Pages

Friday, January 5, 2024

Nhặt Dấu Chân Hoang - Sỏi Ngọc


Hải âu từng đàn dập dìu bay về nhóm bạn trên bờ biển vắng lặng, tiếng kêu oang oác vọng lại từ xa làm thôi thúc bước chân tôi, cứ ngỡ như chúng đang chờ, đang kêu gọi ...!! Hấp tấp tôi chạy tới... ngơ ngác đứng nhìn... sóng vỗ ào ạt...


Biển không bóng người, hoàng hôn đang xuống dần từ xa, ráng hồng của buổi chiều xuyên qua những tàn lá chiếu xuống mặt nước lóng lánh như những viên kim cương... Thấy tôi trờ tới, đàn chim giât mình, tung cánh bay cao, bỏ mặc mình tôi bơ vơ giữa bãi, nước biển tràn vào bờ cố gắng liếm đi những dấu chân lặng lẽ cô độc của tôi hằn trên cát, nhưng hình như vẫn vô vọng, những dấu chân ấy nhất định chẳng muốn bị nước cuốn đi, vì nó đang chờ... chờ một dấu chân bạn nhỏ bé mảnh mai bên cạnh...

Chớm đầu mùa xuân, du khách rất còn thưa thớt, tất cả vắng lặng như đang còn ngái ngủ trong mùa đông dài chưa hẳn kết thúc!

Rawdon, thành phố nhỏ xung quanh là hồ biển, núi, rừng với những cây lá phong cao, đan kín mắt; dân số không đông lắm, ai cũng biết nhau, phần lớn toàn là dân bản xứ, chỉ riêng có vài ba gia đình chúng tôi đếm trên đầu ngón tay, là người Việt di cư đến đây được vài năm. Ngày nào tôi cũng ra bãi biển, ngắm đàn chim trắng, nghe sóng vỗ rì rào như đang thì thầm kể chuyện mà tôi là kẻ ít lời nên chả bao giờ đáp lại...

Chiều hôm nay cũng thế, tôi vẫn chờ... không biết chờ ai, đợi... điều không thể xảy ra!! Vậy mà tôi vẫn cứ hy vọng, vẫn tưởng tượng ở đâu đây đang có bóng người núp, sẽ chạy đến làm tôi vui bất ngờ...


Độ ấy, mỗi lần đi học ở trường tiểu học, tôi thường đi ngang qua ngôi nhà gỗ, xinh xắn, với những chiếc cửa sổ toàn bằng gỗ đỏ, lúc nào cũng đóng kín mít, mái rợp ngói xanh lơ như trong truyện cổ tích, tòa nhà không cao lớn lắm, nhưng trông khang trang và đầy “bí mật,” đặc biệt ngôi chalet này đã có mặt ở thành phố khá lâu, nghe nói là của người Việt-Nam, họ rất giàu có, chỉ thỉnh thoảng đến đây ở, có khi cả một mùa xuân–đông, lại biến mất, rồi lại xuất hiện vào hè; lâu lâu láng giềng mới thấy được chiếc xe hơi đen bóng loáng đậu ở trước cửa nhà... nhưng vẫn không thấy bóng chủ nhân!

Năm ấy tôi chỉ mới 9 tuổi, óc tò mò của thằng bé mới lớn đã làm tôi phải suy nghĩ mỗi khi đi ngang qua ngôi nhà của “người giàu có” ấy! Tôi ao ước được nhìn thấy nàng công chúa huyền bí với đôi mắt bồ câu to tròn xuất hiện ở khung cửa sổ, sau chiếc màn voan trắng mỏng như trong truyện tranh thường đọc, nhưng tôi vẫn cứ đợi chờ ... vô vọng!! Thế mà ngày nào tôi cũng ngóng cổ cố ngó cho bằng được ...và tưởng tượng đủ chuyện thật ly kỳ sau chiếc cửa sổ đóng kín kia!!

Tôi đến thành phố này trong trường hợp bất đắc dĩ, bố mẹ ly dị, tôi còn nhỏ quá nên chả hiểu lý do gì, bố vì tự ái kiêu hãnh của người đàn ông, dắt tôi ra khỏi thành phố lớn, tránh gặp mẹ, nên từ đó tôi bị phạt lây, không biết đến bao giờ mới gặp lại người nữa!


Căn hộ chúng tôi ở thật khiêm nhường, chúng tôi sống khá chật vật, bố phải làm hai công việc mới đủ cho cuộc sống hàng ngày... Buổi tối bố cứ miệt mài viết lách, cái máy đánh chữ cũ mèm cứ lóc cóc gõ đều theo mười ngón tay chai vàng của bố, ban ngày phải đi làm phụ bếp cho một tiệm cơm trong vùng, nhờ đó chúng tôi có những bữa cơm với đầy đủ các món lạ của nhà hàng, cũng vì đó mà lương bố lãnh về ít hơn một chút vì bị chủ thẳng tay trừ vào mỗi tuần lương vì những bữa cơm bố xách về! Bố ít nói, tôi cũng chẳng bao giờ mở miệng, trong nhà có hai người đàn ông mà trông vắng lặng như nhà không người!

Từ thành phố lớn nói tiếng Anh dọn về tỉnh nhỏ nói tiếng Pháp nên điều gì đối với tôi cũng thật mới lạ, cần tìm hiểu...

Buổi chiều đầu tiên khi mới dọn đến, bố đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau, bố hút thuốc liên miên khác mọi lần, khói thuốc bay tỏa mờ mịt khắp một góc biển, hình bóng bố trở thành mờ ảo như ở trong làn sương của ráng chiều, trầm tư suy nghĩ, không nói lời nào, mắt nhìn về một nơi thật xa xăm, cay đắng... mà trong đó chắc chắn không có bóng hình thằng bé 9 tuổi này!! Rồi bố thở dài, đứng lên đi qua đi lại, lại ngồi xuống tảng đá. Bỗng nhiên bố quay phắt lại sau, nhận ra sự hiện diện không đúng lúc của tôi, bố nhìn tôi một chút ngỡ ngàng, xót xa lẫn tội nghiệp, vò đầu tôi, rồi ôm chặt lấy thân hình gầy gò bé bỏng của tôi vào lòng. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc, đến rung cả người! Vai áo tôi thấm ướt cả nước mắt bố...

Ngày đầu vào trường học, tất cả lạ lẫm lắm, cả đám tóc vàng đứng giữa sân trường chơi đá banh, bắn bi, chỉ riêng tôi, đứng trong góc sân quan sát, mặt lo lắng mỗi khi ông giám thị bước ngang qua, đầu tôi cúi xuống đất, tránh cặp mắt dọ hỏi của ông, như một tên tội phạm! Đợi ông đi qua, tôi mới dám ngước mặt lên... sao chẳng ai giống tôi nhỉ, chẳng ai lặng lẽ cô đơn như tôi! Các bạn đã quen nhau từ thuở nào mà cùng chạy đuổi vui thế??

Lôi quyển sách từ trong cặp ra, tôi tìm một chỗ “an bình” để đọc sách... Nhìn qua nhìn lại, nhìn xa hơn một chút, hình như trên bậc tam cấp, bóng một chiếc áo đầm trắng lấp ló, nép mình sau bức tường vàng ở góc bên trái trước cửa lớp học, mà hình như lại cùng đầu đen như tôi!! Mừng rỡ, tôi lúc thúc tiến đến định chào hỏi làm quen, ai ngờ cô bé mắc cỡ bỏ chạy trốn khuất tầm mắt tôi...

Tiết học dài thườn thượt vì tôi chưa quen lắm với trường lớp bạn bè, với lại mới đổi từ thành phố về tỉnh nên mỗi nơi giọng nói, ngôn ngữ địa phương có khác nhau, có những chỗ trong bài cô giáo giảng tôi chỉ hiểu lõm bõm, vậy mà không dám đưa tay lên hỏi, sợ đám bạn cho rằng tên học trò từ thành phố về mà sao dốt thế!

Một hồi chuông reo vang, giờ ăn trưa đã tới, tất cả mọi người đều lôi đồ ăn từ nhà mang theo ra ăn... ngay tại lớp, vì trường nhỏ nên không có phòng ăn riêng cho học sinh. Ai cũng đem đồ ăn ra bày cả trên bàn, đứa thì khoe:
- Hôm nay tao có nouilles với thịt...
Đứa khác nói:
- Tao được ăn bánh mì thịt nguội làm nhà rất hấp dẫn!

Tôi lật hết cả cái cặp lên cũng không tìm ra cái muỗng và nĩa, chắc bố đã quên để cho tôi khi buổi sáng hấp tấp làm đồ ăn cho cả hai người, tôi không biết phải làm sao múc cơm ăn, bụng đói kêu réo um sùm, tôi đánh bạo, cúi mặt vào chiếc hộp mà liếm từng hạt cơm để nuốt vào bụng cho bớt đói vì từ sáng đến giờ chưa một hạt cơm vào bụng; chưa được bao lâu, tôi đã nghe thằng bạn bên cạnh hét lớn lên chế nhạo:
- Hey! Tiến, mày làm giống con Jacky nhà tao quá!! Nó cũng không ăn bằng muỗng nĩa như người, mà chỉ... liếm như thế này này!!
- Tụi bay ơi, lại coi này!!
Tôi mắc cỡ đỏ mặt, xấu hổ lắp bắp:
- Tao ...tao quên ...ở nhà...
- Hãy làm lại đi, liếm lại cho tụi tao xem đi, vui quá!

Tôi đực mặt ngồi yên, trên mép môi, đỉnh mũi còn dính vài hột cơm trắng, không dám nhúc nhích nửa mắc cở, nửa bụng quặn đói kêu ro ro... Đám bạn Tây lẫn Việt bao vây lấy tôi, những đôi mắt nâu, đen, xanh dán cả vào tôi, chờ tôi hành động, mấy chục cái miệng đang chờ để cười một phen cho đã, những ánh mắt ranh quỷ đang quấn lấy tôi như một thằng hề... Tôi vẫn ngồi yên bất động, mắt lấm lét...

Bỗng một bàn tay nhỏ nhắn vẹt đám đông bước vào, như một vị cứu tinh! Chiếc áo đầm trắng xuất hiện, đôi mắt to tròn trong veo, đưa ra trước mặt tôi một đôi đũa vân đỏ, tuyệt đẹp:
- Anh... anh hãy cầm lấy và ...dùng đi!! Khăn đây... lau miệng đi...
Tôi ngước mặt nhìn lên cô bé, đầy biết ơn:
- Cám ơn! ...Sao không dùng mà đưa cho tôi???
- ...Có đôi khác rồi...
Cô bé sau khi “cứu vớt” tôi xong, biến mất dạng sau đám đông. Đám học trò lố nhố có vẻ khâm phục hành động dũng cảm của cô bé, nên tất cả im phăng phắc!

Đúng rồi! Đúng cái cô bé hồi sáng trốn sau cái cột vàng rồi, cô ta ở đâu ra thế?? Tôi tự hỏi, rồi tiếp tục vét cơm ăn bằng đôi đũa mới, vừa ăn vừa ngắm đôi đũa thật đẹp, vừa vặn bàn tay nhỏ bé của tôi cầm, đôi đũa này chắc phải của dân nhà giàu mới có, vì con nít nhà dân thường làm gì được bố mẹ cho mang cơm đi ăn trưa với đôi đũa mắc tiền trạm trổ đẹp như thế này! Còn ...cô bé, chủ nhân của nó, tôi chưa được hân hạnh biết tên, cũng không biết học bên lớp nào mà xuất hiện đúng lúc như một nàng tiên giúp tôi trong lúc túng quẩn như thế... Đám bạn dần tản đi, còn nói với lại:
- Để xem lần sau nó còn quên cái gì nữa đây... Hahaha...

Ăn xong, hãy còn dư giờ, tôi đứng lên đi rảo một vòng các lớp bên cạnh, bỗng nhiên tôi nghe tiếng thằng Hoàng, lúc nãy đã chế nhạo tôi ăn cơm giống như con Jacky nhà nó, nói chuyện với... “nàng tiên nhỏ” của tôi:
- Ai cho phép em đem cho nó đôi đũa vậy?? Cái thằng ...ngốc nghếch, không lịch sự gì cả, có đôi đũa cũng không mang theo...
- Anh ấy... chắc quên thôi...
- Em đừng có tài lanh, đừng có tin người... về anh sẽ mách bố đó!
- ...
Mặt “nàng tiên nhỏ” quýnh lên sợ hãi:
- Anh! Anh đừng mách bố nhe, em ...sẽ chả bao giờ làm như vậy nữa đâu, tại vì lúc nãy em định chạy qua lớp anh đưa gói cơm cho anh thôi, nhưng thấy anh ta bị bao nhiêu người chế nhạo, em ...tội nghiệp mới lấy đôi đũa của anh cho anh ta mượn, em sẽ...
- Thôi, đừng lý sự nữa! Bỏ đôi đũa ấy đi... Con gái sao phiền quá! Đụng một tí là tội nghiệp... rồi làm toàn chuyện tào lao!
- Anh cũng... quên túi cơm ở nhà chứ bộ!! Nên hồi sáng chị Vân mới bảo em đem theo rồi đưa cho anh vào giờ cơm...
- Hum... lần sau đừng qua lớp anh nữa! Quên thì sẽ ra ngoài cantine mua đồ, chứ có sao đâu...
- Mẹ nói anh phải ăn kiêng một thời gian vì anh đang uống thuốc trụ sinh mà!!
- Hết mẹ rồi đến em!! Anh không muốn em qua bên lớp anh nữa... chấm hết!

Nói xong, Hoàng bỏ đi chơi đá banh với đám bạn, “nàng tiên nhỏ” mặt buồn queo sau khi bị anh hai la cho một trận, nàng đi lang thang trước cửa lớp, mái tóc dài ngang lưng được thắt lại thành hai cái bím với hai cái nơ đỏ trông thật xinh xắn và duyên dáng! Cô bé chẳng biết có người đang theo dõi, nên hồn nhiên mở quyển sách dày ra xem, bên trong cả chục cánh hoa và bướm đã được ép khô thật đẹp!

Sau buổi học đầu tiên ấy, đầu tôi quay cuồng những bài giảng của lớp, những khuôn mặt bạn bè phá phách nghịch ngợm, đặc biệt hình ảnh chiếc áo đầm trắng với đôi mắt to tròn, đã cứu nguy cho tôi trong lúc đường cùng ấy làm tôi thật cảm động, hành động đó tuy chỉ thoáng qua một vài phút, nhưng lại gây ấn tượng thật sâu đậm trong đầu óc non nớt của tuổi học trò!

Ngang qua bãi biển mới có thể về khu nhà của tôi trú ngụ, tôi thấy từ xa gió bay mái tóc dài đen đậm như một dải lụa dưới ánh nắng hồng của buổi chiều sắp tắt ở cuối chân trời như một bức tranh đầy màu sắc tương phản, thật tuyệt diệu! Tôi như bị thu hút, đâm đầu chạy theo dải lụa đen.

Những bước chân nhỏ, thanh mảnh hằn trên nền cát trắng, tôi vẫn cứ bước theo sau, “nàng tiên nhỏ” không hề hay biết, nàng dạo chơi, nhảy nhót, chiếc áo đầm trắng tung bay theo gió biển, thật hồn nhiên, sóng từng cơn đánh mạnh vào bờ gây ra những tiếng vang, át đi tiếng trống ngực, tiếng thở hổn hển của tôi chạy theo sau những bước chân bé nhỏ của nàng, cho đến khi tôi cất tiếng:
- Cho ...tôi hỏi...
Nàng vội vàng quay lại, khuôn mặt hình trái soan, làn da trắng, đôi mắt nâu đen nổi bật, đôi môi hồng đỏ tự nhiên, nàng ngạc nhiên thấy sự xuất hiện của tôi:
- Anh... đến đây hồi nào vậy??
- Tôi ...chạy theo em từ nãy đến giờ ...mệt quá!
- Chạy theo... em?? Tại sao??
- Muốn... trả lại em... đôi đũa!
- ...
- Tôi... đã rửa sạch rồi...
- Không cần đâu... cho anh luôn đó!
- Cho tôi... lỡ ...em bị mắng thì sao???
- Không sao, em sẽ nói là mất rồi! Chỉ là một đôi đũa thôi mà...
- Nhưng... anh của em sẽ mách...
- Sao anh biết ...anh Hoàng là anh của em??
- Euh... euh... anh nghe anh ấy nói...
- Hồi nào?
- Lúc anh ấy gặp em ngoài cửa lớp... Xin lỗi em, tôi lỡ nghe chuyện của hai người...


Nàng ngước mặt nhìn tôi, cặp mắt như thoáng qua một chút trách móc, rồi nàng nhoẻn cười như xóa đi chuyện đã qua, nụ cười làm lũm sâu hai đồng điếu ở hai khóe miệng, trông thật dễ yêu...

Nửa năm sau đó, chúng tôi thành đôi bạn thân, cùng nắm tay rong ruổi khắp bờ biển, hồn nhiên chơi với nhau cả buổi chiều sau khi đi học về.

Ngôi nhà gỗ đỏ xinh đẹp mà mỗi lần đi học tôi đều ngước mắt ngắm chính là nhà nàng ở, và theo lời nàng nói thì chiếc cửa sổ đóng kín kia chính là phòng của nàng. Nàng 7 tuổi, thua tôi 2 tuổi, nhưng lúc nào cũng lý luận như người lớn, gia đình có hai anh em là nàng và Hoàng. Nàng còn kể có rất nhiều mẹ, đến 3 người lận, mẹ nàng là người thứ hai... Tất cả cùng ở chung một mái nhà. Nàng rủ tôi:
- Cuối tuần này ...anh đến nhà em chơi nhé...
- Có chuyện gì không??
- Dĩ nhiên là có rồi...
- Anh sẽ gặp anh Hoàng đúng không?
- Anh ấy là anh của em, không thể nào không có mặt đâu... Nhưng lần này ...đâu có chuyện gì nữa để la???
- ... Để anh về xin phép bố anh đã...
- Bố anh?? Bố anh có khó không? Có thương anh không? Sao ít khi nào nghe anh nhắc đến??
- Bố ít nói, nhưng đầy tự ái của người đàn ông, bố không chịu khuất phục một ai, rất ngay thẳng... nên cuộc sống hơi khó khăn!

Chúng tôi trên đường về nhà nàng, mới gần đến nhà, tôi đã nghe ai gọi dật lại từ sau lưng bằng giọng nói kẻ cả:
- Eh thằng kia! Sao mày dám đi chơi với em gái tao vậy??
Cả hai chúng tôi cùng quay lại, Hoàng tiếp:
- Còn em, Bình Tiên, sao chơi với nó vậy? Hết người rồi à??
- Sao anh lại dùng lời lẽ này với anh Tiến chứ??
- Anh Tiến! Hứ! Sao mày lại ngu thế? Chơi với cái thằng chỉ biết học chữ như con mọt sách mà thôi vậy?? Nói chuyện gì nó cũng chả biết, rủ nó đi chơi cũng làm như ông cụ non, lúc nào cũng lên lớp người khác! Thôi đi, tao không thích mày chơi với mấy thằng ...cù lần lửa như thế!... Còn mày, sao dám dụ dỗ em gái tao chứ??
- Tôi... tôi có dụ dỗ ai đâu, chúng ta cùng trường mà... anh không có quyền nói giọng đó với tôi...
- Mày đừng có giỏi lên lớp đó nhe, có ngon thì thi đấu với tao coi!
Bình Tiên vội đứng trước mặt tôi cản:
- Hai anh có thể hòa với nhau được không? Tại sao cứ như chó với mèo vậy?? Em chơi với ai cũng được, có làm gì tổn hại đến anh hai đâu mà sao anh cứ cấm đoán điều này điều nọ!

Từ trong căn nhà trắng bỗng nhiên xuất hiện một người đàn bà mảnh khảnh, thanh tao, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng với làn da xanh; thiếu phụ còn trẻ nhưng mang nét buồn trong đôi mắt, Bình Tiên giống bà ở cái dáng gầy thon. Tôi nhìn bà không chớp mắt vì bà sao giống mẹ tôi quá! Chắc người giống người hay sao, đã lâu không gặp mẹ, nên trí óc lại tưởng tượng thôi! Tôi thấy bà thật gần gũi. Bà tiến đến bên cạnh Bình Tiên:
- Bình Tiên, Hoàng! Hai con làm gì to tiếng ngoài này vậy?? ...Còn ai đây??
- Mẹ Hai xem nè, con Bình Tiên hết đứa chơi rồi hay sao, nó lại chơi với thằng mọt sách này, lúc nào cũng thật ù lỳ, chả biết chơi cái trò gì cả, thật chán lắm! Không biết tại sao con gái của mẹ lại lựa đúng thằng cù lần này mới kỳ chứ?
- Bình Tiên! ...Cậu bé này là bạn học trong lớp của con hả??...

Đôi mắt bà nhìn tôi tha thiết, chứa chan tình cảm của người mẹ. Chưa kịp trả lời, một bà to lớn mập lùn, tướng đi lúc lắc vì quá khổ, đầu và cổ của bà chỉ ngăn cách bằng một cái ngấn, bà sàng qua sàng lại, cũng ra được đến chỗ chúng tôi:
- Chuyện gì nữa mà cả bầy ra hết ngoài đường vậy??
- Mẹ! Cũng là con bé lọ lem của Mẹ Hai gây chuyện nữa đó!
- Nó đã làm gì?? Lại đổ vỡ cái gì nữa?? Hay hái hoa nhà người ta để đến nỗi bị bắt??
- Mẹ xem, nó dám chơi với cái thằng ...ăn cắp này đó!!
Bình Tiên từ nãy giờ yên lặng, bây giờ mới lên tiếng:
- Anh Hai, sao anh vu khống cho người ta vậy?? Anh dựng chuyện nữa rồi! ...Mẹ Cả đừng tin anh ấy!!
Hoàng gân cổ cãi lại:
- Mẹ không tin thì thử lục cặp nó xem, biết là nó ăn cắp cái gì!
Bà Mập với những thớ thịt núc ních tiến lại gần tôi, nhìn dáng bà tôi biết ngay bà là người tham lam không chút tình cảm nào cả, vậy sao có thể làm Mẹ Cả của “nàng tiên nhỏ” của tôi được nữa. Bà trợn mắt nhìn sát mặt tôi:
- Đưa cái cặp đây tao xem!
Tôi nhất định ôm cứng nó vào trước ngực:
- Tôi không ăn cắp cái gì cả! Tại sao lại vu khống tôi, còn đòi lục cặp tôi nữa chứ! Tôi không cho lục...
- Cái thằng này thật cứng đầu! Mày ăn cắp cái gì mà đến nỗi không cho người ta lục, đúng là ...thằng ăn cắp thật rồi! ...Tụi bay đâu! Đè nó ra lấy cái cặp nó cho tao!!
Bà quay vào nhà gọi mấy tên gia nhân ra. Bình Tiên giang hai tay trước người tôi:
- Ai đụng đến anh Tiến thì ...coi chừng tôi ...sẽ mách bố đó!

Bà mập với cái tên Mẹ Cả hùng dũng tiến đến, gạt Bình Tiên bé bỏng sang một bên, cô bé mất thăng bằng ngã chúi ra phía trước, tôi vội vàng vứt cái cặp sang một bên, với theo đỡ lấy nàng. Trong lúc đó tên gia nhân đã nhặt cái cặp của tôi lên đưa cho bà chủ, bà ra lệnh đổ hết đồ đạc trong cặp tôi ra đất trước mặt bà. Nào là sách vở, bút giấy, mực, tung bay trong gió... Đôi đũa là đồ cuối cùng rơi ra, bà vội nhặt lên, mỉm cười đắc thắng:
- Thì ra đôi đũa! Đôi đũa trẻ con mà mày cũng ăn cắp thì còn đồ gì mà mày nương tay chứ!
Quay qua Mẹ Hai, bà nhiếc mắng:
- Cô dạy lại đứa con gái cưng của cô đi nhe, tuy là còn nhỏ nhưng phải biết chọn bạn mà chơi, đừng chơi với mấy thằng ăn cắp không ra gì này nhe... Thôi tôi đi vào trước đây, Hoàng theo mẹ vô nhà, không cần phải tranh đua gì với chúng nó nữa, bỏ đi...
Hai mẹ con ngúng ngoảy bỏ vào nhà, còn lại Mẹ Hai, bà tiến đến gần tôi, nhìn trước ngó sau như sợ ai nghe, thì thầm đủ cho chúng tôi nghe:
- Con ạ, cho cô xin lỗi nhe, tội nghiệp, mới quen với Bình Tiên mà đã phải chịu cực, cô biết con không phải là người ăn cắp đâu, cô hiểu lắm, con đừng buồn! ...Từ đây đừng tìm Bình Tiên nữa, hãy đi thật xa, hãy quên hẳn ngày hôm nay đi nhé... Cô xin lỗi...


Bình Tiên nghe mẹ nói thì hai hàng nước mắt long lanh, lần đầu tiên tôi mới thấy một đứa con gái khóc, nước mắt nàng chảy ướt má, chảy dài xuống chiếc cằm nhỏ và nhỏ giọt ướt cả ngực chiếc áo đầm... Tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay tôi, cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy trong lòng một nỗi niềm ray rứt, thương yêu và không muốn xa rời. Mẹ hai cũng chảy nước mắt, tôi hình dung bà có nhiều tâm sự mà không nói được, kéo con gái lại:
- Mình về nhà thôi con, đừng để anh đây bị phiền lụy sau này thì con đừng tiếp xúc với anh ấy nữa nhe...
Mẹ Hai cố gắng lôi nàng đi nhưng hai tay chúng tôi vẫn cứ nắm chặt với nhau, tôi có cảm tưởng như sẽ không bao giờ được nhìn thấy nàng nữa, không bao giờ được nói chuyện, được trả ơn lòng tốt của nàng nữa, và hình như... đây là lần cuối cùng tôi được nắm bàn tay mềm mại xinh xắn ấy!!

Chân bước theo mẹ về nhà, đầu nàng vẫn cứ ngoái lại nhìn tôi, dòng nước mắt chưa kịp ráo để lại những vết hằn mờ trên đôi má bầu bĩnh. Tôi vẫn cứ đứng yên như chết sững một chỗ, không nói được lời nào, đầu óc đè nặng những ý nghĩ đau buồn, chia rẽ... Trái tim tôi như có người bóp chặt lại không sao thở nổi, tôi lầm lũi quay lại con đường ngược lại để đi về nhà...

Đã rất khuya bố vẫn chưa ngủ, người đang hí hoáy viết sách, thấy tôi về, bố dừng lại:
- Sao con về khuya thế? Con đã ăn uống gì chưa??
- Con không đói! ...Bố này! ...Cái ngôi nhà trắng ngoài biển ấy, bố có biết ai ở trong đấy không??
- Bố nghe người ta nói gia đình ấy hơi phức tạp đấy! Ông chủ giàu có, buôn bán da của súc vật... toàn là hàng hiếm và quý nên ông ta giàu lắm! Mà ...tại sao con lại hỏi bố việc này???
- ...
- Bố đã nhắc nhở con hoài, không nên chơi thân với những người giàu phức tạp, phải tránh xa họ nhe con, bố sống từng này tuổi, bố đã từng trải... Hãy nghe bố, xa lánh họ chừng nào tốt chừng nấy, bố không muốn sau này con sẽ bị khổ!!!

Tôi chẳng hiểu gì cả, tại sao hai bà mẹ của Bình Tiên cấm nàng chơi với tôi, bây giờ bố cũng không vui khi tôi tiếp xúc với nàng!! Chuyện gì vậy?? Người lớn phức tạp hay hoàn cảnh chúng tôi không cho phép?? Tất cả như điên đảo trong đầu óc non nớt của thằng bé mới lớn, tôi không biết phải xử sự ra sao... Có nên nghe lời bố cho đỡ nhức đầu? Mẹ Hai tôi chỉ mới gặp thôi mà sao bà để lại trong trái tim tôi niềm thương nhớ! ...Và đôi mắt tròn đen của nàng tiên nhỏ vẫn không khỏi vấn vương trong suốt giấc ngủ chập chờn của tôi...


Sau hôm ấy, tôi có tìm khắp trường, có lục tung cả lớp học lên cũng không thấy bóng dáng của Bình Tiên đâu nữa! Tôi như người mất một món đồ chơi quý báu, suốt cả buổi học, chẳng nghe cô giáo giảng bài nữa, nhìn về phía Hoàng thì coi bộ anh chàng vẫn tỉnh bơ phá phách, tỉnh bơ chạy nhảy như càng trêu tức tôi thêm, tôi vẫn không hỏi, vẫn giữ sự yên lặng đau khổ chịu đựng một mình!! Lâu lâu anh ta ném cái nhìn chiến thắng, kiêu hãnh là tên thắng cuộc về phía chỗ tôi ngồi...

Ra về, tôi chạy bay ra bờ biển, hét thật to át cả những tiếng chim kêu, cho cả bờ biển rung chuyển, cho đàn chim sợ hãi tung cánh bay, những cơn sóng như hòa cùng cơn tức giận của tôi, dồn dập đập vào bờ, vang ra những tiếng ai oán!!

Tôi quay lại tảng đá mà chúng tôi thường nhặt những vỏ sò về xỏ thành những vòng đeo cổ, bất chợt tôi thấy một mảnh giấy con nhét trong kẹt giữa hai khe đá, rút ra, những hàng chữ viết cao thấp, không đều, thật con nít nhảy múa trước mắt:
“Anh Tiến, em cùng mẹ phải rời đây về nơi khác để mẹ được yên tĩnh dưỡng bệnh, nơi này cũng tốt nhưng hơi phiền phức, em phải theo để giúp mẹ...
Hẹn gặp anh sau này nếu chúng ta còn có dịp...
Anh nhớ giữ gìn sức khỏe...”
Bình Tiên.

Chỉ vài hàng chữ làm tôi cũng bớt lo, nhưng vô cùng buồn vì từ nay tôi không còn nhìn thấy hai cái đuôi tóc lúc lắc chạy nhảy hồn nhiên trong trường học nữa, cũng sẽ không còn ai đi dạo bờ biển mỗi buổi chiều đi học về, cũng chẳng còn những giấc mơ thiên thần thấy nụ cười cùng đôi mắt đen láy tròn ...làm khi tỉnh giấc tôi yêu chính tôi, yêu cuộc đời và yêu cả những buổi học nhàm chán!! ...Dù chỉ mới nửa năm bên nhau thôi, nhưng sao chúng tôi đã cùng nhau xây cả khối kỷ niệm...

Nhét bức thư vài dòng ấy vào túi áo, cả lòng tôi trĩu nặng như cả tảng đá đang đè lên ngực. Từ xa tiếng chuông leng keng của một đoàn xe đạp ồ ạt chạy đến, cùng với tiếng la hét, cười ồn ào:
- Tránh ra! Tránh ra cho chúng ta tiến thẳng ra biển nhe... Tụi bay hãy đạp nhanh lên xem ai về trước!!

Trước mắt tôi cả đoàn năm bảy chiếc xe đạp cùng với những người ngồi hẫng trên yên xe, hết sức đạp trên bãi cát, bánh xe bị cát cuốn chặt nên khó lăn bánh, mồ hôi nhễ nhại trên lưng, trên mặt, áo, làm thành dòng tuôn chảy ướt cả ngực, nhưng họ vẫn hò reo, người dẫn đầu không ai xa lạ chính là ông anh cả của Bình Tiên. Tôi chưa kịp đứng tránh sang một bên, thì anh ta đã nhảy xuống trước mặt tôi, giành lấy cuốn sách trên tay tôi đang cầm, miệng hô to:
- Có muốn chuộc lại không?? ...Không biết sau này sẽ thành ông gì, làm nên được gì mà cuộc sống lại nhàm chán đến thế!! Không biết hưởng đời gì cả, tội quá đi... Thôi! Tôi trả lại anh... cù lần đây..

Hắn vứt quyển sách xuống đất trả lại cho tôi, một đám cát trộn lẫn với nước muối biển, tràn vô làm nhòe chữ và thấm bẩn vào sách! Tôi vội vàng nhặt lên, chạy đuổi theo hắn, quyết sống chết một phen, thế mà hắn đã đạp xe cao bay xa chạy, với tiếng cười chế nhạo vang cả núi rừng, để tôi lại một mình giữa đám cát với nước và niềm tức giận dâng trào...


Ngày tháng lại tiếp tục trôi qua, tôi dần lớn lên với cùng một trường học, các bạn kẻ đi, người ở thay đổi rất nhiều, các thày giáo cũng đổi từ trường này đến trường khác vì theo sự yêu cầu của học sinh ngày càng lên lớp cao hơn...

Trong vài ngày nữa tôi sẽ phải rời nơi đây để vào đại học ở thành phố. Tôi đã được 18 tuổi, như một người lớn mà chưa lớn hẳn, mỗi lần soi gương tôi cứ tưởng như tên đàn ông trong lốt thằng con nít!! Còn Hoàng bớt phá hơn so với thời ấu thơ, nhưng tôi và Hoàng cứ như hai thái cực, tôi thích yên lặng, đọc sách, ngắm ánh mặt trời, thì Hoàng lại thích ồn ào với các bạn trang lứa. Trường đã hết lớp cho tôi học, còn Hoàng vẫn phải còn vài lớp nữa mới xong ...Hắn càng tức giận mỗi khi tên tôi được nêu lên trên bảng danh dự toàn trường về môn vẽ, môn Pháp văn viết; hắn càng phá phách, đả đảo nhà trường thì lại bị ông hiệu trưởng phạt, gọi phụ huynh lên than trách, bố Hoàng thì có vẻ mệt mỏi chán nản vì thằng con bướng bỉnh, cứng đầu, ngỗ nghịch, nhưng bà Mẹ Cả lại bênh con “trò phá là trò thông minh, sáng tạo sau này...”

Bố tôi ngày càng lớn tuổi, yếu đi, nhưng sự suy nghĩ về cuộc đời của bố vẫn không suy xuyển, bố không thích tôi giao thiệp với người “có tiền,” có “địa vị” cao... Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra làm bố trở nên như thế...

Bố thường nói với tôi:
- Chỉ có con là niềm hãnh diện của bố! Phải ráng học để tự lập, đừng dựa vào ai cả, ngay cả khi con có vợ...
- ...

Mỗi ngày đi học tôi vẫn thường bị thu hút bởi căn nhà gỗ giữa biển, cặp mắt theo thói quen cứ phải nhìn trộm vào cánh cửa sổ ở tầng lầu hai lúc nào cũng đóng kín, hy vọng một ngày nào đó sẽ xuất hiện “nàng tiên nhỏ” của tôi...

Sắp rời xa nơi này để lên thành phố học, tôi chỉ lo một điều lỡ Bình Tiên về không thấy tôi thì làm sao nàng tìm ra tôi!! Tiếc nuối thời gian chúng tôi bên nhau quá ngắn ngủi, tôi và nàng lúc ấy lại còn quá nhỏ...


Mười năm trôi qua, tôi vẫn không sao quên được hình bóng nàng, ngày nào tôi cũng hy vọng sẽ thấy nàng xuất hiện ở đầu bên kia hàng gạch! Mỗi lần đàn chim trắng trờ tới kêu oang oác là tôi cứ vội vàng chạy đến bờ biển, ngỡ rằng nàng đang cho chim ăn những mẩu bánh mì vụn, nên chúng thích quá kêu ầm lên để tỏ lòng cám ơn...

Tôi nhét mẩu giấy nhỏ vào tảng đá như nàng đã gởi cho tôi lúc xưa, biết rằng xác suất nàng về nơi đây tìm lại tôi thật hy hữu, nhưng tôi vẫn cứ làm cho yên tâm, tôi hý hoáy viết vài dòng:
“Bình Tiên, anh không còn ở đây nữa, anh thuê phòng trên ký túc xá ở Đại Học Sherbrooke, em giữ gìn sức khỏe nhé! Nhớ em nhiều. Tiến.”
Mảnh giấy nhỏ tôi cứ đọc đi đọc lại, muốn viết nhiều hơn nữa, nhưng sợ không đến tay nàng, sợ ai lấy đi thì thật phiền phức!

Ngày mai tôi phải đáp xe đi sáng sớm, thế mà bây giờ tôi vẫn ngồi đây, mắt hướng ra biển, từng cơn sóng đập vào những chỏm đá, có con sóng thật mạnh cuốn trôi tất cả, nhưng cũng có những cơn sóng nhỏ như vỗ về ve vuốt nỗi nhớ nhung, tâm sự trong lòng tôi...

Bất chợt từ xa đi lại, một dải lụa đen bay nhẹ nhàng trong gió, dải lụa đen quen thuộc, lúc thì bay lượn trong gió, lúc thì quấn bện vào dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh của một thiếu nữ đang từng lúc đến gần chỗ tôi đang ngồi, tôi cố dụi mắt xem đây là chuyện mơ hay thật! Khuôn mặt đã rất lâu không gặp, đã gần cả chục năm nay, một người tôi mãi trông chờ, tha thiết mang hình bóng ấy trong tim, trong những giấc mơ, giờ đây đột ngột xuất hiện trước mắt tôi!

Nàng vẫn mang những nét hồn nhiên ngây thơ xinh xắn hồi còn nhỏ, nhưng bây giờ đã lớn, chiếc mũi đã cao lên, khuôn mặt thanh tú, duyên dáng, cặp mắt vẫn đen láy trong veo nhìn tôi. Tôi ngước mặt nhìn lên, tiếng tôi như nghẹn lại cổ họng, không thoát ra được thành lời, nước mắt bỗng ngập mi:
- Bình Tiên! Em...
Tôi ôm chầm nàng vào lòng như đã thân quen lắm, không biết thời gian đã ngừng lại bao lâu, cả biển trời như lắng đọng, tôi chỉ nghe tiếng nấc của nàng, giọt nước mắt nhớ nhung, những làn sóng đập như hoan ca, từng đàn chim bay lượn về như trổi nhạc reo vui ngày chúng tôi hội ngộ, tôi xiết chặt nàng vào ngực tưởng như sợ nàng biến thành dòng nước trôi tuột khỏi tôi. Nàng đẩy tôi ra một chút, sờ tay lên khuôn mặt lún phún râu chưa cạo của tôi:
- Anh Tiến! Anh... chẳng đổi khác gì cả, vẫn ...ốm như xưa!
- Bình Tiên! Tại sao giờ này em mới về?? Tại sao em để anh chờ lâu thế?? ...Anh lại sắp rời khỏi nơi đây rồi...
- ...Em biết! Nên em mới về đây!
- Tại sao em biết được?? Anh đã rất nhớ thương em, anh không thể nào sống thiếu em đâu, em như ám ảnh tâm trí anh cả chục năm nay...
- Anh Tiến! Mẹ bệnh nặng em phải theo mẹ chăm sóc và học trọ ở đó, bây giờ em cũng xong trung học rồi, cũng sẽ vào đại học, chỉ sợ rằng không biết em đi tỉnh khác học... ai sẽ là người trông nom mẹ?? ...Một hôm nói chuyện với anh Hoàng, anh ấy mới hé ra rằng anh đã học xong trung học nơi này và sắp rời đây để đi học nơi khác, em mới phải thuyết phục mẹ, rủ mẹ về đây nghỉ dưỡng bệnh vài ngày, nhân tiện... thăm anh! Mẹ cũng theo em về, bây giờ đang ở ngôi nhà gỗ ấy, chúng em cũng sẽ rời đây vào vài ngày nữa... Thôi, đừng nói chuyện đó nữa, kể cho em nghe về anh đi...

Bao nhiêu nhớ nhung trong lòng, yêu thương như vỡ oà trong cùng một lúc, tôi cứ ngỡ rằng chúng tôi gặp nhau rất thường xuyên, vì chỉ nhìn vào ánh mắt nàng, tôi hiểu tất cả những gì nàng muốn nói. Trớ trêu thay, nàng và tôi chỉ ở bên nhau được vài giờ nữa thôi vì sáng mai tôi đã phải rời nơi đây rồi!

Tôi rút tờ giấy nhỏ của nàng viết gởi cho tôi hồi nàng chỉ mới lên 7, tôi còn giữ mãi trong bóp làm kỷ vật. Cầm lại mẩu giấy ấy, nước mắt lại nhòe cả mắt, nàng gục vào vai tôi. Khuôn mặt đẫm nước nhưng đầy quyến rũ ấy làm tôi không sao cầm lòng, tôi đã vội vàng đặt lên mắt, lên môi lên má những nụ hôn thật nồng nàn đậm sâu của thằng con trai chưa một lần hôn ai! Nàng đón nhận với đầy cảm xúc yêu thương, đầu gối lên ngực tôi:
- Không hiểu sao, hồi em còn bé tí, mới 7 tuổi, gặp anh ...em có cảm tưởng yêu anh lắm, anh chính là người chồng tương lai của em... Nên trong suốt thời gian xa anh cả chục năm qua, em vẫn chẳng thể yêu ai được nữa cả!


Những lời tâm sự ấy của nàng làm tôi quá đỗi cảm động, tôi càng xiết chặt nàng, chúng tôi đã quấn quít bên nhau bằng những nụ hôn tưởng chừng không dứt, mái tóc dài đen phủ cuộn cả tôi và nàng như không thể rời xa...

Ráng hoàng hôn của buổi chiều đang tắt dần ở cuối chân trời, sóng vẫn rì rào như tiếng đàn thiên nhiên, bờ biển vắng lặng chỉ riêng hai chúng tôi, bao nhiêu tâm sự, chúng tôi cùng nhau san xẻ, làn da trắng, bờ môi đỏ, ánh mắt yêu thương khiến tôi đặt lên trăm ngàn nụ hôn vẫn không đủ...
- Cho dù có như thế nào, anh sẽ phải tìm em...

Nàng cho tôi địa chỉ mới của mẹ con nàng sẽ đến ở trong vài ngày nữa ở Ottawa, còn tôi thì chưa biết địa chỉ chi tiết của ký túc xá mới ở Sherbrooke như thế nào nên không cho nàng được. Chúng tôi muốn chia tay nhau nhưng mãi không thể nào rời xa, nàng định bước đi thì tôi lại níu lại chỉ muốn ôm nàng một lần cuối, muốn ủ khuôn mặt xinh đẹp hài hòa kia vào đôi bàn tay để được nhớ mãi màu mắt trong đen tuyền ấy... 


Rốt cuộc mặt trời đang từ từ ló dạng ở cuối chân trời, ửng hồng cả một đám mây, khuôn mặt nàng trong tranh sáng tranh tối như một thiên thần bước ra từ trong tranh, tôi vội vàng khẽ đặt nàng ngồi trên tảng đá gần bờ biển, chiếc áo đầm trắng rộng bay lộng trong gió mỗi khi cơn sóng ập vào, tốc lên làm hở đôi chân trần thuôn dài, mái tóc đen tung bay trong ánh hồng của buổi ban mai, làm tôi say mê thả hồn trên trang giấy vẽ, chỉ chừng mười phút tôi đã hoàn tất bức tranh thật tuyệt vời, nàng sung sướng tựa mặt sau lưng tôi:
- Đẹp quá! Em không thể nào tưởng tượng được đây là bức vẽ của anh….
- Không phải anh vẽ đẹp đâu mà chính em đã làm cho ngòi bút của anh có hồn đó!
Chúng tôi lại ôm nhau cùng thưởng thức bức tranh và thêm những đường nét cho đẹp hơn lên:
- Anh sẽ đem nó bên mình để nhớ đến ngày hôm nay...
- Không được, em mới phải là người giữ nó chứ!
- ...Anh là tác giả, anh phải giữ!!
- Anh có thể vẽ tấm khác được, nhưng em thì không!
- Anh không thể vẽ được nếu không có em làm người mẫu…thôi! Hay là cứ để anh giữ, cho đến lần tới gặp lại nhau... anh sẽ đưa cho em giữ!!
Nàng cười vang:
Anh khôn quá! ...Nhưng cũng được! Cho anh giữ sau này khi mẹ con em có chỗ ở cố định thì sẽ ...lấy luôn đó!!


Bốn năm dài trôi qua, tôi vẫn viết thư đều cho Bình Tiên, nhận được thư nàng chỉ trong một năm đầu, sau đó nàng lại đổi địa chỉ vì ba nàng bị dính vào vòng pháp luật trong một vụ làm ăn phi pháp. Mẹ bệnh nặng nên phải vào nhà thương, nàng rời địa chỉ trong lúc căn phòng tôi ở cũng bị đổi sang một building khác. Thế là từ dạo ấy tôi không còn biết được tin gì của nàng nữa!


Bố tôi ngày càng yếu đi và lớn tuổi, người vẫn mãi ưu tư, vẫn ngắm mặt trời lặn sau rặng núi rồi thở dài, bố có tâm sự với tôi một lần khi về thăm nhà:
- Bố yêu cảnh mặt trời lặn vì chính nơi ấy đã làm bố quen mẹ... Mẹ con là một người con gái đẹp của một gia đình giàu sang đài các, chưa bao giờ biết khổ là gì! Quen bố, yêu bố vì ...mê tài năng, hâm mộ sách của bố. Sống với bố, mẹ mới thấu hiểu cái nghèo, cái thiếu thốn, cái bần cùng của bố... Mẹ đã cố gắng chịu đựng, cố gắng vươn lên, nhưng hình như ông Trời cứ muốn đè xuống, muốn nhấn chìm hạnh phúc của bố mẹ. Tội nghiệp, lấy bố mà mẹ chẳng được một ngày cười tươi, lúc nào cũng lo lắng cho ngày mai, lo cho từng bữa cơm bữa cháo... Con ra đời lại làm cho mẹ thêm oằn vai, bố cố gắng viết lách hơn nữa, mà hình như chữ nghĩa chả có ai thèm đọc, vì nó không làm họ no được, mẹ bắt đầu nặng lời về cái nghề của bố! Mẹ phải đi làm thêm cho những nhà hàng, nơi ấy mẹ quen được một ông chủ giàu có, ông ta săn đón mẹ con, cho đến một ngày bố không thể ngồi yên nhìn cảnh ấy được nữa, nên bố đã đặt chuyện... nặng nhẹ, dứt bỏ mẹ con và dắt con đi... Đó là bố hy sinh hạnh phúc để mẹ con được sống tốt hơn, vì sức khỏe của mẹ cũng không được tốt lắm sau khi sanh con... Và cũng chính ở cảnh mặt trời lặn bố và mẹ đã chia tay nhau lần cuối cùng!!  Vì thế, bố cứ nói với con dân nhà giàu không thể nào sống hòa hợp với giới bình dân được, sự suy nghĩ cũng như tâm tư không như chúng ta... Bố sợ con lại phải khổ, phải lụy ...nên thà cứ tránh ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không! Có thể quan niệm của bố hủ lậu, xưa cổ nhưng đó là kinh nghiệm của bố muốn truyền cho con, bố không muốn nhìn thấy con phải khổ, phải đi qua vết xe đổ mà bố đã phải đau lòng dứt bỏ nó!!


Tôi yên lặng nghe bố tâm sự, xa xa tiếng sóng rì rào như chao đi bớt nỗi đoạn trường của bố; bây giờ tôi mới hiểu nguyên nhân nào khiến bố mẹ ly dị, và nguyên nhân nào bố không muốn tôi tiếp xúc với dân nhà giàu!

Ráng chiều hồng đào từ từ nghiêng ở cuối hàng cây xa xa làm tôi không sao quên nổi khuôn mặt và lời hứa với Bình Tiên... Lời khuyên của bố và tình yêu với Bình Tiên, làm tôi lại bị dằn vặt!

Những kỳ thi đã giúp tôi một lúc nào đó quên được nàng, thời gian giúp tôi chôn hình ảnh nàng ở cuối cùng của trái tim. Công việc làm bán phần để kiếm tiền sống làm đầu óc tôi bận rộn, chật kín không còn chỗ để suy nghĩ về việc gì nữa cả! Nhưng thỉnh thoảng nhìn tấm tranh vẽ nàng treo trong phòng thì kỷ niệm lại dâng lên trong ký ức.

Sau khóa lễ ra trường, tôi may mắn được nhà làm phim giữ chân trong xưởng phim của họ để làm những phần vẽ mẫu hoạt hình trước khi cho ra phim. Tôi cũng được sắp xếp ở gần chỗ làm nên cũng có một phòng trọ không xa. Thế là từ nay tôi cũng yên tâm phần nào về vấn đề công việc làm. Bây giờ chỉ ra sức đi tìm Bình Tiên nữa là cuộc sống của tôi sẽ vô cùng hạnh phúc!


Bước ra khỏi cổng trường đại học, tôi quay mặt ngắm nhìn lần cuối ngôi trường 4 năm học với bao thân thương cùng bạn bè thày cô, bây giờ tôi đã 25 tuổi, tôi phải tự kiếm sống bằng chính đôi bàn tay mình, mới lạ nhưng đầy hãnh diện vui sướng!

Chân bước đi, miệng huýt sáo, tôi tự hào mình đã xong cái bằng Cử nhân. Tôi có một tuần nghỉ ngơi, sắp xếp nơi ở mới, sau đó sẽ bắt tay làm việc cho hãng phim. Bỗng tôi nghe tiếng thở rất gần bên, sau lưng tôi. Tôi quay lại thì không thấy ai theo cả, mỗi lần tôi bước đi lại nghe thấy bước chân sau, và cả tiếng thở của người ấy. Lạ quá! Ai lại có thể đùa giỡn với tôi vào giờ chiều tối như thế này nhỉ? Tôi chỉ muốn khiêng cái thùng cuối cùng từ trường học về nhà là kết thúc việc dọn nhà, ai lại muốn chơi trò ú tim với tôi vào lúc này được đây, chắc mấy thằng bạn trong lớp thôi, không thèm để ý đến nó nữa, tôi cứ khăng khăng khiêng thùng giấy leo thang chân đến tầng thứ 3, đặt xuống đất và tra chìa khóa vào cửa để mở, sau khi đặt thùng giấy xuống đất trong căn phòng nhỏ độc thân của tôi, quay người lại, tính đóng cửa thì ...Nàng xuất hiện trước mặt tôi, giữa khung cửa phòng còn ngổn ngang đồ đạc, nàng trông cao lên một chút, mập hơn xưa, mái tóc dài đen phủ cả người, khuôn mặt hồng đỏ lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen trong, chiếc mũi hình như cao hơn lúc xưa, làn môi đỏ hồng nhoẻn cười với tôi làm tôi quên mất mình đang ở đâu, nàng đã thôi miên tôi! Tôi sững sờ đứng yên ngắm nhìn bức tranh của tôi đã vẽ?? Phải là tranh vẽ hay là người thật?? Một phút, hai phút, ba phút... cả hai chúng tôi đều ập vào nhau như cả vũ trụ đang ngừng lại để chào mừng ngày hội ngộ của chúng tôi!


Tôi kéo nàng vào chiếc phòng trọ bé nhỏ ngổn ngang đồ đạc đầy đất, nhà chưa có một chiếc ghế nào để khách ngồi cả, chúng tôi phải ngồi lên những chiếc hộp đầy đồ, tay trong tay, mắt trong mắt, không nói được gì, chỉ biết rằng đây là Nàng, Nàng đã về với tôi, đã không còn để tôi trông mong lo lắng nữa!

Khi tôi đặt nhẹ chiếc hôn lên môi nàng, một vị nước mặn mặn khác lạ chảy qua đầu lưỡi tôi, nước mắt đã nhòa đi khuôn mặt, nàng đẹp hơn lần tôi đã gặp cách đây bốn năm, nàng như một đóa hoa quý và đài các, làm tôi thật trân trọng...

Nàng kể lể:
- Bố bị bắt vì buôn bán trái phép nên hãy còn trong vòng lao lý, mẹ bệnh nặng sau khi đến Ottawa, nên phải vào nhà thương, sau đó biết không qua được cơn bệnh hiểm nghèo, mẹ có cho tìm một người mà mẹ nói đó là người mẹ đã yêu nhất trước khi tái hôn với bố... Người ấy đã đến thăm mẹ và mẹ đã qua đời trong sự hiện diện của ông ta... Hình như hai người hãy còn rất yêu nhau...
- Người đàn ông ấy là ...chồng trước của mẹ em à??
- Phải rồi! Mẹ và ông ấy hình như đã rất yêu nhau nên mới lấy nhau, sau đó vì chuyện hiểu lầm thế nào nên người ấy đã dắt con bỏ ra đi... Em nghe mẹ kể với em như thế!
- Thôi! Chuyện buồn đã qua rồi, nói anh biết, bây giờ em ở đâu?? Làm gì?? Tại sao tìm được anh??
- Sau khi mẹ mất được một năm, em đã bỏ học đại học và xin đi làm, em đi dạy nhạc ở trường tư, mới tới Sherbrooke để tìm anh đây...
- Sao biết anh ở đây mà tìm??
- Hồi trước nghe anh nói là anh học ở đại học này, em cứ tính nhẩm, biết là năm nay là năm thứ tư của anh, chắc anh còn ở trong này, nên tính đến xem thử ...nếu anh dọn ra rồi hay đi nơi nào khác thì em cũng không thể nào tìm ra được anh nữa!! Cũng may ông Trời cho mình còn duyên gặp nhau!
- Anh nhớ và mong được có thì giờ để tìm em, anh bận rộn thi cử, đi làm, không còn thì giờ đâu nữa... May mắn quá, hôm nay là ngày cuối cùng anh dọn đồ ra khỏi đại học, gặp được em chứ không thì làm sao đây??
Em như “bóng ma,” lúc ẩn, lúc hiện làm anh không biết đường nào tìm kiếm! Thôi bây giờ hãy dọn lên ở chung với anh nhé...
- Em ...đang đi dạy học ở Ottawa, làm sao tìm được việc ở đây??
- Không lo, anh sẽ tìm cho, anh quen nhiều người cần cô giáo dạy đàn lắm, nếu không tìm ra thì... ở nhà... dạy một mình anh học thôi cũng được hậu hĩ lắm!!

Chúng tôi huyên thuyên nói chuyện xây dựng tương lai. Tôi thuyết phục nàng bỏ Ottawa để ở hẳn Sherbrooke với tôi, sau này chúng tôi sẽ làm lễ thành hôn khi có dịp. Chúng tôi như những con chim non đang gắp từng cộng rơm làm tổ, thật ngọt bùi, hạnh phúc và nồng ấm bên nhau...


Nửa năm trôi qua trong căn phòng chật nhưng không thiếu tiếng cười, chúng tôi nhận được thơ của bố muốn lên thăm tôi, nhất là muốn nhìn mặt... nàng dâu tương lai, vì tôi có nói xa nói gần rằng tôi sẽ lấy vợ, và tôi đã chọn được người tôi rất yêu, rất tâm đầu ý hợp.

Tôi vội vàng nhảy ra khỏi giường khi đồng hồ reo vang, sửa soạn đi làm, hôm nay nàng được nghỉ, còn đang mặc chiếc áo ngủ, đầu còn chưa chải, vừa sửa soạn café cho tôi, nàng nói vọng ra từ bếp:
- Em sẽ phone cho anh về khi bố tới, anh đừng lo, hãy cẩn thận đi làm nhé, café đã sửa soạn xong, đồ ăn cũng đã trong hộp rồi...
- Em ...có để đôi đũa cho anh chứ??
- Hahaha dĩ nhiên là không thể quên được rồi!!
Tôi ôm lấy nàng:
- Phải nói là nhờ đôi đũa ấy mới làm nên duyên phận chúng mình hôm nay...
- Anh sao nói khéo quá! Chứ không phải ...cố tình quên đũa ở nhà cho người ta tới cứu đó sao??
- ...Mà sao em bé ti teo mà can đảm như vậy hả?? Biết giúp đỡ người lỡ nạn!!
- Không phải đâu, tại em thấy anh bị người ta trêu cười quá, em không nỡ quay lưng!
- Chỉ vậy thôi sao?? ...Không có tình ý gì hết sao??
- Không gì hết! Tại anh hết thôi!!
- Vâng! Vâng! Lỗi tại tôi, mọi điều tại tôi!! Hahaha... Thôi anh đi làm đây, chiều về sẽ biết ...xem thử lỗi tại ai!! Hahaha.

Buổi chiều khi tôi bước vào nhà, căn nhà chỉ có hai phòng, bếp và phòng khách thông nhau, tôi chạy vòng vào phòng ngủ, vẫn không thấy bóng dáng ai cả, tôi gọi lớn:
- Bình Tiên! Bình Tiên à, anh đã về!!
Vẫn không tiếng đáp trả, tôi bắt gặp bức thư trên bàn, vội vàng mở ra, dòng chữ không phải của Bình Tiên mà là của bố:
“Con yêu!
Bố đã lên thăm con hồi trưa khi con đi làm, người con gái mở cửa đón bố vào chính là con gái của ...mẹ con, người vợ mà bố đã cưới trước đây 26 năm, chính là mẹ ruột của con, mà bố đã có dịp kể con nghe đấy!

Bình Tiên cũng không ngờ bố là bố của con, bố và Bình Tiên đã gặp nhau trong nhà thương khi mẹ của cô ta đang hấp hối, bà ấy đã ra đi mà tay còn níu lấy tay bố. Bố không ngờ chuyện lại éo le đến thế!! Bình Tiên chính là ...em gái cùng mẹ khác cha với con!! ...Bố đã yêu cầu cô ta rời nơi đây ngay lập tức! Cô ta đã khóc rất nhiều, trông thật đau thương lắm, nhưng bố đã hết cách!! Lạ một điều Bình Tiên làm sao có thể kém con 2 tuổi thôi, vì lúc ấy mẹ còn ở với chúng ta ít nhất là 5 năm, bà ta không thể nào có đứa con nào khác ngoài con, nếu có thì cũng phải kém con đến 5 tuổi thì mới đúng! Con hãy thử xem lại việc này lại coi sao! Bố thật buồn và chán quá, nên không muốn ở lâu nữa, đã bỏ về lại Rawdon. Khi nào rảnh và tiện con hãy xuống thăm bố...”


Tôi đọc đi đọc lại đến thuộc làu lá thơ! Tại sao?? Tại sao cuộc đời vẫn chưa hết sóng gió, chúng tôi cứ còn mãi thử thách, vẫn còn mãi trắc trở?? Bình Tiên và tôi gặp nhau năm tôi 9 tuổi, đến 10 năm sau nàng mới xuất hiện lại bên cạnh tôi, rồi lại biến đi như một người vô hình, biệt tăm không một dấu tích, đến 5 năm sau chúng tôi mới có ngày hội ngộ, vậy mà... lại vẫn chưa yên, nàng lại như cánh chim phiêu du thêm một lần nữa; nếu có đi, có bỏ nhà đi thì hãy để tôi đi chứ!! Tại sao lại là nàng?? Tại sao lại để thân gái dậm trường xa?? Tôi càng nghĩ càng đau lòng! Nàng có thật là em gái cùng mẹ khác cha với tôi không?? Tôi và nàng có nhiều điểm rất hợp nhau, nhiều suy nghĩ thật giống nhau nhưng nét mặt có chỗ nào giống nhau đâu! Tôi không hiểu tại sao lại gán ghép cho chúng tôi có cùng một bà mẹ vậy?? Trên đời này có rất nhiều bà mẹ cơ mà?? Tại sao tôi và nàng lại cùng chung một bà mẹ??? Tôi muốn kêu cứu, muốn gào thét nỗi tức tưởi, nói cho ai nghe đây?? Bày tỏ cùng ai đây?? Lỗi ông Trời hay lỗi tại con người??? Tôi gục đầu vào đôi bàn tay bất lực, vò đầu bức tai, vẫn không tìm ra lời giải đáp!! Còn Nàng, nàng đang làm gì?? Ở đâu?? Có chỗ nào cho nàng nương thân?? Ít ra phải gặp tôi, phải bàn với tôi chứ, tại sao lại bỏ đi không một lời từ giã?? Chắc nàng phải thất vọng và đau khổ lắm nên không nói được gì!

Tôi nhìn lại trên tường, bức tranh hôm xưa tôi vẽ, nàng cũng đã mang theo, chắc chẳng bao giờ nàng trở về với tôi nữa...


Mẹ Hai! Bà là mẹ đẻ của tôi sao?? Hèn gì tôi có một linh tính, một tình cảm yêu thương gần gũi khi gặp bà, mà sao bà lại chẳng hỏi han tôi? Bà không thương con bà đã sanh ra sao?? Nhớ lại lần gặp bà cuối cùng với Bình Tiên, bà có vẻ rất nhiều tâm sự muốn nói nhưng không có dịp, chắc bà sống giữa những ngang trái dằn vặt nên cuộc sống không lâu? Tội nghiệp mẹ nhưng cũng giận... Tôi giận cả Bố đã gây nên sự chia rẽ này để bây giờ kẻ gánh lấy hậu quả là tôi và Bình Tiên! Nếu thực sự nàng là em gái tôi thì... chúng tôi đành phải cắt đứt quan hệ vợ chồng này!! Làm sao tôi sống nổi, làm sao chúng tôi có thể gặp mặt nhau để chuyển qua tình anh em!!!

Tôi chẳng còn thấy đói, chẳng thấy cuộc đời đáng sống nữa! Trong căn nhà nhỏ này, những cây lan nàng trồng đang dần héo úa mặc dù tôi đã tưới nước nhưng chúng hình như cảm thấy mất đi bàn tay chăm sóc; tôi cũng chả buồn mở đèn đọc sách như mỗi tối sau khi ăn cơm xong, mà chỉ nằm yên trong phòng, tay gác trên trán suy nghĩ mông lung...

Bỗng tôi nảy ra một điều: Bố có nói nếu nàng là em gái tôi thì ít nhất cũng phải kém tôi 5 tuổi chứ không phải chỉ 2 tuổi!! Sao lạ vậy, tôi sẽ thử đi tìm bà Mẹ Cả hay Mẹ Ba hay anh Hoàng xem thử ra sao!


Tôi lại ba chân bốn cẳng phone đến nhà báo đưa tin tìm người. Chờ được một tuần lễ, tôi nhận được tin của Mẹ Cả, mẹ của Hoàng vẫn còn ở Rawdon, tôi đón xe xuống đến nơi. Mẹ Cả vẫn mập như ngày xưa, nhưng không còn dữ tợn đanh đá nữa, bà cũng học được một bài học ở đời là con người không ai khổ mãi, “sông có khúc, người có lúc,” từ ngày ba của Hoàng bị tù tội, cảnh nhà sa sút, ai cũng phải đi làm nuôi thân, nên mẹ Cả biết quý đồng tiền, quý người đồng hương, và bà đã thay đổi cách nhìn.

Gặp tôi, bà mừng lắm, hỏi thăm về cuộc đời tôi ra sao, học hành thế nào, con trai duy nhất của bà thì cho đến bây giờ vẫn chưa có nghề ngỗng gì cả, cứ đi làm ngày được ngày không! Khi tôi hỏi đến Bình Tiên thì bà nói:
- Bình Tiên chính là con gái của Mẹ Ba, khi Mẹ Ba bỏ nhà ra đi theo người đàn ông khác thì bỏ lại nàng mới có 3 tuổi, Mẹ Hai vì không muốn sinh con nữa, và thấy Bình Tiên lúc nào cũng quyến luyến bà, nên đã nhận nàng làm con gái nuôi; từ ngày ấy Bình Tiên cứ quấn quít theo Mẹ Hai coi như mẹ ruột, Bình Tiên không hề biết sự thật này vì còn quá nhỏ, nhưng giấy tờ thì hãy còn giữ nguyên trong hồ sơ.

Bà đi vào nhà, lôi ra một tấm giấy khai sinh còn mới nguyên như chẳng hề ai đụng đến, trên ấy có viết tên mẹ đẻ của nàng là Mẹ Ba!! Tôi sung sướng giữ chặt tờ giấy chứng minh ấy, hớn hở đã tìm ra sự thật trong căn nhà phức tạp, lại thấy trái tim mình rộn ràng đã giữ được Bình Tiên bên cạnh...

Tôi xin mượn lại tờ giấy khai sinh và bắt đầu đi tìm người vợ tương lai của tôi!! Nhưng biết nàng ở đâu đây mà tìm??

Sau vài tuần lễ chờ đợi dài thườn thượt, tưởng chừng như vô vọng, tôi sợ nàng đã chán nản cuộc sống nên đã làm chuyện không lường được!
Tôi muốn tâm sự cùng biển cả... triền cát vẫn vắng tanh, muốn biến mình thành những cơn sóng dữ đập mạnh vào vách đá, bắn thật xa cho đỡ tức! ...Rồi lại muốn mình biến thành những con chim trắng bay thật xa để tìm nàng về bên tôi!! Lại càng muốn nhờ những cơn gió mạnh mang nỗi nhớ nhung, kêu gào của tôi đến cho nàng...


Ráng chiều dần xuống, bầu trời lại ửng đỏ từ xa, tôi nằm ngửa trên cát, mắt nhắm nghiền, quên cả đói bụng từ sáng đến giờ không một hạt cơm, nếu thật sự không tìm ra nàng nữa, xin sóng hãy đến cuốn tôi trôi đi thật xa, thật xa ...bờ trần gian này đi... Tôi để yên cho từng cơn sóng vỗ đập vào bờ cuốn mình trôi ra biển, cho đầu óc tan rã không nghĩ ngợi, nhớ nhung, cho trái tim văng ra khỏi lồng ngực để không biết đến chữ Yêu...

Từ cuối chân trời, từ ánh sáng màu hồng lợt của buổi chiều sắp tắt ấy, lấp ló một bóng dáng với chiếc đầm trắng tung bay, lúc tỏ lúc mờ như người bước ra từ trong tranh, mái tóc dài đen mượt quấn bay trong gió, những bước chân vội vã chạy về phía tôi, mắt tôi như nhòa đi vì đói và mệt...

 

Cái bóng trắng ấy càng ngày càng rõ, dừng lại cách tôi khoảng mười thước, tôi bật dậy như chiếc lò xo, có phải nàng đấy không?? Có phải Bình Tiên?? Có phải nàng tiên bé nhỏ của tôi?? Dụi mắt, đứng dậy, tôi chạy nhanh lại, chúng tôi đụng nhau ngay giữa cơn sóng khi nó bất ngờ đập vào bờ. Chúng tôi cùng té xuống với con sóng to, lại được nó đưa tấp vào bờ. Chúng tôi vẫn ôm chặt lấy nhau, sợ lại bị cuốn mất nhau!
Phải rồi, hương tóc quen thuộc của nàng quấn lấy tôi. Tôi gọi to như để lay tỉnh chính mình:
- Bình Tiên! Có phải là em! Bình Tiên sao em lại bỏ anh đi?? ...Anh đã tìm được chứng cớ rồi đây! Em xem đây này...
- Em cứ tưởng rằng mình là con ruột của Mẹ Hai, em lại hết hồn nghe tin anh là anh cùng một mẹ với em!! Em không biết phải sống làm sao nếu không còn anh!!! Và cũng không biết phải đối xử ra sao với anh nữa... nên chỉ còn cách bỏ đi... Chính Mẹ Cả đã cho tìm em, gọi em về và kể cho em nghe chuyện anh đến bà...
- Nhưng sao em biết anh ở đây mà tìm ra??
- Em có linh tính! Có phải nơi đây chính là nơi chúng mình đã gặp nhau lần đầu? Nơi đây cũng là nơi chúng ta gặp nhau sau 10 năm, rồi lại ...hội ngộ của ngày hôm nay!!
- Không hiểu sao, mỗi lần buồn, thất vọng, anh lại ra với biển, muốn nhờ sóng biển đem nhịp đập của tim anh đến với em!!


Hai bước chân song song bước đều in trên cát, một bước thật vững chắc, bước bên cạnh bé hơn, mỏnh manh, nhưng đầy tự tin, chúng vẫn song đôi một đoạn dài trên biển... Chúng tôi dừng lại nhìn ra nước đen tuyền trong màn đêm, những cơn sóng dịu dàng vỗ về, ánh hoàng hôn đang xuống dấu mặt dưới làn nước muối, trời về đêm dịu vợi, những cơn gió lại cuốn thổi mái tóc nàng cuộn vào người tôi như cột chắc chúng tôi vào với nhau để không còn phải xa rời nhau nữa... 


Sỏi Ngọc
Montréal

2 comments:

  1. Cám ơn chị Tố Kim yêu mến đã post bài dài thoong này của em mà ai cũng bảo đọc mệt quá! :)
    emNH

    ReplyDelete
    Replies
    1. Dài mà hay thì cũng rán đọc cho hết.
      Không biết Ngọc Huyền lấy ý từ đâu mà viết ra những truyện ly kỳ như vậy. Tài thật.
      Cám ơn Ngọc Huyền nhé.
      TK

      Delete