Miếng
ăn là miếng tồi tàn
Mất
đi một miếng lộn gan lên đầu.
Câu nói dân gian trên chắc có lẽ chỉ được áp dụng tại
Việt Nam hay những nước chậm tiến trong những năm tháng nghèo đói. Ăn uống là
nhu cầu sống còn của con người và vì thế người ta nhiều khi phải đánh mất phẩm
giá của mình để tồn tại. Tuy vậy, tôi thấy câu này vẫn có thể áp dụng tại Mỹ, đất
nước giàu có nhất thế giới và đồ ăn thì dư thừa.
Trong một dịp mừng xuân tại giáo xứ nơi ba má chúng
tôi ở trên Los Angeles, cộng đoàn Việt nam tổ chức ăn uống và văn nghệ trong hội
trường nhà thờ sau thánh lễ. Ngày hôm đó, mọi người được cộng đoàn đãi ăn
bánh chưng cho đúng với tinh thần Tết Nguyên đán. Một số thiện nguyện
viên đứng cắt bánh chưng và bày biện chúng cũng như dưa hành, củ kiệu trên bàn
để mọi người tham dự tiệc mừng xuân tới lấy ăn. Do má tôi ngồi nói chuyện vui vẻ
với những bà bạn quen trong giáo xứ, ba tôi đi lên để lấy đồ ăn cho hai vợ chồng.
Khi ba tôi lấy đôi đũa và gắp hai miếng bánh chưng, một cho má và một cho ba, để
bỏ vào trong đĩa của mình, một bà trong ban tổ chức liền lấy đôi đũa của bà gắp
một miếng bánh chưng trong đĩa của ba tôi để bỏ lại bàn và nói:
- Mỗi người chỉ được lấy một miếng!
Cái này không biết phải gọi là tình ngay lý gian hay
là miếng ăn là miếng tồi tàn. Ở Mỹ, dịp tết ta, nhà nào cũng đầy bánh chưng và
bánh tét. Nhìn thấy hai thứ bánh này là đã ngán tới cổ, ăn một miếng nhỏ nhiều
khi nuốt không vô. Ba tôi chỉ vì lấy thêm miếng thứ hai cho má tôi mà bị bà
canh bánh chưng kia đối xử như một đứa trẻ.
Hình như chuyện bị đòi lại thức ăn nó cũng bị …di truyền.
Cách đây bảy năm về trước, tôi đi họp trong hãng. Buổi họp diễn ra vào lúc 12
giờ trưa cho nên hãng đãi ăn. Đồ ăn được bày ra trên một cái bàn dài trước cửa
phòng để cho những người tham dự cuộc họp tự lấy đồ ăn trước khi ngồi xuống.
Trước tiên là chồng dĩa, muỗng, nĩa, dao và giấy lau tay. Sau đó là khay thịt
gà. Tiếp theo là khay thịt bò. Phía cuối bàn là khay cơm, rau và sau cùng là
các chai và lon nước uống. Khi chúng tôi đến, cô thư ký thông báo:
- Mỗi người chỉ được lấy hai miếng thịt. Sau khi mọi
người có đồ ăn, nếu còn dư, lúc đó các bạn mới được lấy thêm thịt.
Hơn mười năm về trước, khi các hãng còn nhiều tiền, mỗi
khi đi họp như vầy, chúng tôi đều ăn thoải mái, chẳng bao giờ có hạn chế. Gần
đây, vì để tiết kiệm tiền, đi họp được cho ăn như vầy đã là may mắn lắm rồi. Tôi
vốn không ăn thịt đỏ cho nên khi đi đến khay thịt gà, tôi gắp hai miếng. Thấy vậy,
cô thư ký lắc đầu không vui:
- Mỗi người chỉ được một miếng gà thôi.
Tôi vừa bỏ miếng thịt gà thứ hai xuống, vừa lầu bầu giải
thích:
- Tôi không ăn thịt bò cho nên lấy hai miếng thịt gà.
Cô thư ký nhắc lại:
- Bạn có thể lấy thêm sau khi mọi người đã lấy đồ ăn.
Sau khi mọi người ngồi xuống và buổi họp diễn ra khoảng
15 phút, cô thư ký đến cạnh tôi nói nhỏ:
- Mọi người đã có đồ ăn rồi, thịt gà còn dư. Bạn có thể
lấy thêm một miếng nữa.
Tôi lịch sự từ chối:
- Không sao, tôi ăn một miếng như vầy cũng đủ rồi.
Buổi họp kết thúc lúc 1 giờ trưa. Lúc tôi đi ngang qua
bàn đồ ăn để về lại văn phòng, cô thư ký lại mời chào tôi lần nữa:
- Bạn muốn lấy thêm mấy miếng thịt gà nữa cũng được,
còn dư nhiều lắm.
Dù thư ký tỏ vẻ ân hận, tôi vẫn dỗi và mỉm cười cảm
ơn, nhất định không để miếng ăn là miếng tồi tàn và từ chối miếng thịt gà kia.
Em thư ký này dám coi thường người Việt Nam mình và không biết rằng dưới chế độ
Xã hội chủ nghĩa, anh mày đã từng phải nhịn đói thiếu ăn mấy năm trời. Mấy miếng
thịt gà kia thấm thía gì mà bày đặt giới hạn hai ba miếng.
Nhân chuyện này, tôi mới nhớ tới một người bạn học
chung trường đại học cộng đồng khi mới qua Mỹ. Mỗi lần đám sinh viên chúng tôi
rủ nhau đi ăn, bạn này không bao giờ ăn thịt gà. Khi chúng tôi hỏi lý do, bạn
không trả lời. Khi tới nhà tôi chơi, bạn cũng không ăn thịt gà. Ba má tôi hỏi bạn
cũng không trả lời. Mùa hè năm 1992, tôi qua Texas để trông coi tiệm tạp hóa
cho bà chị họ, phòng của tôi trống, ba má tôi kêu bạn ấy tới ở. Bạn ấy chỉ có một
mình ở Mỹ, ba má tôi coi bạn ấy như con trong nhà và kêu tới nhà ba má tôi ở
trong lúc tôi đi Texas để cho ông bà đỡ nhớ tôi. Hơn nữa, làm như thế sẽ giúp bạn
ấy tiết kiệm được hai ba tháng tiền mướn nhà. Trong mấy tháng đó, ba má tôi hỏi
bạn ấy về chuyện không ăn thịt gà. Có lẽ do sống chung nhà và trở nên thân hơn,
bạn ấy mới tiết lộ bí mật. Hồi bạn ấy ở bên đảo lúc vượt biên, gia đình bên cạnh
bị mất con gà và đổ thừa bạn ấy ăn cắp. Vì bị oan, bạn ấy thề là sẽ không bao
giờ ăn thịt gà nữa.
Ba nhân vật trong ba trường hợp trên bị vu oan là tham
ăn nhưng chẳng qua là do hiểu lầm chứ không thể áp dụng câu “Miếng ăn là miếng
tồi tàn.” Ngược lại với ba nhân vật trên khi muốn ăn mà lại bị người ta
ngăn cản, nhân vật sau đây… bị ép ăn.
Tháng Mười Một vừa rồi, tôi đón con trai tan học ra và
ghé vào tiệm Chipotle trên đường McFadden, góc với Harbor ở Santa Ana. Để
tập cho con trai tính tự lập, tôi bảo con phải tự gọi món ăn mình muốn. Con
trai nói với nhân viên nhà hàng:
- I like a chicken burrito - Cháu muốn một cái burrito
thịt gà.
Anh nhân viên nhanh nhẹn làm một cái burrito cho
thằng bé. Sau khi gói xong, ra tới máy tính tiền, anh nhân viên hỏi:
- Có mua nước uống hay món gì nữa không?
Con trai lắc đầu:
-No, that’s it - Không, chỉ nhiêu đó thôi.
Anh nhân viên bấm máy:
- Vậy là $14.95.
Tôi móc thẻ tín dụng ra và quẹt vào máy tính tiền. Máy
báo là không lấy được tiền. Anh nhân viên nói:
- Try again - thử lại lần nữa.
Tôi cà thẻ lần nữa và cái máy cứng đầu không chịu lấy
tiền trong nhà băng của tôi. Anh nhân viên nhắc:
- Thử chùi thẻ vào áo rồi cà lại xem sao?
Tôi thử thêm hai lần nữa nhưng cái máy cứ nói là không
lấy tiền được. Tôi kiểm tra bóp nhưng chỉ còn $2. Tôi hỏi anh nhân viên:
- Bạn có lấy Zelle không?
Anh nhân viên lắc đầu:
- Xin lỗi, chúng tôi không nhận Zelle.
Đồ ăn đã làm rồi, tôi không thể nào kêu anh nhân viên
hủy món mình đã gọi. Tôi nói:
- Anh đợi tôi chút, để tôi gọi cho ngân hàng xem tại
sao tôi không dùng thẻ được.
Thấy có vài khách hàng phía sau, tôi kéo thằng con qua
một bên để gọi điện thoại cho nhà băng.
- Alo, tôi đang mua đồ ăn cho con tại nhà hàng nhưng
có vấn đề với thẻ nhà băng. Bạn cho biết tại sao?
- Bạn cho tôi các thông tin cần thiết để chúng tôi biết
bạn là ai.
Thế là tôi phải cho cô nhân viên ngân hàng số an sinh
xã hội, địa chỉ nhà. Cô ta hỏi thêm:
- Bạn có nhớ lần sau cùng dùng thẻ, bạn trả tiền bao
nhiêu không?
Con đang đói, mình đang quê vì không có tiền trả đồ ăn
cho con, tôi cảm thấy bực mình dù biết rằng cô ta hỏi nhiều thứ là để bảo vệ
cho mình. Suy nghĩ nát óc, tôi trả lời:
- À, tôi mới đổ xăng hôm qua hết $60.
- Bạn có nhớ cây xăng đó tên gì và ở thành phố nào
không?
- Mobil ở Huntington Beach.
- Cám ơn bạn - cô nhân viên vui vẻ - Theo máy tính cho
biết, có ai đó bên Á châu rút $20 ra khỏi trương mục của bạn tối hôm qua. Chúng
tôi nghi đây là bọn gian lận thẻ tín dụng. Vì vậy, chúng tôi khóa trương mục của
bạn. Bạn có trả tiền cho ai $20 bên Á châu hôm qua không?
Tôi nặn óc vài giây và trả lời:
- Cách đây một tháng tôi có mua một món đồ hết $35.
Ngoài ra, tôi không có mua gì khác bên Á châu.
Cô nhân viên kết luận:
- Vậy đó là gian lận và thẻ của bạn bị khóa. Chúng tôi
sẽ gởi cho bạn thẻ mới. Trong vòng năm ngày bạn sẽ nhận được.
Tôi than vãn:
- Nhưng mà tôi cần trả tiền đồ ăn cho con tôi ngay lúc
này.
Cô nhân viên tỏ ra thông cảm:
- Tôi xin lỗi, nhưng hệ thống máy tính đã khóa thẻ của
bạn để ngăn chặn kẻ xấu lấy tiền của bạn.
Tôi nhẹ giọng:
- Tôi hiểu. Cám ơn cô.
- Chào anh.
Tôi rầu rĩ cúp điện thoại. Thế rồi trong đầu tôi lóe
lên một sáng kiến. Tôi nói với anh nhân viên nhà hàng:
- Thẻ nhà băng của tôi bị khóa do có kẻ gian lận đánh
cắp thông tin. Tôi sẽ băng qua bên kia đường để lấy tiền từ chợ Walmart. Anh giữ
cái burrito, đừng vứt đi nhé. Chúng tôi sẽ trở lại ngay.
Anh nhân viên rất từ bi hỷ xả, cầm cái burrito lên,
đưa về phía tôi và nói:
- Không cần đâu, cứ lấy cho bé ăn. Bạn không phải trả
tiền.
Dù ngạc nhiên và cảm động trước cách đối xử quá đẹp của
anh nhân viên, tôi từ chối:
- Không, tôi không thể nhận mà không trả tiền. Anh cho
tôi vài phút, tôi sẽ quay lại.
Chưa kịp quay đi thì tôi mới nhận ra rằng cho dù có
qua Walmart bên kia đường để trả lại món đồ mua bên đó, tôi cũng không thể nào
lấy được tiền mặt vì tôi đã trả cho món đồ ấy bằng cái thẻ nhà băng này. May
quá, anh nhân viên ngân hàng tiếp tục… ép tôi lấy burrito:
- Bạn đừng suy nghĩ gì cả, cứ lấy cho cháu ăn mà không
cần trả tiền.
Nhìn mặt con trai đang nhăn nhó vì đói và suy luận rằng
nếu tôi không lấy thì nhà hàng họ cũng vứt cái burrito vào thùng rác
thôi, tôi đành phải chấp nhận mình là tồi tàn vì miếng ăn:
- Ok, cám ơn nhiều lắm. Tôi hứa ngày mai sẽ quay
lại để trả tiền.
Anh nhân viên vẫn nhân từ như không thể nhân từ hơn:
- Bạn không cần trả lại tiền đâu.
Tôi ngại ngùng nhận cái burrito từ anh nhân
viên:
- Cám ơn một lần nữa.
Trên đường ra xe, tôi cảm thấy vừa quê vừa vui. Quê là
vì không có tiền để trả đồ ăn cho con ăn. Vui là vì trong thế giới đảo điên, đầy
hận thù này, vẫn còn có những người tốt như anh nhân viên nhà hàng kia. Qua kiếng
chiếu hậu, thấy con trai đang ăn ngấu nghiến cái burrito, tôi đùa:
- Con thấy cái burrito có mùi nhang không?
Thằng con trố mắt:
-
Tại sao có mùi nhang?
Tôi cười:
- Vì hôm nay ăn đồ chùa, không phải trả tiền.
Con trai cũng tỏ ra ngạc nhiên:
- Chú đó tốt quá daddy, cho mình burrito
mà không lấy tiền.
Tôi giỡn với con trai:
- Ừ, chú đó tốt thật. Vậy từ nay, mỗi tuần mình ghé
vào và nói rằng thẻ nhà băng bị khóa để chú ấy cho đồ ăn chùa.
- Con không nghĩ có lần thứ hai đâu.
Ngày hôm sau, tôi ra nhà băng gần nhà để rút tiền mặt
đem đến trả cho cái burrito. Khi đến nhà hàng, chúng tôi không thấy
anh nhân viên hôm qua. Tôi hỏi thì cô nhân viên cho biết hôm nay là ngày nghỉ của
anh ấy. Tôi kể chuyện hôm qua cho cô nhân viên nghe. Sau khi con trai kêu cũng
cái burrito như ngày hôm trước, tôi nói với cô nhân viên:
- Bạn tính tiền hai cái vì hôm qua tôi chưa trả tiền.
Cô nhân viên hỏi lại:
- Bạn có chắc là bạn muốn trả tiền gấp đôi hôm nay
không?
- Chắc chắn mà. Tôi đã hứa với anh ấy hôm nay tôi sẽ đến
và trả lại tiền.
Cô nhân viên giải thích:
- Anh ấy là manager và có quyền dùng chức vụ đó
để cho giảm giá hoặc cho không khách hàng. Bạn không cần trả lại đâu.
Tôi cương quyết:
- Bạn cứ tính tiền hai cái vì nếu tôi không trả cho
cái burrito hôm qua, tôi cảm thấy áy náy lương tâm và sẽ không công bằng cho
nhà hàng.
Cô nhân viên vui vẻ:
- Vậy thì tôi sẽ tính tiền gấp đôi và tôi sẽ nói cho
anh ấy biết khi anh ấy đi làm ngày mai.
- Cám ơn bạn.
Tôi cảm thấy vui vì mình đã giữ lời hứa và không để
mang tiếng “miếng ăn là miếng tồi tàn” dù cô nhân viên cứ cố thuyết phục tôi
không trả tiền. Ở Mỹ, các doanh nghiệp rất quan trọng việc làm vừa lòng khách
hàng vì họ muốn làm ăn lâu dài. Nếu dịch vụ khách hàng không tốt, họ sẽ mất
khách trong tương lai. Sau câu chuyện tôi vừa kể, tôi có cảm tình với tiệm
Chipotle hơn và hay mua thức ăn ở đó nhiều hơn trước. Có nhiều người lợi
dụng sự chiều chuộng khách hàng của các doanh nghiệp quá đáng để làm những việc
không đúng lương tâm.
Một người bạn của tôi từng làm cho tiệm ăn nhanh
McDonald’s ở trên khu Temple City kể rằng có hai cha con vô tiệm để mua hai cái
Big Mac. Thằng con ăn gần hết, quay qua ba nó:
- I am still hungry - Con còn đói.
Ông bố bảo thằng con:
- Mang cái miếng hamburger còn lại ra bảo nhân
viên nhà hàng rằng cái hamburger không nóng đủ.
Người bạn tôi, khi nghe thằng bé nói thế, hỏi lại:
- Sao không đem nguyên cái burger sau miếng cắn
đầu tiên để trả lại mà bây giờ ăn gần hết rồi mới than là không nóng.
Manager của
người bạn thấy thế, nhảy vào can bạn tôi:
- Để tôi lo chuyện này.
Nói rồi anh ta lấy cho thằng bé một cái hamburger
mới mà không tính tiền. Sau khi hai bố con khách hàng đó ra về, bạn tôi trách
người manager:
- Tại sao bạn lại để cho họ làm như thế?
Người manager trả lời:
- Tôi biết là ông bố chơi bẩn để lấy cái hamburger
thứ hai miễn phí nhưng một cái burger chẳng đáng là bao nhiêu. Tôi không muốn bị
kiện cáo hay xì căng đan gây ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của nhà hàng.
Ở Mỹ còn một loại tiếp thị khá phổ biến là cho ăn thử.
Nhiều người cũng lạm dụng quá đáng chuyện này để phải mang tiếng “Miếng ăn là
miếng tồi tàn”. Vào cuối tuần, Costco hay có các xe để cho khách hàng ăn thử
các món mà họ bán trong tiệm. Hôm đó tôi thấy có một gia đình người rất đông gồm
có ông bà ngoại, hai cháu trai, hai cháu gái và bố mẹ của chúng. Tôi cảm thấy
vui trước một gia đình ba thế hệ dắt nhau đi chợ.
Thế rồi cả gia đình xúm nhau ghé vào xe phát thịt gà để
ăn thử. Ngoài gia đình ấy, còn rất nhiều người khác xếp hàng để chờ lấy món ăn
thử. Bà nhân viên vừa bỏ lên 16 cái ly giấy nhỏ trong đó có miếng thịt gà, cả
nhà nhào vào, mỗi người lấy hai cái. Thế là đám người đứng phía sau phải chờ bà
nhân viên nấu đợt tiếp. Gia đình kia vừa đi vừa ăn thịt gà mới lấy được. Sau
đó, họ xếp hàng trước xe phát bánh pizza.
Cũng như lần trước, khi ông nhân viên Costco vừa bỏ
các cái ly có miếng pizza nhỏ xíu cho mọi người ăn thử, gia đình nhào vào lấy mỗi
người hai ly. Ông nhân viên nhìn gia đình với con mắt vừa ngạc nhiên vừa khó chịu
vì công trình hâm pizza của ông chỉ trong một giây tan biến như mây khói. Vừa
đi vừa ăn pizza, gia đình kia hướng về xe phát bánh bao Đại Hàn.
Cũng như hai lần trước, chị nhân viên Costco vừa bỏ
các cái ly chứa bánh bao lên là gia đình đó lại cuỗm luôn một lúc 16 cái, mỗi
người hai cái. Giặc Mông Nguyên đi đến đâu là tiêu diệt không còn ngọn cỏ. Gia
đình kia đi đến xe ăn thử nào thì đồ ăn không còn một miếng. Cứ như thế, đại
gia đình dọn sạch các xe phát tacos, thịt bò, tôm tempura.
Sau khi làm sạch xe tôm, bà ngoại nhắc ông ngoại:
- Nãy giờ toàn ăn thịt, bột và tôm mà không có miếng
rau nào. Ông kiếm xem có xe nào phát rau cho cả nhà ăn cho có chất sợi, không
thôi mấy đứa nhỏ bị bón, ỉa ra máu.
Ông ngoại gật gù:
- Ờ, rau tốt cho sức khỏe.
Thế là ông dắt cả nhà đến cái xe phát rong biển
(seaweed) để cải thiện chế độ ăn uống. Sau khi làm sạch xe rong biển, ông
ngoại sảng khoái tuyên bố:
- Ăn no rồi, bây giờ mình qua xe nước uống để giải
khát.
Mẹ của mấy đứa bé tán đồng:
- Ba nói đúng đó. Đồ ăn hơi mặn nên con thấy hơi khát.
Thế rồi cả gia đình đi đến khu có hai xe, một phát nước
lã, một phát nước ngọt. Bà ngoại đề nghị:
- Chúng ta vào xe nước lọc nhé.
Con rể xua tay:
- Mình vào xe nước ngọt đi ngoại. Nước ngọt mắc tiền
hơn. Nước lọc mình về nhà uống thiếu gì.
Bà ngoại gật gù:
- Ờ, con tính toán giỏi. Má không nghĩ ra.
Sau khi mỗi người làm hai ly nước ngọt, thằng cháu
trai lớn nhất trong đám đề nghị:
- Mình ăn món chính rồi, nước uống rồi. Vậy mình kiếm
món tráng miệng nha ông ngoại.
Ông ngoại gật đầu:
- Tất nhiên rồi. Nào, mình đi về phía xe bánh bông lan
đi.
Xe bánh bông lan không có ai chờ đợi cho nên có rất
nhiều đồ ăn. Gia đình tăng suất ăn của mỗi người từ hai ly lên ba ly. Trong
tích tắc, cái xe bánh bông lan sạch sẽ như đồ chưa khui vậy. Bà nhân viên
Costco xe này tỏ ra vui mừng vì được gia đình cứu ế. Thanh toán xong ba ly
bánh ngọt, bà ngoại vừa ngáp vừa nói với ông ngoại:
- Ông nè, ăn uống đầy đủ rồi, giờ tôi thấy buồn ngủ.
Ông dắt cả nhà ra cái khu ghế mát xa để mình đánh một giấc cho tỉnh táo.
- Ờ, tôi cũng cảm thấy buồn ngủ.
Anh con rể cũng đồng ý:
- Con đọc trên internet, các nghiên cứu nói rằng
sau khi ăn trưa, nếu nhân viên ngủ 20 phút, đầu óc sẽ minh mẫn hơn và làm việc
hiệu quả hơn.
Thế là cả nhà kéo nhau ra khu ghế mát xa. Có lẽ uống
nước ngọt và ăn bánh bông lan nhiều đường quá cho nên cả nhà buồn ngủ. Trên đường
đi đến khu ghế mát xa, anh con rể khoe với gia đình:
- Vậy là xong bữa trưa. Nếu đi ăn bên ngoài, gia đình
mình 8 người cũng tốn ít nhất là $60 nếu ăn fast food. Còn ăn nhà hàng
ngồi xuống thì cũng mất trên $100. Vào đây, đi ăn buffet kiểu này không
tốn đồng nào mà bây giờ còn được đi mát xa nữa. Vậy là hôm nay nhà mình tiết kiệm
được ít nhất $100.
Nghe đến đây tôi chịu hết nổi, tính chạy lại nói với
gia đình nọ:
- Sau khi ngủ trên ghế mát xa, gia đình mình nên kéo
nhau vào phòng vệ sinh để đái, ỉa và rửa ráy luôn. Về nhà không cần tốn nước
hay giấy vệ sinh. Tiết kiệm thêm vài chục đô nữa.
Cũng may là tôi kìm hãm mình để không nói những lời đề
nghị vô duyên đó. Nếu không, sẽ có một trong hai trường hợp xảy ra. Một là bị
gia đình đó đập cho một trận nên thân nếu họ cho rằng tôi nói móc họ. Hai là,
Costco sẽ sập tiệm nếu gia đình ấy cho rằng tôi thật lòng muốn giúp họ tiết kiệm.
Thấy mình hơi vô duyên khi xía vô chuyện của gia đình
người ta và không muốn làm phiền giấc ngủ của họ, tôi đẩy xe đi hướng khác để
tiếp tục việc mua sắm của mình.
Vì đã khá lâu không đi Costco, hôm đó tôi cần mua rất
nhiều hàng hóa và vì thế tốn khá nhiều thời gian. Khi ra tính tiền thì cái hàng
trả tiền dài như vô tận. Tốn khoảng 15 phút tôi mới trả tiền được. Đẩy xe hàng
ra tới cửa, đi ngang qua khu food court, nơi Costco bán pizza, hot
dog cho khách hàng, tôi thấy gia đình đó đang đứng sớ rớ ở trong góc.
Tôi hơi thắc mắc rằng lúc ở trong chợ, họ đã ăn uống buffet
no say, sao bây giờ lại đứng trong khu bán đồ ăn. Nhìn kỹ một chút, tôi thấy bà
ngoại đang nhanh tay thoăn thoắt kéo hàng loạt các giấy lau tay từ cái hộp giấy
lau tay để những ai mua đồ ăn ở food court sử dụng. Khi rút tờ giấy sau
cùng trong hộp đựng, bà ngoại nhắc con rể:
- Con tới bảo cái cô bán bánh rằng hết giấy lau tay rồi
để họ đem thêm ra.
Cô con gái cản:
- Thôi, má lấy giấy vậy đủ rồi. Giấy này để cho những
khách ăn tại đây. Mình không mua đồ ăn mà lấy hơn nửa hộp là nhiều rồi.
Bà ngoại không vừa lòng:
- Nhiêu đây chỉ đủ để nhà mình xài hai ngày. Tuần sau
mình mới đi chợ nữa, làm sao có giấy xài.
Chắc thấy bà ngoại làm quá, anh con rể cũng tỏ ra lạnh
cẳng:
- Hôm nay mình ăn buffet chùa và lấy giấy vệ
sinh nhiêu đây giấy lau tay là đủ rồi. Nếu hết, hai ngày nữa con chở má
ra lấy thêm.
Lúc đó, tôi nhận ra trong xe của gia đình họ có hai cuộn
giấy vệ sinh nhỏ hơn bình thường, không còn trong bao nylon. Thì ra họ
vào nhà vệ sinh cuỗm luôn hai cuộn giấy vệ sinh để đem về.
Nước Mỹ giàu có, đồ ăn không thiếu nhưng nhiều người vẫn
để cho miếng ăn là miếng tồi tàn. Cái hamburger chẳng đáng là bao nhiêu
nhưng ông bố đã làm gương xấu cho con mình dạy cho nó mánh mung để đòi nhà hàng
cho một cái mới sau khi đã ăn gần hết cái bánh.
Gia
đình tại Costco thì không có gì sai khi ăn buffet trong đó nhưng đồ ăn
thử có nghĩa là mỗi người lấy một miếng thôi vì có những người khác cũng muốn
thử. Khi gia đình nọ mỗi người lấy hai ly, mà gia đình tám người, những người đứng
chờ phía sau không còn đồ ăn để mà thử. Nếu vì phải sống còn mà phải bày
ra chiêu trò để có ăn thì cũng còn thông cảm được. Ngược lại, nếu có đủ điều kiện,
có lẽ chúng ta nên tránh không để miếng ăn là miếng tồi tàn.
Hoàng Đình Minh Long
Miếng Ăn - VVNM 2025 - Việt Báo Viết Về Nước Mỹ
Anh Phước chuyển
No comments:
Post a Comment