Anh yêu!
Chiều nay
ngồi một mình nhìn qua song cửa. Em lại buồn nhớ tới anh.
Buổi
chiều , những đám mây chạy ngang vội vã. Những đám mây bay vội vàng như sợ thời
gian qua nhanh hay sợ không kịp về nơi hò hẹn.
Em nhớ
anh da diết, Anh đã vội vã đi như đám mây bàng bạc buổi chiều nay.
Anh đã bỏ em ở lại. Chiều một mình hoang vắng buồn tênh. Anh như đám mây chạy
trốn những gì đáng sợ nhất nên hối hả đi và lạc mất đường về.
Em là con
gái nhà nghèo, mẹ cha mất sớm, phải bươn bả đi làm để nuôi sống bản thân. Em
đến nơi này sinh sống và làm việc để giúp nuôi hai đứa em còn nhỏ. Những công việc
chân tay của những người có chút ít chữ nghĩa nhưng không có cơ hội vươn lên.
Những ngày cật lực nơi công xưởng, em đã vắt cạn sức của mình. Buổi chiều ngồi
ăn cơm với vài miếng rau, khứa cá kho khô mặn. Em nhớ nhà, nhớ ba má, nhớ những
ngày gia đình còn đầy đủ hạnh phúc và êm ấm biết bao nhiêu. Em nghĩ đến hai đứa
em còn đi học phải ở nhờ nhà người bà con vì mẹ cha mất sớm. Cuộc sống nơi đây
không sung sướng nhưng cũng no cho thân mình và dành dụm gửi về nuôi hai em
dại.
Và rồi em
gặp anh. Không hiểu sao từ lúc gặp anh em đã nghĩ trong đầu về một cái gì rất
ràng buộc, về những ước mơ một mái nhà và những đứa con. Em mơ ước nhưng em
không dám nói vì anh dường như xa khỏi tầm tay với của em.
Thế
nhưng, chúng mình đã gặp nhau và phải nói là em đã chủ động để anh chú ý tới
em. Em biết anh có nhiều người con gái đẹp hơn em, gia đình căn bản hơn em.
Nhưng em tin chỉ có em là người yêu anh nhiều hơn ai hết.
Có những
lần mình gặp nhau, trò chuyện nhưng sao anh vẫn xa xôi với em như vậy. Anh
không hề nắm tay em hay đôi mắt nhìn em say đắm. Giấc mơ đêm qua bay
mất, hiện tại như một sự phủ nhận đau lòng. Em đau đớn tự phản tỉnh
mình. Em đau đớn gạt anh ra khỏi sự nhớ nhung. Em vật lộn trong những giấc mơ
có hình ảnh anh khi tỏ khi mờ. Em đau khổ nhiều lắm anh có biết hay không?
Em không
khống chế được mình. Cuộc sống của những người con gái phải đấu tranh để sống
còn đã dạy em không thể khuất phục. Em phải đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình.
Em biết anh đang sống với ba anh, một người cha hiền lành, nhân hậu. Em tìm
cách đến thăm và làm quen với ông. Ngày đầu tiên thấy em ngồi nói chuyện với ba
anh trong nhà. Anh đã trợn tròn mắt ngạc nhiên. Anh không hiểu tại sao em có
mặt, anh không hiểu gì hết kể cả đôi mắt em nhìn anh nói biết bao điều.
Em biết
anh đang có người yêu, một cô gái hơn em nhiều lắm. Nhưng em mặc kệ, em yêu
anh, em phải chứng tỏ cho anh thấy em xứng đáng hơn cô ta nhiều lắm. Khi
em đến nhà xin ba anh cho em được ở trọ vì nhà bên kia họ dọn đi nơi khác, Em
nói với ba anh là em tứ cố vô thân, đến nơi này làm việc để nuôi hai em dại. Ba
anh nhìn em thương cảm và đồng ý cho em một phòng riêng. Một quyết định do lòng
nhân từ nhưng cũng mở đầu cho em có cơ hội gần gũi anh.
Em coi ba
anh như cha ruột, em làm mọi việc như một người con dâu và trái tim anh mềm lại
khi biết em đến đây chỉ vì anh. Có phải em là một người con gái hư hỏng không
em cũng không biết nữa. Nhưng cha mẹ không còn, em phải tìm cho mình một người
đàn ông em tin cậy yêu thương và sống hết đời. Người em chọn là anh .
Và anh đã
là chồng của em kể từ khi căn phòng không phải là của riêng em mà là của hai
đứa mình.
Một đám
cưới đơn sơ được tổ chức để hợp thức hóa đứa con em mang trong bụng. Em chính
thức bước vào đời sống của anh trước mặt bạn bè, họ hàng và gia quyến hai bên.
Em nguyện với lòng sẽ là dâu thảo, vợ hiền và là một người mẹ tốt của những đứa
con.
Anh ơi!
Hơn 30 năm chung sống, anh là người chồng tốt mà em đã chọn . Anh thương yêu
gia đình, hiền hậu và tốt bụng. Anh đem hai đứa em em về bảo bọc, giúp đỡ. Anh
cho em có một mái gia đình thật sự. Anh làm em cảm phục, yêu thương và hết lòng
vì anh.
Nhưng anh
ơi! Anh cũng làm cho em thất điên bát đảo vì những cuộc tình bên lề. Anh không
phụ bạc em, nhưng những bóng hồng không hề tha cho anh. Những bóng hồng đeo bám
lấy anh không cho em yên giấc. Em thao thức, trằn trọc. Em tra vấn, làm khó làm
dễ với anh. Em đã mấy dạo đi bắt ghen, em đã hai lần dọa tự tử và một lần làm
thật.
Em không
biết sao mỗi cái gì hơi khác lạ của anh là em lại nghĩ anh đang mơ tưởng một
người đàn bà khác. Em dại dột hủy hoại đời mình khi anh ôm em trong vòng tay
dịu dàng phân trần. Nhiều khi anh giận dỗi rồi tức tối vì những cơn ghen vô cớ
của em. Nhưng em không thể kềm chế mình được, trong em có một cái gì âm ỉ chờ
cơ hội bùng nổ. Em chỉ chờ sự sơ hở của anh em gây khó dễ, em làm
anh mệt mõi, bực bội.
Em yêu
anh mù quáng, em muốn anh chỉ là của riêng mẹ con em. Em chấp nhận anh nhậu
nhẹt với bạn bè. Em chấp nhận mọi thứ anh làm. Chỉ riêng một điều là anh không
thể quen một người con gái nào khác ngoài em.
30 năm vợ
chồng, anh làm cho em thật nhiều việc. Lo cho các em của em nên gia thất, giúp
chúng có một đời sống ổn định. Anh tha thứ cho em nhiều lần lầm lỡ. Anh bảo vệ
em trước mọi búa rìu dư luận. Anh là một người quân tử. Một người chồng tốt.
Một người cha thương yêu và hết lòng hy sinh cho con.
Thế nhưng
sao anh bỏ mẹ con em ra đi quá sớm. Khi anh ngã bệnh, em tưởng như đất trời xập
xuống. Nhìn anh trên giường đôi mắt mệt mõi, thân hình mỗi ngày mỗi gầy còm trơ
xương với da. Anh như ngọn đèn trước gió. Em sợ sệt, em đau lòng nhưng em phải
gượng đứng lên để lo cho anh.
Từng viên
thuốc, muỗng cháo em đút cho anh là tất cả những hy vọng em gửi vào
trong đó. Em mong sao em có thể gánh bớt cho anh sự đau đớn của bệnh tật. Em
mong anh bình an, em cầu nguyện hàng ngày, hàng đêm cho anh bình phục.
Anh ơi!
Thế mà anh bỏ em anh ra đi. Em không thể tin và em không muốn tin đây là sự
thật. Nhưng sự thật vẫn là anh đã nhắm mắt ngủ yên. Em mặc áo tang lạy trước
quan tài, con cái khóc thảm thiết tiễn cha ra mộ phần.
Bây giờ
anh đã nằm yên một nơi không có em bên cạnh. Không ai đến làm phiền anh. Không
ai đến bên anh cho em ghen tương, giận dữ. Đời không còn gì cho em tranh chấp hơn
thua. Không còn gì cho em giành giựt.
Chiều
nay, khi cúng cơm cho anh, nhìn hình anh trên bàn thờ nghi ngút khói hương, em
thật lòng cám ơn anh. Anh đã cho em những năm dài hạnh phúc. Anh đã bảo bọc đời
em và các con. Anh dã đem hết sức mình chèo chống gia đình qua những lúc khó
khăn.
Hãy yên
nghĩ đi anh, một đời người đã qua, anh đã dành cho mẹ con em đến giờ phút cuối
cùng. Em sẽ kiên cường vượt qua sự đau đớn mất mát này để sống vì các con.
Những đứa con của chúng mình và những đứa cháu dễ thương anh yêu quý.
Tối qua,
bé Loan nhất định lấy cái áo của anh vào phòng để ngủ. Nó nói con nhớ ông
ngoại, con ôm áo ông ngoại ngủ như con ngủ với ông ngoại. Ông ngoại sẽ phù hộ
con mau lớn, học giỏi.
Anh có
nghe không? Em biết ở cõi vô thường anh biết tất cả, anh nhận được tất cả những
gì người ta nghĩ về anh. Hãy phò hộ cho con, cho cháu và cho em có đủ dũng lược
để vượt qua mọi sự nhớ thương và cô đơn đang trĩu nặng lòng mình.
Em sẽ cầu
nguyện cho anh mỗi ngày và hàng đêm. Cũng như ngày xưa lúc mới quen anh, em
ước mơ mỗi ngày được gặp anh, nói với anh những lời nồng nàn yêu thương nhất.
Hãy ngủ
yên đi ông xã yêu thương của em.
Nguyễn
thị Thêm
Viết cho
em dâu tôi
No comments:
Post a Comment