Pages

Friday, July 14, 2023

Tôi Tìm Lại Chính Tôi…- Sỏi Ngọc


Chiếc xe vòng vòng chạy quanh co lên từng dốc núi, có khúc thật chật chội bé choắt, có khúc rộng hẳn ra làm những người ngồi trong chiếc bus lúc thì lên ruột lo lắng, lúc thì thở phào nhẹ nhõm; những con đường của tỉnh Orly miền Nam nước Pháp sao giống quê hương nhỏ bé của mình thế! Cũng những rác rến lá cây báo chí vứt đầy dọc theo hai bên lề đường, cây cối ngả nghiêng chả ai buồn chăm chút như nơi đô hội hào nhoáng của thủ đô nước Pháp, Paris.

Orly nhỏ bé, yên lặng, con người sống khép kín, không vội vàng như nơi chốn đô thành. Những con người thầm lặng bước đi dưới cơn mưa phùn nhỏ, người cuộn chặt dưới lớp áo đen dầy phủ kín của mùa thu lạnh lẽo, đàn ông đội nón đen che kín cả mặt, phụ nữ cũng chỉ hở hai con mắt để nhìn thôi. Đã mấy lần tôi muốn ngừng họ lại để hỏi thăm địa chỉ cần đến, nhưng họ đi ngang qua tôi, không để ý đến tôi, mắt cũng không liếc ngang qua tôi, họ cứ thế đi thật thẳng, tôi cứ như người …vô hình vậy!

Chiếc bus chở khách du lịch rốt cuộc dừng lại trước một hotel thật sang trọng đẹp đẽ, trang trí thật hấp dẫn, ngược lại với khu phố không chút gì làm vừa lòng khách! Mọi người ngạc nhiên bước xuống xe, nhìn xung quanh khách sạn, ai nấy cũng dường như tự hỏi cùng một câu “sao khách sạn lại đẹp thế? mà con đường dẫn đến thì hoàn toàn ngược lại”. Ai cũng mệt mỏi vì chuyến du lịch dài, tập họp những người từ đủ mọi đất nước trên thế giới đổ về Pháp, với đủ thành phần, họ vội vã kéo valises vào trong, vội vã lảm thủ tục check in và rút nhanh về phòng.

Chỉ còn một mình, tôi bước ra bên ngoài khách sạn, trời đang là mùa thu. Những lá úa màu đỏ vàng đầy dưới chân, ngập cả vườn vì mưa phùn nhẹ nên lá lại càng rụng nhiều hơn nữa.

Hồi xưa trong sách vở, được biết mùa thu là mùa đẹp nhất, nên thơ nhất ở Pháp, những thi văn hào đua nhau viết sách, làm thơ ca ngợi cảnh đẹp, sao… trước mắt tôi chỉ thấy như … đống rác …lá! Hay tôi thực tế quá, không biết lãng mạn, không biết thơ thẩn nên nhìn lá rơi không thấy xao xuyến tâm hồn mà chỉ thấy cần phải quét dọn!

Rảo bước xuống đường, ra khỏi nơi sang trọng ấy, thọc tay vào túi quần, tôi xuống con dốc để vào trung tâm của Orly.

Tôi tưởng tượng lại khuôn mặt còn nữ sinh của người con gái ấp ủ trong tim, 30 năm đã trôi qua, người ấy có còn nhận ra tôi không!


Đưa tay vuốt lại mái tóc bồng bềnh của một thời xa xưa, bây giờ chỉ còn lại một phần ba, cũng may là không phải hói. Tôi nhớ lại khuôn mặt thật ngây thơ, non trẻ, dễ mến, xinh xắn với nụ cười thật tươi và đôi mắt trong sáng thông minh, nàng không sắc nước hương trời nhưng thật duyên dáng dễ yêu, vẻ bẻn lẻn thẹn thùng ở tuổi 16 như khắc sâu trong tim óc. Tôi không hiểu sao tôi lại yêu nàng, không hiểu sao hình bóng nàng cứ ở lỳ trong tim mà đuổi, bứng đi cũng không được! 30 năm trôi qua, tôi cố gắng học cao, có công ăn việc làm, tất cả… cũng chỉ vì NÀNG!

Nàng trong trái tim tôi đầy quyền năng, mỗi lần nghĩ đến nàng, là tôi ra công mài sức để học. Những kỳ thi hóc búa, nghĩ đến nàng là tôi có đủ năng lực vượt qua mọi khó khăn, chông gai. Đến khi ra trường, qua những phần phỏng vấn “khó ăn”, tôi chỉ tưởng tượng đến nàng là có câu trả lời thật đúng, đánh bại tất cả đối thủ để được chọn vào vòng trong.

Cứ như thế, tôi thăng quan tiến chức nhờ hình bóng Nàng! bận rộn đi làm, đi từ nước này sang nước khác để trao đổi kiến thức, hội họp…Tôi chẳng để ý đến phái nữ, vì trái tim tôi thật trung thành với hình ảo của Nàng! Nhiều lúc từ sâu trong tâm, rất muốn đi tìm nàng, nhưng kỳ lạ một điều tôi lại đặt ra cho mình một mục đích hơi khó là phải tậu được một căn nhà thật đẹp, đầy đủ tiện nghi… thì lúc ấy mới đi tìm nàng và rước nàng về dinh! Tôi muốn nàng phải tâm phục khẩu phục vì không những tôi có tài, có danh vọng địa vị xã hội, mà biết giữ chữ tín với nàng nữa; nhưng tôi quên mất một điều thật quan trọng là phải chinh phục trái tim nàng!

Tôi không hiểu sao tôi lại ấu trĩ đến thế, không hiểu sao tôi lại đặt ra cái cầy trước con trâu, làm những điều dở hơi như thế mà học cao hiểu rộng để làm gì!

Quay cuồng với những ý nghĩ phải đạt được mọi ước vọng rồi mới đi hỏi Nàng, ấy mà đã 30 năm trôi qua …như chỉ một hơi thở ngắn.

Tôi phải tốn biết bao thời giờ để hỏi thăm qua người nhà, bạn bè thân quen hồi trung học của nàng một cách thật khôn khéo mới biết nơi nàng hiện cư ngụ tại Orly.

Nếu gặp lại làm sao tôi có thể mở miệng nói tiếng yêu nàng mà đã qua 30 năm chứ! Có ai tin không!? Nếu nàng có biết được điều này thì chắc cũng chả dám “chịu” một tên dở hơi gàn gàn, khùng khùng như tôi!

Không biết còn cách nào hay hơn nữa, tôi xin nghỉ việc ba tháng để đến Orly, nhất định phải tìm ra nơi chốn nàng ở! Và phải cho nàng biết tình cảm của tôi cho dù điều gì xảy ra tôi cũng xin gánh chịu.

 

Bụng đói vì chưa có gì lót dạ từ sáng đến giờ, tôi bước ngay vào quán ăn đầu tiên, mắt dán lên màn hình với những menus trong ngày, đang đọc để chọn lựa món ăn, tôi nghe tiếng chân chạy nhanh và nhẹ đàng sau lưng, quay lại thấy một cô gái trẻ thật xinh xắn:

-        Chú ơi, chú có gọi gì thì gọi nhanh đi, tiệm sắp đóng cửa rồi ạ!

-        … sao sớm thế?

-        Hôm nay … nhà có chuyện, nên đóng cửa sớm, với lại bây giờ cũng 8:00 tối rồi, thường ngày tiệm đóng 9:00.

-        Vậy… ở đây có món nào ngon nhất, xin cô làm cho tôi…

-       Bây giờ không thể nào làm món ngon nhất đâu… xin chú cảm phiền vì nhà có chuyện… cháu sẽ làm tạm cho chú tô mì với rau thịt đầy đủ được không ạ?

-        Lại mì nữa sao? Còn món nào khác không?

-        Cơm với 3 món thịt được không?

-        Cơm hả? tôi kỵ ăn cơm đó!

-        Hay là… chú dùng bánh mì với cary??

-        Cary có cay không?

-        Cary cửa tiệm cháu lúc nào cũng cay hết, còn nếu chú muốn nhiều chọn lựa xin hãy qua tiệm bên cạnh, vì cháu sẽ đóng cửa đó ạ!

-        ừ thôi được… để tôi qua tiệm kế bên!

-        Dạ cám ơn chú, hẹn chú dịp sau vậy.

Tôi bước ra cửa, nghe tiếng gọi của một người đàn ông từ bên trong:

-        Quế Nhung, sao chưa đóng cửa tiệm đi!?

Tôi giật mình quay lại khi nghe hai chữ Quế Nhung, tôi vội vàng đứng yên lặng, tay giữ cửa làm bộ đang bước ra để nghe tiếp chuyện, người đàn ông trung niên nói với cô bé:

-        Con đón em về rồi về thẳng nhà liền nhe, mẹ chờ con về trông nhà đó!

-        Dạ vâng thưa ba!

Tê Tên Quế Nhung rất hiếm, làm tôi nhìn lại cô bé đang dọn dẹp lại chén đĩa.

 Đôi mắt tròn to với đôi môi tươi tắn, y hệt Quỳ Nhung vào thời trạc tuổi cô bé. Cô bé phải có quan hệ máu mủ với Nàng! …Nếu là con gái của nàng thì người đàn ông lúc nãy cô bé gọi là ba phải là chồng nàng!

Trái tim tôi bỗng dưng quặn thắt, cả người hâm hấp mồ hôi rịn ra;

…nàng… nàng đã có chồng, lập gia đình rồi sao? Nàng không nói gì cho tôi biết cả, mà … tôi đã thổ lộ gì với nàng đâu, tất cả chỉ là tôi thường theo dõi, thường trốn ở góc đường nhìn nàng mà thôi! Làm sao bắt nàng phải chung thủy với mối tình một chiều của tôi?!

Len lén nhìn người đàn ông đang đứng giữa phòng ăn trong buổi chiều tối sắp đóng cửa, dáng người cao lớn, đôi lông mày đậm nét, chứng tỏ một người cương trực, thẳng thắn và hào phóng. Tôi tự thẹn với lòng vì cứ nghĩ cái “tôi” quá cao!

 Bước ra ngoài cửa tiệm ăn, thất vọng tràn ngập cõi lòng, thế là từ đây tôi không còn hy vọng gì nữa, không còn hình bóng yêu thương trong trái tim để hy vọng, để tin tưởng vượt qua mọi thử thách ở đời nữa rồi! tôi đã ngu si không biết nắm bắt thời cơ, tất cả như đã vượt khỏi tầm tay với. Con người nếu chỉ có khối tài sản kếch xù, có chức tước địa vị cao trong xã hội, mà không có gia đình làm nền tảng, không có hạnh phúc yêu thương bên cạnh … thật đáng thương lắm, tất cả … vất cả vào xọt rác!

Thực tế như phơi bầy trước mắt, sự thất vọng làm tôi thật nản chí, công việc tôi đang theo đuổi bỗng chốc trở thành vô nghĩa, tôi kiếm tiền để làm gì nữa chứ??!!!

Như trở thành đứa bé, tôi rất muốn khóc và gào to lên rằng tại sao tôi ngu quá thế!

Tại sao học cao hiểu rộng để làm gì mà việc nhỏ nhoi như thế tôi lại không biết suy tính! Tôi thật quá ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình! Người con gái ấy làm sao có thể chờ đợi lời cầu hôn của tôi với chừng ấy năm tháng chứ! Thật là hoang đường mà!!

 Vừa đi vừa suy nghĩ, chưa ăn gì nhưng không còn thấy đói, tôi bước vào quán café, gọi ly café một cách máy móc, tôi trầm ngâm nhìn vào ly café đen, đen đến không thể thấy đáy cốc, làn nước quay tròn theo chiếc thìa quậy, màu đen như sự tuyệt vọng của tôi, tôi cảm thấy trên đời này không còn gì đáng sống và chả còn gì nâng đỡ tinh thần suy sụp của tôi nữa.

 Những chuyện quá khứ như dần hiện ra …

 Tôi và nàng chỉ nói chuyện với nhau vài lần về bài vở trong lớp, nàng thông minh học giỏi, còn tôi thì lười biếng ham chơi, nên tôi hâm mộ nàng mỗi lần nàng được thầy cô gọi lên khen thưởng, đôi má đỏ ửng vì mắc cỡ, chiếc miệng hơi nhoẻn cười với chiếc răng khểnh, hai tay thì không ngừng nắm chéo áo vặt tới vặt lui cho bớt thừa thãi. Lúc ấy nàng thật dễ thương xinh xắn.

Tôi nhớ có lần đã bỏ vào ngăn học nàng gói ô mai, bài thơ con cóc mặc dù học rất dở nhưng làm thơ lại rất nghề…, nàng chả nói chả rằng, học càng giỏi hơn. Mỗi lần ra về tôi cứ hay đứng chờ nàng trước cửa lớp, không biết nói gì, chỉ biết nhìn theo nàng cho đến khi khuất bóng, cũng có lúc hai cặp mắt chúng tôi chạm nhau, chả nói gì, nhưng trong sâu thẳm hình như theo tôi đoán cả hai chúng tôi vô cùng vui sướng!

 Bốn năm trung học trôi qua, tôi vẫn là chiếc bóng trung thành của nàng.

Nàng cũng quen dần với tiếng xe đạp lọc cọc của tôi phía sau xe nàng, hôm nào thiếu tiếng xe tôi thì tôi lại mừng thầm thấy nàng quay lại nhìn và tìm kiếm xem vì nguyên do nào mà không nghe tiếng xe máy sau lưng nữa.

Ngày cuối năm, ai cũng chia tay ra về, bao nhiêu quyến luyến thân thương gởi lại trường lớp, thầy cô.

Lần đầu tiên tôi thấy cặp mắt nàng đỏ hoe, chạnh lòng tôi tiến lại gần:

-        … sau ba tháng hè… mình sẽ gặp lại mà, đừng buồn nhe!

Nàng nhướng cặp mắt long lanh những giọt lệ còn đọng trên mi:

-        Nhưng… nhưng gia đình Quỳ Nhung sẽ không còn ở đây nữa….

Tôi hốt hoảng:

-        Vậy… Quỳ Nhung thì sao? …cũng không còn học ở đây nữa sao? Mà… đi đâu chứ??

-        …không biết! … Quỳ Nhung phải theo bố mẹ…sẽ không còn ….

-        Không còn… gặp Thái nữa sao? Không phải… gặp các bạn trong lớp nữa…

-        ….

Tôi đã lấy hết can đảm, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang vặn vẹo cái chéo áo, xiết chặt:

-        Quỳ Nhung…. Viết thư cho mình nhe!

Nàng nhìn tôi khá lâu không chớp mắt, một giọt nước mắt lăn xuống má, nàng khẽ gật đầu.

Cả người tôi nóng hổi như lên cơn sốt, tôi không ngờ nàng lại ngoan ngoãn gật đầu, cũng không chờ đợi sự đáp lại mối tình một chiều của tôi, tôi sung sướng muốn điên lên trong giây phút ấy. Bàn tay nàng ấm áp run nhè nhẹ trong bàn tay tôi, tôi cầm lên áp vào má, cảm động nói:

-        Thái sẽ cố gắng học hành, sẽ thành người tốt, sẽ tìm lại Quỳ Nhung! Tin tưởng mình nhe!

Nàng lại gật đầu nhè nhẹ! ngoan như con cá vàng bơi lăn tăn trong chậu nước, lần đầu tiên tôi biết chữ yêu đánh vần như thế nào trong trái tim, nó làm cả lòng tôi rung động, tôi lại ấp bàn tay với năm ngón tay xinh xắn lên môi hôn nhẹ, nàng rút nhẹ tay về:

-        Thôi …Quỳ Nhung phải về rồi, Thái ráng giữ sức khỏe nhe, đừng ham chơi nữa, ráng học để sau này….

-        Thái sẽ tìm lại Quỳ Nhung khi thành tài mà! Mình hứa mà!

 

Sau lần ấy chúng tôi bẵng đi 30 năm….

Chúng tôi thư từ cho nhau được hai lần là mất tin luôn, nhưng tôi vẫn sống trong hy vọng tìm lại nàng, nàng đã là chỗ dựa tinh thần cho tôi học, đi thi tốt, tìm việc làm khả quan, tất cả đều là công của nàng!

Bỗng dưng hôm nay tôi thấy như mình bị hụt hẫng, mất cả niềm tin, mất cả tương lai! Lỗi này do ai tạo ra đây?

Trời bên ngoài mưa phùn vẫn cứ âm ỉ, tiệm café ngày càng đông đúc, tôi lơ đãng đưa mắt nhìn lên phía quầy trả tiền, người phụ nữ đang gục đầu tính toán sổ sách, mái tóc điểm vài sợi bạc búi lại phía sau gáy, trông thanh lịch sang trọng, lại là người Á Đông nữa, nàng nhanh nhẹn tính hóa đơn cho khách mua café, bánh ngọt, nụ cười luôn nở trên môi, nói cười lịch thiệp.

Nàng trở thành điểm bắt mắt của tôi, mỗi cử chỉ có một chút gì đó thật duyên dáng dễ thương. Càng ngắm nàng, tôi lại thấy rất quen, có phải nụ cười, chiếc răng khểnh ấy tôi đã gặp ở đâu trong sâu thẳm trái tim. Có phải người giống người không? Có phải đôi mắt tôi đã có vấn đề, nhìn ai cũng thấy giống người tôi yêu?

Tôi dụi mắt, xoa mặt cho tỉnh táo, hớp thêm vài ngụm café. Mở mắt thật to và nhìn thẳng nàng từ trong góc tối.

Phải rồi, đúng rồi! đúng là nàng của trái tim tôi đây mà! Đúng là Quỳ Nhung rồi, nàng bằng xương bằng thịt đây sao?! Nàng vẫn như xưa chỉ đổi khác một chút với mái tóc điểm sương, đã 30 năm rồi còn gì!!! Chúng tôi đã gần 50!!!

Tôi hết đứng lại ngồi, trái tim trong ngực đập thật rõ, muốn tung ra khỏi lớp áo chemise mỏng của tôi, đôi chân như cuống quít, dòng máu như ngừng chảy, tôi muốn chạy ngay đến gọi tên nàng, muốn ôm chầm đến người của 30 năm tôi mong đợi, muốn nhắc tất cả kỷ niệm và muốn hỏi cuộc sống hiện giờ của nàng ra sao…Thế nhưng… không phải dễ, người cũ nhưng hoàn cảnh mới, tôi phải làm sao đây? Lẽ nào lại phải đợi thêm vài ngày điều tra nơi chốn hành tung nữa sao chứ?! Tôi không thể nào chịu đựng nổi nữa rồi, tôi sẽ phải nói chuyện với nàng ngay chút nữa khi đến giờ đóng cửa! tôi sợ … qua một đêm nay, con người ấy sẽ biến mất thêm vài chục năm nữa!

Dáng người thanh nhỏ, bàn tay thoăn thoắt bấm máy tính tiền cho khách, những câu chúc tụng không rời khỏi đôi môi, tôi thầm phục nàng là nữ chủ nhân của tiệm café khang trang, đông đúc giữa thành phố nhỏ này! Nàng chỉ làm việc với hai cô nhân viên mà thôi, gọn gàng và tươm tất.

Tôi cảm thấy mình thật may mắn quá, may mắn đã tìm lại được người xưa mà không khó nhọc, xuýt chút nữa tôi đã âm thầm bỏ về Mỹ một cách vô vọng rồi!

Mắt vẫn không rời nàng từ xa, quán thưa dần, trời bên ngoài đã tối, nhưng thơ mộng và yên ấm dưới những tàng cây bao phủ trông thật quyến rũ.

Khi người cuối cùng ra khỏi tiệm, hai cô nhân viên đã về, nàng khóa cửa dợm bước quay lưng, tôi mới dám rời khỏi chỗ, trống ngực đập thình thịch, lấy hết can đảm, sửa soạn định gọi, thì…

Bên kia đường cô bé Quế Nhung xuất hiện, vừa gọi vừa vẫy:

-        Mẹ! mẹ ơi con ở bên này, xe ba đang đậu đàng kia kìa…

Tôi vội vàng trốn lại vào bên cạnh tiệm, trong bóng khuất, nàng ôm lấy con:

-        Đã ăn uống gì chưa? Hôm nay con làm cơm hay dì mười?

-        Dạ….

Bóng hai người vừa đi vừa nói chuyện thật ấm cúng, hạnh phúc …họ xa dần, tôi trở lại với bóng đêm… Trở lại với thực tại. Thất vọng!!

Phải rồi! nàng đã có gia đình! có con ngoan, chồng tốt! tôi trở lại để làm gì?? Làm xáo trộn cuộc sống của họ hay sao?? Hay làm trò cười cho nàng? Nhưng… nhưng mà… nàng là của tôi … từ hồi xưa cơ mà! Tôi đã không biết nắm giữ, đã không chọn sự hạnh phúc gia đình mà đã đổi lấy tương lai công danh sự nghiệp, của cải vật chất giàu có của ngày hôm nay!

Tôi không tiếc thời gian đã qua đã cật lực làm lụng học hỏi cho sự nghiệp của ngày hôm nay, nhưng nếu cho tôi chọn lại, tôi sẽ chọn con đường của trái tim để được có một mái ấm gia đình vào cuối đời như tất cả mọi người…

Tự hỏi có nên để lại mẩu giấy cho nàng hay không??

Màn đêm dầy đặc hơn khi quán café lọt vào cuối đường, không ai qua lại. Tôi đặt trên chiếc ghế mây ở ngoài quán quyển lưu bút ngày xưa khi còn học ở trung học, những tấm hình còn rất trẻ, rất ngây thơ và dễ thương, cuối quyển vở ấy là số phone của tôi. Tôi muốn biết khi xem xong nàng có muốn gặp tôi?

 

Sáng hôm sau và cả ngày hôm ấy, tôi thấp thỏm đợi chờ, đứng ngồi không yên nhìn chiếc phone, mong nó reng lên, nhưng… tất cả vẫn im lìm! Chắc nàng đã bận rộn quá nên quên rồi…

Buổi tối đến, tôi lại kéo cao chiếc cổ áo để đừng ai nhận ra, lén lén lút lút vào một góc tối của quán, từ đó tôi có thể ngắm nhìn nàng đang nhanh nhẹn cười nói tính tiền ở quầy.

Nàng không thể nào không thấy quyển vở lưu bút đặt trên ghế mây khi bước vào tiệm! Thế nhưng … hình như nàng đã không màng đến, không thèm đọc?! hay đọc qua rồi mà không muốn liên lạc với tôi?!

…Quyển vở lưu bút vẫn cứ nằm im lìm, cô đơn trên chiếc ghế nhỏ bên ngoài cửa tiệm, mặc cho những giọt mưa phùn bắn văng vãi lên những trang sách, vết mực tím loang ra, gió ban chiều thổi lật tung những trang sách, kỷ niệm thuở xưa xô ùa ra, không còn vẻ gìn giữ ấp ủ…

Trái tim tôi se thắt, đứt đoạn, kho kỷ niệm đẹp ấy tôi đã trân quý cất giữ mấy chục năm nay, nay bị xem thường như thế, tôi thật đau lòng! Trách ai đây??

Phải rồi! chả cần phải nói ra bằng lời, cũng chẳng cần phải nhìn lại nhau nữa, nàng đã cho tôi một câu trả lời thật ý nghĩa!

Nhặt lại quyển lưu bút, lau đi hết những vết mực lem, những giọt mưa phũ phàng, tôi cất kín vào bên trong áo, nơi trái tim đang thổn thức, tôi bước ra khỏi tiệm, không còn lén lút như lúc ban đầu nữa, đôi chân mới thật thảnh thơi làm sao!


Tôi cảm thấy sau lưng như có ai đang theo dõi, đang thầm tiếc nuối, xin lỗi những gì họ đã làm đau lòng tôi… Tôi hiểu! Họ không thể nào làm khác hơn được nữa!

 

 Mtl, Dec’19

Sỏi Ngọc.

2 comments:

  1. Cám ơn chị Tố Kim chuyển thêm bài viết hay nữa của Sỏi Ngọc ạ.
    Hồng Thúy

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn chị thi văn sĩ đã đọc bài em nhé, Mong xem thêm sáng tác mới của chị về tho pho nhạc

      Delete