Pages

Saturday, September 8, 2018

Tâm Sự Của Một Việt Kiều - Huỳnh Vũ


Tôi không bênh vực những tiếp viên hàng không bằng lý do ngô nghê là họ phải đút lót để được có việc làm trong Air Việt Nam nên họ phải buôn lậu chuyển hàng ăn cắp để gỡ vốn.

Tôi thực sự thương hại họ, vì “Quýt trồng Giang Nam thì ngọt, trồng Giang Bắc lại chua” ngay khi chào đời, họ đã bị sinh ra trong một bệnh viện “ăn cắp,” khi lớn lên,họ lại đi học trong những trường học “ăn cắp,” giáo sư “ăn cắp” công trình trí tuệ của người khác, học sinh, sinh viên “ăn cắp” bảng điểm, “ăn cắp” bằng cấp bằng phong bì.

Khi bắt đầu bước vào xã hội, bước đầu tiên, họ đã bị lãnh đạo “ăn cắp” tiền đút lót để được có việc làm, nên họ phải tiến vào quỹ đạo ăn cắp, họ ăn cắp dự án, ăn cắp đất của nông dân, họ ăn cắp tiền phạt giao thông, họ ăn cắp sinh mạng của người dân bằng tra tấn, nhục hình.

Vì vậy , khi tôi nhìn thấy những cô ca sĩ, hoa hậu, người mẫu, vênh váo khoe khoang quần áo, túi xách, giầy dép hàng hiệu, xe khủng, nhà khủng, tôi thương hại họ quá, họ cũng bị “ăn cắp” trinh tiết, bị “ăn cắp” phẩm giá, anh ạ. Tôi có con gái, và con gái tôi may mắn, được giáo dục tại trường học phân biệt điều phải, điều trái, được tôn trọng nhân phẩm.

Khi về Việt Nam, nhiều lần, xe người bạn chở tôi đi, bị công an thổi còi, rồi công an vòi vĩnh, xòe tay cầm tiền hối lộ. Tôi rơi nước mắt, họ còn nhỏ tuổi hơn con trai tôi. Con trai tôi có công ăn việc làm, nuôi con cái bằng chính sức lao động của mình, dạy con, làm gương cho con bằng chính nhân cách của mình. Những người công an trẻ đó cũng bị “ăn cắp” lương tâm?

Khi những người công an, đánh người, giết người, họ được bố thí trả công bằng vài bữa ăn nhậu, chút đồng tiền rơi rớt.
Khi những phóng viên, bẻ cong ngòi bút, viết xuống những điều trái với lương tâm, sự thật để được bố thí trả công bằng những nấc thang chức vị, những đồng lương tanh tưởi, nhà văn Vũ Hạnh đã gọi đó là “Bút Máu.”

Khi những quan tòa, đổi trắng thay đen, cầm cán cân công ly có chứa thủy ngân như trong truyện cổ Việt Nam, họ cũng bị “ăn cắp” nhân tính mất rồi.
Trong xã hội, toàn là “ăn cắp,” vậy thì kẻ cắp là ai? Ai cũng biết nhưng giả vờ không biết. Văn hóa “giả vờ” là đồng lõa cho xã hội ăn cắp.

Cán bộ lãnh lương $200 một tháng, xây nhà chục triệu nhưng “giả vờ” đó là công sức lao động tay chân và trí tuệ hay quà tặng của cô em “kết nghĩa.” Tôi muốn xin cô em đó cho tôi được làm “con kết nghĩa “ của cô ta quá. Thế mà có những lãnh đạo, ủy viên Trung Ương Đảng, đại biểu Quốc Hội, Ban Nội Chính, Ủy Ban Điều Tra, Quan Tòa “Thiết Diện Vô Tư,” Phóng Viên Lề Phải, Thành Đoàn, Quân Đội Nhân Dân, Chiến Sĩ Công An, Trí Thức Yêu Nước, Việt Kiều Yêu Nước sẽ sẵn sàng giả vờ tin vào quà tặng của “cô em kết nghĩa” đó!

Còn có thể trong tương lai,sẽ có nhiều quan chức sẽ nhận được nhà khủng, quà tặng của ông anh kết nghĩa, bà chị kết nghĩa, ông bố kết nghĩa, ông cố nội kết nghĩa, khi không tìm ra con người nữa, sẽ tiếp theo con chó kết nghĩa, con trâu kết nghĩa… Công chúa mặc áo đầm hồng ưỡn ẹo trên đôi giày cao gót hồng đi thị sát công trường xây dựng, theo sau là một đoàn chuyên viên già tuổi tác, thâm niên công vụ, nhưng ai nấy vui vẻ, hớn hở, giả vờ công chúa là một chủ tịch tài năng thiên phú, không cần đi học, không cần kinh nghiệm. Thượng bất chính, hạ tắc loạn.
“Thanh tra, thanh mẹ, thanh gì?
Hễ có phong bì thì Nó “Thank you”

Tôi buồn lắm, có đôi khi quá tuyệt vọng, tôi tự hỏi, mình có nên quên mình là người Việt Nam như con đà điểu vùi đầu trong cát, như quả chuối ngoài vàng, trong trắng, vì tôi yêu nước Mỹ quá rồi.

Nước Mỹ chưa, và có lẽ không bao giờ hoàn hảo, nhưng ở đây, ít nhất không ai có thể “ăn cắp” lương tâm, phẩm giá và nhân tính của tôi. Tôi được sống như một “CON NGƯỜI” không phải chỉ “giả vờ” “làm người” đang sống.

Huỳnh Vũ
https://www.nguoi-viet.com

4 comments:

  1. Thiết tưởng ông Vũ rất nên quên mình là người VN đi vậy,vì lẽ bây giờ ông có cái
    may là công dân Mỹ thật sự,đang sống trong một xã hội có nền văn hoá tương đối
    tốt đẹp.Ông nay tuy ở nước ngoài,nhưng cũng lấy làm đau xót cho nền văn hoá Tham
    Lam Tàn Nhẫn trong nước,huống hồ người còn ở lại?Nhưng biết làm sao bây giờ?Chỉ
    còn có nước cố dạy con cháu hãy sống lương thiện nhân ái như văn hoá xưa:"Thấy
    người hoạn nạn thì thương,thấy người tàn tật lại càng thương hơn.Thương người như
    thể thương thân,ở sao có nghĩa có nhân mới là".Tuy nhiên việc này rất khó thành
    công trong một xã hội như nay,vì lẽ "mạnh được yếu thua",những người lương thiện
    hiền hoà rất khó sinh tồn đối với những kẻ quyền thế.Do đó,ông nên thấy mình và
    con cháu có nhiều may mắn mà vui lên đi.

    ReplyDelete
  2. Thật lòng , tôi không dám ..." xúi " người khác có nên quên đi gốc gác của mình hay không .
    Vì đó là tình cảm rất thiêng liêng của mỗi con người . Nó là máu , là xương là cội nguồn muôn thuở . Nó là nơi ta cắt rốn chôn nhau . Nó không hề giống như cái áo bên ngoài để dễ dàng rũ cởi . Và nó cũng chẳng tội tình gì để ta vứt bỏ dập vùi , vì tự ngàn năm ông cha ta đã ra sức lập cõi giữ gìn . Rồi còn bao nhiêu là nấm mồ , ngôi mội của tổ tiên . Sao mà quên cho được . Sao bỏ cho đành .
    Hãy vẫn cứ NHỚ , vì Việt Nam là nguồn cội .
    Nhưng hãy nên Buồn , vì VN đang oằn mình trong gánh khổ đau và trong đêm dài tăm tối .
    Hãy cầu nguyện cho " những người lương thiện hiền hòa rất khó sinh tồn đối với những kẻ quyền thế " .. . Vì đó là những người ( da vàng Việt Nam ) kém may mắn hơn ta .
    Hãy cứ yêu nước Mỹ , vì đó là nơi cho ta sống cuộc đời đáng sống . Nhưng Xin Đừng Quên nguồn cội . Vì biết đâu có lúc ta lại quay về khi đất nước đã VƯỢT ĐÊM DÀI ...?????
    Tôi cũng buồn lắm . Vì " Việt Nam của tôi " đã mất .
    Nhưng tôi không " giả vờ " sống . Mà tôi chỉ đang sống có ... PHÂN NỬA CON NGƯỜI ///


    ReplyDelete
    Replies
    1. .....Bạn ơi,. .bạn có nghĩ:.đây là. .."thời đại của những người đang sống có "phân nữa. ..Con người"..Không chỉ ở quê nhà mà noi đây,ngay trên vùng đất tạm dung đó sao?

      Delete
  3. .... những hoài niệm yêu thương về một thời đã mất.... một nửa để...cố gắng sống... như mình đang sống.. hoà nhập vào dòng sông cuốn xiết của mọi thứ mới điều ... trên một "quê hương hương thứ hai". Hai chữ tạn dùng đã nói lên... nơi buồn của một người "phân nửa đã mất quê hương!!!!

    ReplyDelete