Lần đầu tiên cầm tập
thơ và thấy hàng chữ "Ví mà tôi đổi thời gian được. Đổi cả thiên thu tiếng
mẹ cười" của ông Trần Trung Đạo, tôi nhủ thầm: Ông này đúng là nhà thơ,
văn chương bóng bẩy! Đồng ý thì ai không thích được nhìn thấy mẹ cười? Tôi cũng
vậy. Nhưng làm gì mà phải đổi cả thiên thu cơ chứ! Mẹ ở đó khi nào vui thì mẹ
cười, khi nào giận mẹ la ráng chịu. Việc gì mà ông phải đem cả thiên thu để đổi
lấy tiếng mẹ cười?
Nhưng đó là hai mươi
năm về trước, Mạ tôi vẫn còn trẻ và khoẻ lắm. Vài ngày một lần Mạ xách giỏ đi
bộ ra chợ, vừa đi và về khoảng một tiếng, như không. Đồ ăn Mạ nấu để sẵn trong
tủ lạnh. Cháu nội cháu ngoại gởi cho Mạ trông, chiều đón về thỉnh thoảng lại
thêm cái cà mèn đựng thức ăn…
Vậy đó, chị em chúng
tôi đón nhận tình thương của Mạ, mặc nhiên như chim sẽ bay, và cá sẽ lội. Khi
vui Mạ cười, khi buồn thì… thôi.
Nhưng rồi năm tháng
qua. Chim bay có lúc mỏi cánh, cá lội sẽ có ngày vướng câu, và Mạ tôi rồi cũng
có lúc vắng tiếng cười.
Tôi lại nhớ tới lời
thơ năm nào của ông Trần Trung Đạo. Bây giờ nếu được, tôi xin góp thêm với ông
rằng: nếu bỗng nhiên được ba điều ước, điều trước tiên xin nghe tiếng Mạ cười.
Bởi vì Mạ tôi đã vắng
tiếng cười từ lâu lắm rồi. Mạ bệnh nằm trên giường cả mấy tháng nay, im lặng và
mỏi mệt. Mỗi ngày Mạ chỉ nói chút ít khi nào cảm thấy thiệt khoẻ và nhớ lại một
câu chuyện cũ nào đó, Mạ sẽ kể cho bất cứ đứa con nào đang ở bên cạnh. Mạ nói
mà đôi mắt xa xăm như đang trở về sống lại với quãng đời xa xưa của mạ. Tôi
thường ngồi nghe Mạ kể và cảm thấy rằng Mạ như cái máy chiếu phim cũ, nhớ gì,
tới đâu, thì phát ra tới đó, để rồi lại quên ngay.
Mạ nói thì có, nhưng
cười thì không. Hình như bệnh tật và già yếu đã làm tan biến tất cả sinh khí và
niềm vui nào của Mạ đủ để tạo một nụ cười.
Vậy mà một lần vô tình
tôi đã làm được cho Mạ cười
Trong mấy chị em, tôi
là thằng chịu giỡn mặt với Mạ nhiều nhứt. Tuy trên tôi có mấy bà chị, nhưng tôi
hay ỷ mình là con trai trưởng được Mạ cưng và nể, nên tôi hay nói giỡn, nói
năng giỡn hớt ba trợn cho Mạ vui. Mạ tôi bệnh yếu nằm đó thôi chứ vấn đề tiền
bạc vẫn rất sáng suốt. Trong nhà, tôi là người có nhiệm vụ quản lý tài sản
“nổi” của Mạ trong nhà bank. Mỗi tháng tiền già trợ cấp của chính phủ được chia
ra : tiền nào cúng chùa, tiền giúp trẻ mồ côi, người già cô độc ở VN…Mạ đều nhớ
hết.
Một lần, tôi mới ra
nhà bank lấy tiền về cho Mạ, thấy Mạ có vẻ khỏe, tôi lại giỡn,
- Mạ giàu quá à. Con
thì dạo này nghèo lắm. Mạ cho con một trăm xài chơi.
Mạ hỏi :
- Chơ tiền mi đi làm
bỏ mô mà phải xin?
Tôi nói :
- Tiền đi làm vợ nó
giữ hết mạ ơi.
- Rứa à? Bộ
"hắn" không cho mi đồng mô để tiêu à?
- Không!
"hắn" giữ hết trơn.
Tôi nói giọng chắc
chắn.
Tôi thấy Mạ nhìn thằng
con với ánh mắt thương cảm, rồi sau đó bỗng trở giọng bực bội,
- Xí, cái đồ sợ vợ.
Lâu lắm rồi tôi mới
thấy mạ khoẻ và có hứng nói chuyện lâu như vậy nên cũng vui lây
- Mạ nì, con mà không
sợ vợ mới là lạ đó. Mạ coi, nhà mình từ trên xuống dưới có ai mà… không sợ vợ?
Tôi thấy Mạ suy nghĩ.
Dĩ nhiên rồi, vì những lời tôi mới nói cũng không xa sự thực là mấy. Được một
chút, mắt Mạ sáng lên nói,
- Có. Có đứa không sợ
vợ.
- Ai ? Tôi ngạc nhiên.
- Thằng Lộc. Thằng Lộc
hắn không sợ vợ.
“Hahaha!” Tôi ôm bụng
bật cười nghiêng ngửa. Cười thiệt. Trời ơi thằng em tôi mục này nó phải là… sư
phụ của tôi lận. Vậy mà tới đây nói chuyện với Mạ làm sao mà Mạ tôi tin nó
không hề sợ vợ thì quả là siêu đẳng.
Không biết vì thấy tôi
cười say sưa quá, hay là Mạ mới chợt nhận ra thằng con kia của mạ cũng thuộc
loại thứ thiệt giống thằng anh nó chứ làm sao mà khác được. Tôi thấy Mạ há
miệng to muốn cười theo tôi mà không thể phát ra tiếng, nhưng ánh mắt của Mạ đã
nói lên tất cả. Mạ nhìn tôi, ánh mắt rực niềm vui tươi. Đã lâu rồi anh em tôi
chưa thấy được ánh mắt này.
Em tôi đang ngồi gần
đó cũng la lên
- A Mạ cười. Mạ cười
đó.
Tôi phải quay đi, bởi
vì bỗng nhiên tôi muốn khóc.
Phải rồi, nếu một lần
trong đời được mừng đến phát khóc thì đó là giây phút này đây.
***
Mạ đã yếu lắm. Những
việc vệ sinh tiêu hóa phải dùng tã cho Mạ, và phải thay luôn luôn vì Mạ rất
sạch sẽ. Những việc này tôi không phải lo vì Mạ có đến 6 cô con gái. Tuy ai
cũng công việc sinh nhai, chồng con bận bịu, nhưng đã chia giờ túc trực, khi
nào cũng có một đứa bên cạnh để lo cho Mạ.
Một ngày kia đi làm về
sớm ghé qua nhà gặp lúc em gái tôi đang loay hoay thay tả cho Mạ. Thông thường
thì chỉ cần Mạ hợp tác tự mình nghiêng bên này một chút, co cái chân một
chút…thì một người cũng có thể làm được. Hôm đó Mạ bỗng yếu quá không thể tự mình
làm những động tác trên khiến cho em tôi xoay tới xoay lui mãi vẫn không thay
được. Thấy tôi tới nó mừng rở kêu tôi vào phụ.
Mạ tuy yếu nhưng đầu
óc vẫn tỉnh táo, thấy tôi vào Mạ lắc đầu không chịu đòi đuổi tôi ra. Mạ quen có
con gái làm vệ sinh cho Mạ, bây giờ có thằng con, Mạ không quen. Anh em tôi
phải nói một hồi, may Mạ vốn ghét dơ dáy nên cuối cùng cũng chịu cho tôi phụ với
em tôi.
Đúng ra em tôi chỉ
muốn tôi phụ đỡ Mạ nghiêng qua nghiêng lại chút xíu cho nó làm việc dễ dàng vậy
thôi, nhưng tôi nói nó đổi cho tôi tự tay thay tả cho Mạ, còn nó chỉ đỡ phụ.
Bỗng nhiên tôi muốn tự tay mình thay tả cho Mạ. Đây có thể là cơ hội cuối cùng
tôi làm được việc này. Tôi cắn răng ráng không để cho nước mắt trào ra. Tôi
muốn nói với Mạ tôi lúc đó rằng: Mạ ơi, ngày xưa Mạ thay cho con biết bao nhiêu
cái tả, để cho đến hôm nay, khi mà tháng ngày còn lại của Mạ có lẽ không còn
được bao nhiêu nữa, và khi mà trên đầu con tóc cũng đã muối tiêu hai màu mới
thay cho Mạ được một cái tả. Người ta nói cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con
nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày. Tôi không cần tính cũng biết rằng cả đời tôi
chỉ được một lần này thay cho Mạ tôi được một cái tã.
***
Một hôm.
Một hôm có gió Mồ Côi.
Thổi cho Mạ rụng.
Tôi thành mồ côi.
Vài tuần sau ngày chôn
cất Mạ xong, em tôi dọn lại căn phòng của Mạ. Nó vừa dọn vừa sụt sùi. Tôi biết
Mạ có nhiều đồ lắm, nhưng không ngờ Mạ có nhiều quần áo và ví xách như vậy. Mấy
cô con gái của Mạ mỗi lần đi shopping sắm sửa cho mình hay cho con, thấy cái gì
hay hay, tiện tay mua về cho Mạ, dù biết rằng Mạ chỉ để đó có xài bao giờ đâu.
Mấy cô biết vậy mà …vẫn mua. Một hai cô thì chưa chắc đã nhiều, nhưng đến sáu
cô cùng sắm bao nhiêu năm nay thì cả một cái closet phòng Mạ chật cứng những quần áo, giày dép, xách
tay,…là cái chắc. Rất nhiều món còn nguyên trong gói. Nhiều cái áo thiệt đẹp mà
tôi biết Mạ chưa bao giờ mặc, hay những đôi giày còn nguyên trong hộp chưa cắt
giây.
Gom lại khoảng 4, 5
gói tôi chở quần áo của Mạ, cả cũ lẫn mới, tới bỏ ở một trạm quần áo cũ của
thành phố. Họ sẽ chọn lựa và tái tạo thành sản phẩm khác. Tiền thu được từ
những quần áo này sẽ được dùng trong những phúc lợi của thành phố như góp quỷ
giúp bữa ăn cho những người vô gia cư chẳng hạn.
Cầm cái áo cũ của mạ
trước khi bỏ vào trong thùng, cái mùi hăng hắc quen thuộc của Mạ ập vào mũi làm
tôi muốn chảy nước mắt. Mùi dầu Gió, dầu Cù Là này là biểu tượng của Mạ những
tháng ngày nằm trên giường bệnh. Mỗi một cái áo trên tay, tôi đều chần chừ không
nỡ bỏ vào bởi vì có những cái áo quen thuộc Mạ vẫn hay mặc. Tôi cầm chiếc áo,
ngửi mùi dầu quen thuộc mà có cảm tưởng như Mạ tôi đang ở đâu đây. Như mạ đang
ở trong cái áo ...tôi nỡ nào quăng vào trong cái thùng này?
Mười năm trước đây sau
khi Ba tôi mất, tôi vào bệnh viện nhận lại bộ quần áo và một số đồ tùy thân của
Ba tôi mặc ngày nhập viện. Tôi nhớ đã ngồi im ôm bộ quần áo cuối cùng của Ba
tôi trong lòng và cũng ngửi thấy cái mùi này. Cái mùi của người bệnh, mùi dầu,
mùì thuốc… và tôi biết thế là hết, Ba đã ra đi vĩnh viễn.
Cái cảm giác của sự
chia ly sinh tử đó hôm nay lại trở về, nặng nề hơn nhiều. Ngày đó tôi mất Ba
nhưng vẫn còn Mạ. Bây giờ thì mất cả, không còn ai!
Mỗi một cái áo bỏ vào
trong thùng như một lời vĩnh biệt, bởi vì tôi sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó
nữa.
Tôi đã bỏ gần hết quần
áo của Mạ vào thùng Recycle. Còn lại cái cuối cùng. Một cái áo dài rất đẹp và
quen thuộc. Tôi biết chắc chắn Mạ tôi rất thích và từng mặc cái áo dài này
nhiều lần trong những dịp quan trọng. Không chừng Mạ đã từng mặc trong một vài
lễ cưới hay hỏi nào đó của con cái.
Tay kia của tôi đã giở
nắp thùng lên nhưng bỗng ngừng lại. Hay là mình giữ lại cái áo này của Mạ làm
kỷ niệm? Có nên không? Tôi tần ngần suy nghĩ một hồi, rồi không hiểu sao quyết
định bỏ nốt vào bên trong.
Quay xe đi, tôi ngoảnh
đầu nhìn lại thùng đồ và chợt nghe lòng quặn đau. Tôi chỉ bỏ lại đó những quần
áo cũ của Mạ thôi, mà sao có cảm tưởng như đang lái xe đi để lại Mạ trong đó.
Chiều Chủ Nhật nắng đã
tắt. Đường phố bắt đầu lên đèn. Tôi cho xe chạy quanh cái thùng một vòng để
chào mạ. Rồi một vòng nữa, một vòng nữa… không biết là mấy vòng. Tôi không muốn
về. Không nỡ về! Tôi không bỏ được ý tưởng Mạ tôi đang ở trong đó.
Đến khi có một chiếc
xe khác đang đổ đến. Tôi cuối cùng đành phải cho xe đi.
Mạ ơi!
ThaiNC
No comments:
Post a Comment