"Đồ con hoang”...,
từ nhỏ nó đã sớm nghe người ta nói như thế mỗi khi nó xuất hiện. Trong cái đầu
óc còn non nớt của một đứa trẻ, nó không hiểu “con hoang” nghĩa là gì. Nhưng
nhìn những biểu cảm trên gương mặt của người lớn và cả đám trẻ con nhiều tuổi
hơn nó, nó hiểu người ta chẳng dành chút thiện ý nào cho nó cả.
Đã nhiều lần nó chạy về hỏi mẹ. Nhưng mẹ chỉ thường ôm
nó vào lòng và ngập ngừng “kệ người ta đi con ạ, con là con trai ngoan của mẹ,
là cháu cưng của ông bà ngoại là được rồi”. Mỗi lần như thế nó đều thấy khoé mắt
của mẹ ươn ướt và bà mau chóng dùng tay lau nhanh trước khi giọt nước mắt lăn
dài trên má. Vài lần như thế, nó đã thôi không hỏi thêm nữa.
Lớn lên một chút, nó bắt đầu tò mò về cha. Nhiều buổi
họp phụ huynh, đám bạn của nó đều có cha lẫn mẹ cùng đến trường. Riêng nó lúc
nào cũng chỉ lủi thủi đi theo mẹ. Tuyệt nhiên mẹ chưa một lần nhắc về cha
nó...!
Làng nó nghèo lắm, lại rất nhỏ. Cứ xóm trên có chuyện
gì là dăm ba phút sau cả xóm dưới đã biết chuyện. Cứ mỗi buổi sáng khi trời còn
tờ mờ, màn sương sớm còn chưa tan hết nhưng tiếng chân của những người nông dân
ra đồng đã vọng khắp xóm. Mẹ nó thường dậy rất sớm để bắc một nồi cơm độn với
khoai cùng một ấm nước nhỏ cho ông bà ngoại rồi mới vác cuốc ra đồng. Mẹ không
quên để cho nó một bát nước cơm úp trong cái lồng bàn mỗi sáng. Nó luôn thích
cái cảm giác khi thức dậy được hít hà cái bát nước chắt lại từ gạo mà mẹ dành
riêng cho nó, bà thường pha thêm một chút đường nâu cho ngọt. Cái vị ngọt thanh
từ gạo và đường ấy dẫu bao năm tháng qua đi, nó đã được nếm thử thêm nhiều món
mới, nhưng chẳng thứ nào có thể thay thế được.
Vào mỗi buổi trưa khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu;
ngoại thường bọc một nắm xôi, hoặc một phần cơm nhỏ với muối mè cùng bát nước
chè để nó mang ra đồng cho mẹ. Nó thích ngồi dưới rặng tre già, ngửa mặt lên
đón những làn gió mát trong lành, nghe tiếng chim lảnh lót trong bụi cây và
nhìn mẹ ăn hết phần cơm sau một buổi sáng mệt nhọc. Nó và mẹ thường ngồi ở một
góc, cô lập hẳn với những người khác. Thỉnh thoảng nó lại bắt gặp ánh mắt đầy mỉa
mai của họ khi nhìn về phía mẹ con nó.
Lớn lên một chút, trong một lần đi học về, thằng Cán ở
xóm dưới vừa thấy nó đã trề môi giễu cợt “đồ con hoang, đồ đứa cháu mà nhà ông
Tư Lành không nhận...!".
Chiều hôm đó nó quyết về hỏi ngoại. Có lẽ ngoại nghĩ rằng
nó đã đủ lớn để nhận thức được hoàn cảnh của mình nên bà không giấu nó nữa. Ngoại
chậm rãi kể với nó rằng thời con gái, mẹ nó đem lòng yêu chú Hai con ông Tư
Lành ở xóm dưới. Hai người qua lại được một thời gian thì mẹ nó trót mang bầu...
Ở cái làng nhỏ mà ai cũng biết mặt nhau và việc “ăn
cơm trước kẻng” là một điều cấm kỵ ở thời đó, nên ông Tư Lành quyết không cho
chú Hai nhận cái thai. Nhưng cái lý do lớn nhất có lẽ là vì ông bà ngoại nó
nghèo, trong khi cái tư tưởng “môn đăng hộ đối” vẫn còn được coi trọng trong những
nhà giàu có trong làng.
Mẹ nó lầm lũi ôm cái bụng ngày càng lớn lên trong sự mỉa
mai của làng trên xóm dưới, trong ánh mắt rầu rĩ của bà ngoại và tiếng thở dài
mỗi đêm của ông ngoại. Rồi mẹ cũng sinh ra nó. Ngày mẹ trở dạ sinh nó cũng là
ngày ông Tư cưới vợ cho “người cha” không nhận nó. Nghĩ đến đó, nó thấy thương
và xót xa cho mẹ đến tận cùng...!
Từ ngày biết chuyện, nó không còn lầm lũi bỏ đi mỗi
khi nghe người ta gọi nó là “đồ con hoang”....!
Nó thường quay lại nhìn thẳng vào mặt họ bằng ánh mắt
đanh thép như một cách đáp trả rồi hiên ngang bước thẳng về phía trước. Con
hoang thì đã sao? Mẹ nó chỉ sai khi trót mang bầu trước khi cưới. Nhưng có lẽ
cái sai nhất là mẹ nó đã chọn lầm người. Mẹ con nó không mang lỗi lầm gì với
xóm giềng để mà phải sống trong sự miệt thị và chế giễu của họ, nó đã cứng rắn
nói với mẹ như thế mỗi lần nhìn bà lầm lũi ngồi một góc ăn vội bát cơm vào những
lúc nghỉ trưa ở giữa đồng.
Nó học giỏi nhất lớp. Cuối năm lúc nào nó cũng mang về
cả chồng sách vở được bao bìa thật đẹp đẽ trong miếng giấy kiếng màu đỏ, bên
trên đính kèm cái giấy khen học sinh xuất sắc. Nó thấy thật vui khi nhìn ánh mắt
hạnh phúc của mẹ những lần bà giúp nó dán bằng khen khắp tường nhà. Nó đã nghĩ,
đây là điều duy nhất mà nó có thể làm cho mẹ lúc này. Nó muốn thấy mẹ nó được
cười và hạnh phúc...!
Cứ thế rồi nó cũng lớn lên bằng những chén cơm độn
khoai và chén nước cơm mẹ dành cho nó mỗi ngày. Nhà nó nghèo thật đấy, nó cũng
vẫn là “đứa con hoang” như người ta vẫn gọi, nhưng bữa cơm chiều ở nhà nó lúc
nào cũng vang lên tiếng nói rộn ràng của nó cùng tiếng cười của ngoại và mẹ...!
Vào một buổi trưa hè tháng Bảy, năm nó sắp tròn 18 tuổi,
nó chạy như bay, băng qua những cánh đồng lúa mơn mởn. Những giọt mồ hôi chảy
dài trên vai áo không ngăn được gương mặt đầy rạng rỡ của nó. Nó hét vang giữa
những cánh đồng bạt ngàn “Mẹ ơi, con đậu thủ khoa rồi...!".
Mẹ nó buông cái cuốc giữa đồng, bà chạy ào về phía nó.
Đó là lần đầu tiên trong đời nó thấy mẹ hạnh phúc đến trào nước mắt, nhưng bà
không dùng tay để gạt đi nữa. Và đó cũng là lần đầu tiên những người xóm giềng
không nhìn nó bằng ánh mắt tội nghiệp và giễu cợt mà bao năm qua mẹ con nó vẫn
phải nhận từ họ...
Nó lên thành phố học. Giữa phố thị ồn ào, phồn hoa với
tiếng còi xe và những toà nhà chọc trời; nó nhớ ghê gớm cái tĩnh lặng thanh
bình nơi làng quê nghèo. Nhớ những buổi trưa nó mang cơm cho mẹ, nhớ ánh mắt
thân thương bà luôn dành cho nó. Nó nhớ cả lời ca dao mẹ ru nó những đêm dài từ
khi nó còn rất nhỏ...!
Ầu ơ… Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Ầu ơ… Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.
Ầu ơ… Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ…
Nó tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi để đền đáp công ơn
của mẹ. Bà có quyền lựa chọn bỏ nó, nhưng bà chấp nhận sự miệt thị của xóm giềng
để sinh ra nó và bù đắp cho nó bằng tất cả những gì bà có thể. Nó hiểu được nỗi
niềm và sự hi sinh vô bờ của mẹ nó...!
Buổi sáng ngày nó chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp
thì nó nhận tin báo từ quê mẹ nó nhập viện vào đêm khuya. Nó gắng hoàn thành tốt
bài luận đã chuẩn bị mấy tháng trời rồi đón xe về với mẹ...!
Mẹ nó nằm im trên giường tiều tụy với gương mặt lộ vẻ
đau đớn. Bác sĩ báo cho nó biết mẹ nó bị ung thư dạ dày, phẫu thuật là phương
pháp duy nhất có thể mang lại hy vọng sống...!
Nó cầm tay mẹ động viên “nhất định mẹ sẽ khỏe trở lại,
mẹ hãy cố gắng nhé”. Nó nhờ ngoại lên viện chăm sóc mẹ những ngày chờ phẫu thuật.
Nó trở lại thành phố xin làm thêm phục vụ ở quán phở, đêm về lại viết những bài
báo ngắn cho các toà soạn mà nó được nhận cộng tác. Nó luôn là sinh viên xuất sắc
của Khoa Báo Chí nên rất nhiều bài báo của nó được lựa chọn và đăng tải. Nó làm
ngày làm đêm mong tích cố được phần nào để chữa bệnh cho mẹ. Nhưng mẹ nó chẳng
đợi được đến ngày phẫu thuật...!
Bà trút hơi thở cuối cùng vào một buổi chiều mưa tầm
tã, tô phở nó bưng cho khách vỡ tan trên nền nhà. Nó mất mẹ thật rồi...!
Chỉ còn hơn tháng nữa thôi, nó sẽ được mặc chiếc áo
Tân Cử nhân, cầm chiếc bằng đỏ trên tay, nó mong biết bao đến ngày đó để mẹ có
thể nhìn nó tự hào...! Thế nhưng, giờ đây đầu nó đội khăn trắng, tay ôm chặt di
ảnh mẹ. Nó nào đã làm được gì cho Mẹ.
Nó cố gạt nỗi đau trở lại thành phố để bắt đầu những
ngày tháng thực tập trước khi được nhận việc chính thức. Nó biết nó còn phải là
chỗ dựa vững chắc cho ông bà ngoại.
Trong một lần trên đường đến tòa soạn, nó bị một chiếc
xe bốn chổ tông trúng, chiếc mũ bảo hiểm rẻ tiền văng ra xa, chân nó bị bánh xe
cán qua. Nó chỉ kịp nhìn thấy lờ mờ trước mắt rất đông người xúm lại rồi chìm
vào cơn mê dài...
Nó tỉnh dậy trong một căn phòng kín, xung quanh dây nhợ
gắn đầy người. Bác sĩ bảo nó đã hôn mê hơn ba tuần, phần chân bị tổn thương nặng
nên tạm thời không thể đi lại được...!
Nó ngước mặt lên trần nhà, chỉ là một màu trắng toát lạnh
lẽo đầy đáng sợ đáp lại nó. Nó tự hỏi tại sao cuộc đời lại giáng cho nó thật
nhiều đau khổ, thử thách quá... Nó từ một đứa “con hoang” như người ta vẫn gọi,
trở thành một đứa con ngoan của mẹ, niềm tự hào của gia đình và là tấm gương
cho lũ trẻ trong làng, những năm tháng ấy nào có dễ dàng gì.
Mẹ đã “gánh” nó đi qua những năm tháng tuổi thơ,
“gánh” luôn phần trách nhiệm của người cha đã bỏ rơi nó. Giờ nó còn mẹ đâu để
mà lại “gánh” nó trong quãng đường này?Nó phải tự tiếp tục bước đi trên đôi
chân của chính mình thôi...
Nó quyết tâm tập vật lý trị liệu cho đôi chân. Có những
lần bước đi đau đớn khiến nó muốn bật khóc nhưng điều gì đó vẫn khiến nó ngăn lại
và tiếp tục cố gắng. Có hôm chiếc nạng gỗ tuột ra khỏi tay khiến nó ngã sóng
xoài ra đất, nhưng chưa một lần nó lại bỏ cuộc. Nó phải trở lại là chính nó, phải
cố gắng bước tiếp phần đời mà mẹ đã dành tặng cho nó; một cách hiên ngang, mạnh
mẽ và có ích nhất. Bởi dẫu mẹ có ở nơi nào, nó vẫn muốn mẹ thật tự hào về
nó....!
* Nước mắt chảy xuôi: Chỉ làm nguôi kí ức...!
* Nước mắt chảy ngược: Mới thấm được niềm đau...!
“Cuộc sống có quyền đẩy bạn ngã, nhưng đùng ngồi đó
than khóc hãy đứng dậy và tiếp tục cố gắng hết sức là quyền của bạn...!"
Bài và ảnh: ST
No comments:
Post a Comment