Từ khi người
Việt tị
nạn trên thế
giới vào năm 1975 đến
nay thì thế hệ
Cha Mẹ chúng ta, bậc
Anh Chị chúng ta đang vui hưởng
tuổi già và bây giờ
đến lứa
tuổi mà người ta gọi
là baby boomer cũng đã và đang bắt đầu
về hưu.
Đời người
thật ngắn
ngủi. Nhớ
lại vào lứa
tuổi đôi mươi, chúng ta lang thang trong
khung viên trường
đại học,
vui cười
vô tư
và bây giờ đã hơn 40 năm
trôi qua. Đời người
thoáng chốc đã già. Hơn bốn
mươi
năm trôi qua, chúng ta đã trải qua một
đoạn đời
trai trẻ trong một
đất nước chiến
tranh. Dầu trực
tiếp cầm
súng chiến đấu
tại mặt
trận, hay gián tiếp
chống lại
kẻ thù chung, chúng ta đã trải
qua những năm tháng sống
nay, chết mai và cuộc
sống không có tương lai.
Và rồi, những
năm bị đầy đọa
cực kỳ gian khổ
trong các trại tù hay những
ngày lo sợ vì đói khát, chết
chóc trong khi tìm cách vượt biên
tìm tự do. Đến
được
đất nước thanh
bình với một
thân thể đã yếu,
tinh thần còn vương vấn
những khổ
đau trong quá khứ, và rồi
phải tiếp
tục đi “cầy”
để lo cho cuộc
sống mới trên xứ
lạ quê người…
Bây giờ, những
năm còn lại trong cuộc
đời của
một người, chúng
ta cần sống
thanh thản, sống
thoải mái, sống
hạnh phúc. Vì qua một
ngày, chúng ta đã mất một
ngày. Vì vậy, một
ngày đến, chúng ta vui một
ngày. Vui một ngày…rồi
không biết được
bao nhiêu ngày nữa. Hạnh
phúc là do chính mình tạo ra, vui
sướng
cũng do chính mình tìm lấy vì những
niềm vui ấy
đã ẩn chứa
trong những sự
việc nhỏ
nhặt xảy ra trong đời
sống. Hạnh
phúc là những gì hiện
đang ở chung quanh chúng ta, trong tầm
tay chúng ta. Nhà nho Nguyễn Công Trứ
quan niệm “ Tri túc, tiện
túc, đãi túc, hà
thời túc. Tri nhàn, tiện
nhàn, đãi nhàn, hà
thời nhàn”.
Tiền rất
quan trọng trong đời
sống của
con người,
nhưng
tiền không phải
là tất cả.
Đừng quá coi trọng
đồng tiền,
và cũng đừng lệ
thuộc vào đồng
tiền, mặc
dù biết rằng
nếu không có tiền
thi làm sao chúng ta sống, làm
sao để được thoải
mái. Ta vẫn biết
khi ta ra đời ta đâu có mang nó đến,
và khi ra đi chúng ta cũng không mang nó theo. Đồng
tiền có thể
mua một lâu đài to lớn,
nhưng
đồng tiền
không mua được
mái ấm gia đình. Đồng
tiền giúp chúng ta mua được
nhiều thứ
tiện nghi trong cuộc
sống, nhưng đồng
tiền không mua được
sức khỏe
cũng như
hạnh phúc trong đời
sống. Quảng
đời còn lại
thì quá ngắn ngủi,
ta phải sống
những ngày tháng cho đáng sống,
ta phải làm cho cuộc
đời thêm phong phú. Chúng ta phải
thay đổi cuộc
sống khổ
hạnh thời
xa xưa,
đừng nghĩ đến
những năm tháng đói, lao động
khổ cực trong
các trại tù miền
Bắc, hay những
ngày tháng đói, khát trên biển cả
trong khi đi tìm tự do. Những
gì cần ăn thì cứ
ăn, cần mặc
thì cứ mua sắm,
muốn đi du lịch
thì cứ đi. Tập
cho mình có nhiều đam mê, tự
tìm niềm vui cho chính mình. Vào trong internet để
gửi thư cho bạn
bè, để chia sẻ
một tin hay, một
chuyện vui, một
bản nhạc,
đọc những
bài viết có giá trị,
hay “chat” với người
quen biết. Chúng ta cần
trao dồi bộ
óc để trí nhớ
vẫn còn sáng suốt.
Nếu có người bạn
cần giúp, ta cứ
mở lòng nhân ái, tốt
bụng với
mọi người. Rảnh
rổi đi làm những
việc từ
thiện ngoài xã hội,
giúp một tay tại
những nơi tôn kính như nhà
Chùa, nhà Thờ,… lấy
việc giúp người
làm niềm vui, đó là những
thú vui trong tuổi già.
Hơn nửa
đời, chúng ta dành khá nhiều
cho sự nghiệp,
cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời
gian còn lại chẳng
bao nhiêu nên dành cho chính mình, quan tâm đến bản
thân, sống thế
nào cho thanh thản, vui vẻ.
Việc gì muốn
thì làm, ai nói sao thì mặc kệ
vì mình đâu phải sống
để người khác
thích hay không thích, nên sống thật
với mình. Sống
phải năng hoạt
động nhưng đừng
quá mức, ăn uống
quá kiêng cử thì không đủ
chất bổ
dưởng,
quá nhàn rổi thì buồn
tẻ, quá ồn
ào thì khó chịu…
Cuộc sống
tuổi già thật
đa nguyên, đa dạng, nhiều
màu sắc nên ta cần
có nhiều bạn
bè, nhiều nhóm bạn
bè hoặc tham dự
vào những sinh hoạt
trong các Hội đoàn ái hữu
lành mạnh. Gặp
bạn, nói ra những
điều phiền
muộn cho nhau nghe. Hãy tìm cách gặp
gỡ bạn bè và
người
thân vì không còn nhiều thời
gian nữa. Một
người
lớn tuổi,
sống cô đơn, biệt
lập, không đi ra ngoài, không giao thiệp
với bạn
hữu, thế
nào cũng đi đến chổ
tự than thân trách phận,
bất an, lo âu, ủ
dột và tuyệt
vọng. Từ
đó bắt nguồn
của bao nhiêu căn bệnh.
Đừng bao giờ
nói, hay nghĩ là: “ Tôi già rồi, tôi
không giúp ích được
cho ai nữa”. Đừng
nói những lời
hay những tư tưởng
có ý tuyệt vọng.
Người
già chỉ sảng khoái
khi được
có bạn tâm giao, đó là một
liều thuốc
bổ mà không Bác sĩ nào có thể
biên toa cho ta mua được.
Ở tuổi
hiện tại,
chúng ta đừng nghĩ đến đồng
tiền, đừng
nghĩ đến giàu
hay nghèo nữa và cũng đừng
than trách hay hối hận
vì những lầm
lỗi trong quá khứ
và cũng đừng tự
hỏi là tại
sao bây giờ ta không có nhiều
tiền. Đừng
nói ta không có tiền. Có những
thứ hiện
đang chung quanh ta rất quí giá
mà có nhiều tiền
cũng không mua được,
đó là người
phối ngẩu
của chúng ta. Nếu
có chút ít đồng tiền
thì cứ tiêu xài những
gì ta cần vì sẽ
có lúc chúng ta để lại
cho người
khác xài. Nếu hôm nay ta còn khoẻ
mạnh, còn ăn được
những món ăn ta thích và ăn biết
ngon là ta đã có một khối
tài sản to lớn
trong tuổi già. Rồi
ta tìm đến những
người
bạn cùng nhau uống
tách trà nóng, ly cà phê buổi sáng, kể
chuyện năm xưa hay trao đổi
những kinh nghiệm
trong cuộc sống
hiện tại.
Cuối tuần,
hẹn nhau với
người
bạn đi câu cá, hưởng
không khí trong lành của thiên
nhiên và cũng để cho tâm tư lắng
đọng, tinh thần
thanh thản. Đó là những
niềm vui trong cuộc
sống cuả
tuổi già. Tứ
khoái của tuổi
già là: Ăn, ngủ, thể
dục và du lịch.
Ăn được
ngủ được là
Tiên. Ăn và ngủ đi đôi với
nhau. Người
lớn tuổi
có nhiều thì giờ
nghỉ ngơi, cần
có chế độ ăn uống
bổ dưỡng, cung
cấp đủ
calories cho cơ
thể. Sự
luyện tập
thể dục là thỏi
nam châm của cuộc
sống và là kim chỉ
nam của tuổi
thọ. Đi du lịch
để cho cuộc
đời thoải
mái, trí óc thanh thản và vui
sống.
Khi về già,
chúng ta thường
hay sống về
quá khứ, hay nhớ
lại chuyện
xưa.
Sự nghiệp,
vinh quang xưa
kia đã trở thành mây khói, xa vời.
Hẹn nhau trong những
buổi họp
mặt để
ta có nhiều người
bạn tâm tình, kể
lại những
kỷ niệm
đẹp trong quá khứ…vui
cười
thích thú. Vợ chồng
sống hạnh
phúc bên nhau, luôn luôn yêu thương người bạn
đời, gắn
bó với nửa
kia của mình, là điều
mà chúng ta mong ước.
Đưa
các cháu đi học, đi ăn, chơi đùa với
các cháu… là thú vui của tuổi
già. Ta phải làm thế
nào tuổi già mà tâm không già, thế
là già mà không già. Nụ cười
là liều thuốc
bổ quí nhất.
Chúng ta cần tránh đi những
sự cải vã,
tranh dành hơn
thua từng lời
nói hoặc những
tranh chấp vô ích với
bất cứ
ai. Chính những lúc cải
vã, giận dữ
đó đã đánh mất đi những
niềm vui trong cuộc
sống, không thích hợp
trong tuổi chúng ta, nhất
là những người đang
đau yếu. Chúng ta phải
đối diện
với bệnh
tật một
cách lạc quan, tự
tin, đừng quá lo âu. Khi đã làm hết
khả năng theo tầm
tay, sẽ có thể
ra đi mà không hối tiếc.
Hãy để Bác Sĩ chăm sóc, luôn luôn giữ bình an trong tâm hồn.
Chúng ta có thể
nói là mình có hạnh phúc thật
sự khi có sức
khỏe tốt,
chịu đi tập
thể dục, có cơ hội
du lịch thường xuyên,
ngủ ngon, ăn uống
ít kiêng cử khi vào tuổi
hoàng hôn. Thiên đàng không phải đi tìm
đâu cho xa mà thiên đàng do ta dựng lên và
chui vào đó mà hưởng
hạnh phúc. Sự
sung sướng
và hạnh phúc trong cuộc
đời tùy thuộc
vào sự thưởng thức
nó ra sao. Người
hiểu đời
rất quí trọng
và biết thưởng thức
những gì mình đã có, và không ngừng
phát hiện thêm ý nghiã của
nó làm cho cuộc sống
vui hơn,
giầu ý nghiã hơn.
Hoàn toàn khoẻ
mạnh, đó là thân thể khoẻ
mạnh, tâm lý khoẻ
mạnh và đạo
đức khoẻ
mạnh…Tâm lý khoẻ
mạnh là biết
chịu đựng,
biết tự
chủ, biết
giao tiếp; Đạo
đức khoẻ
mạnh là có tình yêu thương, sẳn
lòng giúp người,
có lòng khoan dung. Người thích làm điều
thiện sẽ
sống lâu. Con người
là con người
xã hội, không thể
sống biệt
lập, bưng tai, bịt
mắt, nên chủ
động tham gia hoạt
động công ích, hoàn thiện
bản thân trong xã hội,
thể hiện
giá trị cuả
mình đó là cách sống lành mạnh.
Sinh, Lão, Bịnh, Tử là qui luật
ở đời, không
ai chống lại
được.
Khi thần chết
gọi thì thanh thản
mà đi. Cốt sao sống
ngay thẳng không hổ
thẹn với
lương
tâm và cuối cùng cuộc
đời của
một người cũng chỉ
là con số không to lớn.
Chị NPN.
ReplyDeleteTôi rất thích trang nhà của chị, vài ngày là tôi ghé thăm một lần. Trang nhà có nhiều điều cần đọc và học hỏi thêm.
Chị nói rất đúng, bài viết: Những năm tháng còn lại trong cuộc đời... của tôi được gửi cho bạn bè mấy năm trước. Bài viết chạy lang thang trên vài nơi, nó đã bị cắt bớt những đoạn không cần đọc...và cũng được phần an ủi khen ngợi.
Tôi thấy trang nhà chị tôi thích nên gửi đến chị, nếu có thể đăng vào đó cho vui.
Chúc chị và gia đình khoẻ, sống an vui và hạnh phúc. Mong trang nhà chị luôn luôn tấp nập khách ra vào.
Thân chào,
ĐHP.
Bài này rất hay và có ý nghĩa.
ReplyDeleteThấy anh chị Phương & Loan nắm tay nhau đi dạo phố thật hạnh phúc.
Tuổi già nhưng trái tim và tinh thần vẫn còn trẻ. Đó là bí quyết để sống vui.
Cám ơn tác giả và NPN.
Bravo anh chi, baiviet rat nhieu huu it. Nhu toi da viet cho ban CHUMAI: ve huu thi di duoc cu di thich gi cu lam dung lo nghi . Than ai
ReplyDelete