Pages

Sunday, October 1, 2017

Việt Nam - Đời Sống Vào Năm 2020 Và Sau Nữa - Nguyên Thạch (Danlambao)


Theo bản tính tự nhiên và tâm lý chung của con người về sở hữu (cả vật chất lẫn tinh thần) thường thì người ta thờ ơ hay rất ít chú tâm xem trọng những gì mà họ đang có, cho đến khi mất rồi thì mới thấy là quan trọng, cần thiết và trân quí.

Dựa trên những thói quen đó và đem kết hợp một cách lô-gic của những khả năng có tương quan với hiện tại về hiện tình của đất nước trong các sách lược của đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) đã hợp tác, ký kết cũng như sẽ tuân thủ theo sự chỉ đạo của Trung cộng cho những vụ việc có xác suất cao có thể xảy ra, người viết xin mạo muội đưa ra những kịch bản cho Việt Nam vào năm 2020 (năm mà Mật Nghị Thành Đô 1990 đã ký kết giữa 2 đảng CSVN và CSTQ).

Trước nhất là cho người Việt Nam thấy được những hiểm họa, những đau thương mất mát cùng vô vàn tai họa ập đến trên cuộc đời của họ. 

Thứ đến là điểm cho họ thấy được cái giá phải trả bằng chuỗi hình ảnh, thảm cảnh hành hạ, cưỡng bức, hiếp đáp, tù ải và chết chóc… xảy đến cho người VN dưới bàn tay sắc máu của ngoại bang Tàu cộng và bọn Thái thú nguyện một lòng làm tôi tớ phản quốc rước voi dày mả tổ, nối giáo cho giặc giết hại chính đồng chủng của mình.

Quán tính cùng sự thờ ơ của người Việt ở quốc nội sẽ phải trả những giá rất đắt cho thời gian sắp tới. Tuy vẫn biết rằng đây là một bài học cho người Việt trong nước nhưng hầu hết người Việt ở hải ngoại không ai muốn nhìn thấy sự trả giá đau đớn ấy, bởi lẽ thảm cảnh bị hành hạ, tù đày, hãm hiếp, giết chóc, mổ lấy nội tạng của vô số em thơ, cô gái, thanh niên đồng bào ruột thịt của mình bị lâm vào đại bi kịch cực kỳ xót xa đau lòng đó.

Người Việt ở hải ngoại không ai mà không còn cha mẹ, anh chị em, bà con, bạn bè, người ơn nghĩa, thân hữu đang còn ở trong nước. Mấy ai dễ quên đi xóm làng, con đường góc phố, trường cũ, chùa chiền, giáo đường, dòng sông, cây cầu, bến nước lũy tre? Rồi đây, tất cả những thứ ấy sẽ không còn là Việt Nam nữa mà phải bị cưỡng ép vào một xã hội mới, thứ xã hội của tầng lớp nô lệ, bị trị, một xã hội hoàn toàn bị khinh rẻ là thấp hèn dưới góc nhìn của lớp người vốn dĩ tự cao tự đại, kỳ thị khinh người có tên gọi "Trung Quốc" (nước trung tâm của thế giới).

Hẳn có người đã từng theo dõi phản ứng của Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Canada cùng quốc tế đã tỏ phản ứng mạnh về việc Trung cộng (mà tội phạm chính là cựu TBT, Chủ tịch Giang Trạch Dân cùng phe phái của ông ta trong ĐCSTQ) đã đàn áp bắt bớ hàng triệu học viên của môn phái Pháp Luân Công, số lớn thành viên của môn phái này đã bị bỏ tù, hành hạ, tử hình chỉ với mục đích mổ lấy nội tạng sống để cung cấp cho thị trường đang có nhu cầu rất cao về tim gan phổi mắt thận... Nhiều người chắc cũng đã nhìn thấy được những clip video, hình ảnh người sống bị bắt cóc hoặc tù nhân bị mổ sống để lấy những bộ phận có giá trị trong cơ thể rồi đem bán.


Trong tương lai nếu bị lâm vào cảnh mất nước thì hơn 100 triệu nô lệ Việt Nam, trong ngấm ngầm, họ không còn có quyền làm người nhưng phần đông của số người này, bất cứ ai cũng có quyền được nằm lên giường hoặc để thanh niên đàn ông Tàu gây giống cho thế hệ họ Tàu tương lai, hoặc để cung cấp lục phủ ngũ tạng cho bổn quốc Thiên triều.

Điều chắc chắn nữa là thanh niên đàn ông Việt sẽ bị đày lên rừng sâu núi cao để làm lao nô nhưng thực chất là để diệt chủng. Hẳn nhiên số đông thanh niên đàn ông này sẽ không có dịp cưới vợ hay có con mà phải chết dần mòn trong cô đơn, đói khát, buồn hận. Con gái đàn bà, nói chung là phụ nữ Việt bị ép phải lấy chồng Tàu và dĩ nhiên là con cái của họ phải lấy họ Tàu.

Sau khi Trung cộng thống kê và cảm thấy có đủ đa số phiếu bầu do công dân gốc Tàu ở VN, cộng với số lượng người Việt theo Tàu cộng sẽ bỏ phiếu cho Trung cộng, chương trình Trưng Cầu Dân Ý sẽ được thực hiện một cách công khai có sự giám sát của quốc tế do tập đoàn tôi tớ người Việt (đại diện cho Thiên triều) mời những cơ quan quốc tế hay những quốc gia có uy tín để giám sát kiểm phiếu cũng như chứng nhận cuộc trưng cầu này mà câu hỏi đơn giản là: Việt Nam đồng ý hay không đồng ý sáp nhập Trung Quốc? Yes - No.

Thiết nghĩ, một đất nước nô lệ, một dân tộc nô lệ thì sẽ lâm vào bao thảm cảnh mà không ai có thể ngờ được, không ai có thể tưởng ra hết được. Dĩ nhiên là không ai muốn mình là nô lệ, đất nước mình bị nô lệ cho bất cứ thứ ngoại bang nào, ngoại trừ những tên phản quốc trong BCT - TƯĐ (Bộ Cá Tra) vì lợi ích riêng tư của cá nhân và băng nhóm mà chúng sẵn sàng bán đứng tất cả, kể cả nhân cách cùng đạo lý. Mức hiểu biết, trí tưởng tượng của chúng cũng không thể cho phép chúng thấy trước được bao thảm cảnh thương đau xảy ra một cách khủng khiếp rùng rợn. Mà giả như chúng có lường trước được những thảm cảnh ấy đi nữa thì lũ vô nhân tính này cũng không thèm biết đến sự đau đớn của người dân. 

Lý do chính là vì đảng cộng sản luôn xem dân chúng như những con vật để sai khiến, để nghe theo sự cai trị của đảng. Đó là lý do tại sao Đảng "cướp sạch" này sẵn sàng ký kết Mật Nghị Thành Đô 1990 một cách nông nỗi ngu ngốc mà những đảng phái chính trị thông minh sáng suốt, có chính nghĩa không ai làm như vậy. 

Lường trước được hiểm họa sẽ đến cùng vô vàn hình ảnh đau thương mà nó gây nên, người Việt chúng ta, nhất là đồng bào đang còn bị kẹt lại trong nước nên sớm thức tỉnh rằng dưới sự cai trị của tập đoàn ĐCSVN là một băng đảng phản quốc và tàn bạo. Chúng đã để mất biển đảo, một phần đất liền dọc theo 6 tỉnh biên thùy của Tổ Quốc, cũng như nhắm mắt làm ngơ hoặc ngấm ngầm tiếp tay, tạo điều kiện cho bọn đặc công Tàu tràn ngập Việt Nam. Vũng Áng Hà Tĩnh, Đà Nẵng, Tây Nguyên, Nha Trang, Bình Thuận, Bình Dương, miền Tây Nam Bộ... hiện nay lực lượng gián điệp kinh tế, chính trị, quân nhân trá hình đang có mặt đầy dẫy trên kháp mọi nẻo đường của đất nước.

Trước tình hình vô cùng nguy ngập và bi đát này, câu hỏi phải được đặt ra một cách khẩn cấp là người Việt ở quốc nội cùng hải ngoại phải làm gì? Câu trả lời dứt khoát rõ ràng là: Phải mạnh dạn đứng dậy để giữ gìn đất nước cho dẫu phải hy sinh.

Không khí, nước uống là những thứ luôn có trong không gian, trên quả địa cầu này mà Đấng tạo hóa đã ban cho mọi sinh vật, nhưng thông thường thì con người ít chú tâm đến những thứ tối cần thiết này, họ xem đó như là một sự mặc nhiên cho đến một lúc nào đó, vào một hoàn cảnh, điều kiện nào đó không khí, nước uống không còn nữa thì lúc ấy con người mới nhận ra rằng không khí và nước cùng bao nhiêu thứ cần thiết khác là vô cùng quan trọng, mới nhận ra được sự nhiệm màu của Thượng Đế.

Về mặt tinh thần, tự do, sự làm chủ cuộc đời của mình, làm chủ đất nước cũng có thể ví như là không khí cho hơi thở, như thức ăn nước uống cho đời sống, không có không khí, thức ăn nước uống thì con người sẽ chết. Nhưng con người nhiều khi rất vô tình, làm ngơ, thản nhiên trước trước những thứ cần thiết phải có ấy cho đến khi không còn thì mới hối tiếc nhưng hối tiếc thì cũng đã muộn. Và kết quả là gì? Đó là cái chết.

26.09.2017

No comments:

Post a Comment