Giới
thiệu: Bài viết này giải thích ngắn gọn và dễ hiểu vì sao Chủ Nghĩa Xã
Hội (CNXH) lại thất bại trong việc đạt tới mục đích tối cao của nó.
Không phải vì CNXH xấu, hoặc những con người tin vào nó thiếu tâm trí
hoặc tinh thần. Cũng không phải vì điều kiện tài nguyên hay vì chất xám
con người. CNXH thất bại, hoặc có thể nói là CNXH không thể nào hoạt
động được và bất khả thi, đơn giản vì nó thiếu vắng và kìm nén những
động cơ kinh tế và động lực để con người phát triển.
Bài
viết được dựa theo cuốn sách tên ‘Socialism’ (Chủ Nghĩa Xã Hội) của
Ludwig von Mises, một trong những nhà kinh tế học hàng đầu của trường
phái kinh tế học Áo (Austrian Economics). Đối với riêng tôi, đây là tác
phẩm phân tích về nền kinh tế CNXH hay nhất cho đến nay.
Lưu ý: Nếu các đọc giả muốn đọc thêm thì xin vào đây, Mises Institute.
Sau đây là 8 lý do vì sao nền kinh tế CNXH không thể hoạt động và phát triển được:
1. Không cho phép quyền sở hữu cá nhân.
2. Sự tham gia tự nguyện và tham gia bắt buộc.
3. Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu.
4. Thiếu vắng giá cả.
5. Không có động lực cá nhân, lòng tham.
6. Thiếu vắng Lời và Lỗ.
7. Quyết định tập trung thay vì quyết định linh hoạt.
8. Dùng tiền của người khác cho người khác
LÝ
DO SỐ 1: Không cho phép quyền sở hữu cá nhân – Trong nền kinh tế CNXH,
hoàn toàn không có quyền và sự tư hữu. Tất cả các tài sản đều được đồng
sở hữu, nghĩa là tất cả mọi thứ đều sở hữu bởi chính phủ thay cho mọi
người. Đây là một lý tưởng không có gì sai trên lý thuyết. Nhưng khi áp
dụng thì nó đi ngược lại tâm lý và lịch sử con người. Nếu một cá nhân
không có quyền sở hữu thì cá nhân đó có động lực để quan tâm và duy trì
những tài sản tạm thời của cá nhân đó không?
Hãy
tự hỏi bản thân bạn. Bạn là một nông dân, bạn làm việc nhưng bạn lại
không có quyền sở hữu những thành quả của bạn làm ra, cũng như trang
trại của bạn. Bạn có chịu thức khuya dậy sớm để làm việc không? Dĩ nhiên
là không. Vì tại sao bạn phải làm việc khi những thành quả của bạn sẽ
không bao giờ thuộc về bạn? Vậy còn gì là động lực để con người phấn đấu
và phát triển?
LÝ
DO SỐ 2: Sự tham gia tự nguyện và tham gia bắt buộc – Khi con người
làm việc với con người một cách tự nguyện, điều đó chỉ xảy ra khi cả hai
bên đều có lợi. Nhưng điều đó không xảy ra với chính phủ, đơn giản vì
chính phủ là bắt buộc, là bạo lực. Bạn phải tuân theo cho dù không nhận
được giá trị gì. Vậy bạn thích làm theo cách nào: tự nguyện hay bắt
buộc? Và bạn nghĩ cách nào sẽ có lợi hơn có bạn, cho cả hai bên và cho
xã hội?
LÝ
DO SỐ 3: Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu – CNXH dựa trên nền
tảng là mọi người đều công bằng, mọi người đều như nhau. Theo CNXH, ai
cũng phải làm việc như nhau, không hơn và không kém.
Nhưng
thực tế là gì? Hãy quan sát, mọi người quanh bạn có như nhau không?
Hoàn toàn không. Mỗi cá nhân trong xã hội đều khác nhau. Tôi thích làm
việc 12 tiếng 1 ngày, người kia thích làm việc 8 tiếng. Người kia thích
mạo hiểm kinh doanh, người kia thì thích ăn lương tháng. Người kia muốn
làm trong ngành dầu khí, trong khi người nọ thích làm nhạc sĩ. Mỗi người
đều khác nhau hoàn toàn và không thể gom chung lại với nhau.
Vì
mỗi người khác nhau nên giá trị lao động cũng khác nhau, đồng nghĩa với
việc lương mỗi người cũng khác nhau. Thị trường quyết định giá trị của
từng người chứ không phải là chính phủ.
Mượn
câu nói của Milton Friedman: “Một xã hội ưu tiên sự công bằng trước tự
do sẽ không có công bằng và tự do. Nhưng một xã hội mà ưu tiên tự do
trước sự công bằng sẽ có được một mức độ cao của cả hai.”
LÝ
DO SỐ 4: Thiếu vắng giá cả – Một trong những thứ căn bản của nền kinh
tế là giá cả. Giá cả là gì? Nó không đơn thuần chỉ là một con số. Nó là
một sự phản ảnh của sự cung cầu của một và mọi thứ hàng hóa và dịch vụ.
Nó cho con người biết món hàng đó phải tốn bao nhiêu công sức để sản
xuất ra, tiền lời là bao nhiêu, và sự khang hiếm của vật liệu cần thiết
để làm ra nó.
Các
doanh nhân dựa vào giá cả để đánh giá mức độ cần thiết của nó và dựa
theo nó để phân phối và sử dụng tài nguyên. Giá tăng có nghĩa là người
mua sẵn lòng trả thêm để có nó, cũng đồng nghĩa với việc là doanh nhân
sẽ có thêm lời và động lực, cũng đồng nghĩa với việc để làm ra 1 món
hàng thì phải tốn nhiều thời gian và công sức hơn. Giá cả là sự phản ảnh
cuối cùng của thị trường về nhu cầu và sự khang hiếm của một món hàng.
CNXH
thì không cho phép giả cả linh hoạt và phản ảnh thực trạng. Trong thị
trường, giá cả được quyết định bởi tất cả thành viên tham gia. Nhưng
trong nền kinh tế CNXH thì nó được quyết định bởi một nhóm quan chức làm
việc trong một tòa nhà đâu đó xa xôi. Vấn đề là gì? Vấn đề là một nhóm
người đó thì làm sao thấy và phản ứng linh hoạt bằng tất cả mọi người?
CNXH
dựa trên nền tảng một nhóm người có sự hiểu biết nhiều hơn cả trăm
triệu người đang hoạt động linh hoạt với nhau. Một nền tảng phi lý.
Chính phủ không thể nào định giá linh hoạt và chính xác bằng thị trường
được.
Để
ví dụ. 1 kg cà phê được thị trường định giá là 100 VND. Không ai có thể
giải thích được vì sao lại là 100 VND nhưng mọi người đều chấp nhận
giao dịch với giá đó vì mọi người cảm thấy hài lòng. Mọi người đều tìm
được giá trị riêng từ 1 kg cà phê với giá 100 VND đó. Còn chính phủ sẽ
định giá bao nhiêu? 90 VND? 150 VND? Sẽ mất bao lâu để các quan chức đưa
ra quyết định đó, và khi họ đưa ra quyết định rồi giá đó còn phản ứng
thực trạng của thị trường không? Rất khó, gần như bất khả thi. Sự thất
bại của ‘Kinh tế mới’ năm 1976-1986 ở Việt Nam là ví dụ điển hình.
LÝ
DO SỐ 5: Không có động lực cá nhân, lòng tham – Trong nền kinh tế
CNXH, mọi thứ đều được đồng sở hữu, ai cũng nhu ai. Không ai được giàu
hơn và không ai được nghèo hơn, mọi người đều như nhau. Nếu bạn không
được quyền sở hữu những thành quả của bạn thì bạn có chịu làm việc
không?
Ở
trong cái làng kia có 10 người, mỗi người 1 xào ruộng. Quy luật là
không cần biết và không phân biệt ai làm bao nhiêu giờ, ai làm nhiều hay
ít. Cứ cuối mùa thu hoạch là mọi người gom chung lại và chia đều nhau.
Khi áp dụng ngoài đời thì nếu 1 người siêng năng chịu làm hơn nhưng vẫn
phải chia đều cho những người còn lại mặc dù họ không chịu làm, thì tại
sao người siêng năng đó phải làm và phải siêng năng hơn?
Ai
cũng có tâm lý thụ động, ai cũng muốn hưởng chứ không muốn làm. 1 người
làm còn 9 người kia không muốn làm thì chẳng có lý do gì để phát triển.
Làm việc và phát triển làm gì khi mình không được sở hữu thành quả của
mình và phải chia đều cho những người không siêng năng như mình? Đó là
tại sao mô hình Hợp Tác Xã lại thất bại, vì nó tiêu diệt động lực và
lòng tham trong từng cá nhân. Làm cho họ lười biếng và thụ động. Chỉ khi
nào những cá nhân đó được sở hữu thành quả của mình, hưởng lợi theo sức
lao động của mình thì họ mới có động lực để cạnh tranh và phát triển.
Mô
hình làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu là một triết lý rất lý tưởng
và khả thi nếu mọi người đều siêng năng như nhau. Nhưng thực tế thì
không. Xã hội có người lười người siêng. Tại sao người siêng phải chia
đều công lao của mình cho người làm biếng? Bạn làm bài được 10 điểm, bạn
có chịu và chấp nhận chia điểm cho người được 5 điểm không? Thật bất
công phải không? Nhưng đó chính là nền tảng của CNXH.
LÝ
DO SỐ 6: Thiếu vắng Lời và Lỗ – Trong nền kinh tế thị trường, Lời
& Lỗ là tín hiệu, như đèn giao thông. Lời là đèn xanh, hãy đi tiếp.
Lỗ là đèn đỏ, hãy ngưng lại. Khi một doanh nhân làm việc có lời, điều đó
nghĩa là lĩnh vực đó có tiềm năng, khách hàng có nhu cầu sử dụng món
hàng đó. Doanh nhân đó sẽ dựa theo mức lời để tái đầu tư và báo hiệu cho
các doanh nhân khác cùng tham gia. Nhưng nếu là lỗ thì có nghĩa là lĩnh
vực đó hay anh ta đã làm gì đó sai, hoặc khách hàng không có nhu cầu,
lỗ ra tín hiệu cho các doanh nhân đầu tư vào chỗ khác, tránh việc tiếp
tục đầu tư vào 1 việc không tạo ra giá trị.
Nền
kinh tế XHCN thì không có chuyện lời lỗ. Phải nói chính xác hơn là
không có chuyện lỗ, vì doanh nghiệp nhà nước thì không lỗ được. Bởi vì
không có Lời & Lỗ nên các quan chức không biết phải phân phối tài
nguyên như thế nào, Không biết nên đầu tư vào lĩnh vực gì, với kinh phí
bao nhiêu và quan trọng hơn là nên ngừng lại ở điểm nào. Nếu không có
Lời & Lỗ thì làm sao một nền kinh tế và các thành viên trong nền
kinh tế đó có thể đưa ra quyết định được?
LÝ DO SỐ 7: Quyết định tập trung thay vì quyết định linh hoạt
Trong
nền kinh tế thị trường, mỗi người sẽ có một quyết định riêng và khác
nhau. Sự quyết định này linh hoạt và thay đổi theo từng năm, từng tháng,
từng ngày, từng giờ. Vì sao? Vì khi một ai đó thay đổi thì sẽ ảnh hưởng
lớn nhỏ đến sự quyết định của người khác. Hôm nay người ta thích dùng
Blackberry, ngày mai lại thích iPhone. Nền kinh tế phát triển dựa trên
sự linh hoạt này.
Nhưng
trong nền kinh tế CNXH, mọi quyết định đều do một nhóm người ban hành.
Vì sao đây lại là vấn đề? Vì tại sao một nhóm người này lại có sự hiểu
biết để đưa ra quyết định thay cho những người còn lại trong xã hội? Ai
là người đã bầu họ để họ ra quyết định? Nếu họ quyết định đúng thì không
sao, nhưng rất hiếm và rất khó. Nếu họ quyết định sai thì mọi người đều
bị ảnh hưởng.
Tư
duy này được FA Hayek gọi là sự ‘lừa dối hoặc ngạo mạn của trí thức’.
Làm sao một nhóm người nào đó ở một nơi xa xôi nào đó có thể có đủ kiến
thức và sự linh động để đưa ra quyết định thay cho hàng trăm triệu người
được? Nếu họ nghĩ họ có đủ khả năng đó thì sao không cho người khác suy
nghĩ và đưa ra quyết định thay cho họ? Đây là tư duy ngạo mạn, phi lý.
Nền kinh tế và xã hội chỉ phát triển được khi mỗi con người có tự do tự quyết.
LÝ
DO SỐ 8: Dùng tiền của người khác cho người khác (nền tảng của các cơ
quan chính phủ) – Khi bạn dùng tiền của người khác cho người khác, bạn
sẽ không quan tâm và không có động lực để tối đa hóa giá trị. Vì sao?
Đơn giản vì đó đâu phải tiền của bạn, bạn không cảm thấy xót và vì thế
bạn không quan tâm.
Bạn
không quan tâm số tiền đó là bao nhiêu, cũng như số tiền đó sẽ được chi
tiêu ra sao, giá trị đổi lại có đáng giá không. Bạn cũng không phí thời
gian cân nhắc, trả giá, phấn đấu hoặc thương lượng khi dùng nó như lúc
bạn dùng tiền bản thân cho bản thân.
Đây
chính là nền tảng của các cơ quan chính phủ, từ các cơ quan xã hội cho
đến các công ty quốc doanh. Nếu các nhân viên chính phủ dùng tiền không
hiệu quả cũng không có ai trừng phạt, họ cũng không cần phải cạnh tranh
vì doanh nghiệp nhà nước thì không có chuyện lỗ, vì luôn được ngân sách
bù đắp. Họ cũng không thấy xót khi nhìn số tiền này bị tham nhũng, lạm
dụng hay ăn cắp, vì đâu phải tiền có họ nên chẳng có lý do gì chính đáng
để họ quan tâm.
Bạn
hãy so sánh tác phong làm việc giữa các doanh nghiệp hoặc tổ chức tư
nhân và nhà nước. Vì sao cũng con người đó mà lại 2 tác phong và 2 kết
quả hoàn toàn khác nhau? Vì một bên dùng tiền của mình, phải cân nhắc và
cạnh tranh, vì họ cảm thấy xót. Còn một bên thì dùng tiền người khác
cho người khác, nên chẳng có gì để xót. Đây là nguyên nhân vì sao các cơ
quan chính phủ lại hoạt động kém và tham nhũng.
KẾT
LUẬN – CNXH thất bại không phải vì con người thực hiện sai, mà là nó đã
sai trong chính lý thuyết của nó. Sẽ không ai muốn làm để người khác
hưởng, sẽ không ai muốn phấn đấu nếu học không được sở hữu và làm giàu,
và sẽ không có một đất nước nào có thể phát triển với sự hoạch định tập
trung. Đó là tại sao CNXH là sự ảo tưởng.
Ku Búa @ Cafe Ku Búa
No comments:
Post a Comment