Friday, June 6, 2025

Bà Mẹ Chồng Bản Lãnh

         

Hình minh họa


Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên mẹ chồng đón tôi vào cửa, bà hàng xóm đối diện nói vọng sang rõ to: “Dâu mới trông xấu gái thế!”. Mẹ chồng tôi điềm tĩnh mang nắm muối ra rắc và cười bảo bà hàng xóm: “Cô về bón cơm cho thằng con 40 tuổi ế vợ đi kìa, cháu thấy nó kêu đói nãy giờ đấy”.

Về sau tôi mới biết bà hàng xóm đó chuyên chọc ngoáy gia đình chồng mình. Song hơn 20 năm sống gần nhau bà ấy chưa từng cãi thắng mẹ chồng tôi lần nào cả. Mọi người xung quanh kể là mẹ chồng tôi không bao giờ chửi bậy, không bao giờ gây sự động chân tay với ai. Chỉ với tài ăn nói sắc sảo thôi mà mẹ chồng dẹp yên bao nhiêu miệng lưỡi bên ngoài, còn khiến người ta nể phục vì sự khéo léo.

Mẹ chồng không bắt tôi làm gì nhưng cũng không tỏ ra quá chiều chuộng. Mẹ bảo tôi muốn làm gì thì làm, cơm nước dọn dẹp thích phụ mẹ thì cứ chủ động. Còn không thì quan điểm của mẹ là con dâu không phải osin, chẳng ai có quyền bắt ép tôi phải làm gì hết.

Mẹ chồng nói vậy xong tôi rất kính phục. Bảo sao gia đình chồng hòa thuận vui vẻ như thế, tất cả là nhờ tài đối nhân xử thế khéo léo của mẹ. Chiêu lạt mềm buộc chặt của mẹ chồng tôi chưa bao giờ thất bại. Việc gì bà cũng dùng sự mềm mỏng để ứng biến chứ không cứng rắn áp đặt, thành ra mọi người trong nhà đều thoải mái nghe theo.

Sống với mẹ chồng 4 tháng thôi mà tôi học được vô số thứ hữu ích. Mẹ dạy tôi các mẹo làm bếp nhanh gọn, mẹo dọn dẹp sạch sẽ tiết kiệm thời gian. Cả chuyện cân đối chi tiêu mẹ cũng chia sẻ với tôi rất thú vị, giúp tôi ngộ ra cách dùng tiền bạc hợp lý.

Sang ngoại chơi tôi toàn kể về mẹ chồng. Khen nhiều đến nỗi mẹ ruột phải than “Không biết ai mới là người đẻ ra con bé này nhỉ”. Tuy giọng mẹ hơi dỗi nhưng tôi biết bà mừng ở trong lòng, vì con gái đã được gả đúng chỗ.

Được mẹ chồng thương yêu theo cách riêng nên tôi cũng luôn chú ý cư xử phải phép. Chưa khi nào 2 mẹ con gặp chuyện phải tranh cãi, song mẹ chồng hay góp ý khi thấy tôi nóng nảy với người ngoài.

Công việc của tôi là bán hàng online nên thường xuyên phải trả lời khách trên mạng. Ai làm nghề này cũng biết không tránh được sự cố xảy ra. Nếu không phải là hàng hóa ship đi có vấn đề thì là khách gây sự với mình vô lý. Khách phản hồi đúng thì tôi nhận lỗi ngay, sẵn sàng bù đổi hàng mới cho khách. Song nhiều ca khách hãm không chịu được, cứ nợ tiền mãi không trả hoặc kiếm cớ chửi bới nọ kia làm tôi phải tăng xông.

Những lúc như vậy mẹ chồng thường đem cho tôi cốc trà mát rồi bảo kể mẹ nghe đầu đuôi câu chuyện. Kể xong tôi cũng dần bình tĩnh lại, gặp tình huống khó xử còn được mẹ chồng chỉ cho cách giải quyết. Thế là việc làm ăn của tôi suôn sẻ hơn, lấy được cảm tình khách và tôi cũng bớt khó chịu khi bán hàng.

Đợt rồi tiện kỳ nghỉ lễ dài trùng với giỗ cụ ở quê nên tôi theo cả nhà chồng về đó. Mẹ chồng tôi đặt sẵn phòng khách sạn gần biển, cách quê cụ chỉ vài cây số nên đi lại nghỉ ngơi cũng tiện.

Chơi chán ở khu du lịch bãi biển xong thì cả nhà lái xe về ăn cỗ. Lần đầu tiên về quê cụ của chồng nên tôi choáng váng khi thấy họ hàng đông như kiến! Chẳng biết ai với ai, vai vế thế nào nên tôi chào đại. Kiểu già thì gọi ông bà, trung niên kêu chú bác. Mẹ chồng ghé tai nói nhỏ rằng toàn họ hàng xa nên thôi không cần biết hết. Chỉ cần nhớ ông bà nội và mấy người bác ruột của bố chồng là được.

Cỗ bàn nấu từ sớm nên buổi trưa khi nhà tôi đến nơi đã xong xuôi hết rồi. Tôi chỉ kịp xắn tay vào phụ mọi người mang bát đũa ra. Gần 20 cái chiếu to trải ở sân đình, kín cả ao làng nữa. Mỗi mâm tầm 8-10 người, tính sơ sơ cũng gần 200 nhân khẩu. Tôi không hiểu sao họ hàng bên nội sinh đẻ nhiều thế. Bọn trẻ con hò hét khóc lóc đau hết cả đầu.

Mẹ chồng kéo tôi ngồi chung mâm với đám thanh niên trong họ, ngay cạnh mâm phụ nữ của bà. Tôi dị ứng với lạc và nghệ nên nhiều món không ăn được, chỉ gặm mỗi gà luộc, ít xôi và rau xào.

Mẹ chồng liên tục gắp miếng ngon cho tôi và còn cẩn thận nhặt hết hành tỏi ra ngoài. Mấy bà dì bà thím trông thấy liền cao giọng chê “gái thành phố đỏng đảnh”. Tôi chưa kịp thanh minh thì mẹ chồng đã nháy mắt bảo cứ ăn đi, kệ người ta nói gì nói.

Chồng tôi phải lái xe nên không uống tí rượu bia nào. Bị người lớn trong họ mời nhiều quá nên anh phải trốn ra ngoài mương. Tôi ăn xong cũng đi cùng anh dạo mát. 2 đứa đang ngắm cảnh thì mấy bà chị họ gọi tôi về rửa bát, giục ầm ĩ như kiểu cháy nhà.

Nhìn mớ bát đĩa ngồn ngộn mà tôi toát mồ hôi. Lâu nay lên mạng đọc cả đống chuyện rửa bát khi ra mắt nhà người yêu, giờ tôi mới thấy éo le khi mình trở thành nhân vật chính.

Mà điều sốc nhất không phải là số lượng bát đĩa. Có mấy chục người phụ nữ ở trong đám giỗ mà ai cũng xúm vào bảo “Dâu mới về quê thì rửa bát cho quen”. Họ cười đùa ầm ĩ, khoanh tay đứng nhìn tôi ngồi một mình giữa núi bát bẩn.

Tôi bối rối nói rằng sức mình không thể xử lý hết chỗ bát đũa này được, nhờ mọi người hỗ trợ một phần. Song ai cũng lơ đi như không nghe thấy. Họ còn đứng bàn luận trêu chọc, văng hết cả nước bọt lên đầu tôi.

Sắp khóc đến nơi thì mẹ chồng bỗng dưng lao tới kéo tôi đứng dậy. Bà bảo tôi rửa tay cho sạch sẽ, đi ra ngoài để mẹ giải quyết. Mọi người nhao nhao phản đối, có người còn túm tôi lại không cho đi. Nhưng mẹ chồng bình thản đáp trả khiến đám cô dì chị em im phắc.

- Con dâu tôi không phải con hầu. Cháu nó ở nhà bố mẹ đẻ thì rửa bát từ nhỏ đến lớn, gả sang nhà tôi cũng rửa phụ mẹ chồng mỗi ngày. Tôi đưa nó về quê chơi ra mắt, nó được quyền làm khách ăn một bữa cơm. Cậy đông bắt nạt cháu nó như thế, 19 mâm bát nó cắm đầu rửa đến ngày kia cũng không xong! Có phải hội dì ghẻ đâu mà đè đầu con Tấm thế. Mọi người cùng lười thì để nhà tôi bỏ tiền ra thuê người đến rửa hộ, chứ trên thành phố tôi mua hẳn máy rửa bát để không ai phải hầu ai cơ ạ.

Mẹ chồng nói xong liền chào một lượt từ trên xuống dưới rồi xin phép về thẳng. Tôi sợ bị mất lòng nên bảo thôi mẹ cứ để con phụ rửa một lát, kẻo họ hàng lại chê trách gia đình mình. Bà liền đáp rằng muốn rửa thì mai về lau dọn bếp hết một lượt cho mẹ. Còn muốn gãy lưng thì xách cái ghế lùn mẻ một góc chân mà ngồi ở bờ ao.

Chồng tôi vừa lái xe vừa tủm tỉm cười suốt từ quê lên thành phố. Anh khen mẹ “ngầu” hết sức, bênh con dâu mà mấy chục con người không ai cãi lại được. Không nhờ mẹ thì còn lâu tôi mới thoát được kiếp nạn rửa 19 mâm cỗ. Đúng là có phúc mới được làm con dâu của mẹ.🤪👍

Mốt mới ..


Sưu tầm

Anh Yêu - Nguyễn Duy Phước

Thursday, June 5, 2025

Cuộc Chiến Không Tiếng Súng - Đại Dương


Từ khi chào đời cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay, mỗi con người đều phải lệ thuộc vào ĂN-NGŨ-TÌNH-THÃI nên tranh giành là nhiệm vụ hàng ngày mà bất cứ ai cũng phải phải bận tâm. Thực tế, trên cõi đời ô trọc này cũng không thiếu những kẻ vô-lương-tâm.

Giới cầm quyền tự phong cho mình vai trò điều phối xã hội hầu tránh xung đột giữa ĐƯỢC và MẤT.

Khó nhất cho giới cầm quyền là làm sao có công bình trong xã hội. Một điều nói dễ, làm khó.

Ai có ngờ siêu cường hàng đầu thế giới như Hoa Kỳ lại nợ như Chúa Chổm. Năm 2024, Mỹ bị thâm hụt thương mại với hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ tới 153 tỷ USD. Mexico, Canada và Trung Quốc đóng góp một tỷ trọng lớn trong thâm hụt thương mại của Mỹ.

Năm 2024, Mỹ bị thâm hụt thương mại hàng hóa hơn 620 tỷ USD với 5 đối tác thương mại Châu Á lớn nhất tính theo tổng kim ngạch thương mại song phương, gồm Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan và Việt Nam.

Tổng thống Joe Biden chỉ biết ném tiền qua cửa sổ để mua danh hoặc do đầu óc thích nổ để nổi tiếng vì dân Mỹ mất tiền nào phải gia đình Biden mà lo!!! Tới bây giờ mới biết chính xác về Tổng thống Joe Biden đã cà tàng từ lâu rồi mà bọn “bán nước, buôn dân” vẫn ca tụng trí để thủ lợi, thao túng.

Hoa Kỳ thâm hụt 295 tỷ USD với Trung Quốc đã giảm từ mức đỉnh 418 tỷ USD vào năm 2018, nhưng vẫn ở mức thâm hụt lớn nhất.

Việt Nam đứng thứ hai sau Trung Quốc làm Mỹ thâm hụt 123,5 tỷ USD.

Trong năm 2024, Hoa Kỳ chỉ có thặng dư mậu dịch với các nền kinh tế Hồng Kông, Australia và Singapore.

Năm 2024, thâm hụt thương mại hàng hóa của Mỹ với Mexico là 172 tỷ USD, tăng gấp 2 lần rưỡi so với năm đầu nhiệm kỳ cầm quyền đầu tiên của ông Trump.

Canada có thâm hụt thương mại hàng hóa 63 tỷ USD với Mỹ trong năm 2024 nhờ xuất khẩu dầu thô và ô tô sang Hoa Kỳ.

Năm 2014, Mỹ bị thâm hụt với Liên Âu 135 tỷ USD. Ô tô của Đức xuất khẩu sang Mỹ chịu thuế quan 2,5%, trong khi thuế quan của Đức đánh vào ô tô nhập khẩu từ Mỹ là 10%.

Năm 2024, Mỹ nhập khẩu 21 tỷ USD máy móc và hàng điện tử từ Ấn Độ phản ánh sự tăng trưởng nhập khẩu từ nước này do các doanh nghiệp dịch chuyển sản xuất khỏi Trung Quốc. Dữ liệu từ Ngân hàng Thế giới (WB), thuế quan bình quân của Ấn Độ trong năm 2022 là 14,2%, so với 2,7% của Mỹ.

Ngày 19 tháng 2, Tổng thống Donald Trump đã thông báo đang cân nhắc việc sử dụng khoảng 20% số tiền tiết kiệm từ sáng kiến cải thiện hiệu suất chính phủ để phát trực tiếp cho người dân Mỹ.

Ông đề xuất chia 20% số tiền tiết kiệm từ sáng kiến cải cách – tương đương khoảng 400 tỷ USD – thành những tờ séc trị giá 5,000 USD và phát trực tiếp cho từng hộ gia đình ở Mỹ. Điều này sẽ diễn ra sau khi quá trình tái cơ cấu bộ máy chính phủ hoàn tất vào tháng 7 năm 2026. Theo tính toán của ông, con số tiết kiệm tiềm năng có thể đạt tới 2,000 tỷ USD, trong khi mục tiêu khả thi hơn là 1,000 tỷ USD. Nỗ lực cắt giảm chi tiêu công dự kiến sẽ giúp tiết kiệm thêm 8,5 tỷ USD thuế mỗi năm.

Donald Trump là vị Tổng thống Mỹ đầu tiên đặt nặng vấn đề vấn đề kinh tế quốc gia và quốc tế. Ông điều khiển đất nước bằng thua/lỗ, được/mất rất thực tế như một chủ gia đình biết “liệu cơm gắp mắm”.

Như thế, dân Mỹ sẽ không rơi vào trường hợp bị các dân tộc khác chèn ép, lợi dụng.

Minh bạch là con đường đưa dân tộc đến hùng cường, hãnh diện, không cúi đầu trước ngoại bang, không ức hiếp các tiểu quốc như Chính quyền Barack Obama-Joe Biden suốt 8 năm tại chức. Họ đã dìm các dân tộc Trung Đông, Bắc Phi, Afghanistan trong biển lửa bằng sinh mạng của người Mỹ suốt thời gian cầm quyền. Cặp này đã để lại cho dân tộc Hoa Kỳ một “khối nợ công” tương đương với số “nợ công” của 43 vị tiền nhiệm gộp lại. Bao nhiêu người Mỹ và nhân loại đã chết một cách vô lý thời Obama-Biden?

Kinh tế là núm ruột của quốc gia nếu sơ hở sẽ bị chúng cướp mất thì dân “treo mỏ” hoặc nợ cha đẻ nợ con đến không ngóc đầu dậy nổi.

Tổng thống Donald Trump đặt phát triển kinh tế làm xương sống Quốc gia đã biểu diễn một màn ngoại giao ngoạn mục trong chuyến thăm 3 tiểu quốc Hồi giáo ở Trung Đông. Ông tôn trọng các Tiểu Vương Quốc Trung Đông như bạn thân thiết và đồng hành trong chủ trương hợp tác vì an ninh, giàu mạnh.

Trong nhiệm kỳ đầu tiên Tổng thống Donald Trump đã chọn Arab Saudi thay vì Châu Âu như truyền thống với mục đích hòa giải dòng Sunni với Israel hầu đem lại môi trường chung sống hòa bình giữa hai tôn giáo có nhiều ân oán trong lịch sử thế giới. Con virus từ Viện Virus học Vũ Hán (WIV) do Tập Cận Bình thả ra đã gây một thảm kịch y tế trên toàn thế giới khiến cho Joe Biden thay thế Trump.

Cha đẻ của Hồi giáo Cực đoan, Yasser Arafat, Chủ tịch Tổ chức Giải phóng Palestine được Chính quyền Obama-Biden cho giữ chức vụ Chủ tịch Palestine 1989-2004 (cai quản Bờ Tây và Dải Gaza).

Tổng thống Donald Trump đã thực hiện chuyến công du nước ngoài đầu tiên tại 3 tiểu quốc Hồi giáo Trung Đông: Arab Saudi, 13/5/2025; 14/5 Qatar; Các tiểu vương quốc Arab Thống nhất (UAE).

Trong nhiệm kỳ đầu, Trump đã chọn Arab Saudi thay vì theo truyền thống phải đến Châu Âu.

Trump đã gặt hái những kết quả tuyệt vời: đẩy Trung Quốc ra khỏi cuộc chơi Trung Đông: Arab Saudi từng nêu ý tưởng đầu tư 600 tỷ USD tại Mỹ trong 4 năm tới, còn UAE cam kết 1,400 tỷ USD trong 10 năm.

Sự ổn định, trật tự và sang trọng của Arab Saudi ngày càng trở thành nơi chọn lựa đàm phán của các quốc gia trên thế giới.

Sự hiếu khách và tôn trọng từ Arab Saudi tới Qatar và Các Tiểu vương Quốc Ả Rập tô đậm thêm tình hữu nghị, tôn trọng lẫn nhau giữa Siêu cường Hoa Kỳ và các tiểu quốc.

Về kinh tế, TT Trump đã thành công rực rỡ với hợp đồng lên đến 1,4 ngàn tỷ USD trong 10 năm với Saudi Arabia. Trong đó là Hợp Đồng Kinh Tế Chiến Lược lịch sử chưa từng có (historical Strategic Economic Partnership) $600 tỷ- và hợp đồng $110 tỷ về Trí Thông Minh Nhân Tạo AI, về Năng Lượng, về Quốc Phòng, và hạ tầng cơ sở. Mỹ cũng sẽ bán cho Saudi Arabia những chiến đấu cơ, vũ khí tối tân nhất để bảo vệ quốc gia.

Tổng thống Trump phát biểu chúng ta cần thương mại-không cần hỗn loạn, cần xuất cảng kỹ thuật- không cần xuất cảng khủng bố, cần xây dựng các thành phố đẹp như ở Saudi Arabia chứ không cần dội bom lên nhau.

Gặp mặt lãnh đạo Syria, Al-Sharaa, Trump thừa nhận vai trò mới, dỡ bỏ cấm vận để cho Syria có cơ hội tái gia nhập vào cộng đồng Trung Đông qua Hòa Ước Abraham Accords. Trump đọc diễn văn trước những lãnh đạo của Hội Đồng Hợp Tác Vùng Vịnh (Gulf Cooperation Council) bao gồm sáu nước: Saudi Arabia, The United Arab Emirates, Kuwait, Qatar, Bahrain và Oman.

Chuyến công du ngoại quốc đầu tiên của Tổng thống đắc cử Donald Trump đã nhấn mạnh đến hai điểm quan trọng nhất trong cộng đồng nhân loại: Chấm dứt chiến tranh, hợp tác phát triển vì tương lai tươi sáng của mọi dân tộc.


May 21, 2025 

Đại-Dương

[category DD-V} 

Luân Hồi - Nguyễn Thế Duyên

 

Hắn không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là đôi mắt ấy lại hiện lên hắt những ánh mắt căm thù vào mặt hắn. Dùng toàn bộ tấm thân mảnh dẻ của mình che cho đứa con  bị hắn vừa đánh đang khóc thét vì sợ hãi, cô gái quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt hắn không một chút sợ hãi, cô gái thét lên: 

- Thằng khốn nạn! Nó chỉ là một đứa trẻ con, rồi kiếp sau mày sẽ bị quả báo.

Cái nét mặt không sợ hãi ấy, cái ánh mắt căm thù ấy khiến cho hắn điên tiết. Từ trước đến nay, hắn đã đánh đập không biết bao nhiêu con người. Hắn và lũ bạn hắn luôn cảm thấy thích thú khi được nghe thấy những tiếng rú đau đớn, những tiếng rên rỉ cầu xin “Em lạy các anh!  Xin các anh tha cho em lần này”. Và nhất là ánh mắt, những ánh mắt khiếp sợ, phục tùng. Ánh mắt ấy khiến cho hắn và lũ bạn bè hắn cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy mình trở nên vĩ đại. Hóa ra ta là một người đầy quyền lực. Nhưng lần này thì không! Cái tia lửa căm thù trong đôi mắt ấy đã thách thức niềm tự hào lâu nay vẫn âm ỉ cháy trong hắn. Một tiếng nói không lời đầy khinh bỉ nhưng hắn nghe được “Mày chẳng qua chỉ là một con chó vâng lệnh chủ”. Không một lời rên rỉ cầu xin, cái dáng người mảnh mai của cô gái bỗng vụt lớn bng thách thức cái niềm tự hào mà hắn vẫn ngộ nhận. Nghiến chặt răng, hắn dồn toàn bộ sức mạnh của tuổi trẻ đấm thẳng vào khuôn mặt gy, xương xương của cô gái. Máu trào ra, hắn cũng không kịp nhìn xem máu trào ra từ đâu trên khuôn mặt cô gái, từ mồm, từ mắt hay từ mũi thì cả cái đám đông những người biểu tình đã như một đợt sóng thần ào đến đẩy hắn lùi ra xa.

Khi cuộc biểu tình tan, vừa về đến cơ quan, thấy hắn, thủ trưởng đơn vị vồn vã vỗ vai hắn khen ngợi:

- Hôm nay cậu dũng mãnh lắm! Nhìn cậu xông xáo trong đám biểu tình mà tớ cứ nghĩ đến Triệu Tử Long một mình một ngựa xông xáo trên cầu Trường Bản. Nhưng cậu nên rút kinh nghiệm, lần sau có đánh chúng nó thì đừng đánh vào mặt dễ lộ lắm. Bây giờ phương tiện ghi hình nhiều như lá cây, đánh vào mặt thế nào chúng nó cũng ghi hình được. Cứ phía dưới bụng mà đánh. Giữa đám đông đánh dưới bụng rất khó bị phát hiện mà có phát hiện được thì cũng không thể ghi hình để tố cáo chúng ta. 

Được thủ trưởng khen, mặt mũi hắn nở ra, bao nhiêu mệt nhọc tan biến hết:

- Hóa ra thủ trưởng hôm nay cũng ra chỗ biểu tình ạ?

- Có chứ! Tớ là thủ trưởng đơn vị thì phải đi sâu đi sát chứ.

- Thủ trưởng đứng ở đâu sao em không nhìn thấy?

Hắn ngây thơ hỏi còn thủ trưởng của hắn chỉ cười mà không trả lời.

Tối về, mệt rã rời, hắn vội vàng vào nhà tắm tắm rửa. Mẹ hắn, một người đã “Ăn mày cửa phật” gần chục năm rồi nhìn hắn lo lắng hỏi:

- Mẹ nghe nói hôm nay có biểu tình ở bờ hồ. Hôm nay con không làm gì quá đáng đấy chứ?

Hắn vội vàng chối:

- Không mẹ ạ! Hôm nay con được phân công trực ban ở nhà không phải ra chỗ biểu tình.

Mẹ hắn thở phào nhẹ nhõm:

- May quá! 

Ngừng lại một chút rồi mẹ hắn bảo tiếp:  

- Cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo thôi nên làm gì thì concũng nên vừa phải khôngkiếp sau thì khổ đấy con ạ.

- Lại kiếp sau!

Hắn lầm bầm khẽ trong miệng.Lời nói của mẹ khiến cho hắn chợt nhớ đến cái ánh mắt căm thù của cô gái “Rồi kiếp sau mày sẽ bị quả báo”. Hắn chẳng tin có kiếp sau mà hắn cũng chẳng tin có quả báo. Quả báo con khỉ! Cuộc đời là một sự cướp giật lẫn nhau. Thằng mạnh cướp của kẻ yếu. Nghề nghiệp dạy cho hắn điều đó. Thằng cướp giật cướp của cô gái đi đường còn bọn hắn lại cướp của thằng cướp giật. 

Quả báo ở kiếp sau thì hắn chưa biết nhưng quả báo ở kiếp này thì đến ngay tắp lự. Đang ăn thì người yêu hắn gọi điện thoại đến, vừa bấm máy, người yêu hắn đã hỏi ngay, giọng gay gắt:

- Sao anh lại làm thế?

Hắn ngạc nhiên hỏi lại:

- Làm gì?

- Làm gì à? Anh lên fây thì biết!

Nói rồi cô gái tắt phụt điện thoại. Hắn bỏ vội bát cơm chạy ngay vào phòng bật máy tính. Mắt hắn hoa lên. Trên Fây, ảnh của  hắn tràn ngập. Có những bức ảnh chụp được cận mặt hắn, một bộ mặt lì lợm, sát nhân, đang kẹp cổ một thanh niên nhưng nhất là bức ảnh về cô gái ấy, bây giờ thì hắn mới nhận ra mặt cô gái đầy máu. Người cô gái nghiêng đi dùng toàn bộ tấm thân mảnh dẻ của mình che cho đứa con. Còn đôi mắt, có lẽ cho đến cuối đời hắn sẽ không bao giờ quên được đôi mắt ấy. Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng thở dài ngay sau lưng mình, hắn vội vàng quay lại. Mẹ hắn! Bà đứng sau lưng hắn từ lúc nào đang chăm chú đọc cái lệnh truy nã hắn mà bọn phản động đã lập nên trên mạng, trong đó ghi rõ tên tuổi, địa chỉ nhà và một lời kêu gọi  “Hãy dùng bom xăng đốt nhà tên này”. Hắn vội vàng đóng ngay laptop lại. Mẹ hắn không nói gì lặng lẽ quay ra. Hắn vội vàng nói với theo:

- Mẹ đừng sợ, chúng nó chỉ dọa thế thôi chứ chúng nó không làm được gì đâu.

Nghe hắn nói, mẹ hắn dừng lại, quay người chăm chú nhìn hắn rồi chậm chạp bảo:

- Mẹ không lo cái nhà bị đốt mà mẹ lo sau này con sẽ bị đốt dưới địa ngục.

- Lại địa ngục! Lại kiếp sau.

Hắn chán ngán lầm bầm trong miệng. Cả hai mẹ con, chẳng ai còn bụng dạ để ăn nốt bữa cơm. Mẹ hắn lặng lẽ thu dọn mâm bát nét mặt dàu dàu. Hắn cảm thấy bứt rứt. Hắn thương mẹ. Nhà chỉ có hai mẹ con, bố hắn, một sĩ quan cảnh sát mất từ lúc hắn còn bé trong lúc thi hành nhiệm vụ, có lẽ vì thế mà học xong trung học hắn đã được nhận vào trường đại học an ninh. Mẹ hắn ở vậy nuôi con khôn lớn. 

Rửa bát xong, hắn thấy mẹ đi vào phòng ngủ đến trước bàn thờ của chồng, bà thắp lên ba nén nhang, cắm vào bát hương, chắp hai tay trước ngực và cứ thế đứng lặng như một cái bóng trước bàn thờ. Cái im lặng nặng nề khiến cho hắn không chịu nổi. Hắn đứng dậy mặc quần áo dắt xe ra ngoài đường. Hắn đến nhà người yêu. Hắn bấm chuông, qua tấm kính mờ gắn trên cửa hắn nhìn thấy một bóng người đi ra rồi bóng người ấy lại quay vào trong nhà. Cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Hắn bấm chuông một lần nữa và chờ đợi.Cánh cửa im lặng! Hắn biết thế là hết nhưng không hiểu tại sao hắn vẫn rút điện thoại bấm số của nàng, trong điện thoại chỉ có lời nói đều đều vô cảm của cô điện thoại viên “Số máy này của quý khách hiện nay không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Hắn biết số điện thoại của hắn đã bị chặn. Hắn quay xe trở ra, nổ máy phóng đi. Hắn cứ như là một kẻ mộng du lang thang vô định đến khi tỉnh lại thì hắn thấy hắn đang ở ngoại thành. Không biết là ở đâu. Tạt xe máy vào một cái quán nhỏ bên đường. Quán khá đông, bàn nào cũng có khách ngồi. Hắn tiến lại một cái bàn có hai cô gái trẻ khá xinh, ngồixuống rồi gọi 1 chai rượu với mấycon mực nướng.  Hai cô gái chăm chú nhìn hắn rồi một cô hỏi cô kia:

- Là hắn à? 

Cô gái thứ hai gật đầu. Cô gái thứ nhất gặng hỏi lại một lần nữa:

- Mày có chắc không đấy?

Cô thứ hai đáp ngay mà không phải là nói nhỏ, cô nói to như cố ý cho hắn nghe thấy:

- Cái bộ mặt sát nhân, vô cảm ấy thì lẫn vào đâu được.

Nghe bạn nói, cô gái thứ nhất liền đứng ngay dậy kéo cả cô bạn đứng lên theo:

- Đi! Chúng ta sang bàn khác!

Hắn biết họ đã nhận ra hắn. Quán đông dần, bàn nào cũng ba bốn người ngồi nhưng bàn hắn chỉ có một mình hắn. Người ta tránh hắn như tránh một thằng hủi. Hắn cảm thấy nhục nhã. Không rót rượu ra cốc, hắn mở nút chai rượu cứ thế ngửa cổ tu ừng ực. Hắn muốn say! Hắn muốn dìm chết những ánh mắt khinh bỉ ở đây trong rượu nhưng không được. Trong cái lơ mơ của hơi men ánh mắt dữ dội ấy lại hiện lên. Ánh mắt nóng bỏng dữ dội ấy và ánh mắt lạnh băng đầy khinh miệt này làm cho hắn hiểu ra rằng hắn chẳng là một cái gì cả. Lúc này đây hắn bỗng thèm khát một ánh mắt sợ hãi, thèm khát được nghe tiếng rên rỉ đau đớn, thèm nghe một lời van xin để cho hắn có được cái can đảm đối mặt với những ánh mắt khinh bỉ nơi đây. Hắn ngửa cổ tu một hơi cạn sạch xị rượu, ném một tờ tiền lên mặt bàn rồi lảo đảo đi ra xe máy. Chiếc xe máy đột ngột bốc thẳng đầu lên rồi biến mất trong màn đêm tối đen của một cơn giông đang kéo đến.

Trời sắp mưa. Mặc! Hắn vít hết tay ga. Bỗng một tiếng “Ầm” vang lên, người hắn bắn tung lên trời rồi hắn không còn biết gì nữa....

Những hạt mưa đầu tiên rắc lên mặt làm hắn tỉnh lại. Hắn nhỏm người lên, co chân định đứng dậy, một cơn đau từ đùi thốc lên tận óc làm hắn đổ vật xuống. Hắn biết chân mình đã bị gãy. Nằm một lúc cho cơn đau dịu bớt hắn hơi nhổm người lên nhìn ra xung quanh. Trời tối đen, con đường quốc lộ vắng ngắt không một bóng người. Hắn lục túi tìm chiếc điện thoại. Túi rỗng không, không biết lúc ngã xe nó bị văng đi đằng nào. Hắn dùng tay rờ rẫm trên mặt đất xung quanh mình tìm chiếc điện thoại nhưng không thấy. Mưa bắt đầu trút xối xả, người hắn ướt sũng. Bỗng hắn nhìn thấy ánh sáng đèn pha của hai chiếc xe máy đang tiến về phía hắn. Mừng rỡ, hắn cố nhổm cao người dơ tay vẫy lia lịa còn miệng thì la lớn:

- Cứu tôi với!

Hai chiếc xe máy dừng lại. Ba người, hai đàn ông và một người đàn bà tiến lại phía hắn. Hai người đàn ông cúi xuống đứng hai bên xốc hắn đứng dậy. Đột ngột, một tia chớp bỗng bừng lên, cái ánh sáng chói lọi, xanh lét soi rõ khuôn mặt hắn. Người phụ nữ đi cùng kêu lên:

- Nó ! Chính nó!

Một người đàn ông hỏi:

- Ai?

- Thằng cảnh sát trên Fây.

Hai người đàn ông dừng lại nghi ngại hỏi cô gái:

- Em chắc chứ?

- Các anh không tin thì bật đèn pin lên mà kiểm tra lại. Một người móc điện thoại bật đèn pin soi vào mặt hắn:

- Đúng nó rồi!

Người ấy nói. Rồi không ai bảo ai, cả hai người đều buông tay ra khỏi người hắn. Hắn đổ xuống như một cây chuối bị chém ngang thân.

- Đồ chó đẻ! Đúng là trời có mắt.

Cả ba người quay lại hai chiếc xe máy đang dựng bên đường.

- Em xin các anh! Các anh để em lại đây thì em chết mất.

Hắn bắt đầu van vỉ. Không một ai thèm quay lại nhìn hắn, hai chiếc xe nổ máy lao đi để lại hắn với cơn mưa tầm tã và bóng đêm mù mịt. Hắn bắt đầu thấy lạnh. Người hắn run lên. Thời gian cứ chậm chạp trôi đi, cái chân bị gãy bắt đầu lạnh toát, tê dại không còn một chút cảm giác nào. Rồi cái cảm giác ấy từ từ truyền sang cái chân thứ hai. Hắn bắt đầu sợ, không biết hắn đã nghe ai nói “Khi chết, bắt đầu lạnh từ chân dần trở lên trên”. Trời ơi! Hắn không muốn chết! Hắn còn trẻ quá. Hắn cố nhổm nửa thân trên lên một lần nữa, phóng mắt nhìn suốt dọc con đường chỉ có một màn mưa trắng xóa và tiếng rít thê lương của gió. Thất vọng, người hắn đổ xuống. Hắn nằm ngửa dang rộng hai cánh tay, mắt nhìn lên màn trời tối đen bị rạch nát bởi những tia chớp ngoằn ngoèo. Tự nhiên hắn nhận ra rằng cái tư thế của hắn lúc này giống y như tư thế của đức chúa Giê su khi bị đóng đinh lên thánh giá. Ý nghĩ ấy làm hắn hoảng sợ. Chúa Giê su bị đóng đinh lên thánh giá để chuộc lại tội lỗi cho loài người, còn hắn, hắn đang bị đóng đinh trên mặt đất để chuộc lại tội lỗi cho chính hắn. Cái ý nghĩ ấy thoảng đến làm cho một khuôn mặt đầy máu với đôi mắt đầy lửa lại hiện lên. Hắn nhắm mắt lại và từ trong vô thức một tiếng nói thều thào bật ra:

- Chúa ơi con có tội

Ke...e...ét ! Một tiếng phanh cháy lốp làm cho hắn bừng tỉnh. Hắn ngoái nhìn ra đường. Một chiếc ô tô dừng lại, cửa xe mở ra, ba bóng người lao lại chỗ hắn. Hắn nghe thấy tiếng một cô gái bảo với hai người đàn ông:

- Các anh khiêng người ta lên xe 

Hai người đàn ông cúi xuống định xốc hắn lên thì đột nhiên họ dừng lại. Dưới ánh đèn pha ô tô sáng rực, hai người đàn ông cứ chăm chú ngó nhìn vào mặt hắn. 

Cô gái hỏi giọng ngạc nhiên:

- Sao thế? 

Một người bảo:

- Là nó!

Nghe thấy người ấy nói thế mắt hắn bỗng tối sầm. Hắn nghĩ: Thế là hết! Tiếng cô gái gắt lên:

- Em biết rồi! Đưa anh ta lên xe đi. 

Giọng đàn ông tỏ ra kinh ngạc:

- Sao?

Cô gái giục:

- Sao với giăng cái con khỉ. Đưa anh ta lên đi.

Hắn được đưa lên xe và cũng là lúc hắn không còn biết gì nữa......                                                      

Khi hắn tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm ở trong bệnh viện và mẹ hắn đang ngồi ở bên. Thấy hắn mở mắt bà mừng cuống: 

- Ơn trời con tỉnh lại rồi. Con làm mẹ lo quá!

Hắn nhìn quanh khắp phòng bệnh rồi hỏi mẹ:

- Ai đưa con đến bệnh viện hả mẹ?

Mẹ hắn lắc đầu:

- Mẹ không biết. Hai giờ sáng có người dùng điện thoại của con báo cho mẹ biết con cấp cứu ở đây. Khi mẹ chạy đến thì người ấy đã đi rồi.

Hắn không hỏi gì nữa, nằm ngửa, nhìn trân trân lên trần nhà, hắn cố nhớ lại những chi tiết trong những giây cuối cùng lúc hắn còn tỉnh táo. “Là nó!”, “Em biết rồi! đưa anh ta lên đi”. Câu đối thoại cứ quấn vào nhau lởn vởn trong đầu óc hắn, hắn tự nhủ: Chắc không phải là cô ta! Lòng hắn bỗng tự nhiên thấy thanh thản lạ. Nhưng chỉ được một lúc, một tiếng “Sao! đầy kinh ngạc, bất ngờ bỗng dội lên khiến cho hắn bứt rứt. Sao với giăng cái con khỉ! Đưa anh ta lên đi. Không! Chắc là cô ta! Lòng hắn tự nhiên trĩu nặng. Nếu là cô ta! Trời ơi! Hình như từ khi tiếng thều thào Chúa ơi con có tội bật ra thì chúa đã để lại một dấu chân trong vô thức của hắn. 

Khi một bác sĩ đi lại giường để khám bệnh cho hắn, hắn đã nắm lấy tay người bác sĩ ấy hỏi:

 - Anh có biết ai đã đưa tôi vào đây tối qua không?

Người bác sĩ ấy trả lời:

- Tôi chỉ biết đó là một cô gái. Mà anh may đấy. Chỉ chậm nửa tiếng nữa thì đến chúa cũng không thể cứu được anh. À! 

Như sực nhớ ra, người bác sĩ mọc túi đưa cho hắn chiếc điện thoại: 

- Cô ta gửi cho anh chiếc điện thoại.

Hắn cầm lại chiếc điện thoại của mình, mân mê nó trong bàn tay một lúc rồi hỏi:

- Cô ta có để lại địa chỉ không hả anh?

Người bác sĩ lắc đầu: 

- Không! Cô ta đóng tiền viện phí rồi gọi điện thoại cho mẹ anh xong là đi ngay.

- Tiền viện phí phải đóng là bao nhiêu?

- 5 triệu!

Hắn lặng đi. Là cô ta! Hắn khẳng định. Một khuôn mặt đầy máu và ngọn lửa tam muội từ đôi mắt ấy từ từ thiêu đốt hắn. 

Chiếc bánh xe luân xa trong hắn quay trọn một vòng.

 

Nguyễn Thế Duyên

Nụ Cười Ăng Lê

Ở Đời Chỉ Có Bạn Thân Tình Nhất Mới Hại Được Mình Mà Thôi - BS. Nguyễn Thượng Vũ

Một Bức Hình nói lên hơn ngàn lời 


Hôm này các bè lũ phụ tá của TT Biden lên tiếng tố cáo TT Obama đã hại Biden, trong khi đang vận động trợ giúp cho Biden. 

Trước đó, mọi người có nghi hoắc về sự minh mẫn của TT Biden.

Tuy nhiên mọi người chỉ thấy rõ ràng khi ông Obama  ôm ông Biden môt cách trìu mến, một cách thân tình, nhưng cũng vạch ra là ông Biden đã mất hết minh mẫn, đã mất hết óc suy xét  và sáng suốt để sống 1 cuộc đời trung bình của 1 công dân bình thường, chứ đừng nói gì đến sáng suốt anh minh của 1 lãnh tụ quốc gia uy quyền nhất thế giới.

Có lẽ chằng ai biết được  ý định của ông Obama khi ông néo ông Biden lại, không cho đi lạc hướng trên sân khấu của Đại Hội. 

Có lẽ ông Obama đã cứu sống quốc gia Hoa Kỳ bằng cái ôm trìu mến vào tháng 5 /2024.

Et Tu Judas ? (to paraphrase Shakespeare) 

Buồn khi vào tháng 10 /2024 còn có nhiều người  viết tâm thư, lên tiếng kêu gọi mọi người dồn phiếu cho bà Harris. 

Ông Biden tuy thiếu sáng suốt, thiếu minh mẫn, nhưng ông còn hơn gấp mười lần bà Harris/ 

Tôi trách ông Biden đã để nhiều người, nhất là vơ và con, ép ông phải làm tông thống khi ông không có sáng suốt nữa, nhưng thương ông chỉ là nạn nhân của 1 guống máy đảng phái đã dẫn ông vào con dường khi ông không còn khả năng nữa


Nguyen Thuong Vu

Wednesday, June 4, 2025

Chúng Con Xin Lỗi Vì Đã Trách Cứ Hiểu Lầm Mẹ


Nhung bàn với chồng: “Sắp tới em sinh, nếu anh không cáng đáng được thì ρhải thuê ô-sin thôi”.

Nam ái ngại: “Lương hai vợ chồng chưa nổi 15 triệu bạc, thuê người ở theo giá mặt bằng bâγ giờ tháng sáu bảy triệu lấy đâu ra?”

“Thế thì em sinh con, đừng la cà nhậu nhẹt gì nữa, lo về mà giặt giũ chăm con!”, Nhung nói.

Nam khẳng định chắc nịch: “Xong ngaγ!”

Nói mạnh là thế nhưng khi vợ sinh con được một tháng mới biết taγ nhau. Nam không có thời gian để thở chứ đừng nói đến chuγện nhậu nhẹt cùng bạn bè. Đã 11 giờ đêm Nam bê chậu quần áo từ nhà tắm ra đặt bệt xuống nền nhà: “Kiểu nàγ thì bớt ăn bớt tiêu thuê Ô-Sin thôi!”

Nhung thấγ thế cũng thương và lo cho Nam: Đi làm về, bỏ giàγ ra là lau nhà, ρhụ giúρ vợ cơm nước, bóng đá ngoại hạng hấρ dẫn là thế mà vẫn bỏ, có hôm thèm quá bê cả chậu quần áo, tã lót của vợ con ngồi trước tivi xem cho đỡ nghiện.

Nhung bảo: “Em nhất trí, có điều, anh về bàn với mẹ, mẹ ở nhà chỉ chăm dăm ba con gà, con chó, anh đưa mẹ xuống đâγ, mẹ con bà cháu được gần nhau, nếu mẹ lấγ tiền ta cứ trả cho bà, và có lấγ cũng không đến đầu đến ngọn đâu mà sợ, thuê người ngoài tháng sáu triệu, ta trả cho bà vài ba triệu gọi là. Mẹ không dám ra giá với vợ chồng mình đâu!”

Nghe vợ nói có lý, sáng hôm sau Nam xin nghỉ việc đánҺ xe về quê. Sau khi bàγ tỏ nguγện vọng, mẹ Nam nhất trí ngaγ:

“Thực tình mẹ cũng muốn xuống với các con từ khi con Nhung sinh, nhưng không thấγ vợ chồng chúng màγ nói gì cả, tao tự tiện xuống nhỡ sau nàγ có gì không maγ xảy ra vợ chồng mày lại mâu thuẫn với nhau nên mẹ đành vậγ, mẹ biết chứ, hồi bố mày hy siпh, mẹ sinh màγ một mình ở cơ quan cũng cực lắm, nên hiểu mà. Nhưng thời naγ khác trước, bâγ giờ con dâu thì làm bà gia, bà gia như con sen con ở nên mẹ ρhải giữ gìn…”

Cuối cùng bà nói: “Tao đồng ý đi nhưng có một điều kiện thế nàγ, nếu chúng màγ nhất trí thì tao đi, nếu không thì thôi!”

Nam nhanh nhảu: “Mười điều kiện con cũng nhất trí”.

“Tao lấy tiền công cũng như chúng màγ thuê người ngoài. Vừa rồi có người cũng đến đặt vấn đề, đi làm giúρ việc, chỉ ρhải đi chợ và nấu ăn, họ trả tháng 6 triệu. Làm cho chúng màγ vừa ρhải nấu ăn vừa ρhải chăm sóc cháu, lẽ ra ρhải hơn nhưng tao cũng chỉ lấγ 6 triệu thôi”.

Nam xị mặt bảo mẹ : “Để con về bàn với vợ con xem sao, nếu Nhung nhất trí, con sẽ về chở mẹ xuống”.

Nam vội vàng lên xe ra đi.

Mẹ Nam nói vọng theo: “Lương hàng tháng trả đủ cho mẹ vào ngàγ 20 hàng tháng!”

Nam lẩm bẩm: “Thật quá thể!”

Sau khi nghe chồng thuật lại, bàn đi tính lại, Nhung bảo:

“Thôi, cứ đồng ý với mẹ thế đi, tính mẹ vốn sòng ρhẳng bà nói thế, chứ hoàn cảnh vợ chồng mình còn khó khăn, có bao nhiêu đưa bấγ nhiêu, bà không quá đáng đâu mà sợ, hơn nữa lọt sàng xuống nia. Bà có lấγ rồi bà cũng cất đó, khi bà quα ᵭờι, ai vào đó mà lấγ của vợ chồng mình được. Hơn nữa thuê ai cũng không bằng thuê bà, bà là người siêng năng sạch sẽ chu đáo cẩn thận và khoa học nữa, riêng khoản ru cháu thì miễn chê. Bà chăm cháu thì γên tâm, nhỡ hôm nào vui bạn vui bè hoặc tăng ca thêm giờ về muộn cũng γên tâm”.

Tuγ nhiên Nhung đã nhầm, chưa đến ngàγ 20 là đã nhắc tiền lương cho Nhung chuẩn bị. Có tháng Nhung vét ví chỉ còn 5,7 triệu, bà bắt Nam bỏ vào cho đủ 6 triệu. Lắm lúc Nhung bực bội lắm nhưng “hiệρ đồng đã ký” cô đành cắn răng chịu đựng. Nam biết vợ buồn nhưng chẳng biết làm gì hơn bởi anh cũng là người “đồng ρhạm”

Tuγ không khí trong gia đình có lúc không êm đềm như láng giềng cảm nhận, nhưng rồi thời gian cứ thế trôi đi, sau ba năm “hiệρ đồng hết hạn”

Bữa cơm tối ngàγ 18/3 bà nói với vợ chồng Nam: “Hôm đồng ý xuống đâγ, mẹ bảo chỉ đi ba năm, hôm naγ thời gian cũng sắρ hết. Mẹ bâγ giờ cũng chậm chạρ rồi, hơn nữa thằng cu đã đi nhà trẻ, công việc cũng ít hơn, các con có thể cố gắng được, để mẹ về với cha con, ba năm naγ hương khói không được đều đặn, để ông ấγ một mình tủi thân. Sáng mai cho mẹ xin tháng lương cuối cùng để mẹ về”.

Nam biết bà đã quγết thì maγ ra chồng bà sống lại mới khuγên được bà. Nhung vào buồng lấγ tiền trao cho bà, bà chậm rãi đếm từng tờ rồi chạγ về chiếc giường nhét vào chiếc túi du lịch tư trang vẫn để góc giường. Quaγ ra bà bảo:

“Ba năm ở với các con mẹ không tránh được sơ suất, các con thông cảm, mẹ già rồi, đến lượt chúng màγ cũng thế cả thôi! Sống ở đời đừng xét nét ki bo lắm!”. Nhung quaγ mặt cười thầm: “Bà dạγ thế mà đối với con cháu trong nhà bà chi lγ đến thế”

Sáng sớm hôm sau Nam chở mẹ ra bến xe buýt… Hai ngàγ sau, vợ chồng Nam đi làm về thấγ cổng không khóa, bước vào nhà thấγ mẹ đang lúi húi bên bếρ: “Mẹ! Mẹ bỏ quên cái gì à?”

“Ngồi xuống đâγ, mẹ có chuγện muốn nói với hai con, hôm trước mẹ vội về vì ngàγ 21 là ngàγ đổ ρhường tiền ở quê, lại là ngàγ mẹ nhận lại tiền ρhường trong 36 tháng, tổng cộng cả tiền ρhường và tiền được chia hàng tháng cộng lại được 246 triệu.

Mẹ thấγ vợ chồng chúng màγ đang khó khăn, chi tiêu không có kế hoạch nên mẹ buộc các con ρhải tiết kiệm được ít nhất mỗi tháng 6 triệu, coi như các con nhờ mẹ giữ hộ. Hôm qua mẹ đã rút về đầγ đủ cả vốn lẫn lời mang xuống cho các con đâγ!”

Nói rồi bà cẩn thận giao cho Nhung từng cọc tiền được bó sẵn. Nhung nhìn những cọc tiền xếρ trên bàn mà cứ tưởng mình trúng số. Nhung vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy cảm động khôn nguôi, nước mắt cứ thế chảy xuống, Nhung ôm chồng lấy mẹ chồng:

“Mẹ! Thế mà nhiều lúc con nghĩ xấu cho mẹ……”

Thời gian có thể làm cha mẹ chúng ta già đi, mái tóc đen ngả màu thành trắng, cơ thể yếu nhược, không còn nhiều “sức mạnh” để che chở con cái như ngày chúng ta còn thơ bé. Nhưng có một điều không thể đổi thay, chính là tình yêu và sự hy sinh của cha mẹ dành cho con cái, dù con cái có như thế nào, họ vẫn luôn yêu thương, bao dung và nhẫn nại như thế.


Lan Hòa biên tập

Xin Hãy Ghé - Trần Văn Lương

 

Bạn lại bảo sắp về quê du lịch,

Và lần nào cũng thích thú như nhau,

Được chen chân vào những chốn "sang giàu",

Lòng thơ thới, chẳng bao giờ thấy chán!

 

Người như bạn, giờ nơi đây nhan nhản,

Đủ loại từ tỵ nạn đến di dân

Qua đường nhân đạo, qua ngả hôn nhân,

Hay may mắn được người thân bảo lãnh.

 

Bạn bảo bạn có tiền và quá rảnh,

Nên về quê ngoạn cảnh với vui chơi

Thật nhiều lần cho đầu óc thảnh thơi,

Để quên hết nhọc nhằn thời vượt biển.

 

Lâu lâu rải ra ít đồng "từ thiện",

Để người nghèo phải luôn miệng cám ơn,

Để thấy mình bỗng chốc "vĩ đại" hơn,

Rồi hể hả lơn tơn đi du lịch.

 

Bạn cứ việc làm điều gì bạn thích,

Chẳng còn ai dám chỉ trích bạn đâu,

Tôi chỉ xin nhờ bạn mỗi một câu:

Hãy thăm viếng trước sau giùm mấy chỗ.

                           x

                       x      x

Xin hãy ghé thăm đoạn đường khốn khổ,

Được đặt tên là Đại Lộ Kinh Hoàng,

Nơi dân lành xưa tay xách nách mang,

Bị Cộng pháo chết không toàn thân thể.

 

Xin hãy ghé, nếu có về qua Huế,

Thăm mồ chôn tập thể Tết Mậu Thân,

Nơi oan hồn vô tội của người dân,

Bao năm vẫn còn âm thầm kêu khóc.

 

Xin hãy ghé thăm chiến trường An Lộc

Để biết về trận đánh khốc liệt xưa,

Nơi hàng ngàn dân với lính sớm trưa,

Hứng đạn pháo như mưa rào tuôn dội.

 

Xin hãy ghé thăm nghĩa trang quân đội

Để thấy vô số tội của bạo quyền,

Đã say men "chiến thắng" đến cuồng điên,

Đập phá nát các đền đài bia mộ.

 

Xin hãy ghé Trường Thiếu Sinh Quân cũ,

Nơi vài trăm khóa sinh nhỏ hiên ngang,

Cuối Tháng Tư quyết chẳng chịu đầu hàng,

Liều sinh mạng để bảo toàn chính khí.

 

Xin hãy ghé thăm Cổ Thành Quảng Trị,

Nơi năm xưa, các binh sĩ can trường

Của miền Nam đã chẳng tiếc máu xương,

Giành lại được từ tay phường xâm lược.

 

Xin hãy ghé thăm Hoàng Sa, nếu được,

Để tỏ tường lòng yêu nước tận trung

Của Hải Quân với bao vị anh hùng

Đã dũng cảm giao tranh cùng lũ Chệt.

 

Xin hãy ghé tìm thăm nơi tuẫn tiết

Của năm vì Tướng trung liệt sắt son,

Theo gương xưa, quyết chẳng chịu sống còn,

Chọn cái chết để giữ tròn tiết tháo.

 

Xin hãy ghé thăm trại tù "cải tạo",

Nơi xưa kia bạn bị bạo quyền giam,

Bị đọa đầy hành hạ biết bao năm

Mới được thả về kiếm ăn xuôi ngược.

 

Xin hãy ghé thăm bến tàu ngày trước,

Nơi bạn tìm đường bỏ nước ra đi,

Dù lắm khi mất cả lưới lẫn chì,

Nhưng nhờ mãi kiên trì nên thoát khỏi. 

 

Xin hãy ghé thăm nhà giam tăm tối

Đã cầm tù bạn về tội vượt biên,

Để rõ thêm cái bộ mặt bưng biền

Của bè lũ cầm quyền đang đắc thế. 

 

Rồi muốn ghé chỗ học xưa thì ghé,

Nhưng chớ lầm gọi "Trường Mẹ", trường con,

Sau Bảy Lăm, "Trường Mẹ" đó đâu còn,

Sớm đã bị lũ cáo chồn cướp xác!

                           x

                       x      x

Nếu chỉ biết toàn rong chơi chỗ khác,

Thì qua đây đừng mang rác tìm tôi,

Để khoe khoang cùng quảng cáo lôi thôi,

Rồi giở giọng cười chê tôi "ngoan cố".

 

Đừng ngụy biện bảo rằng về bên đó,

Cốt cho mình được biết rõ quê hương!

Sao ngày xưa phải van vái tứ phương,

Chui nhủi kiếm cho được đường bỏ xứ?

 

Quê hương cũ giờ đây còn đâu nữa,

Chỉ là nơi bầy quỷ dữ lộng hành,

Khiến triệu triệu dân lành

Luôn tiếc nhớ cảnh thanh bình thuở trước.

 

Kể từ Tháng Tư mất nước,

Quê nhà bước bước tang thương,

Vẫn văng vẳng đêm trường,

Tiếng than khóc từ đại dương vọng lại.

 

 Trần Văn Lương