Trong sử sách Trung Quốc, chúng ta thường
nghe rằng người xưa coi trọng việc giữ lời hứa hơn là giữ của cải hay
người ta thà chết vì một người huynh đệ tốt còn hơn sống chỉ cho bản
thân mình. Ngày nay những hành động như vậy thật là hiếm gặp. Thời đại
đó đã biến mất từ lâu; nó cũng là một thời đại mà chúng ta không hiểu.
Điều gì đã xảy ra với sự cao quý của người Trung Hoa? Tại sao điều đó
không còn nữa? Đó là một vấn đề đáng bàn cãi, tuy nhiên câu chuyện mà
tôi kể dưới đây là về sự cao thượng của người Tây phương, song người
Trung Quốc vẫn có thể cảm thấy thích thú khi đọc bài viết này.
Người Trung Quốc đã hiều lầm về sự cao quý của người châu Âu
Ngày nay, rất nhiều bậc cha mẹ giàu có ở
Trung Quốc đã gửi con cái của họ đến các trường học ưu tú tại Anh quốc
với hy vọng chúng có thể trở thành những người cao quý sau khi tốt
nghiệp. Họ sớm nhận thấy rằng các sinh viên gia nhập vào ngôi trường tốt
nhất tại Anh quốc, trường Eton, ngủ trên giường ván, ăn các món ăn đơn
giản và nhận những sự dạy dỗ hàng ngày khắt khe hơn nhiều so với những
trường học thông thường. Họ không thể hiểu được sự liên hệ giữa một lối
sống khổ hạnh và một tâm hồn thanh cao.
Thật ra, điều này không lạ bởi vì sự cao
quý mà người phương Tây kính trọng không phải là sự cao ngạo của những
kẻ gặp thời, mà là sự đề cao danh dự, tinh thần trách nhiệm, lòng can
đảm và kỷ luật tự giác, đó mới là những giá trị cốt lõi. Điều đó không
hề đối lập với những người bình thường và cũng không hề tương đương với
một cuộc sống xa hoa.
Giàu có và cao quý không như nhau
Tại sao những trường học ưu tú danh
tiếng bậc nhất thế giới lại thực hiện quy trình đào tạo khắc nghiệt và
nghiêm túc đến như vậy? Đó là để tạo cho sinh viên cách nuôi dưỡng một ý
thức hợp tác và kỷ luật tự giác. Sự cao quý thật sự chính là phải có
đầy đủ tính tự chủ và năng lực tinh thần. Loại sức mạnh tinh thần đó
phải được tạo dựng từ thuở bé.
Trường Eton đã đào tạo rất nhiều con
người ưu tú, trong đó có Công tước đầu tiên của nhà Willington, Arthur
Wellesley, người đã đánh bại Napoleon. Wellesley từng là sinh viên đứng
đầu của trường Eton và cũng nổi tiếng trong lịch sử quân sự thế giới.
Ông để lại một câu nói bất hủ trong trận chiến quyết định với Napoleon.
Khi ông đang quan sát quân địch từ phía trực diện, người phụ tá của ông
đã nhắc đi nhắc lại lời khuyên rằng ông nên rời khỏi nơi đó bởi vì nó
quá nguy hiểm, tuy nhiên ông đã không xê dịch chút nào. Cuối cùng thì
người phụ tá của ông đã hỏi ông rằng nếu có điều gì bất trắc xảy ra với
ông, thì ông có lời nào để nhắn nhủ lại không. Wellington trả lời mà
không nhìn lại, “Hãy nói với họ, câu nói cuối cùng của tôi cũng giống như tôi vậy: Hãy giữ vị trí.”
Đối với nhiều người Trung Quốc, sự quý
phái có nghĩa là sống trong một ngôi biệt thự, lái xe Bentley, chơi gôn,
làm một kẻ tiêu tiền hoang phí và xem người ta như đầy tớ. Trong thực
tế, đó không phải là sự cao quý, mà là tâm thần của những kẻ mới giàu
lên. Đối với những người Trung Quốc này, sự giàu có và sự quý phái có
nghĩa như nhau. Thực ra thì, chúng hoàn toàn khác biệt. “Giàu có” liên
quan đến sự sung túc về của cải vật chất trong khi đó “sự quý phái” liên
quan đến sự sung túc về tâm hồn.
Hoàng tử nước Anh Harry là một ví dụ
điển hình về sự quý phái. Sau khi tốt nghiệp Học viện quân đội Hoàng gia
Anh quốc, ông được cử đến tiền tuyến Afghanistan để làm một xạ thủ súng
máy. Gia đình hoàng gia biết rõ sự nguy hiểm ở nơi tiền tuyến, nhưng họ
vẫn tin tưởng rằng phụng sự Tổ quốc là một trách nhiệm cao quý. Do vậy,
việc làm đó là tất nhiên.
Trong suốt chiến tranh thế giới thứ II,
một bức ảnh đã được lưu truyền rộng rãi tại nước Anh. Đó là bức ảnh chụp
nhà vua George VI của nước Anh đang thăm khu nhà ổ chuột tại London.
Ông đứng trước một căn nhà tồi tàn, nơi ở của một phụ nữ già nghèo xơ
xác và hỏi, “Tôi có thể vào không?” Điều này phản ánh một sự tôn trọng
đối với những người ở tầng lớp thấp hơn. Một người quý tộc thật sự biết
cách tôn trọng người khác.
Vào ngày 21 tháng Giêng năm 1793 trong
tòa lâu đài “Place de la Concorde” ở Paris, một tù nhân sắp sửa bị hành
hình. Bước đến máy chém, người tù nhân vô tình dẫm lên chân của người
đao phủ, ngay lập tức cô ấy nói: “Tôi xin lỗi, thưa ông.” Trong cùng
ngày hôm đó, chồng của người phụ nữ ấy, vua Louis XVI đã để lại những
lời nói điềm tĩnh và cao thượng khi đứng trước tên đồ tể tàn bạo: “Ta
chết một cách vô tội bởi những tội danh được gán cho ta. Ta tha thứ cho
kẻ đã gây ra cái chết của ta, và cầu Chúa rằng máu của ngươi sẽ không
bao giờ rơi trên đất Pháp.” Một vài phút sau, vua Louis XVI và hoàng hậu
của ông bị chém đầu. Hai thế kỷ sau, Tổng thống Pháp Francois
Mitterrand, trong buổi lễ kỷ niệm 200 năm cuộc Cách mạng Pháp đã phát
biểu một cách long trọng, “Vua Louis XVI là một người tuyệt vời, và cái chết của ông là một bi kịch.”
Vào ngày 28 tháng Mười năm 1910, một
người đàn ông 83 tuổi quyết định hiến tặng tất cả tài sản của ông cho
người nghèo để giải thoát linh hồn của họ khỏi cuộc sống đầy đau khổ.
Ông bước ra khỏi ngôi biệt thự của mình, và cuối cùng ông chết như một
người vô gia cư trong một sân ga nhỏ hoang vắng. Ông chính là nhà văn vĩ
đại người Nga Leo Tolsoy. Nhiều năm sau, nhà văn nổi tiếng người Áo
Stafan Zweig đã bình luận về Tolstoy, “Nếu ông không chịu đựng sự đau khổ thay cho chúng ta thì ông đã không có được tiếng thơm toàn nhân loại.”
Tất cả những người đã được đề cập ở trên đều có những số phận khác nhau, nhưng họ đều có chung một điểm: sự cao quý.
Sự cao quý đại diện cho phẩm giá và nhân cách cao cả
Ở phương Tây, cho đến thế kỉ thứ 18,
giới quý tộc vẫn là chủ đạo và đóng vai trò vô cùng quan trọng trong xã
hội. Thậm chí cho đến tận ngày nay, Vương quốc Anh vẫn phong tước và
danh hiệu cho những người cao quý.
Khi xã hội quý tộc ở phương Tây trở
thành xã hội của thường dân, tầng lớp trung lưu cũng không hề tạo ra làn
sóng phủ nhận và phê phán văn hóa quý phái. Trái lại, họ còn gửi con em
mình đến học ở những trường học ưu tú để học hỏi, để được tặng danh
hiệu về tất cả các loại biểu chương hay trang phục, một huy hiệu và một
tước vị cao quý, để qua đó họ có thể kế thừa hoàn chỉnh thể hiện của sự
cao quý.
Nói về giới quý tộc Vương quốc Anh, một
nhà báo người Trung Quốc là Chu An Bình đã từng nói rằng nguyên nhân
giúp cho giới quý tộc Anh có thể tồn tại đến ngày nay là nhờ vào sự ủng
hộ của dân chúng. Nhìn chung, người Anh luôn tin rằng tinh thần của giới
quý tộc đại diện cho phẩm giá và nhân cách cao cả.
Khi vua Henry I của Anh mất năm 1135,
cháu trai Stephen và cháu nội Henry II của ông đều tự nhận mình là người
thừa kế ngai vàng hợp pháp. Khi đó, Stephen đang ở Vương quốc Anh nên
đã được thừa kế ngai vàng. Henry II, lúc này lại đang ở lục địa châu Âu,
đã rất tức giận khi nghe tin và tập hợp quân đội tấn công Stephen. Khi
ấy, Henry II vẫn còn rất trẻ và chưa có kinh nghiệm nên không có kế
hoạch tốt. Khi vừa mới tiến vào bờ biển Bristish Isles (quần đảo ở miền
đông bắc Đại Tây Dương, ngăn cách với lục địa châu Âu bởi biển Bắc và
biển Măng-sơ), đội quân của Henry II đã cạn kiệt tiền và lương thực.
Vậy Henry II đã làm gì sau đó? Ông đã
làm một việc mà không có bất cứ người Trung Hoa nào có thể làm. Đó là
viết thư cho Stephen để cầu cứu. Trong thư, ông nói với Stephen rằng ông
đã không lên kế hoạch chu đáo và quân đội của ông giờ đây đã hết lương
thực. Ông mong Stephen viện trợ để ông có thể đưa đội quân đánh thuê trở
về châu Âu. Và Stephen đã rất hào phóng gửi tiền cho Henry II. Và ngay
sau đó, Henry II lại phát động cuộc chiến tranh lần thứ 2 để giành lấy
ngai vàng.
Người dân Trung Hoa sẽ nghĩ rằng Henry
II là kẻ vô ơn bạc nghĩa. Một người vừa mới giúp bạn vượt qua khó khăn,
và bây giờ bạn lại tấn công người ấy. Nhưng nhiều quý tộc châu Âu lại
khoan dung với địch thủ của mình. Một vài năm sau, khi Henry II trưởng
thành hơn, ông lại dẫn một đội quân khổng lồ tấn công Stephen một lần
nữa. Và lần này, ông đã giành chiến thắng. Một kết quả thú vị ở đây là
ông đã kí một hiệp ước với Stephen cho phép Stephen tiếp tục ngồi trên
ngai vàng và Henry II sẽ chỉ lên làm vua sau khi Stephen qua đời.
Trong con mắt của người bình thường, một
người cuối cùng giành chiến thắng mà lại không có được ngai vàng thì
cũng chẳng có giá trị gì. Ở Trung Quốc, trong một trận chiến giành ngai
vàng, một bên chắc chắn phải chết. Câu chuyện sau đây cũng để lại ấn
tượng sâu sắc..
Hai người con trai của vua Edward III thuộc
dòng họ Công tước xứ Lancaster của Anh và hậu duệ của Công tước xứ York
đều mong muốn có được ngai vàng. Điều này đã dẫn đến cuộc chiến tranh
giữa hai dòng họ. Nhưng rồi Henry VII của dòng họ Lancaster kết hôn với
con gái của Công tước xứ York. Và sau khi hai người kết hôn, hai dòng họ
hợp nhất thành một và lập ra Vương triều Tudor.
Những cuộc chiến tranh thời kì Trung cổ ở
phương Tây cũng khá giống với những cuộc chiến trong thời kì Xuân Thu
của Trung Quốc. Trên chiến trường là kẻ địch nhưng rời chiến trường thì
vẫn là bạn hữu. Và cũng có rất nhiều cuộc chiến thời Trung cổ giống như
những cuộc chơi của trẻ nhỏ ngày nay.
Một số chính trị gia châu Âu có truyền
thống đặc biệt – một vị vua, dù đã bị lật đổ, vẫn luôn được đối xử một
cách lịch sự đàng hoàng. Điều này đã phản ánh phong cách hiệp sỹ của
người châu Âu. Đó cũng là lý do vì sao trong những cuộc đấu tranh giành
quyền lực ở châu Âu rất hiếm khi xảy ra việc tuyệt diệt kẻ thù – vốn
thường xuyên xảy ra trong những cuộc chiến tại Trung Quốc.
Đây chính là sự thể hiện rõ nhất của
tinh thần cao thượng, tinh thần ấy cho chúng ta biết được rằng đôi khi
“cái chết” còn ý nghĩa hơn “cuộc sống tầm thường”.
Tranh giành địa vị một cách khoan hồng, rộng lượng
Giới quý tộc châu Âu thích để lại vấn đề
để giải quyết sau đó hơn là đánh mất phong thái của mình. Vào năm 1688,
khi tấn công người cha của vợ mình – James II, William III thấy rằng
ngai vàng lẽ ra phải thuộc về mình. Và vì thế ông đã giành lấy ngai vàng
và giam cầm James II. Ông đã giam lỏng người cha vợ của mình trong một
lâu đài gần biển và đồng thời cũng để một chiếc thuyền nhỏ ở gần lâu đài
đó. James II đã thấy chiếc thuyền ấy và dùng nó để chạy trốn đến châu
Âu.
Sau khi phương Tây phát triển trở thành
xã hội dân chủ, truyền thống quý tộc vẫn được duy trì trong những tầng
lớp chính trị cao hơn. Chẳng hạn như, trong cuộc nội chiến của nước Mỹ,
khi miền Nam phải đối mặt với việc bị đánh bại về lực lượng quân sự, một
số quan chức đã đề xuất kế hoạch phân tán lực lượng – đưa binh lính
sống cùng nhân dân và rời lên vùng đồi núi để tiến hành chiến tranh du
kích. Nhưng chỉ huy trưởng, đại tướng Robert Lee không thông qua đề xuất
này; ông nói rằng: “Chiến đấu là nghĩa vụ của quân lính. Nếu chúng ta
làm như vậy đồng nghĩa với việc chúng ta đẩy trách nhiệm ấy sang dân
thường. Cho dù không phải là một chiến binh xuất sắc, tôi cũng sẽ không
đồng ý làm như vậy. Tôi thà chết như một tù nhân chiến tranh để mang lại
cuộc sống yên bình cho nhân dân”.
Kẻ thù của ông là vị tổng thống lừng
danh, Abraham Lincoln. Tổng thống Lincoln cũng là người khoan hồng, rộng
lượng như một nhà quý tộc. Ban đầu, theo quân pháp lẽ ra tổng thống đã
nên bắt giam và xử tử tướng Robert Lee. Nhưng vì mong muốn xoa dịu lòng
hận thù giữa 2 miền Bắc Nam nên tổng thống Lincoln đã nói với tướng Lee
rằng: “Đã đến lúc ông về hưu rồi. Tại sao ông không về nhà đi?”. Và ngay
sau đó, tướng Lee đã về hưu trong danh dự và bắt đầu viết ký sự về cuộc
đời mình.
Có rất nhiều điều về tinh thần quý tộc
mà chúng ta khó có thể hiểu được, ví như về đế quốc Rockefeller. Khi còn
học đại học, John D. Rockefeller thường tự là ủi quần áo của mình, tự
đơm khuy áo, không hút thuốc, cũng không uống rượu và hiếm khi đi xem
phim. Ông ghi chép từng đồng xu đã chi tiêu. Gia đình Rockefeller sống
rất tiết kiệm nhưng họ lại rất hào phóng trong việc quyên góp cho cộng
đồng. Bill Gates cũng là một ví dụ tương tự. Ông đem những may mắn của
ông dành tặng cho xã hội. Ban đầu, những con người này tiết kiệm rồi sau
đó quay trở lại đóng góp cho xã hội và đó cũng là một điều rất đáng
ngưỡng mộ về tinh thần cùa giới thượng lưu.
Từ một góc nhìn nào đó, tinh thần ấy có
thể được xem như là sự hào phóng. Nhưng từ góc nhìn khác, nó lại được
xem như là trách nhiệm với xã hội. Do đó, trong ý thức chủ đạo của xã
hội phương Tây, ý thức trách nhiệm với xã hội rộng khắp ấy là một điều
rất cảm động.
Một ví dụ khác là trong ngành công
nghiệp biển phương Tây, có một quy định không thành văn là khi tàu gặp
vấn đề và có thể sẽ bị đắm, thuyền trưởng sẽ là người cuối cùng rời khỏi
tàu – một số thuyền trưởng thậm chí còn chọn chìm cùng con tàu của họ.
Đó cũng chính là ý thức trách nhiệm xuất phát từ tinh thần cao thượng.
Trong bộ phim Titanic, khi con tàu sắp
chìm, thuyền trưởng đến khoang điều khiển và quyết định sẽ chết cùng con
tàu của mình. Đó chính là ý thức trách nhiệm. Khi tàu bắt đầu chìm dần,
thuyền trưởng mời một ban nhạc nhỏ trên tàu chơi nhạc chỉ để giúp mọi
người có thể bớt hoang mang lo sợ. Sau khi họ chơi nhạc xong, nhạc
trưởng đứng nhìn những nhạc công khác bỏ đi. Và khi hành khách lại hoảng
sợ, ông quay về vị trí của mình và chơi violon. Và rổi, tất cả các nhạc
công khác cũng quay lại và tiếp tục chơi nhạc.
Vào thời điểm trước khi
con tàu chìm hẳn, họ bắt tay nhau và nói lời tạm biệt. Người nhạc trưởng
nói rằng: “Niềm vinh dự trong cuộc đời tôi là được chơi nhạc với tất cả mọi người tối nay.”
Đây chính là sự thể hiện rõ nhất của
tinh thần cao thượng, tinh thần ấy cho chúng ta biết được rằng đôi khi
“cái chết” còn ý nghĩa hơn “cuộc sống tầm thường”.
Từ quan điểm đó, tinh thần cao quý không có liên hệ gì với sự giàu có. Những người có được một tâm hồn cao quý có thể không giàu và những người giàu sang có thể không cao quý.
Bản chất của tâm hồn cao quý
“Một quý ông thực sự là người xem nhẹ tiền bạc…“.
Người Anh cho rằng một quý ông phải là một người quý phái với phẩm chất
chính trực, sự công minh, không e sợ trước khó khăn và còn có khả năng
hy sinh bản thân mình. Anh ta không chỉ là một người có danh dự, mà còn
là một người có lương tâm. Cũng giống như học giả khoa học chính trị
nước Pháp Alexis de Tocqueville đã nói: “Bản chất thực sự của tinh thần
cao quý nằm ở danh dự”.
Tinh thần cao quý không liên hệ gì đến
những điều kiện vật chất. Nhà văn Trung Quốc Eileen Trương nói rằng ngày
xưa, một nhân viên vận hành thang máy ở Thượng Hải sẽ không bước ra để
điều khiển thang máy cho đến khi anh ta ăn vận thật đàng hoàng. Đó cũng
là một biểu hiện của tinh thần cao quý.
Giáo sư Hứa Kỷ Lâm nói: “Một người
đạp xe ba bánh đã hỗ trợ cho hơn một tá trẻ em mồ côi và đã cho tất cả
những đứa trẻ đó đến trường bằng đồng lương còm cõi của mình“. Chúng
ta có thể nói rằng đó là phản ánh của một tâm hồn thanh cao. Do vậy,
một tinh thần cao quý có thể rất gần gũi với chúng ta và mọi người đều
có thể học cách làm điều đó.
Danh từ “quý phái” trong tiếng Anh không
chỉ có nghĩa là “dòng dõi quý tộc” mà nó còn mang ý nghĩa về sự huy
hoàng, sự ưu tú, tài giỏi và đáng tôn kính.
Tinh thần cao quý bao gồm cả phẩm chất
cao quý, tình yêu bao dung, thiện tâm, tâm hồn trong sáng, tinh thần
trách nhiệm, sự ngoan cường, lòng tự tôn, lương tâm, không xu nịnh,
không cầu xin, không tự thương xót bản thân và đặt danh dự và đức hạnh
lên trên tất cả mọi thứ.
Tinh thần cao quý là phẩm chất bắt buộc
phải có đối với các nhà quý tộc. Nếu như những người bình thường có thể
rèn luyện tâm tính của họ một cách kiên định, họ cũng có thể đạt được
tinh thần cao quý. Chúng ta nên nhấn mạnh tinh thần của giới quý tộc.
Dù sao đi nữa, ngày hôm nay, người ta có
thể sở hữu một biệt thự cao cấp, lái một chiếc xe hơi hạng sang, được
vây quanh bởi những cô gái xinh đẹp và tiêu dùng các loại hàng hóa đến
từ châu Âu, nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài của đời sống vật chất
của giới “quý tộc”. Nó không phản ánh được những phẩm chất tinh thần và
thẩm mỹ của con người. Cái mà các phương tiện truyền thông truyền đạt
cho chúng ta chỉ là một cuộc sống giàu có về vật chất, vốn là điều thực
sự hời hợt, trẻ con và không có chút quan hệ gì với tinh thần quý tộc
thật sự.
Ba yếu tố quan trọng của tinh thần cao quý
Đầu tiên là sự giáo dục văn hóa bao gồm
việc chống lại những cám dỗ vật chất và sự hưởng thụ cuộc sống, và rèn
luyện một tâm tính đạo đức cao quý.
Thứ hai là trách nhiệm xã hội, là một
tầng lớp xã hội, họ phải đạt được sự tự kỷ luật, trân quý danh dự của
một con người và biết giúp đỡ những nhóm người đang chịu thiệt thòi,
phục vụ cộng đồng và đất nước.
Thứ ba là sự giải thoát tâm hồn; chỉ giữ
lại một ý chí độc lập, nói không với quyền lực và tiền tài, giữ vững
quyền tự trị về đạo đức và trí thức, và từ chối không trở thành nô lệ
của quyền lực chính trị và ý kiến của số đông.
Ý nghĩa thật sự của sự cao quý nằm ở tâm
hồn và tư cách đạo đức cao quý của một cá nhân. Điều tốt nhất về sự quý
phái là một người sống một cuộc đời trung thực, khoan dung, và tự trọng.
Người đó sẽ không từ bỏ phẩm giá của mình vì tiền. Từ quan điểm đó,
tinh thần cao quý không có liên hệ gì với sự giàu có. Những người có
được một tâm hồn cao quý có thể không giàu và những người giàu sang có
thể không cao quý.
The Epoch Times (2012)
No comments:
Post a Comment