Bố tôi là cụ già đang sống trên tuổi trăm năm.
Cụ bình an ở cõi
trần 103 năm tính đến năm nay Quý Tỵ 2013. Con số tuổi thọ của Cụ tiếp
tục cao giống như lời chúc mọi người thường tặng nhau mỗi khi Tết đến,
xuân về.
Bố tôi vẫn ăn được, ngủ được nên gọi Cụ là "Tiên giáng
trần" theo như câu vè lưu truyền trong dân gian: "Ăn được ngủ được là
tiên, không ăn không ngủ mất tiền thêm lo..." nhưng thực tế, Cụ vẫn là
"người" nên chẳng thể nào tránh khỏi cái chân lý sinh lão bệnh... của
kiếp ba sinh. Một người già sống đến trăm tuổi nếu còn khỏe mạnh thì
cũng chẳng khác cỗ xe cũ là mấy! Động cơ hao mòn, lúc chạy lúc ngừng tùy
theo thời tiết nắng mưa... Bố tôi cũng đang bước qua chiếc cầu khổ đau
của bệnh tật và thường hay than thân trách phận: "Đoạn trường ai có qua
cầu mới hay!"
Sống trăm tuổi chắc chắn bệnh tật phải xếp hàng chờ
đợi, không nặng thì nhẹ... Có điều là ở đời, nếu ai may mắn ít bệnh nan
y lại hay tạo ra cảnh "Nhà giầu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột". Bố tôi
chẳng phải ngoại lệ! Mỗi khi trời buồn đổ mưa, cho dù thuốc men đầy đủ,
con cái cũng vẫn nghe tiếng Cụ rên rả rích như tiếng mưa rơi lộp bộp
trên mái nhà! Cụ không còn đủ sức tự chế để an hưởng phúc lợi mà trời
ban riêng cho mình ở tuổi "bách niên," có lẽ vì ít thấy cảnh khổ của kẻ
khác nên hay bực dọc với bất cứ bất an nhỏ bé nào đến với mình.
Quan
sát tuổi già của Bố, tôi nghiệm thấy một sự thật đơn giản là con người
ngoài số mệnh sẵn có, sống thọ và ít đau yếu còn nhờ vào sức mạnh miễn
nhiễm của cơ thể. Qua bao chu kỳ bốn mùa, hết xuân lại vào thu với dị
ứng, cảm cúm rình rập, Bố tôi chẳng lần nào chích ngừa mà vẫn khỏe, vi
khuẩn vô tình xâm nhập tấm thân già ấy cũng phải tàn lụi vì hợp chất
kháng thể. Mùa đông vừa qua, bệnh cúm hoành hành khắp các tiểu bang...
Tôi đến thăm vào một buổi trưa, bàng hoàng thấy Cụ lâm trọng bệnh. Cụ
ngồi ở "sofa", cặp mắt cá ươn lạc mất hồn, mê man nên không than thân
như thường lệ! Ói mửa trên người, nước mũi chẩy xuống áo quần, hơi thở
ngẹt vì đờm trong cổ làm cả nhà sợ hãi. Anh cả lên tiếng phiền hà em lơ
đãng quên chích ngừa cho Bố, em trách anh biết lo xa, thế mà lơ là chẳng
giúp? Bác sĩ khám bệnh và kê thuốc ho qua loa, ngạc nhiên chỉ một tuần
sau, Cụ bình phục rồi những lúc sảng khoái lại líu lo như chim xuân đang
về.
Rượu mạnh Cognac, Whisky... hết còn thích hợp với sức khỏe
của Cụ nhưng thỉnh thoảng ăn miếng thịt bò cơm Tây hay "seafood" cơm Tầu
thì vẫn nhâm nhi một ly vang đỏ. Bạn bè Cụ đa số đã ra người thiên cổ
chỉ còn vài ông bạn già tuổi kém gần thập niên hay một con giáp. Ở tiệm
ăn, có người nhận ra Cụ, vui mừng đến chào hỏi nhưng bẽ bàng vì Cụ dửng
dưng không còn nhớ kỷ niệm nào với họ...
Tiên sinh Tú Xương một
thời đã than, "Một trà, một rượu, một đàn bà. Ba cái lăng nhăng nó quấy
ta! Bỏ được thứ nào hay thứ đó..." Bố tôi thì chẳng muốn bỏ thứ nào cả
nhưng hoàn cảnh ở Mỹ bây giờ hấp dẫn chỉ còn mỗi mục "trà" nên đành phải
lấy cà phê, thuốc lá làm thú giải khuây. Ngồi buồn một mình, Cụ đốt
liên tu bất tận, một ngày một bao thuốc như chơi và phân trần khói thuốc
hút vào lại thổi ra như còi tầu, có nuốt vào phổi đâu mà sợ độc hại?
Nếu tôi cắt nghĩa về ảnh hưởng của khói thuốc đối với con cháu trong nhà
thì Cụ nghĩ tôi gây chuyện làm khó rồi lẳng lặng vào phòng đóng cửa
hút, khói bay mù mịt. Cụ uống cà phê đen có đường thay nước! Mỗi ngày
hai ba lần, tôi pha từng đợt để giữ mùi thơm và độ nóng rồi mang ra
"patio" chỗ Cụ ngồi cùng với vài điếu thuốc lá. Hút xong là hết cho ngày
hôm đó, mục đích hạn chế liều lượng và kiểm soát Cụ thì mới yên ổn sống
chung được...
Bữa ăn ngon lành nhất của Cụ là "phở gà phao câu"
hay "hủ tiú sa tế". Ăn "steak" thì có Norm s Restaurant trên đại lộ
Beach nhưng phải chờ thứ sáu đặc biệt có món súp "clam chowder" mà Cụ
thích! Nói chung, Cụ chỉ chuộng những món thuộc loại "kinh dị" chẳng hạn
sa tế có nước dừa kẻ thù của cao mỡ, "clam chowder" có "cream" mà người
Mỹ thường phải bỏ bớt % "fat" và cuối cùng là cái của quý "nhất phao
câu nhì đầu cánh" vì cục mỡ vàng ở đuôi con gà... Hôm nay Cụ đã ăn món
này thì mai ăn món kia. Đi không vững, phải dìu từng bước nhưng tính
thích đi chơi nên nếu biết sẽ được đến những nơi ấy thì bỗng nhiên Cụ
trở thành "em bé" dễ bảo. Do đó tôi thường dùng "chiêu" này để "dụ" Cụ
đi tắm, thay tã và quần áo vào buổi sáng đến chăm sóc.
"Cơm hàng,
cháo chợ" ăn quen đến nỗi, vừa đến cửa tiệm phở Quang Trung hay hủ tiếu
Triều Châu là đã nghe mấy cô cậu làm việc ở đấy kháo nhau ầm ĩ khi hai
cha con tôi khập khiễng bước vào: "Bố đến! Phao câu bánh tươi hành
trần..." Những người trẻ ấy, lứa tuổi cháu chắt của Cụ nhưng sống bên Mỹ
lâu năm, ít nhiều đã quên phép tắc thưa gởi đúng đắn nên chúng tôi chỉ
biết cười xòa, miễn sao vui cửa vui nhà và nếu vui cả bà con cửa tiệm
thì... càng vui hơn.
Hôm nào ngon miệng, Cụ có thể ăn hết tô phở
nhỏ, tay cầm từng miếng phao câu da vàng mỡ, nhai chậm rãi rồi lọc ra
cục xương nhỏ, cả thẩy là 7, 8 cái "đít" gà... có khi bùi béo quá, vô ý
Bố rớt cả hàm răng giả ra ngoài! Tôi nhìn quanh, lo cho những người ngồi
gần bàn mình, thấy cảnh ít thẩm mỹ này sợ họ ăn mất ngon nhưng chẳng ai
để ý và phiền trách một cụ già. Biết Bố còn thích ăn tiệm nên buổi trưa
nào gặp nhau, dù có vất vả tôi cũng coi như bổn phận, vui vẻ dắt Cụ
cùng đi.
Tuổi già xương yếu, đi đứng khó khăn nên Cụ ngồi nhiều
sinh ra chứng bệnh táo bón. Cằn nhằn mãi mà vẫn chưa tiêu, uống 2 viên
thuốc nhuận tràng "Bisacodyl" không thấm, tự động Cụ lấy thêm 3 viên
nữa... Kết quả là tiêu chẩy tung tóe từ phòng vệ sinh đến phòng ngủ và
mấy chị em tôi phải giặt giũ, dọn dẹp nửa ngày chưa xong!
Mặc dù
phải dắt Cụ từng bước vì lỡ té ngã thì khổ cả nhà nhưng mỗi khi thấy quý
bà đến gần hỏi thăm là Cụ tự ý chống gậy đứng một mình, tay đút túi
quần ra cái điều vẫn "ngon lành", còn "gân", độc lập, tự chủ không cần
ai. Trò chuyện qua loa, các bà thường hay ban tiếng khen vô thưởng vô
phạt, Bố tôi tức thì nhăn mặt đáp lễ với lời than thở: "Dạo này, yếu lắm
không khỏe!". Tuổi già đau nhức kinh niên, "ỉ ôi" mong đợi sự cảm thông
chia sẻ của quý bà.
Chuyện "lấy le" nhỏ như "con thỏ" ấy đôi
khi thành to trên đường phố xứ người, gây ra nhiều hiểu lầm với dân Mỹ
sẵn bản tính trọng đãi người già! Ở những chốn ăn chơi như Las Vegas,
Big Bear... Cụ muốn chống gậy khập khiễng đi một mình một phố, "complet"
"cravate" đầy đủ chỉ cần phong độ và dáng dấp "ngầu" thuở xưa nữa là
xong! Cứ "lê" một bước, Cụ lại đứng nhìn... Tôi cũng phải "lết" theo Cụ
canh chừng. Mỗi lần thấy Cụ chậm chạp quá! Tội nghiệp tôi lại gần khoác
tay, dắt Bố để cha con cùng đi bên nhau thủ thỉ cho ngày dài thêm ý
nghĩa thì Cụ đuổi thẳng thừng: "Đi, đi! Cứ đi trước đi! Ông để mặc
tôi..." nhưng đi trước là đi đâu? Thành ra hai cha con cứ đứng giữa
đường, kẻ trước người sau ngơ ngác lo cho nhau như đang diễn tuồng!
Khách bộ hành không quen cảnh tượng ấy, ái ngại nhìn hai người như muốn
hỏi: "Whats going on?". Cuối cùng, có ông Mỹ cả nể đến gần hỏi han thì
Cụ "nể cả" với nụ cười "ngoại giao" ròn tan, lịch sự líu lo "xổ" tiếng
"Phú lang xa" và lẽ dĩ nhiên, tiếng Mỹ tiếng Pháp loạn xạ, chẳng ai hiểu
ai rồi ngượng ngùng "Oui Monsieur", "Bye Bye" đường ai nấy đi! Lúc đó,
tôi chỉ thấy chán nản vì bất lực... Bố con đi chơi chẳng vui mà như mắc
nợ, hành tội nhau khổ sở. Tính tình như thế nên Cụ không bao giờ thích
ngồi xe lăn, lần nào mang xe đi cũng lại vác về ngoại trừ những chuyến
đi chơi xa, miễn cưỡng chẳng đặng đừng, Cụ mới chịu "lép vế" an tọa, chờ
người đẩy.
"Bách niên" sống lão thì nhân sinh lại quay về điểm
khởi đầu nên thân già co cụm trong tâm hồn trẻ thơ là chuyện thường
tình. Trời cho Cụ bản chất lạc quan, sức khỏe đặc biệt hơn người cho nên
cản trở lớn nhất của Bố tôi đối với gia đình là tính kiêu căng vẫn còn
sót ở tuổi già đang quay lại thời "tuổi thơ": giỏi nhất, kinh nghiệm
nhất, thông minh nhất, đội đá vá trời... chỉ vì cái tự cao "chủ nghĩa"
lẩm cẩm. Bề ngoài giao tế tỏ vẻ "trịch thượng" nhưng nếu tự vấn lòng,
khó ai biết sự thật Cụ nghĩ gì? Ai lỡ yêu thương, vồn vã chăm sóc thì Cụ
làm cao, "ăn hiếp" đến "tắt thở" rồi cuối cùng phải dùng đến "đòn phép"
mới được yên thân và ngược lại, đứa con nào thờ ơ, không để ý đến Cụ
cũng phải nghe phiền trách mỗi khi giáp mặt.
Bên cạnh Bố, tôi
thường nghe Cụ than, "Lạ nhỉ! Suốt đời, tôi có ăn ở tệ bạc với ai đâu mà
chúng nó đối xử như người dưng nước lã..." nhưng thực tế, từng ấy người
con mỗi đứa một tính giống như bàn tay có ngón dài ngón ngắn. Cụ nghĩ
đến "ngón ngắn" vì "thiếu thốn" nên ưu tiên lưu ý đứa "ghét" Cụ hoặc
chẳng may bị Cụ ghét, còn đứa thương ví như "ngón dài" đã "đầy đủ" thì
Cụ thờ ơ, ít để tâm suy nghĩ. Nói cho cùng, nếu ai lỡ "ghét" cũng do
tính tình khó khăn của Cụ vì mỗi lúc không đúng ý là Cụ la mắng và giận
hờn nên đa số chán nản, tránh xa phiền muộn do Cụ gây nên để tìm sự bình
yên cho riêng mình.
Bố tôi tuổi Thân đã qua hơn 8 lần con giáp!
Theo tử vi, bản tính tự cao, tự đại một phần do cái số cầm tinh con khỉ
(?). Xin lỗi người tuổi Thân... Tôi nêu ý nghĩ ấy bởi vì đôi lần muốn
tìm lại một nơi chốn cũ, Cụ ngồi trên xe vẫn dõng dạc chỉ đường cho tôi
nhưng đường nào thì cũng chỉ là bánh vẽ của một ký ức "mù mịt khói
sương"...
- "Đi lối này gần! Ông đi lối kia vòng co tam quốc, mất
thì giờ chẳng ăn thua mẹ gì, chán quá! Cứ theo tôi. Đấy đấy..." Nghe
theo cái "GPS" "cảm tính" kém chính xác của Bố, lái xe quẹo Đông sang
Tây, từ Nam lên Bắc loạn xạ cho nên lần nào xe cũng từ từ đi vào ngõ
cụt... Đến khi bí quá thì lại nghe Cụ "phán":
- "Quái lạ! Bây giờ nó sửa đường và xây cao ốc tối tân không còn nhận ra ất giáp gì nữa cả?".
Nhiều lúc tôi phát điên, trả lời Cụ:
-
"Bố ơi! Nhà mình có phước hay vô phước hả Bố? Người ta nói: con hơn cha
là nhà có phúc mà Bố cứ nhất định đòi giỏi hơn con thì gia đình mình
đến thời mạt rệp... à?"
Tuy nói thế, nhưng tôi hiểu mọi sự trên
đời đều là hình ảnh một đồng tiền hai mặt, úp và ngửa, có trái thì có
phải, cái "phải" nằm sẵn trong cái "trái"... Dù tuổi già "ba hoa", Cụ đã
tạo chút không khí ngang ngạnh đáng tiếc nhưng xét kỹ... lại vui vì đó
chính là giờ phút hạnh phúc mỗi lúc Bố con gặp nhau. Cụ khỏe mới đi
chơi, thể lực mạnh mới xông xáo bầy tỏ đôi ba chuyện "hoang tưởng" vu
vơ! So sánh còn thấy hạnh phúc hơn nhiều những lần khác, ốm đau Cụ nằm
một chỗ, co rúm im lìm trên giường thì gia đình còn khổ và lo âu đến
chừng nào!
Tính tình Bố tôi ở tuổi này thay đổi từng giờ, đang
vui đã giận và chưa giận đã cười. Vì thế sống gần Cụ, nên hiểu tâm trạng
ấy và đừng để "stress" họa vào thân. Đó là kinh nghiệm đáng ghi nhớ của
tôi vì lúc đầu chưa biết rõ hoàn cảnh, tôi đã trải qua giai đoạn thật
vất vả lao đao!
Dù sao, cảnh đời cô đơn của Bố cũng rất đáng
thương! Mọi sinh hoạt như ngừng lại từ lúc các bạn cố tri lần lượt ra đi
và Cụ tiếp tục sống trong tuổi già quên lãng. Ngày ngày, tuy có người
trông coi nhưng Cụ vẫn thân một mình, ngồi tự vấn sự đời vẩn vơ... Chờ
đợi mòn mỏi đứa con nào đoái thương thân già, thăm hỏi rồi dắt đi ăn
uống là một ngày vui ngắn ngủi vì dưới mắt Cụ thời gian hội ngộ luôn qua
nhanh. Giờ phút chia tay lần nào cũng nghẹn ngào! Tôi thường phải nói
dối Cụ đi làm "ca" đêm để về với vợ con và lại nghe câu hỏi quen thuộc:
"Mấy giờ về... để tôi đợi?". Bố hẹn con tái ngộ ngày mai nhưng ngày mai
nào ai biết sẽ đến hay không? Chẳng may có thể là lần cuối (?)! Hai Bố
con lặng nhìn nhau lưu luyến như bóng chiều ngập ngừng sắp trôi vào giữa
bóng đêm...
Ý thức ngày vĩnh biệt không tránh khỏi nên mấy năm
gần đây, tôi đã thu gọn đời sống để tận hưởng niềm vui mong manh bên
cạnh người Bố già. Tự nhủ lòng những ngày vui qua mau và giây phút cuối
đang đến gần! Cố gắng sống trọn yêu thương với đạo lý hôm nay để lòng
thản nhiên trước cảnh tử biệt sinh ly ngày mai... Nếu phải nghìn trùng
xa cách từ đây, Bố con sẽ nhìn nhau "an phận" không tiếc nuối như ngày
tiễn Mẹ ra đi.
Giống tôi lúc xưa còn bé, đi đâu bây giờ Bố cũng
muốn theo vì cuộc đời Cụ cô đơn, lẻ loi và chẳng còn nhiều ý nghĩa! Kỷ
niệm những mùa hè, Bố và tôi sống bên nhau trong ngôi nhà miền núi giữa
đồi thông... Quên sao được con đường chiều dạo quanh bờ hồ Big Bear,
chúng tôi dìu nhau đi giữa cảnh hoàng hôn, mặt hồ chiếu rọi tất cả bầu
trời nắng quái vàng cam mang chung ý nghĩa về tính vô thường của một
kiếp người: mới hôm nao Bố giúp con vào đời thế mà hôm nay, cả hai đã
già cùng sống trong một thành phố xa lạ miền cao nguyên, ảm đạm chẳng
khác gì cảnh chiều tắt nắng trên mặt hồ...
Những nơi chúng tôi đã
đi qua, khách thập phương thường tỏ sự ngạc nhiên về Cụ. Người Mỹ,
người Pháp, Nhật, Đại Hàn... đều ngừng lại thăm hỏi và ngưỡng mộ về lối
sống của Bố tôi vì ít ai ở tuổi "bách niên" mà còn lom khom đi lại, ăn
uống trên đường phố ở chốn phồn hoa đô hội. Ngày nào, nếu Quý vị thấy
một cụ già chống gậy, lưng còng, nắm tay một người trẻ đi vào một nhà
hàng trên đại lộ Bolsa thì nhiều phần chính là Bố tôi đó. "Sau này... sẽ
nhớ mãi những giờ phút này!" Đó là lời bà Bùi Bích Hà, một nhà tư vấn
tâm lý nổi tiếng của Việt Nam nói với tôi đã lâu.
Sống với Cụ
thân sinh thọ trăm tuổi, tôi lĩnh hội được nhiều điều hay để biết ơn và
sửa đổi. Sinh ra vào đầu thế kỷ 20 nên nhân sinh quan của Cụ nhiều phần
khác với thời đại hôm nay chẳng hạn quan điểm về hôn nhân, dân chủ hay
câu nói "nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản" đối với gia đình, xã
hội... Đã là người thì "nhân vô thập toàn" sẵn mang những khuyết điểm,
đáng quý là biết nhận ra mà tránh được. Cha con sinh ra cùng một dòng
giống nên bản chất hay tính tình là cái di sản "đồng lần"... Sống bên
cạnh Bố, tôi thường suy tư vai trò làm cha đối với các con tôi để tự sửa
đổi chẳng hạn tính nóng giận, lạc quan vô cớ và cố quên cái "ta" chấp
ngã... Tôi cảm ơn người di truyền sang gia đình tôi cái "gen" khỏe mạnh
"vượt thời gian và không gian", lòng trắc ẩn, tính vị tha mau quên và
một tâm hồn nghệ sĩ nặng tình dân tộc...
Suy ngẫm chân lý của
người xưa: "Anh em kiến giả nhất phận" đến khi sống chung với các đấng
sinh thành trời cho tuổi thọ, chúng ta còn nhận rõ một sự thật không mấy
vẻ vang! Anh chị em một nhà khi khôn lớn, tình nghĩa đổi thay bất
ngờ... Với cha mẹ già cần chăm sóc là một nhiệm vụ, vừa thiêng liêng vừa
khó khăn nên câu ca dao "Thức khuya mới biết đêm dài, ở lâu mới biết
lòng người thực hư" đã giúp hiểu rõ tính nết của từng người: có anh ích
kỷ, có chị lợi dụng, có em ỷ lại... hoặc người này tốt, kẻ kia xấu minh
bạch như ban ngày. Những lời rao giảng cao đẹp chẳng hạn: đoàn kết, vị
tha, công bằng bác ái... mãi mãi nằm yên trong sách vở. Con nào cũng yêu
thương cha mẹ nhưng qua miệng lưỡi thường bầy tỏ hơn 7 lần nên khi hành
động chỉ còn 3...
Thuở mới di cư sang Mỹ, cạnh nhà tôi có ông
hàng xóm tuổi trung niên khi xưa là đại úy cảnh sát. Qua lại thân thiết
nên chúng tôi mời ông sang dự bữa tiệc sinh nhật đứa con đầu lòng. Tình
cờ gặp bố tôi, ông nhớ đến bố ông, mừng tủi như sắp khóc rồi đứng giữa
nhà bếp, trước bàn ăn đông đủ mọi người, cảm động ông phát biểu:
-
"Anh chị may mắn quá! Ráng mà hưởng phúc đức... Bố tôi nếu còn sống mà
ngồi "i.." ngay giữa nhà này một bãi, tôi cũng vui sướng hốt chùi không
la lối hay than phiền lời nào..."
- "Vâng... giữa sàn "nhà" tôi
(!) và chỉ "một lần" thôi nên ông nói vậy!". Nghĩ cho vui nhưng không
nói ra vì tôi tin là ông đã trình bầy sự thật của lòng mình theo cảm
hứng vào thời điểm đó. Tiếc thay, sự việc sẽ mất tính "cao thượng" khi
thêm vào hai yếu tố: nhân bản và luận lý. Đây là trường hợp tiêu biểu
"nói dễ làm khó" bởi vì nếu mỗi lúc, mỗi ngày rồi mỗi tháng bố ông "hành
hạ" ông kiểu này thì ý kiến ấy sẽ không còn vững bền. Chẳng bao lâu,
vài năm sau đó, tôi không biết buồn hay vui khi nghe tin ông hàng xóm đã
sớm quy tiên và gặp lại bố ông ở cõi thiên đàng...
Mỗi tuần,
tôi lãnh phân vụ trông coi Bố tôi 2 buổi từ sáng đến chiều nên dù hưu
trí đã 2 năm nay, tôi cũng chưa dám phác họa một chuyến du lịch xa. Hôm
nay, xin ghi lại mẩu đối thoại ngắn như kỷ niệm của Bố con tôi qua câu
chuyện: "Một Ngày Với Tuổi Trăm Năm".
1.
- Chào Bố! Con mới "đi làm" về. Bây giờ 9 giờ rưỡi sáng, Cụ ngủ dậy hôm nay có khỏe không?
- Khỏe cái gì mà khỏe cơ chứ! Ông không biết à? Nó bảo tôi mặc quần áo để đi Sơn Tây, ra đây ngồi đợi mãi. Nó lừa... đi mất rồi!
-
Bố ơi! Bố phải để chị ấy "đi làm" chứ! Bố cứ đòi theo thì họ phải nói
dối... Nếu Bố muốn lúc nào cũng có bạn bên cạnh thì phải chấp nhận vào ở
trong viện dưỡng lão thôi! Hôm nay có con ở với Bố nè...
- Thôi thôi... đừng nói nữa, cảm ơn ông! Tôi biết các ông bà tốt với tôi lắm rồi! Cá mè một lứa... cả đám.
2.
- Hôm nay, Bố muốn ăn gì nào?
- Ăn gì cũng được! Ăn cho no chứ béo bở, ngon lành gì mà cứ hỏi mãi...
- Ok! Vậy thì bánh mì Cali hay bánh cuốn Tân Hồng Mai nào.
-
Bánh mì chỉ có ông ăn chứ tôi nhai sao được! Răng đâu mà nhai? Bánh
cuốn tôi ăn rồi... khô lắm! Tôi phải có cái gì lỏng... mới dễ tiêu.
- Thế tại sao Bố bảo ăn ở đâu cũng được? Vậy thì "phở gà phao câu" được không?
- Đâu cũng được! Phở gà ăn ở cái tiệm cũ kia! Tôi quen ở đó... Chỗ mới bây giờ làm tồi lắm...
- Lần trước Bố vừa khen, thế mà... lại chê rồi! Không sao... Bố muốn đi đâu mình đi đó.
3.
- Thôi bây giờ mình đi tắm, thay quần áo rồi Bố con đi ăn phở nhớ...
- Tôi vừa tắm xong! Đây này, áo quần vừa thay... mới cả! Có gì mà phải thay mãi thế?
- Mới tắm mà sao "khai" thế này? Bố không tắm thì mình không đi...
- Ông chờ tôi nhớ! Đừng đi như "con" kia...
- Con ở đây tắm cho Bố mà... Làm sao Bố tắm một mình được?
- Ông cẩn thận cái áo này của tôi... nó có tiền! Vô ý là hết cả... Sơn Tây.
- Đây! Con treo trước mặt cho Bố thấy... Không ai vào lấy... Thấy chưa? Yên tâm nhé!
- Không ai lấy! Hừ... Mất hết cả rồi mà ông còn nói... không ai lấy! Mất trâu rồi mới lo làm chuồng... Chán quá!
4.
- Sao Bố ăn phở gà hôm nay có ngon và no không?
- Ngon? Ăn mà không ngon thì ăn làm gì? Hỏi vớ vẩn, hừ... No! Đã ăn tiệm thì phải no chứ... lại còn đói à?
- Bây giờ cà phê nhá!
- Cà phê chứ còn gì nữa... Ông ngừng mua bao thuốc lá cái đã. Hết rồi!
- Còn mà! Con vẫn còn nửa bao nhưng Bố chỉ hút hai điếu thôi nhé!
- "Uẩy"! Cho bao nhiêu thì hút bấy nhiêu. Miễn có hút là được.
- Bây giờ vào nhà con pha cà phê, ngồi ngoài "patio" uống cà phê hút thuốc. Ấy... Bố đi đâu vậy?
-
Tôi ghi số xe để ngày mai khi cần tôi "gọi" cho ông chứ nếu không lại
đói... chẳng có đứa nào chở đi ăn. Viết cho tôi số... May mà có ông
thương thân già này nên còn giúp đỡ tôi.
- Bố lộn rồi! Số téléphone chứ không phải số xe. Vào nhà con ghi cho...
5.
- Sao Bố buồn vậy? Ngủ một giấc trưa đi... cho khỏe.
-
Tôi thấy đời vô nghĩa, không muốn sống nữa! Phiền hết con cái... Hôm
qua, xin nó hai viên thuốc, bảo uống rồi mai không dậy nữa... thế rồi
chắc liều lượng nhẹ quá, chẳng ăn thua mẹ gì! Sáng nay vẫn chưa chết...
- Thế Bố còn muốn đi Sơn Tây không?
-
Muốn lắm chứ! Chỉ có 2 tiếng ngồi xe lửa là đến nơi mà không đứa nào nó
dắt đi. Con với cái... Khổ cái thân già này! Nó hứa nhăng hứa cuội
nhưng tôi có cách... "Moa" bàn với "toa" chuyện quan trọng này nhớ!
"Moa" cần 2 ngàn để đi về Sơn Tây. Đến nơi rồi "moa" sẽ trả lại.
- "Toa" trả "moa" bằng cách nào?
-
Mấy bữa nay, "moa" nghĩ ra cách kiếm tiền rồi! "Moa" về Sơn Tây mở lớp
dậy tiếng Pháp cho người ta học... Thế nào cũng có nhiều "sìn".
- Bây giờ tiếng Anh chứ có ai nói tiếng Pháp nữa đâu Bố ơi là Bố!
- Thế thì tôi về Hà Nội... lại làm giây thép Bưu Điện vậy.
- Bố già lụ khụ... đi không vững! Ai còn muốn mướn Bố.
- Già? Hừ... Đói thì cũng phải cong đít mà làm chứ ai nuôi?
6.
-
Nếu có ai dắt Bố về Sơn Tây thì con mới cho Bố mượn tiền. Bố không đi
một mình được! Hơn nữa đi xe lửa không bao giờ đến! Bố phải đi máy bay,
Bố quên rồi à?
- Sao lại không được! Xưa nay tôi vẫn một mình chứ
hai mình bao giờ? Đi xe lửa mà lại... Hừ... Ai bảo ông thế! Người ta
vẫn đi hàng ngày mà nói láo... Chỉ nói láo là giỏi! Hay là ông không
muốn cho tôi mượn tiền nên ông nói nhăng nói quậy? Thôi... Tôi hiểu ông
rồi! Thân già này chẳng còn nhờ cậy ai được. Con với cái... Đồ mất dậy!
- Ấy chết, sao Bố lại nói con thế! Chán thật...
- Ông chán tôi từ lâu rồi chứ có phải bây giờ đâu?
- Thôi con đi làm nhớ!
- Vâng! Ông đi... Mấy giờ về?
- Con không về nữa vì Bố chửi con rồi...
- Tôi chửi ông hồi nào? Ông chửi tôi thì có! Chỉ giỏi ăn hiếp người già!
Bố
tôi nói thế rồi quên ngay và ngày mai câu chuyện lại tiếp tục với những
cuộc đối thoại vui buồn không dứt! Có tính mau quên và chẳng coi ai là
kẻ thù nên vì thế Cụ sống lâu chăng? Dù sự ăn uống chút phần khả quan
nhưng tinh thần của Bố tôi cũng đã suy sụp nhiều so với năm ngoái! Chân
đi không vững và đầu óc hoang tưởng, vui buồn bất thường... Như đã nói ở
phần trên, người già không mắc phải bệnh này cũng mang chứng bệnh kia.
Thuốc men chỉ đỡ mà không chữa lành.
Bố "đi" mãi và tôi cũng mong
Cụ quên "về" với Mẹ tôi nhưng thực tâm, ai cũng biết rằng tất cả chuyện
đời đều phân chia sẵn ranh giới nên mỗi khi ra ngoài giới hạn đã định,
chúng ta đều có cái giá phải trả! Người xưa vẫn thường nói: "Bách tuế vị
kỳ" mà...
Bố tôi và các con của Cụ đang chia sẻ hạnh phúc và khó
nhọc, mỗi ngày một khổ hơn vì thế người nhiều kẻ ít tặng Cụ thời giờ và
tình thương để mong Cụ hưởng những mùa xuân êm đềm còn lại trong đời.
Qua
kinh nghiệm "Một Ngày Với Tuổi Trăm Năm" vừa trình bầy, thực tâm tôi
không muốn sống trường thọ đến tuổi "bách niên" để phải trả giá dù nhẹ
hay nặng bởi vì sự việc đó chắc chắn sẽ liên hệ đến các con và người
thân của tôi sau này... khổ đau sẽ nhiều hơn hạnh phúc! Tuy nhiên, muốn
là một chuyện, không ai trong chúng ta tránh khỏi số mệnh đã an bài...
Cuối cùng, liệu chúng ta còn nên chúc nhau câu "Bách niên giai lão" mỗi khi xuân về nữa không?
Cao Đắc Vinh
No comments:
Post a Comment