Từ miền Nam ra Bắc, năm 1945 ông Tý đang miệt mài đèn sách tại đại học Hà Nội, hy vọng ra trường được bổ dụng làm quan tham tá, thì xếp bút nghiên theo tiếng gọi của sông núi. Cầm súng đánh đuổi giặc Tây đang trở lại, để dành độc lập cho quê hương.
Năm 1954 nước Việt Nam chia cắt ra hai miền,
ông đi tập kết ra Bắc.
Năm 1975, sau khi miền Bắc chiến thắng trong
cuộc nội chiến tương tàn do súng đạn ngoại bang cung cấp và thúc dục, ông hân
hoan trở về. Trong trí tưởng tượng của nhiều người bà con giòng họ thì ông là một
kẻ anh hùng oai phong lẫm liệt , cưỡi ngựa chiến, mang chiến bào, cầm gươm báu
sáng ngời chỉ vào thiên địa hiên ngang. Nhưng họ thất vọng, vì thấy ông, mặt
mày bủng beo hốc hác, tiều tụy, chân mang dép râu, đầu đội nón cối sờn mục và
áo quần nhàu nát lụng thụng màu phân ngựa.
Trong một bữa ăn đoàn viên do bà chị ông tổ chức.
Một người cháu trẻ tuổi hỏi:
– Trong chế độ Cộng sản, thanh thiếu niên có
quyền yêu đương không chú?
Ông cười đáp:
– Được chứ, đó là tự do cơ bản, ai cũng có quyền,
nhưng phải báo cáo và thông qua tổ chức. Được tổ chức cho phép thì tha hồ.
Nhưng nếu tổ chức không chấp thuận, thì không nên tiếp tục tình yêu sai trái đó.
Đứa cháu nhún vai cười mỉm. Hỏi tiếp:
– Thưa chú, người ta nói rằng, chế độ tư bản bất
công, người giàu kẻ nghèo chênh lệch. Chế độ cộng sản tạo được công bằng gần
như tuyệt đối, là mọi người đều khốn khổ bần cùng như nhau. Ngoại trừ một nhóm
đảng viên cao cấp. Có đúng như vậy không?
– Tuyên truyền phản động. Nhưng có lẽ không phải
là không có cơ sở .
Ông Tý gắp một mớ cá lòng tong kho tiêu vào
chén. Ông hỏi:
– Cá nầy là cá gì mà ngon quá. Kho tiêu cay,
ăn thấm miệng .
Bà chị dâu ông cười và trả lời:
– Đây là cá lòng tong
– Cá lòng tong lá cá gì?
– Là một loại cá voi, đã được sống trong xã hội
chủ nghĩa lâu năm .
Cả nhà đều cười. Ông Tý đỏ mặt, nhưng không muốn
tranh luận làm chi với những người mà ông cho là cực kỳ phản động . Ông Tý hỏi:
– Ở đây có ai biết cái khác nhau giữa xã hội
chủ nghĩa với tư bản chủ nghĩa không? Tại sao ta xây dựng xã hội chủ nghĩa?
Đứa cháu lại nghiêm mặt và trả lời:
– Trong tư bản chủ nghĩa, thiểu số tư nhân
giàu có bóc lột nhân dân lao động. Trong xã hội chủ nghĩa, thiểu số của thiểu số
đảng viên cầm quyền bóc lột toàn nhân dân, triệt để và khốc liệt hơn. Xã hội chủ
nghĩa được xây dựng nên, cho người người được dịp làm biếng hơn, phè hơn, hoặc
không làm chi cả cho khỏe .
Ông Tý chưa kịp phản ứng thì bà chị dâu lại hỏi:
– Tôi đố chú, nói được sự khác nhau ở dưới địa
ngục tư bản, và địa ngục Cộng sản?
Ông Tý lúng túng:
– Tôi không biết. Chị nói cho tôi nghe với .
– Dưới địa ngục tư bản, người có tội phải nhảy
bàn chông và tắm vạc dầu. Dưới địa ngục xã hội chủ nghĩa, cũng như vậy, nhảy
bàn chông và tắm vạc dầu. Nhưng rất nhiều khi, thiếu chông, và thiếu dầu, nên
chỉ nhảy sàn đất, và tắm khí mà thôi.
Cả nhà cùng cười. Ông Tý nói:
– Thật là phản động và bôi bác .
Đứa cháu gái kêu ông Tý bằng cậu nói:
– Cậu biết không? Cách nay nhiều năm, trước thời
chiến tranh, có một ông già nhà giàu vào một tiệm bách hóa và trả tiền mua hết
tất cả hàng hóa trong tiệm, nhưng không mang về, để lại tặng không cho các
khách hàng đến sau ông, họ khỏi trả tiền. Chủ tiệm cười, sung sướng đồng ý. Ông
già bắc ghế ngồi trước cửa tiệm xem chơi. Sau khi vài người khách vào tiệm mua,
được cho không khỏi trả tiền, thì dân chúng ào ào kéo đến. Mười lăm phút sau, cả
cái tiệm thành đống rác, đổ vỡ tan hoang. Ông già ngồi cười. Chủ tiệm mếu máo hỏi
ông già rằng:
“Ông có thù ghét chi tôi không mà hại tôi đến
thế? Tan nát cái tiệm rồi. Từ nay làm sao buôn bán chi được nữa? Ác chi mà ác đến
thế ông ơi! Tại sao thế? “
Cụ già chậm rải giải thích:
“Tôi đã già quá. Tôi biết không thể sống cho đến
ngày Cộng sản vào đây. Tôi muốn được thấy tận mắt thế nào là xã hội Cộng sản. “
Bố của cháu gái lườm mắt nhìn con và nói:
– Để cho cậu của con ăn ngon miệng, nói chi ba
cái chuyện tào lao mà nghẹn họng, nuốt không vô. Ngày vui đoàn tụ mà.
Đứa cháu gái trả lời:
– Nhưng con không ưa chế độ, xã hội đó.
Ông Tý nhìn đứa cháu gái và nói:
– Cậu hỏi con rằng, trong xã hội tư bản, con
có thể bỏ việc mà đi chơi bất cứ khi nào con muốn không?
– Không bao giờ .
– Trong xã hội tư bản, con có thể lấy phương
tiện, vật liệu của sở về xây nhà riêng không? .
– Không bao giờ .
Ông Tý dồn tiếp:
– Trong xã hội tư bản, con có thể dùng thời giờ
của sở để xây nhà riêng không? .
– Không bao giờ .
– Chú cho con biết, trong xã hội chủ nghĩa, mọi
người đều làm được những điều đó. Thế thì tại sao con không ưa thích xã hội chủ
nghĩa? .
Một đứa cháu khác hỏi tiếp:
– Đọc nghị quyết của đảng cộng sản, cháu thấy
họ viết rằng: Trước
đây chúng ta đang đứng trên bờ vực. Từ đó đến nay, chúng ta đã tiến được nhiều
bước vượt bực . Đứng trên bờ vực mà tiến được nhiều bước vượt bực, thì
có lộn mèo xuống hố hay không? Trong bài diễn văn gần đây, đồng chí tổng bí thư
có đọc: Chế
độ công sản đang ở chân trời . Có nghĩa là sao? .
Thằng cháu nhỏ khác cười giải thích:
– Chân trời là cái ranh giới trông vào thì thấy
như mặt đất giáp trời. Nhưng càng đi đến, thì càng xa, và không bao giờ gặp cả .
Ông Tý đang nuốt miếng thịt heo béo bùi mà nghẹn
họng, đưa tay vuốt ngực, ho hen. Bà chị dâu lại hỏi:
– Tôi đố chú, nếu chế độ Cộng sản thành lập được
giữa sa mạc Sahara, thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? .
– Tôi không biết .
– Thì chỉ trong vài năm thôi, sa mạc sẽ thiếu
cát, và phải nhập cảng cát. Tương tự Liên Xô, là một xứ nông nghiệp, mà mấy chục
năm qua phải nhập cảng lương thực .
Bà chị dâu nhìn ông Tý mà hỏi thêm:
– Chú nói ở miền Bắc, dân chủ gấp vạn lần các
xứ tư bản. Thế thì chú có thể đứng ở lăng Bác Hồ, kêu tên bác ra mà chửi “bác
ngu” hay không?
Ông Tý nhìn mọi người, rồi nói:
– Tôi có thể làm điều ghê gớm hơn nữa, mà chẳng
sợ rắc rối, chẳng ai bắt bớ tôi .
– Điều gì? .
– Tôi có thể ra ‘ị’ trước lăng Bác, mà không
ai làm gì tôi cả. Dân chủ quá đi chứ?
– Có thật không? Bà chị dâu tròn mắt ngạc
nhiên hỏi.
Ông Tý cười bí hiểm, nói:
– Cứ ‘ị’ mà đừng tuột quần xuống thì thôi. Ai
mà bắt bẻ?
Đang ngồi ăn, bỗng nghe tiếng đạn đại bác bắn
đì đùng. Bà chị dâu sợ hãi, hỏi ông Tý:
– Có chuyện chi mà bắn súng dữ vậy? Có gì nguy
hiểm không? .
Ông Tý giải thích:
– Đồng chí bí thư thành phố Mát-cơ-va qua
thăm, tham quan ngoại giao .
Bà chị nhăn mặt nói:
– Thế thì không ai bắn giỏi cả hay sao, mà bắn
hoài không trúng ông ấy?
Chị ông Tý xen vào câu chuyện:
– Nầy cậu Tý, tôi nghe nói, khi hấp hối, bác Hồ
nói với đồng chí Tổng bí thư rằng: “Ta lo lắm, liệu nhân dân có theo anh hay
không?” . Đồng chí Tổng bí thư trả lời: ” Chắc chắn theo” . Bác hỏi: ” Có chắc
không, nếu họ không theo thì sao?” . Đồng chí Tổng bí thư trả lời rất rành mạch
rằng: “Bác đừng lo. Họ phải theo tôi, nếu ai không theo tôi, thì tôi cho họ đi
theo bác ngay” . Chuyện nầy có thật hay không? .
Ông Tý lắc đầu nói:
– Những chuyện bí mật của nhà nước như thế,
chúng tôi không được quyền biết đến, và không ai được quyền tiết lộ .
Một đứa cháu trai đặt câu hỏi:
– Thưa chú, chắc chú chưa quên ông Adam là tổ
phụ loài người, như đã chép trong Thánh Kinh. Theo chú thì ông Adam là người nước
nào?
– Chú đã theo đảng Cộng sản và bỏ đạo từ lâu.
Không còn biết ông Adam là ông nào, và là người xứ nào nữa. Thế thì cháu nghĩ
ông ta là người xứ nào?
– Ông ấy là người Liên Xô ạ .
– Sao vậy? .
– Vì ông ấy trần truồng, không có được một cái
khố che mông, và trên tay chỉ có một trái táo, mà vẫn tin tưởng là đang sống tại
thiên đàng! .
– Khỉ, khỉ, bọn mầy đã bị Mỹ ngụy đầu độc tư
tưởng rồi. Cần phải được đi cải tạo thay đổi tư duy, có cái nhìn đứng đắn hơn về
xã hội chủ nghĩa ưu việt. Các cháu có biết không, nước ta đang tiến nhanh, tiến
mạnh, tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa. Chỉ một thời gian ngắn nữa, chúng ta
sẽ vượt lên, và đi trước cả nước Mỹ nữa .
– Thưa chú, cháu đề nghị đi ngang nước Mỹ
thôi, đừng đi trước họ .
– Sao vậy? .
– Bởi mình mà đi trước, họ thấy cái quần rách
nát lòi mông của mình thì kỳ lắm, xấu hổ .
Cả nhà cùng cười vang. Ông Tý cũng cười phụ họa
theo.
Một đứa cháu nói:
– Chú đã nghe chuyện của bác Hai chưa? Bác Hai
ra miền Bắc làm việc từ trước khi có chiến tranh. Không có tội gì cả, nhưng bác
bị bắt giam. Vị cai tù hỏi bác bị kết án bao nhiêu năm, vì tội danh gì? Bác trả
lời là bị kết án mười năm và không có tội danh gì cả. Ông cai tù trợn mắt lên,
mắng rằng: ” Láo khoét, thường thường, không có tội gì cả, thì chỉ bị kết án có
bốn năm mà thôi” . Vợ bác ở nhà, gởi thơ vào trại tù than thở là không có ai xới
đất làm vườn để trồng khoai. Bác gởi một thơ ngắn về nhà, ghi: “Chôn ở trong vườn”
. Tuần sau, vợ bác gởi thơ lên, đại ý nói công an đã xới, đào khắp vườn, không
bỏ sót một tấc đất nào cả. Bác gởi thơ về rằng: ” Vườn đã được xới xong, chờ
chi nữa mà không trồng trọt”.
Ông Tý gắt lên:
– Toàn cả chuyện bố láo. Nhưng chuyện sau đây,
thì có thật. Có một anh cán bộ sở tôi, chạy gấp về nhà, thấy bà vợ đang nằm
trên giường với một người đàn ông lạ. Anh gào lên rằng, bà chẳng được cái tích
sự gì cả, giờ nầy mà còn nằm đó. Bà có biết trên cửa hàng lương thực đang bán
khoai mì, chỉ còn lại mấy chục kí. Không chạy mau lên thì người ta mua hết bây
giờ .
Bà chị ông Tý nói:
– Khi bác Hồ mất, cậu biết chuyện gì xảy ra
không?
– Không. Chuyện gì thế ?
– Hôm ấy chú Huy trực. Có người kêu điện thoại
vào xin được nói chuyện với Bác. Chú bảo bác đã qua đời. Một lúc sau, người ấy
kêu điện thoại lại và được trả lời như cũ. Người đó kêu thêm hai ba lần nữa. Bực
quá, chú Huy gắt lên: “Tôi đã nói, Bác chết rồi. Ông không nghe, không hiểu
sao?” . Bên kia đáp rằng: “Tôi nghe đã cái lỗ tai quá, nên kêu đi kêu lại nghe
thêm cho sướng tai” . Thế thì chú Huy chưa kể chuyện nầy cho cậu nghe sao?
Khi bữa cơm gần tàn, ông Tý nói với các cháu:
– Các con phải tích cực phấn đấu để sau nay được
vào đoàn, vào đảng. May ra mới ngóc đầu lên được.
– Vâng, chúng cháu sẽ đi khám bệnh thần kinh
trước. Đứa nào bị bệnh nặng, sẽ xin gia nhập đảng. Người ta kể rằng, khi gặp
khó khăn, chính trị bộ bên Liên Xô cho người ngồi đồng, gọi hồn ông Các-Mác lên
để vấn kế. Khi nhập đồng, thì hồn khóc rủ rượi. Hồn chỉ nói một câu, là “cho gởi
lời xin lỗi đến toàn thể nhân dân lao động khắp các xứ xã hội chủ nghĩa trên thế
giới?” .
Một người bà con hỏi: “trong xã hội chủ nghĩa,
thiên hạ có thích chuyện tiếu lâm hay không?” , ông Tý thành thực trả lời:
– Nhiều người kể chuyện tiếu lâm, châm biếm mà
bị tù đông lắm. Lần nọ, tôi gặp một anh chánh án nhân dân, đi ra khỏi tòa và cười
rũ rượi, cười chảy nước mắt. Tôi hỏi sao vậy? Anh nói là vừa nghe một chuyện
khôi hài tuyệt vời. Tôi yêu cầu anh kể lại. Anh quắc mắt lên hỏi tôi đã điên
chưa mà yêu cầu anh kể. Vì người kể câu chuyện đó, vừa bị anh kết án mười năm
tù lao động khổ sai .
Một bà hỏi ông Tý:
– Có phải trong xã hội chủ nghĩa, thời gian
qua mau hơn trong tư bản chủ nghĩa không?
– Chị muốn nói gì? .
– Tôi đọc, thấy báo cáo của các hợp tác xã
nông nghiệp, họ đạt thành tích thi đua, khoai
Ông Tý gật gù:
– Báo cáo thành tích thì phải làm vậy. Không
ai làm khác cả. Đó là cách khôn ngoan nhất để sống còn. Cấp trên họ cũng biết sự
thực ra sao, nhưng họ lại muốn được thấy những báo cáo đó mà thôi .
Bà chị ông Tý lắc đầu, bực mình nói:
– Cậu bảo rằng xã hội Cộng sản đã làm được những
điều tốt đẹp cho con người. Tốt đẹp ở đâu, cậu cho tôi xem vài thí dụ đi .
Ông Tý bóp trán rồi trả lời:
– Ví dụ như chị Năm Lài, trước kia mù chữ, đi
chân đất, chuyên nghề chửi mướn, đánh ghen thuê. Bây giờ là chủ tịch hội phụ nữ
yêu nước. Anh Tám Râu, thất học, nghèo không có quần xà lỏn mà mang, bây giờ đã
có dép râu đi, và làm trưởng ban tuyên huấn giáo dục huyện. Và đồng chí Mười
Búa, trước đây đâm thuê chém mướn ở bến xe, làm nghề hoạn heo, ai thấy cũng
khinh bỉ, nhỗ nước bọt. Nay đã là một thành viên trong Bộ Chính Trị. Đó, cái
siêu việt của xã hội chủ nghĩa, chị thấy chưa?
Bà chị ông Tý nheo mắt nhìn kỹ, và hỏi ông:
– Nầy, cậu bị thương tích trong trận đánh nào,
mà bây giờ cái đầu cậu cứ gật gật mãi, và tay cậu cứ đưa lên, đưa xuống hoài vậy?
Ông Tý cười bẻn lẻn thú nhận:
– Tôi làm đại biểu nhân dân ở quốc hội. Cứ gật
đầu và dong tay nhất trí hoài nên thành tật, nay không thế nào chữa khỏi được .
Bà chị hỏi:
– Tại sao cậu lại binh vực và kính mến và
thương yêu lão Ba Dừa? Lão đánh đập vợ mỗi ngày, tống cổ mẹ ra đường, lấy trộm
tài sản nhà nước, chơi cờ gian bạc lận, hiếp dâm con bé bán vé số. Có gì mà cậu
binh vực hắn thế? .
– Dù gì đi nữa, đồng chí Ba Dừa cũng là một
người Cộng sản chân chính, nên tôi binh vực và kính trọng .
Một giọng con gái rụt rè hỏi:
– Nghe nói ở bên Liên Xô vĩ đại hàng năm có
thi đua kể chuyện tiếu lâm phải không?
– Có. Người kể chuyện hay nhất, được lãnh giải
20 năm đi đày, người lãnh giải nhì được 15 năm, người lãnh giải an ủi được 10
năm. Tất cả đếu được đi lao động khổ sai bên Silberia .
Đứa cháu cười và hỏi:
– Theo chú, thì ai là người theo, ai là người
chống Cộng sản?
– Người theo cộng sản là người cố tình như
“tin” vào Mác và Lê-Nin. Người chống lại Cộng sản, là người “hiểu” rõ Mác và
Lê-Nin.
Buổi cơm đoàn tụ đã chấm dứt từ lâu, ông Tý
cáo từ ra về. Ra khỏi cửa nhà, ông lẩm bẩm:
– Toàn cả một lũ cực kỳ phản động. Ông mà báo
cáo, thì cả bọn đi tù cải tạo mục xương, mút mùa! .
No comments:
Post a Comment