Một thời ăn món canh "toàn quốc"
Tương lai mù mịt... sống bấp bênh
Một thời cả nước mơ tự tử
Hỏi ai còn nhớ, hay đã quên?.
Người nhà giàu đi đẻ bằng xe hơi hoặc kêu taxi cho tiện, hay chí ít
cũng là xe Lam thì cũng là xe có máy nổ, đằng này bà vợ ông đi đẻ cũng
bằng xe nhưng là xe bò. Ông nghĩ thầm thây kệ mẹ nó, lỡ rùi, tuy chậm
nhưng cũng là xe, còn hơn là ông phải cõng bà bầu, bà bầu mà cõng theo
đúng qui cách thuận chiều thì cõng thế đinh nào được, cho nên chỉ còn
cách vác ngược, lưng đối lưng thì mới được an toàn khỏi cấn nhưng cách
dìu nhau như vậy thì trông nó rừng rú quá, rừng rú như Việt cộng. thiệt
không ra thiệt, giỡn không ra giỡn, trông dở khóc dở cười.
*
Miệt vườn, nơi với bao mảnh đời lam lũ, có về dưới đó những vùng sâu
vùng xa mới thấy được những oan nghiệt đắng cay, những trần ai khổ ải
giữa thế kỷ 21 văn minh này.
Nơi đó, người dân quê cùng bao nỗi nhọc nhằn... với cơ hàn nắng mưa dầy
dạn áo muối sờn vai, làm lụng vất vả với những mơ ước tội tình để mong
mong đắp đủ cho cuộc sống qua ngày.
Những khi trời hành hạn hán lũ lụt thì lâm cảnh màn trời chiếu đất,
những lúc người nhà nước hành thì con cái phải sớm từ giã tuổi thơ, phải
chịu dốt bỏ học dở chừng sớm bươn chải lao đầu vào cuộc sống.
Nơi đó có những người cha đen đúa gầy guộc, những bà mẹ chỉ còn xương
bọc da với cái bụng bầu vai phải gánh nặng thêm ngô khoai qua sông vượt
suối ngõ lầy trơn trợt... Nơi góc xó nào đó trên hành tinh này còn có vô
vàn cuộc sống không còn ý nghĩa nghĩa nữa, một trong những xó ấy có
quê hương tôi.
Thôi hãy tạm quên đoạn vừa nói trên đi mà hãy đọc đoạn dưới đây mong ra tìm được chút nụ cười, cho dẫu nụ cười trong cay đắng.
Con Ốm, tên của mẹ nó đặt vì lúc chào đời, nó ốm như con mèo. Nó được ra
đời một cách rất dễ dàng, ngày má nó sanh nó khi bà còn đang ngồi trên
chiếc xe bò chở khoai mì Ấn Độ từ rẫy về. Bà Hân than với chồng là sao
đau bụng quá, chắc là tui muốn đẻ ông à. Ông Thu nghe vậy bèn nôn quýnh
lên bởi lẽ nếu bà giở chứng mà đẻ giữa đường thì ông sẽ phải làm bà Mụ,
mà từ này cha sanh mẹ đẻ tới giờ ông có biết đến việc đó bao giờ. Đã có
bốn mặt con rồi mà ông chưa tùng chứng kiến cái sự đẻ của bà vợ là như
thể nào!.
Có hai điều thiên hạ nói về sanh đẻ mà ông thường lưu tâm, thậm chí ám ảnh trong đầu.
Điều thứ nhất người quê thường hù là con đàn bà khi đẻ dữ lắm, khi đau
thì bạ cái gì nó sẽ quăng cái đó, có ly quăng ly, có tách quăng tách,
dao, chậu... bất kể. Lúc đẻ là lúc nó chửi và hận ông nhiều nhất.
Cũng đúng thôi, khi bản giao hưởng trỗi lên thì cả hai cùng hưởng, cùng
phê, đến khi "dính đạn" bụng chình ình tới lúc bể bầu thì chỉ có mình vợ
chịu, nó chửi cũng phải, có trật đường rày nào đâu.
Điều thứ hai là đàn ông, người trụ cột gia đình mà chui vô phòng đẻ là
xui tận mạng, làm ăn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên nổi!.Ông Thu ngẫm
cũng đúng, hèn gì thường khi nhà nào có người đẻ, người ta chặt nhánh
lưỡi long (nhánh cây xương rồng) về treo trước cổng. Ý thứ nhất là để
cảnh báo khách muốn thăm nom rằng nhà có người đẻ, ai sớn sác không để ý
cái dấu hiệu mà cứ vô thì xui ráng chịu.
Ý thứ nhì là sau một tháng thì nhánh xương rồng ngã héo cũng có nghĩa
rằng đến lúc xả phong long. Bà đẻ đi xả phong long bằng nhiều cách nhưng
cách phổ thông nhất là đi ra chợ vào lúc sáng sớm, hễ trong bụng thấy
ghét mợ nào hoặc có tư thù với con mụ nào trước kia thì cứ đâm thẳng vào
cửa hàng của con mẹ ấy mà mua một món đồ, bất cứ món gì, vậy là cửa
hàng đó sẽ xui cả ngày, không mua bán gì được cả, nhất là những ngày mưa
tầm tã không ai đi ra đường.
Đầu óc miên man suy nghĩ đến khi bà vợ ôm bụng rên lần thứ hai thì ông
mới hoàn hồn trở về thực tế, ông lấy roi nhông quánh hai con bò một cách
tàn nhẫn (tàn nhẫn hơn côn an quánh dân) cốt là thúc bò để chạy kịp về
nhà, tội nghiệp cặp bò mà hằng ngày ông rất cưng nay vì chuyện đẻ mà
chúng phải bị dợt te tua, lưng và mông của hai con bò hiện lên những lằn
roi thấy rõ.
Người nhà giàu đi đẻ bằng xe hơi hoặc kêu taxi cho tiện, hay chí ít cũng
là xe Lam thì cũng là xe có máy nổ, đằng này bà vợ ông đi đẻ cũng bằng
xe nhưng là xe bò. Ông nghĩ thầm thây kệ mẹ nó, lỡ rùi, tuy chậm nhưng
cũng là xe, còn hơn là ông phải cõng bà bầu, bà bầu mà cõng theo đúng
qui cách thuận chiều thì cõng thế đinh nào được, cho nên chỉ còn cách
vác ngược, lưng đối lưng thì mới được an toàn khỏi cấn nhưng cách dìu
nhau như vậy thì trông nó rừng rú quá, rừng rú như Việt cộng, cho dẫu
rằng gia đình ông đang sống với VC, thiệt không ra thiệt, giỡn không ra
giỡn, trông dở khóc dở cười.
Cặp bò chạy sùi bọt mép mà ông còn chửi rủa chúng một cách thậm tệ: Bà
mẹ, bộ tụi mày điếc sao mà không nghe bã rên đau bụng đẻ hả? Vừa chửi
ông vừa giơ roi lên thật cao hăm dọa, cả hai con hãi quá vừa chạy vừa
phụt cứt đầy đường. Bà vợ thấy tội cho hai con bò quá bởi cũng nhờ chúng
mà mọi việc cày bừa, kéo hàng đậu bắp, chuyên chở thóc lúa hàng hóa
cũng một tay nhờ chúng mà làm ra sự nghiệp để nuôi cả nhà nên bà ráng
nín hơi hy sinh chịu đựng. Đường gập ghềnh, xe cộ chẳng êm ả gì mà có lẽ
cũng tại bởi nín hơi, chịu không thấu, bà phụt ra...
Thế là con Ốm ra đời, nó được sinh ra giữa đường trên xe bò, nó được nằm
trên đống rơm thay nệm. Ba nó ngừng xe miệng la làng: Trời ơi vợ tui
đẻ, vợ tui đẻ... giúp giúp trời ơi... bớ người ta... Nhưng Trời thì có
đó, còn người ta ta thì chẳng có bóng ma nào bởi đường về thôn chạng
vạng vắng tanh, ai cũng tụ tập ở nhà cho buổi cơm chiều.
Ông loay hoay như gà tới cử chưa tìm được ổ, vợ ông đầm đìa máu me bên
vũng nước ối lại càng làm ông tối tăm xây xẩm mặt mày. Thấy chồng quýnh
quáng, bà Hân miệng nói vài câu vừa trách móc nhưng cũng vừa cho ông
biết sự hiện diện của bà để trấn an: Bình thường thì ông rất là nhanh
nhẹn nhưng kể từ khi lấy ông tới giờ, tui chưa bao giờ thấy ông ngu như
lúc nầy.
May nhờ bà có cái "mả quí" hình tam giác ngược chớ nếu mà nó là tam giác
xuôi thì chết kẹt con Ốm rùi. Nếu có ai đó thắc mắc thắc rẻ: Tam giác
xuôi là sao, tam giác ngược là sao?. Thì đây, xin giải thích một cách
nôm na, tam giác xuôi là cái "loa" nó quay đúng hướng ra... "đường", còn
tam giác ngược là cái loa nó vọng ngược vô... "nhà". Chẳng hạn như cái
loa phát thanh "xuống hố cả nút" với chương trình phát thanh của đài
tiếng nói "Việt Nam" vậy, nếu nó quay ra đường thì tuy bực cả cái...
mình, mà cũng còn ráng chịu được, nhưng nếu xui rủi khi nó bị lỏng ốc mà
nó chĩa vô nhà thì chỉ có nước cả nhà cả phố có ngày phải đi bệnh viện
Chợ Quán. Lý do đi viện bởi phần vì bị tác động của âm thanh chát
chúa... nhưng cái lý do chính là vì phải nghe những điều mụ mị điêu ngoa
ngang ngược mỗi ngày.
Nói cho vui thôi chứ do con Ốm nhỏ ký quá, thai nhi thiếu dinh dưỡng mà,
cầm nó lên đo sức nặng phỏng chừng chỉ ký bảy là cùng. Tội nghiệp, con
nhỏ khóc ngoe ngoe miệng mũi tóc tai còn nước nhớt, rơm rạ dính đầy, thế
mà sau này nó lại đẹp tuyệt trần, đẹp như hoa hậu mới là lạ, lại có
giọng hát rất hay, hay hơn Chế Linh nhiều, con nít, đứa nào nổi bang hay
khóc vào ban đêm, nghe nó hò ru là im phăng phắc ngay. Nếu nó được đi
thi "Hoa Hậu Thế Giới" thì tôi chắc chắn nó sẽ được chiếm giải Á hậu nếu
cuộc thi chỉ có 2 người. Có lẽ, nhờ bà mụ thương nên nó mới đẹp như
Pháp lai. Con Ốm ngày ấy chính là vợ tôi bây giờ.
No comments:
Post a Comment