Lần đầu tiên tôi có ý định viết chuyện này là năm 1989. Năm đó, cả
nước Mỹ xôn xao tranh cãi về việc một người đàn ông đã đốt lá cờ Mỹ ngay
trên thềm toà nhà Quốc Hội trong buổi họp thường niên cuả đảng Cộng
Hoà. Lúc đó tôi đã nghe nhiều bàn tán về sự kiện này từ phía chống đối
cũng như phe ủng hộ. Ngày đó tôi vưà mới tốt nghiệp đại học, chưa để ý
nhiều đến những sinh hoạt chính trị xã hội ở chung quanh, nhưng trong
lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm xúc gần như là tiếc cho ngươì đàn
ông đã làm hành động đó. Nếu ông ta từng nhìn lá cờ Mỹ qua đôi mắt của
tôi và của hơn một trăm ngươì bạn đồng thuyền vaò buổi sáng muà hè năm
ấy, không biết ông ta có hành động khác đi chăng"
. . .
Đêm
trung tuần tháng 7 năm 1983 bắt đầu khá êm ả. Con thuyền nhỏ đầy kín
ngươì đã ra hải phận quốc tế được gần 24 tiếng. Tôi đã hơi quen với mùi
hôi tanh lợm giọng trong thuyền nên cảm thấy hơi tỉnh táo, ngồi bó gối
nhìn cô em gái nằm bên cạnh đang mê man vì say sóng. Ngước mắt nhìn lên
bầu trời đang chuyển dần từ màu xám sang màu đen thẫm, tôi thầm cầu
nguyện cho được bình an. Cám ơn trời, biển khá êm, con tàu không vật vã
mà chỉ chồm lên hụp xuống theo từng đợt sóng. Tiếng khóc cuả con nít,
tiếng càu nhàu than thở, tiếng chửi thề cũng lắng dần khi mọi ngươì chìm
vào giấc ngủ mệt mỏi...
Hình như tôi có thiếp đi một lúc vì khi tôi
giật mình choàng dậy thì sự hoảng sợ đã chụp xuống chung quanh. Bác tài
công đang hối hả kêu mấy ngươì lái phụ và các thanh niên khác dùng bạt
bịt kín khoang thuyền nơi mọi người đang nằm chen chúc. Chiếc đèn măng
xông duy nhất trong phòng máy bị thổi tắt phụt sau khi bác tài công ra
lệnh:
- Tắt đèn! Tắt hết đèn đi!!!
Lắng nghe những lời thì thào
trao đổi một lúc tôi mới hiểu ra rằng tàu chúng tôi đang bị tàu cuớp
Thái Lan đuổi bắt. Chúng tôi phải tắt hết đèn chạy xuyên vào biển đen
trong khi tàu Thái ra sức rượt theo. Cả tàu đuợc lệnh tuyệt đối im lặng,
những đứa bé vưà lên tiếng khóc phải bị bịt miệng ngay. Không biết lúc
đó tôi còn trẻ quá, dại dột quá, có nhiều tin tưởng quá, hay vì cảm xúc
cuả tôi đã tê dại đi, nên tôi không thấy sợ hãi lắm. Tôi gần như không
cảm được sự hãi hùng của hơn một trăm sinh mạng đang loi ngoi trong
khoang thuyền bịt kín. Tôi chỉ thấy khó thở vô cùng; tôi chỉ thấy nhẹ
gánh cho em tôi đang mê man, chắc nó không phải cảm thấy sự ngộp thở
tưởng chừng như không kham nổi mà tôi đang chịu; tôi chỉ biết tự nhủ
ráng lên, ráng lên; và tôi không ngừng cầu xin Thượng Đế, Chúa, Phật, và
tất cả những đấng thiêng liêng cứu vớt chúng tôi...
Chúng tôi chạy
vòng vèo ngay truớc mũi tử thần trong suốt một đêm, và bình minh tới dù
không ai mong đợị. Những tia sáng đã quét đi màn đêm đang che chở chúng
tôi. Bác tài công buông những câu chửi thề uất hận khi khoảng cách giữa
bọn cướp và chúng tôi thu ngắn trong khoảnh khắc... Rồi tôi lại nghe
bác lại chửi, nhưng lần này đuợm vẻ ngạc nhiên pha chút vui mừng:
- ĐM, hình như tụi nó bỏ đi hả bây"
Tấm
bạt bịt khoang được hé ra cho chúng tôi khỏi chết ngộp, và qua cái khe
hở nhỏ đó, một con cá nhỏ xíu bằng ngón tay cái đã phóng vào thuyền, rơi
xuống ngay cạnh tôi. Tôi ngước mắt cố nhìn nhưng vì đang ngồi bẹp trong
khoang thuyền nên tôi chẳng thấy được gì ngoài một mảng trời đang sáng
dần.
Bỗng bác tài công và những nguơì trong phòng máy trên cao vụt la lớn:
- Có tàu! Có tàu lớn ở đàng xa kià!
- Tàu gì vậy" Vái trời cho không phải tàu Liên Xô!
Chúng
tôi như đuợc hồi sinh, ai cũng nhỏm lên nhìn nhưng vì lúc đó chiếc tàu
kia chỉ là một đốm nhỏ ở xa nên tôi chưa thấy gì cả. Vài phút sau, có
tiếng máy rồi một chiếc máy bay trực thăng nhỏ bay qua. Người trong
thuyền la hét như điên cuồng, nhiều người đàn ông cởi áo phất lia lịa
nhưng máy bay chỉ lượn vài vòng rồi... mất hút. Dù sao chúng tôi cũng
có một tia hy vọng ở chân trời, chúng tôi vội nhắm cái chấm ở tít đằng
xa mà chạy tới. Và chiếc tàu kia hình như cũng đang chạy về phía chúng
tôi vì nó càng ngày càng lớn dần.
Và, suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên giây phút đó, giây phút ngươì đàn ông ngồi trên cao la lạc giọng:
- Thấy rồi! Thấy cờ Mỹ rồi!!!
Nước
mắt ông ràn rụa trên khuôn mặt khắc khổ lấm lem dầu máy. Mọi người đứng
bật lên làm thuyền chao mạnh. Chúng tôi đã thật sự được sống!
Chiếc
tàu vớt chúng tôi là một hàng không mẫu hạm của Mỹ. Nó to như một toà
nhà mười mấy tầng, những ngươì lính đầu tiên phải leo thang dây xuống để
đem con nít và những ngươì yếu sức lên trước. Em tôi đã tỉnh dậy như
một phép lạ và chúng tôi bám vào thang dây, dò từng bước leo lên boong
tàu. Vưà lên tới nơi, mỗi ngươì được trao một ly sữa và một trái táo
trước khi tụ tập trong một góc boong. Và ngạc nhiên thay, trên tàu đã có
cả trăm ngươì Việt Nam chạy ra mừng chúng tôi. Thì ra chiếc tàu Mỹ này
vừa mới vớt một thuyền vượt biên khác ngày hôm trước. Sau khi mọi ngươì
đã lên tàu lớn, những nguơì lính Mỹ tưới xăng lên chiếc thuyền mà chúng
tôi vưà rời khỏi rồi châm lưả đốt. Đứng trên boong tàu nhìn vói theo
chiếc thuyền nhỏ xíu đang bốc cháy và trôi dần ra xa, biết rằng mình vô
cùng may mắn, nhưng lòng tôi vẫn thoáng chút ngậm ngùi...
Tổng cộng
thuyền nhân đuợc cứu từ hai chiếc ghe vuợt biên lên tới gần hai trăm năm
mươi người. Hồi đó, tiếng Anh cuả tôi kém và tính tình nhút nhát nên
không dám hỏi han những người lính ở trên tàu. Tôi chỉ nghe nói lại là
chiếc hàng không mẫu hạm này đang trên đuờng đi công tác ở Phi Luật Tân.
Họ đã nhìn thấy tàu chúng tôi từ rất xa và quyêt định đi chếch qua để
cứu chúng tôi. Chiếc trực thăng bay qua trước khi tàu đến cũng là do vị
thuyền trưởng đã gởi tới để xem xét tình trạng của chúng tôi.
Không
hiểu vì sao mà trên tàu có sẵn một số quần áo cũ. Chúng tôi đuợc phép
lựa những thứ tạm mặc đuợc để thay đổi hàng ngàỵ. Khổ nỗi đống quần áo
đã qua sự lựa chọn cuả những người lên trước nên chỉ còn toàn những thứ
khó mặc. Tôi nhặt đại hai cái áo to bằng bốn lần khổ người tôi, và một
bộ áo liền quần màu xanh bó sát. Chẳng hề gì, tôi vẫn vô cùng sung sướng
vì ước mơ gần như hoang đường nay đã thành sự thật: tôi đã trốn thoát
khỏi Việt Nam và đang ở trên tàu Mỹ.
Ngày đó tôi vưà học xong trung
học. Sau 8 năm đói khổ sau bức màn sắt cuả Cộng Sản, thế hệ chúng tôi
hầu như quên mất có một thế giới bên ngoài. Trong những ngày trên tàu Mỹ
tôi đã gặp lại những hành động lịch sự, những cử chỉ nhân ái gần như đã
biến mất trong xã hội nơi tôi vừa ra đi. Những ân nhân của chúng tôi ân
cần đến từng chi tiết nhỏ, một trong những việc đầu tiên họ làm là phát
phong bì, giấy bút cho chúng tôi viết thư báo tin cho người thân. Cho
đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ chiếc phong bì màu xanh nhạt có hình chiếc
hàng không mẫu hạm và tên tàu ở góc, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt thương cảm
của những người trên tàu nhìn chúng tôi nhếch nhác, bơ phờ dò từng bước
lên tàu.
Suốt thời gian trên tàu tôi vô cùng ái ngại cho những ngưòi
lính và những sĩ quan đã tốn không biết bao nhiêu công sức để lo cho hơn
hai trăm ngươì chúng tôi. Vì hàng không mẫu hạm là đơn vị quân sự nên
chúng tôi không được phép ra khỏi phần cuối boong tàu. Mỗi người được
phát một tấm chăn dạ màu xám, loại chăn nhà binh Mỹ mà tôi đã thấy trước
năm 1975. Chăn rất tốt và khí hậu Thái Bình Dương vào muà hè khá ấm
nhưng chúng tôi phải nằm ngay trên boong và gió thổi lồng lộng khi tàu
chạy nhanh nên ban đêm vẫn lạnh. Tôi ngủ đuợc rất ít nhưng chính vì thế
tôi càng có cơ hội chứng kiến sự tận tâm cuả những người trên tàu. Sáng
sớm tôi vưà thức dậy đã thấy ngươì ta đang lăng xăng dọn thức ăn sáng
cho chúng tôi. Mất mấy tiếng mới phục vụ hết đám ngươì đông đúc nên chỉ
vài tiếng sau là họ lại lục tục lo bữa ăn trưa, rồi ăn tối. Thức ăn quá
lạ miệng nên tôi không thấy ngon, ngay cả trái chuối cũng khác ở Việt
Nam, nhưng tôi nhớ nhất là ly cà phê đầu tiên trên tàu. Đã từng nếm
những ly cà phê đen sánh quậy với sữa đặc ở Việt Nam, tôi ngạc nhiên lắm
khi ngậm ngụm cà phê Mỹ pha sẵn. Thật tình, cà phê sao chua lè và trong
veo, y như là nước giảo của cà phê Việt Nam!
Vấn đề vệ sinh cho hơn
hai trăm người chen chúc trong khoảng không gian nhỏ mới thật là kinh
khủng. Thuỷ thủ đòan phải dùng nylon đen che thành mấy phòng tắm quay
mặt ra biển, nhà vệ sinh cũng là nylon đen quây quanh mấy thùng sắt to.
Mỗi sáng nhân viên trên tàu cùng chúng tôi dọn dẹp, và tôi không thấy
người nào tỏ thái độ khó chịu cho dù trong khi làm những việc cực nhọc
nhất.
Mấy ngày ngắn ngủi trên tàu mãi mãi là một trong những kỷ niệm
khó quên nhất trong đời tôi. Trên chiếc hàng không mẫu hạm hùng vĩ đó,
tôi đã đuợc xem cảnh tàu chở xăng xáp vào tiếp nhiên liệu cho tàu lớn
ngay trên biển, đã được chứng kiến những sinh hoạt hàng ngày quy củ răm
rắp như một trong guồng máy nhưng đuợc thực hiện bởi hải đoàn đầy ắp
tình người. Tôi nhớ nhân viên trên tàu ngoài nhiệm vụ riêng họ còn phải
chăm sóc đủ thứ cho chúng tôi, và phải lo rất nhiều giấy tờ cho thủ tục
gởi chúng tôi vào trại tị nạn Thái Lan. Bận rộn vậy nhưng không khí trên
tàu luôn ấm cúng và thân tình. Tôi vẫn nhớ lễ chào cờ mỗi sáng, đám
người tị nạn đứng sát bên thuỷ thủ đoàn cùng lắng nghe quốc ca Hoa Kỳ
vang vọng. Tôi vẫn mường tượng đuợc cảm giác bàng hoàng khi nhìn lá cờ
Hoa Kỳ bay lồng lộng trên bầu trời xanh biếc cuả Thái Bình Dương mà tự
nhủ không biết mình sẽ ra sao nếu chiếc tàu này đến trễ chỉ một vài
tiếng trong buổi bình minh hôm trước...
Mỗi buổi chiều khi công
việc đã xong, người trên tàu túa ra trò chuyện với chúng tôi. Từ vị sĩ
quan trong đồng phục trắng toát tới anh thuỷ thủ trong đồng phục xanh,
ai cũng ân cần vui vẻ. Họ đuà giỡn với con nít, trò chuyện với mọi
nguời, cố lắng nghe những câu tiếng Anh vụng về cuả chúng tôi để tìm
hiểu xem chúng tôi có cần thêm gì hay không. Để chúng tôi giải khuây, họ
còn căng màn chiếu phim. Tôi nhớ mãi cuốn phim đó là phim Điệp viên 007
James Bond với tựa đề "For Your Eyes Only". Giữa trời đêm lồng lộng
ngàn ánh sao, trên con thuyền băng băng xuyên vào biển đen, những hình
ảnh rực rỡ chớp tắt trên màn ảnh vĩ đại làm tôi mơ màng tưỏng như mình
đang trôi trong đêm hoa đăng thần thoại của một giấc mơ kỳ diệu.
. . .
Như
thế đó, tôi đã may mắn gặp đuợc cái đẹp đẽ nhất cuả nước Mỹ trước khi
đặt chân tới đất nước này. Tôi đến Mỹ với vài đô la và mấy bộ quần áo
tồi tàn nhưng gia tài cuả tôi là lòng cảm mến sâu xa với một miền đất
giàu tình ngươì, cùng với hoài bão sẽ cố gắng sống cho xứng đáng với sự
hy sinh cuả gia đình, với sự may mắn mà Thượng Đế đã nhờ những "sứ giả"
trên tàu Mỹ đem đến cho chúng tôi.
Những bối rối vì ngôn ngữ, những
trở ngại khi hội nhập đôi khi có làm tôi buồn nản, nhưng tôi thấy quay
quắt nhất là những khi nhớ về Việt Nam. Những chuyện nhỏ nhặt như khi đi
chợ Việt Nam, nhìn người ta xăm soi tìm cho được những trái tuyệt hảo
nhất trong đám nhãn mọng tươi nhập cảng từ Á châu cũng làm tôi bùi ngùi.
Tôi nghĩ đến những trái hơi có tì vết mà không ai thèm mua kia cũng có
thể là hàng xuất khẩu từ Việt Nam, là tinh hoa chắt ra từ quê hương
nghèo nàn của tôi, là loại hàng "xuất khẩu" mà người đi làm bình thường
như cha mẹ tôi không bao giờ mua nổi.
Tuy thế, vấn đề lớn nhất tôi
gặp phải trên đất Mỹ là một chuyện tôi chưa hề nghĩ tới: đó là tình cảm
của tôi với nước Mỹ đã làm tôi hoang mang. Ngay từ nhỏ, những câu tục
ngữ như "Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nhà nghèo" đã thấm
sâu vào lòng tôi. Cho dù tôi biết chắc rằng tôi không liều mạng vượt
biển vì miếng cơm manh áo, tôi ra đi không phải vì tôi chê mẹ Việt Nam
nghèo khó, nhưng trong trí óc cuả một thiếu nữ đang trưởng thành một
mình trên miền đất mới, tôi cảm thấy gần như... có lỗi khi thấy mình
càng ngày càng quen với đời sống mới và thật sự yêu mến quê hương thứ
hai này. Có lẽ cảm giác đó giống như đưá con nuôi cuả một gia đình giàu
có, một ngày kia trở về quê cũ và cảm thấy băn khoăn khi bắt gặp mình
ngập ngừng, xa lạ trước cha mẹ ruột nghèo nàn xấu xí.
Không hiểu may
mắn hay không may cho tôi là khi chiến tranh Việt Nam đang diễn ra thì
tôi còn nhỏ. Vì thế, trong lòng tôi không có cảm giác hụt hẫng và đau
đớn của nhiều người lớn khi bị "đồng minh Mỹ bỏ rơi". Khi tôi nghe vài
ngưòi nói rằng nước Mỹ cưu mang chúng ta không phải vì họ tốt mà vì họ
có trách nhiệm với người Việt, tôi hiểu tại sao họ nghĩ thế nhưng tôi
không cảm được.
Tôi kính trọng suy tư riêng cuả mỗi ngươì, nhưng riêng
tôi, tôi thấy cái tinh tuý cuả hiệp chủng quốc vượt khỏi những nhiệm kỳ
tổng thống hay đảng phái. Tinh tuý đó đến từ những nguơì dân Mỹ. Có lẽ
tình cảm cuả tôi với nước Mỹ đã thành hình từ lúc nhìn con tàu mang lá
cờ Mỹ lớn dần từ phía chân trời trên Thái Bình Dưong, từ khoảnh khắc
thấy người lính Mỹ ôm chặt em bé nhớp nhúa ói mửa vào lòng để đem lên
tàu, từ khi anh thủy thủ ân cần dùng con dao nhỏ cắt bớt chiếc dép cao
su cho vừa chân tôi, từ hình ảnh người sĩ quan trong bộ đồng phục trắng
toát đang xắn quần, gò lưng kéo dây ghìm cho thuyền nhỏ đứng yên để
chúng tôi bước lên bờ biển Thái Lan, từ hình ảnh những ngươì Mỹ đứng một
hàng dài lưu luyến dõi theo đám thuyền nhân chúng tôi đang lục tục đi
vào trại mà còn cố ngoái lại nhìn qua làn nước mắt.
Tôi tin rằng
không phải vị thuyền trưởng nghĩ rằng người Mỹ có trách nhiệm với chúng
tôi, hay vì sự may mắn khi con cá nhỏ nhảy vào tàu mà chúng tôi được
vớt. Nước Mỹ có quyền không cho phép chiếc hàng không mẫu hạm đi chệch
hải đồ để cứu người, giống như bao con tàu khác đã làm ngơ với những
chuyến vượt biên kém may mắn. Hơn nữa, những gì không thật sẽ không tồn
tại lâu bền, cho nên tình cảm ban đầu cuả tôi với nước Mỹ sẽ mất đi nếu
tôi không càng ngày càng thấy Hoa Kỳ là một đất nước bao dung. Tôi không
ngây thơ nghĩ rằng - hay mong rằng - nước Mỹ là hoàn hảo; nhưng với tôi
nuớc Mỹ là một dòng sông mênh mông, đôi khi cũng đem theo rác dơ, đôi
khi cũng dậy sóng nguy hiểm, nhưng dòng sông đó đã rộng lòng đem nước và
phù sa đến cho những giống cây đến từ khắp nơi có cơ hội đơm trái ngọt.
Người
sống lâu ngày trong bình an, sung sướng thường quên rằng mình may mắn.
Người đàn ông đốt lá cờ Mỹ trên thềm nhà Quốc Hội chắc chỉ nhớ đến những
rác rưởi trong dòng sông, chắc ông ta không hiểu rằng chỉ ở Hoa Kỳ ông
ta mới dám chà đạp quốc kỳ ngay trước toà nhà lập pháp mà không sợ rằng
mình sẽ "ra đi không có ngày về". Ông ta chắc chắn không biết rằng lá cờ
đó đã khiến hải tặc Thái Lan buông chúng tôi, đã quyết định giữa cuộc
sống bình an ở Hoa Kỳ và cái chết - hay một cuộc sống nô lệ trên xứ Thái
đau khổ hơn cả cái chết - cuả hơn một trăm người trên chiếc thuyền vượt
biên vào một ngày hè năm 1983.
. . .
Thời gian trôi qua. Tôi
đã lớn lên và đã hiểu ra rằng tôi không hề phải chọn lựa giữa quê hương
thứ nhất Việt Nam và quê hưong thứ hai Hoa Kỳ. Tôi yêu mến đất nước Hiệp
Chủng Quốc Hoa Kỳ đã cưu mang tôi, cho cây tôi lớn lên thành một cây
quýt ngọt, và đất nước này không hề phiền hà khi tôi đem chia xẻ trái
ngọt đó với nơi tôi sinh ra. Tôi đâu phải là cá hồi mà phải chọn lựa
giưã sông và biển" Tinh thần cuả nước Mỹ luôn khuyến khích mọi người góp
sức làm thế giới tốt đẹp hơn và tôi sẽ làm như thế. Tôi sẽ cố gắng để
bằng cách này hay cách khác, trao lại những may mắn và cơ hội mà tôi đã
được trao. Hy vọng là tôi sẽ góp phần để một ngày nào đó người dân Việt
Nam không còn phải tìm cách ra đi cho dù phải trả giá bằng tính mạng hay
nhân phẩm.
Tôi yêu Việt Nam đã sinh thành ra tôi và tôi yêu Hoa Kỳ
đã duỡng dục tôi. Đôi khi tôi tẩn mẩn phân tích tình cảm cuả mình: với
Việt Nam là tình, với Hoa Kỳ là nghiã... Rồi tôi lại loay hoay tự hỏi
có phải như vậy không, hay là ngược lại" Cuối cùng tôi bật cười, nghĩ
mình thật là lẩn thẩn, bởi vì tình cảm đâu cần gì phân loại và đặt tên.
Khôi An.
Muà Giáng Sinh 2008
Chỉ có người tây phương Mỹ, Canada, Úc và Âu châu và Đức là độ lượng, có lòng nhân ái bao la.
ReplyDelete