Pages

Monday, July 22, 2013

Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ (Chương 7)

Chương 7



Một năm đã qua đi với bao dâu bể của cuộc đời.  Năm mới đến cho con người thêm tin yêu và ước vọng. Xuân đi rồi xuân đến, mùa xuân nào cũng vậy, chẳng có gì thay đổi mà chỉ có lòng người là đổi thay. Tết năm nay đến với Kim không còn như những cái Tết năm xưa trong những ngày thơ ấu.  Cô không còn nôn nả chờ sáng mồng một dậy thật sớm để mặc vào bộ quần áo mới tinh, hớn hở chạy đến bên ba má mừng tuổi chờ lì xì; cũng không còn tung tăng theo đám bạn láng giềng chạy khắp cùng đầu trên xóm dưới xem đốt pháo múa lân hay chơi xí ngầu bầu cua cá cọp.  Từ năm mười bốn, cô đã nết na ra vẻ lắm rồi, không còn dám chơi trò bà Trưng bà Triệu phất cờ khởi nghĩa đánh nhau chí tử với bọn giặc tàu con trai.  Đến năm mười lăm, cô bỗng thích ngồi một mình suy tư mơ mộng, gởi hồn theo mây gió trăng sao.  Qua năm mười sáu, cô đã biết xao xuyến lòng, tập tành chuyện yêu đương tình ái.  Bây giờ mười bảy, chợt thấy tương tư sầu, gom nhung nhớ dệt thành trang tình sử.

Mồng một Tết đi qua thật yên lành.  Chiến tranh dù đang bao trùm khắp chốn nhưng ở các phố thị, xuân vẫn còn phong độ, Tết vẫn còn giữ được bộ mặt huy hoàng.  Nhà nào cũng bánh chưng xanh, hoa mai vàng dưa hấu đỏ, xác pháo ngập đầy sân.  Ngày mồng một là cái ngày thiên hạ ngơi nghỉ ăn chơi.  Dù có bao nhiêu công việc hay bao nhiêu lo lắng buồn phiền, người ta cũng tạm gác lại để tạo cho mình một ngày thư thả, một ngày tốt đẹp vui tươi những mong cả năm sẽ được huông như ý.  Thế nên thiên hạ nô nức du xuân, đâu đâu cũng rộn rã tiếng cười, lời ăn tiếng nói thật đẹp, thăm viếng chúc  tụng nhau toàn những sự lành.

Những tưởng người dân sẽ được vui xuân trọn vẹn, nào ngờ giữa đêm khuya khi nhà nhà đang say ngủ  bỗng nghe vang dội từ đâu những tiếng nổ long trời.  Cả thành phố bàng hoàng thức giấc, rúng động kinh hồn vì những loạt hỏa pháo liên hồi tới tấp.  Người người choàng tỉnh giấc mộng xuân gọi nhau vào các hầm trú ẩn thân.  Trận pháo kéo dài mãi đến rạng sáng ngày hôm sau.  Mồng hai Tết, cộng quân đã xâm nhập vào ngay thành phố gieo tang tóc hãi hùng cho muôn vạn lương dân.  Ngày xuân đang vui vẻ yên lành bỗng chốc trở thành xuân chiến tranh khói lửa.  Phố sá vắng tanh, chợ búa không còn ai dám nhóm họp, mọi người rút kín trong nhà vừa nghe ngóng vừa hối hả tom góp những vật quý mang theo lên mình phòng khi phải tản cư chạy loạn.  Tiếng pháo mừng xuân đã im bặt hẳn để thay vào tiếng súng thù ghê rợn khắp nơi nơi.


Mồng ba Tết, súng nổ đạn bay khắp trời vì những cuộc giao tranh đụng chạm mãnh liệt giữa đôi bên. Trẻ già bé lớn lũ lượt bồng bế nhau đi tìm nơi dung thân lánh nạn. Hận thay cho lũ vô thần nỡ gây chiến tranh tàn khốc giữa ngày thiêng liêng truyền thống của dân tộc để trong lịch sử quốc gia phải ghi đậm thêm một vết thù, một mối hận truyền kiếp giữa người với người cùng chung một nòi giống nhưng hai chủ nghĩa không đội trời chung.

Trước bao cảnh tóc tang chết chóc xảy ra hằng ngày, nghĩ đến người yêu, cô thầm lo lắng, chẳng biết Frère bây giờ ra sao, có được bình yên chăng trong súng đạn vô tình.  Riêng cô may mắn vẫn an lành, vẫn hằng ngày ngóng trông Frère và nguyện cầu cho Frère sớm bình yên trở lại.

Một tuần sau, biến cố dần dần lắng dịu.  Những cuộc phản công ráo riết vũ bão của các lực lượng quân đội anh dũng đã thanh trừng tiêu diệt lần hồi bọn quấy nhiễu xâm lăng.  Nền an ninh trong thành phố càng ngày càng tốt đẹp khả quan, việc lưu thông liên tỉnh tuy vẫn còn bị gián đoạn nhưng sinh hoạt ở địa phương đã bắt đầu lai rai trở lại. Sáng nay, cô mang bài làm của Frère cho hôm nghỉ Tết ra định làm. Ngồi nơi bàn, cô chống tay lên má buồn rầu ngó mông ra cửa nghĩ ngợi lung tung.  Hôm nay đáng lẽ là ngày đi học lại sau kỳ nghỉ Tết nhưng loạn lạc giặc giã tư bề, chưa có nơi nào yên ổn hẳn, trường học có nơi còn bị chiếm đóng thì ngày hôm nay làm sao có thể là ngày trở lại trường.

Bài vở đã được bày ra trước mắt mà tâm trí cô để tận đâu đâu.  Frère ơi !  Frère nói rằng Frère sẽ trở về với em thật sớm nhưng với tình trạng này làm sao Frère có thể về đây cho được.  Em nhớ Frère, nhớ đám hoa vàng liễu yếu, trong gió chẳng biết có còn nhởn nhơ vùi đùa hay đã tàn rồi theo khói lửa chiến chinh.

Đề tài của Frère cho bảo viết một bài luận nói về ngày Tết.  Lúc Frère vừa ra đề cô định sẽ nói đến một cái Tết vui tươi an bình, một mùa xuân hạnh phúc.  Nhưng bây giờ mọi ý nghĩ đã trở thành trái ngược. Tết đã là cái Tết loạn ly  thì xuân cũng đã thành xuân đổ nát hoang tàn.

Đang miên man nghĩ ngợi, cô chợt giựt mình, tim đập loạn lên vì một dáng người vừa hiện ra trước cửa, một dáng dấp thân yêu mà cô đã hằng mong hằng nhớ đêm ngày. Tưởng mình nằm mộng nhưng không, đúng thật là Frère, Frère yêu dấu của cô đang tiến bước vào nhà với xách hành lý trên tay, áo dòng đen còn vương trắng bụi đường.  Frère đã trở về với cô thật sự rồi đây với môi mắt cũ, với hình hài nguyên vẹn xưa.  Cô xô ghế đứng dậy chạy đến bên Frère mừng rỡ, nỗi vui mừng quá lớn khiến cô nghẹn ngào. 
Frère tươi cười thương mến siết chặt tay cô mắt long lanh cảm động:
          - Em vẫn bình an hở em?  Cám ơn Chúa vô cùng.  Frère lo cho em quá nên phải tìm cách về đây cho được để gặp em, xem em và gia đình như thế nào.  Frère rất vui mừng thấy em được bình an vô sự.

Lúc ấy má cô đang ở dưới bếp, nghe tiếng khách má vội bước lên xem.  Frère đã đến nhà cô một lần hôm hai mươi tám Tết nên má cũng đã biết Frère là ai.  Sáng hôm ấy, trong lúc cô và má đang trang hoàng nhà cửa để đón xuân thì Frère bất ngờ  xuất hiện.  Frère viện cớ là đến chúc Tết ba má nhưng thật ra là để nhìn cô thêm lần nữa trước khi lên đường về quê.  Lúc cô tiễn Frère ra cửa, Frère đã dúi vào tay cô lọ nước hoa xinh xắn, mùi hương tình say đắm trong quyển tập cô hôm nào.
Nhận ra Frère, má mừng rỡ hỏi han:
          - Frère về tới hồi nào, mạnh giỏi chớ Frère?
Và quay sang cô má bảo:
          - Đi lấy nước mời Frère và nói với ba có Frère tới thăm nè.
Cô chưa kịp vào báo thì ba cũng đã đi ra. Ba niềm nở bắt tay Frère và cũng lập lại mấy câu má vừa mới hỏi:
          - Mạnh giỏi Frère? Frère về hồi nào? Mời Frère ngồi.
Vừa ngồi xuống ghế Frère vừa đáp:
        - Dạ mạnh, tôi mới về chừng hai mươi phút thôi.  Vừa tới là vội vàng ghé đây ngay để thăm gia đình ông bà.
Cô vừa bưng ra mâm nước mát lạnh, nghe Frère nói như vậy cô liếc nhìn Frère mĩm cười với ánh mắt tinh nghịch như thầm nói: “muốn thăm mình em thì đúng hơn”.
Ba tươi cười nói:
         - Cám ơn Frère, cũng bình yên hết.  Ôi!  Tết nhứt gì mà giặc giã lung tung, đánh sao không chừa giùm ngày tư ngày Tết.  Mấy bữa đầu, tình hình căng thẳng lắm, chung quanh đây đều là nhà các sĩ quan lại thêm các ty sở cảnh sát và công an, tôi sợ họ nhắm vào đây mà tấn công nên phải đưa gia đình lại nhà bà chị vợ núp tạm mấy ngày, chờ yên yên mới dám về lại.  Nhưng nói nào ngay, cái tỉnh này tương đối là đỡ nhứt, không bị tổn thất hư hao gì đến nỗi chớ có nhiều nơi, nghe nói các trường học và cơ quan chính phủ còn đang bị chiếm giữ, chưa giải tỏa được, chết chóc nhiều và thiệt hại trầm trọng.  Còn quê Frère thì sao, gia đình cũng yên chớ?
Frère gật đầu:       
         - Dạ, cũng bình yên, cám ơn ông.  Còn tỉnh nhà thì cũng tình trạng như những nơi khác, các công sở nơi nào cũng đầy dấu tích đạn pháo, phố chợ thì bị đốt phá tan hoang.  Trận Mậu thân khốc liệt này đã làm khổ sở điêu đứng hằng triệu dân lành, đi tới đâu cũng nghe người ta kêu ca than oán.  Lúc nãy ở phi trường Cần Thơ, tôi thấy người ta đứng đông nghẹt mà chẳng rõ là chuyện gì.  Chừng hỏi ra mới biết đó là những anh lính, những sĩ quan, những nhân viên chính phủ đi phép về Tết, bây giờ muốn trở lại nhiệm sở mà không có phương tiện di chuyển nên phải vào phi trường chờ quá giang phi cơ quân sự Mỹ.  Có người đã chờ suốt hai ba ngày rồi mà vẫn chưa đi được.  Thật là khổ!
Frère vừa dứt lời, má sực nhớ ra vội hỏi:
       - À, nãy giờ quên hỏi Frère đi bằng gì về đây.  Hình như đường sá còn kẹt dài dài, chưa có xe nào dám chạy lại mà.  Mời Frère dùng miếng nước đi Frère.
Frère nói cám ơn, bưng ly nước lên uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, vừa đáp lời má vừa liếc nhìn cô như đang trả lời cô:
       - Dạ, đi bằng đủ cách, có đoạn đi bằng xe, xe chạy không được nữa thì đi bộ, hết đi bộ thì tới đi đò, cuối cùng từ Cần Thơ về Sóc Trăng tôi xin đi nhờ máy bay quân sự.  Và khi về đến phi trường này, tôi điện thoại cho ông trưởng ty cảnh sát là bạn của ông anh xin một chiếc xe jeep đưa về trường.  Nhưng tôi nói anh tài xế cho ghé đây trước vài phút để thăm, hiện xe đang ở bên ngoài.  Thôi có lẽ tôi phải xin phép cáo từ đi ngay để còn trả xe về với những công vụ khác.  Biết gia đình ông bà đây mọi người đều bình an, tôi rất vui mừng.
Frère đứng lên quay sang cô từ biệt và dặn dò:
      - Frère về trường Kim nhé.  Vài hôm nữa làm bài xong, em đem vào trường, Frère chấm điểm cho.  Ngày nào cũng được.

Cô mĩm cười dạ nhỏ thầm hiểu ý Frère.  Frère muốn tạo cơ hội cho cô để vài hôm nữa cô có cớ mà vào trường.  Bấy nhiêu ngày xa vắng, hôm nay tuy đã gặp lại nhưng trước mặt ba má cô như thế này, làm sao hai người có thể cạn tỏ với nhau bao niềm thương nỗi nhớ, phải tìm một lý do gì để gặp nhau thôi.
Ba má cũng đứng lên đưa Frère ra cửa.  Má nói:
     - Frère bận đi ngay thì tôi không dám cầm.  Thôi Frère về nghỉ, hôm nào rỗi rảnh mời Frère tới chơi lâu hơn và dùng cơm với chúng tôi Frère nhé.


*************************

Hai hôm sau, Frère nhờ một cô học trò tên Lành mang đến cho Kim một lá thơ.  Nhà Lành ở ngay trong trường, Lành là đệ tử một dòng nữ tu, con của bác thợ mộc trong trường.  Hiền lành chân chất như cái tên, Lành lúc nào cũng dễ dãi tốt bụng với mọi người.  Từ khi chung học với Lành cho đến nay, cô chưa thấy Lành phiền giận một ai, cũng không nghe Lành soi mói nói xấu ai bao giờ.  Ngay cả chuyện giữa cô và Frère, giữa lúc thiên hạ bàn ra tán vào sôi nổi, đáng lẽ là một nữ tu, Lành phải chướng tai khó chịu hoặc có ý kiến gì phản đối nhưng Lành vẫn thản nhiên cười xí xóa, ý chừng như: “mọi chuyện là do ý Chúa, cứ để Chúa lo” như những con chiên ngoan đạo vẫn thường tự nhủ.
Lành đến nhà cô vào một bữa xế trưa lúc cô vừa ru thằng em ngủ xong cho má may vá thêu thùa.  Có lẽ đã được Frère dặn trước nên khi vào nhà, sau khi chào má cô xong, Lành không vội chìa thơ ra mà lại nói:
          - Kim ơi!  Frère hỏi bài làm của Kim xong chưa ngày mai đem vào Frère chấm điểm.  Bài của Lành Frère đã chấm xong rồi đó.  Ở nhà buồn quá nên Lành tới thăm Kim chơi và luôn tiện có quyển sách khá hay mang đến cho Kim đọc giải trí nè.
Vừa trao quyển sách Lành vừa nháy nháy mắt với cô như muốn ra dấu cho cô biết là còn có lá thơ bên trong.  Rồi Lành thở ra thườn thượt nói tiếp:
          - Không biết tới chừng nào mới yên ổn đi học lại được, nghỉ ở nhà ngồi không hoài chán quá đi thôi.  Hổm rày Kim làm gì cho qua ngày hở Kim?
          - Thì cứ loay hoay với mấy đứa em và nếu rảnh rang dư giờ thì thêu vài chiếc khăn tay để dành xài.  Hôm qua thì có Trúc sang chơi, hai đứa tán dóc cả ngày cũng đỡ.  Lành cũng biết tính Trúc mà, nó ngồi đâu có yên, nghỉ hổm rày nó cuồng tay cuồng chân lắm rồi, nó cũng mong đi học lại lắm.  Cám ơn Lành cuốn sách này nhé.  Mấy hôm nay Lành ở đâu, ở nhà với ba má hay ở bên nhà dòng?
          - Mấy hôm nay coi như còn nghỉ lễ nên bà Nhứt cho đi đi về về.  Hồi sáng này, Lành về thăm nhà gặp Frère, Frère nhờ Lành đến đây nhắn Kim đó.  Bài làm xong chưa, mai góp cho Frère đi.  Trường chưa mở cửa lại được, vắng học sinh coi bộ Frère cũng buồn.
Lành ngồi lại trò chuyện với cô thêm giây lát rồi mới đứng dậy cáo từ.  Cô đưa Lành ra cửa, Lành rỉ tai cô:
          - Frère có gởi cho Kim lá thơ trong cuốn sách đó.
Cô gật đầu vỗ vỗ vai Lành cảm kích nói:
          - Cám ơn Lành lắm và xin lỗi Lành đã vì mình và Frère mà phải đi xưng tội nói láo. 
Lành cười khoác tay và cũng một câu cố hữu, Lành nói:
          - Không có gì đâu, Kim đừng ngại.  Cũng là ý Chúa thôi.  Nếu sáng nay mình không về thăm nhà, không gặp Frère thì cũng có người khác làm giúp Frère chuyện này.  Thôi mình về Kim nhé, vài hôm nữa đi học gặp lại.

Lành đi rồi, cô quay trở vào với quyển sách trên tay tiến lại gần bàn ngồi.  Quyển sách này Frère đã tặng cô trước kia mà cô đã trả lại lúc dư luận đang hồi cao điểm.  Người ta thường nói cái gì của mình thì rốt cuộc rồi cũng sẽ thuộc về mình dù mình không muốn không màng quả thật chẳng sai.  Quyển sách này cô đã từng từ chối nó, trốn chạy nó vậy mà giờ đây nó cũng tự động tìm về bên cô như lá rụng lại về cội, vật xưa lại hoàn về cố chủ.  Cô vuốt ve bìa sách nghe lòng bồi hồi xúc động như vừa gặp lại một người bạn thân xa cách lâu ngày.  Từ nay cô quyết sẽ không bao giờ rời xa nó nữa, sẽ giữ gìn yêu quý nó như một bảo vật, như một chén ngọc Trương Chi, như khối tình ai kia đã ân cần trao gởi.
Bỗng có tiếng của má từ nhà sau vọng lên:
          - Ông Frère này bộ thương con lắm sao mà cứ kêu người này người nọ nhắn con vào hoài vậy?  Ngày nghỉ mà góp bài cái nỗi gì.
Cô giựt mình nhưng cố làm tỉnh lừng khừng đáp:
          - Dạ thì chắc cũng như mấy bà Soeurs thương con hồi nhỏ vậy mà.  Con đi tới đâu người ta thương tới đó, má không chịu sao?
Má  lại nói :
          - Chịu chớ sao lại không, con được người ta thương má mừng lắm chớ.  Nhưng mấy bà thương thì không sao, mà mấy ông thương thì phải xét lại.  Con bây giờ đã lớn mà ông Frère này cũng còn trẻ, vào ra thăm viếng hoài không khéo thiên hạ sẽ dị nghị.  Hồi trước, ngoài giờ học con chỉ lúc thúc ở nhà với má, nhưng mấy lúc sau này, mỗi lần nghỉ lễ là con đều kiếm chuyện để vào trường. Con nói con đi chơi nhưng má biết con đâu có ham vui đâu mà chơi.  Con là con gái phải biết giữ gìn ý tứ, đừng để mang tai mang tiếng mà hư hại cuộc đời, chẳng ai dám rước thì khổ đó.

Cô nghe như có luồng điện chạy quanh mình.  Người mẹ nào cũng có giác quan thứ sáu để tìm hiểu dò xét con mình, nhứt là đứa con gái ở vào lứa tuổi tròn trăng đầy mộng mị, tâm hồn như một khu rừng huyền bí, như một chiếc hộp sắt đã được khóa kín cẩn thận khó mà biết được nó đã cất giấu những gì bên trong.  Tuy má chưa xác định quả quyết là Frère và cô có tình ý với nhau nhưng theo cách khuyên răn rào đón của má thì má đã có ý nghi ngờ.  Có lẽ má đã cảm thấy một điều gì đó khác thường bất ổn đằng sau cái tình thầy trò gượng gạo miễn cưỡng kia.

Cô không dám nói gì thêm nữa, lẳng lặng mở phong thơ ra đọc.  Trong thơ Frère kể lại chuyện ăn Tết ở quê nhà, nỗi tương tư lo lắng cho cô trong những ngày xuân chiến chinh xa cách và bao nỗi gian truân khó nhọc trên đường khi tìm trở lại thăm cô.  Cuối thơ, Frère dặn dò cô phải cố gắng mai này vào cho Frère gặp.  Cô đọc đi đọc lại đôi ba lần rồi xếp lá thơ lại thừ người ta suy nghĩ.  Cái chuyện nộp bài quả thật không phải là chuyện bắt buộc cần thiết, đợi ngày đi học lại nộp chung với bạn bè mới hợp lý hơn.  Vậy ngày mai này cô phải nói làm sao với má để có thể ra khỏi nhà.  Má đã nghi ngờ thì với lý do gì chắc má cũng không tin.

Chợt có tiếng khóc ré lên của thằng em vừa thức giấc khiến cô phải ngưng ngay bao ý nghĩ.  Cô chạy vội vào đưa qua đưa lại chiếc võng và hát ru:

 “Ầu ơ…Thương nhau mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua”.

Tình yêu quả có sức mạnh vạn năng xui con người làm nên tất cả, kể cả sự chết huống hồ chi mấy núi mà không trèo, mấy sông mà chẳng lội, mấy đèo mà chẳng qua.  Dư luận hai người đã bất chấp, hiểm nguy gian khó Frère chẳng quản ngại, đã vượt đường trường về với cô thì cái chuyện thuyết phục má là cái chuyện quá dễ dàng, cô phải cố gắng để mai này hai người có thể thăm nhau.  Lời hát ru như một tiếng lòng từ trong tiềm thức vừa bật ra khỏi miệng cô mới giựt mình len lén nhìn về phía má.  Má đang cắm cúi thêu, đường kim mũi chỉ nhịp nhàng, có lẽ má không để ý đến câu hát ru em của cô.  Má bảo:
          - Con bồng em lên cho nó tiểu cái đi rồi dỗ nó ngủ lại giùm má.  Má thêu rán cho xong cái áo gối này.  Con đâu có bận gì phải không, bài của con chắc đã làm xong chỉ chờ mai đem đi nộp thôi chớ gì?
Nghe má nói cô cảm thấy như được mở cờ trong bụng, khấp khởi mừng thầm.  Cô thầm cảm ơn má vô cùng.  Má nói thế có nghĩa là đã “phê chuẩn” cho cô, có nghĩa là ngày mai cô có thể đi vào trường mà không cần phải xin phép má nữa, coi như là cái lý do mà Frère đưa ra là cái lý do chánh đáng rồi vậy.  Cô không hiểu vì sao má lại dễ dãi như vậy khi đã ngờ vực tình cảm giữa hai người.  Cô không biết má nghĩ thế nào nhưng “Trong vũ trụ có lắm kỳ quan nhưng kỳ quan tuyệt xảo nhứt vẫn là trái tim mẹ”.  Không có người mẹ nào muốn thấy con mình buồn rầu thất vọng cả, cô chỉ biết có thế.

*******************************

Cơn biến loạn đã qua đi nhưng còn để lại thành phố bao dấu tích điêu tàn.  Vết đạn thù loang lổ khắp nơi nơi.  Hàng phượng vĩ ven sông cũng cháy đen những lá với cành trông thảm thương xơ xác.  Dòng sông như ngừng chảy âu sầu vì chưa thấy lại những bóng dáng những con đò hàng năm cũ.  Hồi sáng này Kim đã dậy thật sớm, đi chợ xong cô còn làm phụ với má chút việc nhà, cô cứ dần dà chuyển chệ hết việc này đến việc nọ làm như không nôn nóng chi cái chuyện vào trường.  


Đến mười giờ hơn cô mới ra khỏi cửa.  Giờ này có lẽ Frère đang mỏi mắt ngóng trông cô.  Cô nhanh chân rảo bước qua cầu, chiếc cầu đã bao phen gãy đổ vì những bàn tay phá hoại nhưng trong trận đột chiến này may mắn vẫn còn đây để đưa cô đến với bạn lòng.  Cầu không phải là cầu Ô Thước, sông cũng chẳng phải là sông Ngân thì cuộc hội ngộ giữa hai người hôm nay chắc hẳn không bi thảm như cuộc hội ngộ để rồi ly tan của cô nàng dệt gấm và anh chàng giữ trâu trên cõi thiên đình. Chuyện hai người phàm tục yêu nhau chắc không gai mắt phiền hà chi tới Ngọc Hòang nên Ngài không hơi  sức đâu mà giận dữ cấm ngăn.  Hoặc vả Ngọc Hoàng đang bận vui vầy yến tiệc với Hằng Nga nơi cung quảng nên chuyện trần thế tạm lơ là. 

Vậy thì cô và Frère hãy nhân cơ hội này mà lộng hành làm tới một chút, hay nói theo  binh thư chiến lược là “thừa thắng xông lên”.  Nếu có cơ hội thì cứ gặp cứ thăm chớ tội vạ gì phải đợi đến ngày thất tịch mỗi năm một lần như đôi nhân tình nhà trời đáng thương tội nghiệp kia.  Khi yêu nhau, gặp gỡ hẹn hò là lẽ sống, là thức ăn nước uống cần thiết để nuôi dưỡng vun tưới một cuộc tình.  Những giây phút bên nhau là những giây phút đong đầy hạnh phúc, quý giá hơn cả trân châu vàng bạc kim cương trên đời.

Khi cô tới trường thì Frère đang đứng nơi cổng đón đợi.  Trông thấy cô Frère thở phào mừng rỡ:
          - Trông em hết sức.  Tưởng em không đến được rồi chớ.
          - Em cũng tưởng vậy.  Má đã bắt đầu nghi ngờ chúng mình rồi đó.  Mai mốt chắc mình không thể gặp nhau vào những ngày nghỉ như thế này được nữa đâu.  À, trường mình có bị thất tổn hư hại gì không Frère?
Cô nhìn quanh hỏi.  Frère lắc đầu đáp:
          - Không hề hấn gì cả em à.  Cả đám hoa vàng ẻo lả của em cũng còn nguyên kia.  Đi, đi vào mà xem.  Em nói má nghi ngờ mà nghi ngờ gì, má nói sao hở em?
          - Má nói bộ Frère thương em lắm sao mà cứ kêu người ta lại nhắn em vào hoài vậy.  Má nói còn đang nghỉ lễ mà góp bài cái nỗi gì.  Má chỉ nói thế thôi nhưng em biết trong bụng má đã sinh nghi rồi.  Thầy trò gì mà quyến luyến nhau một cách lạ lùng như vậy, đi học gặp mặt nhau hằng ngày, dạy bảo chưa đủ hay sao mà có mấy ngày nghỉ cũng gọi tới gọi lui, không nghi sao được.  Lúc nãy trước khi đi, má dặn em tới nộp bài xong là về ngay.  Đây bài của em đây, Frère sửa đi để em còn về.  Em mới làm hồi hôm kia thôi, hôm mà Frère trở lại đó.  Em làm bừa cho có để góp cho Frère, chắc dở lắm nhưng Frère phải cho em nhiều điểm không thôi em giận không chơi với Frère nữa à.
Cô nũng nịu nhìn Frère.  Frère cầm lấy bài của cô cười xòa nói:
          - Đâu được cưng.  Bài dở mà bắt cho điểm cao mấy đứa bạn em nó phân bì, nói Frère thiên vị sao.  Nhưng nghe em hăm giận, Frère cũng hơi ớn nên chắc Frère phải chìu ý em quá, để Frère coi.  Nghỉ hổm rày, mười ngày hơn em bận gì mà không làm, đợi đến giờ chót viết bừa vô rồi làm khó Frère vậy cưng?

Dừng lại bên những luống hoa vàng yêu thích, cô đưa tay vờn lấy vào lòng nâng niu.  Hoa xưa vườn cũ vẫn còn đây, nguyên sắc nguyên dạng như Frère hôm trở về, lòng cô thoáng reo vui.  Liếc nhìn sang Frère, cô e ấp nói:
          - Những ngày vừa qua em rất bận, bận giữ lắm Frère biết không? Em bận lo bận nhớ, nhớ nhiều lắm và nhớ đủ thứ hết nên không còn đầu óc đâu nữa để làm bài.  Tại Frère đó, đáng lẽ em phải bắt đền Frère thêm điểm nữa mới được.
Frère đang đọc bài của cô, nghe cô nói vậy, Frère xoay qua nhìn cô cười âu yếm ngọt ngào bảo:
          - Được rồi, em muốn bao nhiêu điểm Frère cũng cho, muốn sao Frère cũng chìu.  Còn Frère đây, Frère cũng lo cũng  nhớ nên bằng mọi cách Frère đã tìm về bất kể an nguy, vậy Frère cũng phải bắt đền em mới được, em định đền cho Frère cái gì đây?
Cô ngẩn người bối rối mấy giây, sau cùng cười xòa đấu dịu :
          - Thôi em không biết đền gì cho Frère đâu.  Mình huề nghe Frère.
Frère chắt lưỡi lắc đầu:
          - Coi em kìa, chơi khôn dữ.  Đòi bắt đền người ta, bị người ta bắt đền thì lại đòi huề.  Đâu được cưng.  Bây giờ Frère bắt đền em phải nghe Frère bàn một chuyện, một chuyện rất quan trọng cho tình yêu chúng mình.  Em chịu không?
Cô rời những cánh hoa, đứng thẳng người lên với một chút hoang mang trong lòng:
          - Rồi Frère nói đi, em nghe đây.
Nhưng Frère lại đề nghị:
              - Ở đây nắng nôi quá, mình ra sau vườn chuối nói chuyện cho mát em à.


Bên hông dãy lớp trung học là một vườn chuối xanh um rợp đầy bóng mát.  Vườn chuối có hơn trăm gốc với những thân cây thẳng tấp phì nhiêu hứa hẹn cho những buồng chuối sai quả nặng quằn.  Người ta thường gọi là nắng vàng, tuy nhiên ở đây nắng dù vàng dù gay gắt đến đâu đi nữa nhưng xuyên qua những tàu lá xanh mượt mà này, nắng vàng hanh nóng cũng đã biến thành nắng xanh dịu dàng, một thứ nắng hiền hòa mềm mại có thể quyến rũ bất cứ ai ai.  Và dưới khung trời nắng xanh thu hẹp ấy giờ đây có đôi tình nhân đang sánh bước bên nhau, toan tính cùng nhau một chuyện đời.
Tiếng Frère khe khẽ vang lên như từ trong cõi mộng:
          - Những ngày về quê xa em, Frère nhớ em, nghĩ đến em không ngừng.  Nhớ ngày nào gặp gỡ, hôm nào thương yêu rồi giờ đây lại sắp sửa chia lìa.  Nghĩ đến lúc tan trường phải ra đi, xa em vĩnh viễn, Frère nghe tâm tư héo hắt rã rời, cảm thấy đời không còn sinh thú ý nghĩa gì nữa cả.  Frère biết rằng đời mình từ nay không thể nào thiếu vắng em nữa được nên Frère đã nghĩ đến chuyện hoàn tục ra đời để một ngày nào đó có thể cùng em đi đến hôn nhân, chung sống bên nhau mãi mãi, em nghĩ thế nào?

Chuyện tình nào rồi cũng phải đi đến một kết cuộc mà tất cả những kẻ yêu nhau đều không thể nào không nghĩ đến, một kết cuộc sum vầy hạnh phúc hay một kết cuộc tan vỡ đau thương.  Cô cũng đã từng nghĩ đến bao nhiêu lần rồi nhưng cô không dám tự cho mình một giải đáp mà còn chờ ở sự lựa chọn của Frère.  Ý định mà Frère vừa tỏ bày với cô đúng là cái kết cuộc thần tiên trong chuyện cổ tích mà cô hằng mơ ước bấy lâu nhưng giờ đây khi sự mơ ước ấy có thể thực hiện vào đời thì cô lại cảm thấy phân vân áy náy.  Hình như có một chút gì đó ray rứt trong lương tâm không cho phép cô ích kỷ chấp nhận vội vàng.  Cô cảm thấy mình có bổn phận phải khuyên can Frère, bắt Frère phải suy nghĩ lại.  Cô cúi đầu bâng khuâng đáp:
          - Cám ơn Frère đã nghĩ đến chuyện xây dựng với em, em rất sung sướng khi biết rằng em đối với Frère quan trọng như thế.  Dù vậy, em vẫn phải nói với Frère những lời mà lương tâm buộc em phải nói.  Con người nếu có những lúc yếu lòng buông xuôi theo tình cảm thì cũng có những lúc lý trí sẽ quật cường vùng dậy.  Em muốn Frère suy nghĩ kỹ lại, đừng nhứt thời bồng bột vì yêu đương mà mù quáng bỏ dở đi cái lý tưởng cao trọng một đời.  Yêu nhau mình muốn tính chuyện hạnh phúc ở đời này nhưng em nghĩ hạnh phúc ở đời sau mới là châm ngôn triết lý của kẻ tu hành, mới là trường cửu xứng đáng hơn.  Một mai Frère có tròn công nghiệp thì em cũng được phước phần trong đó, Frère có nghĩ thế hay không?  Thật ra em cũng chẳng phải cao thượng hay đạo đức gì mà chỉ sợ sau này Frère hối tiếc, biết đâu khi cơn sóng tình đã nguôi ngoai lắng dịu, Frère lại thấy dự tính của Frère hôm nay là sai lầm.

Cô vừa dứt lời Frère đã vội nói ngay chẳng cần nghĩ ngợi:
          - Những lời khuyên của em thật là chí lý nhưng Frère nghĩ rằng yêu nhau là phải nhìn vào thực tế, phải có trách nhiệm đối với nhau, chẳng lẽ mình cam lòng xa nhau khi có thể cùng nhau sum họp, nghĩ chi đến chuyện cao vời hay hạnh phúc đời sau để kiếp này phải chia uyên rẻ thúy, khổ sầu lứa đôi.  Chúa đâu có buộc mình phải làm thế đâu em.  Trước khi nói với em ý định này, Frère đã thức trắng bao đêm dài cầu nguyện và nghiền ngẫm đắn đo để chọn cho mình một hướng đi cho khoảng đời còn lại của mình.  Nhưng nếu em thấy sự suy xét của Frère chưa chín chắn, ý định của Frère quá nông nổi hấp tấp thì Frère sẽ chìu ý em, suy nghĩ lại thêm lần nữa cho em yên lòng.
Frère dừng lại, đặt hai tay lên vai cô siết chặt, giọng quả quyết:
          - Nhưng Frère tin chắc rằng Frère sẽ không đổi ý trừ phi em không chấp nhận làm người bạn đời của Frère.  Frère muốn gặp em hôm nay là để nói với em bây nhiêu đó. Thôi bây giờ em hãy về đi kẻo lần sau…
Không để Frère nói hết câu, cô chụp nói tiếp:
          - Lần sau thì em không dễ gì vào thăm Frère được nữa đâu vì như em đã nói lúc nãy, má đã sinh nghi nên chắc là sẽ canh kỹ chớ không thả lỏng dễ dàng.  Lần này em còn có lý do nộp bài nhưng lần sau…
Đến lượt Frère cắt ngang câu nói của cô:
          - Lần sau thì mình cũng có lý do khác chớ em.  Chẳng lẽ mình đành chịu đau khổ xa nhau nhớ nhau hay sao.
Nguýt Frère bằng đuôi mắt thật dài, cô hỏi:
          - Frère định bắt em nói dối má hoài hay sao, tội lắm đó.  Thôi đợi đến ngày đi học gặp lại luôn thể.  À, mà bao giờ thì học lại, làm sao học sinh có thể biết để trở lại trường hở Frère?
          - Frère cũng chưa biết ngày nào, có lẽ vài hôm nữa nhà trường sẽ ra thông cáo.  Tình hình yên ổn rồi thì học sinh cũng sẽ tự động vào trường nghe ngóng dọ tin.  Còn với những em nội trú ở xa thì văn phòng sẽ gởi thơ báo đến tận nhà.   À quên nữa, để Frère chấm bài cho em mang về, lỡ má có hỏi sao đi lâu thì em có cớ nói là ở lại chờ Frère sửa bài.  Nói dối mà không làm hại ai, nói dối vì tình yêu chưa thể nói thật thì chẳng có tội gì đâu em.  Em lành quá, cái gì cũng sợ tội.  Đôi khi mình phải dám nghĩ dám làm, phải bạo một tí để đạt được mục đích cho đời mình chớ em.
Frère đọc lại bài của cô, ghi điểm và trao lại cho cô nửa khen nửa đùa:
          - Bài của em như thế là khá lắm rồi, dư sức để được điểm cao, đâu cần chi đến điểm “làm reo, bắt đền”.
Cô được dịp mè nheo tiếp:
          - Vậy là kể như Frère chưa đền gì cho em hết nghe.  Cho Frère thiếu đó, để dành vài ba chuyện nữa rồi em mới bắt đền luôn một lượt.  Thôi em về đây.  Nếu vài hôm nữa em không vào được thì Frère đừng buồn, thế nào em cũng phải đi học lại, mình sẽ có dịp gặp lại nhau mà.

Rời vườn chuối, hai người đi trở ra sân.  Ngang qua đám hoa vàng Frère dừng lại ngắt vội mấy cành trao cho cô và âu yếm nói:
          - Sau này em muốn bắt đền Frère cái gì cũng được còn bây giờ thì Frère đền em trước mớ hoa này.  Em hãy mang về cắm vào bình nước để nhớ đến Frère cũng như Frère ở đây hằng ngày nhìn chúng mà nhớ đến em luôn vậy.



Ôm bó hoa trong tay, cô nghe lòng ngập tràn hạnh phúc.  Nếu được như Frère nói, nếu quả thật sẽ có chuyện “sau này ” trong tương lai thì những đóa hoa Frère tặng cô hôm nay sẽ là những đóa hoa trường sinh bất tử, bất tử trong lòng cô và bất tử với thời gian bởi vì vô hình chung chúng đã trở thành một kỷ vật giao ước, vô hình chung Frère đã mượn chúng để nói lên một lời ước hẹn chung thân mà cô sẽ ghi nhớ muôn đời…

No comments:

Post a Comment