Con còn
nhớ mãi lời ru của mẹ
Tiếng
võng buồn khắc khoải giữa trời khuya
Nay biền
biệt xa xăm đường cố lý
Còn quê
hương!- đã nghẽn lối đi về!
Thương
nhớ lắm chiều làng quê tắt nắng
Mái rạ
buồn vương vấn khói hoàng hôn
Bên bếp
lửa mẹ tôi ngồi lẳng lặng
Nấu cơm
chiều lòng mong đợi các con!
Mùa đông
lạnh mẹ kéo phên che chắn
Cho bầy
con ấm áp lúc trời khuya.
Khi còn
bé mẹ dìu con từng bước
Trên đường
quê trơn trợt ngõ đi về!
Mẹ
gian khổ suốt đời làm góa phụ
Cha chinh
nhân biền biệt chẳng quay về
Đôi lúc
thấy lệ mẹ tràn qua khóe mắt
Vì thương
cha nằm lại chốn sơn khê!
Khi khôn
lớn nước non đầy khói lửa
Con ra
đi xuôi ngược chốn biên thùy
Mẹ
thao thức chẳng đêm nào trọn giấc
Mãi
nguyện cầu con trẻ được bình yên!
Tàn khói
lửa nước non nhà dâu biển
Mẹ đau
buồn vì con trẻ phải lầm than:
Có đứa
gian lao ngục tù cải tạo
Đứa
lao mình ra biển cả mênh mông!
Mẹ gục ngã vì đau sầu thương nhớ
Nấm mồ xanh hiu quạnh dưới trăng
buồn.
Chỉ thấy mẹ chập chờn trong cõi
mộng
Hồn con đau từng giấc ngủ tha
phương!
Hàn
Thiên Lương
Cảm ơn thi sĩ Hàn Thiên Lương đã chia sẻ bài thơ hay về Mẹ.
ReplyDeleteSương Lam
Mẹ Già thắt thổm nuôi Con
ReplyDeleteĐến chừng khôn lớn;chẵng còn cậy trông!
Thân Trai chí cả phiêu bồng
Non sông gánh vác; tang bồng dọc ngang !
TP.
Cho dù trôi giạt hà phương
ReplyDeleteTâm tư luống những vấn vương Quê
Mình !
TP.