Du khách vật vạ tại phi trường Hồng Kông hôm Thứ Hai, 12 Tháng Tám. (Hình: AP Photo/Kin Cheung)
Dân Hồng Kông mới gửi một thông điệp hình ảnh cho dân chúng Trung Hoa lục địa: Vô Úy! Không có gì phải sợ hãi.
Sau hơn hai tháng biểu tình và xung đột với
lực lượng cảnh sát dùng dùi cui và hơi cay, dân biểu tình đã khiến phi
trường phải đóng cửa suốt ngày Thứ Hai. Đây là lần đầu tiên một phi
trường thuộc lãnh thổ Trung Quốc phải đóng cửa, vì dân Hồng Kông tỏ thái
độ phản đối hành động của cảnh sát tại sân ga xe lửa ngày Chủ Nhật. Họ
tiếp tục chống cự cảnh sát trong ngày Thứ Ba với những chai nước bằng
plastic.
Nhiều người đã lo lắng chính quyền Cộng Sản
Trung Quốc sẽ mạnh tay. Quân đội Trung Cộng đồn trú còn bất động nhưng
đã thị uy, tuyên bố có thể can thiệp ngay sau ngày 21 Tháng Bảy khi dân
biểu tình ném bùn vào huy hiệu nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa ở trụ
sở. Họ còn cho chiếu video cảnh lính tráng đàn áp một đám người đóng trò
biểu tình.
Ngày Thứ Hai khi phi trường tê liệt, quân
lính Trung Cộng kéo đến sát biên giới giữa Hồng Kông và Thẩm Quyến. Thế
Giới Thời Báo, thuộc đảng Cộng Sản, ở Bắc Kinh đã gọi những người Hồng
Kông biểu tình là bọn “tạo loạn” và nói rằng họ đang “tự hủy” vì “chơi
với lửa,” đe dọa sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Một phóng viên
tạp chí này bị nhận diện khi dân biểu tình hỏi giấy tờ; rồi trói anh ta
lại với hành lý bằng băng nhựa, ngăn cản không cho ai đánh anh ta, khoác
vào anh chiếc áo T-shirt với hàng chữ “Tôi yêu cảnh sát Hồng Kông;” cho
đến khi anh được cảnh sát giải cứu.
Cuối cùng chỉ có hai cảnh sát viên bị thương và năm người biểu tình bị bắt. Các chuyến bay đã bắt đầu trở lại sáng ngày Thứ Tư.
Bài học cho dân chúng trong lục địa là: Không cần sợ hãi. Hồng Kông không thể biến thành một Thiên An Môn!
Lý do, không phải vì vai trò kinh tế của
lãnh thổ với dân số chỉ bằng một nửa thủ đô Trung Quốc. Trước năm 1997,
kinh tế Trung Quốc lệ thuộc vào cảng Hồng Kông hơn. Khi người Anh trao
trả lãnh thổ cho Trung Cộng, Hồng Kông lớn hơn 15% kinh tế Trung Hoa lục
địa. Sau hơn 20 năm, bây giờ GDP Hương Cảng chỉ bằng 3% của lục địa. Số
thùng hàng (container) từ lục địa đi qua Hồng Kông ra nước ngoài cũng
giảm, từ gần 150,000 mỗi năm xuống chỉ còn vài chục ngàn, vì các hải
cảng của Trung Cộng đã phát triển.
Chỉ trong trong hai lãnh vực Trung Cộng vẫn
chưa thể thay thế Hồng Kông: Giao thương tiếp liệu chiếm 22% và tài
chánh chiếm 19% so với cả nước Trung Hoa.
Tại sao Trung Cộng không thể đánh phủ đầu,
đưa “quân giải phóng” vào trấn áp dân Hồng Kông như họ đã hành động ở
Thiên An Môn, ngăn không cho phi trường bị đóng cửa?
Thứ nhất, bởi vì dân chúng ở Hồng Kông đồng
tâm nhất trí phản kháng. Khi các cuộc biểu tình chống dự luật dẫn độ
bắt đầu, đã có hơn hai triệu người dân Hồng Kông xuống đường. Khi phát
động đình công, bãi khóa ngày 5 Tháng Tám làm tê liệt cả hệ thống xe
lửa, xe hàng và phi trường, hơn 350,000 người đã hưởng ứng. Chủ nhân các
xí nghiệp và cửa hàng không ngăn cản mà còn khuyến khích công nhân tham
dự đình công. Hàng chục ngàn công chức cũng đình công mặc dù bị cảnh
cáo; nói rằng họ là đầy tớ của nhân dân chứ không làm tay sai cho chính
quyền. Năm 1989 dân Bắc Kinh chưa “giác ngộ” đến mức đó.
Hơn nữa, ở Bắc Kinh và khắp nước Tàu, Trung
Cộng đã thiết lập được một hệ thống kiểm soát người dân rất chặt chẽ
trong hơn 70 năm qua, với chế độ hộ khẩu, với công an khu vực gài khắp
nơi, và các tiểu tổ đảng viên Cộng Sản nằm trong tất cả các xí nghiệp,
các trường học, không chừa một chỗ nào. Guồng máy công an Cộng Sản có
thể điểm mặt từng người dân chỉ rõ lý lịch đầy đủ, suốt đời. Với guồng
máy đó dân trong lục địa chỉ cần sợ cũng tự khiến họ bất động, tê liệt.
Sau khi Đặng Tiểu Bình ra lệnh giết hàng ngàn sinh viên và công nhân,
dân Bắc Kinh không dám cục cựa. Dân Hồng Kông may mắn chưa bị kiểm soát
kỹ như vậy.
Nhưng yếu tố quan trọng nhất khiến Trung
Cộng không thể ban lệnh “giới nghiêm” để ra tay tàn sát người dân Hồng
Kông như ở Thiên An Môn năm 1989 là vì họ lo sợ hậu quả trên chính nền
kinh tế đang trên đà trì trệ.
Hồng Kông vẫn còn đóng vai then chốt làm
cửa ngõ cho đồng đô la từ nước ngoài đi vào nước Tàu. Đây là nơi các xí
nghiệp trong lục địa tới để gây vốn, bằng đô la Mỹ. Nếu máu chảy, đồng
đô la sẽ ngưng chảy.
Trong hai chục năm qua, kể từ khi trở về
với “nước tổ” dưới quy chế “nhất quốc lưỡng chế,” số tiền các công ty
Trung Quốc vay nợ nước ngoài qua ngả Hồng Kông đã tăng lên hơn gấp đôi.
Thị trường chứng khoán Hồng Kông đứng hàng thứ tư trên thế giới, còn
thua Tokyo nhưng đã qua mặt London. Hơn 70% số vốn gây được qua thị
trường này cung cấp cho các công ty trong lục địa; trong đó có những xí
nghiệp khổng lồ như Tencent, Xiaomi, Meituan. Các công ty này đã chọn
ghi tên trên thị trường “Hằng Thịnh” mà không chọn các thị trường trong
nước Trung Hoa.
Thêm một yếu tố khác: Các công ty nước
ngoài đầu tư vào lục địa cũng lựa chọn, 60% tiền vốn đi qua ngả Hồng
Kông trong nhiều năm qua. Nhiều công ty đa quốc (multinational) chọn
Hồng Kông đặt trụ sở điều động các hoạt động trong vùng Á Đông. Từ năm
1997 đến nay số trụ sở tăng thêm hai phần ba, lên tới 1,500 công ty.
Tại sao đồng đô la lại chọn Hồng Kông làm xa lộ đi vào Trung Quốc?
Rất giản dị, vì ở đó còn một hệ thống pháp
luật đáng tin cậy. Các quan tòa độc lập với chính quyền, ngay cả cảnh
sát cũng làm việc theo luật lệ, các công chức không coi dân như tôi tớ
trong nhà! Biến Hồng Kông thành Thiên An Môn, cả nền tảng lòng tin đó sẽ
tan biến.
Hiện nay Hồng Kông đã đang bị đe dọa sẽ bị
Singapore “cướp khách.” Những công ty lớn như Google, Amazon, Facebook
chọn đặt trụ sở vùng ở Singapore, một phần vì mối lo “tin tặc” có thể
xuất phát từ trong lục địa. Nếu máu đổ, nhiều công ty quốc tế khác cũng
sẽ chạy qua Singapore. Thế giới sẽ nhìn Hồng Kông không khác gì Trung
Hoa lục địa. Cả nước Tàu sẽ bị thiệt hại.
Cuối cùng, sức mạnh của dân Hồng Kông khiến
Trung Cộng không dám ra tay, như ở Thiên An Môn năm 1989, gồm hai thứ
vô hình vô ảnh.
Thứ nhất, người dân ý thức rằng các quyền
tự do họ đang được hưởng là căn bản cho đời sống kinh tế thịnh vượng. Vì
thế, họ quyết tâm bảo vệ tự do. Thứ hai, xã hội Hồng Kông đã được đặt
trên nền tảng pháp trị từ hàng thế kỷ, nó bảo đảm cho kinh tế phát
triển. Nếu để mất hai thứ “sức mạnh mềm” đó thì Hồng Kông sẽ tự hủy
diệt, chứ không phải vì dân đi biểu tình mà họ tự hủy diệt, như Bắc Kinh
đe dọa.
Ngô Nhân Dụng
No comments:
Post a Comment