Pages

Wednesday, July 27, 2022

Tám Tàng, Mối Tình Kỳ Diệu -Lê Nguyên


Sinh ra và lớn lên trong gia đình đông anh em mà tôi đứng vào hàng thứ tám và cũng là út trong nhà, không hiểu là tại bị sinh non hay là tại bà má lúc mang bầu với huyết áp cao mà đầu óc tôi có vấn đề nói nôm na theo kiểu châm chọc là bị nước vào óc, đầu bị bò đá. Chính vì bị bò đá mà tôi học hành dở như hạch, toàn là đứng cuối trong lớp, bạn bè không tiếc thương bèn tặng cho cái danh hiệu Tám Tàng, học dốt lại thêm tính lù đù chậm chạp thêm vào đó là ai nói nhiều nói dai thế là tôi lại ngẩng người như thằng phổng chẳng hiểu là họ đang nói điều gì, nói với ai thậm chí nhiều lúc tôi còn nghĩ mình là người hành tinh khác lưu lạc xuống trái đất. 

Người ta hay nói "Lù khù có ông khù độ mạng hoặc lù khù vác cái lu mà chạy" và tôi chính là cái thằng này bằng chứng là khi thi tú tài một cứ nghĩ là mình trợt vỏ chuối bởi bài toán hình học không gian thì lại được quý nhân độ mạng. 

Số là tôi tên Lam khi vào phòng thi lại gần cô gái tên Lệ ngồi ở bàn phía trước, có lẽ thấy tôi cứ ngồi cắn bút chì, ngơ ngác con nai vàng vì bài toán hóc búa thì cô cho tôi copy bài thi của cô và kết quả là Tám Tàng nắm lấy cái tú tài phần một còn gọi là tú tài đơn với hạng thứ, một thứ hạng đứng chót trong bảng phong thần: Tối ưu, ưu, bình, bình thứ và thứ.

Với cái tú tài hạng bét như tôi thì là niềm hãnh diện vô cùng nhưng nghĩ rằng nếu tiếp tục con đường hoạn lộ bằng cái trí thức bằng con chí mén thì sẽ thất bại, thế là tôi chọn ngay con đường binh nghiệp để dấn thân. Than ôi! Cứ nghĩ rằng chữ nghĩa là khó khăn, không ngờ học cách cầm súng cũng nhiêu khê không kém, lời giảng của ông thầy từ tai này bay qua tai kia cơ hồ như không còn hiện diện trong tâm trí, ông huấn luyện viên thao thao trên bục giảng thì Tám Tàng ngồi gật gù tán thưởng trong cái ngủ gà ngủ gật, ra bãi chiến thuật thì tìm cách chui vào bụi cây tìm giấc ngủ, tác xạ thì mười phát trúng chỉ một không bao giờ được thêm, đi di hành dã trại thì thiên hạ kéo nhau xuống câu lạc bộ ăn uống thỏa thích thì tôi mới lọ mọ mò về đến nơi. Với cái đầu bị bò đá, óc bị ngập nước cùng với năng khiếu kém cỏi Tám tàng ra trường với thứ hạng khá, chữ khá mà tôi có thể hãnh diện bởi lần đầu tiên trong đời ăn đứt 100 thằng mà không phải đội sổ, thứ hạng 500 trên 600 là oai hùng lắm nha, ít ra là không bị ông cọp liếm tóc, có thể chọn đơn vị theo ý thích….

Đứng trước căn nhà lầu hai tầng khang trang trên con đường Yên Đổ, tôi ngẩn ngơ như không tin vào mắt của mình bởi lão Khọm là ai thì tôi rất rành về con người của ông ta khi còn ở khu cấm: Bầy hầy, làm biếng, vụng về và gàn bát sách. Bản thân như thế sao lại có căn nhà ngon lành như vậy chứ?

- Ông là ai mà lại rình mò trước nhà của tôi?

Giọng thanh thoát mang âm điệu của người Bắc khiến tôi giật mình vì sợ.

- Khiếp! Cô làm tôi suýt chết vì đứng tim, tự dưng la làng lên như vậy chứ.

- Ô hay! Cái ông này… Ông ăn nói lạ nhỉ? Đây là nhà của tôi cơ mà.

- Thế là vậy... Xin hỏi đây là nhà của lão Khom. À quên nhà của thiếu tá Quang?

- Đây không có ai là Quang hết, xin mời ông rời khỏi nơi này ngay lập tức bằng không tôi gọi cảnh sát!

- Gọi đi! Tôi không làm gì phi pháp cả tự dưng chụp cái mũ rình mò ăn trộm. Mục đích đến nơi này là hỏi thăm tin tức của ông ta, người một thời chung sống ở trại cấm với tôi, chưa biết đầu cua đuôi nheo gì hết lại dọa gọi cảnh sát. Đúng là Bắc kỳ chanh chua đanh đá có khác.

- Im..Im miệng!.. Người gì đâu mà bất lịch sự, ăn nói quàng xiên cóc đế. Xê ra.. Nhanh ..!

Cô gái đỏ mặt tía tai vì phẫn nộ vì cả đời chưa bị ai mắng nhiếc nặng nề như thế, cái giận khiến cô nom đáng yêu vô cùng huống hồ người con gái vốn dĩ lại xinh đẹp và có nét thu hút mãnh liệt.

- Không xê thì cô làm gì tôi nào…?

Tôi hếch mặt lên trời thách thức.

- Eo ui!. Thách tôi phải không? Anh có anh hùng thì chờ đấy.. Mẹ ..Mẹ. Có kẻ cắp trước nhà, hắn đang trêu con đây.. Mẹ ra nhanh đi.

Thấy bóng người thấp thoáng sau cánh cửa kính mà tôi đoán là người nhà của cô sẽ xuất hiện, thế là tôi dọt liền nhanh còn hơn con thỏ sang bên kia con hẻm sau khi ném cái nhìn hăm dọa về cô: Hãy chờ đấy, chúng ta còn gặp nhau dài dài..

Thế là từ sau cái hôm chạm trán với cô gái chanh chua kia, tôi mò vào cái quán cà phê nhỏ đối diện với nhà cô:

- Ông chủ cho hỏi thăm một chút, nhà bên kia đường có phải là của ông Quang?

- Đúng rồi, là của ông Quang, hình như không còn đi lính nữa suốt ngày ru rú trong nhà, ra bên ngoài chỉ có bà vợ và con gái.

- Thế cô ta tên là gì? làm việc hay còn học?

Lão chủ quán cười hề hề nhìn tôi với ánh mắt hóm hỉnh lẫn khinh thường.

- Con bé tên Quỳnh Hương, đang học năm thứ 3 trường Dược, xinh xắn và dễ thương cho nên có nhiều người theo đuổi lẫn trồng cây si trước nhà. Theo tôi nghĩ là ông không nên bởi tướng tá rất ư là xoàng xĩnh lẫn nghèo nàn chắc chắn là không lọt vào mắt xanh của cô bé ấy đâu.

- Này ông chủ, xin đừng khinh thường Tám Tàng này nghe, không biết ông có nghe câu" Chưa chắc mèo nào cắn miêu nào hoặc lù khù có ông khù độ mạng”? Nếu một ngày nào đó tôi nắm tay cô dẫn đến trước mặt ông thì sao đây?

Lão chủ quán ngẩn người nhìn tôi với ánh mắt quái dị ra chiều như là người từ hành tinh lạ mới xuống trái đất, lão chủ ngoẹo đầu nhìn tôi từ trên xuống như đánh giá rồi cười giả lả:

- Đùa với ông thôi mà, tôi chỉ mạo muội đưa vài lời khuyên bởi hồng nào mà chẳng có gai, theo đuổi cô gái xinh đẹp chẳng khác nào trêu đùa với gai góc chiếm được nó đổ ra không ít công sức chưa kể là bị nó quào cho máu chảy đầm đìa.

Tôi cười hắc hắc với vẻ tự tin:

- Biết mà ông chủ, cám ơn những lời khuyên của ông, tôi biết là mình sẽ hành động như thế nào khi tấn công mục tiêu.

Suốt tuần lễ ngồi trong quán, tôi quan sát mọi sinh hoạt của Quỳnh Hương: Từ việc đi học, đi chợ mua thức ăn cho đến giao du với bạn bè và ngày hành động bắt đầu....

Sau cái hôm đụng độ trước cửa nhà cùng ánh mắt đe dọa của tôi khiến cô gái sợ hãi và người xuất hiện cùng cô khi ra ngoài là bà vợ lão Khọm, cả hai quan sát cẩn thận bốn phía sau đó thấy không có gì mới lạ rồi mới cho cô rời đi. Hôm đó là ngày mà cô đi chợ mua thức ăn, xuất hiện với chiếc áo sơ mi dài tay cùng quần jean xanh nhạt, nom cô duyên dáng khỏe mạnh nhất là mái tóc ct ngắn Demi Garçon lộ cái cổ trắng mịn với những sợi tóc non vàng nhạt. Tôi đủng đỉnh chắp tay sau đít theo cô từ phía sau, Hương không biết có người theo dõi cho nên thản nhiên lựa chọn những thức cần thiết.

- E..Hèm.. Chào Quỳnh Hương…

Tôi tằng hắng lên tiếng.

Cô gái giật bắn người đến nỗi suýt làm rơi cái giỏ trên tay, mặt tái đi vì sợ hải lâu lắm mới lắp bắp:

- Lạy chúa tôi... Lại... Lại... là... ông... Muốn gì ở tôi?

- Không có gì hết, thấy người ta đi chợ nên hiếu kỳ muốn biết người ta mua những gì thế thôi.

- Kệ tôi, mua gì thì không cần ông quan tâm, đừng có làm bộ là không biết mình đang làm gì. Theo đuổi người ta mà giả mù sa mưa... Này nhé, ông không có ký lô nào hết đối với tôi, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

- Biết hết... Hi hi... Thiên nga rồi có ngày bị con cóc nhỏ xíu xơi tái lúc nào không biết.

- Nghèo mà ham....

Cô nguýt một cái rõ dài cùng với vẻ khinh thường trên mặt.

- Cái ông nhà thơ lẩn thẩn Nguyễn Tất Nhiên có bài thơ ca ngợi các cô Bắc kỳ nho nhỏ với mái tóc Demi Garçon nhưng sau đó ổng đổi tông vì bị các cô thiên nga đá giò lái và cho đi tàu bay giấy:

.... Anh nhớ tính tình cô gái Bc

Nhớ điêu ngoa mà giả bộ ngoan hiền

Nhớ khiêm nhường nhưng thâm ý khoe khoang

Nhớ duyên dáng ngây thơ mà xảo quyệt....

- Hay dử nha, thơ với thẩn. Thấy ghét... Mặt dày... Vô sỉ...

- Ông nhà văn nước ngoài có cái nhìn hết sức chính xác về nữ giới: Khi bạn nghe cô gái nói “Không” thì phải hiểu ngược lại, hoặc bị cô ta chửi mắng thì phải nên mừng bởi trong lòng của cô đang hướng về bạn, đang nghĩ ngợi về bạn rất nhiều. Có yêu thương mới có chửi mắng, có cay đắng mới có ngọt bùi. Phải không Quỳnh Hương yêu dấu.

- Ông... Ông thật mặt dày, loại người hết thuốc chữa! Ai cho phép ông xưng hô thân mật như thế? Đừng có tự sướng nghe! Tôi không phải là loại người dễ dãi để cho thiên hạ muốn nói, muốn làm gì với mình mà làm.

Quỳnh hương phẫn nộ lớn tiếng khiến cho nhiều cặp mắt lập tức hướng về chúng tôi với vẻ tò mò cùng thích thú.

- Nói đùa với Hương thôi, quả thật là muốn tìm ông Quang trước là hỏi thăm tình trạng sức khỏe sau là muốn biết hiện tại ra sao khi ra hầu tòa. Tôi và ông ấy cùng ở trại Cấm, Quảng Tín, cả hai đều chờ ra hội đồng kỷ luật, tòa án quân sự mặt trận vì vi phạm nặng nề quân phong quân kỷ, nếu không tin thì cứ hỏi bố của cô về những ngày sống nơi đó cùng Tám Tàng, gã thiếu úy mén bất tài vô tướng nhưng chưa bao giờ làm điều gì trái với lương tâm đạo đức. Xin lỗi Quỳnh Hương về lối xưng hô giữa tôi và ông Quang khi sống chung với nhau, nơi đó không có ông thiếu tá oai quyền với quá khứ đầy ánh hào quang trong các trận đánh mà chỉ là một ông lão già nua lọm khọm và gã thiếu úy bẹt hạng, nơi đó có lối xưng hô mà cả hai đều vui vẻ chấp nhận: Tám Tàng và Lão Khọm. Cứ về hỏi ông Quang thì cô sẽ hiểu mọi sự nhất là về con người của tôi. Xin chào Quỳnh Hương.

Tôi xoay mình bước nhanh ra đi bỏ lại cô gái nhiều nổi thắc mắc lẫn nghi ngờ trong lòng.

… Ngày đó khi ra trường với thứ hạng quá thấp cho nên chỉ có thể chọn về sư đoàn bộ binh hoặc các tiểu khu hắc ám nơi mà thiên hạ chê bai hoặc quá nguy hiểm cho tính mạng như Kiến Hòa, Kiến Tường, Kiến Phong, Vĩnh Bình, Chương Thiện… Tôi chọn sư đoàn bộ binh trấn thủ vùng 2 chiến thuật mà không về đơn vị Địa phương quân bởi ám ảnh cái chết của người bạn gần nhà cùng lớp thời trung học: Nguyễn Đình Hầu, anh phục vụ tiểu khu Chương Thiện, tiểu đoàn địa phương quân. Trong lúc hành quân Hầu đạp phải mìn của địch gài trên đường, bị thương nặng cả hai chân, anh được mang về bệnh viện điều trị, bác sĩ phải cắt bỏ 2 chân lên đến đầu gối vì bị nhiễm trùng, thế nhưng vẫn không thể ngăn chặn được sự nhiễm trùng ngày càng lây lan, bác sĩ phải quyết định giải phẫu lần thứ hai là cắt lên tận háng để rồi Hầu ra đi vĩnh viễn vì sức khỏe suy sụp toàn diện.

Về sư đoàn bộ binh với cái chức trung đội trưởng, tôi có những ngày đen tối khi nắm chức vụ này, không biết tại vì cái mặt khó ưa hay vì cái tính tàng tàng mác dây, óc bị nước vào mà lão đại đội trưởng không ưa ra mặt và cái hậu quả vô cùng bi ai cho tôi là bị đày cho bằng thích: Mở đường và nằm tiền đồn. Quanh năm suốt tháng cứ 2 nhiệm vụ mà làm suốt khiến cho lính lác kêu rêu ca thán bởi 2 nhiệm vụ nói trên vô cùng nguy hiểm và chết người như trở bàn tay. Chính tôi cũng có suy nghĩ là nếu tiếp tục như vậy thì sẽ có ngày leo lên bàn thờ về chầu tổ tông thôi cho nên nảy ra ý nghĩ táo bạo là thay đổi địa điểm khi bị nằm chốt tiền đồn, nói nôm na là báo cáo láo với cấp trên về vị trí của mình: Tọa độ một nơi và người một nẻo.

Cái câu châm ngôn" Cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra, chẳng chóng thì chầy thì có ngày lòi mặt chuột”. Đại đội bị tấn công vào mờ sáng, lão đại đội trưởng bỏ của chạy lấy thân, lính lác tan vỡ mạnh ai nấy tìm cách thoát thân trong khi đó tôi và đám lính phè cánh nhạn ở vị trí ma, vị trí không có tọa độ chấm sẵn trên bản đồ và cái hậu quả là cấp trên điều tra ra sự gian dối này: Bất tuân thượng lệnh, thiếu trách nhiệm trong sự thi hành nhiệm vụ, tùy ý thay đổi vị trí mà không báo cáo với cấp trên.

Thế là Tám Tàng bị đưa về khu tạm giam còn gọi là trại cấm cố chuyên dành cho người chờ ngày ra Hội Đồng kỷ luật hoặc ra tòa án quân sự mặt trận. Thiếu tá Quang thì lại khác, tội lão nặng hơn: Đào nhiệm trước địch quân, không tròn trách nhiệm cấp chỉ huy, rời nhiệm sở mà không có sự đồng ý của cấp chỉ huy. Một cấp chỉ huy như ông Quang mà vi phạm kỷ luật của quân đội thì cái kết cục thê thảm như thế nào rồi, lon bị lột xuống bị tống vào trại tạm giam để chờ ngày hầu tòa.

… Số là hôm đó, tôi tức Tám Tàng trần xì cái quần xà lỏn nằm trên cái võng nhà binh nghêu ngao vài câu hát cho quên sầu thì lập tức nhổm dậy vì nhìn thấy bóng người thấp thoáng ngoài cổng vào trại.

- Ai vậy kìa? Chẳng lẽ lại con vịt đẹt có số phận giống như mình? Mà không đúng, người này già rồi cơ mà.

Tôi miên man với bao nghĩ ngợi về nhân vật lạ thì ông ta ném phịch cái ba lô cũ xì trên nền đất và thở một hơi dài lẩm bẩm nói một mình:

- Rốt cuộc rồi tới nơi, chuyện gì đã xảy ra và hiện tại nó đang đến chỉ còn tương lai!

Tôi lờ mờ nhận ra ông ta không khác với mình bao nhiêu là tội đồ của quân đội, người không tuân lệnh thượng cấp.

- Này... này... Sao lại vào đây? Có lộn chỗ không đó.

- Lộn cái chó gì nữa chứ! Trại Cấm dành cho sĩ quan bất khiển dụng, loại người hết xài, quân đội chê.

- Ạ! Thì ra cũng giống như tớ, thế cấp bậc gì? Nguyên nhân tại sao?

- Sao tò mò thế chú mày, nhiều chuyện quá!

Lão cau mày ra dáng không hài lòng bèn to tiếng nạt khiến tôi cụt hứng.

- Không nói thì thôi, già mà còn lên mặt, vào đây thì thiên nga cũng thành con vịt què, chiến mã cũng thành con ngựa què.

Tôi bĩu môi mai mỉa một cách cay độc khiến ông tái tím sắc mặt vì giận cùng hổ thẹn và sau cùng thì chậm chạp ra bên ngoài. Tôi và ông cả tuần lễ không nói với nhau câu nào thậm chí đụng mặt cũng chả thèm một lời chào hỏi cứ như vậy cho đến một hôm....

- Chú nhóc tên gì? Tại sao lại vào nơi đây? Cấp bậc?

- Ông hỏi nhiều quá làm sao mà nhớ hết, phải từ từ cho tôi trả lời từng câu một... E hèm… Nguyễn văn Lam tự Tám Tàng, thiếu úy trung đội trưởng bộ binh, can tội bất tuân thượng lệnh, thiếu tinh thần trách nhiệm của cấp chỉ huy…báo láo với thượng cấp. Còn ông thì sao?

- Chú nhóc có nghe về trận đánh ở Tam Quan, Bình Định?

- Biết chứ... Trận đánh khá lớn và gây nhiều thiệt hại cho địch quân thế nhưng tại sao ông lại nói về nó?

Ông ta lừ mắt nhìn tôi với vẻ thương hại rồi sờ cằm với vài cọng lưa thưa và sau đó chậm rãi tiếp tục nói:

- Sau đó là Bồng Sơn.

- A... Thì ra thiếu tá Quang là ông…Là…

Tôi sửng sốt đến ngây người vì không bao giờ nghĩ người lừng danh trong sư đoàn vì có nhiều thành tích, nhiều công trạng thế mà cuối cùng lại vào trại cấm.

- Chú mày nghĩ như thế nào khi tiếp mặt với số lượng địch quân đông gấp 10 lần cùng với chiến xa, pháo binh yểm trợ. Tử chiến cho đến viên đạn cuối cùng khi không có pháo binh, phi cơ hay là kéo cờ trắng đầu hàng như ông Đính, sư đoàn 3 bộ binh hoặc mở đường máu khi xung quanh toàn là giặc. Họ bít toàn bộ con đường ra lẫn vào.

- Thì chạy thôi! Tìm đường sống trong cửa chết, ai lại không quý mạng sống của mình, hơn nữa còn gia đình người thân đang chờ đợi.

- Tao ra lệnh triệt thoái, mạnh ai nấy thoát thân trước khi bị hoàn toàn vây hãm, từ bỏ vị trí chiến đấu trước khi có lệnh từ cấp cao và cuối cùng…

- Quên đi... Người nào cũng có lý lẽ của mình nhất là các ông lớn, người chỉ tay năm ngón và an nhàn trong các hầm trú ẩn kiên cố, chỉ có mấy thằng chỉ huy cắc ké như ông và tôi là bị thiệt thòi.

Tôi và ông Quang còn gọi là lão Khọm sống chung hòa bình trong trại Cấm mà không có sự phân biệt cấp bậc và tuổi tác, ban đầu thấy lão già cả nên chia công tác là nấu nướng linh tinh còn tôi phụ trách việc khác nhưng cuối cùng thì Tám Tàng phải gồng lưng gánh vác mọi thứ vì lão nấu ăn dở như hạch và bầy hầy hết từ nào để diễn tả.

Vài tháng sau thì tôi đi trước, ra hội đồng kỷ luật. Trước khi đi lão Khọm bùi ngùi nắm tay tôi nói như muốn khóc:

- Chúc may mắn nghe nhóc! Mọi sự tốt lành.. Trời hại mới chết chứ người hại thì không bao giờ.

- Ông cũng vậy lão Khọm. Chúc mọi thứ an lành đến với ông.

Tôi chia tay cùng ông lão từ dạo ấy và dù có địa chỉ của ông nhưng chưa bao giờ tìm đến bởi bận bịu việc học sinh ngữ. Nói đến việc này thì tôi lại có sự kỳ diệu khác mà tôi sẽ kể cho các bạn phần kế.

… Số là khi ra hội đồng kỷ luật, các vị cầm cân nảy mực cho tôi lời bào chữa cuối cùng trước khi quyết định bản án:

- Tôi, sĩ quan trung đội trưởng... đại đội… tiểu đoàn... trung đoàn... sư đoàn... số quân… Xin trình bày toàn bộ vấn đề trong khi đảm nhiệm chức vụ trung đội trưởng... Mở đường, tiền đồn mút mùa lệ thủy từ tháng này sang tháng khác mà không đơn vị nào thay thế, huy chương chiến công không có thậm chí cái bằng tưởng lục cũng vào tay ai đó mà không phải là tôi. Con giun xéo lắm cũng phải oằn, con người ai không tham sống sợ chết, tôi cũng thế thôi. Nếu quý vị muốn tìm hiểu sự thực thì cứ về đó mà điều tra, tôi không có ý kiến. Xin hết!

Cuối cùng thì hội đồng kỷ luật hạ bút quyết định: Trả về Bộ Tổng Tham mưu đồng thời tùy nghi quyết định tình trạng của đương sự.

Cứ nghĩ 100 % là về đơn vị mới và chắc hẳn không ngon lành gì cho lắm nhưng khi cầm quyết định thuyên chuyển của Bộ Tổng Tham Mưu thì tôi ngẩn tò te và không tin vào mắt của mình:

... Đương sự trình diện trường Sinh Ngữ Quân Đội, quyết định có hiệu lực từ ngày ký.

Không bao giờ tôi nghĩ là mình có trái bánh thơm ngon từ trên trời rơi xuống, nhất định phải có sự hiểu lầm nào đó phát sinh chẳng hạn là trùng tên, trùng chức vụ hoặc thằng cha nào đó có cái đầu bị bò đá như tôi mà đánh máy lộn văn bản. Đi khiếu nại thì không dám, mà hỏi thăm thì biết ai mà tường trình, cuối cùng thì tôi đến nhiệm sở mới làm thủ tục nhập học theo quyết định thuyên chuyển.

- Mày có biết tại sao mình về trường Sinh Ngữ?

Lão Mỹ già ngồi đối diện nhìn tôi chòng chọc, cặp mắt xanh như mắt mèo như thấu ruột gan kẻ đối diện. Lão Smith trạc độ 50 tuổi, người gầy teo như cây sậy, đã vậy lại có cái mũi quặp như mũi két khiến cho tôi có cái áp lực nặng nề vô hình trên người, cái không bao giờ ngờ là lão mũi quặp nói tiếng Việt rành rẻ, rành còn hơn mấy bà nhà quê miệt vườn bởi câu văn lịch sự và đúng văn phạm.

- Tôi không biết tại sao có việc này, xin ông cho biết.

- Theo báo cáo từ đơn vị cũ thì cái tội của mày có đem cho cá mập ăn cũng chưa hết tội, mày có biết cái hậu quả khi làm việc tắc trách ấy sẽ hại bao nhiêu mạng con người, đáng lẽ là tao không nên xen vào nội bộ của người ta nhưng trường hợp của mày thì ngoại lệ cho nên đành phải nhúng tay vào thôi... Hỏi một câu mà mày phải thành thật trả lời cho tao biết.. Mày có bao giờ cứu ai chưa?

… Cứu người... Tôi thì thào trong miệng... Cứu người... Ai vậy ta?

Suy nghĩ cặn kẽ mọi thứ và cuối cùng quyết chắc câu nói:

- Tôi chỉ cầm súng giết người chứ chưa bao giờ cứu người, ông cũng biết câu ngạn ngữ của người phương tây: Kill or Be Killed.. Dịch theo tiếng Việt thì giết người hay bị giết khi đối diện với họng súng của kẻ thù đang hướng vào mình.

- No... No... Mày đã có một lần cứu người, suy nghĩ cẩn thận lại xem sao.

Tôi sờ mũi nặn óc cố suy nghĩ xem mình có làm việc nhân đạo ấy bao giờ chưa, nghĩ nát óc mà không tài nào tìm ra, có lẽ vì đầu óc bị vào nước hay sao mà tôi đâm ra chậm lụt vô cùng.

- Nghĩ không ra phải không? Mày có nhớ cái tên John?

- A... John... Hình như... hình như…

Tám Tàng lại một phen cố nhớ ra thằng cha căng chú kiết nào đó có cái tên lạ hoắc, hơn nữa lại là thằng mũi lõ mắt xanh với cái tên khó nhớ kia xuất hiện khi nào đến nỗi được mình cứu mạng. Lão Smith lắc đầu tỏ vẻ thương hại cái thằng có đầu óc bị bò đá ngồi trước mặt, với tính lù đù chậm chạp lại có vấn đề trong trí nhớ thì sống dai, sống dài trong trận chiến thì quả là phép lạ.

- Thằng John là phi công lái trực thăng bị phòng không của vi xi bắn hạ gần thung lũng An Lão năm 1972. Nhớ chưa mày, thằng Chicken death! Oh my goodness!

- Nhớ rồi... Hắc... hắc... 

Tôi cười ngây ngô... 

- Cái thằng John què cẳng báo hại tụi lính than trời trách đất vì quá nặng khi mang hắn ra ngoài và tao mất trắng cái võng nhà binh dùng để tải thương.

- Đúng... đúng... Thằng John, đại úy phi công chiếc trực thăng võ trang Cobra mà mày cứu nó khi đang thi hành nhiệm vụ yểm trợ cho quân bạn. Rất cám ơn mày vì hành động dũng cảm ấy.

Khúc phim quá khứ từ từ quay lại vào thời điểm năm 1972....

… Trung đội sau khi hoàn tất việc mở đường trên quốc lộ 1 nhằm bảo đảm an toàn cho đoàn công voa cùng các chiến xa trên đường tăng cường cho đơn vị bạn, chưa ngồi nóng chỗ thì lão đại đội trưởng ra lệnh cho tôi tiếp nhận nhiệm vụ mới.

- Mày dẫn con cái vào An Lão tìm cho bằng được viên phi công đang bị bọn Vẹm lùng bát. Đây là lệnh từ cấp cao đưa xuống, mày phải chấp hành mà không được từ chối cũng như tìm cách thoái thác.

- Đậu má... Bộ không còn người sao mà bt tui vào trong đó.. Đậu má.. chỉ trên dưới 20 mạng mà ông ra lệnh tui vào ổ kiến lửa. Đậu má..

Tôi tức giận gần như mất lý trí nên chửi thề inh ỏi mà không chút nhân nhượng, bất chấp lão là cấp chỉ huy trực tiếp.

- Đừng nóng... Đừng nóng.. Tao cũng là bất đắc dĩ thôi, các cánh quân khác còn quá xa nên không thể điều động đến kịp, chỉ có mày là gần nơi đó, mày phải chấp hành thôi vì đây là lệnh từ Bộ chỉ huy tiền phương, hơn nữa lão cố vấn sư đoàn chính thức ra mặt yêu cầu. Mày hãy làm mọi thứ trong khả năng của mình. Nếu trời sập tối mà không tìm thấy thì lập tức rút lui trở lại tọa độ XYZ nằm chờ lệnh. Ok…

Biết là mình không thể thoái thác mà cho có thì tránh hôm nay thì ngày mai cũng phải đến phiên của mình cho nên gồng mình chấp nhận.

- Vào An Lão tìm thằng phi công bị rớt máy bay, tụi bây chuẩn bị súng ống đạn dược của mình.

- Trời.. Bộ ông muốn tụi tui chết chùm sao đây... Thiếu úy?

- Đ... mẹ... đụng đến tổ ong vò vẽ thì chịu đời sao thấu... Trời...

- Đậu má nó... Đi với ông chắc có ngày tụi tui leo lên bàn thờ ngồi.

- Thiếu úy...  Mình tìm chỗ nào đó núp đi, chờ trời tối là rút quân.

- Con c...  Chỉ một thằng phi công mà bắt tụi mình chui vào hang hùm.. Đậu má nó...  Cọp khèo một cái thì cái mạng của con đi chầu tổ.

Mặc cho thuộc hạ kêu rêu ca thán, tôi lạnh mặt quát:

- Câm miệng cho tui! Đứa nào sợ chết thì ở lại đây, đừng có làm xàm cái lỗ miệng nghe nhức đầu lắm.

Trung đội len lỏi giữa các lùm cây rậm và dày đặc, trên cao là các thân cổ thụ với cành lá xum xuê, họng súng lăm lăm hướng phía trước, chúng tôi đang vào khu rừng tối thui không có ánh mặt trời, thỉnh thoảng vài con chim bay vút lên kèm theo âm thanh phẫn nộ vì bị con người phá rối nơi trú ngụ, những lần như vậy thì lập tức toàn trung đội vội nằm xuống như lâm đại địch.

- Đậu má nó! con chim nhỏ xíu làm mình hết hồn.

- Ê..thằng Minh, mày sờ của quý xem nó còn hay chạy lên cần cổ.

- ĐMẹ... Rừng gì mà tối thui như cái quần bà ba đen của mấy con mẹ đàn bà.

Bọn lính xì xào trêu cợt với nhau như cố làm dịu sự sợ hãi đang bao trùm, mà quả thật khi rừng hoang mới thấy cái rùng rợn của nó, nhất là mật khu an toàn của địch với số quân nhiều vô số kể so với nhúm người chỉ hơn 2 chục nhân mạng. Tiếng vỗ cánh bay của loài chim rừng, tiếng động trong bụi cây của loài thỏ hoang, tiếng hú thê lương của mấy con vượn trên cao khiến trái tim của chúng tôi chùng xuống, cái lạnh lẽo vô hình bao trùm toàn thân dù đang bị ảnh hưởng bởi cái oi bức của khu rừng.

Còn đang miên man suy nghĩ thì tiếng chân dồn dập từ phía trước vọng lại, người lính khinh binh dò đường vội vã chạy về, anh ta hổn hển vừa nói vừa thở cùng vẻ mặt kinh hoàng:

- Thiếu úy.. Thiếu úy…. Ma... Nó rên khóc dưới cái m đằng kia.

- Cái gì... Con ma... Mày có nghe lộn không? Đừng xạo nghe mày.

- Thiệt mà, ma nó rên h h nghe thấy mà ghê!

- Đậu má. Ma gì mà ma, Việt cộng thì có, mày nhát gan quá trời.

- ĐMẹ.. lính tráng có súng trên tay mà sợ con ma… ĐMẹ.

Tôi thấy lành lạnh sau lưng như có ai đang thổi vào, tự dưng gai ốc nổi đầy người nhưng trước mặt lính tráng đành phải ra vẽ bặm trợn một chút.

- Không có ma cỏ gì hết là mấy lá cây bị gió thổi cho nên tạo ra tiếng khóc rên thôi. Đi.. Dẫn tao đến chỗ đó xem sao.

Đoạn quay sang mấy người lính đang xúm xít xung quanh, tôi chỉ định từng người một:

- Mày đi theo tao, thằng kia bám vào thằng khinh binh để yểm trợ nó, còn lại tản ra xung quanh đừng có chùm nhum như vậy Việt cng bắn một phát là xâu táo cả đám.

- Thiếu úy, tôi không theo thằng Tèo khinh binh đâu rủi ma nó vật thì sao, kêu thằng Thạch Sinh theo nó vì thằng này có bùa Miên.

- Thiếu úy... bùa của tui chỉ trị người sống đâu có trị ma quỷ.

Thằng Miên chối bai bải và lùi lại như thể ma hiện hình trước mặt, tôi tức quá bèn quát to bất chấp đang ở trong vùng nguy hiểm.

- Đậu má... Tụi bây không đi bố bắn bỏ từng thằng một... Đậu má.. lính lác gì như con đầu bùi của ông, chưa biết có ma quỷ hay không mà cả đám teo bugi hết rồi... Đậu má...

Thấy tôi nổi xung thiên chửi thề inh ỏi cho nên cả đám rụt cổ im thin thít nhưng trên mặt lộ vẻ không cam lòng bởi trước mặt họ, tôi là cấp chỉ huy cao nhất, là người gánh chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi len lỏi đi thật chậm luồn lách qua các bụi cây rậm, súng trên tay hờm sẵn, thằng Tèo khinh binh dẫn đường, kế tiếp là thằng Thạch Sinh người Miên, nó lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, tay nắm lấy cái nanh heo rừng đeo trên cổ như cầu khẩn nó tăng thêm sự can đảm. Càng vào trong theo hướng chỉ dn thì quang cảnh âm u tĩnh lặng, không có bất kỳ tiếng động ngoại trừ tiếng cành cây gãy, tiếng chân bước sột soạt trên lá khô.

- Nghe gì không ông thầy... Có tiếng rên ông ơi.

Thằng mang máy truyền tin theo sát bên tôi vụt lên tiếng, âm thanh run rẩy vì sợ hãi, đưa tay ra hiệu cho mọi người dừng lại đồng thời lóng tai nghe.

- Hu…Hu.. A..ha…hu..

Âm thanh rền rĩ khi có khi không theo tiếng gió đưa lại khiến tôi gai ốc đầy mình, mồ hôi lạnh toát ra trên người, cái cảm giác kỳ lạ khó tả hiện ra trong thâm tâm, tôi không tin nhiều vào ma quái nhưng âm thanh kia quả là thật không chút nào hư ảo, không phải một mình tôi mà toàn thể những người lính xung quanh đều nghe như vậy và lập tức có tiếng xì xào nho nhỏ.

- Thấy ghê quá mày ơi, thật sự là có ma như thằng Tèo nói.

- Ma trành.. Ma rừng.. Không, đúng là mấy thằng Việt cộng bị chết oan nên hiện hồn nhát tụi mình.

- Nói với ông thầy mình nên rút ra thôi, ở nơi này thấy ghê quá.

Nhiều cái miệng nhao nhao lên khiến tôi rối rắm trong lòng: Sợ và hiếu kỳ lẫn lộn. Trong suy nghĩ cặn kẽ thì dù có ma quỷ xuất hiện thì tôi có súng trên tay, hơn nữa lại đông người, kế tiếp tên phi công ra sao khi một mình hắn trong khu rừng vắng. Đi tới hay rút lui?

Sau vài phút lưỡng lự, tôi bặm môi quyết định liền:

- Đi.. tụi mày tản ra đi, cứ hai thằng đi chung một chỗ để dễ bảo vệ cho nhau, thằng Tèo, Thạch Sinh, Lâm theo tao hướng về phía trước, ông Phú, ông là trung đội phó có nhiệm vụ bảo vệ phía sau cho tôi, nếu có chuyện xấu xảy ra thì ông mau dẫn tụi nó rút lui về điểm an toàn.

Phân phối xong xuôi, tôi làm gương đi trước cho bọn lính tăng thêm can đảm theo sát là người mang máy, hắn khổ sở nhăn mặt như thể mình đang bị ông thầy lùa vào chỗ chết, phía sau là thng người Miên nó lâm râm một tràng tiếng quái dị, miệng ngậm cái răng nanh heo rừng, cuối cùng là Tèo, thằng này miệng méo xẹo như cố ngăn tiếng khóc, mặt tái xanh tái nhợt như sắp chết đến nơi. Càng tới gần âm thanh càng rõ dần: Tiếng khóc, than van, rên rỉ khi lên khi xuống có khi mơ hồ biến mất trong gió, là thật sự chứ không phải hư ảo tưởng tượng đồng thời âm thanh phát ra từ cái m đen thui to đùng trước mắt, thằng Lâm run rẩy nói như khóc:

- Chết em rồi ông thầy, con ma trong cái mả phía trước.

- Mô Phật... Phật bà Quan Âm cứu khổ cứu nạn...

- Giê su... Maria... lạy Chúa tôi....

Mồ hôi mồ kê đầy người, toàn thân lạnh ngắt vì sợ hãi bởi mọi thứ hiện ra trước mắt là thật. Bằng chứng là có cái m và âm thanh từ đó phát ra, tâm trạng của tôi không khác bao nhiêu so với các người lính: Sợ sệt, kinh hoàng và khủng hoảng tinh thần....

Chúng tôi ngây người như trời trồng mà không có bất kỳ phản ứng, toàn thân tê liệt vì quá sợ hãi trong khi âm thanh rên rỉ vẫn đều đều vang lên từ trong cái mả hoang, những con mắt thất thần hướng về mả như bị thôi miên như bị thu hết hồn phách, chúng tôi đứng ngây người cả hơn 10 phút và sau đó kẻ đầu tiên tiến đến gần nơi kinh khủng đó là tôi.

Phải... Là Tám Tàng, người phát hiện điều không đúng về cái mả không phải bằng đất, đá do bàn tay người dựng nên mà là bằng các lá rừng khô.. Ha Ha..Tức cười thật.. Lá gan bằng con chí mén…

Tôi lấy họng súng nhè nhẹ gạt từng lớp là khô trên mặt.. và cuối cùng một khuôn mặt hiện ra, đặc trưng của người phương tây và chắc chắn là gã phi công người Mỹ rớt máy bay hôm nào mà chúng tôi phải bằng mọi cách cứu hắn ra khỏi tay giặc. Người phi công vẫn còn trong trạng thái hôn mê có lẽ vì bị sốt cao cho nên thần kinh trở nên hỗn loạn và mê sảng, gã vẫn không biết sự hiện diện của chúng tôi cho nên tiếp tục trong cơn mê luôn luôn miệng gọi tên người nào đó.

- Barbara... Barbara... God bless me Bar..ra.. I love you, I miss you....

Gã vừa rên la vừa khóc, những giọt nước mắt ràn rụa trên đôi má xanh xao vàng vọt, đôi mắt lõm sâu vì mất ngủ cùng sợ hãi và đói.

- Này.. Này...

Tôi không biết làm gì hơn là lấy tay đập vào vai hắn liên tục, cuối cùng là hắn mới hé mắt nhìn, ban đầu là nỗi kinh hoàng và sau đó biến thành mừng rỡ pha lẫn khích động có lẻ nhận ra cái mũ sắt cùng bộ đồ trận quen thuộc của người lính VNCH.

- Help me... Please... Help... Oh My God...  Thank you.

Tôi chẳng hiểu mô tê những gì gã nói nhưng cái chữ kéo (help) thì chắc ăn như bắp.

- Nó kêu mình kéo lên mà mày. Thằng Lâm, Thạch Sinh, 2 đứa phụ kéo nó đứng lên dùm tao.

- No.. No.. Hurt. I am hurt.. My leg..Oh Oh my God.. No.. No.

Gã phi công la to áng chừng bị đau khi 2 người lính của tôi cố gắng tìm cách giúp hắn đứng lên, một cái chân bị gãy cùng những vết máu loang lỗ ở ống quần, chính vì vết thương quá nặng mà hắn không thể bò đi chỉ còn cách dùng lá khô phủ lên để ngụy trang, tránh né sự truy đuổi và cũng là giữ cái ấm cho thân thể khi bên ngoài mưa to và thời tiết quá lạnh của tháng 12.

Hai người lính của tôi cặp nách viên phi công dìu đi, họ khổ sở luồn lách qua các bụi gai rừng, nhất là khi qua các con suối lớn, qua cái dốc cao ngất.

- ĐM. cái thằng Mỹ ăn cái gì mà nặng quá trời, em chịu không nỗi nữa thiếu úy ơi.

- Cái thằng mập như con trâu làm sao em đỡ cho thấu. Đậu má nó thằng Mỹ mập.

- Bắn em một phát còn sướng hơn dìu thằng mập này.

Thay đổi liên tục người mà vẫn không đi xa bao nhiêu bởi viên phi công bị gãy chân cho nên chỉ có thể bước lò cò một chân chính vì vậy toàn bộ trọng lượng đè nặng lên người giúp hắn. Nhìn đồng hồ đã quá 4 giờ chiều, trời sẽ mau sụp tối cho nên tôi nảy ra ý kiến:

- Ông Phú.. chặt cây đòn dài rồi lấy cái võng của tôi cho nó nằm lên trên đó, 2 thằng phía trước và phía sau cũng vậy. Mau lên chiều sắp đến rồi, loanh quanh như vậy thì sớm muộn cũng bị tụi nó phát hiện ra thôi.

Chính cái sáng kiến độc đáo mà chúng tôi đi nhanh hơn, không mấy chốc đã thoát ra vùng nguy hiểm, lần duy nhất trong đời là cứu người, cứu mà không có bất cứ huy chương hay được khen thưởng nhưng với bản tính của Tám Tàng thì mau quên mọi thứ, quên cái công lao mà lý ra phải được đền bù xứng đáng, quên luôn viên phi công được cứu hôm nào.

- Thằng John là em của tao.... 

Lão mũi quặp Smith tiếp tục cuộc chuyện trò với tôi….

- John đã về nước sau khi hết nhiệm vụ phục vụ ở Việt nam, trước khi đi có dặn dò là tìm mọi cách giúp đỡ người cứu mạng nó. Nếu không có người bộ binh dũng cảm thì John chắc chắn phải chết trong rừng già, chết vì đói, chết vì vết thương nhiễm trùng, chết vì thú dữ hoặc bị địch quân giết. Chính vì lời yêu cầu của thằng em tao mà mày có được như ngày hôm nay cho nên đừng có thắc mắc tại sao mình được về nơi ngon ăn mà không phải tốn tiền để chạy chọt lo lót.

Cái lớp sinh ngữ gồm toàn sĩ quan các quân binh chủng và đa số đều trẻ như tôi cho nên có sự hòa đồng và cảm thông trong giao tiếp hàng ngày, không hiểu tại sao khi học Anh văn thì tôi lại luôn đứng chót lớp giống y chang khi còn ở bậc tiểu, trung học, phát âm sai be bét đến nỗi ông giáo lắc đầu ngao ngán:

- Anh phát âm như thế thì chỉ có gà vịt mới hiểu.. Trời ơi là trời! phải như thế này.., thế này…

Tôi lập theo mà không tài nào như mong muốn, có lẽ tại vì chửi thề, hút thuốc và ăn nói tục tĩu mà cái lưỡi cứng đơ như khúc gỗ chẳng một tí nhẹ nhàng mang hơi hướm tiếng xịt gió ngon ơ như mấy thằng cùng lớp...

- Tình trạng như thế này thì anh “Out" khỏi lớp học, tôi có muốn giúp anh cũng không được. Cố gắng lên ông bạn, nước Mỹ thơm râu đang chờ bạn trước mặt..

Và lại ông mũi quặp Smith lại giúp tôi lần nữa sau khi nghe tôi than vãn về tình trạng tiếng Anh siêu đẳng của mình.

- Đừng có lo khiến con bò trắng răng. Yên chí đi tao sẽ giúp mày.

Lão bê nguyên dàn máy thu và phát âm cho tôi luyện tập đồng thời mỗi ngày đến tận chỗ trò chuyện dĩ nhiên bằng tiếng Mỹ chính hiệu con nai vàng.

… Tôi lại xuất hiện lần thứ hai trước căn nhà có giàn hoa giấy sau khi thập thò quan sát cả tiếng đồng hồ.

- Ôi dào chú nhóc thân mến! Ngọn gió lành nào đưa chú đến nhà tôm của tớ.

Lão Khọm nắm lấy tay tôi lắc lắc mấy cái, khuôn mặt hiện rõ nét hân hoan vui mừng.

- Gió nào đưa? Tìm đến ông rõ cơ khổ, chua cay trăm bề, khó còn hơn gặp tổng thống.

Tôi bất mãn ca thán vì còn nhớ đến bà chằng Bắc kỳ hôm nọ làm khó dễ.

- Biết mà.. Biết mà.. Chú thông cảm! Bởi từ khi xuất quan chẳng có con ma nào thăm viếng cho nên người nhà nghi ngờ thôi. Vào trong nhà đi chú nhóc, mình tha hồ hàn huyên mà không sợ thằng tây nào nghe trộm.

Lão Khọm dành nói trước về chuyện của mình, không dài nhưng đại khái là sau khi tôi rời đi thì không lâu đến phiên lão, tình trạng không nhẹ như Tám Tàng mà phải ra tòa án quân sự để luận tội, may mắn cho lão là có ông lớn 3 sao ở Bộ Tổng tham mưu vốn là ông thầy cũ khi ngày xưa còn phục vụ ở sư đoàn, cộng thêm bà lão Khm quen biết với các phu nhân tai to mặt lớn trong các buổi mạt chược cho nên cuối cùng chỉ lột lon, tướt sạch mọi quyền lợi và tống ra khỏi quân đội về nhà đuổi gà, xua ruồi cho vợ.

- Thế cũng xong cho tớ, tiến vi quan thoái vi dân… Còn chú nhóc thì sao?

Lúc ấy từ bên ngoài có tiếng cười giòn dả cùng với giọng nói Bắc kỳ quen thuộc. Lo Khm nói:

- Bà lão của tớ đi chợ về, hôm nay chú nhóc nhất định phải ở lại dùng cơm với vợ chồng tớ nhá.

Nhìn ra cửa thì thấy trước mắt là người phụ nữ lớn tuổi nhưng nom rất giống Quỳnh Hương, nếu 2 người đứng cạnh nhau thì ai cũng nói là chị em bởi bà vẫn còn nét sắc sảo của thời con gái còn lưu lại, theo sau là cô con gái.

- Chào chị... Để tôi giúp dùm cho... 

Tôi đon đả chạy lại đỡ lấy cái giỏ trên tay mặc cho bà ta tròn mắt kinh ngạc vì sự xuất hiện của người lạ trong nhà… 

- Eo ui! Sao mà nặng như thế nhỉ! Trời đất ơi!

- Cậu là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi? Ai cho phép cậu tự nhiên như thế? Bà lão Khọm cật vấn.

- Là Tám Tàng, bạn của bố ngày xưa trong trại Cấm.

Quỳnh Hương che miệng cười nói nhỏ vào tai mẹ:

- Tám Tàng, người mà con nói hôm nọ... 

- Gớm! Nom xinh trai và tháo vát chứ đâu có nét nào lù đù hậu đậu như ông lão thường nói. Chào chú Tám, hôm nay chú dùng cơm với gia đình tôi nhé.

Bà lão đon đã mời mọc tưa như người thân trong nhà, nét mặt đầy vẻ hài lòng. Bữa ăn thật ngon và tràn đầy vui vẻ nhất là bà vợ lão Khọm chăm chút cho tôi từng ly từng tí một, có lẽ qua lời kể lại của ông chồng nên bà biết sự sinh hoạt thiếu vắng bàn tay chăm sóc người thân của tôi.

- Chú Nhóc, chú còn nhớ những ngày mình sống trong trại Cấm? Thú vị làm sao! Mưa tầm tả bên ngoài lại có gió to, chú với tôi mỗi người ngồi trong chậu nước nóng, xối từng gáo một cho đến không còn chút hơi nóng nào thế là..1..2..3.. Phóng vào trong giường trùm mền kín mít mà tắm truồng mới thú chứ lị..hi..hi.

- Bố.. Bố.. nói gì mà kinh thế.. Con không nghe đâu.

Cô gái đỏ mặt tía tai vì xấu hổ vội bịt kín hai tay, còn bà vợ chỉ tủm tỉm cười như thông cảm với cái sở thích tầm thường nhưng gợi lại những kỷ niệm thân thương ở trại.

- Còn nữa chú nhóc, cơn bão Anne ngày nọ với cơn mưa như trút nước, gió lại to thế mà tớ bị đau ruột thừa, đau thừa sống thiếu chết đau đến nỗi ước gì có khẩu súng bên cạnh tự kết liễu đời mình cho rồi, chú cõng tớ đi chữa trị ở bệnh xá trung đoàn, đi hằng nửa cây số dưới cơn mưa tầm tã, chiếc poncho duy nhất dành để che cho tớ còn bản thân chú mặc kệ. Số mạng còn may mắn khi có chú bên cạnh, giả dụ chỉ có một mình tớ nơi đó thì có chết cong queo cũng chẳng ai hay. Mẹ kiếp.

Lão thở dài với nỗi chán chường, bên cạnh bà vợ rưng rưng nước mắt vì nỗi đoạn trường của chồng mình ở quá khứ, Quỳnh Hương cúi đầu nhìn xuống đất mái tóc đen huyền óng ả che hờ bên khuôn mắt, hàng mi dài cong vút khẽ lay động, hình như vài hạt nước mắt long lanh ở khóe mắt.

- Chú nhóc hồi sống trại Cấm, khẩu phần lương thực không khác với lính tráng là bao: Gạo sấy, cá khô vài cọng rau tươi cùng hộp ration đơn điệu, khô khan và chẳng ngon lành gì ráo cho nên chú nhóc đề nghị cải thiện khẩu phần. Đó là gì nhỉ?

- Thịt bò trộn xà lách.. Lòng bò xào cần tây Ha..Ha..

Tôi cùng lão đồng thanh hét to với vẻ khoái trá khiến cho bà vợ cùng cô con gái ngẩn ngơ nghệch mặt như chú mán xuống thành phố bởi 2 món vừa kể đâu có gì cao lương mỹ vị đâu phải hiếm hoi thế mà một già một trẻ hô hoán với sự sung sướng vô cùng. Họ có biết đâu tôi phải năn nỉ hết lời với bọn hậu trạm đồng thời dúi vào tay họ chút tiền gọi là cà phê thuốc lá cũng như mất sạch tiền lương còm cõi của thằng sĩ quan không còn chức vụ quyền hành.

Thời gian trôi qua, mối thân tình giữa tôi và gia đình lão Khọm ngày càng sâu đậm, tuần nào cũng mời mọc đến nhà để dùng cơm, Quỳnh Hương có nhiệm vụ đưa rước nhưng thái độ không có gì hứng thú, trò chuyện thì nhạt nhẽo, trả lời một cách gượng gạo khiến tôi có chút cụt hứng bởi dù sao với người con gái đẹp như Hương thì lòng tôi đã ít nhiều xao động, nói khác đi là yêu thầm cô, yêu mà không dám thổ lộ, nhớ người ta từ ngay buổi đầu tiên gặp mặt, từ tưởng nhớ để rồi hình ảnh của cô đi vào trong lòng không biết lúc nào. Nhưng... Cái chữ nhưng quái ác khiến cuộc đời của tôi đi qua hướng khác, số là hôm nọ khi đi lang thang trên phố Lê Lợi thì gặp Quỳnh Hương ngồi đằng sau chiếc Vespa mới cáu cạnh mà người lái là thanh niên cao, to đẹp trai và ăn vận lịch sự, một tuýp người hào hoa phong nhã, tôi choáng váng đầu óc đến độ ngây người trong cái đau đớn bàng hoàng tràn ngập. Sau khi trấn tỉnh tinh thần và suy nghĩ hẳn hoi thì mới nhận ra là mình cực kỳ ngu ngốc: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Một con thiên nga bay lượn trên cao, nó biểu lộ sự đài các sang trọng qua đôi cánh dài, qua cái lướt mình trong không gian vô tận, còn tôi một con cóc đen xì xì xấu xí muôn đời ngồi trên nền đất hôi hám bẩn thỉu, cóc có muốn với lên cao nhưng sẽ không và mãi mãi.

Tôi không còn đến nhà của lão Khọm dù nhiều lần thân chinh lão cùng vợ đến trường gặp tôi đem chất vấn về thái độ xa cách ấy và dĩ nhiên cái cớ bịa ra vô cùng hợp lý mà không bắt bẻ gì được:

- Sắp sửa có đợt test sắp đến, nó quyết định đi hay ở trong tương lai cho nên lúc này cần ôn tập bài vở, thành thật xin lỗi ông bà.

Không hiểu 2 người về nhà có hạch sách hay cật vấn Quỳnh Hương hay không cho nên kể từ đó ít khi thấy cô, hoặc nếu có bất chợt nhìn thấy trên đường thì chỉ là ánh mắt oán hận và tức tối. Năm 1974 vào mùa hè thì tôi lên đường sang Mỹ du học, du học dành cho quân nhân chứ không phải cho các học sinh hay sinh viên, việc xuất ngoại cũng là tôi năn nỉ lão mũi quặp Smith.

- Mày muốn đi Mỹ? Tại sao? Hơn nữa tiêu chuẩn của mày không có trong yêu cầu.Tao muốn mày học sinh ngữ để làm sĩ quan liên lạc không yểm chứ không phải xuất ngoại, các sĩ quan sang Mỹ tu nghiệp lần này đều được chọn lựa ưu tiên theo ngành và đơn vị phụ trách.

- Ông Smith, xin ông giúp tôi lần cuối, một lần thôi rồi sẽ không bao giờ có nữa.. Chuyện là như thế này…

Tôi kể cho lão nghe toàn bộ câu chuyên và cuối cùng ráng nặn vài giọt nước mắt cá sấu, một ít dầu Nhị thiên đường tẩm vào cái khăn mu xoa và cái kết quả nước mắt cứ thế xoành xoạch chảy ra cùng mũi dãi lòng thòng, với dáng bộ bi thương của tôi lại khiến lão quặp mũi lòng:

-Ok..Ok.. Đừng khóc nữa mà, không ngờ chuyện tình của mày lâm ly bi đát như thế, cô gái kia quả thật đáng cho cá mập ăn, không cần quan tâm đến nó, trên đời này không thiếu các cô gái xinh và ngoan hiền.. Ok… Tao thử xem sao nhưng nói trước không có gì chắc chắn cho lắm.

Tôi qua Mỹ vào tháng 7/1974, đi mà không một lời từ giả bất cứ ai, lặng lẽ âm thầm ra đi vào tang tảng sáng nhưng từ trên máy bay vẫn lưu luyến nhìn qua khung cửa kính thành phố yêu dấu còn vài ngọn đèn đường heo hút trong cái nhập nhòa sương sớm mối tình đầu của người lính sớm tàn lụi theo tháng ngày ngắn ngủi, nước mắt tôi rưng rưng theo chiếc phi cơ cao dần trong không....

Đầu năm 1975, Sài gòn trong cơn hấp hối bởi việc mất quân khu 2 và kế tiếp lui binh ở Quảng Trị, miền Nam có thể hoàn toàn rơi vào tay Cộng Sản trong những tháng kế tiếp, số phận những quân nhân đang du học tại Mỹ thì sao?

- Walk in and walk out.. Please.

Viên sĩ quan phụ trách cầm danh sách điểm danh từng người một đồng thời hỏi gặng cho chắc ăn lại khi người nào đó có ý định quay về Việt nam.

- Are you want go back to Viet Nam? Sure?

Gần như 98% muốn quay về quê hương chỉ còn vài người là chọn lựa cuộc sống mới ở Hoa Kỳ trong đó có tôi, không phải là không yêu thương đất nước của mình nhưng nghĩ lại đoạn đường chua chát đã qua, nhất là sự chỉ huy thiếu công bằng của lão đại đội trưởng, kế tiếp là muốn quên đi mối tình vô vọng của mình. Tôi hòa mình vào cuộc sống mới trên đất nước tự do và dân chủ bằng cách đi học trở lại, không hiểu trí óc bấy giờ trở nên sáng láng và nhớ dai không còn lù đù chậm lụt như hồi ở Việt Nam, siêng năng cần mẩn lại không bị chi phối tình cảm cùng sinh hoạt cho nên sau khi tốt nghiệp ngành kỹ sư cơ khí là tôi hăm hở vác đơn xin việc làm. Nhưng cái số của tôi vất vả cho nên không nơi nào nhận vào làm, đi chỗ nào cũng hỏi có kinh nghiệm trong công việc và tối thiểu phải trên 3 năm.

- Đậu Má mấy thằng chó chết, sinh viên mới ra trường làm chó gì có kinh nghim, phi có làm thì mới có kinh nghiệm.. Đù mẹ nó!

Tôi chửi um lên cho hả tức khiến những người đi đường cứ nghĩ là thằng này điên rồi khi không la to lên với ngôn ngữ lạ hoắc của người từ hành tinh khác đến. Mòn lẳn hai đôi giày, mất toi 3 bộ đồ vest mua từ tiệm secondhand Goodwill thế mà vẫn không tìm được việc làm. Trong lúc nản lòng thoái chí thì ông trời lại ngó xuống và mỉm cười với Tám Tàng. Số là hôm ấy gặp thằng Mỹ bạn học từ hồi đại học nó niềm nở hỏi tôi tình trạng hiện tại cùng công ăn việc làm, dĩ nhiên là thằng tôi than vãn, rên rỉ thiếu điều chảy nước mắt về tương lai của mình.

- Tao không còn tiền để ăn uống cùng sinh hoạt hàng ngày lại thêm tiền nhà tháng này lại đến, sớm muộn tao cũng sẽ là kẻ vô gia cư thôi.

- Tao biết có công ty đang nhận người nghe nói thằng chủ khoái bọn lính Việt Nam tụi mày lắm, hình như ngày trước nó đã từng tham chiến ở nơi ấy, mày thử đến đó xem sao.

Cuối cùng tôi được nhận vào mà không qua bất kỳ cuộc khảo hạch bởi thằng chủ công ty lại là thằng John, thằng Mỹ mập mà bọn lính kêu trời trách đất khi băng rừng vượt suối cáng hắn trên cái võng nhà binh trong khi John nằm phè phè trên đó, đã vậy còn nghêu ngao vài bài kinh ca ngợi sự tốt lành của chúa Giê Su dành cho nó.

Thằng John bệ vệ trong bộ đồ sang trong cùng chiếc xe hơi lộng lẫy đã nhào tới ôm tôi hôn chùn chụt miệng huyên thiên không dứt lời khiến cô vợ tròn mắt ngạc nhiên sửng sốt, những nhân viên làm việc trong công ty cũng ngây người trước hiện tượng lạ lùng ấy.

- Barbara.. Lại đây nào.. Đây là ân nhân của tao, không có nó thì đời thằng John này tiêu tùng trong rừng già, nó cứu mạng sống của tao khi chiếc máy bay bị bắn rơi. Trong rừng già, trong vòng vây của địch, một chiếc chân bị gãy cùng không có thức ăn hơn nữa thú rừng lãng vãng xung quanh.. Ân Nhân của tao..

Tôi trở thành nhân viên của hãng Chrysler equipment chi nhánh chuyên cung cấp đồ phụ tùng cho công ty và dĩ nhiên với đồng lương tương đối kha khá cùng mọi quyền lợi bảo hiểm ngon lành. Mọi thứ đều do chính tay John trực tiếp chỉ thị xuống mà không cần qua bất kỳ cuộc khảo sát hay ý kiến của ai bởi hắn là ông chủ lớn, sau lưng là đại gia đình giàu có và thế lực.

Năm 1981 nghĩa là gần 6 năm sau ngày mất nước, Tám Tàng bây giờ có xe hơi có nhà lầu trong khu sang trọng và cái ý nghĩ đầu tiên là về thăm vợ chồng lão Khọm, sau đó là muốn biết về cô Bắc kỳ ngày xưa bây giờ ra sao, còn độc thân hay là tay bế tay bồng với lủ khủ hàng tá đám con nít. Từ phi trường sau khi đem hành lý để trong khách sạn thế là tôi phóng đến nhà lão Khọm ở đường Yên Đổ, lòng hồi hộp lẫn kích thích vì lâu ngày xa cách nhất là mường tượng đến khuôn mặt xinh xắn và đài các của Quỳnh Hương, cô tiểu thư lá ngọc cành vàng mà một thời tôi yêu say đắm....

Đứng căn nhà của lão Khọm tôi sửng sốt như không tin vào mắt của mình bởi giàn bông giấy ngày xưa bây giờ đã biến mất thay vào đó là bức tường cao vút, bên trong những khóm hoa đầy màu sắc mà ngày xưa bà vợ của lão chăm nom hàng ngày cũng không còn mà thay vào vài băng ghế xi măng kệch cỡm.

- Xin lỗi.. Cho tôi hỏi thăm một chút, đây có phải là nhà của vợ chồng ông Quang?

- Quang nào? Không biết!

Người đàn ông đứng bên trong cửa nhìn tôi với vẻ khó chịu, đầy nghi ngờ pha chút khinh miệt, nói xong xua tay ra dấu đuổi đi như sợ cùi hủi không bằng. Tôi lang thang từ con đường này sang con đường khác mà lòng nặng nề vô cùng, trong đầu không biết bao nhiêu câu hỏi nảy sinh nhưng chắc chắn là ông Lão không còn ở nơi cũ. Đi chỗ nào tôi cũng nhìn ngang nhìn ngửa để mong tìm thấy hình dáng quen thuộc của ông thế nhưng thành phố rộng lớn như Sài Gòn và con người như kiến thì làm sao mà tìm ra, cuối cùng thì đành ghé vào quán cà phê nghỉ chân và mong mỏi phép lạ nào đó xảy ra đến với tôi.

Đến ngày thứ 3 thì mọi hy vọng hoàn toàn tiêu tan, tôi chỉ còn có thể xin lỗi vợ chồng lão cùng Quỳnh Hương và hôm nay là ngày cuối cùng sáng sớm mai sẽ bay về Mỹ, nói cách khác chuyến du lịch thất bại và dự kiến thu ngắn hơn chục ngày.

- Cô chủ bán cho tôi liều thuốc cảm kèm theo nhức đầu.

- Dạ.. Ông chờ một chút..

Cô chủ tiệm thuốc tây liếc nhìn tôi với vẻ tò mò pha lẫn sửng sờ muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng cố dằn lòng nhưng ánh mắt vẫn quan sát người khách một cách thận trọng tựa hồ cố nhớ cái gì quen thuộc mà cô đã từng gặp qua.

- Dạ thuốc của ông đây, tất cả 3000 đồng.

Tôi lẳng lặng trả tiền sau khi nhận túi thuốc từ tay cô.

- Xin lỗi cho tôi đường đột hỏi ông một câu được không ạ.

- Hỏi tôi? 

Tôi ngạc nhiên vì câu nói của cô chủ tiệm.

- Dạ..Ông có phải là ông Tám Tàng?

- Di…Sao cô lại biết tôi?

Tôi suýt tí nữa nhảy dựng lên vì sợ bởi cái hổn danh quái dị ấy không một ai biết đến chỉ trừ những người quen biết thế bây giờ cô chủ lạ hoắc lạ quơ lại kêu ngay chóc tên tôi.

- Biết ông là Tám Tàng bởi có người cho biết, cứ nghĩ là ông còn trong trại cải tạo hoặc vượt biên không ngờ còn nhìn thấy ông nơi đây.

- Thế cô có biết nhà ông Quang ở chỗ nào không nhỉ? Tôi cói có đến đấy nhưng người ta xua đuổi như đuổi ruồi.

- Gia đình ông ta rời khỏi nơi ấy lâu rồi, họ chuyển xuống khu Bàn Cờ ngay sau khi cộng sản chiếm được miền nam, họ tịch thu căn nhà với lý do là gia đình Ngụy cùng là tư bản mại sản, thế ông chỉ thăm hỏi vợ chồng ông bà Quang mà không với ai khác?

Cô chủ tiệm hóm hỉnh nhìn tôi với vẻ trêu cợt.

- Thì với ông bà ấy thôi chứ còn ai nữa! cô khéo đùa.

- Không hỏi về Quỳnh Hương sao?

- No.. No.. Không cần thiết bi tôi và người ta không hợp tính, hơn nữa Tám Tàng này không phải là đối tượng để cô ta chú ý, một cô sinh viên trường Dược cao quý làm gì nhìn xuống thằng lính quèn như tôi.

- Tôi không nghĩ như vậy đâu ông Tám mà ngược lại. Thôi thế này tôi cho địa chỉ nhà ông Quang hy vọng mọi sự sẽ tốt lành cho cả hai người.

Tôi đứng trước căn nhà tồi tàn cũ kỹ và xiêu vẹo cơ hồ như sắp sập tới nơi, cánh cửa gỗ bị long bản lề phát ra âm thanh kẽo kẹt thê lương khi gió thổi qua, nóc nhà với mái tôn rỉ sét loang lổ khiến cho người ta cảm thấy cái nghèo túng của họ. Lão Khọm mình trần trùng trục với làn da đen đúa vì dang nắng cả ngày, ông ngồi xổm trên nền xi măng cắm cúi vót những thanh tre, lưng lão còng xuống hằn những chiếc xương sườn, xương sống nom thật thảm:

- Lão Khọm… Ông đang làm gì thế? Tôi kêu to.

Ông lão quay phắt lại, ánh mắt mờ đục hấp háy dưới ánh mặt trời chói chang, nét sửng sốt hiện ra trên nét mặt khi có người gọi cái tên thân thiết ngày xưa mà cơ hồ lão đã quên mất tự hồi nào.

- Tám Tàng đây này.. Gớm chưa già mà ông lão đã lẩm cẩm rồi!

- Chú.. Thật sự là chú nhóc ngày xưa.. là Tám Tàng?

Nói xong không chờ tôi trả lời, lão đã nhảy bổ tới ôm choàng lấy tôi nói trong sự xúc động nghẹn ngào:

- Chú mày đi đâu mà không lại thăm vợ chồng tao? Tại sao vậy chứ! Cứ nghĩ là chú tiêu tùng trong trại cải tạo rồi, không ngờ lại xuất hiện ở đây, ai cho chú địa chỉ của tao? Chú mày đang làm gì và nghề gì?

- Từ từ mà lão, nói nhiều quá khiến tôi lộn xộn đầu óc.

- Xin lỗi chú nhóc, tao lại quên đầu óc chú có vấn đề.

Tôi cùng lão ngồi bệt xuống nền xi măng trò chuyện. Qua những gì nghe được thì hoàn cảnh của vợ chồng lão cực kỳ khốn đốn, lão phải ra sức kiếm tiền bằng cách làm các lồng chim để mang ra chợ bán, bà vợ thì hàng ngày bôn ba ngoài khu chợ trời Huỳnh thúc Kháng, thu mua quần áo cũ sau đó sang tay kiếm chút tiền cò, Quỳnh Hương thì đã thôi học ngay khi giải phóng bởi liên quan đến người thân là ngụy quân, hiện tại cũng như mẹ, mỗi ngày cô lăn lưng ngoài đường bán chui thuốc tây, lời đâu không thấy mà tiền kiếm được ngày dần teo lại bởi bị bắt bớ, tịch thu đồ vật từ bọn quản lý thị trường và trật tự đô thị.... Đang trò chuyện cùng lão thì bà vợ về đến nơi, khuôn mặt rầu rĩ lộ vẻ chán nản cùng thất vọng:

- Hôm nay chẳng kiếm được xu nào. Đúng là đen như mõm chó! Gia đình mình phải ăn mì gói trừ cơm thôi.

- Bà.. Nhìn ai đây? Nói nhiều quá mà chẳng quan tâm gì đến khách khứa đang ngồi.

Bấy giờ bà lão mới quay lại mới nhìn thấy tôi giống như thái độ của ông chồng, nét xúc động, hân hoan, vui mừng lẫn bùi ngùi hiện rõ trên khuôn mặt:

- Cứ nghĩ là vợ chồng tôi sẽ không bao giờ gặp lại chú, bao nhiêu năm qua không hề nghe bất kỳ tin tức nào v chú và hiện tại sự xuất hiện đột ngột khiến tôi như nằm mơ. Thôi chú vào trong ngồi cho mát và phải kể mọi thứ cho vợ chồng tôi nghe.

Tôi khệ nệ mang hai cái va li nặng trĩu vào bên trong đồng thời phân phối:

- Nơi đây có chút quà cho ông bà, chiếc này cho cả hai, cái còn lại cho Quỳnh Hương… Quà từ Mỹ mang về không là bao nhưng là lòng thành của Tám Tàng tôi dành cho gia đình ông.

- Chú ở Mỹ? Không phải ở tù cải tạo ư?

- Tôi rời khỏi Việt Nam năm 1974 và sau đó người ta cho ở lại Mỹ khi miền nam mất, nói khác đi là lưu vong xứ người từ năm 1975.

Vừa lúc đó thì Quỳnh Hương về đến, cô đẩy chiếc xe đạp mini vào trong sân vừa đi vừa than vãn:

- Mẹ ơi! Hôm nay hôm nay bọn quản lý thị trường bố ráp kỹ quá nên chẳng buôn bán gì được cả. Xui ơi là xui!

Tôi nhìn Quỳnh Hương qua ánh sáng mờ nhạt tối của căn phòng, cô gầy đi thật nhiều cùng làn da rám nắng mất đi cái trắng nõn nà ngày xưa, đã vậy mái tóc đen huyền óng ả không còn nữa mà thay vào đó mái ngắn cũn cỡn nom thật tàn tạ. Quỳnh Hương mất đi cái vẽ nhí nhảnh tươi trẻ của thời học trò mà thay vào nét ủ dột chán chường với những nếp nhăn ở cuối khóe mắt.

- Mẹ làm cơm xong chưa? con đói bụng quá rồi.

- Quỳnh Hương… Nom ai ngồi đây con, nhận ra anh ấy rồi chứ?

- Tám Tàng.. Là ông.. Là ông Tám ngày xưa...

Cô ú ớ vài câu rồi lịm đi trong tay của bà mẹ, lão Khọm vẫy tôi ra dấu ra ngoài, mặt lộ vẻ buồn rầu:

- Chú nhóc, chú có biết nguyên nhân nào khiến con bé như vậy không?

- Ông nói vớ vẩn thật chuyện của cô ấy làm sao tôi biết.

Tôi bất mãn cằn nhằn bởi từ lâu tôi đã không còn muốn nhắc về chuyện xưa nhất là mối tình đi vào ngõ cụt.

- Nó phải lòng mày từ lâu nhưng không thổ lộ với ai, hôm mày ra đơn vị là ngày con bé thất thần và mất hết hồn vía từ dạo ấy.

- Cái gì? Hương thương tôi từ lâu? Sao không biết gì hết nhỉ!

- Bởi vậy mới là Tám Tàng. Thiệt tình tao không biết nói như thế nào về con người ngu ngốc như chú mày.

- Không có đâu, Quỳnh Hương có người yêu rồi chính mắt tôi nhìn thấy anh ta.

- Nữa… chú không tìm hiểu cặn kẽ mọi thứ mà vội kết luận về con bé, người thường chở nó trên chiếc xe Vespa là thằng anh con chú bác, nó tên Tuấn, lúc ấy đang học bác sĩ.

- Thật sự là vậy sao! Thiệt tình tôi nghĩ sai về cô ta vậy thì phải nói như thế nào cùng Quỳnh Hương bây giờ.

- Nói thế nào cũng được miễn là cho con bé vui vẻ và hạnh phúc là được, tao lúc nào cũng ủng hộ mày 100%.

……Tôi ngồi kế bên lão Khọm bên kia là bà vợ và Quỳnh Hương, không khí nặng nề và trầm lặng không ai dám lên tiếng trước bởi người chủ yếu trong cuộc chính là tôi:

- E.. Hèm.. Tôi.. Tôi.. có ý kiến thế này. Trước khi quay lại Mỹ, xin cho tôi cùng Quỳnh Hương làm cái đám hỏi ra mắt cùng họ hàng... Còn đây là chút lòng của tôi với ông bà, số tiền không nhiều nhưng có thể xoay sở trong lúc khó khăn và giúp gia đình có điều kiện tốt trong sinh hoạt.

Lão Khọm nhìn bà vợ như hỏi ý kiến, Quỳnh Hương e ấp cúi đầu ngượng ngùng bởi sự việc đến với cô ngoài sức tưởng tượng và không nghĩ người có lá gan nhỏ như con chí mén thế mà dám nói chuyện đại sự trước mặt bố mẹ của mình.

- Con cái lớn rồi, nó cần cái hạnh phúc riêng tư của mình, tôi và ông lão đâu có thể suốt cả đời chăm lo cho con bé. Nếu chú Tám quả thật yêu thương nó thì vợ chồng tôi hoàn toàn tán thành. Quỳnh Hương ý kiến của con thế nào? Cứ mạnh dạn trình bày ý nghĩ của con đi.

- Con không biết. Bố và mẹ quyết định như thế nào thì con nghe vậy.

Quỳnh Hương gầm mặt lí nhí nói thật nhỏ âm thanh như tiếng muỗi kêu đồng thời đôi vành tai ửng đỏ vì xấu hổ. Cái hạnh phúc bao ngày trông đợi tưởng chừng vượt khỏi tầm tay với của cô. Không ngờ!!!!

…. Anh Lam.. Em yêu anh từ hôm nghe bố kể lại quãng thời gian sống cùng anh ở trại Cấm, ông không bao giờ nói với ai về cuộc sống của mình kể cả những giây phút nguy hiểm ngoài chiến trường, thứ nhất không muốn cho mẹ lo âu sợ hãi khi xông pha trong làn tên mũi đạn, thứ nhì không muốn phô trương ánh hào quang của bản thân trong các trận đánh. Mẹ và em không hề biết một tí gì về những ngày mà ông sống ở nơi ấy, mãi khi nghe bố nói về giờ phút sinh tử của mình khi bị viêm ruột thừa và người đồng ngủ lặn lội trong cơn mưa tầm tã cõng ông trên đoạn đường dài lầy lội và trơn trượt cùng duy nhất cái poncho dành cho bố mà bản thân anh ta không hề có tí vật gì để che mưa. Mẹ và em khóc cả đêm vì thương bố quá, thương những ngày cơ cực của ông trong khi mẹ con vui vẻ ở nhà mà không hề có một chút suy nghĩ lẫn lo lắng về người thân của mình.

Em yêu anh từ dạo đó, muốn chính miệng anh thổ lộ tâm tình của mình thế nhưng có thể vì người ta nhát quá, cù lần quá hoặc đã có người con gái khác trong trái tim của anh ta cho nên em vô cùng thất vọng, chính vì vậy bèn làm một hành động để khiêu khích anh, nhờ ông anh chú bác chở em trên chiếc xe đồng thời cố tình lượn qua mặt anh. Một hành động cực kỳ ngu xuẩn để rồi mất anh vĩnh viễn. Hôm nghe tin anh đi nhận nhiệm đơn vị mới là ngày em vấn vành khăn tang trên đầu, vành khăn tang cho mối tình tan vỡ cũng là tiễn biệt người yêu vào nơi gió cát, em không biết người yêu của mình đã chết trong cuộc lui binh nghiệt ngã hay chôn vùi thân xác trong trại cải tạo, em không nghĩ mình sẽ lập gia đình cùng ai khác, sống như vậy cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay và ước nguyện cùng sóng vai cùng người ta ở kiếp sau..

Em yêu anh nhiều lắm anh Lam, người có trái tim nhân hậu và tấm lòng vàng, người hậu đậu, cù lần, nhát gan cùng cái đầu bị bò đá nước vào óc, em yêu con người chân thật hiền lành chứ không phải yêu về gia cảnh, học thức hoặc trọng mặt mũi, có người ta bên cạnh em sẽ những ngày hạnh phúc tuyệt vời. Một mối lương duyên kỳ diệu mà ông trời ban phát cho em và cũng chỉ một mình em được hưởng.


Lê Văn Nguyên /2011

https://hoiquanphidung.com

No comments:

Post a Comment