Sáng sớm chuông điện thoại réo rắt, Huy tỉnh giấc cựa mình ngồi
dậy, giọng của anh bạn bên Trung tâm đào tạo Âm nhạc khàn khàn:
- Alô! Nhận học sinh mới nhé: Nữ - Ba mươi tuổi - Độc thân, em
nó muốn học kèm riêng một thầy một trò chứ không muốn vào trung tâm...
- Thôi! Lớn tuổi rồi thì học gì, lại còn độc thân nữa, rắc rối!
Huy ngái ngủ gạt ngang...
- Ơ! Việc của ông là dạy, liên quan gì mấy cái chuyện đó. Tôi
đưa số điện thoại của ông cho nó rồi đấy, nó sẽ liên hệ trực tiếp với ông.
Huy ậm ừ cho xong chuyện. Gã không có hứng thú lắm với chuyện kèm riêng, lại còn học sinh nữ lớn tuổi, độc thân nữa...
Buổi chiều hôm đó, cô gái bước vào nhà chào Huy rồi ngồi xuống
ghế.
Huy nhìn thoáng qua: Chiếc váy ngắn để lộ hình xăm trên cặp đùi
trắng nõn, khuôn mặt hồng lấm tấm mồ hôi, xinh xắn ưa nhìn nhưng có nét gì đó
bướng bỉnh:
- Em chào Thầy! Em tên là Trang. Lúc trưa em gọi điện cho thầy đấy
ạ! Em muốn thầy sắp xếp cho em một khóa học nhạc. Em ở trên thị trấn ĐT, cách
đây rất xa, xuống chỗ thầy phải bắt hai chặng xe buýt, nên em muốn mỗi buổi học,
thầy dành cho em bốn tiếng. Học phí thì do thầy quyết định. Chỉ mong là thầy sắp
xếp thời gian và nhận em là học sinh.
Cô nhìn Huy mỉm cười và vào đề một cách rất nhanh gọn quyết
đoán.
Huy nhìn cô gái, mắt anh chạm phải hình xăm trên ngực của cô, tự
nhiên anh lại thấy hơi khó chịu!
Anh đưa cô đến bên chiếc đàn piano ở góc phòng, thực hiện một số
bài kiểm tra năng khiếu thường lệ trước khi nhận học sinh.
Cô gái có thẩm âm rất tốt, loạt gõ phách dài trúc trắc cô gõ lại
chuẩn xác. Huy lướt tay trên phím đàn, đẩy mẫu luyện thanh lên dần từng nửa
tone một, tới những nốt cao, Huy hơi bị bất ngờ vì chất giọng giả thanh trong
sáng của cô.
Anh sắp xếp cho cô một tuần hai buổi học.
Mấy buổi học đầu Huy chẳng thấy có thiện cảm với cô học sinh này
lắm, Huy cũng không biết tại sao, hình như tại cái cách nói cười ngông nghênh
trẻ con so với tuổi ba mươi của cô? Hay tại vì cái cách ăn mặc? Tại cái váy ngắn
cũn cỡn để lộ ra cái hình xăm con rắn đang uốn éo? Ừ thì chắc cô ta tuổi Rắn,
nhưng cái hình xăm ở mông lấn sang cả vị trí nhạy cảm cứ chực đập vào mắt Huy
khiến nhiều lúc anh phải lúng túng quay mặt đi làm gián đoạn cả việc dạy, bực
mình thật!
Có lần anh nhắc khéo: "Khóa học trước, học sinh của tôi
toàn mặc quần thôi, trông đứng đắn lắm..."
"Vâng! Đi học thì phải mặc quần hoặc mặc váy chứ ạ." Cô
cười cười. Huy bực mình: "Váy cũng được, nhưng đừng có ngắn cũn cỡn như thế!"
"Vâng! Nhưng mà trời nóng lắm!" Lại cười cười nhe cả cái răng khểnh, Huy quay mặt đi chả hiểu nổi là mình đang ghét hay đang gì gì nữa...
Huy đưa tay cào cào mái tóc bồng bềnh của mình rồi bước ra phòng
học. Trang đang lom khom nửa đứng nửa ngồi bên cái đàn piano, chân cô hơi nhún
nhún, tiếng đàn phát ra nghe giật cục...
- Tập tành kiểu gì thế? Bài luyện ngón kỹ thuật Hanong mà chổng
mông lên tập thế à? Ngồi xuống tập hẳn hoi!
- Vâng! Trang ngồi xuống rồi lại bật dậy nhăn nhó: "Ái da!
Đau quá! Cái mụn, cái mụn của tui!"
Huy định trợn mắt, nhưng cái nhìn chợt dừng lại nơi hình xăm của
cô, đúng cái chỗ để ngồi nổi lên một vùng đỏ tấy, chắc là đau lắm nên cô mới có
cái tư thế tập đàn lom khom ngứa mắt như vậy. Anh lắc đầu hạ giọng: "Có tập
tiếp được nữa không?" Cô nhăn nhó trả lời: "Cho em đứng tập luyện
thanh đi, em phải đi hai chặng xe buýt mới xuống đến đây, em quý thời gian luyện
tập bên thầy lắm!"
Huy ngồi xuống đàn, đẩy dần độ cao mẫu luyện thanh lên, anh hài
lòng nghe giọng cô học trò quyện vào tiếng đàn mỗi lúc một cao dần lên mà vẫn
tròn trịa trong vắt. Bất chợt cái giọng giả thanh cao chót vót chợt ngừng bặt,
Huy ngẩng lên nhìn, Trang đang lúng túng quay người đi che phần ngực phía trên
căng đầy vừa lộ ra, hậu quả của việc lấy hơi quá sức làm chiếc áo chật vừa bị bật
tung khóa.
Huy lúng túng trong khoảng khắc rồi đứng dậy vào nhà lấy chiếc
áo sơ mi của mình ra đưa cho cô giọng cộc lốc: "Khoác vào!"
- Vâng! Trang quay lưng về phía anh khoác chiếc áo rộng vào người
rồi quay lại vung vẩy hai ống tay áo lùng thùng nhoẻn miệng cười: "Học tiếp
thầy ưi!"
Mấy tháng hè trôi nhanh vội vã rồi lấn cả vào giữa thu lúc nào
chẳng hay, giống như tình cảm của của Huy từ chỗ khó chịu không thiện cảm với
cô học trò chuyển sang thứ tình cảm khác lạ lúc nào chẳng biết. Trong suốt thời
gian Trang học, hai người ít chuyện trò riêng với nhau. Cô tiếc thời gian! Thời
gian cô ở bên anh chỉ đủ để học. Còn Huy thấy cô mải miết học anh cũng thấy hài
lòng và dần lấy lại được thiện cảm. Càng về sau Huy càng cảm thấy ẩn sau cái
cách ăn mặc, cái vẻ bề ngoài nghịch ngợm và những câu nói lý lắc của cô là một
tâm hồn trong sáng ngây thơ. Anh ít hỏi và cô cũng ít thổ lộ về công việc và cuộc
sống riêng tư của mình, điều đó tạo ra ở cô một sự bí ẩn khiến anh cảm thấy tò
mò, cuốn hút.
- Bây giờ bên thầy em chỉ đủ thời gian để học. Sau này học xong,
em muốn mời thầy đi uống nước nói chuyện, có được không thầy?"
Trang hỏi và nhìn Huy cười cười, đôi lúm đồng tiền lõm xuống, vẻ
nghiêm khắc của anh bỗng biến mất: "Ừ! Cứ học tốt đi, học xong thì làm cái
lễ chuyển từ Thầy sang Anh." Huy đùa lại.
"Vâng! Thầy giữ lời đấy, em đợi!" Cô chu môi lại trêu
Huy rồi đứng lên ngay ngắn lấy hơi, từ cái miệng tròn xinh của cô vút lên âm
thanh cao chót vót của bài mẫu luyện thanh. Huy cúi xuống đàn, mười ngón tay lướt
nhẹ nâng hoà những âm thanh từ miệng cô đang ngân lên phiêu du thánh thót...
Đó cũng là buổi học cuối cùng của cô. Lúc Trang ra về, Huy mở
chiếc phong bì cô đặt trên bàn, ngoài số tiền học phí còn có một tấm thiệp cô mời
anh đi uống nước, Huy lật mặt sau tấm thiệp, một dòng chữ to viết bằng bút dạ
làm anh sững sờ bối rối:
"THẦY ƠI - EM YÊU ANH!"
***
Mùa Đông đến với những cơn gió bấc lạnh se sắt thổi về từ phương
bắc. Quán cà phê nơi hai người thường hò hẹn hôm nay thật ấm áp. Sau lớp cửa
kính ngăn những cơn gió lạnh buốt phía ngoài, Trang ngồi nép sát vào anh, cô
ríu rít nói cười, anh lắng nghe cô nói bằng ánh mắt ấm áp và vòng tay lúc nới lỏng
lúc ôm chặt tùy theo cảm xúc của câu chuyện cô đang kể...
Nhưng cô vẫn chưa một lần kể về câu chuyện cuộc đời cô, cô vẫn
đang để lại trong lòng anh một dấu hỏi ngọt ngào! Cô nói: "Rồi một ngày
anh sẽ được biết về cuộc đời em!"
Cô cười nhìn anh đắm đuối và hát khe khẽ: "Biết đâu, biết
đâu đấy, anh xa em chỉ vì anh biết! Biết đâu biết đâu đấy, đắm say chỉ có, khi
mình chưa hiểu hết về nhau..."
Anh nhìn sâu vào mắt cô, vòng tay anh siết chặt như sợ vuột mất
cô:
"Ừ! Hãy cứ để những bí mật của cuộc đời em như một dấu hỏi
ngọt ngào trong lòng anh nhé!".
...
Huy đâu ngờ rằng câu hát của cô hôm đó như một lời tiên đoán chia xa: "Biết đâu biết đâu đấy, anh xa em chỉ vì anh biết hết..."
Và rồi Huy cũng được biết hết về cô!
Vào một chiều thứ bảy lất phất mưa phùn, anh phóng xe lên quán cafe trên thành phố nơi hai người vẫn thường gặp nhau. Cuộc hẹn tuần trước Trang đã lỡ hẹn, cô nhắn tin cho anh là có việc bận đột xuất và cả tuần đó cô trả lời tin nhắn của anh hời hợt và rất ít: "Đợt này em bận, phải giải quyết nhiều việc quá. Nhớ anh..." Hoặc: "Đợi em nhé anh! Nhớ...
Anh dừng xe tại điểm đỗ xe buýt mà cô vẫn thường hay xuống. Mưa
phùn nặng hạt, anh thấp thỏm đợi cô. Anh không chắc là cô sẽ đến, anh đợi theo
thói quen và nỗi nhớ thôi thúc.
Mưa mỗi lúc một dày, hơi co người lại vì lạnh, anh cứ ngồi và chờ
đợi... Từng chuyến, từng chuyến xe buýt đỗ lại, anh dán mắt vào cửa xe hy vọng
thấy dáng người nhỏ bé của cô bước xuống...
Anh nhìn sang quán cafe bên kia đường chờ đợi một phép màu, chờ
hình bóng cô xuất hiện...
Và phép màu xảy ra vào lúc mà anh đã hoàn toàn thất vọng. Cô xuất
hiện ở quán cafe bên kia đường bằng cách mà không bao giờ anh nghĩ tới: Cô đi
bên cạnh một người đàn ông đứng tuổi, lịch lãm, họ vừa từ trên một chiếc
Mercedes bước xuống, cô nép sát vào người đàn ông rồi cả hai đi vào trong quán.
Mắt Huy hoa lên, anh gỡ vội cặp kính xuống lau sạch những bụi nước mưa nhòe nhoẹt. Không thể nhầm được: Là Trang! Cô cùng người đàn ông ngồi xuống một bàn trong góc quán, ánh mắt cô nhìn người đàn ông ngưỡng mộ, nụ cười của cô thật tươi, cử chỉ cô nũng nịu. Người đàn ông ngồi hơi nghiêng vào cô, hành động âu yếm cưng chiều...
Sự thật về em đấy ư?
Em là cô gái vũ trường? Và em học nhạc để nâng cao "kỹ năng
công việc"?
Có phải vì thế mà chưa bao giờ em tiết lộ thân thế với tôi?
Người Huy run lên! Có một con quái vật đang gào thét trong anh,
nó xúi dục thúc bách anh làm một điều gì đó thật điên cuồng nhằm thoát khỏi sự
đau đớn tổn thương đến tột cùng. Anh và con quái vật giằng xé nhau dữ dội, cơ
thể anh như rung lên bần bật...
Một chuyến buýt đỗ chắn ngang trước mặt anh che lấp đi hình ảnh độc ác trong quán cafe, con quái vật trong anh như bị bịt mắt cũng tạm dừng giãy đạp gào thét, trả lại anh một cơ thể rã rời và một cái đầu trống rỗng...
Huy lê từng bước đến chiếc xe máy, anh ngồi lên xe ngập ngừng rồi
nổ máy tạt vào ngồi trong một quán nước, anh móc điện thoại ra, tay run run ấn
vào những bức ảnh của Trang đang nhìn anh cười tinh nghịch, anh ấn vào nút xóa,
điện thoại sạch trơn không còn tin nhắn, không còn một bức ảnh nào khả dĩ có thể
làm anh phải đau đớn nữa, anh ngập ngừng chặn nốt số điện thoại của cô. Từ giờ
phút này tất cả chỉ còn là dĩ vãng.
Ngoài trời âm u, mưa phùn lất phất, gió đông lạnh đến se lòng,
cây bàng ngoài cửa quán lơ thơ vài chiếc lá đỏ ối còn sót lại trên những cành
nhánh khẳng khiu...
Một chiều đông lạnh giá, chất ngất nỗi buồn!
***
Huy vùi đầu vào công việc để tìm quên, mới đó mà đã một tuần
trôi qua, sáng thứ bảy Huy ra trung tâm làm việc, anh nhận được giấy mời của
trung tâm trẻ Mồ côi - Khuyết tật mời anh đến dự cuộc thi văn nghệ của các em học
sinh với tư cách là giám khảo.
Huy có mặt ở Trung tâm lúc bảy giờ tối, nhìn sang dãy bàn đại biểu,
anh chợt điếng người vì nhìn thấy Trang ngồi cạnh người đàn ông đứng tuổi trong
quán cafe tuần trước, họ đang trao đổi với nhau điều gì đó rất thân mật. (?)
Huy bàng hoàng khó hiểu, những dấu hỏi cứ xoáy trong đầu anh, những
cảm xúc tưởng chừng đã đào sâu chôn chặt nay lại bùng dậy bẽ bàng chua xót. Anh
hối hận vì đã đặt chân đến nơi này. Anh ngồi lặng đi với muôn vàn cảm xúc xâm lấn,
không còn để ý đến xung quanh cho đến khi những tràng vỗ tay nổi lên rào rào,
người đàn ông bên cạnh Trang đang bước lên sân khấu:
- Trước hết tôi xin cảm ơn ban giám đốc Trung tâm đã cho phép tôi, một Việt kiều từ Nước Mỹ xa xôi được làm người đỡ đầu của gần một trăm trẻ em mồ côi, khuyết tật. Và cũng thật tự hào được giới thiệu một thành viên đã lớn lên từ Trung tâm này và giờ đã trở thành một giáo viên âm nhạc của Trung tâm, cũng là người đã kết nối tôi với Trung tâm.
Con gái tôi Hoàng Trang, đứa con đã lưu lạc hơn hai mươi năm trời
mà số phận đã run rủi cho tôi gặp lại tại đây...
Những tràng pháo tay lại rào rào nổi lên, tai Huy ù đi. Anh nghe
loáng thoáng người dẫn chương trình giới thiệu về anh, Trang sánh đôi bước cùng
anh lên sân khấu.
Tiếng người dẫn chương trình lại vang lên:
- Tôi cũng xin được trân trọng giới thiệu vị trưởng ban giám khảo:
Ông Lê Huy.
Huy cúi chào khán giả rồi anh bước về phía hai bố con Trang
- Em nhớ anh! Cô nói nhỏ và nhìn sâu vào mắt anh.
- Anh cũng vậy! Gấp mười lần em! Anh nói, lồng ngực nhẹ bẫng, khối
nặng nghìn cân của đau khổ nhớ thương từ bao lâu chợt tan biến, thay vào đó là
hạnh phúc ngập tràn.
Người đàn ông nắm tay Trang và anh giơ lên cao trong tiếng vỗ
tay rào rào phía dưới.
No comments:
Post a Comment