Tôi đang ở trên lầu cặm cụi làm tấm
thiệp chúc mừng sinh nhật đứa cháu, bỗng nghe tiếng chuông cửa reo vang. Nghĩ
rằng đó là tiếng bấm chuông báo của dịch vụ UPS gửi quà Noel tới nên không vội
vàng. Thường họ sẽ để ở cửa rồi đi. Chuông bấm chỉ để báo tin để chủ nhà ra
nhận bưu phẩm.
Năm nay mấy thằng con trai không về nhà
mừng Christmas như mọi năm. Chúng order quà cáp trên Amazon nên rất tiện. Quà
cứ tới nhà rồi tôi theo Email nó gửi về, gói và ghi tên dùm. Ngày Christmas
quây quần bên cây thông Giáng Sinh tôi sẽ đại diện trao quà tặng. Các cháu nhận
quà xong, cầm quà trên tay cám ơn cậu trên Face Time ở màn hình Ipad .
Tiếng chuông lại bấm lần nữa, lần này
thúc hối hơn. Tôi chạy vội xuống lầu mở cửa. Em tôi đứng đó tay xách kỉnh kỉnh
hai, ba bọc giấy.
-Chị ở đâu? Sao em bấm chuông không
thấy ai ra mở cửa?.
- Xin lỗi cậu, chị trên lầu, tưởng UPS
delivery quà tới.
- Em tưởng chị vắng nhà, lại tính ra xe
về .
-Thôi! Cậu vào nhà kẻo lạnh!
Tôi pha một bình trà ngon rồi mời em
uống
- Sao hôm nay thư thả đi thăm chị hay
có chuyện chi?
-Em công chuyện, tiện thể ghé thăm chị.
- Hôm nay ông ngoại không giữ cháu hay
sao?
- Không! Hôm nay Bé Lan đi học nên em
rảnh rang.
Em tôi là một ông ngoại cực kỳ cưng
cháu. Dù vẫn được hảng mời làm việc khi đã xin nghỉ hưu non. Nhưng em chỉ nhận
làm có hai ngày, còn lại ba ngày, em ở nhà giữ cháu. Đứa cháu ngoại đầu tiên
xinh đẹp và rất giống ông. Căn nhà bây giờ đa phần là đồ chơi của cháu. Phòng
khách được quây lại làm một khu vực vui chơi riêng của con bé. Thức ăn của em
là vợ nấu, nhưng thức ăn của cháu là đích tay ông ngoại làm. Chắt chiu, tỉ mỉ
và rất healthy. Trái tim ông đặt vào những món ăn ngon lành đó và cháu cũng nhờ
vậy rất mau lớn, khỏe mạnh và ăn nhiều.
-Anh có khỏe không chị?
Câu hỏi của em lôi tôi ra khỏi dòng suy
nghĩ
- Vẫn vậy cậu ơi! Ổng ngủ rồi. Trên
lầu.
- Em mang cho chị ít hồng . Loại hồng
giòn và hồng mềm. Có mấy trái hồng mềm đã chín, em để riêng đây cho anh. Hồng
giòn chị để lâu cũng chín như hồng mềm. Anh anh dễ hơn không cần
nhai hay bị mắc cổ.Vợ em gửi cho anh chị ít ragu và bánh mì để anh
chị dùng buổi chiều.
Tôi cám ơn em và đem thức ăn bỏ vào tủ
lạnh. Chợt nghĩ thôi thì xếp một ít lên bàn thờ Phật. Mấy trái hồng mềm chín
rục tôi để lên một cái dĩa và đốt hương ở bàn thờ gia tiên.
Thật ra ở miền Nam Cali hồng, táo, ổi, lựu
được trồng nhiều lắm. Mỗi nhà ít nhất cũng có một vài cây. Nhà tôi mới mua nên
chưa trồng được gì ở sân sau, nhưng bạn bè lâu lâu lại gửi biếu.
Hôm nay quà vườn nhà đích thân em tôi
hái mang tới. Cái nghĩa , cái tình tôi dâng lên cúng cha mẹ.
Đốt nén hương thơm, tôi mời ba má về ăn
chút quà con trai đem đến. Nhớ chuyện xưa, tôi lại rưng rưng. Xá bàn thờ xong,
tôi ngồi vào ghế. Thằng em thấy mắt chị có tí ngấn lệ nên tưởng có chuyện gì
- Sao chị lại khóc? Có chuyện gì hả?
- Chị nhớ má. Tôi xúc động trả lời em.
Hai chị em im lặng, mỗi người theo đuổi
những dòng suy tưởng về mẹ của riêng mình.
-Chị nhớ má về cái gì mà khóc?.
- Về mấy trái hồng mềm.
Rồi tôi bùi ngùi kể cho em nghe:
Lúc chị còn ở VN mang bầu cháu Duy, má
đau một trận rất nặng tưởng phải qua đời. Má mình mà, em đã biết rồi. Cả đời hà
tiện tiết kiệm. Cái ngon dành cho chồng con, còn mình lúc nào cũng ăn qua loa,
có gì ăn đó.
Năm đó má bị bệnh rất nặng phải đem lên
nhà thương Chợ rẫy để mổ. Nhưng rồi sức khỏe cạn kiệt, Bác Sĩ không dám làm.
Ông tuyên bố phải cho má khỏe ra, cầu sống ổng mới sắp xếp thời gian để mổ. Anh
Sáu bỏ vợ con ở Long Thành lên lo cho má. Anh Tám bỏ gia đình ở Hóa An để trực
bên giường. Một anh chạy vòng ngoài mua thuốc, đi chợ nấu ăn. Một anh túc trực
bên giường săn sóc, liên lạc với Bác Sĩ và phục vụ má. Má không muốn ăn uống,
không muốn làm khổ con cái chỉ muốn về để chết . Thế là chị mang bầu cháu Duy
hơn 6 tháng phải nghỉ làm lên cùng nuôi má. Vì BS bảo phải kích thích tâm lý
má, để má chịu ăn uống mới có thể sống còn.
Chị lên nhà thương má mừng lắm nhưng
cũng chỉ muốn về nhà để chết. Hai mắt má trũng xuống, người gầy đét như bộ
xương, lưỡi đớ lại nói không ra lời. Chị ôm má khóc, năn nỉ má ăn
uống để BS cho về nhà và chị cũng được về nhà. Chứ không thôi nghỉ lâu, chị bị
đuổi việc mà cái thai ở nơi nhà thương dơ dáy cũng không được an toàn.
Buổi tối má nằm trên giường, ba anh em
nằm dưới đất, cạnh cái túi nước tiểu của má. Chỉ lòi cái đầu ra thôi
chứ chân thì phải thọc dưới chân giường mới đủ chỗ nằm.
Thấy ba đứa con bỏ nhà cửa gia đình lên
nuôi mình cực khổ. Nhất là chị, mới có bầu lại sau 10 năm không sinh. Má thương
con, thương cháu nên gắng gượng ăn để chị được về nhà sớm. Các anh đi chợ mua
thịt bò và các thứ bổ dưỡng về nấu cái nồi nhỏ xíu cho má. Còn mấy anh em ăn
cơm độn khoai với rau luộc và cá khô đem từ dưới nhà lên.
Em không biết chứ sân sau bệnh viện là
chỗ nấu ăn tập thể, giặt đồ tập thể, hỗn độn vô cùng. Phải có mặt 100% nếu bỏ
đi hay lơ đãng một chút là mất sạch. Tội nghiệp hai anh mình, đàn ông mà rất
chịu khó và có hiếu. Chăm lo cho mẹ từng chút một. Khi chị lên một vài ngày là
anh Sáu về thăm nhà còn lại chị với anh Tám lo cho Má. Anh Tám thế
phần anh Sáu chạy vòng ngoài, cơm nước, còn chị chỉ quanh quẩn bên má để phục
vụ ,chăm sóc.
Má mình thuở giờ kham khổ, ăn uống trái
cây vườn nhà. Mà ăn cũng tìm những trái bị chim mổ dở dang, gọt lại mà ăn để
dành trái ngon đi bán. Nói má thì mà bảo trái chim ăn ngọt hơn vì chim khôn
lắm, nó luôn lựa trái ngon nhất mà ăn.
Để bổ dưỡng cho má, anh Tám đi chợ mua
hồng mềm này về cho má tráng miệng. Trái hồng thời bao cấp ở VN giá cao lắm. Má
ăn má khen ngon và chỉ dám ăn nửa trái. Má hỏi:
- Trái hồng ngon quá. mà có mắc không
con?
- Rẻ rề má ơi! Ở Sài Gòn mà má. Đà Lạt
đem về thiếu gì?
-Bao nhiêu một trái vậy con?
Chị nháy anh Tám và anh Tám
nói chỉ bằng 1/3 giá thật sự để má an lòng. Bây giờ chị không nhớ là bao nhiêu.
Nhưng má vui lắm. Má nói:
-Ờ! giá đó mình ăn cũng được. Mấy đứa
ăn chưa con?
Tụi chị nói láo là ăn rồi nhưng mềm quá
không thích. Ăn ổi ngon hơn. Anh Tám còn nói đùa:
- Ba cái thứ trái ngọt ngất, mềm lù này
để dành cho mấy bà già không răng như má. Tụi con khoái ổi, khế và
xoài tượng hơn. Nhậu mới đã.
Má chửi ảnh:
- Tổ cha bây. Cái gì cũng nhắc đến
nhậu. Nhậu có ra cơm, ra cháo đâu mà đứa nào cũng ham.
Rồi má ăn được, khỏe ra. Một tháng sau
ba lên đón má về nhà như đã hứa. Sau đó Bác Sĩ cho má cái hẹn để mổ . Má mình
sống thêm cũng hơn bốn năm nữa mới mất.
Hôm nay cậu đem hồng mềm cho anh, chị
lại nhớ đến má mà thương đứt ruột. Nhà mình nghèo, nên hồng này mỗi lần chỉ mua
một hoặc hai trái cho má. Mỗi bửa ăn má chỉ dám ăn nửa trái thôi đó cậu. Giá mà
má còn sống, mình có điều kiện lo cho má nhiều hơn. Đem má đi chỗ này chỗ kia.
Cho má ăn uống thỏa thích.
Tôi ngồi lặng yên, thương má tôi nhiều
lắm. Người mẹ nhà quê nhưng trái tim thật bao la. Cả một đời hy sinh cho chồng,
lo lắng cho con. Lo cả những người con riêng của chồng và gia đình bên chồng. Má
tôi là một người phụ nữ đẹp. Nét đẹp của má tôi không bằng hình thức bên ngoài
mà tiềm ẩn bên trong như kim cương nằm trong một tảng đá bên đường. Tình
mẫu tử đã trau chuốt cho viên kim cương lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Con dâng lên má.
Những trái hồng mềm
Trái hồng của thuở má sinh tiền.
Con nói láo để má dùng khi đau yếu.
Của một thuở nhà mình túng thiếu.
Cơm bo bo, rau độn, cá kho khô.
Nhìn má gầy nhom , già yếu, ốm o.
Mà mấy đứa quá nghèo không giúp được.
Má ra đi mấy chục năm về trước
Mà nhìn trái hồng mềm, con khóc má ơi!
Thương mẹ già tiện tặn cả đời.
Áo rách sờn vai, quần khâu nhiều chỗ
Đồ mới may tặng người đi ăn giỗ.
Vẫn mỉm cười vui đã giúp được người.
Chăm con của chồng mấy đứa. Cực mà vui.
Con cũng là con, cùng cha huyết thống.
Má của con bà mẹ quê chính cống
Như trái tim Phật Bà,như Bồ Tát hiện
thân.
Con chấp hai tay, khấn vái ân cần.
Nguyện Chư Thiên phò hộ, mẹ hiền siêu
thoát.
Nguyễn thị Thêm.
02/12/15
No comments:
Post a Comment