Gần đây nhiều bài báo trên mạng
đã dám mạnh dạn đề cập đến những mặt trái của một số ít người Việt sống ở
đất nước văn minh này. Họ là số ít nhưng hệ lụy lại lớn lao khôn lường.
Chẳng hạn trong khu chợ Đồng Xuân, ngày
càng có nhiều khách người Đức và người nước ngoài vào mua bán. Ở đây,
mặc dù ban quản lý chợ đã có nhiều cố gắng trong khâu chấn chỉnh trật tự
và vệ sinh, nhưng người Việt vẫn vứt rác hôi thối và đổ nước bẩn ra
quanh khu nhà. Xe đỗ thiếu ý thức làm tắc nghẽn giao thông; Hội hè tổ
chức thì quá đông, ồn ào, thiếu văn minh và bất lịch sự, vì tưởng lầm
như thế là oai, là hay, là đàn anh, đàn chị…
Trên tầu xe, thì người Việt nói tiếng
Việt oang oang, nói tẹt ga cho sướng cái mồm, nói như ở chỗ không người.
Tư thế ngồi không ngay ngắn, quấn áo lôm nhôm, giày dép bẩn, có người
còn đi nhầm đôi tất không đồng màu, để lộ rõ, chân bốc mùi hôi hám, làm
cho khách ngồi cạnh phải bịt mũi quay đi, hay lánh sang chỗ khác ngồi.
Có người còn cho tay lên ngoáy tai, ngoáy mũi, sì mũi không có khăn, ho
nhiều lần không bịt miệng, bắn nước miếng vào người khác, mở nhạc và nói
chuyện trên điện thoại quá to. Có rất nhiều cái xấu nhãn tiền mà không
giấy bút nào tả cho thấu và cho hết được. Nhục và xấu hổ lắm !
Một số bà mẹ trẻ thì rủ nhau đẩy xe trẻ
con, hai cái xe đã to và cồng kềnh lại đi dạo thành hàng ngang, sóng đôi
choán hết phần đường của người đi xe đạp và đi bộ. Đã vậy họ còn nói
chuyện và cười to vang cả một vùng. Cứ làm như đây là "Nam quốc sơn hà
Nam Đế cư" vậy.
Đi làm giấy tờ trong công sở, tiếc tiền
không thuê phiên dịch, tiếng Đức đã kém, không biết cách trình bày,
cộng thêm sự không hiểu biết, tính khí nóng nảy, cái đầu lại quay quay
nên dẫn tới nhiều trường hợp chửi nhau với nhà chức trách và nghiêm
trọng hơn còn đánh họ gây thương tích. Thật là ngu ngốc, tàn bạo và là
sự nhục nhã, xấu hổ cho cộng đồng.
Nước mình có, không ở, sang nước người
ta, ăn nhờ, ở đợ vào xã hội tươi đẹp của họ, do ông cha họ tạo dựng nên
từ bao nhiêu thế kỷ; Thế mà không biết điều. Nhiều trường hợp, nếu dùng
từ cho chuẩn là họ đang ăn bám.
Một số người tự hành nghề, khi nộp thuế
tự khai đã không chính xác, họ làm mấy chục năm mua bao nhiêu đất ở Việt
Nam, chưa bao giờ nộp thuế thu nhập cá nhân, ấy vậy đến lúc bất đắc dĩ
phải nộp vài trăm thuế doanh thu đã huênh hoang, lên mặt, vỗ ngực là ta
đây có công đóng góp to lớn cho nhà nước Đức, rồi tiếc mấy đồng thuế đó
tìm cách này, cách khác để lấy lại.
Một số người tận dụng "hết công suất" của xã hội, cố tìm và moi móc ra những kẽ hở để khai thác và lợi dụng.
Lòng tham ở một số người thật vô đáy, vô cùng.
Người Việt mới sang chúng ta còn châm
chước, nhưng một số vị sang Đức này "từ lúc tóc còn xanh, nay họ đã phơ
phơ đầu bạc". Họ đã thành "cộng mốc" lâu rồi mà xem chừng chỉ vì say mê đào tiền quá mà "bao năm rồi tiếng cuốc vọng năm canh" hai chữ hội nhập vẫn mơ màng, chưa tỉnh ngộ.
Có người trả bảo hiểm cho cửa hàng vài
năm, không bị phá, bị cháy. Lẽ ra phải mừng mới phải, đằng này họ lại
tiếc, cho là mình trả bảo hiểm phí quá !!!???. Sao họ không nghĩ là nếu
họ ốm đau phải qua một ca mổ tốn kém đến vài trăm nghìn, mà trong khi đó
bảo hiểm ốm đau, họ chỉ phải trả có vài trăm hay vài chục và thậm chí
không phải trả vì do ăn theo hoặc có thu nhập thấp?
Con người hơn con vật là do có ý thức về
Xã hội và cộng đồng. Người Đức họ hơn ta phải chăng họ có "Đức tính" còn chúng ta có "VIỆT TÍNH" chăng?
Tôi thiết nghĩ đã đến lúc cộng đồng ta
phải chấn chỉnh ngay những điều không đẹp mắt và những việc làm xấu của
một số người. Ngay từ khi nước Đức thống nhất, chúng ta đã mang tiếng
xấu liên quan tới "mafia thuốc lá", người Việt giết người Việt. Giờ đây
lại thêm người Việt trồng cần sa, buôn ma túy, người Việt đánh hay giết
người Đức nữa. Một số người Đức còn cho rằng: Người Việt buôn bán trốn
thuế nên vào chợ Đồng Xuân thấy nhiều xe sang đỗ khắp nơi…Chỗ nào cũng
nhan nhản quán xá của người Việt, làm ăn nhỏ lẻ, chộp giật mà thuế nộp
quá là "khiêm tốn".
Trước đây đất nước ta trải qua chiến
tranh khốc liệt, người Đức nhất là phía Đông Đức đã giúp đỡ rất nhiều và
cũng rất có cảm tình với người Việt chúng ta. Họ thương chúng ta vì
chúng ta nghèo và hiền lành…
Tại sao giờ đây họ lại giảm yêu, tăng
ghét với người mình? Dù chúng ta có ngụy biện thế nào đi chăng nữa là do
điều kiện khách quan hay chủ quan thì theo tôi, lỗi lớn vẫn là do từ
phía mình là chính. "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân".
Mong cộng đồng chúng ta hãy gạn đục khơi
trong, để lấy lại thiện cảm của người dân bản xứ. Hãy cùng nhau đấu
tranh và góp ý về những việc làm ảnh hưởng xấu đến bộ mặt của người
Việt, nếu không thì "con sâu làm rầu nồi canh", từng người trong cộng
đồng chúng ta sẽ gặp không ít khó khăn vì những ảnh hưởng xấu đó.
Chúng ta có điều bất lợi là một số không
ít người Đức, khi đọc trên báo hay nhìn thấy những điều chướng tai gai
mắt nào đó của người Việt gây ra là y như rằng họ „vơ đũa cả nắm“. Người
châu Âu với nhau, về hình thức còn khó phát hiện là người nước nào.
Còn người Việt Nam mình, do ngoại hình và màu da, màu tóc, nên cái hay
hoặc cái dở bị họ phát hiện ngay từ xa và rất nhanh. Khi vào "bộ nhớ" của họ rồi thì rất khó mà tẩy xóa được.
Mong mọi người đừng để LÒNG THAM vô đáy
và cái VÔ MINH của mình gây ảnh hưởng xấu người khác. Đó là bổn phận của
từng người dân sống ở nước ngoài. Vì ta không phải chỉ sống một mình.
Nguyễn Doãn Đôn- Thời báo Đức
Bài viết thể văn phong và quan điểm riêng của tác giả, là người sống ở thành phố Berlin.
No comments:
Post a Comment