Nhân một người bạn viết thư cho tôi than vãn là anh ta muốn “chửi
tục” khi nghe một người bạn khác ba
hoa, khoác lác thái quá trong lúc trà dư tửu hậu đêm qua. Tôi nay, chỉ xin được góp ý với các bạn đôi ba lời về
chửi, chứ không dính dáng gì tới cá nhân người khoác lác ấy cả.
Chửi thì xảy ra ở khắp mọi nơi. Nơi đâu có loài người thì nơi đó có
chửi. Tôi đoán thế. Chửi phải được coi là một phần văn hóa của nhân loại. Sự
đóng góp của mỗi dân tộc vào cái kho tàng chửi quí báu ấy, ít hay nhiều, tùy
thuộc vào văn hóa riêng của từng nước. Con người càng văn minh thì sự suy nghĩ
càng tinh vi, kéo theo nền văn hóa càng được nâng cao, do đó kho tàng chửi của
nhân loại càng trở nên sống động và rực rỡ, muôn mầu muôn vẻ, lấp lánh như sao
trời.
Kho tàng chửi của dân ta thì phong phú lắm,
phong phú ngang ngửa với kho tàng cười và cũng ngang ngửa
với kho tàng của những lời yêu thương được gửi đến cho nhau.
Chửi là để diễn tả hay truyền đạt đến cho một người hay một nhóm người
hay cho chính mình sự hỉ, nộ, ái, ố lên đến cao độ. Sự truyền đạt ấy được gửi
đi một cách nhất thời hay lâu dài tùy theo tình huống và đối tượng được hay bị
nghe chửi. Trong đó cách diễn tả và cường độ chửi
giữ một vai trò rất quan trọng, quan trọng như một diễn viên sân khấu vậy. Nó
còn đòi hỏi người chửi phải biết linh động, thông minh,
đầy óc sáng tạo để thích ứng với sự biến đổi của vai trò, hầu đối tượng nghe
chửi phải đạt tới cái cảm xúc tận cùng mà người chửi mong muốn.
Chửi có loại chửi thanh và loại chửi tục. Có trường hợp câu chửi
có vẻ thanh tao mà ý tục, tức chửi văn hoa, ngược lại, không hề có
chuyện chửi tục mà lại có ý nghĩa thanh tao bao giờ.
Chửi cũng còn tùy thuộc từng vùng. Có vùng nghe chửi, đến mấy ngày sau
mới biết mình bị chửi. Có vùng thì huỵch toẹt hơn, vừa mở mồm chửi là người
nghe chửi hiểu được liền.
Ngày xưa các cụ có câu “miếng trầu mở đầu câu chuyện”, nhưng bây giờ ở
một vài nơi trên đất nước ta, áp dụng cho một số người, người ta mở đầu câu
chuyện phải bằng tiếng chửi mặn mà, cũng chát như cau, cay như lá trầu không và
nồng như vôi vậy. Họ không chửi thì không nói được nên lời. Ta cứ bắt họ không
được chửi trong câu nói, dù là câu nói rất bình thường, họ sẽ trở nên câm ngay,
có cố gắng lắm thì cũng chỉ thành người nói ngọng hay nói lắp. Thế mới biết
chửi nó quan trọng trong đời sống như thế nàọ. Không thể thiếu được.
Các bạn muốn nghe và học chửi thì tôi đề nghị tốt nhất là nên về miền Bắc nước ta thụ huấn vài khóa miễn phí, được tổ chức
ngay trên đường phố, trong chợ hay trong những cửa tiệm. Giảng viên thì thuộc
đủ mọi thành phần, giới tính và đủ mọi lứa tuổi.
Tại sao tôi lại nói miền Bắc vì đó là cái nôi của chửi, có từ thuở lập
quốc. Chửi được thăng tiến song song với văn hóa dân tộc và
bành trướng ảnh hưởng xuống tận cùng phía Nam theo bước chân Nam tiến của
tiền nhân. Đã học thì phải học cái chính thống, không bị pha trộn bởi những văn
hóa chửi khác như của Chiêm Thành hay Chân Lạp. Các bạn đồng ý với tôi chứ?
Anh bạn của tôi chỉ khoanh vùng trong vấn đề chửi tục không
thôi, nên tôi chỉ xin có vài hàng ngắn gọn trong phạm vi này.
Trong “chửi tục” thì đa phần lại liên quan đến “sex”, do đó những tiếng chửi tục tôi
không tiện liệt kê ra đây vì nó tục hay quá tục và cũng vì nó quá nhiều. Tôi
chỉ xin chia sẻ một vài cảm nghĩ nho nhỏ mà thôi chứ không bàn
luận về nó.
Ta cứ nghe các cụ chửi nhau, ta thấy họ cứ như đang
hăng say chia sẻ hay dạy dỗ cho
nhau về sex vậy. Các cụ đem ra từ những chi tiết nho nhỏ đến những
điều to lớn hãi hùng. Chửi bằng mồm chưa đủ, các cụ còn diễn tả cả bằng tay
chân lẫn thân thể nữa. Sợ đối phương chậm hiểu, các cụ chỉ chỗ này vỗ chỗ kia,
vén chỗ thấp lại tốc chỗ cao, ưỡn sang bên phải, hẩy sang bên trái nhịp nhàng
như múa. Có lúc các cụ hăng say, đỏ mặt tía tai, nhẩy nhót, gào thét như trong
cơn mê sảng. Mê sảng như chính các cụ đang thực hiện hay như muốn chứng minh
những điều đang được đem ra để chửi. Quả thật nếu các cụ không diễn tả
bằng động tác thì đối phương làm sao hiểu thấu được cái ý nghĩa sâu xa và hình
ảnh sống động của những câu chửi bóng bẩy như “cứ nhấp nha nhấp nhổm như
gái ngồi phải cọc”.
Nhưng không phải người chửi lúc nào cũng hăng say như thế đâu. Có khi
chửi cũng nhẹ nhàng, thủ thỉ như người tâm sự đấy. Những cuộc chửi như thế này
đỡ tốn sức nên thời gian chửi cứ kéo dài ra cho đến vô tận. Người chửi vẫn
có thể ngồi nói chuyện thanh tao với người ngồi bên tay phải mà vẫn chửi tục
với bà ngồi bên tay trái. Không ai thấy thắc mắc và lạ lùng về những điều trái
ngược ấy. Thanh tục được thể hiện một cách đề huề trong cùng một lúc, như một
diễn viên có khả năng diễn xuất để cùng một lúc làm cho hai người ngồi
nghe, một khóc một cười. Cụ có thể nghỉ ngơi, đi chơi đâu một lúc hay làm việc
gì, chút nữa trở về cụ lại rỉ rả chửi tiếp, không vội vàng hấp tấp, chửi để mà
chửi chẳng khác gì các vị Thiền sư đi thiền hành, đi để mà đi chứ không phải đi
để mà tới. Chửi không phải để chửi, ấy mới là chửi cao cấp vậy.
Các cụ dùng chửi để truyền bá sex một cách vô tội vạ và vung tí mẹt. Có
cái hay là sự truyền giảng của các cụ về sex lại vô cùng hợp pháp và hợp
luân lý trong một xã hội chịu ảnh hưởng sâu xa đạo lý Khổng Mạnh.
Những sự truyền giảng ấy thật bình thường và tự nhiên đến độ chẳng ai
còn coi đó là câu chửi tục nữa, dù cả ở nơi công cộng.
Ngẫm nghĩ lại thấy các cụ nhà mình văn minh hơn đám Tây phương này thật.
Người Tây phương mới biết đem Sex vào giảng dạy trong sách vở, trong hội thảo
hay trong học đường dành cho những lớp học sinh đã đến tuổi hiểu biết. Thế mà
họ đã tưởng là họ đang làm một cuộc cách mạng thế giới đấy. Họ có ngờ đâu, có
một dân tộc xa xăm kia, đã biết giảng dạy về sex giữa nơi công cộng, trong làng
ngoài ngõ cùng nghe, già cũng nghe mà trẻ con cũng nghe. Đó là những bài CHỬI
TỤC.
Muốn được nghe chửi tục, ôi thật dễ làm sao. Ta chỉ cần ăn cắp con gà
của bà hàng xóm. Bà ấy sẽ chửi tục cho nghe từ sáng đến chiều để tha hồ mà
nghe, mà thưởng thức, mà học hỏi về những điều ta chưa từng được nghe, chưa
từng được thấy và chưa từng được áp dụng bao giờ. Ôi quý báu làm sao! Và cũng
để tiện việc đôi bề, nhất cử lưỡng tiện, ta có thể vừa ngồi ăn con gà ăn cắp
vừa học. Học lý thuyết thôi đấy nhé, ta không thể vừa ăn gà mà lại vừa thực
hành được, hóc chết. Chắc ai cũng biết câu “hóc xương gà, sa cành khế” chứ? Hóc gì thì hóc, đừng có hóc xương gà.
Này các bạn ơi! Bạn có giỏi thì sang vỗ nhẹ vào vai bà hàng xóm
mách là “ông hàng xóm nhà bên cạnh” ăn
cắp gà đấy. Bà ấy sẽ không những dạy dỗ người còn sống mà bà ấy còn dựng
dậy luôn cả những người đã chết liên hệ đến gia phả nhà ông này mà đem ra dạy
dỗ luôn. Bạn thấy tôi khôn không. Bạn phải trả tiền đấy nhé chứ không dạy
“free” như bà hàng xóm đâu đấy.
Các bạn ơi, nói cho cùng,
biết bao nhiêu điều chúng ta muốn chửi, nhưng nghĩ lại, những tiếng
chửi kể cả tiếng chửi tục sao nó trong sáng quá và lung linh
như những ánh sao trời, nên thôi. Phí! (Cười).
TÁI BÚT. Chắc các bạn thắc mắc tại sao tôi chỉ nói đến các
cụ thôi. Thú thật với các bạn, các cụ đây không
có nghĩa là già, là các vị cao niên, là nói đến tuổi tác đâu. Tôi gọi người
chửi là các cụ vì lòng tôn vinh các vị chửi đó thôi. Đáng lẽ
chữ các cụ ở đây phải được viết hoa như chữ “Người” nữa cơ đấy vì tôi sợ bị chửi, nhất là chửi tục.
NGUYỄN GIỤ HÙNG
No comments:
Post a Comment