1.
“Xóm Cô Hồn!” Không
biết vì xóm đó có cái miếu thờ cô hồn nên người ta gọi vậy hay bởi đó là nơi
sinh sống của nhiều người mà người ta gọi là bất lương, là lũ âm binh. Bất
lương hay không thì chưa biết, nhưng xóm đó rõ ràng là nơi bá nạp, chứa nhiều
thành phần lao động ở tứ xứ kéo về. Họ làm đủ thứ nghề khác nhau. Có nghề được
ghi trong sổ bộ nhà nước như xích lô, ba bánh, phụ hồ, hàng rong, bán vé số,
mua ve chai; nhưng có “nghề” phải viết trong ngoặc kép vì không được chấp nhận
của nhà cầm quyền như bán bia ôm, đá gà, ghi đề, cho vay! Đặc biệt ở xóm nầy có
một nhà văn và một “thằng khùng”!
Sự ồn ào có thể nói
không ngừng ở xóm cô hồn và nó cứ lập đi lập lại từ ngày nầy qua ngày khác:
Tiếng cãi cọ của băng đá gà, tiếng chửi rủa cùa bà Hai cho vay (cũng là chủ dãy
nhà trọ), tiếng karaoke mở hết công suất của Thủy bia ôm, tiếng “Dzô! Dzô!” và
tiếng cười điếc tai của băng ăn nhậu, tiếng của mấy chục con gà nòi thay phiên
nhau gáy dậy trời!
Không phải ngẫu nhiên
mà “trường gà” lại được chọn ngay trước cửa nhà của anh nhà văn, mà chỉ vì
những nơi khác không thể: Nếu đặt trước nhà của các người khác thì
sẽ bị vướng xe ba bánh, xe xích lô, xe mua ve chai, hay xe bán hàng rong; đặt
trước nhà Thủy bia ôm thì vướng cái hàng rào; còn đặt trước nhà bà Hai Cho Vay,
thì chỉ có mấy thằng điếc mới không sợ… cái “ô bạc lưa” của bả! Vậy
chỉ còn nhà của anh Cao nhà văn là thoáng, chủ nhà “hiền như
cục bột”, là nơi lý tưởng nhất!
“Trường gà” nói cho
oai chơi chứ nó chưa đủ… tư cách là một trường gà thứ thiệt, bởi nó chỉ mang tính
bộc phát nhiều hơn tổ chức. Tuy không quy mô, vì một độ cũng chỉ vài chai;
nhưng “tần số” có lẽ vượt hẳn bởi tuần nào cũng có ba bốn lần. Người coi thì
vài chục, phần đông là lứa tuổi choai choai trong xóm, với mấy người mặn
việc ăn thua.
Thời gian từ khi Chín
Trọng Tài cân gà, rồi thu tiền bắt độ đến lúc kết thúc trận đấu cũng không hơn
hai mươi phút, (đôi khi vài phút vì một trong hai con gà bị dính cựa chỗ
nhiệt).
Tuy không lâu, nhưng
thời gian đó cũng quá ồn ào với đủ loại ngôn ngữ của giới… đá gà!
Một tháng xỉu xỉu cũng
trên dưới hai mươi lượt ăn thua mà băng đá gà vẫn “mạnh giỏi” vì chưa bị công
an phường hốt bao giờ! Đừng nói “chắc có ăn chia” mà oan cho mấy ảnh, nếu không
muốn nói là mang tội vu khống nhà cầm quyền! Hốt sao được mà hốt, khi con hẻm
chỉ có hai lối vào thì đã có hai “cảnh vệ” canh ở hai đầu, hễ thấy bóng công an
từ xa, ngoài nầy chỉ việc “a lô” thì bên trong trong tích tắc đã “xóa hiện
trường!” Nhưng đi đêm có ngày gặp ma. Công an có hàng trăm thì làm sao “cảnh
vệ” nhớ mặt cho hết? Mấy tên chủ chốt thì “bỏ … gà chạy lấy người”, còn lại đám
người coi và bắt độ thì mạnh ai nấy làm đủ thứ kiểu giả đò coi như mình vô can
vậy! Công an dõng dạc hỏi mọi người:
“Ai đá gà?”
– “Tui có biết đâu?
Tui đi ngang qua đây thôi!”
– “Thì cũng phải biết
mặt người đá gà chớ?”
– “Họ ở đâu đó lại làm
sao tui biết?” Đến trước cửa anh Cao, một công an hỏi:
“Sao ông cho tụi nó đá
gà trước nhà ông vậy ông?”
– “Tôi làm sao cấm họ
được?”
– “Sao ông không báo
công an?”
– “Cố nội tôi cũng
không dám!”
Thế là chỉ có… hai con
gà bị bắt về đồn, còn ai về nhà nấy! Và cứ như đám bèo, khỏa nước thì tan ra,
hết khỏa nước thì tụ lại! Băng đá gà vẫn “mạnh giỏi” như thường!
Băng nhậu trước thềm
nhà Tư Ba Gác, Sáu Thợ Hồ chỏ mỏ qua nhà Chín Trọng Tài (kiêm “kê thủ”)
cười hà hà:
- Tao nói con gà đó có
cái vảy hường tâm đâu có sai! Ha ha!...
Chín Trọng Tài… đá gà
phát quạu:
- Đừng có dô diêng ông
ơi!
- Vậy chớ không phải
sao mậy? Nếu không hường tâm, hầm tương, thì cũng kì ra… cà ri! Chớ hỏng lẽ mấy
chả đem về nuôi để đá sao mậy?
Tư Ba Gác khều Sáu Thợ
Hồ, giục:
- Uống đi cha nội! Ở
đó mà chọc tức con người ta. Tụi nhỏ nó làm gì thì làm. Uống đi!
- Nói chơi cho vui chớ
chọc tức gì anh! Tại nó mất gà rồi nó nói sảng đó chớ! Hihi.
Sáu Thợ Hồ cầm ly
rượu, đánh “trót”, “khè” một cái nghe thiệt đã!
Vừa để ly xuống thì
Thủy Bia Ôm cũng vừa thắng xe tay ga trước cửa. Sáu Thợ Hồ nói với Tư Ba Gác
nhưng cố ý cho Thủy Bia Ôm nghe:
- Nhìn nó ăn mặc nhậu
khỏi cần mồi anh Tư hén?
Tư Ba Gác phụ họa:
- Nhểu nước miếng
luôn! Haha!
Thủy Bia Ôm liếc cái
dài ngoằn:
- Nhậu không lo nhậu,
nói bậy gì đó mấy cha nội?
Sáu Thợ Hồ:
- Thì thấy em đẹp, tụi
anh khen vậy mà!
Thủy Bia Ôm dựng xe
rồi bước qua. Sáu Thợ Hồ đổi sắc:
- Thấy em vui tánh tụi
anh nói chơi, có chi mà em giận vậy?
- Ai không biết mấy
anh nói chơi? Lâu lâu em biếu mấy anh hai hộp gà xối mở nhậu vậy thôi!
Thủy lấy từ trong giỏ,
bày ra hai hộp âm ấp thịt gà vàng lươm. Sáu Thợ Hồ thở phào. Tư Ba Gác:
- Em làm chi hao tốn
vậy? Em làm cũng cực khổ…
- Hai anh cứ nhậu đi
mà! Chẳng phải em mua đâu. Của mấy thằng dư tiền cho em đó.
Sáu Thợ Hồ:
- Em uống với tụi anh
chút cho vui!
Thủy Bia Ôm cười ngất:
- Được thôi! Nhưng có
em ngồi đây thì anh khỏi gắp mồi đó nghe! Ha ha…
Cả ba cùng cười vui.
Tư Ba Gác, nói vừa đủ nghe:
- Thủy nè! Anh thấy em
làm ăn coi bộ khá, sao em không rủ con Dung theo làm với em. Anh thấy nó tội
nghiệp quá!
Thủy ngó qua nhà Dung,
buồn buồn:
- Chỉ vẫn còn chút
hương sắc, nhưng quá đát rồi anh à. Người ta có tiền, họ luôn chọn những người
trẻ đẹp. Có những ông khách nếu thấy ai không vừa ý, họ đuổi ra bàn với lời lẽ
làm cho người ta xấu hổ. Nghề của em cũng chua xót lắm mấy anh! Em ráng làm để trả
nợ cho cha mẹ, vì năm ba năm nữa, khi hết thời, em cũng “về quê cắm câu” mà
thôi!
2.
Gọi nó là “thằng
khùng” không biết có quá đáng hay không. Thực ra là nó bị hội chứng đao
(dawn) điếc gì đó. “Dạng nhẹ” nên hơi đần độn hơn so với các trẻ bình thường.
Lưỡi nó làm như trám hết lỗ miệng nên dù nó nói từng tiếng một nhưng lại rất
khó nghe! Ba nó không biết là ai, còn mẹ nó thì suốt ngày đội bánh cam đi bán,
bỏ nó một mình ở nhà nên nó mặc tình lê la từ nhà này sang nhà khác. Nó “dễ
sai”, ai bảo gì cũng làm, và thù lao thường là trái cam, vài trái mận hay một
ít bánh kẹo có sẵn ở nhà. Mối xộp của nó vẫn là băng nhậu của Tư Ba Gác và Sáu
Thợ Hồ với vài chục đồng lẻ, hay tô cháo, tô lẩu không đến nỗi kém chất lượng
để trả công sau mỗi lần sai nó mua rượu về. Dân nhậu thảo ăn thảo uống là vậy!
Chẳng biết ăn uống như vậy có đầy đủ không mà nó lại mập ú. Người ta chưa thấy
nó mở miệng xin ai bao giờ, cũng không hề thấy nó đòi tiền công - dù tiếng cám
ơn - từ người sai vặt nó. Khùng mà, biết gì!
Lạ một điều là thằng
khùng rất mến trẻ con. Khi thấy mấy bé còn đi lũn đũn, thì dù đang đi “công
tác”… sai vặt, nó cũng phải ngồi xuống nựng với ba câu ú ớ trong họng cho bằng
được. Khổ nỗi mỗi lần như vậy là bé lại khóc ré lên bởi nhìn thấy cái thân mập
thù lù và cái áo thùng thình dài tới gối, cộng thêm giọng ồ ồ như hù dọa của
nó! Và cũng mỗi lần như vậy nó đều bị chửi tắt bếp và bị đuổi như đuổi tà!
Một lần Xóm Cô Hồn náo
nhiệt hơn hẳn mọi ngày khi lũ trẻ từ ngoài đường hơ hải chạy vào báo tin:
“Thằng… thằng khùng bị xe cán chết rồi!”
Mọi người ùa ra hẻm,
thì thấy nó đầy máu me, nằm sõng sượt trên tay Sáu Thợ Hồ. Mọi người lao nhao:
- Sao không chở nó đi
nhà thương?
- Chết queo rồi chở
nhà thương chi, bà nội?
- Ai kiếm má nó về đi!
Tội nghiệp quá!
- Sao vậy, Sáu?
Đặt nó xuống hiên nhà,
Sáu Thợ Hồ vừa quẹt mồ hôi vừa trả lời:
- Tui đi làm về, tui
thấy rõ ràng: Không biết con cháu ai ngoài đó đi lũn đũn giữa đường. Tui thấy
nó vừa chỉ tay, rồi vừa chạy ra, vừa ú ớ. Đứa bé nhìn thấy nó, vừa khóc
vừa chạy nhanh vô lề nên thoát; còn nó chậm chạp, bị xe tông, nằm im luôn!
3.
Nói chút về anh Cao
nhà văn và Dung: Anh Cao… cao cao, ròm ròm. Anh viết văn không biết hay dở ra
sao nhưng chắc mẫm anh là người nghèo nhứt với cái xóm chẳng ai được coi là
giàu nầy ! Gia sản “có giá” vỏn vẹn là mớ báo chí đủ loại và cái máy vi tính
“đời Bảo Đại còn… ở truồng!” Vợ con không biết có hay không, mà khi hỏi tới,
anh đều ỡm ờ: “Có, mà còn ở nhà… người ta”!
Dung là phụ nữ, tuy
“quá đát” như Thủy Bia Ôm nhận xét nhưng nhan sắc vẫn còn khá mặn mòi. Không
chồng, không con, Dung ví như bông hoa dại trong vườn, mặc tình bướm ong lui
tới. Một hôm, Dung hốt hoảng chảy xộc vào nhà Cao, lấp bấp nói:
- Anh cứu em! Họ định
giết em!
Cao còn ngỡ ngàng thì
Dung đi nhanh ra nhà sau. Bên nhà Dung giọng nói đàn bà oang oang:
- Ông giấu nó chỗ nào?
Tui xé xác nó cho ông coi!
Cao nhìn qua, một mụ
khá sang trọng cùng hai thanh niên dáng hung hăng đứng trước cửa nhà Dung. Mụ
quát:
- Tụi bây lục nhà,
rạch mặt nó cho tao. Ở tù tao chịu!
Giọng người đàn ông dù
nhỏ nhưng cũng nghe được:
- Bà đừng làm bậy
nghe! Ở đây còn có lối xóm, có chánh quyền…
Một tên trong bọn kề
tai mụ nói gì đó rồi cả ba người hùng hổ kéo qua nhà Cao. Mụ nhìn Cao, lớn
tiếng hỏi trổng:
- Con đĩ đó trốn đây
phải không?
- Bà hỏi ai? Bà nên
lịch sự một chút! Bà có thái độ như vậy, tôi không tiếp bà.
Một tên trong bọn bặm
môi, nói với Cao:
- Để tránh lôi thôi
cho ông, ông lôi nó ra cho tôi!
- Cái gì lùm xùm vậy
anh Cao?
Tiếng Tư Ba Gác vừa
dứt thì anh cũng vừa tới cửa. Cao:
- Không biết sao mà
mấy người nầy lại đòi lôi vợ tôi ra mà hành hung!
Tư Ba Gác từ từ quét
ánh mắt vào mụ mập và hai thanh niên, giả bộ hỏi:
- Bộ chị Cao thiếu nợ
mấy người hả? Nợ thì người ta sẽ trả. Mấy người làm gì phải hành hung?
Một tên trong bọn:
- Ông là ai mà xía vô
chuyện của tụi tui?
Tư Ba Gác nghiến răng,
giật phăng nút áo, vỗ mạnh vào ngực:
- Tao là ai hả? Là Tư
Ba Gác vựa cá nè!
Nhìn thấy những vết
sẹo ngang dọc trên ngực Tư Ba Gác, rồi nhìn quanh thấy cả xóm bu nghẹt xung
quanh, hai thanh nhiên lấm lét nhìn nhau. Tư Ba Gác nói với Cao:
- Anh gọi chị lên coi
tụi nầy làm gì cho biết!
Dung đi lên, bình thản
hỏi Cao:
- Có chuyện gì không
anh?
Cao làm mặt giận:
- Em có thiếu nợ người
ta không mà họ đến làm dữ kìa!
Dung lắc nhẹ. Mụ mập
nhìn hai thanh niên thầm hỏi như có phải là “đối thủ” không. Hai thanh niên nhẹ
nhàng lắc đầu, rồi một tên nói với Tư Ba Gác:
- Xin lỗi anh Tư. Đây
là hiểu lầm thôi. Nay hân hạnh được biết mặt anh!
Cả bọn kéo đi. Ai cũng
về nhà nấy, thì Chín Trọng Tài xách con gà bị trọng thương vào, vui vẻ nói:
- Mừng chị… Cao…
hì hì… thoát nạn. Mình làm con gà nầy nhậu chơi mấy anh hén!
4.
Tiệc nhậu chiều hôm đó
ở nhà Cao, có đủ Chín Trọng Tài, Dung, Thủy, và tất nhiên không thiếu Tư Ba Gác
và Sáu Thợ Hồ. Tư Ba Gác hỏi Dung:
- May mà em chay qua
đây sớm. Nếu không thì không biết ra sao! Sao em biết trước mà né vậy?
Dung chỉ Chín Trọng
Tài:
- Cậu Chín thấy họ vừa
vô hẻm thì điện thoại cho em!
Sáu Thợ Hồ cười ngất:
- Cảnh giác là nghề
của nó mà! Ha ha!
Tư Ba Gác nghiêm giọng
nói với Dung:
- Tụi nó biết mặt em
mà giả đò là “hiểu lầm”. Tạm thời em nên cắt đứt quan hệ với lão già đó đi để
tránh phiền phức.
Dung lí nhí “dạ”, Tư
Ba Gác đưa ly rượu cho Chín Trọng Tài:
- Em uống đi rồi anh
xin phép nói chuyện nầy.
Chín Trọng Tài bỡ ngỡ
đón lấy ly rượu uống cạn. Tư Ba Gác:
- Cái nghề đá gà không
có tương lai đâu em. Làm cái gì phạm pháp sớm muộn gì cũng bị vướng thôi! Em
nên suy nghĩ lại.
Sáu Thợ Hồ:
- Tối ngày tụi bây tụ
họp làm ồn ào trước nhà anh Cao làm sao ảnh làm việc, phải không? Hay là theo
tao làm hồ chắc ăn mầy ơi!
Chín Trọng Tài chưa trả lời thì bà Hai Cho Vay bước vào. Cao ngần ngừ một lát rồi nói:
- Dì Hai thông cảm.
Nửa tháng nữa cháu sẽ đóng tiền nhà cho dì, kể cả hai tháng trước!
Dung:
- Dạ, con cũng còn
thiếu dì Hai…
Bà Hai xụ mặt:
- Bộ tao lại đòi tiền
nhà sao bây nói vậy? Điều tao muốn nói là xóm mình dù nghèo, nhưng cả thảy đều
đoàn kết thương yêu nhau, chí đến “thằng khùng” mà nó cũng biết cứu người, nên
tao cũng nghĩ lại mình! Thôi! Gần Tết rồi, cậu Cao với con Dung đừng lo nghĩ về
tiền nhà nữa. Dì Hai tặng tụi bây để ăn tết đó!
Chín Trọng Tài khôi
hài:
- Hay là anh Cao và
chị Dung ở chung một nhà có phải đỡ tốn tiền nhà không? Hè hè!...
Cao ngượng ngùng. Dung
đỏ chín mặt. Sáu Thợ Hồ cười cười nhìn Thủy:
- Hay là em dọn qua
anh ở để đỡ tốn tiền nhà luôn đi em! Hì hì…
Thủy nguýt dài:
- Tui thấy ông nãy giờ
gắp lia lịa đó nghen! Vậy mà nói có tui ông uống không cần mồi! Hihi!
Bà Hai nhìn ra cửa:
- Cháu ngoại dì nó
bưng nồi thịt kho tàu qua kia! Dì tặng cho cậu Cao và con Dung ăn Tết với người
ta.
Ngọn gió lùa vào mát
rượi. Dường như trời đã vào xuân.
Kha Tiệm Ly
Hay quá !
ReplyDelete