Đứng yên tại cửa quán
cà phê để cho nước mưa rủ xuống hết, gã con trai mới chậm chạp bước vào. Quán
vắng tanh vì chẳng có người nào lại đi uống cà phê vào lúc mưa tầm tả như thế
này trừ những người như gã. Liếc nhanh về phía quầy tính tiền,cười với chị chủ
quán có khuôn mặt đẹp và quí phái, cởi áo mưa ra vắt lên cái mắc áo, gã bước
tới chiếc bàn quen thuộc được chủ quán ưu ái dành riêng cho vì cảm tình cũng có
mà vì gã là người khách đặc biệt cũng có.
Không cần để khách lên
tiếng gọi, chị chủ quán lặng lẽ đi pha cà phê. Dùng cái muỗng múc đúng 3 muỗng
cà phê đặc biệt do chính tay mình pha chế đổ vào cái phin, chờ cho nước sôi
già, đổ chút nước sôi vào phin, chờ cà phê thấm nước mới tiếp tục châm thêm nước
sôi cho đầy phin rồi, tay mặt cầm tách cà phê, tay trái nhấc lấy chiếc bình
thuỷ nhỏ, chị bước tới bàn của khách đang ngồi. Gã ngước lên cười thay cho lời
chào hỏi:
– Quá khoẻ hông?
– Cũng bình thường...
Hôm nay cũng như hôm qua và chắc không khác ngày mai...
Cười khẽ vì câu trả
lời của khách, chị đùa một câu:
– Một ngày như mọi
ngày hả?
Gật đầu, rút điếu
thuốc dọng dọng xuống mặt bàn làm bằng gỗ thau lau đánh vẹt-ni bóng láng, gã
con trai vừa được gọi tên Quá đưa lên miệng ngậm rồi thong thả quẹt diêm. Khói
thuốc lặng lờ. Cà phê rơi từng giọt. Không khí ẩm ướt mùi hăng hăng. Những giọt
nước ngắn, nước dài rơi trên mặt đường Trần Quang Khải. Chị chủ quán, sau khi
gã đã uống mấy chục tách cà phê, cho phép gã gọi bằng “Chị Anh”, ra đứng bên
cửa nhìn mưa rơi im lặng lắng nghe nhạc.
“Rồi từ giọng hát em
chợt vút cao vút cao một trời một trời
Bài ca thánh đêm vang
lên trong ngày dài mệt nhoài một phận đời
Ôi biết bao giờ ta đốt
hết từng lời ca êm mặn nồng trong tim muộn phiền
Người đem giá băng về
trên tuổi đá buồn
Rồi từng ngày tháng
vui tìm bước qua bước qua một lần thật gần
Người ta dấu yêu xin
em cho một lời miệt mài trọn đời mình
Ta chết theo ngày em
cất tiếng
Nhạc còn buông xuôi
người còn chơi vơi tìm người
Người còn xa xôi cho
mùa thu úa tàn theo
Thấy tiếc nuối người
yêu ơi xin em một lời
Tạ từ nhau thôi cho
mưa bay ngút ngàn phương trời
Ta theo lời hát đó như
theo ngàn mây trôi đẫm ướt trên bờ môi
Trời còn làm mưa rơi
cho tình mình còn thắm tươi nồng nàn
Còn chờ ngàn kiếp sau
một tiếng ca, tiếng ca tạ từ tạ từ
Bàn tay đã như xanh
xao đan cuộc tình mù lòa trọn đời mình
Ta vẫn thương người
yêu dấu cũ
dù hồn chơi vơi dù
nhạc buông lơi tàn rồi
Người còn mai sau thôi
lạc kiếp mãi chờ nhau...”
Đó là ca khúc Từ Giọng
Hát Em của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên mà gã yêu cầu khi tới uống cà phê lần đầu
tiên. Rồi từ dạo ấy, khi nào có mưa rơi, chị Anh lại nghe “Từ giọng hát em” và càng yêu thích nhiều hơn khi được nghe gã thao thao bất
tuyệt về “mưa bay ngút ngàn phương trời... và lạc kiếp mãi chờ nhau...”
– Hôm nào Quá Mộng đưa
tôi đi ngắm “mưa bay ngút ngàn phương trời” đây Quá Mộng?
Chị Anh quay lại cười
hỏi. Giọng Sài Gòn của chị thanh thoát, nhẹ êm, trộn chút âu yếm vừa đủ, thân
quen vừa đủ, vang lên trong không khí sền sệt làm cho gã phải mỉm cười nhớ lại
ngày đầu tiên uống cà phê ở quán Ngọc Anh. Một buổi trưa, đi trên đường Trần
Quang Khải, ngang qua chỗ này, gã thấy chị Anh đang đứng chỉ người ta dựng bảng
hiệu khai trương quán cà phê. Cho tới giờ này, không hiểu tại sao và cũng không
màng tìm hiểu thêm lý do gì, vừa gặp bà chủ quán gã lại cảm thấy như có một
chấn động nhỏ tình cảm. Gã cảm thấy thích thích, thân quen như đã gặp và biết
nhau tự đời nào, như đã thấy mặt trong cơn mộng, như hình bóng của tưởng tượng
được thêu dệt theo tính lãng mạn của mình. Dừng lại ngắm cái bảng hiệu thì ít
mà ngắm bà chủ quán nhiều hơn, gã mới bước vào trong gọi tách cà phê. Rồi cũng
từ dạo đó, gã trở thành người khách quen tên thuộc mặt đối với bà chủ, con gái
và người làm của quán Ngọc Anh. Ít tính tò mò song dần dần gã cũng được biết,
chị Anh là góa phụ, tuổi 30. Chồng chết để lại tài sản đủ
cho chị sống nuôi hai đứa con mà không cần làm lụng gì hết. Ở không hoài cũng
chán, chị mở quán cà phê bán không cần lời lổ mà để cho vui, cho mấy đứa em bà
con ở dưới quê lên làm kiếm tiền. Tuy nhiên ở đời lại có nhiều cái ngược đời.
Chị không cần khách thì khách lại cần và tìm tới quán của chị. Phải nói chị Anh
chiều khách nhưng cũng rất kén khách. Ai vào đây uống cà phê phải tuân theo vài
điều kiện của chủ quán như phải im lặng, không được say sưa và không được hút
sì ke ma tuý. Nhờ vậy mà quán có không khí rất sạch. Uống vài lần thấy thích,
gã lôi kéo bè bạn tới. Họ toàn người trẻ, lính có, sinh viên có, học sinh có;
như Kha học cao đẳng mỹ thuật Gia Định; Quí, tốt nghiệp quốc gia âm nhạc mà
đang thất nghiệp; Hòa, Nghĩa ở Hải quân; Hoàng ở Văn khoa; Chiểu ở bên Luật và
Định học Sư phạm. Thỉnh thoảng cả bọn mới họp mặt đầy đủ. Riêng gã tới uống
nhiều hơn vì ghiền cà phê và sự im lặng của quán mà trong đó hình ảnh của chị
Anh chiếm giữ 1 vị trí quan trọng. Những chiều u ám, nhập nhòa bóng tối, gã
thích ngồi hút thuốc, nhìn tà áo dài kiều mị của chị Anh rồi mơ mộng thành câu
thơ “ANH, đi dáng hiện thành văn tự”...
Đoán cà phê ngừng rơi,
chị Anh thong thả bước tới, thong thả nhấc lấy phin cà phê đặt lên bàn, thong
thả mở bình thủy chế nước sôi vào tách cà phê. Gã mỉm cười.
Lúc nào cũng vậy. Chị Anh cũng tự tay pha cà phê cho gã với sự quan tâm và săn
sóc chừng mực:
– Hôm nào Quá Mộng đưa
tôi đi ngắm “mưa bay ngút ngàn phương trời” hả Quá Mộng?
Chị Anh hỏi lại lần
nữa và gã nhếch mép cười:
– Rồi sẽ có một
ngày... Đợi khi nào điều kiện đủ, cơ duyên chín mùi, tôi sẽ đưa chị đi ngắm mưa
bay...
Chị Anh cười nhè nhẹ
gật đầu. Chị quá quen với cách ăn nói của gã con trai mà chị tự đặt cho cái tên
“Quá Mộng” để gọi khi hai người trò chuyện với nhau. Bỏ một muỗng đường vào
tách, quậy nhè nhẹ mấy lần, chị hất đầu cười như ra dấu cho gã có thể uốngđược
rồi. Nâng tách lên, gã thong thả nhấp ngụm nhỏ đoạn gật gù:
– Sao chị pha cà phê
ngon vậy? Chị bỏ cái gì vào cà phê? Nói thiệt đi.
Chị Anh cười sung
sướng vì lời khen:
– Tôi đặt mua cà phê
rang nguyên hột từ Ban Mê Thuộc về rồi xay ra. Tuy nhiên...
Ngừng lại nhìn Quá
Mộng, chị tủm tỉm cười. Đã nhiều lần thấy chị Anh cười, gã biết nụ cười của chị
đẹp và quyến rũ nhưng hôm nay lại có thêm chút tinh nghịch và âu yếm.
– Tôi có bỏ thêm một
thứ... đố Quá Mộng biết thứ gì?
Gã im lặng nhìn chị
Anh, không phải để suy đoán câu trả lời mà chờ đợi chị tự nói ra. Gã biết đàn
bà suy nghĩ không giống như đàn ông, do đó đừng bao giờ suy đoán về câu hỏi của
đàn bà. Phí thì giờ của mình. Hỏi mà thấy gã chưa trả lời, chị Anh cười đắc ý
vì biết Quá Mộng đã bí rồi:
– Cà phê của tôi ngon
vì tôi bỏ thêm cái tình vào trong cà phê...
Chị Anh bật cười thánh
thót sau khi nói. Liếc nhanh gã, chị tiếp nhanh:
– Hổng phải người nào
tôi cũng bỏ đâu. Có người xin mà tôi hổng thèm bỏ... Có người tôi bỏ chút chút.
Có người tôi bỏ nhiều. Có người hổng xin mà tôi cũng bỏ chẳng hạn như Quá
Mộng... và bỏ rất nhiều... bỏ muốn hết luôn...
Dứt lời chị Anh bật
cười. Giọng cười ấm dịu như có pha chút tình. Gã cũng cười thành tiếng vui
thích:
– Bởi vậy tôi mới
ghiền...
– Ghiền cái gì?
– Ghiền cái tình chị
bỏ vào cà phê...
Im lặng nhìn ra ngoài
đường, chị Anh thong thả bước tới đứng tựa cửa. Mưa có thêm nhiều gió lùa nước
đi thành màn sương mỏng mờ cảnh vật phía bên kia đường. Cây me già xế bên cửa
quán lá ướt sũng nước mưa. Mưa hắt vào tận chỗ chị Anh đứng song chị cứ đứng
yên dù mặt bị ướt nước mưa. Chị bị gã lây cái tật thích nhìn mưa rơi thành ra
không làm gì khi mưa gió tạt vào. Cứ đứng im đón nhận mưa rơi gió tạt như là ân
sủng của trời đất ban riêng cho mình.
– Có những ngày mưa
Quá Mộng không tới đây uống cà phê, tôi tự pha cho mình ly cà phê nóng, đem ra
bàn đó...
Chỉ vào ngay chỗ gã
ngồi, chị Anh cười nói tiếp. Giọng của chị nghe thật êm và dịu dàng:
– Ngồi nhìn mưa rơi và
tôi có thể hình dung ra một chút thôi...
Chị đưa hai ngón tay
cái và ngón trõ lên làm một khoảng cách thật ngắn. Gã cười và chị cũng cười
theo vì biết mình cố ý làm cử chỉ để khoe bàn tay đẹp.
– Tôi mê bàn tay của
chị.
Chị Anh nheo mắt cười
khi nghe Quá Mộng thực sự tán mình bằng lời. Đưa tách cà phê lên gã cười như
chữa cho lời nói của mình:
– Chị biết tính lãng
mạn của tôi trong buổi chiều mưa lại có “người đứng ngóng mưa bay” như
thế này...
Chị Anh bật lên tiếng
cười ngắn, có lẽ vì câu nói của gã con trai nhỏ tuổi hơn mình, nhất là sự nhấn
mạnh ở 5 tiếng người đứng ngóng mưa bay.
– Tôi biết Quá Mộng
còn mê nhiều cái khác nữa. Đúng không?
Gã cười hít hơi thuốc
dài rồi nhả khói ra:
– Tôi có cần trả lời
câu hỏi của chị không?
– Không.
– Tại sao?
– Tại vì tôi đã có câu
trả lời rồi...
Nói xong chị nheo mắt
cười. Gã cảm thấy thoáng rung động dịu dàng vì ánh mắt cười của chị Anh. Dường
như ánh mắt cười đó hé mở ra một mê lộ cho gã lần bước theo.
Lật qua lật lại bàn
tay trắng muốt, thon dài, mềm mại tựa búp măng trúc non vừa nhú lên khỏi mặt
đất của ngày mưa lạnh lẽo, chị Anh cười đôn hậu:
– Bàn tay này biết để
làm gì không?
Nhìn bàn tay xong
ngước lên nhìn vào mặt chị, gã chưa hoặc sẽ không trả lời vì biết người hỏi sẽ
trả lời thay cho mình.
– Pha cà phê ngon cho
Quá Mộng uống ngắm mưa rơi để mộng với mê...
Ngừng lại nhìn bàn tay
của mình, chị nói mà như thì thầm.
– ... Người... và mưa
bay...
Gã gật gật đầu như
đồng ý. Làm sao gã có thể từ chối điều đó. Làm sao gã có thể chối bỏ sự quan
tâm và săn sóc của chị Anh. Làm sao gã không thể không đồng ý với chị về mê
người đứng ngóng mưa bay. Bây giờ gã thêm thích thú vì lối nói chuyện của chị.
Nói nhát gừng, nói ngắt câu, nói không thành câu nhưng người nghe lại hiểu và
hiểu rồi thì thấm sâu. Đó là lối nói chuyện của người thích mưa, mê nhìn mưa
bay.
– Ghi lại những bài
thơ Quá Mộng làm trong lúc hứng...
Gã trợn mắt nhìn vì
ngạc nhiên. Không phải và không bao giờ là thi sĩ song những lúc say sưa, nổi
hứng gã cũng bật ra thơ.
– Thơ của Quá Mộng
không hay nhưng tôi thích... thích những câu thơ lạ...
Chị Anh cười sau khi
nói. Có lẽ chị biết mình đã khơi động được tính mê văn chương và lãng mạn của
gã con trai nhiều mơ mộng.
– Chẳng hạn...
Chị Anh xoay người
bước trở lại quầy tính tiền. Tà áo dài trắng theo cơn gió lùa bay lên làm gã
lại nghĩ tới câu “ANH, đi dáng hiện thành văn tự”. Ngang qua chỗ gã ngồi,
hơi khom người chị thì thầm. Gã có cảm tưởng như hơi thở của chị phảng phất mùi
hương hoa mẫu đơn lan tỏa rồi hòa quyện vào hơi thở của mình.
– Sáng lên núi đứng
ngóng mưa rơi,
thấy mình xa với đất
Chiều xuống thung sâu
tìm nắng chiếu,
biết ta gần trời
cao...
Gã uống ngụm nhỏ cà
phê. Chị Anh cười hăng hắc một cách thích thú khi nhìn nét mặt câng câng của
gã. Ai lại không thích thú khi được người khác ái mộ thơ của mình, huống chi
người đó lại là người đàn bà đặc biệt như nàng.
– Thích không?
Chị Anh cười hỏi. Gã
im lặng chưa trả lời chị tiếp liền:
– Thích gần chết mà
làm bộ. Không phải ai làm thơ tôi cũng nhớ đâu.
– Cám ơn chị.
– Làm hai câu thơ đó
lúc đang ở đâu dzậy?
– Hình như ở Phú
Bổn... Năm 66... Đâu đó vào mùa mưa... Mưa trên vùng cao buồn lắm.
Chị Anh gật đầu:
– Mưa nào không
buồn... Mưa Sài Gòn còn buồn hơn... Mưa SG buồn nhất. Tôi thích nằm nghe mưa
rơi... nhất là khi mình bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi...
Gã cười cười đùa một
câu:
– Tâm sự hả...
Chị Anh lắc đầu nhè
nhẹ:
– Chẳng có tâm sự gì.
Chỉ buồn..Tính tôi thường buồn.. thích buồn... bởi vậy tôi thích Quá Mộng ở chỗ
im lặng quá, buồn quá... Quá mộng quá... Mấy ông vào đây mà ồn ào tôi không
thích. Nhiều khi muốn nắm tai lôi ra khỏi quán...
Chị Anh nói hơi dài.
Gã bật cười tiếng nhỏ đốt điếu thuốc. Hít liên tiếp ba hơi, nhả khói ra từ từ,
gã chậm chạp lên tiếng:
– Sao chị biết tôi
buồn?
– Sao hổng biết... Cái
buồn lừng lửng ra đó. Buồn phả lên mặt, trong giọng nói, cử chỉ... Tôi thấy mà.
Giọng của chị Anh như
một xác định hay tỏ ý “đừng có chối... tôi thấy hết”. Có lúc thân quen nào đó
chị tỏ ra mình lớn tuổi kinh nghiệm đời nhiều hơn. Gã cười như cho phép hoặc
không muốn bàn cãi về chuyện biết không nên bàn cãi. Một câu nhịn chín câu
lành, nhất là nhịn chị Anh thì lành nhiều hơn. Có lẽ đứng yên một chỗ mỏi chân,
chị lại bước ra đứng tựa cửa nhìn mưa rơi và xe cộ chạy. Tà áo dài trắng theo
gió bốc lên cao phô bày vóc thân đằm thắm đựng nhiều ý tình sôi nổi của thiếu
phụ ở vào tuổi chín nhất. Cầm tách cà phê còn rất ít lên, gã cảm thấy bàn tay
rung nhè nhẹ như lòng mình cũng đang run vì ý nghĩ nào đó vừa thoáng hiện.
– Sao về sớm vậy?
Chị Anh góp chuyện.
– Hôm nay phải trực...
– Tôi nghe nói Quá
muốn được đi xa...
Gã nhìn chị Anh và bắt
gặp chị cũng đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau trong thoáng chốc.
– Tôi tính xin đổi đi
xa. Làm lính văn phòng hoài chán... vô vị... trống rỗng...
Chị Anh nói chậm và
nhỏ:
– Ít ra còn có cà phê
và những cơn mưa.. đi xa hổng có cà phê ngon uống đâu. Hổng có ai gọi Quá Mộng
đâu.
– Tôi biết, nhưng tôi
không thể ngồi uống cà phê ngắm mưa rơi và ngắm người ta... Tôi phải làm cái
gì...
Chị Anh cười bằng mắt.
Làm gì chị không thấu triệt câu “ngắm người ta” của Quá Mộng. Gã lính trẻ có
máu văn nghệ, lãng mạn và nhiều mơ mộng, ít nói nhưng lại có những câu “tán”
chị rất thích và rất chịu. Không sổ sàng, thô lổ và sống sượng như một vài
người khách khác; Quá Mộng thưởng thức nhan sắc của đàn bà như một hành động
rất gần với tôn thờ và ngưỡng mộ. Nhan sắc để cho gã chiêm bái hơn là chinh
phục và chiếm hữu, bởi vì sự chinh phục và chiếm hữu sẽ hủy hoại nhan sắc, thứ
vưu vật của trời ban phát cho con người; do vậy mà nhan sắc không phải của
riêng ai, không thuộc vào một người nào. Nhiều lần, rất nhiều lần, chị đã thử
và nghiệm ra Quá Mộng có thái độ kỳ cục gọi là lửng lơ con cá bóng trước nhan
sắc của mình. Nếu chị tấn công thì Quá Mộng lại lùi, nếu chị có cử chỉ quyến dụ
thì Quá Mộng lại lăng ba vi bộ. Thành ra hai người cứ chơi cút bắt, trốn kiếm
trong trò chơi tình cảm mà người nào cũng cảm thấy vui thích và biết rõ ràng
quy luật của trò chơi người lớn.
– Làm cái gì?
Chị Anh lên tiếng hỏi
và gã cười nhẹ lắc đầu:
– Tôi không biết sẽ
làm cái gì nhưng tôi biết tôi phải làm một cái gì...
Đặt tờ giấy 200 lên
bàn gã đi ra cửa mà không chào từ giã vì biết người khác không cần. Im lặng
nhìn theo dáng đi lừng khừng của gã, chị Anh thầm hỏi lý do nào mình lại quan
hoài tới gã con trai mới quen chưa đầy năm. Chị hơi ngạc nhiên khi thấy gã đang
đi rồi quay đầu bước trở lại chỗ mình đang đứng. Tóc tai sũng nước mưa, gã cười
nói chậm và nhỏ:
– Tôi có câu thơ riêng
cho chị...
Chị Anh cười như không
lạ về chất văn nghệ văn gừng của gã con trai đang đứng trước mặt mình:
– Đọc đi, tôi sẽ nhớ
hoài...
Gã cười cùng với giọng
nói khàn đục:
– ANH, đi dáng hiện
thành văn tự…
Đọc xong gã xoay người
bước đi. Chị Anh nói vói theo:
– Sao chỉ có một câu
dzậy?
– Còn một câu để
dành...
Dứt câu nói là tiếng
cười của gã. Ngọc Anh dậm dậm chân xuống đất. Cử chỉ của nàng tựa đứa con nít
làm nũng muốn được người khác làm cái gì cho mình. Nhìn theo gã con trai chậm
bước nàng hét nhỏ. Giọng của nàng như ra lịnh mà âu yếm và cợt đùa:
– Hê... trở lại đây
đi.
– Chi dzậy?
– Đọc nốt câu thơ rồi
mới được đi.
Thấy gã con trai còn
do dự, Ngọc Anh đổi giọng dụ khị:
– Tôi thưởng...
Gã quay trở lại liền,
nhanh hơn lúc đi. Ngọc Anh nhìn khuôn mặt ướt sũng nước mưa của gã con trai có
nụ cười nhếch chút khinh bạc:
– Thưởng gì?
Ngọc Anh buông lửng
lơ:
– Làm ơn đọc đi mà...
Giọng đọc thơ trầm mà
ấm hòa quyện vào trong tiếng mưa rơi:
– ANH, đi dáng hiện
thành văn tự... Ánh mắt, môi cười, người... mê... ANH...
Nghe hai câu thơ phá
thể dành cho mình, Ngọc Anh khúc khích cười. Dĩ nhiên nàng hiểu được ý của
người làm thơ cũng như nhận ra Quá Mộng đọc tiếng Anh trài trại như Em hoặc Ai.
Dường như tiếng Anh mang âm hưởng trộn lẩn của 3 tiếng Anh-Em-Ai cộng lại thành
ra nghe rất lạ.
– Tôi mê nhất hai câu
thơ này của Quá Mộng.
– Thưởng đi...
Gã hất hàm. Ngọc Anh
cười thánh thót:
– Tôi sẽ bỏ hết tình
tôi vào cà phê cho Quá Mộng.
Gã con trai gặng:
– Không chừa chút nào?
Chị Anh chắc giọng:
– Không chừa chút nào.
Gã xoay người bước
nhanh. Lần nữa Ngọc Anh gọi giật lại:
– Hê... muốn nghe tôi
đọc thơ hông?
Gã quay lại liền nhanh
còn hơn lúc nãy. Đứng trước mặt, gã đùa một câu mà vừa nghe xong Ngọc Anh phải
bật cười:
– Tôi chờ nghe tự muôn
kiếp trước...
Ngọc Anh đọc hai câu
thơ của mình bằng cái giọng Sài Gòn thanh thoát, dịu dàng pha chút tinh nghịch
và âu yếm:
– Quá Mộng làm thơ mơ
mộng quá...
Anh mơ, Anh mộng, mộng
mơ Quá...
Gục gặt đầu, gã cười
nhẹ:
– Hai câu thơ đẹp...
đẹp... tựa người...
Gã xoay người bước đi.
Ngọc Anh thấy được nụ cười hiếm hoi và nghe tiếng gã lẩm bẩm: “Mình muốn không
bận lòng cũng không được... vậy xin tạ ơn Người...” Nhìn theo bóng gã con trai
dầm mưa đi, nàng lẩm bẩm “Ai tạ ơn ai, ai biết...”
Ngôi đồn nằm giữa vùng
đồng không mông quạnh. Trước mặt nó, con lộ nhỏ nối từ quốc lộ số 4 đi vào chi
khu Thủ Thừa sáng màu đỏ hoạch dưới ánh nắng mặt trời chói chang của mùa hè.
Bên phải cũng đồng cỏ cao xanh ngắt tận chân trời, mà người ta gọi Đồng Tháp có
chiều ngang là ranh giới của con sông Vàm Cỏ Đông chạy suốt tới sông Tiền, còn
chiều dài từ quốc lộ số 4 chạy đụng tới biên giới Việt Miên với
các địa danh nổi tiếng như Cai Lậy, Thủ Thừa, Mộc Hóa, Cao Lãnh, Hồng Ngự, Trà Cú. Ngôi đồn của Quá nằm trong quận
Thủ Thừa, thuộc tỉnh Long An. 3 tháng trôiqua khá bình yên, tính từ lúc gã được
chỉ định làm đại đội phó để sau đó sẽ trở thành đại đội trưởng trấn đóng ngôi
đồn này. Địch chỉ pháo kích lẻ tẻ thôi như một cố gắng chứng tỏ sự hiện diện
của mình đồng thời quấy phá lính trong đồn mệt nhoài sẽ âm thầm mở cuộc tấn
công. Có đêm năm ba trái mọt chê 82 ly. Có khi giữa ban ngày lại rót vào đồn
một hai quả. Mới đầu còn e dè lo kiếm chỗ núp nhưng sau đó quen dần gã cũng
không thèm để ý. Chỉ khi nào nghe tiếng xè xè mới vội vàng nhào xuống hố cá
nhân hay giao thông hào gần nhất. Phải nói làm lính đóng đồn thì ít nguy hiểm
mà buồn nhiều hơn. Lúc ở Sài Gòn, gã chán ngấy đời lính văn phòng vô vị, trống
rỗng nên năn nỉ xin đổi đi xa. Bây giờ sống đời lính ở tiền đồn hiu quạnh, gã
thấy khoảng trống vẫn còn đó. Muốn làm cái gì nên xin đi xa, bây giờ gã lại
thấy mình xa và lạ và cũng chẳng làm được cái gì mình muốn làm. Nhà binh đi kèm
với kỹ luật, hệ thống quân giai, cấp trên cấp dưới, không cho gã cựa quậy gì
được, càng giãy dụa cái lưới vô hình càng bó chặt cứng hơn nữa cho tới khi nào
gã mỏi mệt và buông xuôi, đồng nghĩa với đầu hàng. Gã là con người lý tưởng,
lãng mạn, mơ mộng và văn nghệ. Điều đó không hề gì miễn làm trọn nhiệm vụ của
người lính, thi hành nghiêm chỉnh lệnh của cấp trên. Đêm dẫn lính đi kích. Đêm
nằm tiền đồn. Đêm chập chờn thức ngủ vì tin tình báo của chi khu cho biết địch
sẽ công đồn hay địch sẽ pháo. Ban ngày ngủ thức trong cái nóng oi ả và tiếng
động ồn ào của lính với vợ con. Có làm lính đóng đồn, gã mới nhận ra sự cơ cực
của người lính làng, lính quận. Nó khác xa với lính nhảy dù, biệt động, thủy quân lục chiến, hải quân và không quân. Họ không có thứ hào
quang sáng chói và cũng không được ca tụng như anh hùng mặc dù cũng hy sinh vì
tổ quốc.
– Thiếu úy...
Gã quay lại khi nghe
tiếng của Tình, người lính tà lọt của mình. Hồi mới tới gã chẳng hiểu “tà lọt”
là cái quái gì. Sau này quen rồi gã mới từ từ hiểu ra đó là thứ tiếng lóng mà
lính trong đồn dành cho người lính dùng để cho sếp sai bảo. Tuy nhiên tà lọt có
hàm một chút ý mỉa mai và khinh chê. Có người lính thích làm tà lọt thì có
người không thích. Ở cạnh sếp thì dĩ nhiên được nhiều ân huệ hơn như miễn trực
gác, được đi phép đúng thời hạn. Bù lại họ phải nấu ăn, giặt quần áo và làm lặt
vặt.
– Tới giờ ăn cơm hả
Tình?
Gã là người duy nhất
không đeo đồng hồ trong gần trăm người lính. Mới đầu ai cũng lấy làm lạ hỏi tới
hỏi lui, sau thấy gã trả lời hổng thích đeo nên họ chẳng thèm hỏi nữa.
– Dạ, 4 giờ rồi thiếu úy.
Gã gật đầu đứng lên.
Lẳng lặng theo sau lưng của Tình đi về hướng khu gia binh, gã ngước nhìn trời
cao.
– Hầm quá chắc sắp
mưa...
Tình lên tiếng vu vơ.
Gã cũng gật đầu:
– Tao mong mưa cho
mát.
– Tui chẳng muốn mưa.
Mưa tụi nó pháo nhiều hơn. Mấy thằng chả cứ canh có mưa là úp mình tả tơi.
Nói xong Tình cười
khạch khạch:
– Chừng nào thiếu úy về Sài Gòn, thiếu úy?
– Đầu tháng 6. Mày
muốn tao mua gì không?
– Dạ có. Thiếu úy mua vài cuồn băng vọng cổ nghe chơi. Vợ tui ghiền vọng cổ như
thiếu úy ghiền cà phê...
3 tiếng “ghiền cà phê”
của Tình vang lên trong buổi chiều vắng lặng làm cho gã nhớ Sài Gòn. Dường như
gã ngửi được mùi cà phê phảng phất quanh đây. Rồi khuôn mặt khả ái, tiếng cười
thánh thót, ánh mắt nhìn của chị Anh lung linh trong bóng nắng.“Bao lâu rồi
mình không được uống cà phê của chị Anh...” Gã lẩm bẩm: “Kỳ này về lại SG mình
phải uống bù mỗi ngày 3 cử...”
– Thiếu úy nói cái gì vậy thiếu úy?
Nghe Tình hỏi song gã
làm lơ giả đò không nghe để khỏi trả lời. Nhớ 3 ngày trước khi đi, gã tới quán
uống cà phê song không có nói cho chị biết mình sẽ đi xa. Gã ghét sự chia tay,
lời giã từ làm bịn rịn lòng mình và lòng của người khác. Cứ âm thầm đi rồi
không thấy mình lui tới chị sẽ biết. Như vậy ít bận lòng hơn.
– Tao mong trời sẽ
mưa.. mưa thật lớn... mưa bay ngút ngàn phương trời để tao đưa người tới đây
ngắm mưa.
Tình ngơ ngác không
hiểu cấp chỉ huy nói gì. Nó nghĩ chắc ổng lên cơn nói xàm. Mưa có gì mà ngắm...
mà lại mưa bay ngút ngàn phương trời... Gã cười ngước đầu nhìn trời. Ở trong
tảng mây dật dờ đó gã mường tượng ra khuôn mặt của một người.
*****
Quán cà phê vắng lặng
vì mới có hơn 10 giờ sáng. Chưa tới giờ mấy cậu thanh niên đi uống cà phê. Phải
sau giờ học thì họ mới ngồi đồng tán dóc được. Trời tháng 6 nhiều mây lắm mưa
vào buổi chiều hay đêm. Ngọc Anh ngồi im nơi quầy tính tiền vì không có gì để
làm. Đã bao nhiêu lần nàng ngồi im đợi chờ. Mấy người khách quen cũng ít khi
thấy mặt. Như Quá Mộng. Mấy tháng nay đi mất biệt. Đi, âm thầm đi, chẳng nói
lời từ biệt mà cũng chẳng cho nàng thốt lời chia tay, như không muốn bận lòng,
không muốn có người quan hoài tới. Người ta tới rồi đi như những cơn mưa mùa
bất chợt, không hẹn hò, không báo trước. Giọng hát của cô ca sĩ nào đó cất lên
trong không khí ẩm mục của một buổi sáng trời chuyển mưa.
“Mưa có rơi và nắng có
phai
trên cuộc tình yêu em
ngày nào
Ta đã yêu và ta đã mơ,
mơ trăng sao đưa đến
bên người.
Một lần gặp gỡ đã như
quen thuở nào
một lần gặp gỡ nhưng
tình đã xa xưa.
Mây có bay và em có
hay
ta ngại ngùng yêu em
lần đầu.
Ta đã say hồn ta ngất
ngây
men yêu thương đã thấm
cuộc đời.
Một lần nào đó bước
bên em âm thầm
một lần nào đó ta vẫn
không nói yêu người.
Yêu em ta yêu em như
yêu tuổi ngây thơ.
Bên em bên em ta hát
khúc mong chờ.
Ngày nào người cho ta
biết tình yêu đắm say
Ngày nào đời cho ta
biết tình là đắng cay
Mưa đã rơi và nắng đã
phai
trên cuộc tình yêu em
ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn
say
qua bao nhiêu năm
tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc
xanh xưa bạc màu.
Một ngày nào đó ta có
thôi hết yêu người…”
Ngồi đây một mình,
nghe tình khúc Ngô Thụy Miên, nàng mới biết, trong cách nào đó mình
bị ảnh hưởng của Quá Mộng khi chọn nhạc để nghe. Bản nhạc nào cũng có mưa, liên
quan tới mưa, nói về mưa. Mưa trong cuộc đời. Mưa trong tình người. Mưa trong
cơn mộng mơ lúc gần sáng thức giấc vì âm thanh của gió lùa qua đầu song và
tiếng động khẽ vang từ cánh cửa sổ khép hờ.
Trời đang nắng bỗng nhiên tối sầm lại rồi mưa xuống. Gió thốc vào sâu trong quán
tới chỗ nàng ngồi. Gió ươn ướt và lành lạnh. Không biết nghĩ gì nàng bỏ vào
trong pha ly cà phê phin mang ra bàn của Quá Mộng hay ngồi mỗi khi tới đây.
Thực ra vì cảm tình riêng nàng đã dành chiếc bàn đó cho Quá Mộng mỗi khi tới
uống cà phê. Lâu dần chiếc bàn đó thành giang sơn của gã. Ngồi xuống chiếc ghế
Quá hay ngồi, nàng im lặng nhìn ra đường nhìn mưa rơi. Mưa không lớn mà rỉ rả.
– Chắc còn lâu lắm mới
dứt mưa...
Ngọc Anh lẩm bẩm. Tự
dưng nàng cảm thấy buồn và trống vắng. Đời sống thường nhật nhàn hạ quá, trật
tự quá, đều đặn quá thành ra vô vị, nhàm chán và mất dần đi ý nghĩa. Nàng nhớ
tới câu nói của Quá Mộng. “Đời sống mà không có sự thay đổi là đời sống tự hủy. Đời sống mà không có biến cố là một đời sống giãy chết...”
Nghe nói như thế nàng vặn hỏi:
– Thay đổi gì?
Quá Mộng trả lời gọn:
– Thay đổi sinh hoạt. Tôi tới đây uống cà phê
hoài là nhờ cái tình của chị bỏ vào cà phê nó thay đổi luôn... Nàng cười hiểu
cái ý của người nói song làm như không hiểu bằng cách hỏi tiếp:
– Biến cố gì?
Quá Mộng đưa ly cà phê
lên cười. Qua màn khói thuốc lá mùi hăng hăng nàng thấy được ánh mắt nhìn của
gã con trai thật nhiều lãng mạn và mơ mộng.
– Biến cố tình cảm...
Nàng cười hăng hắc
đùa:
– Nếu tôi làm được,Quá Mộng biết tôi sẽ làm gì
không? Gã con trai ngước lên nhìn chờ đợi câu trả lời. Nhìn sâu vào mắt gã,
nàng buông gọn:
– Tôi sẽ tát Quá Mộng một cái thật đau.
– Mời chị... Tôi muốn bị đau, càng đau càng tốt.
Ít nhất tôi cũng có diễm phúc được bàn tay đẹp của chị in lên má... tôi sẽ có
hứng làm bài thơ Dấu tay trên má...
Quá Mộng nói với giọng
nghiêm pha chút buồn. Nàng im lặng giây lát mới thỏ thẻ:
– Nhớ nghen... Ngày nào đó bàn tay này sẽ ịn lên
má... Nàng đưa bàn tay trắng muốt ra trước mặt và đưa thật gần như muốn cho gã
con trai nhìn ngắm bàn tay của mình. Quá Mộng im lặng nhận lãnh cử chỉ ban phát
của nàng bằng ánh mắt khờ khạo. Nàng cười thầm. Không có người đàn ông nào lại
không khờ khạo trước nhan sắc đàn bà. Huống chi Quá Mộng lại là gã con trai
tuổi vừa mới lớn.
– Quá Mộng có yêu ai chưa?
Ngồi nhìn những giọt
cà phê chầm chậm rơi nàng tự hỏi câu đó rồi lại tự trả lời. Chắc chưa...“Nếu đã
yêu, đã có kinh nghiệm thì không có thái độ rụt rè và cử chỉ nhút nhát...”
Đang cúi đầu mơ mộng
chợt nghe tiếng bước chân, Ngọc Anh ngước nhìn ra cửa. Đôi mắt nàng mở to và
bất động.Vóc dáng quen quen hiện ra.Tóc ngắn 3 phân. Bộ quân phục mơi mới thẳng
thớm. Dây nịt. Đôi giày trận đen bóng. Nơi cổ áo có một bông mai vàng. Quá
Mộng. Gã con trai xuất hiện như bóng mây làm mát đi chút khoảnh trời gay gắt.
Gã mỉm cười không nói. Đủ rồi. Cả hai chẳng cần phải nói, với lại có gì đâu để
mà nói.
Tới ngồi vào chiếc bàn
quen thuộc, gã ngước nhìn chị Anh đang ngồi đối mặt mình:
– Quá Mộng hơi lạ...
Đen và ốm đi...
– Còn chị Anh vẫn như
ngày xưa... Có lẽ đẹp hơn ngày xưa...
Chị Anh cười nhẹ. Chị
biết gã khen thật tình chứ không phải nịnh hay tán như những người khác. Không
hỏi chị quay lưng đi pha cà phê. Quá gọi vói theo:
– Chị nhớ bỏ thật
nhiều “tình” vào cà phê nghen chị... Tôi cần...
Quay lại chị Anh cười
bằng con mắt có đuôi:
– Tôi nhớ, tôi có nói
với Quá Mộng, tôi sẽ bỏ hết tình tôi vào cà phê của Quá Mộng mà.
Quá cười lớn không trả
lời. Đốt điếu thuốc gã nhìn vẩn vơ. Mọi thứ đều y nguyên, nói lên sự bình yên
và ổn định trong sinh hoạt thường nhật. Chị Anh trở ra với tách cà phê và chiếc
bình thủy mới tinh. Đặt hai thứ xuống bàn, chị kéo ghế
ngồi đối diện với Quá:
– Quán vắng chẳng có
ai... Ngồi nói chuyện cho vui.
Dường như vui vì gặp
lại gã nên chị Anh nói cười nhiều hơn thường lệ:
– Quá Mộng ở đâu về
dzậy?
Vẫn cái giọng Sài Gòn
thanh thanh, dịu dàng và ngọt ngào mà mấy tháng qua Quá thèm được nghe.
– Thủ Thừa…
– Xa đây hông?
– Không xa lắm mà đi
hoài hổng tới...
Hít hơi thuốc, ém hơi
thật kỹ rồi nhả ra từ từ bằng mũi, gã nói nhỏ và chậm:
– Ghiền cà phê nên
ráng lội về đây.
– Chừng nào đi?
– Thứ hai.
– Dzậy à.Tới đây mỗi
ngày đi.Tôi pha cà phê cho uống. Bỏ hết tình luôn không chừa lại chút nào.
Gã hơi nhếch môi cười
có lẽ vì câu nói của chị Anh:
– Có phiền không?
Chị Anh lắc đầu quầy
quậy:
– Hổng có phiền gì
hết, mà nếu ai phiền thì kệ họ. Quá Mộng hổng phiền, tôi hổng phiền thì phất lờ
thiên hạ...
Gã phá ra cười vì cái
giọng của chị Anh. Thấy gã giơ tay định nhấc lấy cái phin, chị thong thả làm
trước như đoán được ý của gã. Đổ thêm nước sôi vào tách, bỏ muỗng đường, quậy
quậy mấy cái chị cười nhìn gã. Hiểu ý gã nhấp ngụm nhỏ cà phê.
– Có gì khác không?
Quá uống ngụm thứ nhì.
– Khác...
– Khác sao?
– Ngon hơn ngày xưa..
chắc tại chị bỏ hết tình tôi mê...
Ngừng lại nhìn chị Anh
đang ngồi đối diện, gã cười nhẹ:
– Từ ngày tôi đi có
ông nào lọt vào mắt của chị chưa? Chị có bỏ chút tình vào cà phê cho người nào
chưa?
Gã hỏi một câu dài.
Chị Anh cảm thấy vui trong lòng song cố gắng không để lộ niềm vui của mình ra
ngoài. Cầm lấy gói thuốc Pall mall lên ngắm nghía giây lát, chị ngước lên nhìn
gã. Tia nhìn của chị sâu thẳm:
– Từ ngày Quá Mộng đi
tôi nhắm mắt lại kín mít thì đâu có ông nào lọt vào được. Chỉ có giọt nước mưa
bay vào làm rơi nước mắt thôi.
Cười im lặng gã uống
thêm ngụm cà phê:
– Bây giờ đang mở ra
hay nhắm lại?
Chị Anh nhìn ra ngoài
cửa. Dường như chị tránh nhìn người đối diện trong lúc trả lời:
– Đã mở hí hí từ khi
Quá Mộng bước vào cửa.
Nói xong chị bật cười.
Gã cũng cười:
– Chị có mắt to và
dài, mở hi hí vẫn thấy rõ.
Chị Anh đứng dậy bỏ
vào trong. Lát sau chị trở ra bưng tô cháo lòng bốc khói:
– Cái này hổng có
bán... Chỉ làm cho nhà ăn. Bây giờ đem ra đãi Quá Mộng.
Chị người làm mang ra
dĩa rau sống. Đang đói bụng, gã không khách sáo vừa ăn vừa khen ngon.
– Chiều Quá Mộng trở
lại đi. Tôi sẽ nấu bún riêu.
– Mấy giờ?
– Mấy giờ cũng được.
– Sợ chị bận khách.
– Thì tôi để con Ánh
với con Sương lo. Thêm con Hân phụ nữa. Mình ăn trên lầu chẳng phiền ai với lại
thứ năm thường không bận.
Tiếng “mình” của chị
nghe thật dịu dàng và êm ái. Gã nhìn chị Anh chăm chú. Tuy hơi ngạc nhiên về
lời mời của chị song cũng không hỏi thêm. Được mời ăn sướng rồi thắc mắc làm
chi. Có lẽ hiểu được sự thắc mắc của gã, chị Anh ôn tồn giải thích:
– Chẳng có gì đâu. Hồi
Quá Mộng nói đi xa tôi định làm tiệc nhỏ để tiễn mà đi hổng cho tôi biết. Tôi
sùng lắm muốn nghỉ chơi với Quá Mộng luôn. Nhưng hồi nãy thấy mặt thì hết giận
rồi nên mới mời bữa ăn tối.
Cười tiếng ngắn gọn,
nhìn vào mặt người đối diện, gã nói với giọng buồn buồn:
– Nếu chị mà biết tôi
ghiền cà phê của chị tới mức độ nào thì chắc chị sẽ không sùng tôi. Hổng đâu có
cà phê ngon bằng cà phê chị Anh.
Chị Anh cười. Mắt chị
long lanh và ươn ướt.
– Vùng tôi ở mưa nhiều
lắm, nhìn mưa tôi lại nhớ tới chị...
– Ở đó có mưa bay ngút
ngàn phương trời không Quá Mộng?
– Có. Mưa bay ngút
ngàn phương trời. Mưa ướt mặt người.
– Vậy thì Quá Mộng
phải đưa tôi về nơi Quá Mộng ở để tôi có thể ngắm mưa bay ngút ngàn phương
trời.
Nói dứt chị Anh đứng
lên đi về chỗ quầy tính tiền. Trở lại bàn, đưa cuốn sổ ra chị nói như năn nỉ:
– Cho xin địa chỉ của
Quá Mộng đi.
Đợi cho gã viết xong,
chị đưa lên lẩm nhẩm đọc rồi mới gấp quyển sổ lại. Uống cạn tách cà phê gã bỏ
gói thuốc lá vào túi áo. Thấy gã thò tay vào túi định lấy tiền, chị xua tay lia
lịa:
– Miễn. Chiều Quá Mộng
trở lại nghen.
Gật đầu gã chậm chạp
bước ra cửa. Theo ra tới hàng hiên, chị Anh đứng nhìn theo với ánh mắt đăm
chiêu. Dường như chị muốn nói điều gì với gã mà ngần ngại.
*****
Mưa đầy trời. Mưa
trắng xóa. Mưa từ dưới đất mưa lên. Mưa tự trên cao rơi xuống. Mưa bay ngút
ngàn phương trời... Tất cả những thứ đó chưa đủ để diễn tả mưa nơi vùng đồng
không mông quạnh này. Ngồi trong lô cốt gã im lặng nhìn mưa rơi và nhớ tới chị
Anh. Đêm gặp lại thật im lặng, thứ im lặng hiếm có giữa hai người đang có nhiều
điều để nói.Tà áo dài lụa trắng cao sang. Ánh mắt nhìn, không hẳn là âu yếm,
không hẳn gởi trao, không hẳn hẹn hò mà thăm thẳm tình người. Là lính đóng đồn
miền xa, quạnh hiu và trơ trọi không có bóng dáng đàn bà, trong buổi tối ngồi
nhìn chị Anh tha thướt đi lại, gã chợt nhận ra mình thiếu một cái gì, cần một
cái gì để lấp đầy sự trống vắng. Đó là hình ảnh một người ở trong trái tim
mình. Gã cần một người đàn bà thực sự chứ không phải hình bóng được thêu dệt,
vẽ vời trong giấc mơ hay giấc ngủ trở trăn vì tiếng hú của đạn 82 ly. Móc túi
áo lấy gói thuốc ra đốt một điếu, hít hơi dài, gã nhìn làn mưa bụi mang mang
giăng kín bầu trời. Dường như ở trong làn mưa trắng xóa đó gã mường tượng ra bóng dáng của chị Anh. Tà áo dài đen huyền
hoặc đêm giã từ. Hai bàn tay muốt trắng nuột nà búp măng trúc non. Ánh mắt nhìn
thẳm sâu. Nụ cười mê hoặc của chị biến Quá Mộng thành Quá Mộng Quá. Chị Anh
cười dịu dàng khi đặt tên mới cho gã con trai lính đi xa. Chị bày lộ tình cảm
của chị một cách chân thật và ở trong giới hạn vừa đủ để hai người không ai
phải ân hận hoặc nuối tiếc điều mình đã làm. Gã cũng vậy. Không giấu diếm, che
đậy tình cảm của mình với chị Anh song cũng không muốn làm điều gì để bận lòng.
Ở xa thì nhớ mà ở gần thì quyến luyến. Thế thôi... Tình cảm mà gã dành cho Chị
Anh như tình bạn giữa hai người khác phái, giữa gã con trai với một thiếu phụ
lớn hơn mình chút tuổi. Có những lúc tình cảm vượt qua khỏi tình bạn thành thứ
tình thương bàng bạc, mông lung, được biểu lộ bằng lời nói, nụ cười, ánh mắt
nhìn mà chị Anh chấp nhận bằng thái độ vui mừng và cởi mở. Tình cảm là thứ cao
quí và hiếm hoi, gã không muốn hoang phí, không thể bừa bãi cho và nhận vội
vàng. Người cho có thận trọng thời người nhận mới nâng niu. Người cho có thành
kính thời người nhận mới trân trọng gìn giữ.
*****
Đợi cho ông phát thư
đi khỏi, Ngọc Anh mới ngắm nghía phong thư của Quá Mộng gởi cho mình giây lát
rồi chậm chạp dùng kéo cắt một đầu xong cẩn thận rút tờ giấy có kẻ hàng ra. Thư
không đề ngày tháng và nơi gởi gì hết. Lá thư mở đầu bằng hai chữ “Chị Anh”
thật ngắn và thật gọn.Biết cái tính “hơi mác” của Quá Mộng, nàng lắc đầu cười
lẩm bẩm:
“Tại sao chỉ có hai
chữ “Chị Anh”. Bộ thêm chữ thân, thương, mến rồi bịnh à?! Người đâu mà hà
tiện chữ quá. Dzậy mà cũng viết văn.”
“Tôi định viết “Chị
Anh thương mến” nhưng vì sợ chị sùng và giận nên tôi đành viết “Chị Anh”. Nếu
chị không giận thì trong thư trả lời chị hãy cho tôi biết.Ký lô cà phê mà chị
tặng cho tôi, tôi đã uống hết rồi. Điều đó tỏ cho chị biết là tôi ghiền cà phê
của chị lắm. Đúng ra thì tôi chia cho sếp của tôi một ít gọi là hối lộ để ổng
cho tôi đi phép về Sài Gòn thăm chị thường xuyên hơn. Ở đây bây giờ vào giữa
mùa mưa nên mưa, không những bay ngút ngàn phương trời mà còn bay ngút ngàn bốn
phương tám hướng trời. Mưa ướt chỗ tôi nằm ngủ, mưa ướt mặt người lính ôm súng
gác đêm. Mưa ướt đẫm chiếc poncho. Mưa nửa đêm. Mưa gần sáng. Mưa ban ngày. Mưa
giữa ban trưa trời nắng chang chang. Mưa ngập dãy giao thông hào. Mưa ướt nhẹp
gói thuốc lá. Mưa lầy lội lối đi. Mưa kéo gió về kèm theo tiếng hú lồng lộng
của mọt chê 82 ly. Những thứ đó tôi có thể chịu đựng và lâu ngày thành quen dần
đi. Tuy nhiên mưa làm tôi nhớ chị, nhớ vô cùng. Tôi không biết mức độ tình cảm của tôi đối với chị sâu đậm hay hời hợt, song tôi
biết tôi nhớ chị. Tôi nhớ chị và tôi xác nhận điều đó.
Ngọc Anh thở dài, biết
mắt mình cay cay vì 3 chữ “tôi nhớ chị” của Quá Mộng. Nàng biết nàng cũng nhớ,
nhớ nhiều một người đã đi xa chưa trở lại. Gấp lá thư đọc chưa hết bỏ vào phong
bì, nàng nhìn qua phía bên kia đường. Trời không mưa mà lại u ám. 5 giờ chiều
người đi lại nhiều hơn. Tiếng còi xe vang inh ỏi. Quán vắng chỉ có một người
khách quen nên không khí im lặng trừ tiếng nhạc và tiếng hát âm thầm.
“Mưa soi dấu chân em
qua cầu
Theo những cánh rong
trôi mang niềm đau.
Đời em đã khép… đi vội
vàng
Tình ta cũng lấp lối
thiên đàng
Như cánh chim khuất
ngàn, như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi
ngày yêu dấu.
Mưa soi dấu chân em
qua cầu
Theo những cánh rong
trôi mang niềm đau
Thời nào yêu hết trái
tim buồn
Lời nào yêu hết trái
tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ,
xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót
chân người xa vời.
Mưa âm thầm buổi chiều
thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn
năm nữa như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày
tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời
vô vọng.
Xin em hãy cho tôi tạ
tình
Khi em đã đi qua
khoảng đời tôi.
Dù một khoảng khắc sớm
phai tàn
Và lệ em rớt trên môi
nhạt
Đôi mắt em rất buồn,
đôi chúng ta rất buồn
Vạn câu tình cũ, xin
gửi cho đời.
Trôi trên con sóng
xanh bạc đầu
Theo những cánh rong
cưu mang niềm đau.
Đời nhau đã khép đi
vội vàng
Tình ta cũng lấp lối
thiên đàng
Như cánh chim khuất
ngàn.
Như cánh chim khuất
ngàn
Còn mong còn ngóng chi
ngày yêu dấu.
Thời nào yêu hết trái
tim buồn
Lời nào yêu hết trái
tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ
xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót
chân người trông vời.
Mưa âm thầm buổi chiều
thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn
năm nữa như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày
tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời
vô vọng.
Xin em hãy cho tôi tạ
tình
Khi em đã đi qua
khoảng đời tôi.
Dù một khoảnh khắc sớm
phai tàn
Và lệ em rớt trên môi
nhạt
Đôi mắt em rất buồn
đôi chúng ta rất buồn
Vàng câu tình cũ gửi
vời cho đời”.
Ở đâu đó trong vùng âm
thanh và ánh sáng mờ nhạt, nàng thấy Quá Mộng đang ngồi nơi chiếc bàn quen
thuộc. Khói thuốc Pall Mall bay bay. Ánh mắt gã con trai nhìn lặng nỗi mê man
dịu dàng. Nàng nhớ Quá Mộng. Nhớ quá chừng. Nhớ như chưa bao giờ nhớ ai.
“Mình phải làm gì để
đầy nỗi nhớ?” Nàng lẩm bẩm hỏi.
Tự dưng câu hát “cho
mưa bay ngút ngàn phương trời” bật ra trong trí não. Ngọc Anh mỉm cười. Nàng
biết phải làm gì...
– Thiếu úy... thiếu
úy...
Đang nằm trong hầm chỉ
huy đọc quyển Bếp Lửa của Thanh Tâm Tuyền, nghe tiếng gọi của Tình, gã càu
nhàu:
– Gì đó mậy?
– Có người kiếm thiếu
úy.
– Ai?
– Tui đâu biết. Mà cô
này ngộ lắm. Cổ mặc áo dài trắng đẹp hết biết. Tui chưa thấy ai mặc áo dài đẹp
hơn cổ.
Tình nói huyên thiên
song gã vẫn chưa chịu ngồi dậy. Gã đang đoán xem ai kiếm mình. Chắc mẹ hoặc bà
chị. Gã đâu có quen biết ai thân tới độ khiến họ phải cất công xuống tận nơi
hóc bà tó này mà kiếm.
– Lẹ lên đi thiếu úy.
Cổ đợi thiếu úy ngoài cổng.
Vất cuốn sách xuống
Quá cười cười:
– Sao mày nôn vậy mậy.
Kiếm tao chứ đâu có kiếm mày.
Tình cười hì hì đi
theo sếp ra cổng chánh của đồn. Chưa tới nơi, gã thấy bóng một người mặc áo dài
trắng đứng nơi cổng. Gió đồng thổi tà áo bay bay. Dáng người thật quen nhưng vì
khá xa nên chưa nhận diện được. Còn cách mươi bước gã cảm thấy tim mình đập
mạnh nhịp không bình thường. Dáng quen quá làm gã tưởng tới một người.
– Hổng lẽ... hổng
lẽ...
Người đàn bà mặc áo
dài trắng quay lại.
– Ơ... Ơ... Chị...
Ơ... Ngọc Anh…
Sửng người vì kinh
ngạc, gã ú ớ thành những lời đứt đoạn. Vì sự có mặt của mấy người lính, gã cố
che đậy sự vui mừng của mình thành ra không có lời chào hỏi gì hết mà chỉ nhìn
Ngọc Anh cười. Tuy nhiên bằng sự tế nhị và linh cảm bén nhạy của đàn bà, Ngọc Anh
biết rõ tình cảm mà Quá Mộng dành cho mình:
– Quá khỏe không?
– Khỏe... Còn...
còn... Ngọc Anh?
Lúng túng một lát gã
mới không gọi Ngọc Anh bằng chị. Cười thầm vì dáng điệu lúng túng và cách xưng
hô của ông lính trẻ, nàng cười nhỏ nhẹ trả lời:
– Tôi cũng bình
thường...
Liếc nhanh 3 người
lính dưới quyền đang chăm chú nhìn Ngọc Anh, gã cười lên tiếng:
– Mời Ngọc Anh vào
thăm đồn...
Đưa cái túi vải cho
gã, Ngọc Anh cười nhỏ nhẹ thốt:
– Quà của Quá đó. 1 ký
lô cà phê, mấy cuốn tiểu thuyết và 3 cuồn băng nhạc.
Gã cười mắt sáng long
lanh. 2 người bước song song trên lối đi khô ráo gần tuần lễ không mưa. Ngọc
Anh im lặng ngắm nhìn phong cảnh. Gã cũng im lặng. Thật ra hai người có rất
nhiều điều để nói nhưng ngại vì có Tình đi sau lưng. Vào tới hầm chỉ huy, gã tìm
cách đuổi khéo Tình đi bằng câu nói:
– Tình về nhà bảo bà
xã nấu thêm cơm vì tôi có khách quí tới thăm.
– Dạ. Thiếu úy hổng
dặn em cũng bảo nó nấu nướng cho đàng hoàng để đãi cô... cô...
Hiểu ý Ngọc Anh cười
thốt với Tình:
– Ngọc Anh... Gọi bằng
cô Anh được rồi.
Cười toe toét Tình xoa
tay:
– Dạ cô Anh. Em sẽ bảo
con vợ em nấu món ngon đãi cô Anh.
Đợi cho Tình khuất
bóng, gã mới quay sang nhìn Ngọc Anh và bắt gặp nàng cũng đang nhìn mình đăm
đăm:
– Quá ốm và đen. Có
còn là Quá Mộng của tôi không?
– Vẫn còn... mà bây
giờ còn thêm Quá Nhớ nữa.
– Thế à! Quá Nhớ ai?
– Quá Nhớ Anh Quá...
Ngọc Anh bật cười. Mắt
nàng long lanh bày tỏ sự sung sướng khi nghe gã tiết lộ tình cảm. Nhìn gã, nàng
cười cười:
– Hổng mời khách vào
nhà à?
Gã chưa kịp bước, nàng
đã khom người chui vào hầm trú ẩn. Không khí âm ẩm và hăng hăng thứ mùi thật lạ
mà nàng không biết mùi gì. Tiếng kêu sè sè. Chiếc giường nhỏ trải chiếu nằm
trong góc. Độc một cái gối màu xanh. Chiếc mền nhăn nhúm. Trên chiếc bàn hình
chữ nhật đóng bằng cây bề bộn giấy tờ và tàn thuốc lá.
– Xin lỗi chị Anh về
chỗ ở chật chội và dơ dáy...
Gã ngượng ngùng lên
tiếng. Ngọc Anh cười. Nụ cười của nàng thật đôn hậu cũng như giọng nói dịu
dàng:
– Tôi đâu có phàn nàn.
Tôi tới thăm Quá, tôi chấp nhận. Tôi đã biết Quá là lính mà.
– Chừng nào chị Anh
về?
NgọcAnh cười thành
tiếng nhỏ khi nghe câu hỏi của gã:
– Kỳ vậy? Tới chưa
được mời ngồi mà đã tính đuổi người ta về rồi. Chừng nào được nhìn mưa bay ngút
ngàn phương trời tôi sẽ về. Chưa được ngắm, Quá đuổi tôi cũng không về đâu.
– Vậy thì tôi cầu trời
đừng có mưa để chị ở lại đây lâu...
Nghe câu nói bày tỏ
chút tình cảm của gã, Ngọc Anh cảm động mắt sáng long lanh:
– Tôi ước gì tôi có
thể ở lại đây hoài. Tuy nhiên...
Nàng thở dài và gã
cũng buông tiếng hắt hiu phiền muộn. Mỗi người đều có ràng buộc riêng. Có
khoảnh trời riêng để hít thở. Họ chỉ có thể tới với nhau bằng chút thời gian dư
thừa và chút tình cảm bọt bèo rồi cũng sẽ tan nhanh theo dòng chảy của đời.
– Mình ra ngoài cho
thoáng...
Gã lên tiếng. Giọng
của gã khàn khàn. Ngọc Anh nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của gã. Nàng biết
Quá Mộng ngại đứng với mình trong căn hầm chật hẹp và tối tăm. “Lính mà nhát
hít”. Tự dưng nàng muốn ghẹo người lính trẻ để xem phản ứng của anh ta ra sao.
– Hồi nãy Quá có nói
vẫn còn là Quá Mộng và lại có thêm Quá Nhớ nữa. Quá nhớ Quá làm sao?
Gã cười lấy điếu thuốc
ra đốt rồi hít hơi thật dài như cố tìm câu trả lời:
– Chẳng làm gì hết.
Người ta ở xa quá, nếu có quá nhớ cũng đành chịu.
– Bây giờ người ta
đang đứng trước mặt thì Quá Mộng làm sao?
Gã làm thinh. Ngọc Anh
cười nhẹ bước tới đứng đối diện với gã. Hai người gần như chạm mặt nhau.
– Quá chưa trả lời câu
hỏi.
Người lính trẻ lúng
túng vì bị Ngọc Anh dồn ép:
– Chị Anh muốn Quá
phải làm gì?
– Ai biết.. Quá nói
Quá nhớ thì tôi hỏi vậy thôi. Quá nhớ Quá muốn thì Quá làm đi...
Gã bật cười vì câu nói
có nhiều chữ Quá của chị Anh.
– Vậy à? Quá nhớ Quá
làm mà Quá có bị ăn bạt tai không?
Ngọc Anh cười hăng
hắc. Hóa ra Quá Mộng vẫn chưa quên nàng. Điều đó khiến
cho nàng cảm thấy sung sướng và kiêu hãnh khi biết mình được người khác thương
yêu. Dù ở xa hình ảnh của nàng vẫn ngự trị trong tim của người lính trẻ si tình
và lãng mạn. Có si tình thì anh ta mới nhớ những lời nàng nói:
– Có. Bạt tai như thế
này nè...
Ngọc Anh đưa bàn tay
nhỏ nhắn lên sờ mó, mân mê khuôn mặt cháy nắng của người lính trẻ đang đứng
thật gần. Gã hầu như bất động vì sung sướng.Đã bao nhiêu ngày qua gã mơ giây
phút này. Gã ngạt thở vì hương tóc mềm, da thịt ấm nồng nàn tình tự của đam mê.
– Chị... Anh... ơi...
Gã thì thầm đứt đoạn.
Ngọc Anh cười. Hơi thở nàng phả bên tai người lính chiến đang bắt đầu thành kẻ
chiến bại trước nhan sắc.
– Ủa, sao kỳ dzậy?Hồi
này Quá đâu có gọi tôi bằng chị.
– Không gọi chị rồi có
ăn bạt tai không?
– Có. Ăn cái này nè...
Người lính trẻ cảm
thấy mình bị chấn động dữ dội khi vòng tay quấn quít tình người của Ngọc Anh
vòng quanh cổ mình và ghì mạnh để mặt kề mặt, môi chạm môi rồi đam mê cháy bùng
lên thiêu đốt và hủy hoại. Nhan sắc bị bóc trần từng mảnh để thành
hình tượng có khổ đau và hạnh phúc, tiếng cười và nước mắt chảy ra trong quên
lãng....
Ngọc Anh thức giấc
giữa đêm khuya yên lặng. Nàng không hiểu vì sao mình lại thức giấc sau cơn
thiếp mê bằn bặt của ái ân. Có lẽ vì ánh trăng vàng màu ủ dột xuyên qua khung
cửa sổ độc nhất của căn hầm trú ẩn dọi vào mặt mình. Hơi nghiêng đầu nàng thấy
gã nằm ngủ. Dáng gã hiền như con nít làm cho nàng chạnh lòng. Không cần phải có
những gì xảy ra hôm nay, nàng cũng đã biết rõ một điều nàng yêu Quá Mộng, gã
con trai kỳ quặc nhỏ hơn nàng chút tuổi. Dù có nhiều điều rất khác nhau song
nàng tìm thấy ở Quá Mộng đôi điều không có ở người khác. Quá sống thực với bản
ngã của mình. Quá bất chấp sự dị biệt, bất đồng đẳng và bất bình đẳng. Quá
Mộng, như đứa trẻ trong thơ của Phùng Quán “Phải làm một người chân thật... Mẹ
ơi, chân thật là gì? Mẹ tôi hôn lên đôi mắt... Con ơi một người chân thật...
Thấy vui muốn cười cứ cười... Thấy buồn muốn khóc là khóc... Yêu ai cứ bảo là
yêu... Ghét ai cứ bảo là ghét... Dù ai ngon ngọt nuông chiều.. Cũng không nói
yêu thành ghét... Dù ai cầm dao dọa giết... Cũng không nói ghét thành yêu...”
Quá Mộng của nàng như thế đó. Anh yêu nàng dù biết nàng là góa phụ hai con, lớn hơn anh chút tuổi. Ở trong mắt nhìn của Quá
Mộng, tình yêu như những câu thơ mà anh đã đọc cho nàng nghe để bây giờ nàng
vẫn còn nhớ.
“Trời đã sinh ra em
Ðể mà xinh mà đẹp
Trời đã sinh ra anh
Ðể yêu em tha thiết
Khi người ta yêu nhau
Hôn nhau trong say đắm
Còn anh, anh yêu em
Anh phải ra mặt trận
Yêu nhau ai không muốn
Gần nhau và hôn nhau
Nhưng anh, anh không
muốn
Hôn em trong tủi sầu
Em ơi rất có thể
Anh chết giữa chiến
trường
Ðôi môi tươi đạn xé
Chưa bao giờ được hôn
Nhưng dù chết em ơi
Yêu em anh không thể
Hôn em bằng đôi môi
Của một người nô lệ…
Lẩm bẩm trong trí bài
thơ của Phùng Quán tới câu: “Em ơi rất có thể.. Anh chết giữa chiến trường..
Đôi môi tươi đạn xé.. Chưa bao giờ được hôn..” Ngọc Anh ứa nước mắt. Bằng trái
tim của một người đàn bà biết thương yêu, nàng tội nghiệp cho Quá Mộng và ngay
phút này, nằm trên chiếc giường cây mà khi hai người động đậy thì nó kêu thành
điệu nhạc tình yêu bất diệt, nàng thương gã vô cùng. Trong bóng tối mờ mờ nàng
đưa tay sờ soạng lên làn da mặt có chút lông măng và những sợi râu lâu chưa
cạo.
– Chị thức rồi à?
Ngọc Anh mỉm cười
trong bóng tối khi nghe Quá Mộng gọi mình bằng chị. “Sao kỳ vậy ông lính? Quần
người ta muốn nín thở mà cứ gọi bằng chị...” Nghĩ tới điều đó nàng cảm thấy mặt
nóng bừng cảm giác xôn xao và vỡ vụn thân thể bởi cử chỉ ái ân cuồng nhiệt của
gã. Xoay người nằm nghiêng, nàng thì thầm vào tai:
– Em yêu anh...
Gã bật cười với giọng
còn hơi ngái ngủ:
– Sao tự động xuống
chức vậy?
Ngọc Anh cười thành
tiếng.
– Tại yêu... Yêu Quá
Mộng quá.
Gã cười lặng lẽ trong
bóng tối mờ mờ. Ngày xưa, lúc mới tới quán, Ngọc Anh là người đàn bà đặc biệt ở
chỗ có nhan sắc, thứ nhan sắc hình thành từ thân xác và tâm hồn. Cái đẹp thân
xác của nàng thì ai cũng nhận ra; nhưng cái đẹp của tâm hồn thì có lẽ ít người
thấu triệt, bởi vì nàng là người kín đáo, trầm mặc, luôn luôn khép kín tâm hồn
của mình. Riêng gã con trai nhiều mơ mộng và lãng mạn đã mơ hồ cảm nhận ra cái
đẹp tâm hồn của nàng. Phải nói gã mê cái nhan sắc trầm ẩn của nàng. Đó là kho
tàng gã bấy lâu nay tìm kiếm.
– Quá nghĩ gì dzậy?
Xoay người nằm
nghiêng, co chân gác lên người, tay đặt lên ngực, Ngọc Anh hỏi. Gã cười nhỏ:
– Nhớ lại ngày xưa lúc
mới thấy Ngọc Anh lần đầu tiên.
Ngọc Anh cười thánh
thót. Đưa bàn tay lên mân mê khuôn mặt của người tình, nàng phà hơi thở của
mình trong tiếng thì thầm:
– Quá Mộng đọc thơ đi
Quá Mộng. Khi vắng Quá Mộng tôi nhớ cái giọng đọc nghe“mệt mà mết”của Quá Mộng.
Thấy gã im lìm nàng
cất giọng vòi vĩnh:
– Đọc đi Quá Mộng của
em, rồi em sẽ đền cưng...
Gã bật cười lên tiếng
ngắn rồi giọng đọc thơ vang mỏi mệt, lạc loài và đặc sền sệt trong căn hầm núp
lạnh mùi ẩm mục phảng phất chút hơi người.
– Hư ảo nào như hư ảo
trăng
Em đàn cung nguyệt hát
cung văn
Ta về đúng lúc đêm
đang tới
Tìm thấy trong thơ
chiếc nguyệt cầm
Hư ảo nào như hư ảo
mây
Em cười trong nắng, áo
trong tay
Thơ trong tà áo, em
trong gió
Ta nhớ mơ hồ mây trắng
bay…
Hư ảo nào như hư ảo em
Tiếng cười khua động
những thân quen
Đời xưa ta nhớ mây
tiền kiếp
Còn lúc bây giờ ta nhớ
em…
Đọc tới đó gã ngưng
lại. Xoay người nằm nghiêng, tay ôm lấy bờ vai mềm mại và vuốt nhè nhẹ, gã cười
trong bóng tối. Giọng của gã nghe nằng nặng, nghèn nghẹn:
– Hư ảo nào như hư ảo
ta
Xòe tay năm ngón động
âm ba
Nhìn quanh bất trắc
cao thành núi
Đứng tựa vai làm tri
kỷ xưa
Hư ảo nào như hư ảo
trăng
Trời đưa ta tới chỗ em
nằm
Em như huyền hoặc, đời
như mộng
Ta ngả lưng làm một
giấc trăng…
Ngọc Anh thầm thở dài.
Câu “Em như huyền hoặc, đời như mộng” làm cho nàng buồn. Có phải những gì thực
cũng sẽ thành hư ảo, như Quá Mộng của nàng, luôn cả tình yêu vốn mỏng manh và
yếu ớt.Nếu Quá Mộng chết đi thì nàng sẽ làm gì, yêu ai. Không, còn ai đâu nữa
mà yêu. Còn tình đâu nữa mà yêu. Chút tình bọt bèo nàng đã đem bỏ vào cà phê
cho Quá Mộng uống để gã ghiền giờ đây nàng mới được diễm phúc nằm trong căn hầm
núp bên cạnh gã con trai mơ mộng và lãng mạn, dù đối diện với cái chết vẫn
không bỏ cái cố tật của mình.
– Thơ Nguyên Sa hay
Quá Mộng?
Ngọc Anh thì thầm. Gã
cười trong bóng tối. Tiếng cóc nhái, ểnh ương vọng vào nghe lạc nhịp buồn. Gã
biết người tình yêu thơ, thuộc gần hết những bài thơ của các thi sĩ. Tập thơ
nào mới hay cũ nàng đều có, nâng niu và gìn giữ cẩn thận. Một lần, có lẽ hứng,
Ngọc Anh mời gã lên lầu để khoe “thư viện” của mình. Gã đã kinh ngạc và kính
phục về chất văn nghệ của Ngọc Anh. Sau khi quan sát thư viện riêng, gã cười
hỏi:
– Có ai đã được phúc hạnh ngồi đây đọc sách
chưa? Hiểu câu hỏi, Ngọc Anh cười chúm chiếm:
– Quá Mộng là người đầu tiên.
Cầm quyển Vẫn Còn Thương của Hoàng Ngọc Liên lên ngắm nghía trang bìa, gã
con trai cười:
– Có người đầu tiên là sẽ có người cuối cùng.
Ngọc Anh gật đầu.
– Ai?
Nhìn ngay vào mặt gã
con trai đang cầm quyển thơ, Ngọc Anh chắc giọng nói của mình:
– Ai là người đầu tiên thì người đó sẽ là người
cuối cùng. Đó là một khẳng định.
Trả quyển thơ về lại
chỗ cũ, gã cười lên tiếng nói một câu mà sau này được Ngọc Anh nhắc hoài.
– Tôi quí Ngọc Anh như dáng hiện thành văn tự...
có đó rồi mất đó.
Rút sát vào người tình
như tìm hơi ấm hay cử chỉ tỏ tình âu yếm, Ngọc Anh thì thầm:
– Bộ mưa hả Quá? Tôi
nghe hình như...
Quá nhẹ gật đầu.
– Mưa tự nãy giờ. Mưa
nhỏ thôi.
– Vậy là không có mưa
bay ngút ngàn phương trời hả Quá?
– Hy vọng ngày mai
không có. Mốt thì chưa biết...
– Vậy thì tôi còn ở
đây...
– Chắc vậy... Chưa mưa
thì Ngọc Anh còn ở đây chờ mưa, mà mưa bay ngút ngàn phương trời thì Ngọc Anh
cũng ở lại đây.
– Tại sao?
– Vì mưa xóa mất lối
về.
– Sướng... Tôi được ở
bên Quá hoài.
Xoay người nằm đè lên
người của gã, Ngọc Anh thì thào như muốn nói trọn nghĩa. Giọng của nàng khi
được khi mất trong tiếng sấm gầm và tiếng mưa rơi lắc rắc trên mái hầm núp:
– Quá dễ thương quá!
Tôi tiếc không gặp Quá sớm hơn.
– Bây giờ cũng chưa
muộn.
Mưa như lớn hơn vì sấm
nổ ì ầm và chớp lóe sáng căn hầm. Kéo chiếc mền nhà binh lên tận
cổ, Ngọc Anh rút sát vào người tình như tìm hơi ấm:
– Mình có nhạc hông
Quá?
– Có.
Hơi nhỏm người dậy, gã
bật đèn pin. Âm thanh cất lên lạc loài và lẻ loi trong tiếng mưa rơi.
“Nếu có điều gì vĩnh
cửu được
Thì em ơi đó là tình
yêu chúng ta
Bờ môi ngoan, hương
tóc rũ vai mềm
Từng ngày dài hồn anh
mãi tương tư
Gọi tên em lòng náo
nức đêm mơ
Anh mơ sẽ bên em cho
đến tận cuộc đời
Nếu có điều gì vĩnh
cửu được
Thì em ơi đó là tình
yêu chúng ta
Rồi mai đây anh sẽ đón
em về
Mở cửa hồn em vào đó
rong chơi
Em có thấy tình anh
ngát hương hoa
Ngây ngất mãi một đời
vì em thôi
Đôi khi có những mùa
giông bão qua đây
Em thấy đời là những
hư hao
Này em, đừng giấu muộn
phiền trong mắt sâu
Đừng giấu bàn tay
trong tóc mây
Hãy tựa đầu lên vai
anh
Em sẽ thấy mùa xuân về
rất nhẹ
Từ trái tim anh nồng
nàn yêu em
Nếu có điều gì vĩnh
cửu được
Thì em ơi đó là tình
yêu chúng ta
Bờ vai ngoan, hương
tóc xõa buông mềm
Tình rạt rào như dòng
suối vây quanh
Dù mai đây hương mùa
cũ phôi pha
Anh vẫn sẽ yêu em như
ngày trẻ dại
Nếu có điều gì vĩnh
cửu được
Thì em ơi đó là tình
yêu chúng ta
Dù mai đây trăng có úa
bên thềm
Và ngày buồn thu tàn
kéo qua đây
Rồi mùa đông vội vã
đến bên ta
Anh giữ mãi lời nguyền
cùng bên em…”
Đợi cho tiếng nhạc mất
hẵn Ngọc Anh mới lên tiếng.
– Nhạc Từ Công Phụng,
em thích bản này nhất, như câu “Nếu có điều gì vĩnh cửu được... Thì anh ơi đó
là tình yêu chúng ta...”
Tiếng “em” của nàng
thật dịu dàng và âu yếm tới độ gã phải quay nhìn. Trong bóng đêm mờ mờ gã thấy
nụ cười và ánh mắt nhớ suốt đời.
– Tình yêu có vĩnh cữu
không Quá?
– Không biết... nhưng
tôi tin nó hiện hữu.
Sau câu nói Quá bóp
nhè nhẹ bàn tay của người tình. Nhạc lại nổi lên cùng với tiếng hát của người
ca sĩ trong đêm mưa nghe buồn lê thê.
“Tim tôi như trái mìn
đợi nổ
Khi gã tới gần em gần
em rồi gần em
Trong ánh mắt ngầm
trao lời tình lửa
Tôi đọc thấy long lanh
giòng suối hẹn
như lòng em rực rỡ hoa
tươi
khi em rộng lượng mỉm
môi cười
Ly rượu sóng trên môi
cuống phổi tôi teo tóp nghẹn
Tôi biết là đã mất em
là đã mất em trong đời
nụ cười em mang theo
gió bão trùng khơi
Tôi biết là đã mất em
Em đã biến khỏi tình
tôi sông lạch
Nụ cười em cơn bão rớt
hồn tôi
Gã ngồi xuống bên em
trái đất nghiêng vài độ
Tôi như không còn có
đó
như vật thừa em đã bỏ
quên
như chiếc lược gẫy
tương tư sông dài tóc mướt
như đôi giầy cũ nằm
rên rỉ nhớ chân mềm
Tôi muốn bỏ đi mà núi
chắn sau lưng, biển ngăn phía trước
núi cũng là em mà biển
cũng là em
Từ lỡ trao thương
những sợi tóc cỏ huyền
Đã quấn chặt hồn si
chín kiếp
Tôi hóa thạch mà em
đâu có biết em ơi!”
Đưa tay lên xem đồng
hồ, thấy chỉ gần 6 giờ sáng, gã chỏi tay ngồi dậy đốt đèn. Quấn chiếc mền nhà
binh, Ngọc Anh xoay người nhìn người tình đang đốt lò dầu nấu nước sôi pha cà
phê. Dường như có tiếng lính ơi ới nhau xen tiếng trẻ con khóc cùng đàn bà
nói chuyện lao xao.
– Hôm nay mình làm gì
hả Quá?
– Hy vọng mưa lớn
để...
Ngập ngừng giây lát gã
mới nói tiếp:
– Để Ngọc Anh ngắm mưa
bay ngút ngàn phương trời..
– Quá không muốn tôi ở
lại đây hả Quá?
Giọng Ngọc Anh nghèn
nghẹn. Đang chế nước sôi vào cái phin cà phê, nghe Ngọc Anh hỏi câu đó, gã vội
ngưng tay bước tới giường nàng đang nằm:
– Không phải vậy đâu.
Không có nỗi sung sướng nào hơn nếu tôi được Ngọc Anh ở bên cạnh. Nhưng tôi sợ
Ngọc Anh chết. Ở đây nguy hiểm lắm... bị pháo kích thường xuyên.
– Thì tôi ở cạnh Quá
mà.
Gã thở dài lắc đầu:
– Cho dù Ngọc Anh ở
cạnh nhưng tôi cũng không che chở được cho Ngọc Anh. Súng đạn vô tình và tàn
nhẫn lắm.
Gã nói với giọng mà
khi nghe Ngọc Anh ứa nước mắt sụt sùi:
– Tôi yêu Quá. Tôi
chấp nhận hết những gì xảy ra...
– Tôi yêu Ngọc Anh.
Tôi không muốn Ngọc Anh chết. Tôi bất lực...tôi không thể che chở được cho Ngọc Anh.
Gã ôm người mình
thương yêu vào lòng. Ngọc Anh ngửi được mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi thuốc
súng hòa quyện với mùi ẩm mục của đất và mùi hương trên thân thể mình tạo thành
mùi hương không có ở bất cứ nơi nào.
– Quá ơi! Tôi yêu Quá.
Vòng tay của nàng ghì
chặt lấy thân thể người tình mà nàng biết sẽ không còn thuộc về nàng trong
những ngày sắp tới. Rồi đây Quá Mộng không còn là của nàng nữa. Chiến tranh đã
lấy đi gã con trai nhiều đam mê và lãng mạn.
– Trời sáng rồi. Ngọc
Anh dậy mặc quần áo đi.
Gã van nài khi thấy
người tình cứ quấn lấy cái mền nhà binh mà không chịu ngồi dậy mặc quần áo.
– Hông... mệt quá...
tại Quá đó.
Cười gượng vì cái
giọng nhỏng nhẽo của người tình, gã càng thêm bối rối khi nghe tiếng bước chân
rồi giọng của Tình vang vang ngoài cửa hầm:
– Thiếu úy... Thiếu úy
ơi!
– Gì đó Tình? Tôi đang
uống cà phê.
– Dạ. Vợ tôi nấu xong
rồi. Mời thiếu úy và cô Anh tới nhà ăn sáng.
Liếc nhanh Ngọc Anh
đang cười tình với mình, gã nhìn ra cửa hầm rồi nói lớn:
– Chừng nào bớt mưa
tụi này sẽ tới.
– Dạ tui chờ thiếu úy.
Đợi cho Tình đi rồi,
gã mới bước tới bên giường:
– Ngọc Anh ngồi dậy
uống cà phê. Tôi đã bỏ hết tình của tôi bảo đảm cà phê ngon hết sẩy...
Có lẽ vui vì câu nói,
Ngoc Anh nhanh nhẹn ngồi dậy. Tay quấn mền, tay nhặt lấy cái túi vải nàng đi về
góc tối sửa soạn trong lúc gã lui cui chế nước sôi vào cái phin. Nghe tiếng
tằng hắng, gã ngước lên nhìn sững sờ vì ngạc nhiên. Người đàn bà sinh ra và lớn
lên ở Sài Gòn có đời sống nhung lụa đã không còn nữa. Bộ bà ba đen bằng lụa,
mái tóc dài được cột bằng chiếc khăn mù xoa, không son phấn, không nước hoa;
Ngọc Anh đẹp thanh khiết và thuần hậu.
– Quá thích không?
Gã cười gật đầu. Đặt
ly cà phê nóng trước mặt người tình, gã vui vẻ thốt:
– Ngọc Anh đem theo
mấy bộ quần áo?
– Chi dzậy? Có 3 thôi.
– Bởi vì Ngọc Anh sẽ
chụp ếch nhiều lần lắm. Quần áo sẽ bị dính bùn đất và ướt nhẹp nên phải thay
hoài.
– Chụp ếch là làm sao?
Gã bật lên cười hắc
hắc khi nghe nàng hỏi:
– Chút nữa đi ra ngoài
Ngọc Anh sẽ biết liền. Mình uống cà phê xong tới nhà Tình ăn sáng.
– Còn mưa mà...
– Mặc áo mưa đi.Mùa
này mà đợi mưa tạnh thì lâu lắm.
– Ăn xong rồi mình làm
gì?
– Mình đi xem mưa bay
ngút ngàn phương trời... Hôm nay anh bảo đảm em sẽ thấy mưa bay ngút ngàn
phương trời, mưa ướt mặt người và mưa ướt nụ cười luôn...
Mắt của Ngọc Anh long
lanh nỗi vui mừng khi nghe gã gọi mình bằng em và xưng anh. Cuối cùng gã cũng
hết ngại ngần:
– Em cám ơn anh.
Gã cười cười uống cạn
ly cà phê của mình đoạn đứng dậy đi vào góc nhà. Lát sau gã trở lại bàn với đôi
bốt đờ sô.
– Anh mang giày cho
em. Em mang giày lính đi chắc ít bị chụp ếch hơn.
– Em mang giày lính
rồi em có thành lính của anh hông?
Ngọc Anh hỏi.
– Em không thành lính
mà em là người tình của lính.
– Cái đó em thích
nhất.
Gã im lặng mang giày
cho Ngọc Anh trong lúc nàng uống cà phê.
– Xong rồi. Em đi thử
xem có đau chân không?
Đứng dậy, đi vài bước,
quay trở lại đứng trước mặt gã, nàng cười thay cho lời cám ơn về sự săn sóc
nhưng lại buông một câu:
– Khi nào đau chân anh
cõng em nghen.
– Không đợi đau chân,
nếu em muốn anh sẽ cõng em suốt đời.
Cười thánh thót, Ngọc
Anh để cho người tình trùm poncho lên đầu che kín người rồi bước ra ngoài trời
đang mưa. Đứng nhìn theo, gã lẩm bẩm:
– Lạy trời xin đừng có
pháo kích…
*****
Chiều chủ nhật buồn..
Nằm trong căn gác đìu hiu... Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều... Trời
mưa, trời mưa không dứt... Ô hay mình vẫn cô liêu... Chiều chủ nhật buồn... Nằm
trong căn gác đìu hiu.. Nghe tiếng hát xanh xao của một buổi chiều... Người
tình rời xa chăn chiếu... Bơ vơ còn đến bao giờ...
Lời hát trong ca khúc
Lời buồn Thánh vang lên trong buổi chiều chủ nhật làm cho Ngọc Anh cảm thấy
buồn rũ người. Nàng uể oải trở mình nằm ngửa mặt nhìn lên nóc mùng trắng. Lật
bật mà nàng với Quá xa nhau hơn 2 tháng rồi. Sau chuyến đi Thủ Thừa thăm Quá trở
về hơn tháng nàng biết mình có thai. Đó là điều mà nàng mong ước khi ân ái với
Quá, bởi vậy khi biết mình có thai nàng vui nhiều hơn buồn. Dĩ nhiên nàng cũng
biết sự dị nghị của thiên hạ nhưng nàng bất cần. Nàng đủ lớn, đủ mạnh mẽ để
khắc phục những phiền hà vây quanh. Như thế mới có thể sống thực với mình và
cho mình. Điều duy nhất mà nàng quan tâm chính là Quá. Nàng biết gã là lính ở
xa, đã nghèo thêm khổ do đó nàng không cần và không muốn gã phải cưu mang và
cấp dưỡng cho nàng với con. Nàng chỉ cần tình thương của Quá dành cho nàng và
đứa bé sắp chào đời. Thế thôi. Ít tham lam thì đỡ khổ hơn.
– Mẹ... Mẹ ơi... Mẹ có
thư của chú Quá nè mẹ.
Ngọc Anh ngồi bật dậy
khi nghe con gái út gọi. Đón lấy lá thư nàng nhỏ nhẹ lên tiếng:
– Cám ơn con. Con bảo
chị Đẹp làm cho mẹ ly chanh muối nghen.
– Dạ. Mẹ đói không?
mình có cháo lòng ngon lắm mẹ.
– Ừ. Chút nữa mẹ
xuống.
Đợi cho con gái ra
khỏi phòng, Ngọc Anh xé thư và im lặng đọc thư của người tình.
“Em thương yêu.
Ngọc Anh cười như Quá
Mộng đang đứng trước mặt mình. 3 ngày ở cạnh người tình trong căn hầm núp nhỏ
là 3 ngày hạnh phúc nhất. Tuy thời gian ngắn ngủi nhưng nàng mãn nguyện. Quá đã
nói hạnh phúc nào cũng ngắn ngủi, đến rồi đi trong khoảnh khoắc mà thôi. Ở cạnh
Quá, nàng biết tình yêu có thực. Ở cạnh Quá, nàng biết giá trị của nụ cười và
tiếng khóc. 3 ngày trong ngôi đồn nhỏ, chung đụng với những người lính, nghe kể
chuyện nàng đã được chứng kiến sự sống và sự chết, sự tàn nhẫn của chiến tranh
và mới biết còn thở được quí giá ra sao.
“Trước nhất, anh xin
cám ơn em đã yêu anh. Tình yêu tuyệt vời của em cho anh chút hy vọng dù mỏng
manh, chút niềm tin dù yếu đuối, để có thể sống sót trong cuộc chiến càng ngày
càng nặng độ mà trở về với em, nhìn em, nghe em nói cười và ôm em trong vòng tay
khát khao hạnh phúc. Dù biết ý nghĩ của mình rất ngông cuồng song anh phải nói
ra. Tháng 9 anh sẽ được đi phép 1 tuần lễ. Về Sài Gòn, anh sẽ tới gặp em, năn
nỉ em cho phép anh cưới em. Nếu em không bằng lòng thì anh sẽ bắt cóc em đi
theo anh xuống Thủ Thừa làm vợ lính...
Ngọc Anh biết nước mắt
ứa ra trên mặt mình. Nàng khóc vì vui sướng và cảm động trước những lời của Quá
viết trong thư. Gã không chê nàng lớn tuổi, không coi nàng là gái già có con,
không màng tới lời đàm tiếu, có thể của bè bạn hay người quen biết vì gá nghĩa
với một người đàn bà con đàn con đúm.
“Ngọc Anh ơi! Tôi gọi
tên “chị” hoài hủy. Nhớ môi hôn dùi dập. Nhớ bàn tay ân cần. Nhớ
ánh mắt nhìn lã lơi trong đêm. Nhớ thân hình ấm mềm... nhớ thật nhiều... quá
nhớ anh nhiều quá anh ơi...”
Không nhịn được Ngọc
Anh ré lên cười hắc hắc khi đọc tới câu cuối cùng. Trong óc nàng cũng hiện lên
câu nói “anh cũng nhớ quá nhiều quá quá ơi...” 3 ngày ở bên Quá thật đáng nhớ.
Không quen mang giày trận của lính, lại đi trên đường đất lầy lội và trơn trợt
nên nàng chụp ếch đủ kiểu, té đủ kiểu; té ngồi bệt xuống đất, té chổng mông, té
xấp, té ngửa, té nghiêng. Điều khiến cho nàng mắc cỡ và sùng nhất là Quá lại
không chịu nâng, đỡ, dìu dắt mà còn cười châm chọc: “Ngọc Anh đẹp mà té còn đẹp
hơn, tình hơn... Tôi mê các kiểu té của Ngọc Anh...” Nàng nhớ lại phút giây,
mặc poncho, ngồi cạnh Quá trên nóc hầm núp, im lặng thưởng thức cảnh “mưa bay
ngút ngàn phương trời”. Gió từ vùng đồng không mông quạnh xa tít mù xa mà Quá
nói là Đồng Tháp Mười, cuộn về những giọt nước mưa lạnh quất mạnh làm ran ran
da mặt. Mưa rủ gió, gió kéo lê lết mưa lã lướt ngọn cỏ xanh um. Mưa mù trời.
Mưa trắng ngàn khơi gió lộng. Đợi cho người tình ngắm cảnh mưa rơi thật lâu,
Quá mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Có những ngày mưa
như thế này Quá mới cảm nhận ra những ngày ở Sài Gòn trò chuyện với Ngọc Anh
thật thú vị.
Ngọc Anh quay sang
nhìn người tình rồi nghiêng người hôn lên môi. Nụ hôn đầy nước mưa trong đó như
có vị mằn mặn của nước mắt ứa ra hòa trộn vào nước mưa. Gã cười tung chiếc
poncho lên trùm kín lấy mình và Ngọc Anh. Trong bóng tối, trong âm thanh lốp
bốp của tiếng mưa rơi, gã hôn ngấu nghiến lên làn da mặt đẫm nước mưa lành
lạnh. Ngã người ra nằm trên nền đất lạnh, Ngọc Anh vòng hai cánh tay ôm lấy cổ
và kéo lại thật gần. Bên ngoài vẫn mưa, mưa mù trời...
Tháng 11. Ngọc Anh
ngồi im nhìn ra đường. Đã bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần rồi nàng ngồi
nơi chiếc bàn dành riêng cho Quá Mộng, ngồi trên chiếc ghế quen thuộc mà Quá
Mộng của nàng ngồi mỗi khi tới đây để chờ, để đợi bóng dáng của gã con trai có
dáng đi lừng khừng, giọng nói nhát gừng và nụ cười khinh bạc. Nàng cúi nhìn cái
bụng hơi u cao của mình. Bây giờ ai cũng biết nàng đang mang thai. Điều đó
khiến cho những người “khách trồng cây si” vỡ mộng và ít lui tới hơn. Nàng biết
song làm lơ. Nàng bất cần. Trăm người bán vạn người mua mà. Năm bảy người si mê
nàng không tới uống cà phê cũng không làm cho nàng nghèo hơn. Nàng còn cám ơn
họ nữa vì đỡ bị phiền hà hoặc cảm thấy nhột nhạt vì cái nhìn soi mói. “Tôi
có thai với ai kệ tôi mắc mớ gì tới các anh... Tôi có bồ với ai, có yêu ai đó
là chuyện của tôi. Không lẽ một người đàn bà chết chồng như tôi không được
quyền yêu ai sao...” Ngọc Anh thở dài đưa tay xoa bụng mình. Tác giả của
cái bào thai, người làm cho nàng có cái bụng bầu, đã hẹn với nàng tháng 9 sẽ
trở về mà bây giờ tháng 11, bóng dáng của gã vẫn mịt mùng âm hao, biệt vô âm
tín. Gã đã thất hứa. Gã đã lỡ hẹn rồi. Quá Mộng đã quên lời hứa với nàng rồi.
Hay là gã sợ bổn phận làm chồng, làm cha nên trốn biệt luôn. Thực ra thì gã
viết thư hứa hẹn, chứ nàng đâu có bắt gã phải làm đâu. Nhớ Quá quá Quá ơi! Ngọc
Anh lẩm bẩm như nàng đã nói như vậy thầm lặng trong trí não của mình lúc ngồi
nơi chiếc bàn quen thuộc đợi người đi xa chưa về, đợi hoài chờ mãi tới lúc hóa thạch.
Nhạc cất lên bằng âm
thanh dịu dàng và tiếng hát vời vợi trên cao. Mưa không rơi ngoài trời kia mà
mưa rơi trong lòng người.
“Lối rêu xưa sẽ mờ dấu chân người
người buồn cho mai
sau, cuộc tình ta tan mau
Thoáng như chiếc là
vàng bay
mùa thu qua, mùa thu
qua hững hờ
Nhìn nhau cho thêm
đau, nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên nụ cười mưa
trên tình người
lệ nào em sẽ khóc ngàn
sau
Với đôi tay theo thời
gian tôi còn
một trời mây lang
thang, một mình tôi lang thang
Lá vẫn rơi bên thềm
vắng
từng thu qua, từng thu
qua võ vàng
Nhìn nhau cho thêm
đau, nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên cuộc đời mưa
như nghẹn lời
lệ này em sẽ khóc ngàn
sau...”
Ngọc Anh nhìn ra cửa
khi thấy bóng người bước vào. Nàng nhận ra Kha, bạn thân của Quá đang học năm
cuối cùng của Trường cao đẳng mỹ thuật Gia Định. Kha thường tới đây khi Quá còn
ở Sài Gòn. Lâu nay không tới vì chắc không có tiền. Yêu Quá, mến luôn bạn của
gã, nàng bảo Kha và mấy người bạn cứ tự nhiên tới uống cà phê, có tiền thì trả
mà không có tiền cũng chẳng sao, song Kha ngại nên lâu lâu mới tới.
– Kha mạnh không?
Ngọc Anh cười hỏi.
Ngồi xuống ghế đối diện với nàng, Kha vui vẻ trả lời:
– Dạ mạnh. Chị vẫn
bình thường?
Hỏi xong thấy cái bụng
bầu của nàng, anh nhìn chăm chú giây lát rồi im lặng. Ngọc Anh cười nhẹ:
– Chị hơi mệt chút
chút. Cái thai nó hành... Kha uống cà phê nghen.
Kha gật đầu. Đang ngồi
nơi quầy tính tiền, Ánh bỏ vào trong làm cà phê cho Kha.
– Em có gặp Quá không
Kha?
Kha có vẻ ngập ngừng
giây lát khi nghe Ngọc Anh hỏi về Quá:
– Dạ không. Từ hồi nó
đổi đi Thủ Thừa, em chưa gặp nó lần nào. Nó có tới đây không chị?
Ngọc Anh gật đầu nhìn
ra cửa. Ánh mắt nàng thật xa vắng:
– Quá có tới đây. Lần
cuối cùng Quá nói tháng 9 sẽ trở lại mà bây giờ tháng 11 rồi...
Kha cảm nhận ra trong
giọng nói của Ngọc Anh như có nước mắt dù nàng cố giữ cho thật bình thường. Cà
phê đặt trên bàn. Hai người cùng im lặng. Ngọc Anh nhìn ra cửa. Kha nhìn những
giọt cà phê nhễu xuống ly. Quán vắng tanh và im lặng ngoại trừ tiếng nhạc nhỏ
và êm.
“Một mai khi xa nhau
người cho tôi tạ lỗi
dù kiếp sống đã rêu
phong rồi
Giọt nước mắt xót xa
nhỏ xuống trái tim khô
một đời tôi tê tái
Lắng nghe muôn cung
sầu hắt xuống đời
Một trời tôi thương
đau,
một trời em mưa mau
Sống buông xuôi theo
ngày tháng
từng thu qua vời trông
theo đã mờ
Lệ rơi trên tim tôi,
lệ rơi trên đôi môi
Yêu nhau một thời, xa
nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống
hồn tôi
Yêu nhau một thời, xa
nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống
hồn tôi...”
Ngọc Anh cảm thấy mắt
mình cay và cảnh vật ngoài đường như mờ đi. Kha uống cà phê đá thành ra tiếng
muỗng khuấy đường đụng vào thành ly thành âm thanh lanh canh.Thoáng chốc anh
uống đã gần cạn ly cà phê. Tuy ngạc nhiên song Ngọc Anh cười im lặng. Thấy Kha
thò tay vào túi nàng đưa tay ngăn lại:
– Chị đãi Kha đó. Khi
nào thành họa sĩ vẽ cho chị bức tranh đẹp nghen.
– Dạ. Em sẽ vẽ chân
dung của chị.
Kha cười đứng dậy đi
ra cửa. Ngọc Anh nhìn theo. Nàng nhớ tới Quá. Ra tới đường đứng giây lát Kha
lại quay trở vào. Tới đứng ngay bàn, nhìn Ngọc Anh, anh nói chậm và nhỏ:
– Em nghĩ chị cần biết
chuyện này...
– Chuyện gì hả Kha?
Hơi ngập ngừng rồi Kha
mím môi:
– Quá chết rồi chị...
Không khí trong phòng
như đông lại. Tiếng hát cất lên xa vời vợi:
“Yêu nhau một thời xa
nhau một đời...
Lệ này em nhỏ xuống
hồn tôi...”
Giọng của Kha nghe như
được như mất:
– Đồn của nó bị pháo
kích. Đạn rơi đúng ngay hầm lúc nó ngủ.
Ngọc Anh im lìm nhìn
theo bóng Kha tất tả đi ra cửa. Nàng mơ hồ thấy Quá Mộng của mình mặc poncho
ngồi trên nóc hầm núp ngóng mưa bay ngút ngàn phương trời. Mưa ướt chỗ gã ngồi.
Mưa ướt mặt người... Giọng đọc thơ của Quá hòa quyện trong tiếng mưa rơi: ANH
đi dáng hiện thành văn tự... Ánh mắt, môi cười, người... mê... ANH...
Chu Sa Lan
