
Bước vào tiệm food to go, tôi thoáng thấy một phụ nữ da đen – mà tôi 
nghĩ ngay là người Mỹ đen hay Phi châu, đứng trước quầy thức ăn dường 
như đang lựa chọn. Như thường lệ, tôi đứng đợi tới phiên mình. Bỗng dưng
 nghe cô ta nói rất rõ ràng bằng tiếng Việt “Bán cho tui một phần cơm 
chiên nhỏ”, làm tôi ngạc nhiên quay lại nhìn, vì không ngờ cô ta nói 
tiếng Việt rành thế. Da cô này rất đen, đúng điệu là dân lai Mỹ đen 
chính hiệu. Khi tôi ra bàn ngồi ăn, cô gái bước đến rụt rè chỉ vào chiếc
 ghế bên cạnh tôi và hỏi “Tui ngồi đây được không?” Tôi gật đầu.
Trời Cali vào đông lành lạnh, ngồi gắp từng đũa mì Nam vang nóng mà 
nghe ấm cả lòng. Đang múc muỗng nước lèo thì chị da đen lên tiếng “Trời 
lạnh quá, ăn cái này ngon lắm mà không chắc bụng”. Tôi quay sang nhìn 
thì bắt gặp cô đen vừa đưa tay chỉ chỉ vào tô mì tôi đang ăn, vừa nói 
với ánh mắt có vẻ thèm thuồng. Chị đen nói với cái giọng chân chất rất 
nhà quê “Cơm chiên nó hổng ngon bằng nhưng nó chắc cái bụng, tui mới 
khiêng đồ nặng nổi”. Thấy ái ngại, tôi nói ngay “Chị ăn không, tôi kêu 
tặng chị một tô”. Chị đen lắc đầu “Giờ ăn hổng kịp đâu, trễ xe bus là cả
 tiếng nữa mới có chuyến sau”. Tôi hỏi “Chị làm gì mà phải khiêng 
nặng?”. Chị đáp “Tui lau chùi cầu tiêu, lau sàn nhà, chùi rửa hết tất cả
 phòng, sắp xếp đồ đạc lại ngay ngắn, khiêng bàn ghế, nhiều bàn ghế nặng
 lắm, cái gì tui cũng làm hết đó, để mười giờ người ta vô thì mọi thứ 
phải sạch sẽ đâu vô đó”. Rồi chị tiếp “Tui ở xa, nên 7 giờ phải dậy rồi,
 đi xe bus tới đây thì phải đổi xe bus khác mới tới. Nhưng đói quá nên 
tui phải xuống mua đồ ăn cho no bụng cái đã rồi mới lấy bus đi tiếp đến 
chỗ làm”. Tôi cứ nghĩ chắc chị đen này đi làm thêm overtime ngày cuối 
tuần, nên tôi nói “Chị làm thêm cuối tuần vậy, họ trả chị khá không?” 
Chị nói ngay “Tôi đâu có lãnh lương, làm cho nhà thờ mà, cái này là tui 
tự nguyện làm, tui làm là cho Chúa, mà tui làm nhiều năm nay rồi…”.
Vừa thấy tội nghiệp cho chị đen, tôi vừa thầm khâm phục chị đã có can
 đảm mà đứng chờ hai chuyến bus từ 7 giờ sáng, ngày chủ nhật – là lúc mà
 ai nấy đều đang ngon giấc với khí trời rất lạnh ở bên ngoài. Chị không 
những đã làm được điều phi thường đó, không có lương, một cách vui vẻ, 
mà lại từ nhiều năm qua…
Bỗng dưng tôi muốn làm quen “Chị tên gì? Mà tại sao chị lại tự nguyện
 làm công việc này từ bao lâu nay, nhà thờ không có người nào phụ chị 
sao?”. Thấy có người quan tâm, chị đen có vẻ xúc động, nỗi xúc động mà 
tôi linh cảm như của một con người thường bị hất hủi bỏ rơi. Chị nói nhỏ
 lại “Tui tên Amy, là tên Mỹ đó, còn tên Việt nam, tui không thích nó…”.
 Chị có tên Việt nam? “Ừa, mà tui ghét nó lắm…”. Tôi ngạc nhiên “Tại sao
 chị lại ghét tên mình?” Chị đen im lặng, và rồi chị kể, bằng cái giọng 
quê mùa một mạc ….
… ” Khi Má sinh ra tui thì mọi người ai cũng đã ghét tui rồi. Chỉ vì 
tui ra đời dưới ngôi sao xấu, bởi vì cái màu da đen đúa không sao che 
dấu được của tui. Tui đâu có quyền được chọn màu da gì để sinh ra, cả Má
 tui cũng không chọn được cho tui. Nhà tui nghèo lắm, ở ven bờ một con 
sông. Gia đình tui gồm có sáu người: Má và năm chị em, chị Hai, chị Ba, 
chị Tư , tui, rồi đến em trai Út. Mấy chị và em trai là da vàng, chỉ có 
tui là đen thui thôi. Nhà tui nghèo mạt rệp, cả căn nhà dột nát không có
 cả cái bàn hay cái giường, cái ghế. Một mình Má đi mò ốc cả ngày để bán
 lấy tiền mua đồ ăn cho sáu miệng ăn. Mới ba, bốn tuổi là tụi con nít đã
 ghét tui. Tui tên Tí, họ Mai là họ của Má, vì Ba bỏ Má từ khi Má mới có
 bầu tui. Tụi con nít cả đám cứ đi theo sau tui hát nhạo là “Cút về Mỹ 
đi con Tí đen”. Có đứa còn lấy que tre vít cứt chim, cứt gà rồi kêu cả 
bọn xúm lại đè tôi xuống, trét vô miệng tui, tới khi nào tui lạy, tui 
khóc thì tụi nó mới tha. Năm sáu tuổi, Má cho tui với mấy chị đi học 
trường làng, nhưng tụi học trò khinh ghét tui lắm. Có lần tụi nó hè hội 
đồng tống một đống cứt gà vô miệng, tui không chống cự được nên nuốt vô 
cổ họng, nghe thúi ình và chua loét. Tui oẹ ra, tụi nó bóc nhét vô lại. 
Tui vùng vẫy, la hét. Thấy tui khóc dữ quá, mấy chị và em trai xúm lại 
binh, thì tụi nó đánh mấy chị, vừa đánh tụi nó vừa chửi ” Đồ Mỹ đen 
không cha cút về nước đen mà sống “. Lần đó tui chạy về khóc với Má sưng
 cả mắt. Má cứ im lặng và rồi bà cho tui nghỉ học luôn. Nhiều lúc tui 
thèm được đi học, thèm được chơi chung, bất cứ trò chơi nào với chúng 
bạn, vậy mà đứa nào cũng chê là tui đen, tui dơ, tui thúi… hổng ai thèm 
chơi.
Tui tủi thân lắm nên hỏi Má. Má bảo là “Ba bỏ Má từ lúc tui chưa sinh
 ra nữa”. Tôi ức lắm, hỏi lại “Thế Ba tên gì? Sao Má không đi tìm?”. Má 
im lặng, rồi Má khóc. Tui thương Má quá, và tui ghét Ba lắm. Tui thề sẽ 
có một ngày tui tìm gặp Ba và hỏi Ba cho ra lẽ…”. Im lặng. Chị đen tiếp 
“Tại Ba mà giờ này tui vẫn chưa biết đọc, biết viết. Người ta nói là tui
 mù chữ. Mắt tui sáng mà, tui thấy đường, nhìn tờ báo thì tui chỉ thấy 
hình, chớ không biết đọc”…
Rồi từ đó tui thui thủi chơi một mình. Nhà nghèo quá làm gì có tiền 
mua đồ chơi, nên tui cứ quanh quẩn bên bờ biển mà lượm mấy cái vỏ ốc, 
hốt cát bỏ vô đó, rồi đổ đi, rồi lại hốt vào. Hễ có lượm được cái vỏ ốc 
nào đẹp đẹp, tui để dành vô cái thùng giấy, lâu ngày có nhiều, tui đem 
ra ngắm một mình , thích lắm. Tui nhớ lần nọ tui đem ra khoe con bạn, nó
 lại kêu mấy đứa khác tới coi. Tui khoái lắm, trong bụng chắc mẫm thế 
nào bọn nó cũng khen cho coi. Ai dè, tự dưng thằng Tọc giựt mạnh một cái
 làm rách thùng giấy, rồi nó quăng tung tóe hết cả chục cái vỏ ốc của 
tui ra biển. Tui hoảng hốt giơ hai tay chụp lại nhưng không kịp, thế là 
mất hết đống vỏ ốc ” gia tài ” mà tui gom góp gần cả năm trời. Tui đứng 
đó khóc ròng, cúi xuống nhìn thì chỉ còn sót lại trên cát một cái vỏ ốc 
to bằng nửa bàn tay, một bên màu đen còn nửa bên kia màu trắng. Tui lật 
đật lượm lên, dấu vào túi áo. Đám trẻ xúm quanh la to “Cút về Mỹ mà lượm
 vỏ ốc. Ở đây không có thứ gì cho mầy đâu, đồ da đen”. Tui tủi thân quá 
chạy về nhà khóc với Má. Lần đó Má cũng khóc. Hôm đó Má nói “Làm cái vỏ 
ốc mà còn sướng hơn Má con mình, bởi nó không biết buồn, không biết 
khóc, nó tự do khi thì nằm trên cát, lúc lại nhập vào biển cả bao la. 
Còn Má con mình, suốt đời chỉ sống nhục mãi ở đây thôi”. Tui quý cái vỏ 
ốc trắng đen này lắm, cứ lâu lâu đem ra nhìn. Phần nửa màu đen, sao mà 
đen thủi đen thui giống da của tui, còn bên kia màu trắng lại óng ánh 
như có pha lê. Nhớ có lần Má tui dạy “Con người ta giống cái vỏ ốc này 
vậy, có đen có trắng, có tốt có xấu. Da con dù có đen như bên này, nhưng
 con phải sống tốt, sao cho cuộc đời mình có ý nghĩa mà óng ánh như nửa 
bên kia”…
Một hôm bỗng dưng Má nói “Tí đen ơi, đúng là Trời thương Má con mình,
 mình sắp hết khổ rồi…”. Thì ra là chính phủ nước của Ba tui (chính phủ 
Mỹ) cho nhà tui đi theo diện con đen (con lai). Má và tui mừng hơn bắt 
được vàng. Lúc vô phỏng vấn, tui run quá nên cứ khóc, mà tay chân thì 
lạnh ngắt. Tui cứ sợ ông Bill – tên ông hỏi chuyện Má tui, mà thấy tui 
đen, tui xấu, tui hôi, tui dơ… ổng không cho đi thì tui phải ở đây suốt 
đời tui khổ lắm. Má tui cũng khóc, năn nỉ cô thông dịch xin ông Bill cho
 đi Mỹ. Lúc đó tui nghe ai cũng nói ở Mỹ sướng lắm, con nít được đi học,
 dù mình đen cũng không ai đánh mình, không ai nhét cứt vô miệng mình… 
Khi đó chị Hai và chị Ba có chồng rồi, còn chị Tư và em trai thì chưa. 
Má định nếu được đi Mỹ rồi thì Má sẽ nhờ người làm đơn xin chính phủ cho
 chị Tư và em tui đi sau. Đêm trước hôm phỏng vấn, Má lo quá không ngủ 
được, mấy mẹ con cứ ngồi ôm nhau khóc cả đêm. Với gia đình tui, thì nước
 Mỹ là thiên đàng, chỉ tới Mỹ thì chúng tui mới hết khổ. Khi ông Bill 
biết rằng chị Tư và em trai còn độc thân, ông nói “Chiến tranh đã làm 
cho Bà và các con cực khổ, nên nay vì nhân đạo, chúng tôi cho Bà, cô con
 gái lai và cả hai người con độc thân cùng đi để qua Mỹ đùm bọc nhau mà 
sống”. Cả nhà tui khóc, vì mừng quá, đến nỗi quên cả nói lời cám ơn ông 
Bill…
Đặt chân đến “thiên đàng” Virginia, bốn Má con tui không biết một chữ
 tiếng Anh, nói không được câu nào, mà đọc cũng rặn không ra, còn viết 
thì một chữ bẻ đôi cũng không biết. Một người quen cùng làng ngày xưa 
nhận ra Má nên giúp tìm dùm cho chúng tôi thuê một căn appartment nhỏ 
xíu một phòng ngủ để cả nhà ở chung.
Cả nhà tui đi làm đủ thứ nghề nặng nhọc đễ đắp đỗi qua ngày. Tui còn 
nhớ lần thi vô quốc tịch, tui lo quá chừng, cứ học thuộc lòng những câu 
hỏi như con vẹt, vì tui có đọc và hiểu được chữ nào đâu. Có một chị 
người Việt đọc cho tui nghe các câu hỏi rồi biểu tui học cho thuộc, hễ 
người ta hỏi câu nào thì trả lời y như đã thuộc. Vậy mà may mắn ghê, tui
 đậu. Khi họ hỏi tui muốn có tên Mỹ không, hay vẫn muốn giữ cái tên Việt
 nam là Tí Mai, thì tui khóc. Không biết nói tiếng, tui nhờ cô thông 
dịch nói dùm với ổng là “Tui ghét lắm cái tên Tí đen, vì nó đen như màu 
da tui, đen như tuổi thơ nghèo hèn của tui”. Ông Mỹ trắng hỏi tui muốn 
tên gì. Lúc đó tui chỉ nhớ đến đứa cháu họ xa, đi lính cho quân đội Mỹ. 
Có một lần về thăm Má con tui ở Virginia, nó nói lý do nó đi lính là vì 
nó muốn đền ơn chính phủ. Tui nhớ mang máng nó có nói quân đội Mỹ gọi 
là… “AMI”… gì đó thì phải. Thiệt tình khi đó tui không biết chữ “AMI” 
viết làm sao nữa, nên tui nói đại với cô thông dịch là “Tui muốn cám ơn 
chính phủ Mỹ, cám ơn ông Bill đã thương mà cho Má con tui đi, nên tui 
muốn có tên Mỹ là AMI, có nghĩa là quân đội”. Tui còn nhớ khi nghe tui 
nói vậy thì cô này cười, dễ thương lắm, và cô viết tên tôi lên tờ giấy 
đưa cho ông Mỹ. Thế là passport của tui có cái tên Amy Mai từ đó. Mãi 
sau này tui mới biết là cô đã quên chữ e rờ (R), vì quân đội viết là 
“army”, nhưng sao có người lại nói với tui là cô ta cố tình quên…?
Sau đó vài năm thì phát hiện ra là Má tui bị có nước trong phổi. Bác 
sĩ sau khi hỏi cặn kẽ thì giải thích rằng “Do Má ngâm nước lạnh hằng mấy
 chục năm liền khi đi mò ốc, nên giờ phổi Má yếu lắm”. Mấy chị em sợ 
quá, đứa nào cũng đi làm quần quật mà không sao đủ tiền mua thuốc cho 
Má. May mà Trời thương, nên lại có người hàng xóm ngày xưa biết chuyện, 
bảo chị em tui qua Cali ở đi thì khí hậu ấm sẽ tốt hơn cho sức khỏe của 
Má. Nhưng tiền đâu mà mua vé máy bay? Cô Anh bảo “Khi xưa lúc chồng cô 
mới chết, cô một mình với con nhỏ, sức khỏe yếu nên không sao ngâm nước 
nổi, nhờ Má cho cô bữa bịch ốc, khi mấy con tôm mà sống qua ngày, nên cô
 muốn đền ơn Má bằng cách mua bốn vé máy bay cho chúng tôi qua Cali, cô 
cũng đã thuê sẵn một appartment nhỏ (cô Anh đã trả trước một tháng tiền 
nhà) cho Má con tui.
Thế là cả nhà kéo nhau qua Cali. Cả tháng trời không ai xin được việc
 làm. Khi chỉ còn vài ngày là hết tháng, tụi tui lo lắm vì tiền đâu để 
trả cho tháng tới? Gọi phone cho cô Anh thì cô và gia đình đi đâu rồi 
nên không sao liên lạc được. Một buổi tối trước ngày Giáng sinh, mấy Má 
con đứng đón bus về nhà. Trời lại lạnh , bụng ai cũng đói, nên không còn
 sức để mà đi, cứ đứng mà run. Chúng tôi thấy nhiều người đi vào một nhà
 thờ nhỏ. Vì lạnh quá, nên chúng tôi cũng đi vô đại định tìm một chỗ trú
 cho ấm chút rồi sẽ về. Đó là buổi tối đánh dấu một bước ngoặc lớn trong
 cuộc đời chúng tui. Trên kia, mục sư Bảo đang giảng về tình yêu của 
Chúa. Ông nói “Chúa luôn dang rộng vòng tay yêu thương cho mọi người”. 
Có lẽ lúc ấy, vì quá buồn, mỏi mệt và tủi thân, nên bốn Má con đứng khóc
 ròng. Một người đàn bà bước lại hỏi thăm ( sau này tui mới được biết 
làvợ mục sư Bảo). Má con tui thật lòng kể hết. Vợ chồng mục sư cùng một 
vài cô chú ở nhà thờ thấy tội nghiệp nên chở dùm mấy Má con về nhà, rồi 
hôm sau người ta đem đồ đến cho, bàn ghế, quần áo, tiền bạc, thức ăn. 
Rồi đích thân vợ chồng mục sư giúp điền đơn dùm Má con tui để xin tiền 
bệnh, tiền trợ cấp. Cũng chính nhờ sự động viên, nâng đỡ cả về vật chất 
lẫn tinh thần mà má con tui mới sống nổi qua ngày…
Và từ đó chúng tui đi nhà thờ mỗi chủ nhật. Cám ơn Chúa. Cầu nguyện 
cho Má mau hết bệnh. Cầu nguyện cho mấy chị em có công ăn việc làm. Các 
cô chú trong nhà thờ đối xử rất tốt với tui, không ai nhìn màu da tui mà
 khinh khi hết. Tui vui lắm khi mọi người cứ kêu “Amy, đến phụ cô làm 
cái này đi!”, “Amy, ăn chút gì cho có sức rồi hẵng làm chứ cháu ..”. Và 
tui biết là ở nơi nào có Chúa, thì tui có tình thương…
Mang ơn vợ chồng mục sư Bảo và các cô chú trong nhà thờ, nên mấy chị 
em tui tình nguyện làm bất cứ việc gì nhà thờ cần. Tiền thì không có, 
nên chúng tui đóng góp bằng công sức và thời gian. Tui không bao giờ 
buồn vì công việc mình làm hết. Mà cầu tiêu ở Mỹ sạch sẽ lắm kìa, không 
có dơ, không có thúi như mấy đống cứt gà mà hồi nhỏ tui phải nuốt đâu. 
Tui vui lắm, dù công việc có cực nhọc cách mấy, vì tui biết mình làm là 
đền đáp công ơn Chúa…
Và rồi một ngày Chúa gọi Má tôi về với Ngài. Bà chết khi trong túi 
mấy chị em cộng lại hết vẫn chưa được một đồng. Lúc còn sống, Má cứ ước 
có tiền về Việt nam thăm chị Hai, chị Ba và các cháu. Vậy mà mơ ước chưa
 thành, Má đã ra đi. Tui còn nhớ lúc biết mình sẽ không qua khỏi, Má nói
 với các chị em tui “Ngày xưa Má cứ ước ao cả nhà mình qua đến được 
thiên đàng, nhưng nếu như Má có mất thì mấy con ráng lo cho Má về Việt 
nam mà chôn cất, dù gì nằm bên bờ sông ngày xưa với mấy con ốc, Má vẫn 
thấy ấm lòng hơn…”. Cả nhà ai cũng đều biết ước nguyện cuối cùng của Má 
là được chôn nơi miền quê cha đất tổ, mà đào đâu ra tiền để chở xác Má 
về Việt nam? Tụi tui chỉ biết khóc, vì không mua nổi một quan tài cho 
Má. Vợ chồng mục sư Bảo biết rõ ước nguyện của Má, nên tối nào mục sư 
cũng lên đài kêu gọi mọi người giúp một tay. Đêm nào mấy chị em cũng 
ngồi trên đài với mục sư Bảo và tụi tui cứ khóc, thương Má, mang ơn vợ 
chồng mục sư và tất cả những người hảo tâm. Nhiều người mang tiền đến 
tận nhà giúp. Cuối cùng quyên góp được 16 ngàn đồng – cả một gia tài mà 
mấy chị em tui không bao giờ dám mơ tới. Phải, 16 ngàn đồng – con số này
 suốt đời tui không thể nào quên. Đó là công ơn của hằng trăm người, mà 
nhiều nhất là vợ chồng mục sư Bảo và bác sĩ Nguyễn Hùng. Anh Tuấn ở nhà 
quàn biết hoàn cảnh nhà tui, nên anh bớt cho hai ngàn tiền chi phí 
chuyên chở xác Má về Việt nam. Em trai tui được mua vé đi cùng về Việt 
nam với Má. Rồi số tiền còn lại thì mục sư đưa cho em tui về mua đất và 
lo chôn cất Má. Thế là cuối cùng Má cũng được về yên nghĩ vĩnh viễn bên 
vùng ven biển ngày nào với những con ốc nhỏ ngày xưa. Tạ ơn Chúa. Tạ ơn 
những tấm lòng…
Hôm đưa em trai ra phi trường, tui đưa nó gói giấy trong đó có cái vỏ
 ốc trắng đen. Tui dặn nó nhớ thảy xuống huyệt khi chôn Má. Nó không 
chịu, hỏi lại là ” Chị quý nó lắm mà ? “. Tui gật đầu. Nhưng tui biết Má
 thích biển, và đặc biệt là cái vỏ ốc này, Má cũng quý nó như tui. Lời 
Má dạy con ghi nhớ, con không tiền, không có gì tặng Má. Thôi con gửi Má
 cái vỏ ốc này, Má mang theo mà về với Chúa. Mong Má nói với Ngài rằng ”
 Con Tí đen vẫn luôn cố gắng sống tốt, sao cho cuộc đời đẹp và có ý 
nghĩa như nửa trắng óng ánh bên kia của vỏ ốc…
Chị Amy ngừng kể. Tôi im lặng, vì tôi biết có nói gì cũng sẽ là rất 
thừa thãi vào giây phút này. Bất chợt chị nói ” Tui không biết tên Ba, 
phải chi tui được gặp lại ông Bill năm nào phỏng vấn, có thể tui nhờ ổng
 tìm ra Ba tui… ”
– Chị mong gặp lại Ba chị à? Chị không giận Ba sao ?
– Ngày xưa tui ghét Ba lắm. Nhưng Chúa dạy rằng “Mình phải biết tha 
thứ và yêu thương. Tui chỉ mong gặp Ba, để nhìn ông và kêu một tiếng 
“BA” một lần trong đời”. Ngừng một chút, chị tiếp “Và tui sẽ nói rằng 
“Ba đã làm Má khổ và con buồn. Vậy thôi…”
Gió ngoài trời lành lạnh, báo hiệu một mùa Giáng sinh nữa lại sắp 
đến. Tôi hỏi “Năm nay Giáng sinh, chị sẽ làm gì?”. Chị Amy buồn buồn đáp
 “Tui đến nhà thờ dọn nhà cầu, khiêng bàn ghế, lau chùi các phòng, dự 
Thánh lễ rồi về nhà… nhớ Má. Má mới mất năm ngoái thôi, nên tui nhớ bả 
lắm, nhớ cả cái vỏ ốc trắng đen ngày xưa…”. Chị lại tiếp “Năm nào tui 
cũng đâu có tiền mà mua gì dâng tặng nhà thờ, hay tặng vợ chồng mục sư –
 người mà gia đình tui mang ơn cả đời, nên tui chỉ biết cầu nguyện cho 
mọi người. Nhiều lúc tui buồn lắm, vì không năm nào có tiền mua món quà 
gì dâng Chúa…”
– Những gì chị làm, chắc chắn là Ngài sẽ biết mà. Tôi tin chắc là 
thời gian, công sức và tấm lòng của chị, sẽ là một trong những món quà 
mà Ngài ưng ý nhất…
Chị Amy chỉ cười, không nói. Tự dưng chị hỏi “Khi nào cuộc đời tui đăng lên báo, chị cho tui xin ba tờ được không?”
– Được chứ. Tôi đáp ngay.
– Tui sẽ mang biếu vợ chồng mục sư Bảo một tờ, bác sĩ Nguyễn Hùng một
 tờ, còn một tờ tui sẽ nhờ ai đó đọc cho tui nghe, tại tui không biết 
chữ, rồi thì tui sẽ giữ nó mãi suốt đời. Phải chi Má còn sống, nghe đọc 
tờ báo này, chắc Má tui vui lắm…”.
Chị Amy nhờ tôi gửi bài viết này kính tặng vợ chồng Mục sư Nguyễn 
Xuân Bảo, bác sĩ Nguyễn Hùng cùng tất cả những tấm lòng nơi Thánh đường 
Sàigòn. Chị nói “Đây là món quà – từ trái tim, chị dâng tặng mọi người 
nhân mùa lễ Giáng Sinh “.
Trước khi chia tay, tôi hứa sẽ mang tặng chị Amy ba tờ báo, và sẽ đọc
 cho chị nghe. Chị nói “Cám ơn người đẹp”. Tôi ngượng ngùng “Chị đừng 
gọi tôi là người đẹp, kỳ lắm”. Amy đáp “Đẹp chứ, bởi vì chị trắng hơn 
tui..”…
Tôi quay đi. Chạnh cả lòng. Nhìn xuống làn da mình, tôi tự hỏi “Cuộc đời này có được bao người thật sự “trắng da” hơn chị?”
No comments:
Post a Comment