Bỏ qua những chuyện “công, tội, khen, chê” của những nhà viết sử dành
cho giáo sĩ Alexandre Rhodes, chúng ta phải công nhận chữ Quốc Ngữ
(tiếng nước ta) được thành hình là do công lao của ông.
Vào năm 1651, ông cho in cuốn từ điển Việt-Bồ Đào Nha-Latin
(Dictionarium Annamiticum Lusitanum et Latinum) dựa trên các ký tự tiếng
Việt của những giáo sĩ người Bồ Đào Nha và Ý trước đó. Có thể coi đây
là sự kiện đánh dấu sự ra đời của chữ Quốc Ngữ.
Về cách phát âm thì:
Về cách phát âm thì:
1-Những nguyên âm như chữ a, i, u, o, e thì đọc nguyên.
2-Những phụ âm như chữ s, r, m, b, p, đọc theo cách đọc của alphabet là et-sờ, er-rờ, em-mờ, bê, pê.
Nhưng theo kiểu sáng tạo của phong trào “Bình Dân Học Vụ” thời Việt
Minh (1945) thì những chữ phụ âm, học sinh phải đọc là sờ, rờ, mờ, lờ,
pờ (hay phờ-ph): “bờ-a-ba,” “mờ-a-ma, “ cờ-a-ca, sắc cá…”
“Bình Dân Học Vụ” là phong trào xóa nạn mù chữ trong quần chúng do chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (thời Việt Minh) phát động từ năm 1945. Vì có đến 95% dân chúng Việt Nam mù chữ, các lớp bình dân học vụ được mở khắp ngang cùng ngõ hẻm, tối tối, nam phụ lão ấu, ai “mù chữ” cũng thắp đèn đến lớp học, được mở ra trong các đình, chùa, miếu…Cũng vì “Bình Dân Học Vụ” học đêm, thời này đã có câu ca dao thời đại:
“Bình dân ! Khổ lắm anh ơi !
Không đi thì dốt, đi thời bụng to.”
Năm 1945, người viết bài này mới lên 8 tuổi, còn học lớp Nhì (lớp 4) trường làng, nghĩa là đã biết đọc biết viết. Chúng tôi được phân công kiểm soát các o, các mụ đi chợ xem họ có biết chữ hay không? Để khuyến khích và kiểm soát việc chống nạn mù chữ của dân làng, đầu các con đường vào chợ đều có những trạm gác và những rào cản, làm bằng một thân tre bắc ngang ngõ vào chợ. Ai đến đó, đọc được chữ “a,” chữ “bờ,” chữ “cờ” thì chúng tôi mở cây tre chắn lên cho vào chợ. Thật ra đây chỉ là một chuyện kiểm soát tượng trưng, hình thức, vì nhiều bà đã vào bày hàng trong chợ từ sớm khi chúng tôi còn ngủ, hay khi người ta cần bán nải chuối, mớ rau để lấy tiền mua thức ăn về nhà, ai mà nỡ “cấm chợ, ngăn sông!” Do đó, ai “mù chữ” thì đứng chờ hay năn nỉ, khi không có người lớn đứng đó thì chúng tôi làm lơ cho qua.
Ban vận động “Bình Dân Học Vụ” đó đã đặt những câu có vần điệu cho dễ
nhớ mặt chữ. Các bạn để ý các phụ âm ta vẫn thường đọc là “tê” được đọc
là “tờ,” “en-lờ” được đọc là “lờ.”
-“i, t (tờ), có móc cả hai.
i ngắn có chấm, t (tờ) dài có ngang;
-e, ê, l (lờ) cũng một loài.
ê đội nón chóp, l (lờ) dài thân hơn;
-o tròn như quả trứng gà.
ô thì đội mũ, ơ thời thêm râu.”
Ngày ấy dân tiểu tư sản thành thị thường dùng thành ngữ trình độ “Bình Dân Học Vụ” hay chữ “i-tờ-rít” để nói về những người dốt nát, ít học, thành phần cán bộ Việt Minh “răng đen mã tấu.”
Cả nước dưới thời Pháp thuộc hay miền Nam VNCH, học sinh miền Nam không dùng cách đọc “mờ-cờ-bờ.”
Hai câu “ca dao” khá tếu sau đây theo cách đọc của miền Nam, mà ngay từ hồi nhỏ chúng tôi đã thuộc nằm lòng là:
N K M H U Ơ (Anh ca em hát u ơ )
M K N H N R Q M (Em ca anh hát anh rờ cu em)
Hai câu này sẽ trở thành vô nghĩa khi nó đọc theo lối “Bình Dân Học Vụ” thời Việt Minh và sau này là Cộng Sản miền Bắc:
Nờ Kờ Mờ Hờ U Ơ
Mờ Kờ Nờ Hờ Rờ Cu Mờ
Mới đây xẩy ra chuyện liên quan tới lối phát âm Lờ Cờ Bờ, là trong
một cuộc hội nghị kỷ niệm 50 năm của Ngân Hàng Phát Triển Á Châu (The
Asian Development Bank- ADB), ông thủ tướng CSVN đã phát biểu những câu
nói mà thiên hạ ngơ ngác hoàn toàn không hiểu ông nói gì!
Câu nói của ông Nguyễn Xuân Phúc trên diễn đàn ADB như sau:
-“Mong ADB tiếp tục hỗ trợ, đồng hành cùng chính phủ Việt Nam trong
khuôn khổ hợp tác của khu vực như tiểu vùng Mekong, ACMRCS, Cờ-Lờ-Mờ-Vờ
và Cờ-Lờ-Vờ về kết nối các nền kinh tế, hạ tầng giao thông, giảm nghèo
bền vững và ứng phó với biến đổi khí hậu.”
Ông Nguyễn Xuân Phúc tập kết ra Bắc từ năm 1966 khi 12 tuổi (ông sinh
năm 1954). Sau năm 1975, đảng đưa ông trở về quê cũ là đất Quảng Nam,
có lẽ ông có chuyên môn kinh tế, sơ khởi cho ông làm chức vụ “cán bộ ban
quản lý kinh tế.” Đây là thứ cán bộ, như sau năm 1975, chúng ta thường
thấy xe khách dồn cục ở các trạm kinh tế, để mấy ông cán bộ xét hàng,
nắn bóp thân thể người đi buôn, bắt đóng thuế, hay tịch thu gạo, thịt,
đường của dân đi buôn hàng chuyến. Từ đó ông len được vào Bộ Chính Trị
đảng Cộng Sản, leo lên tới chức phó thủ tướng rồi thủ tướng.
Tiểu sử của đảng chính thức nói ông có bằng cử nhân kinh tế, trình độ
ngoại ngữ thì ghi rõ: “Anh văn B, Nga văn B.” Nhưng qua những bài diễn
văn, người ta thấy ông thường cắm đầu cắm cổ vào giấy mà đọc, phát ra
những câu nói như “Ma Dze in Việt Nam,” và mới đây là “Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và
Cờ-Lờ-Vờ,” thì thiên hạ có quyền nghi ngờ những bằng cấp “tại chức” và
trình độ học thức “bình dân học vụ” rất “lờ-mờ” của ông.
Ví dụ như tên các tổ chức quốc tế như NATO (Hiệp Ước Bắc Đại Tây
Dương) hay IOM (Tổ Chức Di Dân Quốc Tế) khi đọc phải dùng tiếng Anh hay
một sinh ngữ thông dụng, chứ không thể đọc “Nờ-A-Tờ-O” hay “I-O-Mờ” thì
người nghe cũng phải trố mắt ra. Mặt khác, trong bản văn, thư ký soạn
diễn văn có thể viết tắt LHQ, nhưng ông thủ tướng phải biết để đọc
nguyên chữ là Liên Hiệp Quốc, chứ không thể ngu đến mức đọc là
“Lờ-Hờ-Cu” được. Hơn 41 năm ở hải ngoại này, tôi chưa nghe ai đọc VNCH
là “Vờ-Nờ-Cờ-Hờ” cả, đó chính là trình độ học vấn.
Trong bài diễn văn của ông thủ tướng, cũng vì chủ quan “tại chức” ông
đã không đọc trước, và người nào soạn diễn văn cho ông cũng ác độc, ông
không hiểu những chữ viết tắt CLMV hay CLV là gì, nên đành đem cái
trình độ “Bình Dân Học Vụ” (bờ-dờ-hờ-vờ) của ông ra mà giải quyết nhanh,
gọn. Thay vì đọc nguyên chữ Cambodia (*)-Laos- Myanmar-Vietnam hay
Cambodia-Laos-Vietnam, vì không biết, nên ông phát ngôn đại là
“Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ” cho xong.
Trên facebook nhiều vị đã ra sức bênh vực cho bài diễn văn của người
cầm đầu chính phủ (Cờ-Hờ-Xờ-Hờ-Chờ-Ngờ-Vờ-Nờ) CHXHCNVN, nhưng theo tôi, ở
Việt Nam bây chừ, chuyện này cũng thường thôi! Mới đây có chuyện một
ông hiệu trưởng ở Sóc Trăng bị khiển trách vì cho một học sinh trình độ
lớp 1 ngồi nhầm ở lớp 6.
Trong trường hợp ông Nguyễn Xuân Phúc ngồi nhầm chỗ, quý vị định khiển trách ai đây?
(*) Cambodia # Kampuchea.
Huy Phương
No comments:
Post a Comment