Trân Nguyen là tác giả đã nhận giải
danh dự Viết Về Nước Mỹ 2006. Cô sinh năm 1970, cư dân Monterey Park, Nam
California, nghề nghiệp: y tá, siêu âm. Bài mới lần này là
chuyện ma tại một bệnh viện Mỹ ở Los Angeles.
*
Bước vào thế kỷ 21 rồi, khi mà thế giới
khoa học kỹ thuật tân tiến đến độ hầu như giải thích được tất cả mọi sự vật,
hiện tượng trên vũ trụ này… mà còn ngồi kể chuyện ma quỉ thì thật là khôi hài!
Nhưng nói gì thì nói, trên đời vẫn có những chuyện không ai cắt nghĩa được.
Đó là một tòa building 4 tầng cũ kỹ
nằm ngạo nghễ giữa đất trời East Los Angeles tính đến nay đã hơn 100 năm. Vùng
đất đó ban đầu đa phần là người Mễ đến lập nghiệp, họ lam lũ và sống bằng nghề
tay chân. Một ngày kia có một bác sĩ người Đức đã đến đây, lập ra bệnh
viện này, cứu biết bao nhiêu là người và cùng họ vượt qua bao phen nhọc nhằn,
khốn khó.
Trải qua bao nhiêu vật đổi sao
dời…bệnh viện STMT vẫn ngất ngưởng hiên ngang giữa trời cao đất rộng. Tuy bề
ngoài trông rất là cũ kỹ, nhưng đó chính là một di sản văn hóa vô cùng
quí, ngày nay bên trong hoàn toàn đã được trùng tu với tất cả những thiết bị y
khoa tân tiến nhất để đáp ứng nhu cầu mới của con người thời đại…Thế nhưng
những câu chuyện hoang đường cổ xưa vẫn mỗi ngày khơi dậy óc tò mò của cư dân
vùng này, nhất là với người Việt Nam vốn thích nghe chuyện ma.
Năm đó ra trường tôi về làm việc ở
đây, nửa hoang mang nửa hiếu kỳ khi nghe người ta rĩ tai nhau: Bệnh viện này…ma
dzữ lắm!! Tôi làm ca từ 3h chiều đến 11 rưỡi khuya, cái thời khắc mà tòa
nhà cứ như lạnh hơn, rợn hơn khi người bệnh đắp chăn đi vào giấc ngủ và cất
tiếng thở đều. Chiếc đồng hồ trên tường cứ nghe rõ mồn một tích tắc, tắc tính
và vạn vật cứ âm u dưới cái thứ ánh sáng lờ mờ của nhà thương, ai nấy đều gượng
nhẹ, lặng lẽ đến đáng sợ…..
Nhà thương này đã cũ kỹ rồi, lại còn
lọt tỏm giữa bốn bề nghĩa địa. Ai đi qua East Los Angeles khoảng giao
điểm của freeway 60 và710, từ trên freeway nhìn xuống là thấy ngay những mộ
phần của người trung cổ được dựng cao sừng sững. Đó là nơi an nghỉ của những
đại gia tộc giàu có ngày xưa, người ta đã cất giữ tro cốt trong một tòa
"lâu đài" nho nhỏ, công phu và đầy bí tích. Còn thường dân thì nằm
đều đặn, cao thấp, lớn nhỏ rải rác khắp nơi với những tấm bia chống đứng thẳng
tắp, khác với lối chôn cất của đa phần người ở đây là tấm bia được đặt dọc trên
lối đi,…nên nhìn vào người ta chỉ thấy những quả đồi thơ mộng, rực rỡ hoa hồng
dưới ánh nắng mặt trời không hề thấy âm khí của một nghĩa trang. Tôi vốn tính
nhát gan, lại làm chung với một bà "thỏ đế" là cô Anh người Việt Nam
bên khoa hô hấp. Mới vô làm đã nghe bả bỏ nhỏ:
- Ma dữ lắm Gigi ơi, mà ngay giữa ban
ngày ban mặt luôn kìa, con mới vào nên không biết đó thôi, cô làm ở đây hơn 10
năm nên rành quá rồi.
Tui tò mò:
- Mà cô có thấy chưa"
Cổ trợn mắt:
- Thấy chớ sao không thấy. Biết Dr
Bansal Ấn Độ không" Buổi trưa "taking a nap" trên giường đàng
hoàng, nửa tiếng sau thức dậy "hạ thổ" hồi nào không biết.
Tôi cắt ngang:
- Chắc ổng trực gác dữ quá, tâm thần
suy nhược nên lẫn lộn đó thôi cô ơi. Bên Mỹ này làm gì có ma.
Cổ chưa chịu thua:
- Không tin hở" Ông Dr Marshak
dê sồm kìa, cũng đang ngủ gà ngủ gật nửa đêm trong phòng cấp cứu, bị con Mễ tóc
vàng ngồi lên đùi…rồi…sao đó…bị nó hất lăn kềnh xuống đất, mắt kiếng văng ra
mấy thước. Ổng la ú ớ "girl, girl lượm giùm cái mắt kiếng," mà người
ta chẳng nhìn thấy ai xung quanh hết cả.
Hai cô cháu đang xầm xì, thì thằng
Henry người Phi từ đằng sau "bò" tới…. Hù một phát thất kinh,
biết hai người đang nói chuyện gì. Nó tinh nghịch hỏi:
- Annie (cô Anh) chừng nào tới phiên
bà"
Cô Anh chửi:
- Tới phiên mày trước thì có…
Nó phùng mang, trợn má:
- Bộ tui chưa kể với you guys
hả" Mới tuần rồi trực đêm nè, gần sáng không có người bệnh, tui tri mền
leo lên bàn ngũ. Hai tiếng sau phòng cấp cứu gọi, tui mở mắt thấy mình đang nằm
dưới đất, chăn vẫn được đắp cẩn thận, còn cái phone thì cũng được đem xuống đặt
cạnh một bên, công nhận con ma này….chu đáo thiệt…nó biết mình đang trực mà,
chuyện lạ là tui rờ "lại mình mẩy" chẳng thấy chỗ nào bầm đau hay
trầy trụa gì ráo trọi, mới biết mình được "ẳm" xuống nhẹ nhàng lắm,
con ma này chắc…con gái!
Nó cười ranh mãnh, thằng Henry này
nổi tiếng quỷ quái mà, nó mà nói thì không biết có mấy phần là thiệt đây
(") chỉ biết là bọn con trai ở nhà thương này biết con gái nhát gan, nên
cứ dọa ma suốt ngày, tụi nó còn nói:
- Ma " Mỹ" có gì đâu mà
sợ…đâu có mặc đồ đen xõa tóc, cũng đâu có khóc lóc tỉ tê… chỉ mặc T-shirt, nhe
răng cười, rung đùi ngồi ăn hambuger, tụi này gặp hoài …ở trên lầu 2. (")
Tụi này quái quỉ thiệt, nhưng cũng
nhờ tụi nó mà… những đêm trực phòng cấp cứu không còn dật dờ khó qua nữa, nhờ
những câu chuyện ma 1001 đêm, kể hoài không chán. Đêm càng thanh vắng, câu
chuyện càng ly kỳ, hấp dẫn… Đêm đó, phòng cấp cứu tiếp nhận một ca trợt chân bể
đầu vào lúc 3h sáng, bà cụ 80, có lẽ vào phòng vệ sinh lúc nửa đêm. Bà Mỹ đen
tay chân, nhỏ thó, co quắp đau đớn, thiệt là tội nghiệp… bác sĩ đề nghị chụp
hình chụp hình cast. Scan sọ não. Anh chàng Danilo người Đại Hàn một cây
"lí lắc" đứng làm ca đó, tụi tui đứng quanh trợ giúp. Nó nâng đầu bà
cụ lên gượng nhẹ, tháo khăn quàng cổ….đưa vào máy scan, luôn miệng xuýt xoa:
- Chịu khó một chút honey, God bless
you, God bless me.
Liệu trình hoàn tất, bác sĩ Bansal
nhíu mày:
- Không ổn rồi, chấn thương sọ não phải đưa ngay về USC chuẩn bị "đại" giải phẫu (nơi tôi làm không có phương tiện phẫu thuật phức tạp này).
Ambulance hụ còi…Thủ tuc chuyển viện
hoàn tất thì đã gần 4h sáng, mọi người mệt lả, Danilo nằm gục trên bàn lơ mơ,
thì…..bà cụ quay lại đòi chiếc khăn quàng cổ, mà Danilo đã cởi ra cho bà lúc
làm cast scan, vì "ngoài trời lạnh quá!" Anh chàng lật đật ngồi dậy
liền…nhưng bà già đã bỏ đi đâu mất.. nó chụp vội cái khăn chạy ào ra cửa tìm
nhưng hành lang vắng tanh không một bóng người qua lại. Mệt mỏi, nó lững thững
quay vào ngủ tiếp. Tới chừng sáng thức dậy mới hay được, người bệnh đã từ trần
trên đường đi….lúc đó…4h thiếu 10 sáng, ngay đúng giờ khắc bà cụ trở về đòi lại
chiếc khăn (!").
Danilo mặt mày tái mét không còn giọt
máu, nhưng ai mà biết nó sợ quá hay đêm rồi nó thiếu ngủ. Tên này cũng là tổ sư
nói phéc và hay kể chuyện tiếu lâm. Nên ai cũng bán tính bán nghi câu chuyện nó
kê.
Trong khoa chỉ có ông xếp người Phi
tên Ademin là nghiêm nghị nhất. Ít bao giờ thấy ông bông đùa, nói giỡn nhưng
ông rất tốt bụng, hiền hòa và hay làm từ thiện. Một hôm, ông giúp đỡ nhà thờ
phát động chương trình "vì tương lai của những cô nhi hiếu
học" ở bên Philipine, tài liệu hình ảnh, chương trình được soạn thảo
rất công phu, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại…. cả ngày trời gặp gỡ, chào
hỏi, rao giảng đến phờ cả người, cũng không mấy ai quan tâm, thậm chí họ còn
xua đuổi ông. Mệt mỏi ông ngồi phệch xuống ghế đá, băn khoăn suy tính làm sao
để đạt được kết quả khả quan nhất… thì có một người bệnh đi đến ngồi xuống bên
ông, gương mặt đầy vẻ nhân từ: ông Sarmiento, Steven. Hai người cười với nhau
chào hỏi, họ trao đổi với nhau bằng tiếng tagalog và cùng nhau thảo luận về đề
tài học vấn của trẻ em Phi ra chiều tâm đắc lắm. Cuối giờ, ông Sarmiento
từ giã trở về phòng, không quên căn dặn ông xếp "Chủ Nhật nhớ đến đúng địa
chỉ này ở thành phố San Dimas, sẽ có nhiều người Phi tụ họp ở đó, họ sẽ giúp
ông hoàn thành ý nguyện."
Trời đã tối, ông sếp cũng hấp tấp đi
về mà quên hỏi số phòng của người bạn già khả ái kia.
Chủ Nhật, sau khi hát lễ nhà thờ
xong, ông hăng hái chở vợ tìm đến địa chỉ kia, quả thật có nhiều người Phi đang
tụ họp ở đó, gương mặt ai cũng đầy vẻ thánh thiện và trang nghiêm… Ông đậu xe
bên đường chạy lại thăm hỏi đồng hương và trình bày về chương trình cứu trợ cô
nhi ở đất nước ông. Kết quả bất ngờ, họ ủng hộ nhiệt liệt ông, họ xiết chặt
tay thân ái cám ơn việc làm tốt của ông, làm ông rất khích lệ đến không
cầm được nước mắt.
Trước khi ra về, mọi người tha thiết
mời ông sếp và vợ ở lại dùng bữa. Hôm nay người ta "cúng thất" cho
một người thầy kính mến vừa mới qua đời tên… Sarmiento. Đứng trước di ảnh
của người quá cố ông sững cả người đến không nói được thành lời, đó chính là
người ông vừa gặp tuần trước ở sân bệnh viện và đã mách bảo với ông về địa chỉ
này. Và ngày giờ ông gặp cũng đúng vào lúc ông cụ từ giã cõi đời.
*
Chao ôi, người đã đi rồi vẫn còn
quyến luyến và lo nghĩ cho nỗi khổ thế gian, cố nấn ná lại làm thêm chút việc
cho người, cho đời… thân thể đã buốt lạnh nhưng con tim vẫn con ấm nóng. Vậy
thì sao người còn lại ở đời có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước những cảnh thương
tâm, những con người khốn khó, những cô nhi tội nghiệp"
Ông Sarmiento ra đi chẳng để lại tài
sản gì và mai này chúng ta ra đi cũng chẳng mang theo được những gì. Tất cả sẽ
trở về với cát bụi cả thôi. Chỉ có linh hồn cao quí là trường tồn mãi mãi.
Giờ này chắc ông Sarmiento đang
khẳng khái, mạnh dạn bước vào nước thiên đàng, bởi những việc làm khi còn sinh
thời đã khiến ông thanh thản, không còn vướng mắc gì. Đừng sợ người chết và hãy
yêu hơn những người còn sống quanh ta. Vì họ cho ta được những khám phá về thực
tại và về chân lý, cho ta mỗi ngày vun trồng đức nhẫn nại, lòng bao dung và
niềm hy vọng….
No comments:
Post a Comment