Trung và Yến quen nhau ở trại tỵ nạn
Bidong, Mã Lai. Yến và chị là Nga đi đoàn tụ với gia đình ở Toronto, Canada.
Trung qua Mỹ, ôm ấp mối tình đầu đời, lo đi cày kiếm tiền chỉ mong đưa Yến qua
Mỹ chung sống.
Trung thua kém Yến về mọi phương
diện, từ thân thế, tài năng, học vấn lẫn tuổi tác. Chỉ có trái tim của Trung
“lớn”, chí tình hơn những “cây si” đang theo đuổi Yến.
Yến yêu cái vẻ đẹp trai, hiền lành
và hết lòng chiều chuộng của Trung. Yến ước mong được sống hạnh phúc khi lấy
chồng chỉ vì cái gọi là “tình yêu sét đánh” hay văn vẻ hơn là “tiếng sét ái
tình”.
Tình yêu đôi khi bắt nguồn từ những
thứ nhỏ nhặt, tầm thường, và... “Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, bằng mây nhè
nhẹ gió hiu hiu...” (thơ Xuân Diệu) làm ngẩn ngơ thương nhớ, yêu mãi không
thôi. Người ta cũng thường nói: “Lý trí chẳng bao giờ hiểu được những lý lẽ của
con tim”. Chị Nga đã nhiều lần khuyên bảo nên suy nghĩ kỹ, ở cái tuổi mà Yến
22, Trung 20 thì còn quá trẻ để quyết định cuộc hôn nhân của một đời. Hôn nhân
là một việc hệ trọng, nếu ngộ nhận trong tình yêu hay quyết định sai lầm sẽ gây
đau khổ cho cả hai hoặc nhiều hơn nữa là gia đình hai bên và nhất là con cái.
Cuộc sống quanh ta luôn ẩn chứa những may rủi, những buồn vui, kể cả những tang
thương của ngẫu biến. Nào ai biết được niềm hoan lạc của hôm nay lại là nghịch
cảnh của mai sau!
Yến vàTrung tổ chức bữa tiệc cưới
đơn sơ nhưng chân thành cùng gia đình Yến ở Toronto. Và sau đó tại nhà người
chủ cho chia phòng ở San Jose,California, có chị Nga và một số bạn bè thân quen
của Trung tham dự.
Yến sinh ra trong một gia đình khá
giả, trí thức, nàng yêu thích học ngoại ngữ và âm nhạc, sống lãng mạn, đầy mộng
mơ.
Gia đình của Trung ở Việt Nam, Ba là
chủ một tiệm may. Trung có hai người anh lớn và hai anh rể bị đi tù cải tạo,
một người chị còn độc thân. Trung là con út, chỉ học hết lớp 10 rồi nghỉ ngang.
Lúc mới qua Mỹ, Trung đi làm về xây
dựng, sau đó làm ở một nhà kho của hãng sản xuất máy in điện tử. Trung đi làm
kiếm sống và nuôi Yến đi học. Yến ra trường, làm việc cho IBM. Trung và Yến
dành dụm mua một căn apartment, sống êm đềm, hạnh phúc với hai đứa con, một
trai, một gái.
Năm đó, Trung phải về Việt Nam vì
nghe tin Mẹ bịnh nặng, bà mong mỏi gặp lại đứa con út. Từ ngày bước chân ra đi,
Trung ôm nặng mối tình si với Yến nên gia đình đã bị quên lãng, cho dù Trung là
nguồn kỳ vọng duy nhất... Trở về thăm, Trung đau lòng nhìn Mẹ bịnh hoạn, cha
cũng già yếu, hai anh đi tù về và đang xin đi Mỹ theo diện HO, hai bà chị cũng
nghèo xơ, vì gánh vác nuôi chồng trong tù và đàn con nhỏ dại.
Người cha lo cho Trung ra đi, với
một ước mong con sẽ được sống tự do, an lạc và làm nhiều tiền gởi về cho cha mẹ
có được cuộc sống sung túc ở quê nhà. Ngày ngày ông ngắm nhìn những căn nhà lầu
xung quanh mọc lên cao nghệu mà buồn bã vì nhà ông vẫn chưa sửa sang gì. Ông
nghẹn ngào nói như trăn trối:
– Ba ước ao trước khi chết đi được
nhìn thấy căn nhà của Ba xây lên cao như nhà người ta, mọi sự trông nhờ vào con
chứ anh chị... ai cũng nghèo lắm con à!
Trung nghe mà chua xót vì Trung rất
ít khi gởi thư chứ đừng nói gởi tiền về cho gia đình. Trung bàng hoàng nhìn
cảnh nhà nghèo nàn mà chạnh lòng vì bấy lâu nay đã quên mất gia đình đang sống
khốn khổ ở quê nhà. Trung hối hận vì đã đam mê theo đuổi Yến, ích kỷ chỉ lo vun
đắp hạnh phúc của riêng mình. Trung mạnh dạn:
– Ba à, để con về lại Mỹ lo liệu rồi
gởi tiền về cho Ba xây nhà nghen. Ba đừng lo, con ráng là được.
Khi ôm con từ biệt, Ba của Trung vẫn
không quên dặn dò:
– Nhớ nghe con, nhớ gởi tiền về cho
Ba xây nhà nghen con.
Trung về lại Mỹ, nhỏ nhẹ bàn với
Yến:
– Em à, anh muốn mượn tiền để gởi về
cho Ba xây nhà. Mình ráng dành dụm trả từ từ mỗi tháng có được không?
Yến vừa nghe xong đã nhảy dựng lên:
– Trời ơi, anh muốn bán vợ đợ con
hay sao? Nợ đầy đầu rồi còn thêm đóng hụi chết nữa hả? Không, anh tự lo liệu
lấy! Em không muốn mượn nợ gì nữa hết, cứ trả xong nhà, xe rồi tính.
Trung lại dịu giọng năn nỉ:
– Hay là mỗi tháng mình tiện tặn gởi
$500 rồi Ba dành dụm khi nào đủ thì xây nhà, coi như mình để dành, khỏi phải
mượn nợ.
Yến lại gào lên:
– Không có gởi gì hết, con còn không
đủ nuôi kìa! Thôi miễn bàn nghe, em mệt mỏi lắm rồi!
Trung đau lòng, nhưng cũng đúng là
đang nợ đầy đầu. “Lực bất tòng tâm”, bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn? Trung
đã đi cày cực khổ nuôi Yến ăn học, nhưng Yến lại không nghĩ cho Trung trả công
ơn cha mẹ nuôi con khôn lớn. Từ ngày Yến thành kỹ sư, nàng trở nên kiêu kỳ và
khi dễ chồng.
Một hôm mời các đồng nghiệp đến nhà,
Yến nói Trung nên lánh mặt vì không muốn họ biết chồng của nàng là một người ít
học. Trung đã cay đắng, tự ái nhưng vì thương con nên lặng lẽ ôm nỗi buồn
phiền.
Mỗi ngày đi làm về Yến ghé nhà trẻ
đón con, Trung vừa bước chân vào nhà là Yến cau có, gắt gỏng:
– Nè, coi con cho tui đi nấu cơm chứ
không có ngồi vắt chân lên coi TV đâu nghe.
Thằng nhỏ ré lên thì “Trời ơi, cha
đâu rồi mà để thằng con khóc dzữ dzậy hả?!”
Gia đình không còn đầm ấm, mắt Yến
không còn long lanh, vui cười mà đong đầy lo âu, buồn chán. Giọng nàng trở nên
the thé và nói những lời hằn học, chua cay. Mỗi ngày phải sống trong căng thẳng
với sự đay nghiến của vợ... Trung buồn bã đi làm về là ghé vào quán café ngồi
cho đến khuya. Mà cũng không yên, vẫn bị gào la chửi bới đến nỗi Trung lại tìm
vào quán chơi bi da cho đến đêm, rồi ngủ trong xe. Trời hè nóng oi ả, Trung bèn
vào Casino cho mát mẻ, lại vui vẻ... rồi lao vào cờ bạc. Dòng đời đưa đẩy đến
một ngã rẽ mà người ta thường gọi là “định mệnh”.
Trung ngồi vào sòng bài, ăn thua sơ
sơ cho đỡ buồn, mỗi lần như vậy đều cảm thấy khoan khoái lạ thường, háo hức
nhập cuộc, hưng phấn khi thắng mà cay cú khi thua. Một cảm giác kích thích đầy
ma lực làm Trung quên hết những phiền não. Một hôm thắng lớn, Trung sung sướng
chợt nghĩ ra cách kiếm tiền mau lẹ bằng con đường cờ bạc.
Từ một người hiền lành, chăm chỉ,
Trung sa vào cờ bạc như một con thiêu thân, thua mà vẫn say mê gỡ gạc, càng gỡ
càng thua; nợ đến nỗi hết cả tháng lương cũng không đủ trả tiền lời cho thẻ tín
dụng. Trung bắt đầu dối trá, xoay sở tìm cách mượn bạn bè, bà con... vì vẫn
nuôi hy vọng gỡ được. Sau cùng, Trung xơ xác, thất thần, tâm thần bị bấn
loạn vì lún sâu vào nợ nần.
Lâu dần, Trung đi biền biệt..đôi khi
nhớ con, bước chân về nhà là bị Yến chửi bới, chì chiết. Trung lại bỏ đi, rồi
ngẫu nhiên gặp Kimberly, một tay mê cờ bạc giống như Trung, hai người trở thành
nhân tình, nhân ngãi. Những ngày thua cháy túi, Kimberly rủ Trung về nhà hủ hỉ
cho vơi nỗi sầu, đôi khi nỗi sầu được “chôn giấu” hay “đi mây về gió” với ma
túy. Một hôm, Yến xuất hiện trước cửa nhà Kimberly và chỉ vào mặt Trung hăm
dọa:
– Anh chờ coi, mẹ con tui sẽ cho anh
một bài học nhớ đời, có hối cũng không kịp.
Mê cờ bạc nên chẳng còn tha thiết gì đến vợ con, căn nhà mà cha của Trung mơ ước cũng tan theo mây khói. Nợ đầy đầu, về khai hết với vợ cũng không xong, trốn biệt xứ cũng không được! Đằng nào cũng không thoát! Trung buồn rầu,tuyệt vọng, lòng u uất, bi thương, chênh vênh bên bờ vực thẳm của tội lỗi, không biết sẽ về đâu!
****
Ở góc đường vắng vẻ có một chiếc SUV
màu trắng đậu vài ngày rồi mà không thấy chủ nhân ra vào... Chiều tối, một cặp
vợ chồng thường dắt chó đi dạo, ngửi thấy mùi hôi thối từ chiếc xe bốc ra, bèn
báo cảnh sát.
Người đàn ông 34 tuổi, tên Nguyễn
Hiếu Trung, đã chết thúi rữa trong xe. Hắn chết vì vừa xài ma túy vừa uống rượu
mạnh. Có nghi vấn cho rằng hắn tự tử, nhưng không có tuyệt mệnh thư. Dường như
hắn không còn gì để nói hay không biết nói gì khi sống trong những giờ phút tăm
tối, bi thảm của cuộc đời!
Trung chết, Yến đau khổ một mình
nuôi dạy con. Hai đứa bé lớn lên hứa không bao giờ bước chân vào casino chơi cờ
bạc. Gia đình hai bên nội, ngoại đau đớn trước cái chết của Trung. Phải chăng
những ước muốn của họ đã tạo nên nghịch cảnh mà Trung đã không thể vượt qua để
làm vừa lòng mọi người?
Sau vài mối tình nhạt nhẽo, hời hợt
qua trong đời, Yến buồn khổ, dằn vặt, nàng vẫn nhớ thương Trung và hoài mong
con thuyền tình quay về bến cũ nhưng làm sao có thể được. Nó đã ra đi, vĩnh viễn
không bao giờ trở lại!..
Gió Vivu
Hy vọng đây là truyện "hư cấu"...giải trí...!
ReplyDelete