Sống ở Mỹ khá lâu nên tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng tư tưởng của người
Mỹ nên không có ý định nhờ vả con cái khi tuổi về chiều. Một ngày nào đó
khi thấy mình không còn khả năng để tự lo cho mình được nữa tôi sẽ vào
sống trong các “Boarding care” để có người chăm sóc, nếu tệ hơn sẽ được
hưởng những phúc lợi dành cho người cao niên và được bảo vệ bởi hệ thống
an ninh xã hội Mỹ. Ở Mỹ có “Nursing Home” được trang bị đầy đủ phương
tiện, kỹ thuật và nhân sự chuyên môn để chăm sóc những người không còn
khả năng tự lo cho mình, có “Hospice Service” chăm sóc vật chất lẫn tinh
thần cho các bịnh nhân không thể sống hơn sáu tháng, giúp họ ra đi
trong yên bình và giúp gia đình họ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Nhưng tư tưởng lạc quan nầy đã hoàn toàn thay đổi từ khi tôi thật sự đối diện với tử thần và nếm mùi bịnh viện sau khi trải qua một cơn bạo bịnh phải nhập viện trong 10 ngày. Tuy đã được thoát chết, vết thương mổ xẻ đã lành, nhưng những đau đớn về thể xác và vết thương tâm thần mà bịnh viện để lại vẫn còn hằn sâu trong ký ức không bao giờ lành. Từ đấy tôi bắt đầu thấy sợ bịnh viện, sợ luôn cả nursing home vì đây chẳng qua chỉ là một hình thức khác của bịnh viện, bịnh viện của người già.
Từ tâm
trạng sợ hãi nầy tôi liên tưởng đến 4 năm hãi hùng mà nhạc mẫu tôi phải
trải qua trong nursing home trước khi bà mất. Từ đấy những quảng cáo
đẹp về nursing home với hình ảnh những cụ già vui chơi hạnh phúc được
thay thế bằng những hình ảnh đau khổ của nhạc mẫu tôi và của những cụ
già ngồi xe lăn ủ rủ, nghiêng ngả, cong queo, nhễu nhão, những gương mặt
mếu máo, những ánh mắt vô thần.
Chúng tôi may mắn được sống
chung với cha mẹ vợ vì bà xã tôi là con gái út. Lúc còn khỏe ông bà nhạc
của tôi quán xuyến hết mọi chuyên trong nhà để vợ chồng tôi được rảnh
tay lo chuyện ngoài xã hội. Hai con tôi gần gũi với ông bà ngoại nhiều
hơn với cha mẹ chúng. Đi học về vừa đến cổng nhà là đã réo gọi ông bà
ngoại. Tuy nuôi con nhưng thật ra tôi chưa biết thay tã hay cho con bú!
Kể cã tiếng Việt chúng nói đều nhờ ông bà dạy từ ngày chúng bập bẹ tập
nói.
Nhưng cuộc sống hanh phúc chấm dứt từ khi nhạc mẫu tôi ngã
bịnh. Năm 78 tuổi, sau chuyến du lịch Việt Nam về, mẹ nằm suốt trong
phòng, than mệt. Ngoài bịnh tiểu đường loại 2 mãn tính, mẹ thường xuyên
bị nhiễm trùng đường tiểu, đau cột sống, ho kinh niên và sau đó khám phá
ra bị ung thư phổi. Từ đấy bà ra vào bịnh viện như đi chợ. Thiếu bàn
tay của mẹ, gia đình tôi rối loạn lung tung, con cái đi học trể, cơm
nước thất thường, nhà cửa bề bộn. Vợ chồng tôi phải tập lại từ đầu cách
quán xuyến gia đình, nuôi con, thêm nuôi mẹ già trong bịnh viện. Bố cũng
yếu chỉ hụ hợ chuyện lấy thơ, đổ rác, đóng cổng là đã than mệt rồi.
Bác
sĩ ung thư khuyến cáo không nên mổ xẻ hoặc trị liệu gì cho mẹ vì ung
thư đã di căn đến não. Hơn nữa tuổi mẹ đã quá cao lại bị bịnh tiểu đường
nên vết mổ không lành. Hãy để cho thiên nhiên quyết định vận mệnh của
mẹ. Tôi dấu nhẹm lời bác sĩ bảo rằng mẹ chỉ sống tối đa là sáu tháng. Mẹ
được cho về nhà với lời khuyên “thích ăn cái gì cho bà ăn cái nấy”.
Nhưng “Còn nước còn tát” chúng tôi không chịu thua, chạy chửa bịnh cho
mẹ bằng thuốc nam. Ai bày thuốc gì ở đâu tôi cũng tìm cho được. Khi lái
xe mắt tôi cũng láo liên nhìn bên lề đường, dọc theo các hàng rào tìm
cây cỏ “Dendelion” để hái lá cho mẹ ăn. Nghe nhà ai có cây nha đam
chúng tôi cũng tìm đến xin hay mua cho bằng được. Bã xã tôi cầu nguyện
cho mẹ hàng ngày không xao lãng.
Như được một phép nhiệm mầu,
bịnh ung thư của mẹ tôi thuyên giảm dần dần và sau mấy tháng khối u
trong phổi tự nhiên biến mất. Bác sĩ gia đình rất vui bảo “đừng thắc
mắc, hảy cứ tin là như vây đi”. Nhạc mẫu tôi thì tin là mình đã hết bịnh
thật, còn vợ chồng tôi thì gần như kiệt lực, mong sau phép lạ sẽ kéo
dài. Bịnh ung tư không thấy trở lại, nhưng bịnh đau cột sống làm mẹ đau
đớn không ăn ngủ được nên sinh ra khó tính. Mẹ lại quên trước quên sau.
Mẹ không còn kiểm soát được tiêu tiểu nữa nhưng nhất định không chịu
mang tã. Bố cũng già mệt mõi, suốt ngày ngủ trong phòng. Ông bà lại
không biết tiếng Mỹ, không dùng điện thoại, nên khi vợ chồng tôi đi làm
lúc nào cũng phập phòng lo sợ.
Bác sĩ gia đình đề nghị nên cho mẹ
vào nursing home để dễ bề chăm sóc. Vợ chồng tôi đồng ý ngay nhưng gặp
sự phản khán quyết liệt của nhạc mẫu tôi. Suốt đời mẹ không bao giờ xa
gia đình nửa bước nói chi chuyện cách ly vĩnh viễn! Đối với mẹ, mất gia
đình là mất tất cã. Chúng tôi nể mẹ nên không dám nói chuyện nursing
home nữa, chỉ sợ làm mẹ buồn ảnh hưỡng đến sức khỏe.
Nhưng sức
khỏe của mẹ càng lúc càng tệ. Sau lần cấp cứu cuối cùng vì bị ngất xỉu,
bác sĩ đề nghị phải đưa thẳng mẹ vào nursing home, vì theo ông, đó là
cách tốt nhất để bác sĩ có thể theo dỏi bịnh tình và giữ an toàn cho mẹ.
Ngày
đầu tiên vào nursing home không ai nỡ bỏ mẹ một mình nên quấn quít bên
bà cho đến tối rồi cũng phải ra về. Đó là ngày đầu tiên trong cuộc đời
mẹ phải sống lẻ loi một mình bên những người xa lạ. Tôi còn nhớ rỏ gương
mặt thẫn thờ của mẹ nhìn theo con cháu đang bỏ bà mà đi. Tôi không dám
nhìn mẹ lâu hơn vì tôi thấy mẹ khóc, một điều rất lạ đối với nhạc mẫu
tôi vốn là người đàn bà can cường và cứng rắn. Bố thấy tội nhiệp đòi mỗi
ngày chở bố vào nursing home để ông chăm sóc cho mẹ. Được mấy tuần rồi
tôi cũng chịu thua vì chuyện đón đưa hàng ngày thật là bất tiện. Còn nếu
để bố đi xe bus nếu có chuyện gì xảy ra thì ai lo cho bố đây!
Từ
ngày Mẹ vào nursing home vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhõm, không còn phải
lo lắng như khi xưa khi bỏ mẹ ở nhà. Chúng tôi yên tâm là mẹ được theo
dõi và chăm sóc 24/7. Tan sở vợ chồng tôi chở bố vào thăm mẹ, thấy mẹ
sạch sẽ thơm tho, giường nệm trắng tinh, kẻ qua người lại tấp nập vui vẻ
lắm. Yên tâm chúng tôi dần dần xao lãng việc thăm viếng. Cả hai cháu
cũng không còn đòi đi thăm ngọai nữa, nhiều khi phải bắt chúng mới chịu
đi. Chúng không thích cái mùi trong nursing home.
Từ ngày sống
trong nursing home mẹ hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm lặng, ít nói,
khác hẳn với mẹ trước đó “quậy” tưng bừng trong bịnh viện. Mẹ chịu mang
tã, nằm yên trên giường, không có ý kiến chuyện chung quanh, không đòi
hỏi gì, không còn than phiền đau lưng nhức gối, hay càu nhàu vì thiếu
ngủ, mất ăn như lúc ở nhà. Sau nầy mới biết bà đã được cho dùng thuốc an
thần và thuốc đau nhức nồng độ cao nên lúc nào bà cũng ở trạng thái lờ
đờ lim dim ngủ. Có lúc tỉnh táo, mẹ chỉ nhìn qua khung cửa sổ với đôi
mắt vô thần. Hỏi mẹ có đau đớn gì không, mẹ lắc đầu. Hỏi có thích ăn
uống đồ ăn Việt Nam không mẹ lắc đầu, tuy tôi biết là mẹ rất ghét đồ ăn
Mỹ nhất là khẩu phần cho bịnh nhân tiểu đường và cao máu nhạt nhẽo không
sao nuốt nỗi. Mẹ chịu đưng, sống âm thầm không một lời than thở.
Cho đến một hôm mẹ nắm tay nhà tôi, nước mắt rưng rưng mẹ van xin:
- Mẹ muốn chết con à. Con xin người ta cho mẹ chết đi!
Bà xã tôi sững sờ, ôm mẹ năn nỉ:
- Mẹ đừng nói kỳ vậy, phải ráng lên chớ, con biết phải làm sao bây giờ?
Rồi vợ tôi cũng khóc. Tôi chỉ đứng nhìn. “Chúng tôi biết phải làm sao bây giờ”?
Vợ
chồng tôi đều nghĩ rằng đã tìm được giải pháp tốt nhất cho mẹ rồi. Mẹ
thì đã “ráng” quá nhiều, ráng đến mõi mòn, đến kiêt quệ nên muốn bỏ
cuộc. Đã bốn năm dài đăng đẵng mẹ sống nơi đây như cái xác không hồn.
Có
lúc chúng tôi vào thăm mẹ vào giờ ăn trưa thấy mẹ ngồi gục đầu trên xe
lăn như một em bé ngoan, mắt nhắm nghiền, đợị đến phiên mình há mồm được
đút cho ăn. Mẹ không còn thiết tha gì nữa.
Những tháng cuối cùng
mẹ nằm trên giường đưa mắt nhìn con cháu, không cử động hoặc nói năng
gì. Hình như có điều gì u uẩn trong lòng mà mẹ không nói được hay mẹ có
tâm sự gì nhưng muốn giấu kín trong lòng.
Một buổi sáng sớm, tôi
nhận được cú điện thoại từ nursing home báo tin là mẹ chúng tôi đã mất
đêm qua. Bà mất lúc nửa đêm nên không ai hay biết cho đến sáng ngày hôm
sau. Bà âm thầm ra đi không một lời từ giả, không một giọt nước mắt tiển
đưa. Chắc mẹ cô đơn lắm lúc trút hơi thở cuối cùng. Suốt đời mẹ lo cho
chồng, cho con, cho cháu, ngày mẹ ra đi chỉ có một mình, trong cô đơn.
Có ai biết rằng không phải mẹ chỉ cô đơn trong giây phút ra đi mà mẹ đã
chết từ lâu rồi, kể từ ngày mẹ bước chân vào ngưởng cửa nursing home,
một nhà tù không cần đóng cửa. Tôi chợt hiểu được tại sao mẹ đã khóc
ngày đầu tiên đến nursing home. Ngày ấy mẹ chấp nhận bản ản tử hình
không văn tự vì muốn hy sinh cho con cái. Ngày ấy Mẹ đã khóc lời vĩnh
biệt các con cháu rồi.
Chúng tôi vội vã vào nursing home vừa kịp
lúc nhìn mẹ lần cuối cùng trước khi người ta phủ kín mặt mẹ với tấm trải
giường màu trắng rồi mang xác mẹ đi. Mọi người đứng nhìn theo chết
đứng, ngỡ ngàng, đớn đau, nhưng không ai khóc thành lời. Chúng tôi đã
biết là ngày nầy sẽ đến với mẹ, và hôm nay nó đã đến.
Cái chết
của nhạc mẫu nhắc tôi nhớ lại chuyện cổ tích về chuyện người tiều phu
đẩy xe chở mẹ vào rừng cho thú hoang ăn thịt vì bà đã quá già. Tôi có
khác gì người tiều phu đó, đã đưa nhạc mẫu tôi vào nursing home để chết.
Đến một ngày nào sẽ đến lượt con tôi chở tôi đi như vậy sao?
Tôi
lại nhớ đến chuyện con voi già biết mình sắp chết, nó âm thầm đi vào
cái “nghĩa địa voi” là cái hang động cho voi đến để chết. Nó âm thầm gục
chết một mình bên cạnh những đống xương voi già đã chết trước nó. Tôi
chợt nghĩ nếu con người làm được như con voi già thì con cháu không phải
cực khổ vì cha mẹ già, không phải khổ tâm vì mặc cảm là đã làm một hành
động bất nhân, bất hiếu, như tâm trạng hối hận của tôi bây giờ đối với
nhạc mẫu của tôi.
Nursing home. Cái trạm cuối của cuộc đời mấy ai tránh khỏi!
Bạn đã chọn cho mình cách đến chưa?
Chú Chín Cali
No comments:
Post a Comment