên, Nhân-Quả "Nhì Nhằng" - NHH
Tuy câu chuyện không đến nỗi thành một điều ám ảnh, nhưng hệ quả của nó lại theo đuổi tôi từ rất nhiều năm nay:
"Cuối cùng của mọi sự việc xảy ra, tôi luôn
luôn biến thành "nạn nhân", dù chẳng hiểu mình đã làm điều gì sai.
?!"
Vì chuyện khá nhiều chi tiết, để cho dễ nhớ, tôi xin liệt kê trước tên 3 nhân vật chính trong câu chuyện:
1- Trung : anh bạn tôi (tạm gọi như vậy vì anh ta là người
Huế.)
2- Cháu Lan : con gái nuôi của một bà chị họ tôi. cũng là
vợ của Trung.
3- Michael : con trai của 2 người này
***
1-/ Trung :
Năm 1967, tôi thuê một căn gác trọ gần trường Y Khoa, để tiện việc học hành. Một hôm (do lời gửi gấm của một người bạn quen sơ sơ trong lần đi cứu trợ Nạn Lụt Miền Trung), anh chàng Trung này vừa đỗ Tú Tài 2 ở Huế, vào Sài gòn học Đại Học Khoa Học, đã tìm đến tôi xin ở chung vì "lạ nước, lạ cái", mong tôi hướng dẫn.
Tôi đồng ý ngay vì đã có lời giới thịệu vả lại Trung là một thanh
niên dễ mến, đẹp trai, ăn nói nhỏ nhẹ, rất có duyên.
Sau 6 tháng ở chung nhà trọ, tôi vẫn rất quý mến Trung, xem như
một người em vì cách đối xử rất lễ độ. Tôi chỉ nhận thấy một khuyết điểm duy
nhất là cậu này thường ... hay "quên" góp tiền trả tiền nhà, kể cả
tiền mua báo để đọc truyện Kim Dung, (như lời hứa lúc ban đầu) dù tôi biết gia
đình cậu ấy vẫn gửi tiền chu cấp đều đặn.
Nhưng tôi không xem đó là điều quan trọng vì mỗi ngày 8 giờ sáng đã ra khỏi nhà chỉ về căn nhà trọ vào 8 giờ tối, xem lại bài vở một chút rồi ngủ. Thêm người hay không, vẫn chỉ trả bằng ấy tiền nhà mà lại có một người bạn nói chuyện rất duyên dáng bên cạnh càng vui.
Ngày 23 tháng Chạp Âm Lịch, 7 ngày trước tết Mậu Thân, tôi nghỉ
học về nhà ăn Tết với gia đình, Trung cũng theo tôi về ở tạm một đêm để nhờ tôi
sáng hôm sau chở ra Phi Trường Tân Sơn Nhất về Huế.
Tối hôm đó, sẵn không khí ngày Tết đến và trong túi có chút tiền tôi rủ Trung đi nhậu. Chẳng may say quá, hôm sau cà 2 đều dạy trễ, ra tới phi trường thì đã hụt chuyến bay, tôi đành giữ Trung ở nhà ăn Tết với gia đình mình.
Suốt 7 ngày trước Tết Mậu Thân cậu ta cứ oán trách tôi:
- Anh hại
tôi rồi ! Vì đây là cái tết đầu tiên gia đình tôi có đủ 6 người (Bố, Mẹ,
anh trai, chị gái và em gái) được xum họp đầy đủ.
Đùng một cái, khoảng 2 tuần lễ sau tết, tin dữ bay vào: cả gia
đình anh ta gồm 5 người đã bị việt cộng giết chết hết. Suy nghĩ đầu tiên của
tôi (dù không dám nói ra) là: nhờ một chút tiền và mấy ly rượu đã cứu mạng anh
ta.
Nhưng Trung lại oán hận tôi hơn:
"Lỗi tại Anh là người gây cho tôi cảnh thà
chết còn hơn sống"
Tôi thông cảm lời kết án này và cũng chẳng biết làm gì để chuộc lỗi nên 1 tháng sau, khi tình hình Huế đã tạm yên đã cùng bay ra Huế giúp anh ta hỏa táng hài cốt cả gia đình rồi mang vào chùa.
2-/ Cháu Lan:
Mang mặc cảm tự nhiên "gây họa" cho một người trở thành
tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, và bản thân đang đi học cũng không đủ sức
cưu mang anh ta, nên tôi đã dẫn Trung đến nhà bà chị họ, lớn hơn tôi nhiều
tuổi, nhờ bà cho Trung tá túc.
Bà chị này giầu có, góa chồng từ ngày còn trẻ sống thủ tiết thờ
chồng và "tu tại gia", vui vẻ nhận lời vì rất quý mến tôi. Cháu Lan,
sống với bà là một đứa bé mồ côi mà chị tôi nhận nuôi, xem như con gái ruột.
Lúc đó cháu Lan còn nhỏ mới khoảng 12, 13 tuổi, chị tôi cứ gọi đùa là "Con Đẹt" vì cơ thể cháu chưa phát triển vẫn là một đứa trẻ con. Cháu Lan gọi tôi bằng cậu xưng con, và dĩ nhiên gọi Trung bằng chú, xưng cháu.
Nhờ sự độ lượng của chị tôi, Trung tự nhiên có chỗ ăn ở, học hành tử tế. Anh ta học cũng có vẻ tà tà thôi, chứ không học sống chết như bọn mình vì nếu thi rớt sẽ phải nhập ngũ, nhờ Trung được hưởng chính sách "miễn dịch vĩnh viễn," do là người duy nhất còn sống sót trong một gia đình bị cộng sản thảm sát. Nhưng nhờ bàn tính thông minh nên 4 năm sau Trung cũng lấy được bằng Cử Nhân Sinh-Lý-Hóa (Biology-Physics-Chemistry) và sau đó kiếm được chỗ dạy học tại một Trường Trung Học ở Cà-Mau (1973).
Nhưng câu chuyện không có 'Happy Ending' như thế.
Một ngày khoảng giữa năm 1973, khi tôi đang đóng quân ở Sa-Đéc thì cháu Lan, lúc đó mới 17 tuổi, bế một đứa bé xuống nhờ tôi đi tìm Trung (bố thằng bé) vì sau nghe tin cháu có bầu, cậu ta ... trốn mất.
Thương đứa bé mồ côi, tôi đành phải về tận Cà-Mau tìm cho bằng
được Trung, vừa thuyết phục, vừa đe dọa buộc anh ta về Sài gòn làm đám cưới.
Có lẽ thấy tôi 'súng ống đầy người' và biết tính tính nóng nảy của tôi, Trung đã về Saigon sau khi ra điều kiện là sau ngày cưới sẽ giữ nguyên tình trạng cũ tức là bà chị họ của tôi vẫn nuôi vợ và con cậu ta.
Tôi được ... 'hưởng lợi' rất nhiều trong cuộc
"vạn-lý-trường-chinh-đi tìm chồng cho cháu gái" năm 1973:
- Lên
chức rất nhanh (nhanh hơn lên lon nhiều) vì chỉ trong vài ngày, một thằng
"bạn" vẫn gọi tôi là anh xưng em nay phải gọi mình bằng Chú xưng
Cháu ngọt sớt.
- Chỉ 2
tuần lễ ở Cà-Mau tôi đã bị sốt rét mà hậu quả thỉnh thoảng còn kéo tới
ngày hôm nay, những khi trái gió trở trời.
- Nhưng
quan trọng hơn cả là tôi rất ngại ngùng mỗi khi gặp bà chị họ, trước đó
rất thương yêu mình, dù là bà chỉ trách nhẹ nhàng; "Em ơi, em tuy có
lòng tốt đấy nhưng lại kém mắt nhìn người"
Câu chuyện cũng kể như tạm qua, dù sau đám cưới, cả năm Trung chỉ
về thăm vợ con đúng một lần, thì lại xảy ra biến cố 30 tháng 4, 1975. Trung
cưới vội cô con gái của một ông chủ vựa nước mắm, nhà có sẵn tầu đánh cá, bỏ
mặc vợ con, theo gia đình cô vợ mới chạy sang Mỹ.
Tôi kẹt lại Saigon nên cũng không biết thêm tin tức gì về cậu ta.
Khoảng những năm đầu 90's, cả gia đình tôi và gia đình bà chị họ
đều được bảo lãnh sang Mỹ. Vì thương đứa bé chưa bao giờ biết mặt cha nên
tôi cũng có ý định đi tìm cậu ta, nhưng lúc đó phương tiện eo hẹp nên chẳng
biết đâu mà mò, chỉ ... "nghe đồn" là mấy gia đình đánh cá theo các
Cha trong họ Đạo ở bên New Orleans bây giờ đều rất khá giả !
Hơn nữa mỗi khi bàn chuyện, 2 cậu cháu cứ phải "lén lén, lút
lút", (rất không hợp với bản tính của tôi,) do bà chị họ tôi không bao giờ
muốn gặp mặt thằng con rể ... vài ngày nhưng lại gây họa cho bà không biết bao
nhiêu năm.
Đến năm 1996, thì tôi tìm được chính xác ...'địa chỉ' của anh ta ở
"Nhà Tù Liên Bang" do phạm luật "Three Strikes Out" (có lẽ
vì buôn drugs !). Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì từ nay đã hết người và hết chỗ để
tìm !
Bà chị tôi mất năm 2003 vì End stage renal disease (polycystic kidney).
3-/ Michael:
Cháu gọi tôi bằng "Ông", hiện đã là Family Doctor, nhờ
được mẹ tuy làm việc may vá vất vả nhưng nuôi nấng dạy dỗ rất đàng hoàng.
Tôi đã kể toàn bộ câu chuyện cho cháu nghe và có hỏi cháu còn ý
định đi tìm bố cháu nữa không ? Cháu trả lời rất dứt khoát: "Ông ơi, cháu
tìm người ấy để làm gì? Bây giờ hạnh phúc của cháu là phụng dưỡng mẹ
cháu."
Các bạn thân mến,
Câu chuyện "Nghiệp-Duyên-Nhân-Quả nhì nhằng" đáng lẽ ra
chấm dứt ở đây được rồi, nếu 2 tháng trước tôi không nhận được một cú điện
thoại từ một người bạn rất thân còn sống tại Việt Nam:
"Hùng ơi, thằng Trung em mày đã được thả sau 20 năm, hiện nó sống ở Việt Nam rất gần nhà tao. Mỗi khi uống rượu say, nó vẫn oán hận ... mày là nguyên nhân gây ra mọi đau khổ trong đời nó !"
Xin hỏi:
"Trong cái nhìn của Nhà Phật, tôi đã hết duyên nợ với ông này
chưa?"
Thân
NHH (Tâm Sự Của 1 BS.Quân y)
https://hoainiemtayninh.blogspot.com/2020/12/nghiep-duyen-nhan-qua-nhi-nhang.html
Tuesday, June 28, 2022
Nhà Giàu Dạy Con - Tony Buổi Sáng
1. Năm nào cũng vậy, có một số người đợi
ngày cuối cùng của tháng chạp mới đi mua hoa, hòng được rẻ nhất, do áp lực về
thời gian của tiểu thương. Và các tiểu thương mấy năm nay đã quyết định đập bỏ,
dọn lên xe rác chở đi thay vì cho. Điều này đã gây ra nhiều ý kiến trái chiều
trong xã hội (đang điều chỉnh hành vi từng ngày để sống văn minh hơn).
Có thể bạn thấy chua chát, nhưng quyết định
tiêu huỷ hàng hoá là quyết định bình thường của thị trường. Hàng sở hữu của
thương nhân, họ bán, trữ, tiêu huỷ là quyền của họ, luật pháp không cấm.
Chúng ta từng khóc thương nông dân trồng
hoa. Nhưng họ thật ra chẳng có gì tội nghiệp vì các thương lái đã trả tiền xong
từ dưới ruộng. Thương lái cũng chẳng tội nghiệp gì vì họ đã lãi những ngày đầu
khi bán những chậu hoa đẹp cho người giàu. Người nghèo lúc này nghe giá sẽ dội
ngược, bảo là hét trên trời, giận. Nhưng giá đó có người mua, cung gặp cầu. Người
giàu, thay vì tốn thời gian đi tận nơi để lựa chậu vừa ý, giờ có người mang lên
tận nơi, lấy trước nên lấy cái ngon, thuận mua vừa bán, phân khúc hạng sang,
người có tiền, kẻ có hàng ngon nên việc bán hàng diễn ra nhanh chóng, vui vẻ. Mọi
thứ vận hành trơn tru. Hoa, tranh, nhạc, du lịch....là những sản phẩm tinh thần,
không phải là thiết yếu, người cần thì đã sẵn sàng trích một phần thu nhập để
mua rồi. Không được cho tặng miễn phí những sản phẩm văn hoá, vì người nhận miễn
phí sẽ khó mà trân trọng. Khi nhu cầu đã hết, người bán nên chở hàng về kho hoặc
đổ bỏ. Công ty vệ sinh đã ký hợp đồng dọn dẹp, ngay cả bỏ hết đống hoa đó, họ
đã thu tiền và sẽ dọn sạch, không than phiền gì. Mọi thứ nó đã vào guồng, không
như mình nghĩ.
Buffet trong các khách sạn 5 sao, toàn
tôm hùm, hàu, cá hồi...đến tối, dù còn nguyên nhưng họ cũng đổ bỏ hết, không
cho nhân viên ăn hoặc mang về vì sẽ tạo thành tâm lý phục vụ không tốt (hòng
mang về). Cũng không đem cho người nghèo, cơ nhỡ....vì làm ăn, không tốn thời
gian phân bổ nhân sự làm việc này. Chưa kể nhóm nhà nghèo không quen bụng, ăn mấy
món sang sang kia sẽ ói mửa hay Tào Tháo đuổi, kiện thưa rồi mình đi giải quyết
mệt mỏi. Chuyện có anh quản lý nhà hàng 5 sao nọ nhận thức không sâu, cứ nói đồ
ăn đổ bỏ mang tội gì đó, đem cho nhóm vô gia cư ăn. Cứ tối tối là 1 nhóm vô gia
cư chầu chực trước nhà hàng, có lần ăn xong thì đau bụng, 1 người tử vong nửa
đêm vì tiêu chảy cấp (do không quen ăn hải sản). Anh quản lý phải chịu rắc rối
thời gian dài. Làm chủ phải có tư duy khác. Hàng của họ, tiền của họ, khi đổ bỏ
họ còn xót xa hơn cả mình tiếc. Nhưng khi cần bỏ là phải bỏ. Còn từ thiện, hãy
trích phần trăm lợi nhuận gửi vào quỹ từ thiện chuyên nghiệp nào đó để họ làm
giúp mình.
2. Dân làm ăn không có mở miệng là tội
nghiệp, thương thế. Mình cứ cảm tính, cảm xúc trong kinh tế thì hậu quả kinh khủng.
“Đừng bao giờ giao cơ nghiệp vô tay người cảm tính”, người Do Thái hay người
Hoa luôn dặn nhau như vậy khi lựa chọn người quản lý cấp cao.
Khách sạn có phòng có trăm ngàn/đêm
nhưng cũng có phòng trăm triệu/đêm, tuỳ họ, có vi phạm pháp luật đâu mà chửi rủa?
Học phí trường chỉ vài trăm ngàn nhưng cũng có trường cả tỷ 1 năm. Xấu đẹp, ngu
khôn, hợp lý hay không hợp lý, đắt rẻ, xa gần....ĐỀU là do cá nhân mình tự
nghĩ. Họ bán vậy đó, công suất phòng chỉ có vài % thôi, nhưng họ không giảm
giá, chuyện của người ta. Tour du lịch họ ra giá vậy, mình chửi bán "mắc
quá chó nó đi", nhưng người ta vẫn có khách riêng của người ta,
"chó" có tiền đi chơi, còn mình là "người" mà không có.
Khách sạn ở Đà Lạt ngày thường 200k/đêm, lễ tết lên 1 triệu/đêm thì cũng bình
thường, chẳng có gì chặt chém cả. KS chỉ có 10 phòng mà 100 người cần, thì giá
phải tăng tương ứng cho 10 người chấp nhận mức giá cao nhất, nếu không có ai chấp
nhận, tự động giá sẽ giảm. Hiệp hội du lịch vui lòng đừng ra công văn yêu cầu
khách sạn trên địa bàn cam kết không tăng giá....mà quên là quy luật thị trường.
Lúc ế, hiệp hội có ra công văn sẽ bù lỗ cho người ta không? Hãy để thị trường tự
do điều tiết. Cứ nói "hãy bán giá sao cho vừa túi tiền". Vấn đề là
túi của ai? Mình chỉ có thể biết túi của mình thôi, còn của người khác, sao biết
mà nói?
Mấy cái túi hàng hiệu niêm yết tới mấy
chục cả trăm triệu/cái, mình thấy vắng hoe, ái ngại cảm thông. Họ kinh doanh,
được nhờ mất chịu. Họ lỗ, chịu hết nổi sẽ trả mặt bằng. Dân mình đi qua, nói
sao không hạ giá xuống 50 ngàn/cái để bán cho dễ, chứ thấy ế tội quá em ơi. Họ
treo đó là tính vô chi phí marketing, cho đám đông nhìn thấy thương hiệu, còn rẻ
hơn quảng cáo trên tivi. Đám đông sao biết được chuyện đó, nên đứng coi, phán
xét và khuyên răn khí thế. Với nhà buôn lớn, họ không bao giờ hạ giá vào giờ
chót vì như vậy sẽ khiến cho những người mua trước thấy tiếc nuối, trách móc và
có khi lại chờ giảm giá năm sau. Mà đối tượng đó mới là khách hàng thật sự, phải
bảo vệ họ. Louis Vuitton (LV) hay Hermes là thương hiệu thời trang không bao giờ
sale off, qua mùa lỗi mốt là huỷ.
Đừng bao giờ dạy người giàu tiêu tiền,
quản lý tài chính (họ làm ra tiền, dư được tiền tức việc quản lý tài chính của
họ đã rất khoa học, hiệu quả). Đừng bao giờ ngây ngô yêu cầu người ta thay đổi
giá cả, "sao không bán rẻ từ đầu rồi giờ đổ bỏ", rất tào lao, trẻ
con.
Khủng hoảng thừa 1929-1933, hàng hoá các
công ty họ đổ hết xuống biển chứ không có tặng cho ai, dù nhiều nước đang trong
nạn đói, bị các nhà đạo đức học lên án là sao không thuê tàu đi tặng mấy nước
đang chiến tranh. Làm chủ đau đầu muốn chết vì lỗ, ngồi đó còn thuê tàu cử người
đi phân phát hàng cho chỗ đang đánh nhau. Quy luật kinh tế thị trường nó vậy,
không thể lấy cảm xúc, tình cảm, hiểu biết nhỏ nhoi của mình ra phán xét được.
3. Thị trường nó lạnh lùng sòng phẳng. Nếu
ai lỗ, thì là bài học cho họ năm sau. Kể cả nông dân trồng chuối, thanh long,
tiêu điều, nuôi heo nuôi gà.... Thời đại này thông tin rộng khắp. Tính toán
sai, cung vượt cầu, không biết tiếp thị hay chế biến, cứ thụ động phụ thuộc thì
khi giá rẻ, đồ đống. Ngược lại. Cầu cao thì lãi nhiều, hưởng. Giải cứu nông sản
là chiến dịch người ta chỉ mình cách tiêu thụ, sau đó phải tự biết làm chứ sao
đợi người ta thương hại mãi? Không riêng nông nghiệp, cứ ai thụ động thì nghèo,
chịu. Ai chủ động thì giàu, hưởng.
Nếu ai có đầu óc khách quan, hiểu quy luật
thị trường mới kiếm tiền được. Những bạn cảm tính khó có thể làm ăn hoặc trở
thành quản lý cấp cao vì không rạch ròi các quan hệ, nuông các cảm xúc, không
tôn trọng khách quan vì nghe theo con tim nhiều quá. Lúc yêu thì thôi là yêu,
ghét thì thôi là ghét. Cứ trong đầu ai mà còn cảm xúc ưa rồi không ưa, thích rồi
ghét....thì không thể làm ăn được.
Đừng bao giờ kêu gọi ủng hộ công ty nào
vì thương, mua hàng là vì nhu cầu, còn vì ủng hộ thì không lâu dài được. Cũng đừng
kêu gọi tẩy chay hãng nào đó vì ghét. Lần trước có 1 hãng hàng không, vì "tội"
đưa các người mẫu lên đón các cầu thủ yêu thích, mà người mẫu đó đám đông mặc định
là không đẹp, không "xứng" để đụng vào cơ thể thần tượng của họ, thế
là nổi cơn cuồng nộ. FB khắp nơi nói sẽ tẩy chay, thề là không bao giờ đi hãng
này nữa, trong đó có người bạn thân của mình. Sau đó 1 tháng, mình thấy cậu ấy
vẫn ngồi cả đêm search vé giá rẻ, và khi vé hãng đó thấp hơn các hãng kia chỉ
có vài đồng, cậu đã quên mất lời thề thốt khi xưa, book vé và bay, post hình
lên FB khoe mua được giá hời, cười như địa chủ được mùa.
Đám đông có cảm xúc lên xuống thất thường,
ầm ầm lên cơn thịnh nộ rồi quên béng, các nhà kinh tế học gọi là "não cá
vàng". Mình làm quản trị, đừng có lo lắng thái quá. Tuyệt đối không bị cuốn
theo.
Những ông chủ ở Hongkong thường dạy con
cháu của họ "Nếu con cho rằng một cái gì đó là đắt, là do con còn quá ít
tiền, chưa đủ tiền để xem nó là rẻ".
(如果你认为某样东西很贵, 说明你没有足够的钱认为它便宜-nguyên
văn đã chuyển sang chữ giản thể cho dễ đọc). Phấn đấu làm thêm, thay vì chua
chát với đời. Không đủ năng lực thì chấp nhận không ăn được nho, chứ buông chi
lời cay đắng "nho ơi mi hãy còn xanh lắm", đó chỉ là sự an ủi bản
thân thôi. "Than thở, phàn nàn, ghét" là động từ chỉ có ở người yếu
thế và bất lực.
Hãy dạy con tư duy khác biệt như thế, để
sau này nó sống thoải mái hơn.
(Nguồn: Tony buổi sáng)
Monday, June 27, 2022
Husband And Wife
- After marriage, husband and wife become two sides of a coin ; they just can't face each other , but still they stay together .(Al Gore )
- My wife and I were happy for twenty years . Then we met .(Alec Baldwin)
- Marriage is the only war where one sleeps with the enemy .(Tommy Lee Jones)