Từ ngàn xưa cho đến ngày nay, từ
phương đông sang đến phương tây, từ Châu Á sang đến Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Phi
và Châu Úc, khi bàn về vấn đề ý nghĩa của cuộc sống, bằng cách này hay cách
khác, mọi người luôn luôn bày tỏ niềm mơ ước một cuộc sống có ý nghĩa, một cuộc sống
lý tưởng. Nhưng thế nào là cuộc sống lý tưởng, thế nào là cuộc sống có ý nghĩa?
Làm sao xây dựng cuộc sống lý tưởng, làm sao xây dựng cuộc sống có ý nghĩa?
Trải qua nhiều thế kỷ, xuyên qua nhiều địa phương khác nhau, nhiều người có
những quan niệm, những quan điểm, những ý kiến khác nhau về vấn đề này.
Chẳng hạn như có người quan niệm
là phải có nhiều tiền của, mới có cuộc sống lý tưởng và cuộc sống mới có ý
nghĩa. Tại sao vậy? Bởi vì có nhiều tiền của, con người mới có thể làm được
nhiều việc ích lợi cho bản thân và cho mọi người theo như ý của mình mong muốn.
Sách có câu: "Có tiền mua tiên cũng được", chính là
nghĩa đó vậy.
Chẳng hạn như có người quan niệm
rằng phải có nghề nghiệp chuyên môn, phải có công ăn việc làm vững chắc, mới có
cuộc sống lý tưởng và cuộc sống mới có ý nghĩa. Tại sao vậy? Bởi vì có nghề
nghiệp chuyên môn, con người mới có thể giúp ích cho bản thân và cho xã hội một
cách hiệu quả hơn, một cách tích cực hơn.
Chẳng hạn như có người quan niệm
là phải có gia đình hạnh phúc, mới có cuộc sống lý tưởng và cuộc sống mới có ý
nghĩa. Tại sao vậy? Bởi vì dù có nhiều tiền, dù có nghề nghiệp chuyên môn, dù
có việc làm vững chắc, nhưng gia đình không hạnh phúc thì cuộc sống không thể
gọi là lý tưởng, không thể gọi là có ý nghĩa được. Thực là thiên hình vạn
trạng, muôn hình muôn vẻ, mỗi người một ý, mười phân vẹn mười!
Trong phạm vi bài này, chúng ta
thử bàn qua các quan niệm trên đây, nhất là nghiên cứu ý nghĩa của cuộc sống
qua giáo lý của đạo Phật, đối với đời sống của người Phật Tử tại gia bình thường.
Trước hết, chúng ta thử xét qua
các quan niệm phổ thông về cuộc sống lý tưởng hay cuộc sống có ý nghĩa.
Thế nào là cuộc sống có ý
nghĩa:
1) Sống lợi mình lợi người là
cuộc sống có ý nghĩa.
Những việc gì mình không muốn
người khác làm cho mình, thì mình đừng làm như vậy cho người ta. Chẳng hạn như
mình không muốn bị người khác quấy rầy, không muốn đời tư bị bươi móc, thì mình
đừng làm như vậy cho người ta. Chẳng hạn như mình không thích bị ai phê bình,
chỉ trích, khinh khi, phỉ báng, thì mình đừng vạch lá tìm sâu, bới bèo tìm bọ,
viết thư nặc danh, hăm dọa chửi bới người ta. Phải nên biết rằng: gieo nhân nào
gặt quả nấy, đong đấu nào nhận đấu nấy!
Vì áp lực của cuộc đời thường đè
nặng trong tâm tư, chúng ta bị ngoại cảnh chi phối quá nhiều, ngày ăn không
ngon, đêm ngủ chẳng yên. Lúc thịnh thì vui, lúc suy thì buồn. Lúc nhục nhã thì
bực, lúc danh dự thì khoái. Lúc xưng tán thì thích, lúc phê phán thì quạu. Lúc
khổ thì than, lúc hân hoan thì chịu! Nở được nụ cười nhẹ nhàng, vô ưu, trầm
tĩnh, trong mọi hoàn cảnh giúp chúng ta sống cuộc đời có ý nghĩa. Nụ cười
thương yêu, nụ cười có ý thức bao giờ cũng đẹp đẽ và thường giúp con người sống
cuộc đời có ý nghĩa một cách mầu nhiệm khó thể nghĩ bàn.
3) Sống trong tỉnh thức là cuộc
sống có ý nghĩa.
Chúng ta biết mình thực sự là
ai, biết mình thực sự đang làm gì, biết mình thực sự đang nói gì, biết mình
thực sự đang nghĩ gì. Chúng ta thường mang cái áo đời danh lợi, cho nên quên
"con người chân thật" của mình, luôn luôn sống trong ảo tưởng.
"Con người chân thật" là con người luôn luôn sống trong tỉnh thức,
kiểm soát được hành động, lời nói và tư tưởng, không phân biệt nam nữ, giàu
nghèo, trình độ, xuất xứ, đời sống, dân tộc. Sống trong tỉnh thức nghĩa là phải
có chánh kiến, theo chánh tư duy, giữ gìn chánh ngữ, thực hành chánh nghiệp,
sống với chánh mạng, có chánh tinh tiến, luôn luôn chánh niệm, có được chánh
định.
4) Sống trong an lạc và hạnh phúc là cuộc sống có ý
nghĩa.
Cuộc sống không dính mắc, không
sân hận, không si mê, không phiền não, không chấp chặt, không thành kiến, không
kỳ thị, không tranh chấp, không hơn thua, không bon chen, không đua đòi. Khi có
người mang lửa đến đốt, chúng ta đừng đưa bổi ra đón, thì sẽ không bị đốt cháy.
Nghĩa là nếu bị người chửi mắng, hay khi nhận được thư, dù nặc danh hay chính
danh, nặng lời nhục mạ, chúng ta không nổi cơn sân, dù ngoài mặt hay trong
lòng, thì chúng ta được bình yên vô sự. Chúng ta không có được những gì mình
thích, thì hãy thích những gì mình có. Ðược như vậy, ngày ăn ngon tối ngủ yên,
và chắc chắn chúng ta sống cuộc đời an lạc và hạnh phúc.
5) Sống an trú trong hiện tại là cuộc sống có ý
nghĩa.
Chúng ta thường luyến nhớ quá
khứ, mơ tưởng tương lai. Sống trong cuộc đời hiện tại, chúng ta nên biết rằng
"mình đang sống", đang hít thở không khí, đang ở trong chánh niệm,
sống với thiện tâm, sống không tà niệm. Ðược như vậy, tâm của chúng ta như dòng
nước trong mát, không vướng bụi trần, không vương phiền não. Bình an dưới thế
cho người thiện tâm.
Trong Kinh Kim Cang, Ðức Phật có
dạy:
Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện
tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc.
Nghĩa là chuyện quá khứ cảm giác
đã qua đi, không nên nhớ nữa, chuyện hiện tại thấy đó rồi mất đó, cảm giác nào
rồi cũng qua mau, không có gì tiếc nuối, chuyện tương lai chưa đến, đừng lo
lắng ưu tư phiền muộn, chỉ khiến cuộc đời thêm phức tạp phiền não mà thôi!
6) Sống trong giác ngộ và giải thoát là cuộc sống
có ý nghĩa.
Chúng ta muốn có cuộc sống ý
nghĩa, bình yên, phẳng lặng, an lạc và hạnh phúc, chúng ta phải biết quán sát
chân lý, nhận chân lẽ thực, thấy được thực tướng của vạn hữu. Chúng ta muốn có
cuộc sống ý nghĩa, thì nên biết rằng, chúng ta sinh ra đời để trả hết các nợ đã
vay, đã tạo tác từ nhiều tiền kiếp, đừng tạo thêm nghiệp mới, chấm dứt sinh tử
luân hồi, không si mê, không mơ tưởng, không van xin, không mong cầu. Chúng ta
phải sáng suốt nhận định rõ ràng: cuộc đời khổ nhiều vui ít.
Cho nên, chấp nhận cuộc đời là
chấp nhận: sinh lẫn diệt, còn lẫn mất, được lẫn thua, khen lẫn chê, vui lẫn
buồn. Chấp nhận cuộc đời là chấp nhận: có làm có hưởng, có làm có chịu, sinh sự
sự sinh, gieo gió gặt bão. Chấp nhận cuộc đời là chấp nhận: nay còn mai mất,
nay xấu mai tốt, nay bạn mai thù, chuyển biến không ngừng. Cần phải có thời
gian tu tập thực nghiệm lâu dài, cần phải có công phu quán chiếu bền bỉ, cần
phải có ý chí mạnh mẽ, nghị lực vững vàng, để chuyển hóa cuộc đời từ phiền
muộn, ưu tư, lo âu, sợ hãi, trở thành hoan hỷ, vui vẻ, thanh thản, tự tại. Ðược
như vậy, chúng ta sẽ giải thoát khỏi vòng sanh tử luân hồi.
Làm sao xây dựng cuộc sống có ý
nghĩa:
Ðể có được một cuộc sống có ý
nghĩa, chúng ta phải luôn luôn tỉnh thức, giữ tâm bình thường, thản nhiên, tự
tại trong mọi hoàn cảnh, trong mọi tư thế, trong mọi hành động, trong mọi lời
nói, trong mọi ý nghĩ. Trong mọi hoàn cảnh, trong mọi tư thế, dù được hay mất,
dù khen hay chê, dù thân hay thù, dù vui hay khổ, dù oan hay ưng, dù đúng hay
sai, chúng ta phải luôn luôn tỉnh thức, vẫn giữ tâm bình thường, không xao
động, không khởi niệm. Khi đi, đứng, nằm, ngồi, chúng ta biết mình đang đi,
đang đứng, đang nằm, đang ngồi. Làm việc gì tập trung tinh thần vào việc đó,
không xao lãng, không lo ra. Ðược như vậy, chúng ta không gặp tai nạn nghề
nghiệp, có thể làm xong công việc một cách tốt đẹp và chúng ta có một cuộc sống
ý nghĩa.
Trong mọi hành động, chúng ta
phải luôn luôn không nên làm tổn thương đến người và vật. Trong mọi lời nói,
chúng ta luôn luôn giữ gìn khẩu nghiệp, không nói những lời làm tổn thương đến
mọi người, dùng lời nói chuyên chở tình thương, những khi cần thiết mang lại
ánh sáng chân lý, giảng giải giáo lý cho mọi người được gội nhuần nước cam lồ
tươi mát. Trong mọi ý nghĩ, chúng ta phải luôn luôn giữ gìn chánh niệm, không
theo các tạp niệm dong ruỗi bốn phương, không để tâm theo việc thương ghét thân
thù, giữ tâm bình thường, bất tùy phân biệt, không kỳ thị, không thành kiến,
luôn luôn chăn trâu kỹ lưỡng, không để trâu dẫm đạp lúa mạ của người.
Khi tâm tham khởi lên, khi tâm
sân nổi lên, chúng ta phải tỉnh thức, biết ngay và buông bỏ, không theo.
Chúng ta không nên để các vọng
tâm tham sân đó xúi giục làm điều xằng bậy. Ðược như vậy chúng ta có cuộc sống
ý nghĩa và lý tưởng, đồng thời mới có thể giúp mọi người chung quanh sống đời
có ý nghĩa vậy.
Trong cuộc đời trên thế gian
này, muốn cuộc sống có ý nghĩa, chúng ta nên thường xuyên quán chiếu rằng: mình
đã để cho cuộc đời của mình trôi qua trong quên lãng đã bao nhiêu ngày tháng
năm rồi? Hãy thử lắng lòng nghiệm xét xem: mình đã làm gì cho đời mình, ngoài
những việc làm kiếm tiền sinh sống và giải trí vui chơi?
Ðể biết nhìn đời cho đúng ý
nghĩa, trong Kinh Hoa Nghiêm, Ðức Phật dạy: "Từ nhãn thị chúng
sanh".
Nghĩa là muốn cuộc sống có ý
nghĩa, chúng ta cần nhìn tất cả mọi người với con mắt từ bi hỷ xả. Chúng ta nên
biết thương người cũng như thương chính mình, cảm thông nỗi khổ đau của người
như nỗi khổ đau của chính mình, đừng làm khổ người, dù là kẻ thù, cũng
vậy.
Sách có câu:"Mắt thương
nhìn cuộc đời", chính là nghĩa đó vậy.
Trong Kinh Diệu Pháp Liên Hoa,
Ðức Phật dạy:
Muốn cuộc sống có ý nghĩa, hãy
mặc áo Như Lai, ở nhà Như Lai và ngồi tòa Như Lai.
Nghĩa là trong mọi hoàn cảnh,
chúng ta luôn luôn "mặc áo nhẫn nhục" của Như Lai, tức là
nhẫn mà không thấy nhục, để ứng xử trong cuộc đời đầy phiền não và khổ đau,
không nên gây thêm phiền não và khổ đau cho mọi người. Ðể có thể thực hành được
hạnh nhẫn nhục đến độ rốt ráo tột cùng, trong kinh sách gọi là ba-la-mật, chúng
ta cần an trú trong "căn nhà đại từ đại bi" của Như
Lai.
Có được tấm lòng đại từ đại bi
của Ðức Phật, chúng ta mới có thể nhẫn nhục được, không nỗi sân hận, hay tức
giận khi bị người chửi rủa, mắng nhiếc, nhục mạ, vu oan, thưa kiện. Và cuối
cùng, sau khi nhẫn nhục được rồi, phát triển tâm từ bi được rồi, làm tất cả mọi
việc phước thiện rồi, chúng ta luôn luôn nhớ ngồi trên "tòa pháp
không" của Như Lai, tức là chúng ta quên hết mọi việc tốt đẹp đã
làm, để lòng kiêu mạn không phát khởi, để luôn luôn giữ "tâm bình
thường" trong từng sát na vậy. Thực hiện được ba điều Ðức Phật dạy
trên đây, dù đang sống trên thế giới ta bà khổ này, chúng ta vẫn an nhiên tự
tại với tâm bình thường và cuộc sống mới có ý nghĩa thực sự vậy.
Chúng ta cùng suy ngẫm câu
chuyện sau đây:
Một hôm hai vị sư huynh đệ có
việc cùng xuống núi. Khi xong việc trở về đến bên một con suối, hai vị thấy một
cô gái ăn mặc đàng hoàng, đang lúng túng chưa biết cách nào lội qua suối. Sau
khi hỏi qua cớ sự, vị sư đệ liền bồng cô gái đưa giùm qua suối. Trên suốt quãng
đường còn lại, vị sư huynh lầu bầu, cằn nhằn sư đệ đã đụng chạm cô gái, như vậy
là phạm giới, đó là những việc không nên làm. Vị sư đệ cứ bình thản bước đi, im
lặng, không đối đáp.
Lúc về tới cổng chùa, vị sư
huynh vẫn còn tiếp tục lãi nhãi, vì tưởng rằng sư đệ lặng yên, nghĩa là nhận
tội đã làm. Cho đến lúc đó, vị sư đệ mới thốt nên lời: Ðệ đã bỏ cô gái
ấy lại bên bờ suối từ lâu rồi, tại sao huynh vẫn còn cõng cô ta về đến đây vậy?
Qua câu chuyện này, chúng ta
nghiệm xét hai điều:
Một là, người sống với chánh
niệm thường im lặng, không tranh cãi, không thị phi, không đính chính, oan ức
không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân ngã chưa xả, lấy oan ức làm cửa ngõ
đạo hạnh.
Hai là, trong cuộc sống thường
ngày, sau khi đi làm hay đi chơi, chúng ta cõng không biết bao nhiêu là nhân
vật về nhà, có khi còn cõng luôn lên giường ngủ nữa là khác!
Bởi vậy cho nên, chúng ta chứa
biết bao nhiêu là hình bóng, người thương kẻ thù, trong kho tàng tâm thức của
chúng ta. Nhân dịp cuối năm, chúng ta thường dọn kho chứa đồ đạc cho sạch sẽ,
luôn tiện hãy dọn dẹp kho tàng tâm thức cho trống trải. Ðược vậy cuộc sống
chúng ta sẽ bớt phiền não và khổ đau.
Từ đây, cuộc sống mới có ý nghĩa
vậy.
Tóm lại, mặc dù được xem như là một tôn giáo, nhưng đạo Phật không phải chỉ có các
hình thức cúng kiến, nghi lễ và người theo đạo Phật không bắt buộc phải có lòng
tin, không bắt buộc phải có đức tin, không bắt buộc phải nhắm mắt tin theo, cúi
đầu chấp nhận, bất cứ điều gì, dù được ghi chép trong kinh điển, khi lý trí
chưa chấp nhận. Người Phật Tử nương theo giáo lý của Ðức Phật để làm phương
tiện chuyển hóa đời mình, từ phiền não sang an lạc, từ khổ đau sang hạnh phúc.
Mục đích tối hậu, mục đích cứu
kính, mục đích tột cùng của Phật giáo vẫn là chỉ bày phương pháp rèn luyện tâm
tánh, phương pháp tu tâm dưỡng tánh, để giúp con người sống được với "con
người chân thật" của mình, chứ không phải sống với cái tấm thân tứ đại
nặng nề đòi hỏi đủ thứ chuyện, chứ không phải sống với cái tâm hồn thay đổi
liên miên, sai xử đủ thứ việc, để giúp con người bớt được phiền não và khổ đau
hiện đời, được an lạc và hạnh phúc, được Niết-bàn hiện tiền, giải thoát khỏi
vòng sanh tử luân hồi.
Trong Kinh Ðại Bát Niết Bàn, Ðức
Phật có dạy:
Chư hành vô thường. Thị sinh
diệt pháp. Sinh diệt diệt dĩ. Tịch diệt vi lạc.
Nghĩa là mọi việc trên đời đều
vô thường, không tồn tại lâu dài, kể cả tấm thân tứ đại nặng nề mấy chục ký lô,
cùng với cái tâm lăng xăng lộn xộn của chúng ta, tất cả đều là những pháp sinh
diệt, những thứ sinh ra rồi sẽ diệt đi, không tồn tại vĩnh viễn, không có gì
phải quan trọng. Nếu quan trọng cái thân và cái tâm sinh diệt thì con người sẽ
sống trong phiền não và khổ đau.
Ðiều quan trọng chính là làm sao
cho tâm lăng xăng lộn xộn sinh diệt đó lặng đi, không còn nữa, tức là chúng ta
không còn tham lam nữa, chúng ta không còn nổi sân nữa, chúng ta không còn si
mê nữa, khi đó cảnh giới tịch diệt hiện tiền, ngay trước mắt, đó mới thực là
vui, đó chính là Niết-bàn, là cực lạc vậy.
Trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Ðức
Phật có dạy: "Sinh diệt diệt dĩ, tịch diệt hiện tiền", chính
là nghĩa đó vậy.
Nói chung, Phật giáo có mục đích
giúp con người sống trong tỉnh thức, biết mình đang thực sự sống một cuộc đời
có ý nghĩa, một cuộc đời lý tưởng vậy.
(trong Bát Nhã)
No comments:
Post a Comment