Trên đất Mỹ,
ngoại trừ các sinh viên Việt Nam đã đi du học, còn lại
đại đa số chúng ta đều là dân đi tị nạn
chính trị.
Không ít thì nhiều,
trong những
ngày đầu
tiên mới
hội nhập vào xã hội
văn mình nầy,
chúng ta cũng gặp
phải những khó khăn trong cuộc sống
gọi là "nhập gia tùy tục." Mọi người đều
trải qua hoặc ít nhất cũng chứng
kiến những hoàn cảnh
đổi đời rất
éo le, ngoài sức
tưởng tượng.
Trường hợp của tôi, ngay từ khi chân ướt chân ráo, "khố rách áo ôm," tập tễnh bước lên đất Phi Luật Tân vào đầu tháng 5 năm 1975 lúc đã 26 tuổi đời. Tôi có thể được phân loại là thành phần "tứ cố vô thân, tứ bề nhão nhéc:" chỉ có thân một mình và một thằng em trai 16 tuổi đi theo, "trên răng dưới dép" không có đến một bộ quần aó thứ hai để thay đổi, và trong túi không có "25 Cents" để cạo gió khi ốm đau. Nhiều lúc tôi đã phải dở khóc dở cười; thứ nhất vì hoàn cảnh chia cách gia đình ở Việt Nam, thứ hai là điều kiện kinh tế của hiện tại và tương lai đen thui thủi trong khi khả năng về Anh ngữ của tôi rất khiêm nhường - nói chuyện với Mỹ phải ra dấu rất mỏi tay; thêm vào đó, sự ngỡ ngàng, lo âu và bàng hoàng về thân phận lưu vong trên đất khách quê người. Về vấn đề sinh hoạt, chung đụng xã hội [socialized] với dân tị nạn cùng hoàn cảnh với nhau cũng không làm tôi phấn khởi thêm chút nào cả. Thật ra còn làm tôi ưu tư hơn là đằng khác!
Bỗng nhiên, ở trong trại tị nạn, người ngồi bên cạnh tôi trong nhà ăn tập thể, hoặc lớp học Anh ngữ sinh tồn vào buổi tối, hoặc đứng trong hàng làm thủ tục giấy tờ đi định cư; người mà tôi phải tiếp xúc và nói chuyện hàng ngày không phải là người thân bằng quyến thuộc trong gia đình, không phải là bạn bè, không phải là đồng nghiệp mà có thể là một cựu Đại tá Chỉ huy trưởng Hải quân, đầy oai quyền, hoặc một anh ăn mày, chẳng có gì cả, thường cầm cái "lon" tới ăn xin tại cái bàn mà tôi vẫn ngồi ở tiệm hủ tíu Thanh Xuân Sài Gòn ngày trước [ở gần nước mía và khô bò đu đủ Viễn Đông Sài Gòn cũ.]
Ngạc nhiên lớn nhất của tôi ở Phi Luật Tân là tôi gặp lại tên du đãng khét tiếng nhất trong xóm tôi. Tên hắn là Thành [không phải tên thật,] hắn là em của một người bạn thời niên thiếu của tôi, lúc còn cởi truồng tắm mưa ở quê nhà. Trước năm 1975, hắn đi đủ các thứ lính rồi đào ngũ: từ lính Nhảy Dù, đến Biệt động quân, đến TQLC... và chuyên nghiệp sống bằng nghề buôn bán "xì ke," "quái xế [ăn trộm xe Honda,]" cướp cạn và ăn hàng không trả tiền.
Vào tết nguyên đán năm 1972, tên Thành vào một tiệm tạp hoá trong xóm mua một chai "cognac" (và dĩ nhiên hắn không trả tiền!) Vì giá tiền chai rượu tây rất cao cho nên chủ tiệm và thằng con trai lớn [tên này cũng là một tay du đảng lọai cắc ké] giằng co, gây gỗ với hắn. Chuyện khó có tưởng tưuợng là hắn mở chốt và tung một trái lựu đạn vào trong tiệm. Kết quả là chủ tiệm, vợ và 2 đứa con tổng công 4 người chết ngay trong tiệm. Hắn bị bắt và đi tù ở khám Chí Hòa. Trời đất thiên địa ơi! Tôi gặp và nhận ra hắn khi hắn đang thất thểu lang thang như chó mất chủ ở trại tị nạn Phi Luật Tận: đầu cạo trọc, ghẻ lở đầy mình, mắt lừ đừ như cá ươn vì đang lên cơn ghiền mà không có thuốc! Thành có hai người bạn đồng hành xâm mình xâm mẩy xanh lè và dung nhan cũng giống "sát nhân" như hắn. Tôi gỉa vờ thân mật, dùng cái giọng đàn anh [vì tôi là bạn chơi với anh hắn ngày trước] hỏi rằng:
- Ủa, anh tưởng
chú đang nằm
bóc mấy
chục cuốn lịch
ở khám Chí Hòa"
Hắn lễ phép trả lời:
- Thưa
anh, ngày
30 tháng
tư, "người ta" mở cửa "thành La Mã" [tên mà dân anh chị gọi khám Chí Hòa] cho mạnh ai nấy
đi. Em và hai thằng
bạn chạy thẳng
ra bến
Bạch Đằng, nhảy
lên tàu buôn và chạy
qua đây (Phi Luật
Tân.)
Hắn còn tiết
lộ với tôi một
cái bí mật
thật động trời:
- Trên tàu chạy
qua đây, em "chôm" được 3 lạng
vàng.
Tôi vờ
vĩnh như
thể chuyện đó có gì là quan trọng đâu! Nói nửa đùa nửa thật:
- Thôi chú bán bớt
một hai lạng đi, lấy
tiền mua cho "đàn anh" một bộ quần
áo để
khi ra khỏi
trại anh có quần áo mà mặc cho nó đỡ tủi.
Sự trả lời
của hắn tương
tự như là một mẩu đối
thoại mà tôi đã đọc trong chuyện "Bố Già" đã được dịch từ
cuốn "Godfather" và đã phát
hành ở Sài
Gòn trước
ngày 30 tháng 4 năm 1975:
- Không được
anh ạ!
Vàng này em đem qua Mỹ mới bán để lấy
tiền mua "đồ chơi (nói
nôm na là mua súng
đạn!)
Rồi thay vì bán vàng giúp đỡ "đàn anh" một bộ quần
áo, Thành tự
xin cống
hiến cho tôi một cái "bảo vệ an ninh cá nhân" miễn phí:
- Ở trại này, nếu
anh ghét đứa
nào thì nói cho em biết.
Tối em sẽ "lụi"
nó.
Bố bảo tôi cũng không dám nhận sự
giúp đỡ
"thành thật
và quí hoá" này!!!
Rồi thời gian và cuộc đời trôi qua thật nhanh chóng như cuốn băng nhựa "video" được quay tới cho nhanh. Tôi được chuyển từ Phi Luật Tận sang trại tị nạn ở "Guam," sau đó tới trại tị nạn "Camp Pendleton" ở California. Tôi nghe người quen nói là Thành cũng qua Mỹ và đi định cư ở Tiểu Bang Florida gì đó không rõ. Tôi không có lý do gì cần phải quan tâm và liên lạc với hắn.
Vào tháng 9 năm 1975, tôi và thằng em trai được "sì pông so (sponsored)" và đi định cư tại tiểu bang New Mexico. Vì sinh kế, quá khổ cực mà vẫn không đủ sống qua các công việc lao động tay chân như đào mương, rửa chén, dọn bàn, bán săng, tôi và thằng em trai tiếp tục lưu lạc qua thêm vài tiểu bang nữa, và cuối cùng định cư tại San Diego California vào giữa năm 1976.
Khoảng năm 1978 tình cờ (sau 1975, cuộc đời đầy rẫy các sự tình cờ!) tôi gặp lại Thành ở San Diego trong một bãi đậu xe. Đi từ ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác. Bây giờ đây, tôi thấy Thành với dáng dấp trắng trẻo bảnh bao. Đầu tóc chải tươm tất. Áo trắng bỏ trong quần đen ủi gọn ghẽ thẳng hàng. Thành trông thong thả như cậu ấm con nhà giàu. Ăn nói thì nhỏ nhẹ nhã nhặn. Sau khi chào hỏi qua loa, Thành nói với tôi là:
- Em đang học năm thứ 3 tại trường
"California State University at Long Beach" với chuyên khoa Điện tử!
Thay vì nói chuyện
về mua súng, cướp bóc..v.v.. Thành cho biết trong hơn một năm nữa
hắn sẽ là "Electronic Engineer" chuyên về "Electronic Circuit Designing." Trong thời gian đó (1978) tôi mang tiếng là đã tốt nghiệp Kỹ Sư ở Việt Nam mà vẫn
còn là một
người rửa chén đĩa tòan thời gian ở
nhà hàng ("fulltime Dishwasher").
Kể từ ngày đặt chân lên đất Mỹ từ tháng 9 năm 1975 đến hết năm 1978 tôi hoàn toàn chưa có đi học một ngày, một giờ nào trong trường học cả. Cứ lúi húi rửa chén kiếm sống và để dành dụm chút tiền còm gởi về Việt Nam (qua ngả Pháp lúc bấy giờ) cho mẹ gìa và một bầy em thơ tạm sống vất vưởng cho qua ngày tháng!
Nghe Thành nói, tôi cảm thấy mí mắt tôi có cái gì ướt ướt; không biết đó là nước mắt của chính mình đã ứa ra từ hồi nào mà không biết; hay chỉ là nước đái của mấy con chim hải âu đang bay là đà kiếm thức ăn ở phía trên mấy cây cột đèn ở bãi đậu xe.
Không bao lâu sau đó, trong một dịp
đi ghé qua San Jose, tôi gặp lại
vợ chồng một
ông thầy
cũ hồi
tôi con đi học ở Saigon mà tôi rất quí mến. Hồi
đó, tôi kính nể
thầy hết chỗ
nói vì ngoài cái kiến
thức chuyên môn giảng dạy của
thầy, thầy ăn nói hoạt bát tiếu
lâm không chịu
được. Tôi đã rất nhiều lần ước ao được trở
thành một
công dân giống
như thầy khi tôi trưởng thành. Thầy trò tay bắt mặt
mừng. Sau màn hỏi thăm rối rít về cuộc
hành trình của
mỗi người từ
ngày rời Việt Nam cho đến lúc gặp nhau ở
San Jose này, thầy
hỏi tôi:
- Thể
bây giờ
em đang làm gì để sống"
Thú thật
lâu lắm
rồi tôi mới có dip được
trình bầy
cái "resume" vừa mới cập nhật
của tôi:
- Thưa
thầy em đang rửa chén "fulltime" cho 2 nhà
hàng: một
Tầu một Mỹ.
Thầy tôi ngạc nhiên hỏi:
- Sao em lại
phải rửa chén tới
2 nhà hàng"
Tôi trả lời chua chát:
- Thưa
thầy, vì em "làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm, làm thêm chủ nhật" làm một chỗ với lương tối
thiểu sống không nổi
cho nên em phải
làm 2 chỗ,
"fulltime" 80 tiếng một
tuần, làm cả thứ bẩy
và chủ
nhật. Thế còn thầy
và cô hiện
đang làm gì"
Vẫn cái máu tiếu lâm ngày nào, ông thầy trả lời:
- Hai vợ
chồng thầy đều
làm nghề
điện tử cả.
Thầy là Tách [technician] còn Cô là Ly
[assembly.] Sống
cũng tạm
được.
Thật nản, ông thầy
giỏi đáng kính, nay phải làm nghề "Tách với Ly." Đời đã thay đổi bao nhiêu rồi"
Có lần tôi đi làm và ghé lại ăn trưa tại một tiệm Phở ở phố Tầu (Chinatown), Los Angeles. Lúc đó đã quá trưa nên tiệm rất vắng khách. Tôi kiếm chuyện hỏi thăm chuyện một bác dọn bàn đầu đã ngả mầu muối tiêu và có dáng dấp rút rè cho qua giờ.
Sau khi qua vài hằng
tâm sự,
tôi mới
được biết bác mới
đến Mỹ qua diện "HO"
và trước
năm 1975 bác là một
sĩ quan cấp
Tá thuộc
Lực Lượng Biệt
Kích Dù (Liên Đoàn 81 Delta.) Tôi không cầm được nước
mắt khi nhìn một chiến sĩ từng
vào sinh ra tử,
đã đóng góp mồ
hôi, xương
máu của chính mình cho đại nghĩa, cho màu cờ sắc
áo trong những
ngày binh lửa.
Bây giờ
đây, phần
thưởng của ở
cuối cuộc đời
là công việc
dọn chén dĩa và lau bàn cho những người khách hàng ngạo mạn
nhìn người
đồng hương làm
việc tầm thường
với con mắt nhỏ
bé!
*
Hôm nay là ngày 4th July. Tôi ngồi nghĩ ngợi
vẩn vơ về sự đổi thay của
cuộc đời sau gần
32 năm qua. Vị cựu Đại Tá Chỉ
Huy Trưởng
Căn Cứ Hải Quân ngày nào, bây giờ có thể là đã về hưu sau bao năm làm thợ cắt cỏ cho vườn
nhà của
bạn, hoặc là một
thợ điện tử
mà người
"xếp"
[supervisor] là một
anh cựu
Hạ sĩ. Thành bây giờ có thể là một
xếp lớn ở
trong một Công
ty điện
tử nào đó hay có thể hắn đang là chủ nhân ông của một
công nghiệp
nào đó. Không chừng
hắn đã có con tốt nghiệp Bác Sĩ hay Dược Sĩ rồi"
Khi nghĩ đến Thành, tôi không thể không nghĩ đến anh chàng ăn mày tại tiệm hủ tíu Thanh Xuân Sài gòn ngày xưa mà tôi đã gặp ở trại trị nạn ở Phi Luật Tân. Biết đâu anh ăn mày ấy bây giờ đang là một Bác Sĩ hay Dược Sĩ nào đó trên đất Mỹ" Cũng có thể anh ăn mày đó hiện là một chuyên gia kinh tế đang chỉ dẫn dân Việt và Mỹ cách làm giàu, cách trở thành triệu phú mau chóng" Có thể anh ăn mày đó là một loại như anh chàng "Tom Vu" của các chương trình "infocommercial" đã chỉ dẫn khán thính giả TV cách mua bán địa ốc để trở thành Triệu Phú chỉ trong một thời gian ngắn"
Tôi có ông anh hiện còn đang sống ở Việt Nam. Trước 30 tháng 4 năm 1975 ông làm nghề thầy giáo dạy trung học. Sau năm 1975 ông làm đủ các nghề lặt vặt từ khuân vác, đến lãnh "bia" đi giao các quán cóc và cũng vài lần cố gắng tìm cơ hội để trở lại công việc dạy học. Nhưng với nghề dạy học, anh kiếm không đủ tiền để nuôi vợ con. Nhận xét và thắc mắc của anh về người Việt tị nạn ở Mỹ về thăm quê nhà là:
- Tại sao những người Việt
về thăm quê nhà từ Mỹ đều
toàn là Bác Sĩ, Dược
Sĩ và Kỹ Sư không vây"
Không có ai làm
thợ hay cu li sao" Bộ Mỹ nó ngu làm hả"
Câu trả lời của tôi là:
- Chắc
chắn là người Mỹ
không ngu rồi.
Nếu ngu, thì làm sao xứ Mỹ giầu
có như vậy.
Nếu họ ngu thì làm sao họ lên mặt trăng được. Dân Việt tại Mỹ có nhiều Bác Sĩ, Dược Sĩ và Kỹ Sư nhưng không phải mọi người đều là Bác Sĩ, Dược Sĩ và Kỹ Sư. Ở Mỹ cũng có rất nhiều người Việt làm thợ và làm cu li. Nhưng họ không tiện nói sự thật vì các lý do cá nhân riêng của họ. Ngoài ra anh phải để ý các danh xưng. Ở Mỹ người công nhân thay dầu cho các máy chiên gà tại các tiệm bán gà quay (KFC Kentucky Fried Chicken) hoặc công nhân đổ rác cho thành phố đôi khi cũng được gọi là Kỹ Sư (engineer, sanitation engineer") Thường thường thì người nào về Việt nam mà ở lâu hơn 2 tuần lễ thì đó là cư sĩ [thất nghiệp ở nhà ("unemployed") chứ không phải là Kỹ Sư.
Ông anh tôi đầu đã bạc, răng đã rụng gần hết mà vẫn gởi thơ xin trợ giúp tiền để anh mua một chiếc xe xích lô đạp. Đạp xích lô mà sống thong thả hơn là làm nghề thầy giáo ở Việt Nam. Thật chua xót! Thay đổi, cách mạng gì mà mà kỳ cục vậy!
Để an ủi mọi
người thân quen đã và đang là nạn nhân của sự đổi
đời cay nghiệt, tôi thường nói là "mọi người đều
có số cả." Còn số mạng của
bạn sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 ra
sao“
Trần Văn Giang
No comments:
Post a Comment