Tôi gặp chị trong một dịp tụ họp cà phê ăn sáng với nhóm thi hữu văn
chương tại thành phố HCM. Đó là chị Ngọc Mai với
khuôn mặt đẹp, dáng người nữ tính, đôi mắt long lanh sáng đẹp như hút hồn người
đối diện. Tên đẹp, người đẹp, nụ cười duyên dáng và giọng nói êm ái, ngọt ngào
là ấn tượng đầu tiên của tôi về chị. Tôi nhìn chị đoán cỡ khoảng chưa ngoài tứ
thập. Chị cười dịu dàng bảo:
-Em cộng thêm ba mươi
năm nữa mới gần đúng tuổi thật của chị!
Tôi ngạc nhiên và không thể ngờ trước việc chị trẻ hơn tuổi nhiều đến thế! 
-Ôi vậy à! Nếu thế thì
chị quá trẻ so với tuổi. Nếu chị không khai, khó ai mà đoán ra tuổi thật của
chị!
- Nhìn chị, em biết
chắc chị hạnh phúc lắm mới trẻ được như vậy, chắc là lúc nhỏ được ba mẹ cưng,
lập gia đình thì được chồng cưng, chị mới có dáng hình trẻ trung, gương mặt
xinh tươi ánh lên vẻ yêu đời lạc quan đến vậy.
-Ồ cảm ơn em! Nhưng
chị thì không được như em nghĩ đâu!
   
   Thế rồi chị bắt đầu kể tóm tắt cuộc đời
của chị cho tôi nghe, chị ngược dòng thời gian đưa tôi về miền ký ức của chị
trong những năm tháng khói lửa chiến tranh.
   
   Chị sinh ra và lớn lên tại quận 3 Saigon xưa.
Những quận 1-3-5-4- 10,… là những quận xem như những quận trung tâm của thành
phố này.        
     
  Dĩ nhiên chị có điều kiện sống tốt, như những bạn
cùng trang lứa trong vùng. Mặc dù bố chị đi tập kết ra Bắc theo lệnh khi đang
làm việc tai cơ quan, chưa kịp về từ giã gia đình. Mẹ chị một mình vẫn lo được
cho chị ăn học đàng hoàng. Thi xong tú tài chị học tiếp ngành ưa thích và đi
làm. Với nhan sắc như chị tôi đoán được chị có khá nhiều sự lựa chọn cho cả
công việc lẫn người thương. Chắc chắn chị sẽ chọn cho mình một ý trung nhân
trong vô số các chàng đẹp trai, con nhà giàu học giỏi trong thành phố. Duyên số
đưa đẩy chị chọn anh! Sau khi lập gia đình, cơn lốc chiến tranh cuốn anh vào
con đường binh nghiệp theo lệnh tổng động viên. Và anh chị cũng đã kịp có một
đứa con xinh xắn! 
     
  Cuối tháng 3/1975, thời gian này tiếng súng nổ ùng
oàng đâu đó, ngoài đường những toán lính VNCH đã buông súng theo lệnh của tổng
thống Dương Văn Minh, người người dáo dác ngược xuôi. Người dân kẻ thì tràn ra
đường chào mừng quân giải phóng, người thì tìm đường rời khỏi thành phố. Người
thì tìm kiếm trong đoàn quân vào thành phố xem có cha, anh mình đi tập kết trở
về không? 
     
  Lúc này, bé Bảo Ngọc được 9 tháng tuổi. Chị
cũng ôm con ra bến tàu Bạch Đằng đi tìm chồng. Hi vọng anh sẽ trở về. Chị thấy
một con tàu neo đậu, người chen chúc lên, trên đó cũng thấp thoáng những bộ đồ
lính của binh chủng chồng chị. Chị bồng con bươn bẩy hòa và dòng người đang xô
đẩy nhau cố chen cho được chân lên tàu. Bỗng tiếng súng nổ chát chúa ngay bên
hông tàu. Thế là tàu chìm, mọi người hỗn loạn rơi xuống nước, kẻ bám vào thành
tàu trong sự hoảng loạn đến tột cùng. Run rủi sao chị lạc mất con.
Khi tỉnh dậy chị thấy mình nằm trên sàn một chiếc tàu khác đậu cách đó một
quảng. Không biết ai đã đưa chị lên đây. Chị mở mắt ra, áo quần còn ướt sũng,
hoảng loạn. Ôi con tôi đâu rồi! Bảo Ngọc ơi! Con đâu rồi! Chị lấy hết sức bình
sinh gọi con trong tiếng nấc nghẹn ngào. 
     
  Bỗng chị chợt thấy anh (chồng đây rồi!): Chị
như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh: Anh Tùng! Mình ơi!
Em đi tìm anh mà lạc mất con rồi! Mình thấy con mình Bảo Ngọc đâu
không? Súng nổ, tàu chìm, không hiểu ai đã vớt em lên đây, còn con mình đâu
rồi! Con ơi! Vừa mừng gặp được chồng, nhưng chưa tìm thấy con. Chị òa lên khóc
nức nở trong nghẹn ngào! 
     
  Anh không nói gì, anh cũng ngạc nhiên và bất
ngời không kém nhưng nét mặt không lộ vẻ vui mừng. Tia nhìn cũng thiếu ấm áp
như ánh nhìn dành cho chị trước khi anh đi lính. Đoạn anh quay lại nói gì đó
với người phụ nữ bên cạnh anh. Hóa ra đây là chuyến tàu người ta chuẩn bị vượt
biên bao gồm cả sỹ quan, lính và gia đình người thân của họ. Như đã tính toán
trước, chuyến tàu anh đi không ngờ lại gặp chị trong hoàn cảnh này. Người anh
chọn để cùng đi với nhau không phải chị và con gái mà là một người phụ nữ khác. Họ
trốn chị. Còn chị lạc lên đây, số phận trêu ngươi cho chị thấy
tận mắt anh và người khác đi cùng nhau, cho chị nếm cảnh đời đắng chát của sự
phản bội. Thực ra thì phản bội có lẽ đã xảy ra trước rất lâu rồi mà chị không
biết. Chỉ đến khi trong tình cảnh éo le, khốc liệt này số phận lại bắt chị
chứng kiến cảnh tượng không còn lời nào để nói. Sau những giây phút ngỡ ngàng,
sững sờ rồi rơi vào câm lặng. Dù xung quanh vẫn hỗn độn, vẫn ồn ã. 
     
  Như hiểu ra tình thế! Chị bất giác nhận ra,
anh không còn là của chị nữa, anh không thuộc về chị nữa, anh đã thuộc về người
khác. Từ vui mừng gặp anh, đến thảng thốt mất con, đến thái độ thờ ơ dửng dưng
khi gặp chị, đến cử chỉ ánh mắt không còn dành cho chị nữa mà sự vỗ về âu yếm
anh đã dành cho người khác ngay trước mắt chị. Tất cả trong một vài khoảnh khắc
rất ngắn, vội vã và trớ trêu của thời gian. Chị mất con và mất
luôn cả chồng. Giữa họ bây giờ đã có bức tường vô hình ngăn cách.
Dù anh đang đứng đó, trước mắt chị, không xa mà khoảng cách xa vời vợi không
với tới được. Trong lúc này đáng lẽ chị cần anh nhất để cùng chị đi tìm con: “Níu
đời đời đá mưa thương/ Níu em em đẩy chẳng nương tay nhờ/ Có than ngửa mặt lên
trời/ ông ơi ngó xuống đầy vơi nợ nần” (Quỳnh Tiên) 
     
 Thôi thì: “Vết thương ứa máu đủ rồi!”. Chị
biết nơi đây không dành cho mình. Chị không chọn ra đi vì chị còn phải đi kiếm
con, chị cũng phải ở lại thành phố để chờ cha trở về sum họp nữa. Chị quay mặt,
tìm ra cửa mò mẫm tìm đường rời khỏi con tàu. Xuống bến, người người hỗn loạn
đang tất tả ngược xuôi và gọi nhau í ới. Bỗng chị thấy bên đường có một người
phụ nữ (có lẽ là một người mẹ) đã chết, ngồi bên cạnh là đứa con đang cố ôm lấy
mẹ và khóc. Chị tất tả nhào đi để may ra tìm được con mình. Đi tới đâu chị gặp
ai chị cũng hỏi, thấy đứa trẻ nào lạc ở đây không?       
   
   Mọi người giúp tôi với, tôi lạc mất con rồi! Bỗng
có một chị bảo quay lại đằng kia, chỗ người phụ nữ nằm, bên cạnh có đứa bé tầm
tuổi con chị, cứ cúi xuống xem biết đâu là con mình.       
  Chị quay lại cúi xuống lay gọi và nhìn mặt
cháu bé. Ôi đây rồi! Hóa ra đây là con chị. Trong lúc bom rơi đạn lạc, chị phụ
nữ này bồng được con chị rơi xuống nước và khi chị lội vào bờ thì trúng đạn,
chị cố lết thêm vài mươi bước nữa thì gục xuống và tắt thở, trong khi đứa bé
hoảng loạn không biết mẹ mình đâu, chỉ biết người vừa ẵm em dưới nước sông Sài
Gòn lên! 
     
  Chị ôm lấy con mừng khôn xiết tả, và tưởng như tim
mình vừa sống lại sau những gì đã xảy ra.
***
     
  Mới đó mà nửa thế kỷ trôi qua! Chị vừa lo kinh
doanh, kiếm tiền nuôi dạy con cái một gánh hai vai thay cho cả người cha của
bé. Bé có cha cũng xem như không, vì cha đã thuộc về nơi khác, gắn bó với những
con người xa lạ khác, không phải mẹ con mình. Trong gian khó, chị làm lụng nuôi
con vượt qua thời kỳ hậu chiến, rồi bao cấp, rồi hội nhập,… Con gái chị nay đã
trưởng thành, cháu cũng đã thành đạt và có mái ấm gia đình. Xem chị như đã hoàn
thành nhiệm vụ làm mẹ thiêng liêng cao cả của mình. Nay chị đã thảnh thơi, bên
cạnh vẫn duy trì công việc kinh doanh thường nhật. Chị đến với thi ca, sinh
hoạt với các nhóm bạn cùng sở thích như picnic, khiêu vũ hay những hoạt động
lành mạnh rèn luyện sức khỏe về thể chất và tinh thần. Bởi vậy chị không cô
đơn, Dẫu thiếu đi một người tình tưởng là trăm năm nhưng lại bội bạc thì chị
vẫn còn cha mẹ, con cái và bạn bè tri âm. Chính vì thế chị không gục ngã. Bởi
vì con cần chị, cha mẹ chị cần chị. Chị không thể buông xuôi theo số
phận nghiệt ngã mà đứng lên, vượt lên nỗi đau để tiếp tục tìm cho mình lẽ sống
có ý nghĩa. Chị cũng không oán hờn người cũ nữa.
     
  Một đôi lần, “người ta” trở về Saigon thăm quê hương,
chị tình cờ gặp lại cũng xem như gặp một người quen cũ, không vui cũng không
buồn. Bình thường như một người bạn cũ từng quen biết rồi thôi!
     
  Chị buông bỏ những gì không đáng dằn vặt hay tiếc nuối.
Chị làm chủ cuộc sống của mình, mặc dù khi người ấy đành đoạn rời đi chị mới
ngoài hai mươi tuổi. Mẹ đơn thân, lại xinh đẹp có thừa. Xung quanh chị không
thiếu đàn ông vây quanh tán tỉnh. Nhưng có lẽ chị đã thấm đòn tình ái và hôn
nhân. Đau một lần đã đủ! Chị nói rằng: “Cứ ngồi yên đó, không cần
đi đâu cả, tri kỷ sẽ tìm em!”. Và đúng vậy những người bạn hiểu lòng
nhau sẽ chia ngọt sẻ bùi tâm sự đôi điều cho với buồn đau, và ai có cuộc sống
nấy rồi mọi thứ sẽ ổn. Rồi chị đến với thi ca. Xem thi ca như một cuộc sẻ chia
tâm tình, nâng đỡ tâm hồn con người.
     
  Ngẫm lại trong cái rủi có cái may. Dẫu phải
chứng kiến hiện thực phủ phàng nhưng đau một lần rồi thôi! Nếu ngày đó, chị
không lạc lên con tàu ấy, không biết anh đã thay lòng để trốn chạy cùng với một
phụ nữ khác thì cả đời còn lại chị cứ khắc khoải và canh cánh không yên: “không
biết giờ nay anh ở đâu? Còn sống hay đã chết, mất tích? Rồi chị lại lặn lội đi
tìm hết trại cải tạo này đến trại cải tạo khác để tìm anh, không tìm ra thì
nghĩ rằng anh đã tử trận bị bom rơi đạn lạc buổi giao thời, rồi lại về nhà lập
bàn thờ năm tháng lo cúng cấp, cầu siêu này nọ,… trong lúc người ta đang sống
phây phây cùng người khác. Thôi thế cũng là may!
     
   Như vậy có phải là chị mất đi thứ này thì trời bù cho chị
thứ khác. Con cái giỏi, ngoan, công việc trôi tròn, sức khỏe bình
an. Và thế là chị cứ tươi trẻ, cứ tràn đầy sức sống, đầy năng lượng làm việc và
vẫn xinh đẹp không khác xưa là mấy. Có chăng đậm đà, chín chắn hơn xưa mà thôi!
Người ta nói dù ai đó lúc trẻ căng tràn sức sống, trắng trẻo, đẹp nhưng nhạt
duyên thì nhan sắc sớm phai tàn còn ngược lại nếu trời phú cho có nét duyên
ngầm thì vẻ đẹp mặn mà đó không phai mờ dẫu đi qua thời gian. Nếu biết giữ gìn
sức khỏe thể lực và sức khỏe tâm hồn tốt, đảm bảo chế độ ăn uống và tập luyện
đúng cách, sức khỏe và dáng người vẫn ít thay đổi. Qua mỗi mốc thời gian tám
mươi chín mươi đi nữa vẫn nét duyên trời cho đó vẫn ánh lên sau lớp bụi thời
gian ghi dấu trên khuôn mặt. Và chị là một người phụ nữ như thế dù
đã đi qua mùa thu của cuộc đời!
Saigon, ngày 23/9/2025
Hoàng Thị Bích Hà

No comments:
Post a Comment