Sáng
thứ sáu, anh lại tái khám. Mình hỏi: Ủa, mẹ đâu anh? Anh rươm rướm nước mắt trả
lời: Mẹ mất cách đây ba tuần rồi bác Trung. - Ơ ....
Bốn
tuần trước hai mẹ con đến bác Trung khám cho đi xét nghiệm máu tổng quát, bác
Trung xem kết quả xong còn nói: Chúc mừng cô, đường huyết tốt, chức năng thận
chức năng gan tốt, siêu âm tim thì hở van 2 lá 1 phần tư cũng bình thường. Chắc
cô sống tới 100 tuổi. Lúc đó mẹ về vui lắm.
Vậy
mà một tuần sau đang ngồi ăn, mẹ than nặng ngực, lát sau lăn đùng ra ... Anh
đưa mẹ vào bệnh viện X cấp cứu. Bác sĩ ở đó nói mẹ bị nhồi máu cơ tim tối cấp.
Không cứu được. - ....
Lần nào mẹ đến khám bác Trung về cũng vui lắm, vì bác Trung nói mẹ chắc mọc sừng quá thành tinh quá vì tới 82 tuổi rồi, xét nghiệm cái gì cũng tốt .... - Em .... - Gia đình anh mang ơn bác Trung lắm. Mẹ theo bác Trung cũng đã 16 năm rồi, từ hồi bác Trung còn non choẹt.
Anh cảm ơn mình xong rồi cầm toa đi lãnh thuốc. Mình ngồi thừ ra đó. Cố gắng tìm một lời gì đó để chia sẻ cùng anh nhưng không hiểu câu chữ chạy đi đâu mất hết trơn. Mình thường thấy con gái đưa cha mẹ đi khám bệnh, chứ ít thấy con trai đưa cha mẹ đi khám. Vậy mà anh ròng rã 16 năm. Ròng rã theo mình qua 03 cái bệnh viện. Mình đi đâu mẹ và anh theo đó.
Nhưng rồi mình nghĩ, có gì đâu mà buồn. Mình phải chúc mừng mẹ anh đã hoàn thành kiếp sống của mình. Cô đã sống một cuộc đời đáng sống trọn vẹn, bởi nếu không làm sao có được người con hiếu thảo lo cho cha mẹ từng miếng ăn giấc ngủ, từng viên thuốc từng lần đi khám ....
Thiền
sư No Ann Chan từng nói: "Chúng ta thật khôi hài. Tự dưng khóc khi một
người mất đi thay vì nhảy múa chúc mừng. Nếu muốn khóc thì hãy khóc khi đứa trẻ
mới sinh ra, bởi vì đó là nguyên nhân, có đến nên mới đi, có sinh nên mới
diệt." Nếu mỗi ngày chúng ta sống đều trọn vẹn đều hết lòng thì khi đi
chắc chúng ta sẽ thanh thản lắm.
Buổi tối thứ sáu mình chạy ra quán cà phê chúc mừng sinh nhật một anh bạn. Anh kể: Chị hai anh đang lái xe đi làm thì đau bụng dữ dội. Chị ấy vào cấp cứu. Sau khi thăm khám bác sĩ nói chỉ bị ung thư tuỵ giai đoạn cuối đã di căn. Mổ 05 lần, chết đi sống lại. Giờ nằm đó đau đớn. - Chị hai anh nhiêu tuổi, anh? - Mới 60 à Trung. Mới 60. ....
Là
bác sĩ ngày nào mình không chứng kiến những cuộc ra đi đâu. Có người ra đi khi
còn thai đỏ hỏn. Có người ra đi lúc mới chào đời. Có người ra đi thời niên
thiếu. Có người nằm thở máy sống đời thực vật tận 05 năm tới 100 tuổi mới ra
đi. Có người ra đi đột ngột. Có người ra đi từ từ. Chẳng biết ra đi đột ngột
hay ra đi từ từ thì cái ra đi nào nhẹ nhàng hơn? Có lẽ nhẹ nhàng hay không do
lòng chúng ta cho như thế nào thôi. Nếu thấy nhẹ là nhẹ. Nếu thấy nặng thì
nặng. Nhưng nhìn những cuộc ra đi như vậy chúng ta có học được gì không? Chúng
ta có can đảm sống? Can đảm là chính mình. Can đảm nói lên tiếng nói trái tim.
Can đảm nhận lỗi, can đảm dấn thân, can đảm yêu thương không hề mong đáp lại
.....
Một bệnh nhân khác. - Chị ăn uống rất kỹ. Kiêng khem đủ thứ. Gần như không ăn thịt. Ăn chay. - Ừ thì, khám lần nào chị cũng khoe chị ăn chay. Ăn chay gần như là thánh kinh của chị. Em biết mà. Ăn chay không phải là ăn uống tự nhiên mà là chiếc áo khoác lộng lẫy chị muốn khoác vào. - Vì chị cho rằng ăn thịt đỏ sẽ ung thư. Ai ngờ bị ung thư tuyến giáp. Mình định nói với chỉ chúng ta không phải sống để ăn nhưng ai cũng phải ăn để sống. Vì sao không sống vui vẻ, làm những điều mình yêu thích nhưng không ảnh hưởng tới ai mà lại biến cuộc đời mình thành một cuộc hành xác, hả chị? Nhưng cuối cùng mình không nói.
Mình
khe khẽ hát khi tiễn chị ra về. "Hãy nói về cuộc đời Khi ta không còn nữa Sẽ
lấy được những gì Về bên kia thế giới ..." - thơ Du Tử Lê - nhạc Anh Bằng
- Thật sự thì chúng ta không nói được những điều chúng ta không biết. Chúng ta
có thể giả vờ tin rằng khi chúng ta không còn nữa thì có thể xuống hoả ngục hay
lên thiên đàng và nếu tham hơn thì sự sống đời đời. Điều này an ủi chúng ta cực
kỳ, bởi nếu không, cuộc sống này trở nên tuyệt vọng lắm nếu chết là hết.
Thật
sự, chúng ta vẫn biết thời gian không bao giờ đứng đợi chúng ta, vô thường cận
kề trong mỗi sát na ... nhưng chúng ta vẫn cứ trì hoãn những lần có thể thương,
có thể thiết tha hoặc có thể buông và rời đi như chưa từng .... Chúng ta cứ để
dành ngày mai, để dành khi ổn định mới mở lòng mình. Rồi một ngày chớp mắt nhìn
lại, tóc đã phai, chân đã mỏi, những câu thương câu cám ơn xin lỗi ... đã muộn
màng.
Rồi chúng ta nói với nhau rằng: Như chiếc lá đang buông mình trong gió Vẫn thương người dù đã rất tàn phai .... Tại sao không bây giờ ở đây? Khi đã về nhà rồi, chúng ta lại hiểu thêm: Nào dễ .... Nhà thơ Du Tử Lê viết tiếp: "Anh là chim bói cá Em là ánh trăng ngà Chỉ cách một mặt hồ Mà muôn trùng chia xa ...."
Chỉ cách có một mặt hồ mỏng manh như sương như khói Chỉ cách có một bước chân nhỏ bé như cỏ như lá Vậy mà .... Muôn trùng chia xa .... Vì sao? Về đâu? ✍🏻
Nguyễn
Bảo Trung
No comments:
Post a Comment