Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở. Đến khoảng ấy lại là sự im lặng, im lặng đến ngột thở. Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến.
Mình nói rất nhiều lần rằng, với mình im lặng
là chết. Và lúc ấy thì vợ chồng mình đang chết thật. Cứ thế kéo dài đến cả
tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày
thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. Vậy mà suốt 1 tháng chẳng ai có thể nhìn
nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau
một cách sạch sẽ nhất.
Và rồi một buổi tối, chồng mình ngồi gõ lạch
cạch cả giờ đồng hồ, rồi in ra bản ĐƠN XIN LY HÔN đưa mình .Chồng mình nói:
– Giải thoát cho nhau đi em. Anh sắp không
chịu nổi rồi.
Chẳng thế hiểu được lý do vì sao, ngay cả bản
thân mình cũng nghĩ đến điều ấy nhưng là đàn bà vẫn còn muốn giữ gia đình tròn
vẹn cho con nên cứ sống như vậy đi.
Mình không ngạc nhiên, bình thản cầm bút ký:
Tôi đồng ý!
Chồng mình im lặng cầm lá đơn cho vào cặp.
Trong lá đơn nói rõ sẽ chia đôi con cho nhau. Mỗi người nuôi một đứa.
Cả đêm hôm ấy, vợ chồng mình không ngủ. Mắt
mình ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng mình – anh ấy
bật khóc nấc lên từng tiếng.
Lần đầu tiên mình nhìn thấy những giọt nước
mắt chua chát của anh ấy. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được, rồi anh
bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra
mắt đã đỏ ngầu.
Mình hỏi:
– Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh
sao. Sao còn đau khổ chứ. Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì.
Chồng mình nhìn lên ánh mắt vật vã:
– Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một
phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con
Rồi anh ấy ôm ghì lấy Bột, cố nén tiếng nấc.
Mình đứng bật dậy, cố không để mình khóc theo.
Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà
được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai,
chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Mình cũng đã từng
nói với anh ấy: Con người mình buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy
hiểu điều ấy.
Và chồng mình khoá FB, ai tinh ý có thể thấy
một thời gian mình viết gì cũng không tag anh ấy vào nữa. Bọn mình ly thân, mỗi
đứa một phòng. Mình nhắn cho chồng mình:
– Anh đừng bỏ Facebook, em muốn nhìn thấy con,
anh siêng up ảnh con nhé, hàng tuần sẽ cho hai anh em gặp nhau 1 lần. Xin lỗi
vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này.
Lúc này mình khóc .
Ngày hôm sau ấy, chồng mình đi làm nhắn tin về
rằng:
– Anh đi làm và đã nộp đơn lên toà án. Họ hẹn
15 ngày nữa gặp nhau trên toà để giải quyết. Thời gian ấy chúng ta tạm thời ly
thân, sau đấy anh sẽ thuê nhà giúp cho em và con.
Mình nhắn lại lạnh lùng:
– Không cần đâu, em sẽ đi luôn, em tự lo được.
Hôm ấy trở trời con lại ốm, mình thu xếp đồ
rồi nói với mẹ chồng là đưa cháu đi Hà Nội khám bệnh. Chuyện sau này êm xuôi sẽ
nói sau.
Chồng mình chuyển vào tài khoản riêng của
mình, rồi nhắn :
– Anh sẽ gửi thêm sau
– Ok anh, em và con đi bây giờ.
Chồng mình im lặng.
Mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia ly.
Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa. Mình gọi taxi, ôm
con vào lòng, vô thức, cứ đi đã rồi tính. Nửa đường thì con lên cơn sốt, rồi
nôn trớ trong xe, mặt tái đi. Ngoài trời giữa những ngày rét đậm. Mình hối lái
xe chạy nhanh về bệnh viện nhi trung ương.
Trời bắt đầu tối thì có mưa, bế con chạy vào
viện, mưa và gió táp vào mặt lạnh buốt, cố ôm lấy con mà lòng cay đắng. Tại sao
mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm 6 năm qua, những khó khăn đã từng, những
yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?
Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục. Con
khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về
những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc.
Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Quay sang bên cạnh, mọi người đều đủ bố
mẹ bên cạnh con. Mình ứa nước mắt.
Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như
chúng ta đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân.
Tay xách nách mang, vừa ôm cho con ti vừa
chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm
phế quản, bác sĩ cho thuốc rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, hơn 20 cuộc gọi
nhỡ và 5 tin nhắn của chồng mình. Đồng hồ đã gần 10h đêm.
Anh ấy nhắn:
– Em nghe máy đi
– Em và con đang ở đâu
– Anh sai rồi, em cũng sai rồi
– Em về đi
– Em ở đâu, anh đi đón.
Mình không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành
lang bệnh viện. Gọi lại cho chồng mình:
– Em đang trong viện nhi, con ốm. Khám xong
rồi. Giờ em mới cầm điện thoại
– Em bắt xe cho con về nhà luôn nhé, về thấy
tủ quần áo của em trống không, chẳng thấy em ngồi ở giường như mọi ngày, anh
thấy sợ quá. Anh gọi em mãi mà em không nghe. Anh lại càng lo, cứ nghĩ dại …..
– Về đi, mai anh đi rút lại đơn .
Mình hiểu tâm trạng của chồng mình, có lẽ cũng
như mình lúc này.
Mình tắt máy, lòng bớt nặng, sau tất cả, mình
cần về. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết
kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng ta còn tình
yêu cần gìn giữ.
Về đến nhà hơn 12h khuya. Cả nhà đã ngủ, còn
chồng mình ngồi đấy, đón lấy con rồi bảo:
– Em qua quán ăn bát cháo đi cho ấm (quán cháo
ngay sát nhà).
Mình làm theo vì bụng lúc này đã rống tuếch.
Xong xuôi vào phòng, đặt con xuống giường, hai
vợ chồng nhìn nhau hồi lâu, mình bật khóc, chồng mình ôm lấy mình rồi nói:
– Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt
rồi. Ổn rồi, ổn rồi …
Sau 1 tháng im lặng là cái ôm ổn rồi của
chồng!
Thế đấy, có những quãng thời gian chẳng cần
người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra
khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn Ly Hôn như vậy.
Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng
phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn ly hôn, cũng phải đến vài chục lần
muốn “giết chết” đối phương. Vì chúng ta ai cũng có khuyết điểm.
Sống chung một nhà là đã lột trần nhau toàn
diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi có cảm giác hối hận vô cùng vì lấy
nhau. Mình chắc các bạn cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Thắng
được cái khoảng thời gian BỘC LỘ này thì chúng ta sẽ THẤU HIỂU và sẽ là HẠNH
PHÚC. Nếu không sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổi trẻ, đánh mất tất cả những năm
tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào!
Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết.
Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ. Hi vọng mỗi
chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta
bắt đầu! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau! Giờ thì ôm người đàn ông
bên cạnh ngủ đi thôi.
Nhữ Thị Thảo

No comments:
Post a Comment