Hình minh họa
Các bạn trẻ Việt Nam thương quý,
Có lẽ, với phương tiện Internet tự
do, các bạn đã nghe và đã xem bé Evan Lê, mới 4 tuổi đã nổi danh quốc tế
về nghệ thuật đàn Piano, mặc dầu bé chưa biết đọc chữ, không biết nốt
nhạc! Bé Evan Lê chỉ đánh đàn theo trí nhớ, hoàn toàn không nhìn vào tờ
nhạc nào, và đã sử dụng 10 ngón tay bé xíu của mình mà chạy những nốt
nhạc rất nhanh, toàn là 1/4 của một nốt đen trong tiết điệu 2/4, “tempo”
90-100 trở lên, nghĩa là nhanh lắm, người đã học đàn trong 2, 3 năm có
thể hoa mắt, không thể phân biệt được cũng như không thể sử dụng ngón
tay của mình nhanh như thế được.
Thế mà những ngón tay thiên tài của
bé đã lướt qua được hết. Đến khi bé được 7 tuổi thì đã được mời chơi
piano trong những dàn nhạc giao hưởng lớn. Dưới ánh đèn rực rỡ chiếu
sáng chỉ một mình bé với cây đàn piano trị giá gần nhiều chục ngàn đô
la, Evan Lê đã ung dung biểu diễn những bản Concerto vĩ đại mà nhiều
nhạc sĩ lớn tuổi đã chơi đàn vài chục năm thèm thuồng được ngồi vào chỗ
của bé.
“Thiên tài” (không phải nhân tài) phải không, các bạn? Vì
nhân tài là do tập luyện, còn với bé, mới sinh ra chưa có đủ thời gian
mà tập luyện, đột nhiên đã nổi tiếng quốc tế thì đúng là “Trời sai
xuống,” đem lại danh dự và hãnh diện cho người Việt Nam, mà Việt Nam hải
ngoại thôi.
Nói thế, không phải phân biệt đối xử người Việt hải
ngoại và người Việt trong nước, nhưng thực tế, từ năm 1975, gần 3 triệu
người miền Nam Viêt Nam phải bỏ nước ra đi để trốn chế độ cộng sản, để
rồi rạng danh xứ người với quá nhiều Nhân Tài, Thiên Tài.
Mời các bạn
xem thử: Trước hết, điểm danh về quân sự cho oai: Tướng Lương Xuân
Việt, 2 sao, Tư Lệnh một Lữ Đoàn Bộ Binh Hoa Kỳ; Chuẩn Tướng Lập Thế
Flora; Hạm Trưởng Lê Bá Hùng, chỉ huy tầu USS LASSEN, có vũ khí trang bị
hủy hỏa tiễn tầm xa; Chuẩn Tướng William Seelly, Thủy Quân Lục Chiến và
Phó Đề Đốc Nguyễn Từ Huấn. (Mới cuối tháng 9, 2019, lại có thêm hai nữ
Chuẩn Tướng người Việt nữa!)
Một người nữ đặc biệt vô cùng là bà Giao
Phan, Tổng Giám Đốc Hàng Không Mẫu Hạm Gerald Ford, tối tân nhất thế
giới, và một thiếu nữ nhỏ nhắn là người nữ duy nhất và đầu tiên lái
chiếc F-18, máy bay cũng tối tân nhất thế giới: Elisabeth Phạm.
Ngoài
ra, còn nhiều Đại Tá, Nữ Đại Tá người Mỹ gốc Việt cũng được cử vào
những địa vị chỉ huy, kể không hết. Bên lãnh vực dân sự, Khoa Học Gia
Dương Nguyệt Ánh, hiện nay giữ chức vụ tương đương với cấp Tướng bên
quân đội, người nổi tiếng về những phát minh vũ khí quân sự.
Nói về
các lãnh vực khác như Triết Học, Nghệ Thuật, người ta thấy trong sách sử
Mỹ có Linh Mục Lương Kim Định, Học Giả, Triết Gia, một Vạn Thế Sư Biểu
cho cả Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo, và nhiều tài tử, người làm tin và
Talk Show Truyền Hình như Leyna Nguyễn, được giải Emmy Award-Winning
anchor; Betty Nguyễn, CBS Early Morning News Anchor; Mary Nguyễn, đoạt
giả Award-Winning Reporter, Người đầu tiên đoạt giải Asian-American Miss
Teenage America: Thuy Vũ đoạt giải Emmy Award-Winning Anchor and
Reporter cho đài CBS-5 ở San Francisco.
Các tài tử nổi tiếng trong
điện ảnh Mỹ có Maggie Q, người đóng phim nhiều tập NIKITA vô cùng hấp
dẫn; Kiều Chinh (Lục Phúc Lữ Quán...), Dustin Nguyễn, James Duval, Lê
Thị Hiệp (Heaven and Earth); Olivia Munn (X-Men: Apocalypse, Mortdecai),
Thuy Trang (Yellow Power Ranger), Lana Condor (X-Men: Apocalypse);
Kelly Marie Tran (Star Wars: the last Jedi). Các nhạc sĩ nổi tiếng là
Cường Vũ, đoạt giải Grammy Award về nhạc Jazz, Trumpeter, và Ca sĩ.
Người nổi tiếng không kém trong giới nhạc sĩ Mỹ là Đạt Nguyễn, nhạc sĩ
Khiếm Thị nhưng có đôi tay vàng.
Điều lạ lùng là Christine Hà, người
khiếm thị mà đoạt giải nhất Master Chef và thắng giải kỳ thứ 3 năm 2012,
Hùng Huỳnh, đoạt giải Top Chef. Bên cạnh các giải về ẩm thực, lại có
nhiều giải văn chương, dành cho 24 tác giả về thơ, văn, kịch. Trong đó,
có một thi sĩ nổi tiếng quốc tế: Nhà thơ quá cố Nguyễn Chí Thiện, được
cả thế giới Tự Do kính phục.
Tưởng là với thể thao, thì người Việt
nhỏ con làm gì tranh lại mấy giải dù là nho nhỏ, ai dè lại có Cung Lê,
vô địch nhiều trận Knock Out với cú đá thần tốc. Rồi Nam Phan, MMA,
thắng giải chỉ trong 18 giây đầu tiên. Đạt Nguyễn được nhận danh hiệu
International Professional Fighter, và Ben Nguyễn, Steven Nguyễn cũng là
thành viên của MMA.
Về phương diện Luật Pháp, người Mỹ gốc Việt đã
nắm nhiều chức Quan Tòa, từ Quận, đến Tiểu Bang và Liên Bang, trong đó,
nổi tiếng nhất là bà Thẩm Phán Jacqueline H. Nguyễn và ông Đinh Đồng
Việt từng giữ chức Thứ Trưởng Bộ Tư Pháp. Như thế, trên phương diện
chính trị, người Việt mình đã được bầu hay được đề cử vào nhiều chức vụ
quan trọng, từ Thị Trưởng đến Giám Sát Viên, Dân biểu Tiểu Bang, Dân
Biểu Liên Bang, Nghị Sĩ Tiểu Bang. (Trích từ Người Việt Vẻ Vang).
Trong
khi đó, thì ở trong nước, gần 100 triệu người, lại không có gì hãnh
diện với quốc tế, ngoài việc cái hộ chiếu Việt Nam bị chê trách, đi tới
quốc gia nào cũng bị nghi ngờ, dòm ngó, và theo dõi vì sợ bị “chôm đồ”!
Nói
tới đây, xin lỗi các bạn nhé, và mong các bạn hiểu cho một điều là “sự
thật phũ phàng,” trong khi giới trẻ ở bên Mỹ học và “cầy” như điên để
lấy bằng cấp cao, để có việc làm tốt, có tương lai ổn định, thì đa số
các bạn trẻ Việt Nam lại lo ăn chơi tưng bừng, nếu học hành dở, thì lại
nhờ bố mẹ chạy chọt cho có bằng, dù là bằng “dỏm,” chả có giá trị gì.
Cầm
bằng trong tay, lại nhờ họ hàng, bà con kiếm cho một chỗ “ngồi mát ăn
bát vàng,” sau khi đã ổn định chỗ ngồi thì lo làm giầu bằng đủ mọi
phương cách luồn, lọt, chạy chọt, lấy tiền chỗ này đắp vá chỗ kia, dư
thì bỏ túi, tiêu xài như đổ nước xuống cống, không hề biết xót dạ. (Một
sự khác biệt rõ nét nhất là so sánh du sinh Việt và sinh viên Mỹ gốc
Việt: Du sinh đi xe xịn, có thể là Lexus, Mercedes, mặc đồ hiệu, chơi
tennis bằng vợt xịn, cặp bồ với Mỹ, còn sinh viên Mỹ gốc Việt đi xe
xoàng, quần áo thường, không kết bạn với gái Mỹ.)
Trong khi giới trẻ ở
bên Mỹ hà tiện từng đồng đô la để trả tiền học, và đăm chiêu với quê
cha đất tổ ở cách xa ngàn dặm, rồi sinh hoạt tích cực với cộng đồng di
tản Viêt Nam, để đòi Tự Do – Dân Chủ đích thực cho Việt Nam, thì một số
lớn các bạn trẻ ở Việt Nam xếp hàng từ đêm hôm trước đến ngày hôm sau để
mong mua được một cái phôn I-11 với giá trên ngàn đô la.
Trong khi
giới trẻ ở Mỹ không bao giờ dám bước chân vào “bar,” vào quán rượu vì lo
học đến rụng tóc, sói đầu, thì ở quê nhà, các bạn nhảy nhót điên cuồng,
dùng thuốc “lắc” như ăn cơm, rồi vào các chốn mà trai gái ôm ấp nhau
một cách bệnh hoạn, nếu có bị cảnh sát bắt, thì bố mẹ lập tức lãnh ra
ngay. Thanh niên, thiếu nữ gia nhập băng đảng, tranh giành nhau một địa
bàn “bảo kê,” hẹn nhau ra chỗ quyết đấu, để rồi trưởng nhóm đưa ra một
danh sách: “Mày có giỏi thì đấu lý lịch gia đình với tao không? Bố tao
là Giám đốc công an, mẹ tao là Bí Thư…” Bên nào mà lý lịch kém thì tự
động rút lui.
Còn ở ngoài đường phố, thì chỗ nào cũng có đâm, chém.
Nhìn đểu là đâm, không mời mà uống thì bị đâm là chuyện thường, mời uống
rượu mà không uống cũng bị đâm. Bị bồ chê dở là đâm, bỏ bồ bị chém, tán
gái không đúng chỗ thì bị đâm. Hát karaoke hay hơn bạn thì bị đâm,
giành hát trước là bị chém!.. Đâm chém lia lịa như phim Máu nhuộm bãi
Thượng Hải vậy.
Điều nữa mà chúng tôi thấy gần như tuyệt vọng với
tương lai của đất nước khi mà tại các trường học, học sinh nữ đánh nhau
hãi hùng, thi nhau xé quần áo đối phương, trong khi số còn lại đứng xem
và cổ võ lớn tiếng: “Lột quần nó ra! Lột xú cheng nó ra!”
Cũng không
tưởng tượng được một nam sinh đánh nữ sinh như du đãng, nam sinh mà
cuộn tóc nữ sinh trong tay mình, một tay đấm, một chân đạp vào hạ bộ nữ
sinh rồi chửi tục: “Đ.M. mày! Cho mày chết! Ai bảo dám bỏ tao đi theo
thằng kia.” Việc đấm đá này lại được thực hiện ngay trong sân trường,
trong tiếng reo hò cổ võ của cả lớp!
Còn bao nhiêu hành động không
thể chấp nhận được như nữ sinh xếp hàng với nam sinh, rồi thì... đứng
tiểu tiện vào gốc cây trong sân trường! Nữ sinh đi học mà mặc áo như đĩ,
vì chẳng che đậy được gì. Thiếu nữ đi xe gắn máy mà không mặc quần dài
chỉ có một miếng vải nhỏ xíu bằng bàn tay… Trai, gái chửi tục kinh
hoàng, mày tao chi tớ, đ.m (tiếng Bắc), đ.m. (tiếng Nam), mở miệng là
“đéo”…
Trời ạ! Chúng tôi chưa thấy cái văn hóa nào băng hoại như văn
hóa mà các bạn, dưới “sự chỉ đạo xuyên suốt của Đảng Cộng Sản Việt Nam,”
đang thể hiện trước cặp mắt quan sát của quốc tế, nhất là khi báo cáo
về các vụ phá thai dưới tuổi thành niên, Việt Nam đứng đầu trên thế
giới!
Thật ra, điều mà chúng tôi chua xót hơn hết, chưa phải là
những điều liên quan đến văn hóa, phong tục Việt Nam, mà là sự VÔ CẢM
của các bạn trước tình hình ĐẤT NƯỚC BỊ BÁN CHO TRUNG CỘNG, lịch sử Việt
Nam hơn 4000 năm gầy dựng sắp bị xóa sổ!
Chúng tôi biết rằng, dù
các bạn vô tâm, không quan tâm đến tình hình chính trị, nhưng ít nhất
các bạn cũng thấy trước mắt việc Trung Cộng chỉ đạo văn hóa, kinh tế,
chính trị của Việt Nam, cũng như các bạn đã thấy cả nước, dưới sự lãnh
đạo của một đảng tham nhũng từ trên xuống dưới, một đảng cướp ngày,
chuyên vơ vét tài sản nhân dân để tự nhét vào túi lãnh đạo, môt hệ thống
chính trị bất chấp thủ đoạn để giành giật chức chưởng, nếu cần thì thủ
tiêu nhau y như Mafia. Chỉ vì tiền bạc cướp của dân, lấy từ ngân khố
mênh mông mà họ nhắm mắt làm ngơ cho việc Trung Cộng cướp dần đất nước
mình, mà không cần dùng vũ lực như năm 1979 nữa. Đau đớn thay, trong khi
ấy, thì ở Hồng Kông, giới trẻ đang làm một cuộc cách mạng vĩ đại, bất
chấp tù đầy, bị bắt, bị giết, các bạn trẻ Hồng Kông vẫn như những con sư
tử đầy nhiệt huyết, gầm lên những tiếng hô “Tự do, Dân Chủ cho Hồng
Kông,” và lao vào hàng rào roi điện, súng đạn của Trung Cộng, đòi cho
được nền Tự Trị Hồng Kông, không chấp nhận sự lãnh đạo của Bắc Kinh.
Các bạn trẻ thân quý,
Nếu
các bạn bị nhà cầm quyền che mắt, bưng bít sự thật hiển nhiên là Trung
Cộng đang chiếm lĩnh dần nước Việt Nam yêu quý của chúng ta, chúng tôi
mong các bạn ngừng ăn chơi vài phút mà nhìn lại sự thực sau đây:
Trích
một bài báo của một trí thức trong nước: “Trung cộng hiện diện khắp
nơi, đến mức gần như ngành nghề nào cũng có mặt, từ kinh doanh hạ tầng
kỹ thuật khu công nghiệp ở Hải Phòng; kinh doanh bất động sản ở Tiền
Giang; sản xuất giày ở Đồng Nai; luyện-cán thép ở Thái Bình; sản xuất
tinh bột wolfram ở Quảng Ninh; linh kiện điện tử ở Đà Nẵng; ván ép ở
Long An; đến gia công in phun, đồ họa, sản phẩm quảng cáo, dịch vụ quảng
cáo ở Sài Gòn… nơi nào cũng thấy bàn tay người Trung cộng.”
Âm mưu
của người Trung cộng được gọi là chiến thuật “cắt lát salami”. Nghĩa là
họ sẽ không cùng lúc chiếm toàn bộ lãnh thổ của Việt Nam mà là “ăn mòn”
từng bộ phận, sau đó độc chiếm trọn vẹn, toàn bộ.
Kế hoạch “tích tiểu
thành đại” của Trung cộng gồm nhiều hành động nhỏ: từ việc thâu tóm và
biến các công ty Việt Nam thành công ty Trung cộng, tăng cường sự hiện
diện của người Trung cộng tại Việt Nam; cho tới việc đẩy mạnh đầu tư lớn
trên khắp đất nước, đặc biệt là khu vực Quảng Trị đến Thừa Thiên Huế –
nơi hẹp nhất theo chiều Đông-Tây của dải đất hình chữ S (bề rộng chỉ
khoảng 40km).
Các làng Trung Cộng mọc tại Việt Nam. Cuối năm 2015,
tại Đà Nẵng, hai cửa hàng do người Trung Cộng làm chủ thậm chí đã ngang
ngược “tuyên xưng chủ quyền” bằng cách không bán hàng cho người Việt.
Người Việt đang mất chủ quyền ngay trên chính mảnh đất quê hương mình?”
Các bạn trẻ thân quý,
Mời
các bạn đọc thêm bài báo này để biết là đảng Cộng Sản Việt Nam đã vì
quyền lợi riêng tư, cá nhân mà cam tâm bán đứng đất nước cho Trung Cộng:
Buồn
quá, phải không các bạn. Nhưng chưa buồn bằng một mai, khi các bạn lớn
lên, có gia đình, phải đưa con đi học Tiếng Tầu, làm căn cước Tầu, hát
tiếng Tầu tại các đám cưới. Con các bạn sẽ học lịch sử về quê mình như
sau: Việt Nam nguyên là một quận huyện của Trung Hoa, từ phía nam sông
Dương Tử, chạy xuống miền Nam, lập nghiệp.. và bây giờ trở về đất Mẹ…
Trời
ơi! Trần Quốc Toản mà sống lại chắc sẽ bóp thêm hàng chục trái cam.
Quang Trung Đại Đế sẽ nghiến răng, có thể râu tóc dựng ngược. Lý Thường
Kiệt sẽ phải sang sảng ngâm vang lời thơ:
Nam quốc sơn hà, Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư…
(Tạm dịch):
Nước Nam sông núi, vua Nam ở
Số Trời đã định tự ban sơ
Cớ sao người cả gan xâm lấn?
Nhất định rồi cái chết không chờ!
Chu Tất Tiến
(Tháng 10/2019)
Nguồn: viendongdaily.com
Nguồn: viendongdaily.com
Xin phép nhà văn Chu Tất Tiến cho copy lại bài này và post lên Face Book cá nhân với hy vọng: Càng thêm nhiều người đọc được
ReplyDelete