Nhắc tới nước Úc,
thiên hạ hay nghĩ tới kangaroo nhảy loi choi ngoài đồng cỏ, koala ôm gốc bạch
đàn, hay mấy bãi biển nắng vàng cát trắng. Nhưng có một chuyện khác ít ai biết,
đó là chuyến xe lửa The Ghan – một biểu tượng vừa lịch sử vừa du lịch. Nó nối liền
từ Adelaide ở miền Nam lên tận Darwin miền Bắc, băng qua gần 3,000 cây số đường
“ray”, chẻ dọc đất Úc ra làm đôi.
Đi một vòng trên The Ghan, người ta không chỉ coi cảnh, mà còn
như sống lại câu chuyện mở đất của xứ sở này – một chuyện dài bằng mồ hôi, nước
mắt và khát vọng chinh phục hoang mạc đỏ.
Cái tên The Ghan,
chuyện mấy ông phu lạc đà
Nghe cái tên The Ghan, ai không rành tưởng là tên Tây, chớ thiệt
ra nó rút gọn từ chữ “Afghan”. Nguyên do là hồi cuối thế kỷ 19, người Anh đem
phu lạc đà từ Afghanistan, Pakistan, Ấn Độ qua Úc. Họ dắt theo mấy con lạc đà,
chở đồ tiếp tế, nước uống, gỗ đá… để mở đường vô miền Outback khô khốc.
Nói vậy để thấy, cái xe lửa bây giờ có chạy ngon lành thì cũng nhờ bước chân ròng rã của mấy ông phu ấy ngày xưa. Người Úc đặt tên The Ghan là để nhớ ơn họ. Cái nghĩa cử ấy cũng đẹp – giữa đất khách quê người, những con người lặng lẽ mà để lại dấu ấn dài lâu.
Ước mơ Bắc – Nam nối liền
Ý tưởng vẽ đường sắt chạy từ Nam chí Bắc có từ 150 năm trước.
Nhưng nói thì dễ, làm thì khó. Năm 1878, người ta mới khởi công đoạn đầu từ
Adelaide đi dần lên hướng Bắc. Công trình thì kéo lê, khi có khi không, khi hết
tiền thì ngưng, lúc có thì nối thêm được chút.
Cái khổ nhất là nước. Sa mạc đỏ, khát cháy, máy móc làm việc thì
nóng ran. Công nhân cực khổ, phu lạc đà gánh nước từng thùng. Bởi vậy tới tận
năm 2004, đường ray mới nối tới Darwin, để chiếc xe lửa The Ghan chính thức chạy
một lèo xuyên lục địa.
Bữa nay, The Ghan do công ty Journey Beyond Rail Expeditions lo liệu. Nó trở thành chuyến xe lửa du lịch danh giá nhất nước Úc, được dân quốc tế nhắc tới ngang hàng với Orient Express bên Âu châu hay Trans-Siberian Railway bên Nga.
3 ngày đi xuyên tim nước Úc.
Một chuyến The Ghan trọn gói kéo dài 3 tới 4 ngày. Xe lửa rời
Adelaide, chạy ngang mấy cánh đồng nho xanh ngút ngàn, rồi từ từ tiến vô Red
Centre – trung tâm sa mạc đỏ khét lẹt.
Chặng dừng quan trọng là Alice Springs, một thị trấn nhỏ nhưng
được coi là “trái tim nước Úc”. Ở đây du khách coi hội họa Aboriginal, nghe kể
chuyện Dreamtime, hay ghé thăm mấy khu di tích của thổ dân.
Kế đó là Katherine Gorge. Con sông Katherine chẻ núi đá ra làm mấy
hẻm sâu, vách dựng đứng, nhìn hùng vĩ thiệt. Du khách có thể đi thuyền trên
sông, hoặc chịu khó leo lên chỗ cao ngó xuống – cảnh đẹp tới mức thở cũng muốn
chậm lại.
Rồi cuối cùng, xe lửa tới Darwin, thành phố cảng miền Bắc. Darwin khác hẳn Adelaide: nóng ẩm, gần gũi Đông Nam Á, văn hóa thì pha trộn đủ loại – bản địa, Á châu, Âu châu.
Xe lửa mà như khách sạn
Người ta gọi The Ghan là khách sạn 5 sao trên đường ray cũng
không sai. Giá vé đã bao gồm ăn, ở, rượu bia, cà phê, và cả mấy tour du ngoạn
ngoài ga.
Khoang Gold Service thì nhỏ gọn, giường gấp. Khoang Platinum
Service thì sang trọng, có phòng tắm riêng. Nhà hàng trên xe phục vụ kiểu fine
dining, nhấn mạnh đặc sản Úc: cá barramundi, thịt kangaroo, kèm rượu vang Nam
Úc.
Ban đêm, ai rảnh thì ra Outback Explorer Lounge, làm ly vang đỏ,
nhìn cửa kính thấy sa mạc chạy qua vùn vụt, trong khi ngồi trò chuyện với bạn đồng
hành. Cái thú đó, giống như thời xe lửa còn là vua của các nẻo đường – đi không
chỉ để tới nơi, mà để tận hưởng chuyến đi.
Khoang Gold Service – nguồn Just me travel
Hơn cả một chuyến xe
Nói cho ngay, The Ghan không chỉ là phương tiện du lịch. Nó là
ký ức lịch sử bằng thép. Nó kể rằng nước Úc đâu chỉ toàn nhà cao cửa rộng, bãi
biển đẹp; mà còn có những ngày gian khổ, có những phu lạc đà gồng gánh, có những
công nhân đào đá, kéo ray trong nắng cháy.
Bởi vậy, đi một chuyến The Ghan cũng như nghe một bản hùng ca.
Người Úc bây giờ sống trong tiện nghi, nhưng quá khứ mở đất đầy gian nan thì vẫn
còn in dấu trên từng thanh ray.
Kết lời
Nếu Orient Express được gọi là chuyến xe lửa lãng mạn nhất Âu
châu, thì The Ghan chính là hồn nước Úc. Ai đã từng ngồi trên The Ghan, để bánh
sắt gõ nhịp rầm rầm xuyên qua hoang mạc đỏ, để hoàng hôn đổ xuống hẻm núi
Katherine, sẽ hiểu: cái giá trị lớn nhứt của The Ghan không nằm ở chỗ đưa ta tới
Darwin hay Adelaide, mà nằm ở chính hành trình đó.
Một hành trình làm con người chậm lại, để nhìn kỹ hơn đất trời,
để nhớ ơn người xưa đã mở lối. Và cũng để thấy rằng, giữa thế giới vội vàng
ngày nay, vẫn còn những cảm nghiệm khiến người ta giữ mãi trong lòng.
Đoàn Xuân Thu


No comments:
Post a Comment