Vô thẳng vấn đề, không vòng vo.
Sau đây là những thứ tôi và các du khách trong và ngoài nước ghét khi đi du lịch
ở Việt Nam.
- Phí
     visa quá cao. Nước nghèo mà chảnh. 
 - Đi đâu
     cũng thấy rác.
     
 - Ý thức
     xếp hàng kém, luôn chen lấn. Bực bội. 
 - Toilet
     bẩn thấy bà ra. Vô là muốn ói, mất hết tinh thần ăn uống. 
 - Giao
     thông thì lộn xộn.
     
 - Thuê
     phòng khách sạn phải đưa hộ chiếu cho tiếp tân, mấy nước khác chỉ photo
     rồi trả lại.
     
 - Qua
     đường cực kỳ khó.
     
 - Không
     khí và môi trường ô nhiễm. 
 - Quán ăn
     đa số nhỏ và dơ.
     
 - Đường
     phố thì chật hẹp.
     
 - Tiếng
     còi ở đâu cũng có. Bóp còi là một nét văn hóa ở xứ này. 
 - Mua đồ
     thì bị chặt chém.
     
 - Khách
     nước ngoài bị chém giá. Sao phân biệt vậy chứ? 
 - Tiểu
     thương coi du khách như con mồi để làm tiền. 
 - Tổ chức
     thiếu chuyên nghiệp. 
 - Quá
     thiếu thông tin tiếng Anh. 
 - Hệ
     thống vận chuyển lạc hậu. Đi xe thì quá lâu. 
 - Tiếng
     Việt nghe cực kỳ chói tai. 
 - Đi xe đò
     thì mở nhạc sến và hài. Đó là một cực hình đối với du khách Tây. 
 - Chẳng
     có cái gì đặc trưng về văn hóa để quảng bá. 
 - Đi đâu
     cũng thấy ăn xin, bán vé số. Thấy cảnh đó thì ăn tận hưởng cho được? 
 - Khách
     sạn bình dân không có nước nóng. 
 - Nhiều
     khách sạn dùng hệ thống nước nóng mặt trời. Nhiều lúc chờ dài cổ cũng
     không có nước nóng. Bực bội. 
 - Thường
     xuyên bị cúp điện.
     
 - Nhiều
     toilet không có giấy vệ sinh, chỉ dùng súng nước. 
 - Tiếng
     ồn. Ra đường thì tiếng ồn của xe, vô quán thì tiếng ồn của nhạc. 
 - Đồ ăn
     bỏ bột ngọt nhiều.
     
 - Người
     dân không biết nói cảm ơn xin lỗi là gì. 
 - Cách xe
     máy chặn lối ra vào cửa hàng. 
 - Cừa
     hàng tạp hóa không để giá. 
 - Tài xế
     taxi gian dối.
     
 - Vietjet
     thường xuyên bị hoãn.
     
 - Vỉa hè
     đã bị cướp đi. Người đi bộ phải đi xuống lề đường. 
 - Cách
     người Việt hay soi mói người Tây. 
 - Không
     ai biết nhường đường là gì. 
 - Đi đâu
     cũng gặp hàng rong. Bực bội. 
 - Ăn cắp
     vặt. 
 - Nghèo,
     đi đâu cũng thấy nghèo và người nghèo. Tận hưởng sao nổi? 
 - Hải
     quan hay làm tiền du khách. 
 - Văn hóa
     ăn thịt chó, đa số ở miền bắc. 
 - Cái
     nóng và cái nực.
     
 - Không
     có hệ thông vận chuyển công cộng. Giờ đi từ quận 1 sang quận 2 thì đi sao?
     Google bằng cách nào?
     
 - Nhân
     viên trong mấy khách sạn 3 sao ngoại ngữ kém. 
 - Thói
     phun nước miếng của đàn ông. 
 - Đi mát
     xa thì không biết đi chỗ nào đàng hoàng, toàn là gái gái gái. 
 - Thái độ
     phục vụ của nhân viên cực kỳ tồi, nhất là ở miền bắc. 
 - Thu phí
     vặt ở các địa điểm tham quan. 
 - Thiếu
     toilet công cộng.
     
 - Thói
     trễ giờ của người Việt.
     
 - Không
     có khái niệm không gian riêng hoặc cá nhân. 
 - Thủ tục
     hành chính rườm rà. 
 - Thiếu
     thùng rác. Tìm hoài không ra. 
 - Mưa là
     đường phố bị ngập.
     
 - Xe lửa
     giá đắt và dơ, nhất là cái toilet. 
 - Mạng
     internet thì chậm như rùa. 
 - Đồ thì
     đắt hơn các nước khác.
     
 - Đi vô
     siêu thị phải gửi ba lô.
     
 - Đa số
     quán ăn chỉ đầu tư cơ sở vật chất, còn đồ ăn thì tạm được chứ không có gì
     chuyên nghiệp.
     
 - Du lịch
     tưởng rẻ nhưng thực ra không hề rẻ tí nào. 
 - Và cuối
     cùng, đi rồi chẳng biết mua gì đặc trưng để làm quà cả, trừ mấy thứ hàng
     Made In China.
 
Nhiều đó thôi. Ai chửi cứ chửi,
ai đồng ý thì cứ đồng ý. Việt Nam nó vậy đó.
Ku Búa @ Café Ku Búa
No comments:
Post a Comment