Hồi nhỏ ông bà dạy tháng 7 kiểu gì
cũng phải ăn chay. Không được năm ngày, một tuần thì ít nhất cũng phải ăn ngày
14 hay rằm. Ăn chay không chỉ vì muốn tạo phúc giúp con vật nào đó sống thêm
vài ngày. Mà còn để tâm mình tịnh muốn gây hắn với ai hoặc bị ai đó kiếm chuyện.
Cũng nhủ lòng hôm nay ăn chay nên thôi. Không tranh chấp hơn thua. Ngoài ra ăn
chay để bớt đi cái lòng tham quen được hưởng thụ những món ngon máu thịt . Nên
ăn chay chỉ quấy quá kiểu rau chấm tương chao. Cho bản thân mình hiểu mình đang
có được gì từ cuộc sống.
Hồi nhỏ ông bà dạy tháng 7 phải đi chùa. Dùng lòng thành cầu xin Phật trời. Ban
xuống bình yên cho gia đình trước những thế lực ma quỷ. Cầu siêu cho người đã
khuất. Cầu an cho người đang sống. Phẩm cúng phải là những thứ thuần khiết đúng
nghĩa.
Hồi nhỏ ông bà dạy tháng 7 phải cúng ma đói mà người ta thường gọi chung là cô
hồn. Cúng không phải vì sợ. Vì người sợ ma 3 phần, ma sợ người 7 phần. Cúng
không phải để cầu xin. Bởi cầu xin thì cầu xin bề trên Thánh thần chớ ai mà cầu
ma quỷ. Cúng vì cái nghĩa, vì cái lòng tốt chia sẻ miếng ăn cho ai đó đói khát.
Lớn lên tháng 7 vì nhà có duy nhất một mình mình ăn chay nên thôi ra ngoài ăn
cho tiện. Một phần cũng sợ chay nhà mình không thuần khiết vì nồi chảo quanh
năm nấu mặn. Thành ra chọn tiệm chuyên chay có xuất xứ từ chùa.
Tới nơi ngồi đọc cái menu mà muốn té sấp mặt. Toàn Thịt kho trứng, Cá sốt, Sườn
ram, Canh tôm thịt, Gà trộn gỏi …. món chay đấy làm từ đậu phụ rau củ, tàu hủ
ky . Cái sự nổi tiếng được đo lường bằng mức độ giống món mặn nguyên bản. Từ
hình thức tới mùi vị và vì rằm chém gấp đôi ngày thường. Ý nhầm… không phải
chém mà mắc gấp đôi ngày thường. So với thịt cá thật thì cái giá càng cách xa.
Gà ở đây 5 đồng / 1kg. Dĩa gà trộn gỏi chay 20 đồng 1 dĩa/ 1 người ăn
Quay về lên mạng tìm chút hoài niệm mang mùi quê hương. Như cái thời còn nhỏ ở
Việt Nam . Tháng 7 bà ngoại hay nấu Kiểm, tàu hủ kho nấm rơm với rau củ cho ăn.
Dạo một vòng trên facebook thấy các bà, các cô nấu mâm chay cúng tháng 7 vô
cùng rực rỡ. Kèm theo những cái tên phải như thế, bề trên mới chứng. Và các chị
được xem là khéo là giỏi là những chị làm giống món mặn nhất. Có chị làm hẳn
cái đùi vịt quay y như đồ mặn luôn Bâng quơ nghĩ việc gì phải tự gạt người, gạt
bản thân như thế. Thôi, ăn chay kiểu đó tôi thà ăn mặn cho nó phẽ. Đở nấu nướng
lích kích. Đở phí thời gian ngồi quấn rồi bó từng miếng tàu hủ ky cho nó giống
con Tôm. Nay tôi ăn mặn Bầu luộc chấm trứng gà dầm chao.
Thế nhân lộn xộn quá thôi mình lên chùa. Mang bó hoa chính tay mình trồng. Vị
trí trồng, nước tưới đều là những thứ sạch sẽ đúng nghĩ. Hái mớ xoài cũng lựa
trái trên ngọn cao. Bánh tự tay ngâm gạo. Không có cối xay bột như bên VN. Phải
xay bằng cối xay sinh tố. Trầy trật năm – bảy bận. Dậy từ sớm nặn nặn hấp hấp rồi
mang lên chùa cúng.
Đến chùa, ngay chánh điện . Đứng lặng nhìn những phẩm vật được nhà giàu dâng
cúng. Hoa mẫu đơn nhập, hoa từ châu âu… Từng lẵng lễ vật cao ngút ngàn. Trong
đó toàn trái ngon vật lạ. Bèo bèo cũng là Nho hồng ngọc của Nhật. Bánh trái thì
càng hoành tráng đủ kiểu.
Thấy mớ vật phẩm của mình sao mà nó hèn mọn nhỏ bé đến thế. Thắp nhang quay
lưng đi là có người nhà chùa đẩy vô nằm lăn lóc một góc. Để dành chỗ cho những
phẩm vật to lớn hơn sắp được mang tới. Sư Tăng cũng bận tiếp chuyện với những
người đang muốn bỏ tiền xây chùa, miễu lớn hơn. Họ bảo làm thế phúc lộc lớn lắm.
Hèn chi người giàu càng giàu.
Ai quởn đâu mà giảng giải khuyên bảo mình gần Đạo xa đời ô trọc. Thành ra đứa
ngu muội như mình đang sân si so đo ngay dưới chân phật. Ai quởn đâu mà dạy
mình rằng bậc bề trên thấy hết, biết hết. Đừng dùng cái bụng đàn bà nhỏ nhen để
cân đo công đức. Thành ra trong lòng cứ nghi ngại tự hỏi: Bề trên có thấy được
cái lòng thành nhỏ bé của mình giữa một đống phẩm vật sang chảnh như thế không?
Ai cũng là con Phật. Mà con đông như thế, Phật có thấy mấy đứa đang lạy tuốt
ngoài sân như mình không? Bởi phía trong dành cho những người có theo học khóa
tu. Có pháp danh gì đó. Thế mới biết tu cũng có cấp bậc cao thấp. Có phân biệt
trước sau. Chứ không phải ” hạ đồ đao thì thành phật ” như mình từng được ông
bà dạy.
Hôm bữa mùng 2 cúng cô hồn. Bày biện ra xong thấy ngoài cổng của công ty 5- 7
người đứng lấp ló. Bên này họ không có giật như bên VN. Chính xác là có muốn giật
cũng không dám. Bởi nhào vô nhà người ta là ” xâm nhập gia cư bất hợp pháp ” Cảnh
sát nó gông cổ liền. Huống hồ chi những nơi kín cổng, cao tường như công ty này
nọ của giới mua bán.
Họ là những người đến từ những quốc gia nghèo. Công việc của họ ở xứ này là
quét đường dọn rác. Người Hoa ở đây đồ cúng như thế họ không ăn và cũng không
mang vào nhà. Đó là kiêng kỵ cúng xong là vứt bỏ ra ngoài đường cho cô hồn, ma
đói. Nên những người họ phải chờ ngoài ngõ, chờ vứt bỏ thì họ nhặt.
Nhìn cái bàn chất đầy gà, vịt, cua, thịt…. dưng không buồn. Những thứ đó là do
những đối tác làm ăn họ gửi đến cúng chứ không có mua. Bản thân mình cũng phải
mua abc các thứ và gửi lại các đối tác ấy. Một cái kiểu ” bánh ít đi bánh quy lại
” trong xã giao làm ăn. Thầm hỏi lòng mình có ma đói thiệt không ta? Dù có cũng
thây kệ đi. Người 1 cõi bận tâm làm gì. Xá xá nhang nửa cây là dẹp. Ra trước cổng
bảo các anh/ chị cứ vào đây chia nhau mang về cho còn nóng sốt. Rụt rè một chút
họ mới dám vào. Nhẹ nhàng khẽ khàng chia nhau, mắt lấp lánh niềm vui, miệng lí
nhí ” Thank you ”.
Họ đi rồi quay qua dặn chị nhân viên tạp vụ của công ty: 16 này
tiền dùng mua đồ cúng cô hồn chị lấy mua hết gạo cho em. Bịch 5 kg. Cúng thức
ăn ma quỷ có nhận không? Tôi không biết và hình như cũng không ai biết. Nhưng
tôi biết gạo chắc chắn có ai đó đang cần. Không cúng ma quỷ có quấy phá mình đi
nữa thì hết tháng 7 ma quỷ cũng bị lùa về âm ty, địa phủ. Nhưng chỉ cần các
anh/chị ấy công nhân vệ sinh ấy không xuất hiện 3 ngày thì cả công ty, cả con
đường hôi thúi vì rác. Ma quỷ không được cúng ăn, xét cho cùng cũng không có chết
lần nữa đâu. Nhưng con người vẫn phải tiếp tục ăn để sống, để lao động, để mưu
sinh
Giống như buổi chiều nay thấy một bà bác đang bận áo cúng màu nâu. Tay còn đang
cầm chuỗi hạt bước ra từ nơi phật đường trong một căn nhà to lớn. Vớ lấy cây chổi
quét sân chạy ra cổng đập bôm bốp vào một con chó hoang bụng chình ình đang nằm
thở dốc ngoài cổng. Mặc cho con vật kêu gào bỏ chạy bằng cái dáng vẻ nhọc nhằn
lê lết. Chắc là bác ấy sợ con chó làm mất nét đẹp sang trọng của cánh cổng sơn
phết xanh đỏ của nhà bác hổng chừng. Nên bác quên mất dù gì đó cũng là một sinh
mạng. À, mà không chính xác là 3- 4 sinh mạng gì đó. Dù cho đó là súc sinh, động
vật đi chăng nữa. Chợt nhớ thời bé thơ tính tình nghịch ngợm. Bà Ngoại hay dặn
đừng ác nghiệt với động vật dù là đùa chơi. Vì biết đâu luân hồi kiếp sau mình
chắc gì được làm người mà làm con vật nào đó.
Hồi nhỏ ông bà dặn tháng 7 ăn chay, cúng chùa, cúng cô hồn và bớt sân si tính
toán . Lớn lên nhìn lại lời dặn cũ tự thấy con người mình nó xấu xa gì đâu. Muốn
quay về nhà hỏi ông bà: Sao những gì ông bà dạy nó khác xa thực tế mình thấy
quá. Nhưng ông bà người thì đã khuất núi. Người thì ngay đến cháu mình cũng
không nhận ra. Do chứng bệnh lãng trí của người già. Thì… lấy đâu ra mà giải
thích cho mình hiểu hay la rầy mình thôi cái thói nhìn đời cay đắng ấy đi. Sống
là buông bỏ, là tha thứ cho qua và cả chấp nhận nữa.
Để rồi nhiều khi ngẫm nghĩ làm người đừng nên lớn. Bởi khi lớn rồi đôi lúc bản
thân họ đối mặt với vô vàn câu hỏi không có lời giải. Vậy thì lớn để làm gì ?
Thà nhỏ để còn có nơi cho cái đầu óc non nớt bấu víu. Để còn tin lời ông bà
tháng 7 đi chùa, ăn chay, cúng kiếng … cho tốt. Lớn làm chi để mình hiểu, mình
làm ngược lại hết những gì từng được dạy dỗ. Để mình thấy cái đức tin nó không
cứu rỗi được cái tâm hồn ngày càng cằn cỗi vì thực tế của mình.
Mênh mông một cõi ta bà
Phận hèn, đức mõng biết là….về đâu
Có những nỗi buồn mang tên Tháng 7./.
Song Nhi
tv làm gì có từ mõng
ReplyDelete