Nói tới
chuyện Nhân Quả có khi người ta cho đó là “quê mùa” giống như chuyện
“Rắn Báo Oán” chẳng hạn. Thế nhưng Luật Nhân Quả lại là định luật bất biến
chi phối sự tồn vong của khoa học. Nếu mai đây khí Hydrogen và khí Oxygen hợp lại
mà không thành nước thì khoa học xụp đổ, cuộc sống con người và thiên nhiên đảo
lộn hòan tòan. Luật Nhân Quả (Cause and Effect Law) chi phối mọi họat động của
con người, từng giờ , từng phút, từng sát na nhưng con người không thèm để ý.
Chỉ khi hậu quả xảy đến người ta mới chịu tin. Chẳng hạn một cậu
thanh niên gia nhập băng đảng, trộm cướp rồi vào tù. Trong tù cậu hối hận suy nghĩ.
Cái chuyện ngồi tù ngày hôm nay chẳng phải tình cờ mà có hoặc do Thần Linh làm
ra. Nguyên do, nguyên nhân hay cái Nhân của nó bắt nguồn từ lúc cậu không nghe
lời cha mẹ, thầy cô, chơi bời lêu
lổng. Từ chơi bời lêu lổng
cho nên có dịp (có duyên) gần gũi với
băng đảng, du đãng, trộm cướp, xã
hội đen. Từ chuyện gia nhập băng đảng du đãng đưa tới việc làm phi pháp, bất
chính. Việc làm phi pháp, bất chính đưa đến tù tội. Ngày hôm nay, dù cậu có ăn
năn, hối hận thì cũng quá muộn màng. Muộn màng ở đây có nghĩa là cậu không thể
thay đổi cái Quả - tức là bản án tù, hoặc cảnh tù tội đang diễn ra sờ sờ trước
mắt. Cậu phải nhận lãnh cái Quả do việc mình làm. Tuy nhiên sự hối cải, sự ăn
năn, sám hối lại rất tốt đẹp và không có gì muộn màng nếu nhìn về tương lai. Giả
sử cậu thanh niên thật sự hối hận và không muốn sau này cuộc đời u ám nữa. Cậu
bắt đầu hiểu sơ sơ về Luật Nhân Quả tức là sẽ không gieo
nhân xấu nữa. Muốn gieo nhân lành thì không gì bằng không làm việc xấu hoặc
làm việc tốt lành. Trong hòan cảnh tù tội, việc làm tốt lành có thể là:
Tuân thủ mọi luật lệ của trại giam, giữ gìn hạnh kiểm tốt. Không kết bè, kết đảng
trong tù để tranh giành một chút lợi lộc, thanh tóan lẫn nhau. Tham gia các
chương trình huấn nghệ để sau này có một nghề nghiệp chân chính để sinh sống
(Chánh Nghiệp). Xin phép giám thị trại giam đem sách vở, kinh Phật vào trau giồi
thêm vì cuộc sống tù tội cách ly với thế giới bên ngòai khiến người tù trở nên
lạc hậu. Nếu đêm đêm ngồi Thiền, quán tưởng được thì càng tốt. Trong những lúc
đêm khuya vắng lặng hãy quán xét về những việc mình làm trong quá khứ xem có thật
sự là những việc đúng đắn không? Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng bi quan, tiêu cực,
hủy họai thân thể. Luôn luôn quán tưởng rằng “vạn vật vô thường”
cho nên cái cảnh tù tội ngày hôm nay cũng là vô thường, tạm bợ. Rồi ngày mai
đây sẽ là một ngày mới. Ngày mới có tốt đẹp hay không là tùy nơi ta.
Rồi cậu có thể hình dung tới cha già, mẹ yếu, gia đình anh chị em đang ray rứt
khổ đau vì đứa con, người cha, người chồng, người anh, đứa em đang trong vòng
tù tội. Rồi quán tưởng tới bạn bè cũng đang mong ngóng mình trở về với thế giới
an lành. Rồi nguyện rằng trong ngày trở về, cậu sẽ ôm cha mẹ khóc rồi hứa từ
đây sẽ tu chỉnh lại, sẽ làm ăn chân chính, sẽ không ngại khó ngại khổ, sẽ cố gắng
vươn lên với đời để đền đáp công ơn dưỡng dục.
Đấy là câu chuyện cậu
thanh niên hư hỏng, còn chuyện hâm nóng địa cầu thì
sao? Hơn 100 năm nay, do nhu cầu sản xuất đại quy mô, vừa để tiêu thụ, vừa để
xuất cảng, các nhà máy cứ “ung dung” nhả khói lên trời và tưởng
như chẳng gây hậu quả gì. Có ngờ đâu khí CO2 bốc lên đã làm cho lớp Ozone – có
nhiệm vụ che chở trái đất bởi hơi nóng của mặt trời, mỏng đi. Hậu quả là trái đất
nóng dần. Nơi thì lụt lội, nơi thì biến thành sa mạc. Trong tương lại một số
hòn đảo sẽ vĩnh viễn chìm xuống mặt biển. Rồi còn nhiều tai họa nữa mà các khoa
học gia chưa khám phá hết. Nhân lọai thấy cái Quả hiện lù lù trước
mắt bèn cuống cuồng họp nhau ở Copenhagen (Đan Mạch) từ ngày 7-18/12/2009 để
tìm phương giải quyết. Nhưng liệu những cam kết có được tôn trọng không? Hay lại
tiếp tục tạo nghiệp, gieo Nhân tức là tiếp tục nhả khói lên trời? Chuyên địa cầu
hâm nóng ngày hôm nay lại thêm một bằng chứng hùng hồn cho thấy sự tồn vong của
trái đất, sinh mệnh của trái đất là do con người quyết định chứ chẳng phải do
Thần Linh Tối Thượng nào cả. Dầu sao thì sự “ăn năn hối lỗi” (ở đây là ý
thức của nhân lọai) dù muộn màng nhưng “có còn hơn không” giống
như sự ăn năn của cậu thanh niên nói ở trên.
Thưa quý bạn. Nếu hiểu
được như thế, nếu nhìn được như thế thì Luật Nhân Quả có gì gọi là “quê mùa”
? Có gì là mê tín dị đoan? Hiểu Luật Nhân Quả sẽ giúp chúng ta sống chừng mực,
làm chuyện đúng đắn trong cuộc sống. Không tạo khổ đau cho chính mình. Không tạo
khổ đau cho người, tạo sự an lành cho thế giới, như thế gọi là sống với tâm hồn
cao thượng. Nếu mọi người, mọi nhà đều thực hành Luật Nhân Quả họăc biết sợ
Nhân Quả thì thế giới này biến thành một Cung Trời mà chẳng cần phải bôn ba tìm
kiếm Thiên Đường ở đâu khác.
Trong suốt 45 năm thuyết
pháp độ sinh, giáo hóa đệ tử, Đức Phật nói rất nhiều về Nhân Quả, đặc biệt tại
pháp hội Linh Sơn. Trong pháp hội này, Đức Phật đã nói chi tiết hơn về Nhân Quả
không ngòai mục đích nhắc nhở để chúng ta:
-Giúp đỡ kẻ nghèo túng.
-Kính trọng người cô quả, cô độc
-Không gian dâm với vợ người
-Không buông lung khinh rẻ chồng mình
-Không quên ơn phụ nghĩa
-Làm hết bổn phận trong việc giảng dạy, chỉ dẫn, cố vấn kẻ khác
-Không ác khẩu, mắng nhiếc, chửi rủa cha mẹ mình
-Không làm nghề trộm cướp
-Không quỵt nợ
-Không phỉnh gạt, dụ dỗ người khác
-Không làm ác
-Không âm mưu hại người
-Không buôn gian bán lận, cân non, cân thiếu, giả vờ quên rồi tính
cao giá
-Không ghen tị, dèm pha
-Không làm ai phải mất danh dự, tủi nhục.
-Không giết hại bừa bãi các lòai vật.
-Cúng dường chư tăng/ni để quý vị có phương tiện sinh sống và cũng
là dịp bày tỏ tấm lòng tôn kính đạo đức, tôn kính kẻ hy sinh cả đời mình cho lý
tưởng cao cả.
Xét cho kỹ, đây là những
lời giảng dạy thiết thực trong đời sống chứ không phải chuyện “trên trời
dưới biển”, ban bố phép mầu, khấn vái cầu nguyện vu vơ. Dưới đây chúng
ta sẽ bàn thêm về Luật Nhân Quả.
1) Việc mình làm là Nhân ( Nguyên Nhân), kết quả gây ra gọi là
Quả (Hậu Quả). Quả có quả tốt, quả xấu.
-Trèo cao là Nhân, ngã đau là qủa.
-Học hành chăm chỉ là Nhân, thi đậu là Quả.
-Hành thiền là Nhân, an tĩnh tâm hồn là Quả.
-Tu là Nhân, giải thóat là Quả.
-Giết người là Nhân, bị người ta trả thù, hoặc bị giết hại là Quả.
-Nói dối là Nhân, người ta không còn tin tưởng mình nữa (bad
credit) là Quả.
-Ham muốn là Nhân, bị khổ đau, dày vò vì lòng ham muốn là Quả.
-Yêu si mê là Nhân, phát điên phát cuồng rồi tự tử chết khi thất vọng
là Quả.
-Phù thủy luyện âm binh để làm phép thuật là Nhân, lụy âm
binh – tức không còn kiểm sóat được âm binh nữa, để âm binh làm loạn hoặc
quật lại mình là Quả.
-Mắng chửi người ta là Nhân, bị người ta chửi lại, hoặc đi thưa kiện
bị tù hoặc phải bồi thừơng là Quả.
-Lộng giả (dùng thủ đọan tuyên truyền lừa mị để cho người ta tin)
gọi là Nhân. Anh em, bà con, bạn bè, quyến thuộc, tín đồ, dân chúng của mình tưởng
đó là sự thực (Lộng Giả Thành Chân). Sau này mình nói ngược lại hoặc thú nhận
mình nói dối người ta sẽ mắng chửi mình và cho là đồ gian dối, thậm chí có khi
giết hại vì cho mình bất lương, đó là Quả.
-Ăn mặn là Nhân, khát nước là Quả.
-Tranh ảnh, báo chí, truyền hình, Internet phổ biến dâm ô là Nhân,
trẻ con mang bầu, phá thai, hung bạo, bắt cóc, hãm hiếp phụ nữ là Quả.
-Phim ảnh bạo lực là Nhân, đem súng vào trường bắn giết bạn bè
thày cô, đem súng vào công sở, chỗ làm, bắn giết đồng nghiệp là Quả.
-Tham vọng bành trướng, chạy đua vũ trang là Nhân, chiến tranh là
Quả.
-Phá rừng là Nhân. Lụt lội là Quả.
-Nhả khói lên trời, thải thán khí, phá hủy môi trường là Nhân, quả
đất nóng dần rồi từ từ biến thành sa mạc là Quả.
-Đánh cá bừa bãi là Nhân. Cá bị diệt chủng là Quả.
-Không nghe lời cha mẹ, thầy cô là Nhân. Bỏ học, chơi bời lêu lổng,
xì ke ma túy, du đãng phá làng phá xóm rồi cuối cùng vào tù là Quả.
-Cha mẹ khắc nghiệt là Nhân. Con cái bỏ đi là Quả.
-Nuông chiều con cái là Nhân. Con cái hư hỏng là Quả.
-Dạy tín đồ giáo điều cuồng tín. Tín đồ hung dữ, gây bất ổn xã hội,
xung đột với các tôn giáo khác là Quả.
-Chi tiêu bừa bãi là Nhân, thiếu hụt, nợ nần là Quả.
-Thi ân, bố đức là Nhân, tiếng thơm để đời cho con cháu là Quả.
2) Nhân có nhiều nguyên nhân gộp lại.
Ví dụ:
-Lười biếng+ u tối khiến thi rớt
-Báo chí + tranh ảnh dâm ô+ tự do phóng túng đưa tới nạn thiếu
niên mang bầu, bắt cóc hãm hiếp phụ nữ diễn ra hằng ngày như ở Hoa Kỳ. Tại
Thái Lan, người ta làm thống kê cho thấy phần lớn các cô gái bị bắt cóc, hãm hiếp
là vì mặc váy ngắn khiêu gợi quá mức.
-Nghèo túng + giao du với băng đảng đưa tới trộm cướp.
3) Một Nhân nhưng có nhiều Quả:
Ví dụ:
- Gian dối khi bị phát giác đưa tới quả báo là xấu hổ, mất
uy tín, không còn làm ăn được nữa, công ty đổ vỡ, sự nghiệp tiêu
tan v.v..
3) Quả sinh ra rồi lại thành Nhân sinh ra Quả mới.
Ví dụ:
- Giáo điều cực đoan + giáo sĩ cuồng tín đẻ ra tín đồ cuồng tín. Từ
tín đồ cuồng tín đưa đến việc giết hại lẫn nhau, giết hại, khủng bố tín đồ các
tôn giáo khác. Từ đó đưa đến thù hận. Từ thù hận lại đưa đến giết chóc khủng bố.
Càng giết chóc khủng bố lại càng cuồng tín, giáo điều. Thế là chuỗi Nhân-Quả
kết chặt lại không sao thóat ra được và luân hồi, quay đảo kiếp
này sang kiếp khác trong cái trục gọi là Vô Minh.
- Giáo dục tốt lành, tôn giáo Từ Bi sản sinh ra thiện tri thức.
Thiện tri thức vừa cứu đời vừa hoằng dương tư tưởng tốt lành. Thuấn nhuần tư tưởng
tốt lành lại sản sinh ra Thiện Tri Thức. Thiện tri thức lại củng cố và phát huy
giáo dục tốt lành. Chuỗi nhân quả cứ như thế mà tiếp nối liền liền không dứt,
kiếp này sang kiếp khác. Do đó khi tư tưởng tốt lành bị hủy diệt thì trái đất
này cũng bị hủy diệt theo do gian ác và tham vọng cuồng điên lên ngôi thống trị.
4) Có khi Quả đến liền, có khi phải đợi một thời gian:
- Trồng bầu, trồng bí vài tháng là có bầu bí ăn.
- Trồng nhãn, trồng xòai phải vài năm mới có quả.
- Một vụ án mạng, do may mắn, do nhiều nhân duyên yếu tố mà phát
giác ngay ra thủ phạm và đưa thủ phạm ra tòa xét xử.
- Nhiều vụ án mạng, nhiều vụ thủ tiêu người mờ ám phải nhiều năm
sau mới khám phá ra thủ phạm.
- Song cũng có nhiều vụ không sao tìm ra thủ phạm. Dù không tìm ra
thủ phạm nhưng hồ sơ của nhà hữu trách đã ghi chép và lưu giữ sự kiện giết người
đó.
5) Câu hỏi hóc búa cuối cùng phải trả lời: “Tại sao bao
nhiêu kẻ làm tội ác tày trời mà vẫn sống khơi khơi, chẳng chịu quả báo gì cả?”
Chúng ta phải công nhận rằng có những tổ chức, cá nhân gây tội ác kinh thiên động
địa với nhân lọai nhưng nó vẫn chưa bị trừng phạt, chưa bị “trả quả”. Vì
sao vậy? Lịch sử nhân lọai đã từng chứng tỏ rằng không phải con người chỉ đứng
lên bảo vệ lẽ phải, bảo vệ chính nghĩa, nhiều khi con người cũng còn liều chết
để bảo vệ tội ác khi họ bị lừa dối và tưởng tội ác đó là thánh thiện. Những tổ
chức, những cá nhân tạo ra tội ác như vậy thế lực của họ rất lớn. Họ có khả
năng mua chuộc báo chí, truyền thông tuyên truyền lừa mị, liên kết với các thế
lực quốc tế hùng mạnh để khỏa lấp tội lỗi. Họ có khả năng trả thù tất cả những
ai dám nói lên sự thực về tổ chức của họ. Thế nhưng ngày hôm nay do tư tưởng tiến
bộ, một số thiện tri thức đã dũng mãnh đứng lên tố cáo tội ác của những tổ chức
và những cá nhân này. Dù họ chưa bị “trả quả” nhưng Nhân tội
lỗi đã nằm sẵn ở đó, nằm trong trí nhớ, nằm trong lương tâm của nhân lọai.
Rất tiếc đời sống của chúng ta quá ngắn ngủi, không đủ dài để chứng kiến “ngày
tàn” của những con người và tổ chức gian ác này. Nếu đời sống của chúng ta
“đủ dài” chúng ta sẽ có dịp chứng kiến ngày “trả quả” của họ.
6) Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả:
Khi đã hiểu Luật Nhân Quả rồi thì sợ không dám làm điều
bất thiện
chứ đừng nói tới làm điều ác. Bồ Tát là bậc đại trí,
nhìn xa trông rộng mà lại tu Thánh Đạo cho nên rất sợ gieo nhân. Còn hàng
chúng sinh
như chúng ta coi thường Luật Nhân Quả
cho nên “rất thích” gieo nhân. Khi quả xảy đến hối hận
cũng quá muộn màng. Một vài thí dụ sau đây cho thấy thế nào là “gieo nhân”.
Gặp một cô gái đẹp/một chàng trai đẹp, động tâm, nói lời bóng gió như vậy gọi
là “gieo nhân”, thế nào cũng mơ mộng rồi có ngày “cá mắc câu”. Thấy sì-ke ma túy
hút thử chơi thôi, tức là đã “gieo nhân” thế nào cũng có ngày dính vào nghiện
ngập. Thấy của cải của người ta sinh lòng tham, như vậy gọi là
“gieo nhân” thế nào cũng có ngày tìm cách cướp bóc,
chiếm đoạt. Thấy chuyện đời, bàn tán, mỉa mai chơi như vậy gọi là “gieo nhân”, thế
nào cũng có ngày bị vạ miệng, gây thù chuốc oán. Đem bài bạc về nhà chơi,
đem gia đình
con cái viếng Casino giải trí, thế nào trong số con cái cũng có
đứa “Cửa
nhà bán hết tra chân vào cùm.”
Tôi
có một kỷ niệm gặp gỡ một vụ “gieo nhân” cười ra nước mắt như sau: Tại một trường
trung học đệ nhất cấp (Middle School) ở California mà tôi phục vụ,
có một nữ sinh Việt Nam, lớp 8 mới 13 tuổi. Cô bé thường xuyên
trốn học và hút xì-ke ma túy. Vì thường xuyên
bỏ học, không theo kịp chương trình cho nên bà giáo nhờ tôi kèm và
giảng thêm bài cho em. Nhìn cô bé tôi thương cảm vì cô bé ngoan, thông minh
và chịu khó
nghe giảng bài.
Tôi nói, “Con
à, con thông
minh và xinh xắn như thế này, thế nào con
cũng có một tương lai vô cùng tốt đẹp.
Con ráng đi học và đừng làm cái gì bậy bạ nghe con.” Tôi không biết cô bé
có xúc động
gì với lời khuyên của tôi không. Nhân dịp
này nhà trường cũng cho mời phụ huynh lại để thông báo. Trong lúc chờ đợi phiên họp với
ông phó hiệu trưởng, tôi hỏi mẹ cô bé, tuổi chừng 40, “Em làm nghề gì vậy?” Người mẹ
đáp, “Dạ,
em mở quán cà-phê.” Tôi hỏi tiếp, “Cà-phê tên gì vậy em?” Người mẹ
nói, “Cà-phê
Quên Đời!” (2) Nghe thế tôi buột miệng kêu lên, “Trời đất quỷ thần ơi!
Thiếu gì tên đẹp như Cà-phê Ban Mai, Cà-Phê Nắng Mới, Cà-phê Vui v.v.. sao em
không đặt mà chọn cái tên Cà-phê Quên Đời?” Nghe phê bình
vậy, người đàn bà nhìn tôi không nói gì. Có thể cô ta hối hận
vì con cái hư hỏng, nhưng cũng có thể là, “ Trời ơi! Cái ông thầy này ở Mỹ sao lạc hậu quá!
Chọn những cái tên như thế thì quán cà-phê làm sao sống được.” Quả thật
vậy! Nếu quý vị tới Thành Phố Tacoma Tiểu Bang Washington, Nam hoặc Bắc Cali
như Los Angeles, Westminster hoặc San Jose quý vị sẽ thấy những quán cà-phê Việt Nam
với đèn mờ mờ, bồi bàn bưng cà-phê là những cô gái trẻ, đi giày cao gót, ăn mặc
hở hang (sexy) quá mức và được quảng cáo công khai
trên báo. Sở cảnh sát địa phương rất bực bội với những quán cà-phê này vì nó còn
là nơi lén lút tiêu thụ xì-ke ma túy.
Nhưng thành phố lại cho mở, vì thương mại phát triển, thành phố thu được
nhiều thuế. Khách hàng thường trực của những quán này là thanh niên
độc thân,
hoặc gia đình
đổ vỡ, thảng hoặc cũng thấy một vài ông già đầu bạc. Họ tới uống
cà-phê, ngắm nghía “ rửa mắt” hoặc tán dóc (tán gẫu) với mấy cô hầu bàn,
hoặc coi truyền hình rồi cá độ, nhất là các trận đấu bóng bầu dục (Football). Họ
cho tiền “típ” hay ” pour bois” rất nhiều. Cứ thử tưởng tượng với một
khung cảnh mờ mờ, ảo ảo “quyến rũ” như thế, một cô bé học sinh
ngây thơ, một ngày nào đó vì mẹ bận, thay mẹ ngồi ở quầy tính tiền, sẽ thấy những
gì và sẽ nghĩ như thế nào? Với cái Nhân xấu như thế thì cô bé có hư hỏng cũng
là chuyện đương nhiên thôi. Nghĩ thật đáng thương.
Vậy
các bạn trẻ ở Việt Nam đừng tưởng Mỹ không có Luật Nhân Quả. Đừng tưởng
Luật Nhân Quả
chỉ ứng dụng
cho các xứ nghèo như Việt Nam, Lào, Kampuchia, Miến Điện…chứ ở Mỹ,
Úc, Âu Châu thì chẳng có Nhân-Quả gì hết. Đừng nghĩ vậy. Thống kê của Bộ Tư Pháp
năm 2002 cho biết con số tù nhân bị giam
giữ tại các nhà tù Tiểu Bang và Liên Bang Hoa Kỳ đã vượt quá
2 triệu người - con số cao nhất trong lịch sử lập quốc. Còn tại Tiểu Bang
Victoria, Úc Châu, số nữ tù nhân gốc Việt đông đảo nhất, chiếm 16% trong tổng số
312 người. Trồng cần
sa, gian
lận trợ cấp, buôn bán ma túy,
và nhất là ham mê cờ bạc đã là những lý do
khiến những người phụ nữ này phải vào tù. (Thời Báo Online)
Thưa
các bạn, vì cuộc sống và vì “ đắm nhiễm trần cấu” mà con người
đã gây Nhân, tạo Nghiệp một cách “ngay tình”mà không hề hay biết. Chúng ta
tự “gieo
nhân xấu” để gây khổ lụy cho gia đình, bạn bè, làng xóm, xã hội
và đất nước chứ chẳng có Thần Linh (God) nào can dự
vào đây. Khi Quả vụt tới thì cuống cuồng cầu nguyện
van vái Thần Linh cứu giúp. Nếu Thần Linh
có thật, có một chút hiểu biết và Thần Linh nói được chắc chắn
đã quát mắng, “Ngươi
tự gây ra tai
họa thì ngày hôm ngươi phải nhận lãnh hậu quả. Giả sử ta
có khả năng cứu giúp nhà ngươi thì tại sao ta không hóa phép để cả thế giới này
không bao giờ có khổ đau để cho ta đỡ mệt? Khổ đau do chính các ngươi tạo ra.
Ta thì
giờ đâu, từng giây, từng phút tạo ra hàng vạn, hàng vạn thứ khổ đau?
Thôi đừng nói chuyện ba lơn nữa!”
Vậy nếu không
muốn “gieo nhân”, ngoài việc ý thức về Luật Nhân Quả,
hành giả
lúc nào cũng phải giữ gìn “Chánh Niệm” không để Tâm
mình buông thả mông lung như “Ngựa phi ngoài đồng. Khỉ leo trên cành”. Hành giả luôn luôn ở trong trạng thái cảnh giác,
giống như Lão Tử nói rằng phải luôn luôn ý thức
như mình đang đi trên nước sông nước đóng băng. Nếu cảnh giác
được thì gọi là Định. Nói khác đi, biết mà không nói, thấy mà không bình phẩm,
nghe mà không khen chê, không động tâm, đó là trạng thái
“Đối cảnh
vô
tâm” của Sơ Tổ Trúc Lâm Trần Nhân Tông.
Đối cảnh
mà vô
tâm thì chẳng “gieo nhân” gì hết. Nếu có “gieo nhân” thì gieo
nhân lành chứ không phải nhân xấu. Khi không “gieo nhân” nữa thì không có Quả.
Không Nhân - Quả thì Luân Hồi chấm dứt.
Không gieo nhân, không tạo ác nghiệp, an nhiên tự tại
là cảnh giới
của Chư Phật và Chư Vị Bồ Tát vậy.
Kết Luận:
Dù bạn có coi thường Luật
Nhân Quả, dù bạn không tin Luật Nhân Quả, dù bạn phủ nhận Luật Nhân Quả nhưng
không bao giờ bạn thóat khỏi Luật Nhân Quả. Làm ác sẽ gặp ác (Ác Giả
Ác Báo) dù bạn có chạy trốn lên cung trời nào, thế giới nào, dù Thần Linh Tối
Thượng nào có che chở cho bạn cũng không được. Thi hành luật pháp, truy tố kẻ
phạm pháp ra trước pháp đình là ứng dụng Luật Nhân Quả. Thế giới hiện nay vẫn
tiếp tục truy lùng những tòng phạm giết người hàng lọat trong các lò sát sinh
thời Đức Quốc Xã ra trước Tòa Án Quốc Tế, cho dù kẻ đó đã thay đổi quốc tịch,
thay đổi tên họ, cho dù có kẻ ngày nay đã già yếu nhưng vẫn phải điệu ra trước
tòa để “trả quả”. Có nhìn thấy, có hiểu được như thế mới thấy Luật Nhân
Quả thật đáng sợ. Hệ thống luật pháp, tòa án để trừng trị kẻ có tội là sự ứng dụng
hiển nhiên của Luật Nhân Quả. Nếu không có luật pháp, không có tòa án để trừng
trị kẻ có tội thì thế giới này sẽ biến thành thế giới của lòai muôn thú, tức là
làm ác mà không bị trừng phạt gì cả. Để tạm thay cho lời kết luận không
gì bằng trích dẫn ở đây lời nhận xét của Tỳ Kheo Thích Chơn Quảng trong cuốn
sách Luận Về Nhân Quả xuất bản ở trong nước năm 1988 và tái bản ở
Hoa Kỳ năm 2551 (Phật Lịch) tức năm 2007 (Tây Lịch) nơi trang 11 viết như sau “
Luật Nhân Quả là nền đạo đức, công bằng hơn mọi nền đạo đức nào khác và
chính Luật Nhân Quả cũng chính là lương tri của nhân lọai.” Và
lời phát biểu của Bà Christa Bentendieder, pháp danh
Agganyani - Tổng Thư Ký Liên Đoàn Phật Tử
Đức Quốc: “Đạo Phật chính là quy luật tự nhiên của
trí
tuệ, đó là Luật Nhân Quả.” (Buddhism
as the natural law of the mind, the law of cause and effect.)
Đào Văn Bình
(Trích
sách Đạo Phật: Đất Nước, Cuộc Sống và Tâm Linh xb năm 2017 phát hành trên
Amazon)
No comments:
Post a Comment