Pages

Monday, February 28, 2022

Tôi Là Người Nước Nào ?! - Đỗ Chiêu Đức

Dĩ nhiên, tôi là Đỗ Chiêu Đức, được sanh ra ở xã Thường Thạnh và lớn lên ở xã Thường Thạnh Đông, chợ vườn chồm hổm ở Cái Chanh, 5 giờ sáng nhóm đến khoảng 9-10 giờ sáng thì tan chợ. Cái Chanh cách Thị Trấn Cái Răng khoảng 5 cây số đường đất với cầu ván đóng đinh cũng có, mà cầu tre lắt lẻo cũng nhiều, như câu hát ru em mà tôi thường nghe :

Ví dầu cầu ván đóng đinh,

Cầu tre lắt lẻo gập ghình khó đi....

Nên mặc dù là người Việt gốc Hoa (Triều Châu), tôi chỉ biết gọi Cha Mẹ Anh Chị bằng Pá Má Hia Chế và các từ thông dụng như Ăn cơm, ăn cháo là " Chìa bừng, chìa múi..." ra, thì toàn bộ sinh hoạt gia đình đều bằng tiếng Việt của Nam kỳ Lục Tỉnh. 7 tuổi vào trường làng học lớp Đồng Ấu, học đánh vần với quyển Con Gà Con Chó, với các thành ngữ sau khi đã qua vần ngược là : 

* Dùi đánh đục, đục đánh săng.

* Ách giữa đàng , mang vào cổ.

* Ăn bữa giỗ, lổ bữa cày.

* Đặng buồng nầy, xây buồng nọ.

* Ăn thì có, ó thì không...


Tôi lại nổi tiếng đánh Cờ Nhào giỏi nhất đám con nít ở Cái Chanh. Một hôm, có Bác Ba ở xóm Ông Cò Nhỏ nghe tiếng tôi tìm đến đánh thử, Bác ghìm với tôi chừng nửa tiếng đồng hồ, rồi cũng bị tôi lừa thế nhào đôi một cái, bác chỉ còn có 8 con cờ, đang tìm cách gở gạt, đi lầm một nước, tôi lại được dịp nhào ba, còn có 5 con cờ thua là cái chắc. Bác Ba xô bàn cờ đứng dậy, xoa đầu tôi và khen : " Con Tùa Hia thông minh thiệt !". Tôi nổi tiếng " thông minh" từ đó ! 10 tuổi ( 1958) ra chợ Cái Răng học chữ Hoa, cậu tôi mới dạy cho tôi đánh cờ Tướng, và câu chuyện bắt đầu từ đây...


Trước 10 tuổi, lớn lên và học chữ Việt ở xã Thường Thạnh Đông, chợ Cái Chanh. Tôi là một đứa bé nông thôn nhà quê Việt Nam thuần túy. Khi ra đến Thị Trấn Cái Răng học chữ Hoa ở Trường Tiểu học Tân Triều của người Hoa sáng lập, tôi mới thấy được chiếc xe hơi Traction chạy đưa khách từ Cái Răng đi Cần Thơ, phố xá nhà lầu hai ba từng, và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là một hôm đang trên đường đi tới trường, thì có mấy đứa nhỏ cũng đi học ở một trường Việt gần đó, chỉ trỏ và nói rằng : Mấy đứa "Ba Tàu" giàu hơn mình, đi học phải mang giày, còn mình thì đi chân không thôi ! Tôi không biết "Ba Tàu" là gì, nhưng rồi cũng phải biết, vì 2 tiếng "Ba Tàu" nầy theo tôi suốt thời gian niên thiếu, như khi chuyển sang học luyện thi bằng Tiểu Học ba tháng, lớp tôi 11 đứa đậu được 10 đứa, thì các bạn ở trường Việt lại khen : Mấy đứa "Ba Tàu" nầy giỏi thiệt. Một tháng sau, tôi đậu luôn vào Đệ Thất của trường Trung học Phan Thanh Giản Cần Thơ, thì lại nghe : Cái thằng "Ba Tàu" đó giỏi qúa ! Hai năm sau (1964), tôi đi thi ẩu ... và đậu luôn bằng Trung Học Đệ Nhấp Cấp. Mấy anh học Đệ Tứ thi rớt lại mĩa mai một cách thán phục : Cái thằng "Ba Tàu" đó mới học Đệ Lục mà, sao mà đậu bằng Trung Học được ?!

 

16 tuổi (1964), Tôi và ông bạn Liêu Chương Cầu lên Chợ Lớn làm lao công trong trường Phước Đức ở số 226 đường Khổng Tử (nay là trường Trần Bội Cơ). Chợ Lớn là nơi kinh doanh buôn bán của người Quảng Đông, cả người Việt vào Chợ Lớn buôn bán cũng biết nói tiếng Quảng Đông. Tôi là người Tiều Châu, tiếng Tiều còn nói không rành, làm sao biết tiếng Quảng Đông mà nói. Tôi và ông bạn Cầu chỉ lỏm bỏm được vài câu Quan Thoại cà chật cà vuột, nên nhiều khi văn phòng hoặc thầy cô giáo sai biểu hoặc nhờ cậy điều gì, phải nói tới nói lui mấy lần hoặc phải ra dấu thì mới hiểu được, nên các thầy bà đó gọi chúng tôi là "Ón Nàm Chẩy 安南仔" (tiếng Quảng Đông có nghĩa là "Thằng An Nam"). Và không chỉ ở trong trường, đi mua đồ, hay đi ăn cơm ở các sạp cơm bình dân, vì đang tập nói tiếng Quảng Đông nên phát âm không chuẩn, họ vẫn gọi chúng tôi là "Ón Nàm Chẩy" như thường.

50 tuổi (1998), định cư ở Mỹ, rồi phải chạy theo cuộc sống ở đây, đâu có thời giờ để mà đi học tiếng Anh. 56 tuổi (2004) nhập quốc tịch Mỹ, nhưng nói chuyện với Mỹ vẫn "mõi tay" như thường ! Và mấy người Mỹ làm chung ở trường học vẫn gọi tôi bằng Vietnamese mặc dù tôi đã là công dân Hoa Kỳ rồi, nghĩ có tức không ?! Nhưng nếu nói mình là người Mỹ, thì mình có nói rành tiếng Mỹ đâu mà câu mâu !? Nhưng, đây cũng là một điều bất công rất tự nhiên trên nước Mỹ : Người Đức, Người Ý, Người Pháp, người Anh... nói chung là người da trắng, khi nhập tịch Mỹ là thành ngay Mỹ Trắng. Người Châu Phi bất kể nước nào, nhập tịch Mỹ, thì thành Mỹ Đen. Nhưng người "da vàng mũi tẹt" nhập tịch Mỹ, không có ai gọi là "Mỹ Vàng" cả ! Ngay cả người da vàng với nhau, gặp nhau cũng hỏi : where do you come from ?( Bạn từ đâu đến đây ?) Ý muốn hỏi, bạn là người đến từ Đài Loan, Nhựt Bổn, Việt Nam, Đại Hàn, Phi Luật Tân...

Dưới 10 tuổi ở Cái Chanh, tôi là em bé quê Việt Nam, khi ra đến chợ Cái Răng thì thành "Ba Tàu", lên đến Chợ Lớn thì lại thành "Ón Nàm Chẩy". Qua đến Mỹ, mặc dù đã nhập tịch rồi vẫn bị gọi là Vietnamese !!! Việt Nam chê, gọi tôi là "Ba Tàu", nhưng họ chưa chắc đã giỏi tiếng Việt bằng tôi. Cũng như Tàu chê tôi, gọi tôi là "Thằng An Nam", nhưng họ cũng đâu có giỏi tiếng Tàu bằng tôi đâu ! Chỉ có Mỹ chê, gọi tôi là Vietnamese thì tôi chịu, vì tôi nói tiếng Mỹ rất " mõi tay". Rốt cuộc, Đỗ Chiêu Đức là người gì đây ?!

Nhờ các tiền bối, thân hữu "xử" dùm xem, Đỗ Chiêu Đức là người nước nào ? ( Chinese, Vietnamese or American ?)

Nay kính,

Đỗ Chiêu Đức

TB: Hỏi chơi thôi ! Chớ tôi là người Việt Nam chính hiệu mà ! Sanh ra và lớn lên ở VN, nơi chôn nhau cắt rún là VN, mồ mả ông bà tổ tiên ở VN, cha mẹ còn ở VN, anh em con cháu còn ở VN ... Chỉ có cái "gốc Hoa" mà thôi ! Mà đã là "gốc" thì mình đâu có chọn lựa được ! Qua Mỹ 20 năm (1998-2018) tôi không có về thăm "gốc" lần nào cả, vì có biết ai bên đó đâu mà "thăm", có thăm thì cũng có ai biết mình là ai đâu mà "viếng"! Nhưng, tôi lại về VN đến 10 lần, cứ chắc mót 2 năm đủ tiền mua vé máy bay là vợ chồng tôi lại bay về VN thăm Cha Mẹ, em út, con cháu và bà con cô bác .... Đặc biệt năm 2013 về VN đến 2 lần vì Ba tôi mất ... Không phải chỉ riêng tôi, mà tất cả người Việt gốc Hoa đều như thế cả ! Về thăm Trung Quốc chỉ là để du lịch khi dư dả, còn về thăm thân nhân ở VN mới là chánh ...

Người Hoa ở VN cho con cái học tiếng Hoa vì sợ mất gốc, cũng giống như người Việt Nam chúng ta hiện nay ở Mỹ cho con cái học tiếng Việt Nam cũng chỉ vì sợ mất gốc mà thôi ! 

Hỡi ôi ! Buồn thay cho " Cái thứ Ba Tàu !"

 

Đỗ Chiêu Đức

3 comments:

  1. Đọc bài viết dí dỏm, thực tế và dễ thương của ông Đỗ Đức Chiêu tôi rất cảm động và nể phục ông về sự biết ơn của ông với nước và dân Việt đúng theo tình thần :”Ăn cây nào, rào cây nấy”, chính miền đất Phương Nam đầy tình người luôn coi : “Anh em bốn bể một nhà.-Người dưng khác họ mới là anh em” .
    Chính người Việt gốc Hoa đã giúp cho miền Nam thịnh vượng, trù phú qua lối sống chăm chỉ, cần kiệm và nhiều sáng kiến v..v…mà người Việt Nam cần học hỏi từ người Việt gốc Hoa .
    Tôi, gia đình, họ hàng của tôi cũng đã được người Việt sống ở miền Nam, Việt Nam thương yêu giúp đỡ 101% từ năm 1954 cho đến khi gia đình tôi định cư ở Hoa Kỳ vào ngày 1 tháng 5 năm 1975. Tôi vẫn còn nhớ lúc còn học Tiểu Học có một Bà Cụ tóc hơi bạc, nhưng Bà rất hiền lành, đẹp đẽ như trong nhạc phẩm Trường Ca Mẹ Việt Nam do Nhạc Sỹ Phạm Duy sáng tác có câu:”Mẹ Việt Nam không son, không phấn …..” ngày ngày ngồi bán ở ngôi chợ nhỏ đầu làng những gói nhỏ Bánh Tai Mèo cho đám học sinh tụi tôi, rồi một hôm tôi vẫn ngừng lại mua bằng một đồng bạc Việt Nam (thời mà đồng bạc có thể xé làm đôi) thay vì đưa một gói thì Bà Cụ lại đưa sáu gói và Bà Cụ nói :”Má lấy một đồng và tặng thêm năm gói cho con ăn chóng lớn, chịu khó học giỏi má mừng nghe nheng con” , tôi cảm động và cám ơn Bà Cụ, nhưng sau lần đó thì không thấy Bà Cụ đến bán Bánh Tai Mèo nữa , tôi hỏi mọi người thì được biết Bà Cụ và gia đình đã đổi đi xa .
    Tôi và gia đình luôn luôn biết ơn miền Nam, Việt Nam nơi đầy áp tình người , luôn luôn lấy tình thương làm phương châm hành động .
    T.V.B

    ReplyDelete
  2. Nêú ban suy nghi trong dâù bàng tiêng Viêt, còn thích an com vói mám (ruôc, cá, tôm... ) thì ban là nguói Viêt 100% rùi
    Nhu tôi dây ông tô tiên Là Nguyên Triêu (da cùng vói cu Luu Thân´lac vô Bông Lai ) sau dó con cháu các cu di dân sang VN thì là dân Mít thôi

    ReplyDelete
  3. Đỗ Chiêu ĐứcMarch 2, 2022 at 1:06 PM

    Cám ơn hai bạn đã đọc bài và góp ý.
    Đây là một trong những bài viết "Đôi Điều Tâm Sự" của Đỗ Chiêu Đức gởi cho bạn bè đồng môn và các em học sinh "đọc chơi lấy thảo" . Không ngờ được các bạn có Web site đăng lên cho mọi người cùng đọc, như trên trang mạng "https://hoainiemtayninh.blogspot.com/", cũng có bạn đã comment như thế nầy :
    TUAN TRAN ANH 12:16 19 tháng 9, 2018
    Được.
    Bài viết thể hiện khiếu hài hước cố hữu của tác giả.
    Bài viết còn nêu lên vấn đề tương lai - mang tính toàn cầu.
    Rồi sẽ đến lúc con chíp cấy trong tay mọi người, ngoài mã số định danh, thì còn lại quốc tịch và quốc gia sẽ là; NHÂN LOẠI - ĐỊA CẦU.
    Mong anh cùng tôi chứng kiến giờ phút đó!

    Về vấn đề Họ LÊ 黎 và họ NGUYỄN 阮 đều có trong danh sách của BÁCH GIA TÍNH 百家姓 (còn đọc là BÁ GIA TÁNH, ta thường gọi tắt là BÁ TÁNH hay TRĂM HỌ để chỉ toàn thể dân chúng trong một nước). Sở dĩ người Việt Nam ta họ LÊ và họ NGUYỄN nhiều vì đó là 2 triều đại cuối cùng của nước ta . Ngày xưa mọi người đều cho là rất vinh dự khi được mang cùng dòng họ với hoàng tộc, một số người do vua ban còn một số người thì "thấy người sang bắt quàng làm họ". Nên ta cứ lầm tưởng là 2 họ LÊ và NGUYỄN mới chính cống là người Việt Nam !
    Sẽ gởi bài cho Trang mạng "Người Phương Nam" về những bài thơ của Tào Đường nói về LƯU NGUYỄN LẠC THIÊN THAI. Mời đón đọc !

    Chân thành cám ơn tất cả !
    Đỗ Chiêu Đức
    kính bút

    ReplyDelete