Chúng ta đều là khách qua đường,
hết thảy mọi sự trên đời cứ để tùy duyên, buông nhẹ cái tâm mình lại, cũng như
phóng hạ cái tôi trong tâm hồn, để cảm nhận lấy dư vị tuyệt vời của cuộc sống,
để trái tim đủ lý trí để yêu thương chân thành, để những nổi buồn và vấn vương
qua đi, bởi cuộc đời này quả thật là ngắn ngủi.
Trong cuộc sống, chúng ta thường
nghe đến 2 chữ “tùy duyên”. Vậy tùy duyên có phải là lúc gặp khó khăn, không thể
làm tốt một vài việc gì đó, thì nói thôi mặc kệ để tùy duyên?!
Kỳ thực, tùy duyên không hàm chứa
ý nghĩa như vậy, chữ “tùy” ở đây không phải là tùy tiện, mà
ẩn sâu sau đó là đạo lý sâu sắc: thuận theo tự nhiên, không oán hận,
không tức giận, không cưỡng cầu, bởi cái gì là của mình thì sẽ vĩnh viễn là của
mình, cái gì không phải của mình thì có tranh giành cũng không thể đắc được.
Vậy thế nào là Duyên? Vạn sự vạn
vật đều có duyên, bất luận là nhân duyên, cơ duyên, thiện duyên, ác duyên,… khắp
nơi đều có, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Con đường nhân sinh dài đằng đẵng,
hỏi mấy ai hiểu được giá trị của sinh mệnh rốt cuộc nằm đâu?
Đời người, có thể buông tâm xuống
sẽ thảnh thơi, sống giản đơn sẽ hạnh phúc, vạn sự tùy duyên sẽ an nhiên tự tại.
Bạn có bao giờ tự hỏi, người khác
vì sao lại sống tốt, được nở mày nở mặt trước thiên hạ, còn mình vì sao lại khổ,
sống không thấy phúc báo?
Thật ra, dù trẻ hay già, số phận
giàu sau hay nghèo hèn, trong cuộc sống đều không có con đường tắt, mỗi
người đều chính là một người tu hành mà cuộc sống của mỗi người chính là môi
trường tu luyện, đằng sau tất cả những thành công đều có những gian khổ không
ai biết, suy cho cùng, hạnh phúc và thành công sẽ luôn mỉm cười với
những người biết trân quý cuộc sống, biết nỗ lực và vượt lên chính mình.
Đời trước của người ta đã tích rất
nhiều phúc đức, vì vậy người ta mới có một cuộc sống tốt như vậy. Nếu đã suy
nghĩ như vậy, chúng ta đời này còn cần phải cố gắng gấp bội, hãy tích đức hành
thiện, quả ngọt sẽ chờ đợi ta ở phía trước.
Mỗi chúng ta đều là khách qua đường,
mọi sự ở đời hết thảy cứ để tùy duyên:
Buông bỏ tranh đấu
Sống trên đời, không cần phải nhất
nhất tranh giành mọi thứ về mình, có người chỉ vì chút khẩu khí mà tranh tranh
đấu đấu, ăn không ngon, ngủ không yên. Người xưa thường nói: Nước
trong quá không có cá, người xét nét quá thì không có bạn ,
là vì thế.
Tranh với người nhà, nếu mình thắng,
thân tình không còn.
Tranh với người yêu, nếu mình thắng,
tình cảm cũng phai nhạt.
Tranh với bạn bè, nếu mình thắng,
tình nghĩa cũng mất.
Tranh giành là lý, thua là tình,
tổn thương lại là chính bản thân chúng ta.
Đen là đen, trắng là trắng, hãy để
cho thời gian chứng minh. Buông bỏ những gì mình
khăng khăng cho là đúng, buông tâm để làm người, cam lòng để làm việc, cuối
cùng thắng là cả cuộc đời; càng bình thản ôn hòa, cuộc sống mới xuất hiện ánh
dương.
Buông tâm so đo
Nhân tâm là đối ứng lẫn nhau, bạn
nhường cho người khác một bước, người khác sẽ nhường bạn một bước. Nhân
tâm giống như con đường, càng so đo, càng chật hẹp; càng rộng rãi, càng thoáng
đạt.
Đừng so đo cùng quân tử, họ sẽ trả
lại gấp bội; đừng so đo với tiểu nhân, họ sẽ đưa bạn vào thế bí. Khoan dung,
nhìn có vẻ như là vì người khác, thực tế là mở ra con đường cho chính mình.
Học cách mỉm cười chấp nhận
Hôm nay là chuyện lớn, đến ngày
mai đã thành chuyện nhỏ; năm nay là chuyện
lớn, qua năm sau đã thành chuyện cũ; đời này chuyện lớn, đến đời sau đã
là truyền thuyết, chúng ta cùng lắm cũng chỉ là nhân vật trong
câu chuyện mà thôi.
Trong cuộc sống hay công việc, gặp
phải việc không như mong muốn, hãy nói với chính mình một câu: Hôm nay sẽ qua
đi, ngày mai sẽ tới, một ngày mới lại bắt đầu, và những điều tốt đẹp đang chờ đợi
ta ở phía trước.
Đơn giản hóa mọi thứ
Tâm đơn giản, thế giới sẽ trở nên
giản đơn, hạnh phúc mới có thể sinh sôi; tâm tự do, cuộc sống sẽ tự do, đến chỗ
nào cũng đều vui vẻ.
Lúc đắc ý hãy bình thản, lúc thất
ý hãy nghĩ thoáng. Nhân sinh có rất nhiều thứ có thể buông xuống. Chỉ cần buông
được, mới có thể thong dong, tự tại.
Khoan dung với đời với người, rộng lượng hơn một chút, mỉm cười cho qua những gì khúc mắc
trong tâm, tất cả những điều không vui đều trở thành quá khứ.
Giữ cho mình một “chân” tâm
Đừng coi sự lương thiện của người
khác là mềm yếu, đó là rộng lượng; đừng coi sự khoan dung của người khác là nhu
nhược, đó là từ bi.
Người tốt tính không dễ nổi giận,
không có nghĩa là không biết nổi giận, kì thực họ là những người thực sự
có hàm dưỡng; người thản nhiên không phải là ngu ngốc, mà là biết mọi
chuyện nhưng giả bộ hồ đồ, nhưng thực ra mọ rất tinh minh.
Tình cảm, không thể qua loa; lòng
người, không thể đùa bỡn; duyên phận, không thể phung phí. Đem tình trao tình,
mới có được tình cảm chân thật; tình yêu bình đẳng, mới có thể có chân tâm.
Giữ lại trong tâm một khoảng trống
Dù bận rộn với vạn sự trên đời,
nhưng hãy dành cho mình một khoảng trống, sẽ giúp cho tâm hồn hô hấp thoải mái.
Khi bạn thăng quan tiến chức, chừa một khoảng trống để suy nghĩ, chớ để đắc ý
làm đầu óc mụ mị.
Khi bạn đau khổ, chừa một khoảng
trống để an ủi bản thân, rồi sau đó mỉm cười bước tiếp, chớ để đau khổ đè nặng
tâm hồn.
Khi bạn phiền não, chừa một khoảng
trống cho niềm vui, phiền não sẽ tan thành mây khói, nụ cười sẽ xuất hiện nhiều
hơn.
Khi bạn cô độc, có khi lại là thời
gian lý tưởng để bạn soi xét lại bản thân mình, tìm ra những thiếu sót của bản
thân rồi dần dần tìm cách cải thiện, có những bước tiến xa hơn trong cuộc sống.
Chừa lại một khoảng trống, là
chân lý nhân sinh, cũng là trí tuệ của cuộc sống.
Cảm ân mọi thứ
Cảm kích người làm bạn tổn
thương, bởi vì họ đã tôi luyện ý chí, thành tựu bạn.
Cảm kích người lừa gạt bạn, bởi
vì họ đã cho bạn bài học.
Cảm kích người đánh bạn, bởi vì họ
đã loại bỏ nghiệp chướng của bạn.
Cảm kích người vứt bỏ bạn, bởi vì
họ đã dạy bạn tự lập và cách trưởng thành.
Cảm kích người đã ngáng chân bạn,
bởi vì họ đã củng cố năng lực của bạn.
Cảm kích người đã trách cứ bạn, bởi
vì họ giúp bạn sáng suốt.
Cảm tạ tất cả những người giúp bạn
trở nên cứng cỏi, hãy sống biết ơn thế giới này.
Tùy duyên
Nhân sinh, chẳng qua cũng tựa một
ly trà, đầy cũng tốt, vơi cũng tốt,
không cần phải tranh giành; đậm cũng tốt, nhạt cũng tốt, đều có hương vị; nhanh
cũng tốt, chậm cũng tốt, cứ vậy mà thong dong tự tại; ấm cũng tốt,
lạnh cũng tốt, cứ thoáng đãng, bình hòa có khi lại tốt.
Nhân sinh, bởi vì quan tâm,
cho nên khổ sở; bởi vì hoài nghi, cho nên tổn thương; bởi vì xem nhẹ, cho
nên bình thản; bởi vì không cố chấp, cho nên hạnh phúc.
Chúng ta đều là khách qua đường
giữa đất trời, rất nhiều chuyện, chúng
ta không thể làm chủ, tất thảy đều tùy duyên. Tùy duyên,
chính là một loại tâm thái, nhưng không phải là điều mà người bình thường hay
nói rằng không nỗ lực, mà là một cảnh giới nhân sinh đầy trí huệ.
Lan Hòa tổng hợp và biên tập
No comments:
Post a Comment