Phi trường trực thăng Bình Liên nằm
gần sát quốc lộ 1. Đây là một phi trường dã chiến để chuyển quân hay tiếp tế
cho các đơn vị hành quân trực thuộc sư đoàn 2 bộ binh. Thường thường bất cứ lúc
nào, sáng, trưa, chiều, tối, hay trong đêm khuya khoắc, khi có lệnh ''bốc'' hay
''súp lay'', là y chang chỉ 5-10 phút sau là có tiếng cánh quạt trực thăng vù
vù xé gió. Trong chớp nhoáng, những chiếc trực thăng, tùy theo mỗi công tác,
hoặc UH1B chuyển quân hay Gunship tấn công, sẽ có mặt ngay tại chỗ ''bốc''.
Hoán được xe tiếp tế của tiểu đoàn
chở anh đến đây để đợi có chuyến bay là lên vùng hành quân. Anh ra trường mới
được hơn 20 ngày, nghỉ phép được 10 ngày về thăm nhà, thăm vợ con, xong anh đến
trình diện sư đoàn, được bổ sung về trung đoàn 6 bộ binh, rồi xuống tiểu đoàn
tác chiến, tiểu đoàn đang hành quân trên miệt núi Tròn, Sơn Tịnh.
Buổi sáng nay, anh đã thức dậy sớm
để vào hậu cứ, ba lô súng đạn trên vai, anh theo xe tiếp tế vào phi trường Bình
Liên để lên vùng chiến trận.
2 năm học tập ở một quân trường hiện
dịch, đến ngày ra trường, bạn bè anh ai cũng nhốn
nháo tìm những đơn vị lẫy lừng như dù, thủy quân lục chiến, biệt động
quân để về, đến phiên anh lên chọn đơn vị, chỉ còn lại các sư đoàn và tiểu khu,
anh đành chọn sư đoàn 2, trong lòng anh ít ra cũng có một chủ đích, là được gần
nhà, mỗi lần hành quân về dưỡng quân, anh có thể về thăm mẹ và vợ con anh, sống
với mẹ, trên căn nhà cũ bị chiến tranh cày xới, đổ nát, nhưng ít ra, anh cũng
tìm được một chỗ nương tựa êm đềm.
Ngày ra trường, ông tướng chỉ huy
trưởng nói:
- Các anh là sĩ quan hiện dịch, các
anh phải tỏ rõ khí phách của mình, chỉ có đơn vị tác chiến mới là nơi tôi luyện
cho một sĩ quan chỉ huy đầy đủ năng lực. Máu, nước mắt và sự cực khổ ở chiến
trường sẽ làm giàu thêm kinh nghiệm của các anh. Muốn làm sĩ quan chỉ huy các
anh hãy tự thắng mình và hãy bắt đầu từ một người lính tác chiến'.
Lời của ông tướng nghe ra cũng đúng.
Chiến trường là nơi tôi luyện tốt nhất cho các sĩ quan chỉ huy,anh không thể là
người chỉ huy giỏi khi anh chỉ là một sĩ quan ở văn phòng hay tiếp vận. Không
có khổ cực nào hơn khổ cực của một người lính tác chiến, ngày đêm luôn luôn đối
diện với địch quân, băng rừng, vượt suối, phục kích, trinh sát, viễn thám, gài
mìn, đào hầm, canh gác, tất cả công việc của một người lính tác chiến đầy ứ,thở
không ra hơi, ăn không đúng bữa, có nhiều lúc ăn chỉ toàn đồ hộp, cơm sấy, không
có một chút chất tươi nào và cái bi thảm nhất là sự cận kề với nổi chết, cái
chết rình rập đến không biết lúc nào.
Quảng Ngãi, một nơi không hấp dẫn gì
mấy với đám lính sư đoàn, Quảng Ngãi với các địa danh: Sơn Hà, Trà Bồng, Sơn
Tịnh, Nghĩa Hành, Minh Long, Ba Tơ, đâu đâu cũng đầy ắp những đe dọa, hiểm
nguy. Ba Gia, Đồng Ké, nơi anh đã nghe các trận ác chiến giữa hai bên, khi anh
còn là chú bé con mài đủng quần trên ghế nhà trường, bây giờ thì anh thực sự
đối diện với chiến trường nơi đây.
Trước khi lên xe để lên vùng hành
quân, người hạ sĩ quan chỉ huy hậu cứ đã nói:
- Tiểu đoàn ta đang hành quân
ở núi Tròn, bây giờ thiếu úy vào sân bay
Bình Liên để theo chuyến tiếp tế lên đó.
Thật ra, dù đi lính, và đã được tôi
luyện tại một trường hiện dịch sừng sỏ nhất nhì quân lực, với những lần tập sự
hành quân dã ngoại vô cùng cơ cực như hành quân thật vậy, nhưng nó vẫn là giả,
vì dù sao trong đầu óc anh cũng có những ý nghĩ về sự an toàn. Anh chưa nghĩ
được đến một vùng hành quân sẽ ra sao, hiểm nguy đến mức độ nào. Anh cũng vẫn
có những tư tưởng lãng mạn về một người lính tác chiến với bao nhiêu nét đẹp
của sự oai hùng, hào hoa, như những bài hát ca tụng tình anh lính chiến của các
nhạc sĩ đương thời. Anh vẫn nghĩ anh là sĩ quan, sẽ được phát súng colt, được
phát ống dòm chỉ huy, không mang ba lô, đạn dược gì ngoài cái bản đồ và máy
truyền tin có người “tà lọt” mang. Nhưng khi lãnh vũ khí, quân trang, người hạ
sĩ quan tiếp liệu nói:
- Đại úy
tiểu đoàn trưởng không cho phát súng colt cho các sĩ quan đại đội lẻ, đã ra đơn
vị đại đội ai cũng phải mang M16 hết, mà cũng đúng vậy thiếu úy, cầm M16 và đủ cấp số đạn thì yên tâm lắm, có
địch là xử dụng ngay, M16 và lựu đạn mới là công dụng thiết thực của chiến
trường, thiếu úy tin tôi đi.
Phi trường Bình Liên buổi sáng thật
đìu hiu, chỉ có tốp lính đứng ngồi la liệt ở bãi đáp và những người lính tiếp
tế lo khuân vác những bao hàng được mua từ hậu cứ. Những ration C, những thùng
mì ăn liền... Hoán thấy lòng nao nao khôn tả, ngày hành quân đầu tiên là một
ngày đáng nhớ, dù là sĩ quan, với chiến trường, anh cũng vẫn chỉ là chú lính
mới tò te.
Đúng 10 giờ thì máy bay tới, những
chiếc trực thăng nhìn đàng xa như một chấm đen bỗng xuất hiện thật ồn ào, cánh
quạt bay vù vù lướt gió, mọi người đều xoay lưng lại để tránh gió và khi trực
thăng vừa chạm đất thì đám lính xô nhau chạy leo lên. Súng ống được đưa lên
trước rồi từng người nhảy lên sau, gió ào ạt theo cánh quạt xoay vòng, tiếng
gọi nhau ơi ới như từ xa vọng lại. Khi
người lính cuối cùng vừa nhảy lên thì trực cũng rùng mình cất cánh, Hoán ngồi
lọt thỏm vào trong giữa sàn máy bay, còn tụi lính, như đã quen cảnh này, chúng
ngồi ra sát ngoài và chỉa súng xuống đất. Trực thăng bốc lên cao, nhìn từ trong
ra, thật là hàng hàng lớp lớp những mái nhà, đường sá cầu cống, và giòng sông
Trà Khúc êm đềm trôi phía dưới như không có cuộc chiến tranh nào đang xảy ra
hàng giờ, hàng ngày trên mảnh đất nầy. Hoán từ
lòng máy bay trực thăng nhìn ra cảnh núi đồi bạt ngàn. Trường Sơn, Trường Sơn
là đây, là dãy núi dài của quê hương, như cái đòn gánh oằn lên vai mẹ. Những
đám khói tỏa ra từ những rặng núi xa, đến những đám khói gần của các đơn vị
quân đội dưới đất thả lên làm ám hiệu, đánh dấu chỗ cho trực thăng đổ quân.
Chiếc trực thăng chao nghiêng, lượn vòng vèo sát bên sườn núi. Những trực thăng
gunship bay theo hộ tống bắt đầu nã đạn xuống hai bên triền núi. Tiếng rốc kết
nổ ì ầm phá vỡ một khoảng không gian im lặng, làm bùng lên trong lòng Hoán một
sự thực là anh đang đi vào vùng lửa đạn, bắt đầu từ bây giờ, khi những trái đạn rốc kết bùng lên, anh như thấy mình đã nhập
cuộc, vào một cuộc chơi, dấn thân tàn khốc, bi thảm hay hào hùng đang sẳn sàng
đợi chờ anh, cửa ngõ tương lai của một người lính trận.
Chiếc trực thăng bay lướt theo hai
triền núi thoai thoải, đảo một vòng và bay là
là đến chỗ có dấu hiệu đám khói. Hoán nhìn rõ trên núi. Những đám lính nón sắt,
balô, cầm M16 đang lố nhố, trực thăng quay tít lại và đậu ngay ở một đám đất
trống đã khai quang. Chỉ trong nháy mắt, đám lính nhảy ra từ cao độ khoảng 3m,
đồ tiếp tế được hất xuống, xong chiếc trực thăng bay vù lên thì cùng lúc những
loạt đạn pháo kích của địch quân ì ầm xô tới, toán lính chạy vào sườn núi trú
ẩn, đạn pháo ta bắt đầu bắn trả.
Hoán được phân chia về đại đội 3.
Đại đội 3 đang hành quân dưới chân núiTròn. Đại úy Châu,tiểu đoàn trưởng,
xuất thân khóa 22A trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, ra trường đâu mới 2 năm mà
Nguyễn Long Châu đã lên 2 cấp và được đề bạt giữ chức vụ tiểu đoàn trưởng.
Người gầy đét, cao lênh khênh, mang đôi kính cận dầy, trông Châu như một nhà
thơ hơn là một sĩ quan tác chiến, tưởng vậy nhưng không phải vậy, khi đụng trận
mới thấy rõ được sự bình tĩnh của Châu, vừa cầm ống liên hợp để điều động “con
cái”, vừa coi bản đồ để xác định tọa độ của ta, bạn và địch, vừa báo cáo về bộ
chỉ huy trung đoàn,Châu rất bình tỉnh, gan dạ và sáng suốt.
Hoán được 1 người lính dẫn đường về
đại đội 3, toán lính về bộ chỉ huy tiểu đoàn nhận tiếp tế và đưa Hoán đi. Hoán
thật bỡ ngỡ với đám lính,không biết phải xưng hô thế nào, khi nhìn những người
lính người nào cũng lớn hơn anh, nhưng đã là quân đội, thì cấp bậc và chức vụ
là trên hết. Người lính được lệnh tới dẫn Hoán đi, tới trước mặt chàng chào và
lễ phép nói:
- Trình thiếu úy, em ở đại đội 3,
được lệnh của trung úy đại đội trưởng, em lên đưa thiếu úy về đại
đội.
Hoán mang ba lô, cầm súng, đạn lên
nòng và bắt đầu đi theo người lính. Bộ chỉ huy tiểu đoàn đóng trên một ngọn đồi
cao, ở đây có thể nhìn xuống khu Ba Gia Đồng Ké, nơi nổi tiếng với những trận
đánh của sư đoàn 25 bộ binh, những trận đánh được ghi vào quân sử và địch quân
chết để lại không biết bao nhiêu là xác cùng quân trang, quân dụng.
Núi Tròn là một ngọn núi nằm lẻ loi,
tách ra khỏi dãy Trường Sơn, ngọn núi không cao, như một quả đồi trọc, địch
quân lợi dụng địa thế nầy, chúng đào hầm trên núi và đêm đêm mò xuống khu dân
cư phía dưới hoạt động. Ở một vùng đất mà địch và dân không phân biệt được, đó
là lợi điểm của địch, chúng len lỏi, cải trang, dùng đủ mọi kế sách để đánh
quân ta, nên nhìn bề ngoài, những người dân thấy quân ta thì đon đả mời chào,
nhưng quay đi, quay lại, họ sẽ cầm mã tấu, rựa hay dao mác chém vào ta lúc nào
không hay.
Mấy ngày đầu, Hoán nhớ Uyên dễ sợ.
Hôm anh về phép ra trường chỉ được 10 ngày thôi, anh sống với Uyên và con trọn
vẹn 10 ngày. Đứa con gái Uyên mới sinh được đâu 3 tháng. Hoán và Uyên yêu nhau
đã lâu, ngày anh ở quân trường, Uyên từ miền Trung vào thăm, những ngày phép
anh ra với Uyên, hai người sống với nhau thật hạnh phúc, nhưng thời gian ngắn
ngủi quá, sau chuyến về Uyên viết thư lên nói: “Em mất kinh đã một tháng nay,
chắc là dính bầu quá anh ơi!” Anh viết thư trả lời: “Em đừng lo, con của anh,
anh sẽ về cưới em.” Nhưng anh chưa ra trường thì Uyên đã sinh cho anh một đứa
con gái, gia đình hai bên đều thương nên cũng chẳng la rầy gì, như vậy đó, anh
đã có con, thương Uyên và con quá, nhưng lính tác chiến thì có thời giờ đâu
nhiều để gần nhau.
Về đại đội tác chiến là phải đương
đầu với địch quân, Ba Gia Đồng Ké nầy là vùng xôi đậu, dân là dân thường, ban
đêm khi lính rút vào đồn thì bọn nằm vùng lò dò về hoạt động nên dân không dám
ngã về phe nào. Có cảnh buổi sáng khi lính vô làng hỏi những thiếu nữ, những
thiếu phụ: “Chồng chị đâu?” thì được trả lời: “Chồng đi lính quốc gia, trung
đoàn 5, đóng tuốt ngoài Tuần Dưỡng hai ba tháng mới về một lần”. Đám lính biết là nói xạo nhưng cũng chỉ nghe cho
qua. Có đứa đi hành quân ba bốn tháng,
lội suối, băng rừng nên thèm đàn bà rỏ dải, bọn lính mon men đến những nhà có
đàn bà sồn sồn gạ gẫm, thừa lúc những buổi trưa nắng chói chan ngoài vườn,
tiếng chim cu gáy trong lùm tre kêu cúc cù cu, xóm làng yên ả, người đàn bà nằm
trên võng ru con ngủ, đứa con nhai vú mẹ và ngủ say, người lính bước vào nhà
nói mấy câu xã giao, rồi sấn lại ôm chầm người đàn bà hôn hít. Người đàn bà
không chống cự nhưng cũng làm ra ta đây, đừng anh, đừng anh, kỳ quá! Nhưng đến
khi người đàn bà bị kích thích đến độ, làm bộ nói với người lính: Đồ quỷ nà, làm như chết thèm bảy mươi đời vương
không bằng, để tui đặt con xuống vỏng đã. Khi người đàn bà vừa đặt con xuống
võng, thì người lính lôi ngay lại chiếc giường tre gần đó, và nằm đè lên ngay.
Ba bốn tháng không có đàn bà khiến nó ứ lên tận cổ, còn người đàn bà ở vùng xôi
đậu thì chuyện nầy là “chuyện thường ngày”,hết lính sư đoàn ban ngày thì ban
đêm mấy “trự” du kích trên núi về cũng kéo vào hầm “làm” ngay dưới đất. Cái bất chợt như vậy mà sướng điên
người, cảm giác không thể nào tả nổi, nên phần đông con cái được sinh ra ở đây
không biết cha là ai, nên được gọi là “con tự
túc”.
Đã 2 tháng, Hoán bắt đầu quen với
không khí hành quân, quen ăn cơm gạo sấy và thức ngủ không chừng. Anh được phân
làm đại đội phó, nên thường chỉ huy một cánh quân,đại đội trưởng chỉ huy một
cánh. Đại đội trưởng nhận lệnh từ tiểu đoàn, anh nhận lệnh lại của đại đội
trưởng. Anh có một thằng tà lọt lo đào hầm, treo võng, căng poncho mỗi tối đi
ngủ, một thằng truyền tin nằm ngủ sát bên luôn luôn trực máy, có gì là báo anh
ngay. Anh quen chuyện cùng lính đi “phục” buổi tối, cho gài mìn claymore phòng thủ, quen
chửi thề và đánh mấy thằng lính ba gai, trễ phép. Thật ra trong tâm anh không
bao giờ muốn hành hạ lính nhưng ở một đơn vị tác chiến mà hiền quá thì tụi lính
qua mặt vù vù.
Nửa đêm, anh đang ngủ ngon giấc thì
thằng lính truyền tin đập vào võng anh:
- Thiếu úy, thiếu úy, có lệnh của
thẩm quyền.
Hoán vụt dậy và cầm lấy ống liên
hợp:
- Trình thẩm quyền, đích thân nghe
5/5.
Tiếng trung úy đại đội trưởng
bên kia ra lệnh:
- Có lệnh của Bạch Long, cho con cái
gọn gàng trong 10 phút, có trực thăng tới bốc nhảy diều hâu vào làng, có tin
bọn nằm vùng về họp, phải thi hành gấp và có chi tiết gì sẽ báo sau.
Hoán đáp:
- Trình thẩm quyền, đích thân nghe
rõ.
Hoán đưa ống nghe cho thằng lính
truyền tin và gọi mấy người hạ sĩ quan tiểu đội trưởng dậy, ra lệnh, phân công.
Đám lính tất cả đều thức và xếp gọn gàng đồ ngủ cũng như lương thực. 10 phút
sau, tất cả sẳn sàng, ba lô, nón sắt, súng đã lên nòng ngồi im trong bóng tối
của núi rừng Sơn Tịnh chờ đợi, chờ đợi trực thăng đến bốc.
Khoảng 20 phút sau, hàng đàn trực
thăng vù vù bay đến. Tiếng gầm rú xé trời. Tất cả đại đội ra tập trung ở bãi
đất trống đã được chọn trước.Trực thăng đáp xuống nhanh và bốc đi từng trung
đội một, Hoán lên chiếc trực thăng đầu tiên cùng trung đội viễn thám, đại đội
trưởng sẽ theo trung đội 3, đi chuyến chót. Lệnh hành quân được ban ra là cả
tiểu đoàn được chia làm 4 mũi, nhảy thẳng vào làng phía dưới núi Tròn. Có tin
của phòng 2 sư đoàn cho biết là ban bí thư huyện ủy Sơn Tịnh đang về họp
trong một nhà dân, chiến thuật diều hâu là đánh chớp nhoáng, như con diều hâu
từ trên không nhào xuống bắt gà con vậy. Tất cả tiểu đoàn sẽ áp sát 4 mặt và
xung phong vào nhà dân, tất cả thanh niên, đàn ông chạy ra đều bắt hết, không tuân
lệnh đứng lại sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.
Đêm mù tối mịt mùng, tiếng cánh quạt
trực thăng ì ầm, trực thăng lượn sát vào những xóm nhà và ngừng lại đổ quân.
Hoán nhảy xuống với toán viễn thám đầu tiên và tấn công thẳng vào những căn nhà
âm u trong đêm tối. Toán quân của anh không gặp sức kháng cự nào, tất cả thanh
niên đàn ông chạy ra đều bị bắt, toán lính lục soát căn nhà có địch nằm vùng về
hội họp. Bọn địch thường dùng hầm bí mật để lủi xuống trốn mỗi khi có nguy
ngập. Đêm tối mịt mùng, từng đám lính cầm cái chỉa đi xoi hầm. Lính tác chiến
đã quen với cảnh nầy, xoi những chỗ nghe nhẹ tay hay gỏ trên nền đất nghe vang
âm âm là biết phía dưới làm gì cũng có hầm bí mật. Một người lính cầm đèn pin
và cây chỉa xoi vào khoảng đất trống trong căn nhà và nói lớn:
- Trình thiếu úy, chắc hầm bí mật
chỗ nầy quá.
Hoán ra lệnh:
- Tất cả dang ra.
Hoán đi tới cùng người truyền tin,
vừa đưa đèn pin quét một vòng khoảng tối mờ thì bất chợt từ một khoảng đất
trống như vỡ ra, một bóng người từ dưới đất vọt lên, mấy người lính nói cùng
một lúc:
- Coi chừng Việt cộng, thiếu úy.
Hoán chưa nghe hết câu thì một loạt
súng nổ, anh bị nhói một bên hông và thấy trời đất trước mặt tối sầm lại, anh
ngất đi, không còn biết gì nữa cả.
Đó là lần bị thương đầu tiên trong
cuộc đời lính trận của anh. Hôm đó, tên Việt cộng bị bắn gục ngay tại chỗ. Sau
lần bị thương, anh trở về đơn vị cũ, về đại đội cũ, lên làm đại đội trưởng,
thay thế cho đại đội trưởng trước về làm tiểu đoàn phó. Cuộc chiến bắt đầu ác
liệt, và anh cũng bị thương mấy lần nữa. Hằng đêm, nằm trên võng, mở radio bỏ
túi nghe chương trình Dạ Lan, giới thiệu những ca khúc hát cho lính ở miền xa,
rồi giọng Hùng Cường cất lên: “Lạy Chúa con là
lính trận ngoài biên, vì xa thành phố, xa quá nên quên...”
Hoán nghe mà nhớ Uyên và con quá
đổi.
TRẦN YÊN HÒA
No comments:
Post a Comment