Người cha đưa cho con một chiếc áo cũ, rồi nói con đi bán để kiếm tiền. Nhưng thật không ngờ, đằng sau đó là cả một bài học sâu sắc mà mỗi chúng ta rất cần học hỏi.
Năm đó khi cậu mới 13 tuổi, một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một chiếc áo cũ rồi hỏi: “Con nghĩ chiếc áo này đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Khoảng 1 đô la”, cậu bé trả lời.
“Con có thể bán nó với giá 2 đô la không?, cha cậu bé vừa hỏi vừa dùng ánh mắt như cầu khẩn nhìn cậu bé.
“Có kẻ ngốc mới mua chiếc áo này”, cậu bé trả lời.
Người cha lại nhìn con với ánh mắt chân thành, khích lệ: “Sao
còn không thử xem? Con biết không? Gia đình mình đang gặp khó khăn, nếu
con bán được chiếc áo này, nó có thể giúp được chúng ta rất nhiều”.
Sau khi nghe cha mình nói vậy, cậu bé gật đầu đồng ý: “Con sẽ thử xem, nhưng không nhất định có thể bán được”.
Cậu
bé đem chiếc áo đi giặt rất cẩn thận, vì không có bàn là để là áo, cậu
dùng bản chải để giặt chiếc áo, sau đó để chiếc áo lên một miếng gỗ
phẳng trong bóng râm phơi khô. Sáng ngày hôm sau, cậu bé đem chiếc áo
đến một ga tàu điện đông người qua lại. Sau 6 tiếng đồng hồ không ngừng
chào mời người qua lại, cuối cùng cậu bé cũng bán được chiếc áo với giá 2
đô la.
Cậu vội vàng cầm số tiền bán được chạy một mạch về nhà đưa cho cha. Sau đó, mỗi ngày cậu đều đi tìm quần áo cũ ở đống đồ bỏ đi trong thành phố mang về nhà giặt sạch đem đi bán.
Cứ liên tục như vậy hơn chục ngày, một hôm cha cậu bé lại đưa cho cậu một chiếc áo cũ khác: “Con có thể bán chiếc áo này với 20 đô la không?
“Làm sao có thể được cơ chứ? Một chiếc áo cũ làm gì có giá trị cao như vậy được, cùng lắm là 2 đô la”
“Sao con không thử nghĩ cách xem, nhất định là có cách”, cha cậu bé khích lệ.
Cuối cùng cậu bé nghĩ ra một cách, cậu nhờ anh họ của mình, anh cậu là một người rất đam mê hội hoạ, đã tự học vẽ rất đẹp. Cậu nhờ anh họ của mình vẽ cho cậu một con chim đại bàng và một chú chuột nhắt đáng yêu lên chiếc áo. Sau rồi cậu chọn một ngôi trường học, nơi có nhiều thiếu gia con nhà giàu theo học ở đó, cậu đứng ở cổng trường chào mời người mua.
Vừa mới chào mời một lúc liền có một người quản gia đến mua chiếc áo cho thiếu gia của mình. Cậu thiếu gia đó đã vô cùng thích thú khi có được chiếc áo liền bo thêm cho cậu 5 đô la, tổng cộng cậu bán được chiếc áo 25 đô la. Đây là một số tiền khá lớn đối với gia đình cậu, số tiền này có thể tương ứng với gần một tháng lương của cha cậu khi ấy.
Sau khi về nhà, cha cậu lại đưa cho cậu một chiếc áo khác và nói: “Con có thể bán chiếc áo này với giá 200 đô la được không?”,
cha cậu nhìn cậu với một ánh mắt đầy tin tưởng. Lúc này, cậu bé không
hề do dự, cậu đón nhận chiếc áo bằng cả hai tay mình, bắt đầu suy nghĩ…
2 tháng sau, cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến. Hôm đó, nữ diễn viên chính của bộ phim đang nổi tiếng “Những Thiên Thần của Charlie” đến thành phố cậu bé để quảng bá phần tiếp theo của bộ phim.
Sau khi buổi họp với ký giả kết thúc, cậu bé mạnh dạn chen lên phía
trước, chạy đến bên cạnh nữ diễn viên Farrah Fawcett – Majors, đưa chiếc
áo cũ ra rồi xin cô ký tên lên đó. Farrah Fawcett – Majors thấy vậy
ngẩn người ra một lúc nhưng rồi vẫn vui vẻ tươi cười ký lên chiếc áo,
không ai có thể nỡ từ chối một cậu bé dễ thương với ánh mắt hồn nhiên
trong sáng như vậy.
Sau khi ký xong, cậu bé hỏi cô: “Cháu có thể bán chiếc áo này được không ạ?”
“Đương nhiên là có thể được rồi, đây là áo của cháu, cháu có thể bán nó nếu cháu muốn, đây là quyền tự do của cháu”.
Cậu bé đứng trên bục hô to một tiếng: “Đây là chiếc áo do đích thân nữ diễn viên xinh đẹp Farrah Fawcett – Majors ký tên, giá nó là 200 đô la”.
Sau khi qua cuộc đấu giá, cuối cùng chiếc áo đã bán được với số tiền không tưởng, 1200 đô la (tương đương với khoảng hơn 26,4 triệu đồng). Về đến nhà, cậu thấy cha mình cùng một người khác đang ở nhà.
Cha cậu bé cảm động mà ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu: “Cha vốn dĩ dự tính, nếu con không bán được, cha sẽ nhờ người mua nó lại, thật không ngờ con lại giỏi đến thế! Con thực sự rất giỏi…”
Buổi tối hôm đó hai cha con cậu bé đã ngồi nói chuyện với nhau rất lâu. Cha cậu hỏi: “Con trai, từ sự việc của 3 chiếc áo này, con có hiểu được ra điều gì không?”
“Con hiểu rồi, cha đã khích lệ con”, cậu bé cảm động nhìn cha rồi nói tiếp: “Chỉ cần chúng ta động não suy nghĩ, không việc gì là không thể làm được, việc khó đến đâu cũng có cách giải quyết của nó”.
Cha cậu bé gật đầu đồng ý, nhưng rồi lại lắc đầu nói: “Con nói cũng rất đúng nhưng đó không phải là ý định ban đầu của cha”.
“Cha
chỉ muốn nói với con rằng, một chiếc áo cũ chỉ đáng giá 1 đô la vẫn có
cách để tăng giá trị của mình, cớ sao chúng ta, chúng ta cớ sao phải bi
quan với cuộc sống này đúng không con? Chúng ta tuy nghèo môt chút,
nhưng có sao đâu, chúng ta có nhiều hơn một chiếc áo 1 đô la và con thấy
không, một chiếc áo 1 đô la cũng có thể làm nên điều kỳ diệu”.
“Đúng
vậy, một chiếc áo cũ còn có thể tự làm cho mình cao quý hơn, vậy chúng
ta còn có lý do gì mà không yêu cuộc sống của chính mình hơn cơ chứ!”
Thật không ngờ, cậu bé ngày ấy sau 20 đã trở thành một huyền thoại bóng rổ nổi tiếng nhất thế giới Michael Jordan.
20
năm sau danh tiếng của cậu bé đó đã lan toả lừng danh khắp thế giới,
qua từng ngóc ngách các con phố nhỏ, mọi người vẫn thường nhắc tới cậu.
Cậu bé đó chính là Michael Jordan, một tỷ phú giàu có, là chủ tịch hội
đồng quản trị, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Charlotte Hornets.
Cuộc
sống vốn không hoàn hảo và chúng ta có thể sống trong một hoàn cảnh
khốn khó, bất lợi. Nhưng, hoàn cảnh chỉ là phép thử để mỗi người thể
hiện giá trị của mình. Chúng ta có thể bỏ cuộc, hoặc chiến thắng nghịch
cảnh hay không phụ thuộc vào việc chúng ta nhìn điều đó bằng con mắt như
thế nào. Liệu chúng ta có thể tìm ra giá trị trong chính mình. Bởi vì
như chiếc áo 1 đô la, nếu chúng ta có thể tìm ra giá trị của chính mình
thì mỗi người đều có thể tỏa sáng theo một cách không ngờ.
Và đừng bao giờ bi quan hay tuyệt vọng nếu ngày hôm nay bạn như chiếc áo 1 đô la ấy, đó là vì bạn chưa nhận thấy giá trị của chính mình. Mỗi người đều là một món quà mà Thương đế tạo ra, ngài chắc chắn cho bạn đủ cơ hội để bạn toá sáng, chỉ là bạn cần một chút nhẫn nại, một chút nỗ lực và không bao giờ nản lòng trước nghịch cảnh…
Theo daikynguyenvn
No comments:
Post a Comment