Theo hướng chỉ của một bà cụ, tôi rẽ vào ngõ
có hàng rào tóc tiên. Những nụ hoa dài nhỏ như lũ chuồn chuồn ớt đậu rải rác
dọc bờ rào trông thật vui mắt. Cổng nhà không đóng, tôi se sẽ dắt xe vào và
dừng lại bên ngoài. Sâu trong sân, bên mấy khóm nhài, một người đàn bà chừng
47, 48 tuổi đang mải miết hái những bông hoa nhỏ xíu, trắng muốt bỏ vào chiếc
ly thuỷ tinh. Mặt trời buổi sáng lách qua giàn thiên lý, buông mấy chùm hoa
nắng nhảy nhót trên sân.
Người đàn bà không biết có người lạ, vẫn tiếp tục vén lá tìm những bông hoa bị che khuất. Không gian yên tĩnh mà sống động. Hương thơm của hoa lá còn hơi sương thật dễ chịu. Trạng thái căng thẳng của tôi trước lúc đến đây trùng hẳn xuống. Tôi ngờ ngợ, người đàn bà này mình đã gặp ở đâu? Đúng rồi! Hoa nhài ...
Khi cha tôi bệnh nặng đang nằm viện, có một
thiếu phụ đã đến thăm cha. Tôi bước vào phòng chỉ kịp nghe cô ấy nói "Em về".
Thấy tôi, cô gật đầu chào và vội vã đi ra. Tôi đến cạnh cha, thấy trên kệ tủ
nhỏ đựng đồ có mấy chùm hoa nhài còn tươi nguyên lá, cắm trong chiếc bình nhỏ
xíu, trong suốt, chỉ có ở phòng thí nghiệm hoặc phòng pha chế hóa chất. Bình
hoa nhỏ nhắn, ngộ nghĩnh thật dễ thương. Hình như cha tôi đang mơ màng hít sâu
hương thơm thoảng dịu của hoa.
- Ai vậy cha?
Ông giật mình:
- À, cô ấy cùng cơ quan với cha trước đây.
Qua nhiều đêm không ngủ, dì gặp cha tôi giao
ước: Một là, cha tôi không được lui tới với dì nữa, để dì tự lo liệu, tuyệt
nhiên không để lộ chuyện hai người. Hai là, nếu cha tôi làm khác đi thì dì sẽ
quyên sinh.
Ngày ấy, cơ quan nhiều lần kiểm điểm nhưng
không ai biết được điều gì hơn ngoài một điều, dì không chồng mà vẫn sinh con.
Nhờ có sự bảo lãnh của người anh ruột ở phòng tổ chức cán bộ tỉnh, dì được
chuyển về bệnh viện đa khoa của một huyện ngoại thành Hà Nội. Từ một y tá giỏi,
dì vừa làm vừa học thêm, trở thành Y sĩ rồi bác sĩ. Còn cha tôi, sau 5 năm làm phó
giám đốc, ông tiếp túc được đề bạt giám đốc hơn 10 năm thì qua đời. Dù đã hứa
với sự giao ước của dì, nhưng cha tôi vẫn liều đến thăm mẹ con dì một lần trước
lúc dì chuyển đi. Ông đã ôm ghì bé Nhài mới ba tháng vào lòng khóc nức nở và
nói: "Cha rất tin mẹ sẽ lo chu toàn cho con, nhưng ...". Ngày đến tuổi
đi học, ông tìm đến bệnh viện, buộc dì phải nhận một số tiền nuôi con ăn học để
ông đỡ tủi lòng. Ông không có ý định gặp con vì không muốn phải nói với con
những điều không thật. Cũng vì vậy, lần cuối cùng đến thăm ông ở bệnh viện,
biết cha tôi không thể qua khỏi nhưng dì vẫn không dẫn Nhài đến gặp cha, em còn
quá bé để hiểu mọi chuyện. Dì chỉ có thể cho em biết tất cả khi đã trưởng
thành.
Tôi không thể phủ nhận những gì cha đã dành cho 5 anh em chúng tôi. Cha là niềm tự hào, là đấng anh minh, là người cha tôn kính rất mực thương yêu của chúng tôi. Tôi là con gái duy nhất, lại là út luôn được cha chiều chuộng. Nhiều khi tôi được ông ôm thật lâu, thơm thật nhiều, thật dài. Tôi thấy mình thật sung sướng. Phải chăng những lúc ấy, cha muốn tôi nhận tình thương yêu của cha cho cả em Nhài. Từ bé tôi cũng chưa bao giờ nghe mẹ phàn nàn gì về cha, nên khi biết chuyện cha và dì, tôi không muốn chấp nhận một sự thật về cha.
Trước khi đến đây, tôi vẫn không sao gạt nỗi định kiến không tốt với dì. Nhưng giờ đây tôi đã khóc, khóc trong tắc nghẹn, nức nở, có lẽ cả đời tôi chưa bao giờ khóc như vậy. Ôi! Để làm được những gì cho em Nhài, cho cha tôi và cho bản thân mình hôm nay, dì đã phải đau khổ, dầu dãi theo thời gian nghiệt ngã. Tôi nghĩ, nếu phải chết cho tình yêu thì điều đó còn dễ hơn ngàn lần so với sự hy sinh, chịu đựng và vượt lên của dì. Lúc này tôi mới thấm thía lời tâm sự của mẹ: "Cha và mẹ lấy nhau không có tìm hiểu yêu đương. Khi cha con còn đang học trên trường huyện, gia đình đã dạm ngõ mẹ cho ông qua mối mai. Đến ngày cưới, cha mẹ mới biết mặt nhau. Mẹ nghĩ, chuyện cha con có yêu một phụ nữ nào khác cũng là chuyện thường. Nhưng cha con vẫn công thành danh toại, gia đình êm ấm thì cô ấy phải là người hiểu biết và thật tử tế ..." Nghe mẹ nói, tôi vẫn nghĩ, mẹ quá nhân từ và vị tha mà nói vậy.
Bây
giờ thì tôi hiểu... Trong tôi đau đáu một nỗi niềm, không ngọt ngào nhưng thật
hạnh phúc. Giờ đây, anh em chúng tôi còn có dì và em Nhài, một phần cuộc đời
của cha tôi. Sáng hôm sau, dì tiễn tôi ra cổng, qua mấy khóm
nhài đầy hoa thơm ngát, tôi chợt hỏi chuyện duyên nợ với hoa nhài của dì. Mắt
dì trở nên xao xuyến, bâng khuâng. Tôi nghe tiếng dì như gió thoảng:
Xe đã đi qua khỏi ngõ, mùi hương nhài vẫn vấn
vít theo sau. Hít một hơi thật sâu, tôi thầm nói với mình: "Con cảm ơn dì
thật nhiều"...
No comments:
Post a Comment