“Lời nói
là bạc, im lặng là vàng” là lời khuyên chúng ta nên im lặng hơn nói ...
Nhưng nhiều khi nếu không nói
thì chúng ta cảm thấy khó chịu trong lòng mà nói ra thì dễ mất sự bình tĩnh gây
mất hòa khí, thậm chí có khi đem đến sự hận thù. Nghĩ như vậy nên bản thân tôi
từ nay khi cần thông đạt một cái gì có thể gây ra sự hiểu lầm, ngộ nhận, hay mất
hòa khí nói chung, tôi đã nghĩ tôi nên sử dụng ngòi bút thay vì lời nói vì khi
viết tôi có suy nghĩ và có cân nhắc hơn, nhất là tôi hiểu bút sa thì gà chết như
cổ nhân thường nói.
Vả lại, người Pháp có câu “Nên uốn lưỡi bảy lần trước
khi nói” (Il faut touner la langue sept fois avant de parler) là vì lời nói
không cân nhắc, thiếu khéo léo có thể sinh ra nhiều hậu quả khó lường. Họ cũng
nói “Đa ngôn đa quá” (Trop parler nuit). Nói càng nhiều sinh ra
nói quá đáng có hại.
Trong gia đình cha mẹ dạy con cái, anh chị em
bảo nhau, người lớn tuổi lấy kinh nghiệm chỉ bảo cho người nhỏ tuổi, thiếu kinh
nghiệm, lắm khi cũng làm buồn lòng nhau. Cho nên, tục ngữ có câu “Giáo đa
thành oán” (Dạy nhiều sinh ra oán trách) là vậy. Nhưng lại có câu “Biết
mà không nói là bất nhân, nói mà không hết là bất nghĩa.” Khi biết mà
không chỉ vẻ, khuyên lơn, thì lại mang tiếng là ác, không có lòng nhân ái. Còn
nói mà không nói cho hết, nói nửa chừng nửa đoạn, nói không tường tận, thì sẽ bị
người ta kết tội là bất nghĩa, tức là không tốt, không biết ơn hay bội bạc.
Nói
tóm lại, khi cần im lặng thì nên im lặng vì nói như “đàn gảy tai trâu”,
nói như “châm dầu vào lửa”, nói “châm chích”, nói “xỉa xói”, nói
chỉ có hại chứ không có lợi. Và khi cần nói thì cũng nên nói nhưng trước khi
nói cần suy nghĩ chín chắn, lựa lời, cân nhắc lợi hại rồi mới nói vì tục ngữ
cũng có câu “Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.”
Phương tiện diễn đạt tư tưởng có nhiều hình thức: bằng lời nói, bằng chữ viết,
bằng hình ảnh, bằng cử chỉ, bằng tín hiệu …, nhưng cứu cánh mới là quan trọng
vì nó đem lợi lộc hay tai hại đến cho mình và cho người.
Còn
“Khẩu xà tâm Phật, khẩu Phật tâm xà” là thế nào?
Có nhiều người tuy nói năng vụng
về, không khôn khéo nhưng ý của họ rất tốt. Ví dụ: Cha mẹ la rầy con cái vì muốn
con cái trở nên tốt hơn, ngoan hơn nhưng vì nóng giận mà có lời mắng ác, hoặc
nói hung dử chứ thật tâm của cha mẹ là thương con muốn dạy bảo con. Trường hợp
này ta gọi là “Khẩu xà tâm Phật” (Miệng rắn lòng Phật).
Ngược lại, có người nói năng rất ngọt ngào, dịu dàng, hấp dẫn khiến người nghe lầm tưởng là thật lòng, là thương yêu, là tử tế mà nói, nhưng kỳ thật họ rắp tâm lừa đảo, có ác ý, muốn hại người và họ nguy hiểm như con rắn độc. Trường hợp này ta gọi là “Khẩu Phật tâm xà” (Miệng Phật lòng rắn).
Hai trường hợp trên người ta gọi
là hiện tượng không phù hợp bản chất. Lời nói là hiện tượng và tâm ý là bản chất.
Trường hợp thứ nhất hiện tương xấu nhưng bản chất tốt. Trường hợp thứ hai hiện
tượng tốt nhưng bản chất xấu. Trong cả hai trường hợp này người nghe nên thận trọng
nếu không sẽ lầm lẫn giữa tốt và xấu, giữa thiện và ác.
Nói
chung nghe trong nhiều trường hợp tốt hơn là nói. Bởi lẽ nghe không mất sinh lực
(khí lực) mà nói thì mất nhiều sinh lực. Ngoài ra, khi bạn nói bạn phải vận dụng
lý luận, suy nghĩ, cân nhắc, đắn đo …, tức là phải động não, một hình thức mất
sinh lực trí tuệ. Điều này không có nghĩa là nói luôn luôn không có lợi vì mất
sinh lực, mà vấn đề là nếu phải mất sinh lực thì nên sử dụng nó một cách hữu
ích cho tha nhân, cho hòa bình chứ không phải cho cái vị kỷ hay cho chiến
tranh, thù hận. Nhưng thử hỏi bao nhiêu lần bạn nói đã đem lại lợi ích cho mình
và cho người so với lợi ích của việc bạn lắng tai nghe người khác nói hay bạn im
lặng?
Tóm
lại, cái khó vẫn là biết lúc nào nên nói và biết lúc nào nên nghe. Để giúp
chúng ta có thể giải quyết khó khăn này một phần nào, tôi xin ghi lại dưới đây
một số trong rất nhiều lời khuyên khác có liên quan đến lời nói và sự im lặng
hay lắng nghe.
-
Người hiểu biết thì nói, nhưng người khôn ngoan thì lắng nghe.
-
Hay ăn thì đói, hay nói thì vấp.
-
Nói đúng lúc, nói đúng sự thật, nói có lợi, nói dịu dàng. (Lời Phật dạy)
-
Đừng sử dụng thời gian hay lời nói thiếu thận trọng vì cả hai không thể lấy
lại được.
-
Lời nói khôn ngoan ít được người khác nghe bằng lời nói tử tế.
-
Nói những gì nên nói và chỉ nói đến thế thôi.
-
Con người nói giết thì giờ nhưng thì giờ thầm lặng giết con người.
-
Bốn cách trả lời của đức Phật: 1. Trả lời trực tiếp; 2. Trả lời bằng cách
phân tách; 3. Trả lời bằng cách hỏi ngược lại; 4. Không cần trả lời mà im
lặng.
-
Nếu bạn muốn người khác lắng nghe bạn nói, bạn nên để thì giờ lắng nghe họ
nói .
No comments:
Post a Comment